Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 545: Lâm Đông nổi giận
“Cô chủ, chút chuyện nhỏ này không cần phải phiền phức như thế đâu”.
Tiểu Mã vừa mới rời đi, một người đàn ông mặc đồ đen đã chậm rãi bước ra từ trong phòng bên: “Tôi dẫn mấy người xông vào trong là được rồi, còn cả tên nhà quê tên là Tiểu Mã kia nữa, nếu như không phải cô đánh tiếng trước thì tôi thật sự muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ luôn”.
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi, bình thản lên tiếng: “Bỏ đi, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng cả kế hoạch lớn, người làm nên việc lớn chỉ coi trọng kết quả, tuyệt đối đừng bị ảnh hưởng với cảm xúc”.
“Nếu như chuyện này đã xảy ra rồi thì chỉ có thể đối diện thôi, anh đi thu xếp một chút bên phía Lâm Đông, tặng cho anh ta con chim khổng tước ngọc bích mà tôi sưu tầm được”.
“Còn về phía công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc thì tạm thời không cần phải quan tâm nữa, với tính cách và thủ đoạn của Lâm Đông thì sẽ không để cho một công ty điện ảnh và truyền hình sụp đổ đơn giản như vậy, làm không tốt thì lại là mấy mạng người, cũng đỡ cho tôi phải hao tổn sức lực”.
“A? Chim khổng tước ngọc bích?”
Người mặc đồ đen kinh ngạc nói: “Đó là món bảo bối mà cô thích nhất, ngay cả lúc ông cụ Kiều mừng đại thọ mà cô cũng không nỡ tặng, bây giờ lại…”
“Anh tưởng tôi muốn sao?”
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi: “Tầm ảnh hưởng của Lâm Đông ở trong giới giải trí thật sự quá lớn, hơn nữa anh ta còn có chỗ dựa là tập đoàn tài chính Lâm Thị, từ đầu tới cuối tôi không phủi sạch được quan hệ với chuyện này, nếu như không tỏ ra thành ý một chút thì e rằng sẽ gặp phải rắc rối to”.
“Bỏ đi, mấy thứ đó đều chỉ là vật ngoài thân, đợi bố cục của chúng ta được triển khai toàn bộ, tới lúc đó mấy thứ này đều chỉ là đồ chơi mà thôi, được rồi, anh đi thu xếp trước đi”.
“Vâng thưa cô chủ!”
Trong phòng tổng thống tại một khách sạn nội thành.
Choang!
Lâm Đông uất hận đạp đổ bàn trà gỗ lim có giá không hề rẻ, phẫn nộ gào lên: “Khốn nạn, chuyện này chưa xong đâu, điều tra cho tôi, thằng chó kia có xuất thân thế nào, tôi phải băm vằm hắn ra thành trăm nghìn mảnh!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh sợ tới phát run: “Anh Đông xin hãy bớt giận, nếu như tức giận quá hại đến cơ thể thì không tốt đâu”.
“Tôi vừa mới điều tra rồi, tên đáng chết đó tên là Diệp Vĩnh Khang, là người phụ trách của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, đồng thời cũng là chồng của tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của tập đoàn Huyền Trúc”.
“Không có bối cảnh gì, nói trắng ra thì chỉ là một tên vô dụng bám váy đàn bà mà thôi”.
Lâm Đông nghe xong thì tức tới độ nghiến răng kêu ken két: “Sao lại có lý đó, tôi còn cho rằng là nhân vật lớn gì cơ, hoá ra chỉ là tên vô dụng thích ăn bám!”
“Bà đi thu xếp ngay đi, phát một thông cáo trong giới với danh nghĩa của tôi, lập tức cấm vận công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, sau đó điều tra chút tư liệu của tập đoàn Huyền Trúc, nghĩ cách đạp đổ công ty này!”
“Còn về thằng chó tên Diệp Vĩnh Khang kia, tôi phải khiến cho hắn sống không bằng chết!”
Nhìn Lâm Đông đang phát điên, La Quyên là người quản lý cũng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
Quan hệ của bà ta và Lâm Đông ở trong giới giải trí tương đối đặc thù, dưới tình hình bình thường thì thông thường nghệ sĩ đều nghe theo người quản lý.
Thế nhưng La Quyên lại thường không dám nổi nóng ở trước mặt Lâm Đông, gạt bỏ thân phận là một nghệ sĩ thì hắn còn là con một của chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị.
Chỉ riêng thân phận này thôi, đừng nói một người quản lý nhỏ bé như bà ta, dù là ông chủ của công ty quản lý nhìn thấy Lâm Đông cũng phải cực kỳ khách khí.
Thế nhưng dù như vậy thì bà ta là người quản lý, từ đầu tới cuối vẫn phải giữ một cái đầu tỉnh táo và lí trí, biết hiện tại Lâm Đông đang nổi điên, phán đoán đưa ra cũng sẽ mang theo cảm xúc cuồng liệt, không thể để cho hắn làm bừa được.
“Anh Đông, chuyện này chúng ta không thể kích động được đâu”.
La Quyên lên tiếng nói: “Nếu như lấy thân phận của anh Đông anh đi phát thông cáo, gióng trống khua chiêng đối phó với một công ty nhỏ không có tên tuổi thì thật sự quá là mất giá”.
“Nếu so sánh anh với một con mãnh hổ thì điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc chính là một con chó xù, mãnh hổ đối đầu với chó xù, dù thắng hay thua thì cũng chẳng vinh quang, anh nói xem có phải không?”
Lâm Đông nghe xong thì nhíu mày nói: “Vậy theo như ý của bà thì tôi chịu đòn vô ích sao?”
“Không không không!”
La Quyên vội vàng nói: “Ý của tôi là chúng ta có thể tạm thời bỏ qua cho bên phía công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, để cho bọn chúng nhảy vọt lên một hồi đã”.
“Hơn nữa bọn chúng là một công ty nhỏ vừa mới thành lập, đang chuẩn bị cho bộ phim đầu tiên, dù chúng ta có sử dụng quan hệ thì hiện giờ cũng chẳng gây ảnh hưởng gì tới bọn chúng”.
“Chỉ có đợi tới lúc phim mới của bọn chúng lên sàn rồi giải quyết bọn chúng tận gốc, tới lúc đó bọn chúng buộc phải sụp đổ, chúng ta cũng chẳng cần tốn quá nhiều công sức”.
“Còn về bên phía tập đoàn Huyền Trúc thì có thể giở chút thủ đoạn, có điều việc này cần chút thời gian, phải từ từ tìm hiểu rõ nội tình và phạm vi nghiệp vụ của công ty này trước thì chúng ta mới biết đường mà ra tay”.
“Tóm lại, hai chuyện này đều cần có thời gian, hơn nữa chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó, anh Đông nói xem đúng không?”
Lâm Đông mím chặt môi, sau khi trầm ngâm một lúc thì nghiến răng nói: “Được, vậy thì cứ làm theo lời bà nói, tạm thời gạt hai chuyện này sang một bên, nhưng dù là một giây thì tôi cũng không muốn đợi cái tên chó má Diệp Vĩnh Khang thêm nữa!”
Nghe Lâm Đông nói như vậy, trong lòng La Quyên cũng thở phào một hơi, vội vàng nói: “Chuyện của thằng chó đó đương nhiên không thể chờ đợi rồi”.
“Ngay cả anh Đông mà cũng dám động đến, rõ ràng là tự tìm đường chết!”
“Xử lý chuyện này cũng tương đối đơn giản, dựa theo biện pháp khi trước của chúng ta, tôi lập tức đi liên hệ với ông trùm giới giang hồ ở đây, bảo ông ta ra mặt giải quyết là được rồi”.
Lâm Đông gật đầu, giơ tay nói: “Vậy cứ làm theo như lời bà nói đi, bà đi thu xếp, thế nhưng có một điều kiện là tôi phải có mặt ở đó lúc ra tay, tôi phải tự tay băm vằm thằng chó đó ra mới được!”
“Được, không thành vấn đề, giờ tôi sẽ đi thu xếp luôn!”
La Quyên vừa nói vừa rút điện thoại ra, bắt đầu vận dụng quan hệ nghe ngóng xem ông trùm giới giang hồ ở Giang Bắc là ai.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, La Quyên đặt máy xuống rồi cười nói với Lâm Đông: “Anh Đông, đã thu xếp xong xuôi rồi”.
“Hiện giờ đại ca đẳng cấp nhất trong giới giang hồ thế giới ngầm ở Giang Bắc tên là Hoàng Thử Lang, tôi đã liên hệ được với anh ta, anh ta đồng ý giúp chúng ta chuyện này, hơn nữa còn bảo tôi giờ tới tìm anh ta luôn để thương lượng một số chi tiết cụ thể”.
Lâm Đông gật đầu nói: “Được, vậy bà lập tức qua đó, mang theo chi phiếu năm triệu tệ và tìm thêm hai nữ diễn viên bên phía Kiều Tử Huyên cùng đi theo”.
“Yên tâm đi anh Đông, tôi biết nên làm thế nào mà!”
Khu Biên Nam.
“Anh Diệp, lâu lắm rồi anh không tới, hôm nay hai anh em chúng ta phải uống cho say mới được!”
Tần Hạc cười vui vẻ lấy ra hai bình rượu ngon cất kỹ, chuẩn bị nhậu tới bến với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lại xua tay nói: “Uống rượu thì thôi, lát nữa tôi còn phải tới trường mẫu giáo đón con, cả người toàn mùi rượu thì không ổn đâu, uống chút trà là được rồi”.
“A, vậy sao, tôi còn đang định bảo lâu lắm không được uống vài ly với anh Diệp rồi, được, vừa hay chỗ tôi có ít trà ngon vừa mới gửi tới, hôm nay cho anh thưởng thức kỹ thuật của tôi”.
Tần Hạc rất nhiệt tình thể hiện kỹ thuật pha trà, hai người vừa uống trà vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Khi trước lúc Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm thì rất thích tới Biên Nam tìm Tần Hạc uống rượu chuyện trò, từ lúc tiếp quản công ty điện ảnh và truyền hình thì dần không còn rảnh rỗi như vậy nữa, thế nên cũng rất lâu chưa tới đây.
Hôm nay vì chuyện của Lâm Đông mà Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra công tác phong toả bên phía trụ sở điện ảnh và truyền hình cần phải mạnh mẽ hơn chút.
Cần có vài người gan lớn dám ra tay mạnh bạo tới trông coi, mặc dù năng lực của Hoàng Đào mạnh nhưng dù gì cũng không phải ăn bát cơm này, hôm nay nếu như bản thân không xuất hiện kịp thời, làm không tốt thì đã thả cho thằng ranh Lâm Đông kia vào trong rồi.
Tiểu Mã vừa mới rời đi, một người đàn ông mặc đồ đen đã chậm rãi bước ra từ trong phòng bên: “Tôi dẫn mấy người xông vào trong là được rồi, còn cả tên nhà quê tên là Tiểu Mã kia nữa, nếu như không phải cô đánh tiếng trước thì tôi thật sự muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ luôn”.
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi, bình thản lên tiếng: “Bỏ đi, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng cả kế hoạch lớn, người làm nên việc lớn chỉ coi trọng kết quả, tuyệt đối đừng bị ảnh hưởng với cảm xúc”.
“Nếu như chuyện này đã xảy ra rồi thì chỉ có thể đối diện thôi, anh đi thu xếp một chút bên phía Lâm Đông, tặng cho anh ta con chim khổng tước ngọc bích mà tôi sưu tầm được”.
“Còn về phía công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc thì tạm thời không cần phải quan tâm nữa, với tính cách và thủ đoạn của Lâm Đông thì sẽ không để cho một công ty điện ảnh và truyền hình sụp đổ đơn giản như vậy, làm không tốt thì lại là mấy mạng người, cũng đỡ cho tôi phải hao tổn sức lực”.
“A? Chim khổng tước ngọc bích?”
Người mặc đồ đen kinh ngạc nói: “Đó là món bảo bối mà cô thích nhất, ngay cả lúc ông cụ Kiều mừng đại thọ mà cô cũng không nỡ tặng, bây giờ lại…”
“Anh tưởng tôi muốn sao?”
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi: “Tầm ảnh hưởng của Lâm Đông ở trong giới giải trí thật sự quá lớn, hơn nữa anh ta còn có chỗ dựa là tập đoàn tài chính Lâm Thị, từ đầu tới cuối tôi không phủi sạch được quan hệ với chuyện này, nếu như không tỏ ra thành ý một chút thì e rằng sẽ gặp phải rắc rối to”.
“Bỏ đi, mấy thứ đó đều chỉ là vật ngoài thân, đợi bố cục của chúng ta được triển khai toàn bộ, tới lúc đó mấy thứ này đều chỉ là đồ chơi mà thôi, được rồi, anh đi thu xếp trước đi”.
