• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 547: Nâng bàn lên

Diệp Vĩnh Khang nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn chằm chằm đối phương vài giây, hờ hững nói: "Cậu có cảm thấy chặt tay chân người ta thì hơi quá không? Cậu là một ngôi sao cao quý như vậy? Bị người ta đá một cái thì phải chặt chân người ta sao?"

"Không lấy cái mạng chó của mày là may lắm rồi!"

La Quyên đang đứng một bên nhảy dựng lên mắng: "Anh Đông của bọn tao có thân phận thế nào chứ? Chính là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu ở trong nước hiện nay đấy. Mẹ kiếp, mày lại dám động tay động chân đánh anh Đông, thực sự là phản rồi”.

"Nói đi, mày muốn cái chân này của mày tự mình chặt, hay chờ anh Hoàng đến chặt, có điều mày phải biết là nếu như anh Hoàng tới, sẽ không còn chuyện chặt một cái chân thôi đâu!"

Bịch!

Đúng lúc này, Tần Hạc đột nhiên từ phía sau nhảy lên đá một cước thật mạnh vào bụng La Quyên: "Mụ đàn bà chết tiệt, hôm nay ông mày phải xem mày có bản lĩnh lớn đến mức nào!"

Nói xong, Tần Hạc quay đầu chỉ vào Lâm Đông mắng: "Còn mày nữa, con mẹ nó, lại dám đạp bàn của ông đây sao, mau nâng cái bàn lên!"

Lâm Đông nhìn La Quyên bị đạp ngã xuống đất, lại cộng thêm dáng vẻ hung hăng của đối phương, không khỏi tức giận nói: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?"

Bộp!

Còn chưa dứt lời, Tần Hạc đã tiến lên tát cho hắn một bạt tai: "Ông bảo mày nâng cái bàn lên!"

Lâm Đông bị Tần Hạc tát một cái xây xẩm mặt mày, theo bản năng giơ nắm đấm lên định đấm Tần Hạc.

Nhưng một tên thanh niên da thịt mềm yếu như hắn, sao có thể là đối thủ của một người từng trải qua trăm trận chiến như Tần Hạc?

Nắm đấm vô lực của hắn, trong mắt Tần Hạc thật sự quá chậm, Tần Hạc dễ dàng bắt lấy cổ tay của hắn, thuận thế bẻ ngược ra sau, tiếp theo nâng tay lên tát bốp bốp vào mặt mấy cái liền.

"Đừng đánh nữa!"

Lâm Đông yếu đuối bình thường chỉ bị xước chút da cũng phải vào bệnh viện, làm sao chịu nổi trận bạt tai này của Tần Hạc, chưa bao lâu đã bắt đầu sợ hãi.

"Tôi, tôi có thể đưa tiền cho anh, anh muốn bao nhiêu tiền”.

Lâm Đông bắt đầu sử dụng năng lực của đồng tiền, với hắn thì trên đời này không có thứ gì tiền không giải quyết được.

Bốp!

Không ngờ, đổi lại là một cái tát nữa vào mặt.

Tần Hạc tức giận nói: "Con mẹ nó, tao bảo mày nâng cái bàn lên, bị điếc à?”

"Tôi...”

Lâm Đông lúc này vừa phẫn nộ vừa ấm ức, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.

Nhưng lúc này hắn không đủ sức bật lại, chỉ có thể lựa chọn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, chậm rãi cúi người nâng bàn trà vừa bị mình vừa đạp đổ lên.

"Mẹ nó, bị mày đạp nát rồi còn đâu, lát nữa bồi thường cho ông, nếu không thì nhất định mày phải ở lại đây!"

Tần Hạc vô cùng đau khổ khi nhìn thấy bàn trà bị gãy một góc, dù hiện giờ giá trị con người anh ta đã trên trăm triệu tệ nhưng trong xương tủy vẫn là một thương nhân keo kiệt.

Lâm Đông tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng dám giận không dám nói, trong mắt hiện lên vẻ hung ác kinh người. Hắn đã âm thầm quyết tâm nhất định phải róc xương hai người này.

Diệp Vĩnh Khang thấy hắn dù sao cũng là một ngôi sao nổi tiếng, bị Tần Hạc đánh cho bầm dập mặt mũi quả thật quá khó coi, dựa vào nguyên tắc chuyện to hóa nhỏ, anh vẫy tay với Lâm Đông: "Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này phải học cách suy nghĩ cho người khác nữa, nếu không bản thân lại là người chịu thiệt”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đang định đứng dậy rời đi, vừa rồi Hạ Huyền Trúc gửi tin nhắn bảo anh trở về sớm một chút, anh không còn chút tâm trí nào ở đây dây dưa nữa.

"Mày... đứng lại!"

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang muốn "chạy trốn", Lâm Đông vốn dĩ muốn mắng chửi mấy câu, nhưng hắn lại không dám, ấp úng nói: "Mày đợi lát nữa rồi đi”.

Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Tôi đã nói tôi có việc phải đi trước, sao nào, cậu không muốn kết thúc chuyện này như vậy đúng không?"

Lúc này, La Quyên ở bên cạnh đột nhiên thu hết can đảm nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ rằng bây giờ mày đi thì chuyện này coi như xong”.

"Tao nghĩ mày đã từng nghe nói đến cái tên Hoàng Thử Lang, mày có thể chạy nhưng có thể chạy ra khỏi Giang Bắc không?"

"Vả lại, cho dù mày có thể chạy ra khỏi Giang Bắc nhưng mày có thể dẫn tất cả người nhà mày cùng rời khỏi Giang Bắc không?"

"Tao còn biết vợ mày là chủ tịch tập đoàn Huyền Trúc, mày còn có một đứa con gái đang học mẫu giáo ở bên Thành Đông, trường mẫu giáo tên là...”

Bốp!

La Quyên chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ cầm lấy ly rượu trên bàn hung hăng ném về phía bà ta.

Chiếc cốc thủy tinh trúng vào đầu La Quyên vỡ tan tành, đầu bà ta ngay lập tức chảy máu.

"Được rồi, hai người muốn tính toán đúng không, vậy hôm nay tôi sẽ ở đây tính cho rõ với hai người!"

Tuy rằng Diệp Vĩnh Khang không nhỏ nhen đến mức tính toán với hai người này, nhưng bọn họ lại nhắc đến vợ con của anh, việc này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang.

"Xin lỗi, hơi tắc đường, đến muộn rồi”.

Đúng lúc này, Hoàng Thử Lang đột nhiên bước từ ngoài vào dẫn theo vài tên vẻ mặt hung dữ.

Do góc nhìn, Hoàng Thử Lang vừa vào không nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đứng bên cạnh.

"Cậu Lâm Đông, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu... Hả? Hai người bị sao vậy?"

Hoàng Thử Lang đang nhiệt tình tiến đến chào hỏi Lâm Đông, lại đột nhiên phát hiện mặt Lâm Đông sưng tấy như cái bánh bao.

Lại nhìn sang La Quyên, trên trán còn bê bết máu.

"Anh Hoàng!"

La Quyên nhìn thấy Hoàng Thử Lang đi vào, như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc tức giận nói: "Là bọn chúng, chính là bọn chúng đã đánh tôi và anh Đông!"

"Hả chết tiệt, trên địa bàn của tôi còn dám...”

Hoàng Thử Lang quay đầu lại, vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng, hai mắt tròn xoe.

Nhưng Lâm Đông và La Quyên không để ý đến biểu hiện của Hoàng Thử Lang.

"Anh Hoàng, tôi muốn hai tên này sống không bằng chết!"

Ánh mắt Lâm Đông lóe lên tia hung ác, những uất ức và phẫn nộ ban nãy đều muốn trút ra hết.

Hắn căm giận chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc nói: "Chúng mày không phải thích đánh người lắm sao? Nào đến đây, tao cho chúng mày một cơ hội, tao đứng yên đây, chúng mày thử đụng đến tao nữa xem?"

"Còn bắt tao nâng bàn lên đúng không, được, tao nâng này!"

Lâm Đông vừa nói, vừa đạp mạnh vào bàn trà.

Sau đó lại chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận rống lên: "Vừa nãy cho mày một cơ hội, mày lại không chịu, mẹ kiếp, còn muốn chạy!"

"Mày thích đá người lắm mà? Lại đây, tao cho mày đá, lại đây, lại đây!"

Bịch!

Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đá một cước.

Lâm Đông bị đá bay ra xa, ngã xuống đất, ôm lấy bụng dưới mặt mày đau đớn trộn lẫn phẫn nộ đứng dậy: "Con mẹ nó, mày muốn chết à? Anh Hoàng, giúp tôi chặt tay chân hắn đi, tôi phải khiến hắn ta...”

Bốp!

Lâm Đông còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên đã bị ăn một cái tát thật mạnh.

Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên nói: "Anh Hoàng, anh...”

La Quyên ở bên cạnh vội nói: "Anh Hoàng, anh đánh nhầm người rồi, đây là anh Đông...”

"Con mẹ nó, khốn kiếp, hai người định hại chết tôi à, anh em đâu đánh cho tôi!"

Hoàng Thử Lang ra lệnh, mấy người đàn ông vạm vỡ bên cạnh lập tức lao tới, túm lấy La Quyên và Lâm Đông đánh một trận ra trò.

Hai người vừa bị đánh vừa liên tục la hét thảm thiết, Hoàng Thử Lang lại hoảng hốt nói với Tần Hạc và Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, anh Tần, tôi thật sự không biết là hai người...”

"Lão Hoàng, giờ giỏi rồi nhỉ, lại còn nhận tiền của người khác để làm chuyện xấu à? Nếu hôm nay đổi lại là người khác thì cậu định giúp hai tên khốn kiếp này hại người sao?”

Tần Hạc nói với Hoàng Thử Lang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom