• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 546: Đại ca Hoàng Thử Lang

"Ôi, chuyện này sao anh không nói sớm với tôi, đợi lát nữa tôi bảo Lão Hoàng chọn ra vài anh em gan dạ ra tay mạnh qua đó trông chừng, cho dù hắn là thần thánh phương nào, chỉ cần hắn dám xông vào sẽ bị đánh cho tơi tả!"

Sau khi Tần Hạc nghe thấy việc này đã vội nói rằng anh ta sẽ lo liệu chuyện này.

"Ừ, vậy chuyện này lát nữa anh thu xếp đi”.

Diệp Vĩnh Khang rất tin tưởng vào năng lực của Tần Hạc, kể từ khi anh ta tiêu diệt được La Tam Pháo lần trước, hai bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc đã thuận thế thống nhất cả thế giới ngầm ở Giang Bắc, trở thành đại ca hoàn toàn trong thế giới ngầm ở Giang Bắc.

"Đúng rồi, Lão Hoàng gần đây thế nào, tôi cũng đã lâu không gặp hắn rồi”.

Nhắc đến Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhớ đến phong cách ăn mặc cực ngầu và tính cách hài hước của hắn, không khỏi hỏi thêm một câu.

"Anh nói Lão Hoàng à, thằng nhóc này bây giờ đang sống thoải mái lắm”.

Nhắc đến Hoàng Thử Lang vẻ mặt Tần Hạc cũng không khỏi nở nụ cười rồi nói: “Bây giờ thân phận của tôi và bố tôi là người đại diện pháp luật của mấy công ty, là người làm ăn đàng hoàng, không thể cứ giống như trước đây chỉ lo đánh đánh giết giết”.

"Cho nên chúng tôi đã đẩy Hoàng Thử Lang ra trước, cho cậu ta làm đại ca trên danh nghĩa”.

"Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thử Lang mới là đại ca của Giang Bắc, thằng nhóc ấy dựa vào thân phận này, bất kể ngày nào đi đâu cũng có người theo sau rầm rộ, cuộc sống tốt biết bao”.

"Đúng rồi, cậu ta vừa mới gọi điện cho tôi nói có một ngôi sao lớn tìm cậu ta bàn chuyện làm ăn, buổi tối muốn mời cậu ta đi uống rượu, còn hỏi tôi có đi không?"

"Tôi không thèm đi những cuộc vui như vậy, tôi chưa bao giờ cảm nắng với mấy ngôi sao lớn đó, trừ khi là ngôi sao nữ thì còn được, ha ha!"

"Ngôi sao lớn?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, thầm nghĩ không lẽ là Lâm Đông, gần đây ngôi sao lớn ở Giang Bắc hình như chỉ có mỗi mình hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc sửng sốt một hồi rồi mới đột nhiên phản ứng lại, vỗ đùi nói: "Chết tiệt, người này chắc không phải là Lâm Đông mà hồi nãy anh nhắc đến chứ, để tôi gọi cho Lão Hoàng hỏi thử xem”.

Sau một cú điện thoại, Tần Hạc bật cười ha hả với Diệp Vĩnh Khang nói: “Đúng là thằng Lâm Đông đó, ha ha, tôi còn chưa nói người mà Lâm Đông tìm cậu ta xử lý là anh, lần này có trò vui rồi, ha ha!"

"Tôi đoán chừng lát nữa bọn họ sẽ gọi điện cho anh, nói trước nha anh Diệp, buổi tối phải dẫn tôi đi cùng đó, tôi lớn chừng này mà chưa từng đánh ngôi sao nổi tiếng nào đâu, không biết lúc đánh những ngôi sao nổi tiếng thì sẽ có cảm giác gì nhỉ, ha ha ha ha!"

Tần Hạc đoán quả nhiên không sai, chưa đầy nửa tiếng, đã có một số lạ gọi đến điện thoại của Diệp Vĩnh Khang.

Bên kia truyền đến một giọng nói của người phụ nữ trung niên lúc sáng, bà ta hẹn Diệp Vĩnh Khang đến phòng bao của một quán karaoke để gặp mặt, còn đe dọa rằng nếu anh không đến thì sẽ đích thân tới nhà Diệp Vĩnh Khang tìm anh.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, Tần Hạc còn vỗ đùi bật cười ha hả, anh ta đã rất chờ mong buổi tối sẽ đến nhanh hơn.

Vất vả lắm mới đợi đến thời gian đã hẹn vào buổi tối, Tần Hạc nóng lòng kéo lấy Diệp Vĩnh Khang đi đến quán karaoke đó.

"Ôi chao, chỗ này bị bao hết rồi sao, xem ra hôm nay thằng nhóc kia muốn làm lớn chuyện đây”.

Tần Hạc vừa nhìn thấy tấm biển treo chữ "Hôm nay quán đóng cửa" ở cửa quán karaoke đã lập tức bật cười, thật ra quán karaoke là do anh ta tự mở.

"Như vậy còn tốt, coi như giúp chúng ta thu dọn hiện trường”.

Diệp Vĩnh Khang cũng cười nhạt, ngay sau đó cả hai đi thang máy lên đến phòng bao sang trọng ở tầng cao nhất.