“Vâng thưa cô chủ!”
Trong phòng tổng thống tại một khách sạn nội thành.
Choang!
Lâm Đông uất hận đạp đổ bàn trà gỗ lim có giá không hề rẻ, phẫn nộ gào lên: “Khốn nạn, chuyện này chưa xong đâu, điều tra cho tôi, thằng chó kia có xuất thân thế nào, tôi phải băm vằm hắn ra thành trăm nghìn mảnh!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh sợ tới phát run: “Anh Đông xin hãy bớt giận, nếu như tức giận quá hại đến cơ thể thì không tốt đâu”.
“Tôi vừa mới điều tra rồi, tên đáng chết đó tên là Diệp Vĩnh Khang, là người phụ trách của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, đồng thời cũng là chồng của tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của tập đoàn Huyền Trúc”.
“Không có bối cảnh gì, nói trắng ra thì chỉ là một tên vô dụng bám váy đàn bà mà thôi”.
Lâm Đông nghe xong thì tức tới độ nghiến răng kêu ken két: “Sao lại có lý đó, tôi còn cho rằng là nhân vật lớn gì cơ, hoá ra chỉ là tên vô dụng thích ăn bám!”
“Bà đi thu xếp ngay đi, phát một thông cáo trong giới với danh nghĩa của tôi, lập tức cấm vận công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, sau đó điều tra chút tư liệu của tập đoàn Huyền Trúc, nghĩ cách đạp đổ công ty này!”
“Còn về thằng chó tên Diệp Vĩnh Khang kia, tôi phải khiến cho hắn sống không bằng chết!”
Nhìn Lâm Đông đang phát điên, La Quyên là người quản lý cũng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
Quan hệ của bà ta và Lâm Đông ở trong giới giải trí tương đối đặc thù, dưới tình hình bình thường thì thông thường nghệ sĩ đều nghe theo người quản lý.
Thế nhưng La Quyên lại thường không dám nổi nóng ở trước mặt Lâm Đông, gạt bỏ thân phận là một nghệ sĩ thì hắn còn là con một của chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị.
Chỉ riêng thân phận này thôi, đừng nói một người quản lý nhỏ bé như bà ta, dù là ông chủ của công ty quản lý nhìn thấy Lâm Đông cũng phải cực kỳ khách khí.
Thế nhưng dù như vậy thì bà ta là người quản lý, từ đầu tới cuối vẫn phải giữ một cái đầu tỉnh táo và lí trí, biết hiện tại Lâm Đông đang nổi điên, phán đoán đưa ra cũng sẽ mang theo cảm xúc cuồng liệt, không thể để cho hắn làm bừa được.
“Anh Đông, chuyện này chúng ta không thể kích động được đâu”.
La Quyên lên tiếng nói: “Nếu như lấy thân phận của anh Đông anh đi phát thông cáo, gióng trống khua chiêng đối phó với một công ty nhỏ không có tên tuổi thì thật sự quá là mất giá”.
“Nếu so sánh anh với một con mãnh hổ thì điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc chính là một con chó xù, mãnh hổ đối đầu với chó xù, dù thắng hay thua thì cũng chẳng vinh quang, anh nói xem có phải không?”
Lâm Đông nghe xong thì nhíu mày nói: “Vậy theo như ý của bà thì tôi chịu đòn vô ích sao?”
“Không không không!”
La Quyên vội vàng nói: “Ý của tôi là chúng ta có thể tạm thời bỏ qua cho bên phía công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, để cho bọn chúng nhảy vọt lên một hồi đã”.
“Hơn nữa bọn chúng là một công ty nhỏ vừa mới thành lập, đang chuẩn bị cho bộ phim đầu tiên, dù chúng ta có sử dụng quan hệ thì hiện giờ cũng chẳng gây ảnh hưởng gì tới bọn chúng”.
“Chỉ có đợi tới lúc phim mới của bọn chúng lên sàn rồi giải quyết bọn chúng tận gốc, tới lúc đó bọn chúng buộc phải sụp đổ, chúng ta cũng chẳng cần tốn quá nhiều công sức”.
“Còn về bên phía tập đoàn Huyền Trúc thì có thể giở chút thủ đoạn, có điều việc này cần chút thời gian, phải từ từ tìm hiểu rõ nội tình và phạm vi nghiệp vụ của công ty này trước thì chúng ta mới biết đường mà ra tay”.
“Tóm lại, hai chuyện này đều cần có thời gian, hơn nữa chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó, anh Đông nói xem đúng không?”
Lâm Đông mím chặt môi, sau khi trầm ngâm một lúc thì nghiến răng nói: “Được, vậy thì cứ làm theo lời bà nói, tạm thời gạt hai chuyện này sang một bên, nhưng dù là một giây thì tôi cũng không muốn đợi cái tên chó má Diệp Vĩnh Khang thêm nữa!”
Nghe Lâm Đông nói như vậy, trong lòng La Quyên cũng thở phào một hơi, vội vàng nói: “Chuyện của thằng chó đó đương nhiên không thể chờ đợi rồi”.
“Ngay cả anh Đông mà cũng dám động đến, rõ ràng là tự tìm đường chết!”
“Xử lý chuyện này cũng tương đối đơn giản, dựa theo biện pháp khi trước của chúng ta, tôi lập tức đi liên hệ với ông trùm giới giang hồ ở đây, bảo ông ta ra mặt giải quyết là được rồi”.
Lâm Đông gật đầu, giơ tay nói: “Vậy cứ làm theo như lời bà nói đi, bà đi thu xếp, thế nhưng có một điều kiện là tôi phải có mặt ở đó lúc ra tay, tôi phải tự tay băm vằm thằng chó đó ra mới được!”
“Được, không thành vấn đề, giờ tôi sẽ đi thu xếp luôn!”
La Quyên vừa nói vừa rút điện thoại ra, bắt đầu vận dụng quan hệ nghe ngóng xem ông trùm giới giang hồ ở Giang Bắc là ai.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, La Quyên đặt máy xuống rồi cười nói với Lâm Đông: “Anh Đông, đã thu xếp xong xuôi rồi”.
“Hiện giờ đại ca đẳng cấp nhất trong giới giang hồ thế giới ngầm ở Giang Bắc tên là Hoàng Thử Lang, tôi đã liên hệ được với anh ta, anh ta đồng ý giúp chúng ta chuyện này, hơn nữa còn bảo tôi giờ tới tìm anh ta luôn để thương lượng một số chi tiết cụ thể”.
Lâm Đông gật đầu nói: “Được, vậy bà lập tức qua đó, mang theo chi phiếu năm triệu tệ và tìm thêm hai nữ diễn viên bên phía Kiều Tử Huyên cùng đi theo”.
“Yên tâm đi anh Đông, tôi biết nên làm thế nào mà!”
Khu Biên Nam.
“Anh Diệp, lâu lắm rồi anh không tới, hôm nay hai anh em chúng ta phải uống cho say mới được!”
Tần Hạc cười vui vẻ lấy ra hai bình rượu ngon cất kỹ, chuẩn bị nhậu tới bến với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lại xua tay nói: “Uống rượu thì thôi, lát nữa tôi còn phải tới trường mẫu giáo đón con, cả người toàn mùi rượu thì không ổn đâu, uống chút trà là được rồi”.
“A, vậy sao, tôi còn đang định bảo lâu lắm không được uống vài ly với anh Diệp rồi, được, vừa hay chỗ tôi có ít trà ngon vừa mới gửi tới, hôm nay cho anh thưởng thức kỹ thuật của tôi”.
Tần Hạc rất nhiệt tình thể hiện kỹ thuật pha trà, hai người vừa uống trà vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Khi trước lúc Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm thì rất thích tới Biên Nam tìm Tần Hạc uống rượu chuyện trò, từ lúc tiếp quản công ty điện ảnh và truyền hình thì dần không còn rảnh rỗi như vậy nữa, thế nên cũng rất lâu chưa tới đây.
Hôm nay vì chuyện của Lâm Đông mà Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghĩ ra công tác phong toả bên phía trụ sở điện ảnh và truyền hình cần phải mạnh mẽ hơn chút.
Cần có vài người gan lớn dám ra tay mạnh bạo tới trông coi, mặc dù năng lực của Hoàng Đào mạnh nhưng dù gì cũng không phải ăn bát cơm này, hôm nay nếu như bản thân không xuất hiện kịp thời, làm không tốt thì đã thả cho thằng ranh Lâm Đông kia vào trong rồi.
Bình luận facebook