Cả hai đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Đông và người phụ nữ trung niên với lớp trang điểm dày cộp.

Hai người nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, đôi mắt như phun ra tia lửa, khí thế đó như muốn nuốt chửng Diệp Vĩnh Khang.

"Không ngờ cậu dám đến thật! Hừ, coi như cậu biết điều!"

La Quyên lạnh lùng hừ một tiếng với Diệp Vĩnh Khang.

Tần Hạc bên cạnh không kịp chờ đợi mà siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc: “Sao hả, sao chúng tôi lại không thể đến?”

La Quyên nhìn thấy bộ dạng hung tợn của đối phương, vội nói: “Các người đừng vội, lát nữa sẽ có người đến nói chuyện với các người!"

"Ồ, được thôi, vậy chúng tôi sẽ chờ một lát xem là đại thần nào”.

Tần Hạc ngồi vào sô pha bên cạnh với nụ cười nghiền ngẫm, Diệp Vĩnh Khang cũng nhàm chán lấy điện thoại ra, rồi ngồi vào ghế sô pha bên cạnh lướt điện thoại.

Bộ dạng hai người như không có chuyện gì xảy ra, khiến Lâm Đông và La Quyên cảm thấy hơi căng thẳng.

"Anh Hoàng chắc không lỡ hẹn chứ?”

Lâm Đông hắng giọng cau mày hỏi.

La Quyên lắc đầu nói: “Yên tâm đi anh Đông, anh Hoàng vừa gửi tin nhắn đến nói đang trên đường đến rồi”.

Lúc này Lâm Đông mới cảm thấy nhẹ nhõm, hắn quay đầu lại lén lút liếc nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, nhìn thấy tên đó đang thản nhiên nghịch điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhất thời tức giận, không nhịn được mà dùng sức đá mạnh vào bàn trà, vang lên một tiếng "Bốp".

"Mày bị điên hả? Sao tự dưng lại đá bàn làm gì, nói cho mày biết nếu làm vỡ cái gì thì theo giá mà đền đó!"

Tần Hạc thấy bàn trà của mình tự dưng bị người khác đá, nhất thời nổi giận đùng đùng.

"Liên quan gì đến mày?"

La Quyên nổi giận nói: “Đừng nói là một bàn trà nhỏ, cho dù là quán karaoke này, đối với bọn tao thì đó chỉ cái búng tay thôi, còn chưa đến lượt mày phải bận tâm”.

"Hừ, chết tiệt.”.

Ngay lúc Tần Hạc sắp lên cơn thịnh nộ, Diệp Vĩnh Khang bên cạnh đột nhiên giơ tay lên, đặt điện thoại lên bàn, nhìn Lâm Đông rồi nói: “Vợ tôi muốn hôm nay tôi về nhà sớm, có chuyện gì bây giờ nói luôn đi, tôi đang vội”.

"Ha ha, bây giờ biết sợ rồi sao? Muốn chạy ư? Nói cho mày biết đã quá muộn rồi!"

La Quyến tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang đang sợ hãi muốn chạy trốn, giễu cợt nói: "Có biết một lát nữa ai sẽ đến không?"

"Nghe xong đừng sợ đến mức vỡ mất gan chó của mày đấy, vua thế giới ngầm ở Giang Bắc - Hoàng Thử Lang, anh Hoàng, chính là bạn của anh Đông chúng tôi!"

"Đợi lát nữa anh Hoàng đến đây, nhất định sẽ xé xác mày ra, cái thứ không biết điều, ngay cả anh Đông cũng dám xúc phạm!"

Diệp Vĩnh Khang nghe thấy những lời này, dở khóc dở cười: “Tôi thật sự rất vội, có chuyện gì nói ngay bây giờ không được sao?"

Ngay khi La Quyên vừa định lên tiếng, Lâm Đông đột nhiên nói: “Cũng được, vậy trước tiên chúng ta hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi, chuyện hôm nay, mày định sẽ giải quyết như thế nào?"

Diệp Vĩnh Khang nghĩ ngợi một lúc, nói: “Mặc dù là do các người có lỗi trước, nhưng tôi đánh người hình như cũng không đúng lắm”.

"Như vậy đi, tôi đưa cho cậu năm nghìn tệ xem như tiền thuốc men, tôi cũng không dùng sức đá cậu, nên mua chút thuốc bôi là được rồi".

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Lâm Đông và La Quyên lập tức thay đổi.

Năm nghìn tệ ư?

Chết tiệt, tên này đang nói đùa sao?

Ầm!

Lâm Đông lại lần nữa nổi giận đá mạnh vào bàn trà, tức giận nói: "Diệp Vĩnh Khang, đồ khốn mày nghe cho rõ đây!"

"Hôm nay ông đây không định nói đùa với mày, tao không muốn làm lớn chuyện này lên, hôm nay tao cho mày một cơ hội!"

"Thứ nhất, hôm nay chân nào đá tao thì tự mình chặt gãy!"

"Thứ hai, gọi điện cho vợ của mày, tao muốn một nửa vốn cổ phần của tập đoàn Huyền Trúc, nếu không làm được thì đợi hốt xác cho mày đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom