Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548: Lão ăn mày
"Không không không không, tuyệt đối không thể nào!"
Hoàng Thử Lang vội nói: "Tôi là người văn hóa có nguyên tắc”.
"Con mẹ nó, cậu có nguyên tắc cái rắm!"
Tần Hạc tức giận đá vào mông Hoàng Thử Lang.
"Đừng đánh nữa, chúng tôi không chịu được nữa rồi!"
Lúc này, tiếng thều thào của La Quyên đột nhiên vang lên.
Tần Hạc đưa tay lên, ra hiệu cho mấy người đàn ông cao lớn đó dừng lại, đi thẳng đến chỗ La Quyên và Lâm Đông đã bị đánh đến mức không còn nhận ra nữa, lạnh lùng cười nói: "Sao hả, mới một lát đã không chịu nổi nữa à? Đây có thấm gì đâu, trò hay còn ở phía sau cơ”.
"Đừng đánh nữa, thực sự đừng đánh nữa, chúng tôi sai rồi”.
Lâm Đông từ nhỏ đến lớn đã bị đánh như vậy bao giờ đâu, lúc này toàn thân rã rời: "Đại ca, nói một con số đi, đừng đánh nữa, tôi quả thật chịu không nổi nữa rồi”.
"Mẹ kiếp, bây giờ mới biết sai sao?"
Tần Hạc tiến lên cho hắn thêm hai bạt tai: "Tên nhãi con, con mẹ nó không phải mày muốn chặt chân đại ca tao sao?"
"Nếu mày đã thích chặt tay chặt chân người khác như vậy, được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày được toại nguyện, để mày nếm trải cảm giác bị chặt tay chân là như thế nào!"
"Mấy người ấn hắn lên bàn, chặt một chân của hắn trước!"
Mấy người đàn ông lập tức vây quanh Lâm Đông, mấy tên này bình thường đều là mấy tên vô cùng nguy hiểm liếm máu trên lưỡi dao, loại chuyện này đối với họ quả thật như cơm bữa.
Lâm Đông sợ tới mức tè ra quần: "Đừng, cầu xin anh, đừng, tôi sai rồi!"
"Được rồi, như vậy là được rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ vung tay lên, Tần Hạc lúc này mới vội ngăn cản mấy tên đô con ấy lại.
"Anh Diệp, tên này vừa này còn muốn chặt đứt tay chân của anh đấy, không dạy dỗ cho hắn chút bài học sau này không biết còn hại bao nhiêu người nữa”.
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Vĩnh Khang thở dài, quả thật nếu là anh trước đây, gặp phải Lâm Đông như vậy, đừng nói là tay chân, đến cả đầu cũng chắc chắn bị Diệp Vĩnh Khang vặt xuống.
Chỉ là từ khi trở về nước, Diệp Vĩnh Khang sống cuộc sống của một người bình thường, tính khí nóng nảy cũng kiềm chế đi rất nhiều.
Nếu không phải chuyện quá đáng, anh cũng không muốn nảy sinh nhiều rắc rối, dù sao hiện giờ đã có vợ có con, rất nhiều chuyện bên ngoài cũng không cần tính toán quá kỹ như vậy.
"Hôm nay tôi tha cho cậu, hi vọng cậu có thể rút ra một bài học, cho dù cậu là ai, thân phận thế nào, đây cũng không phải là nguyên nhân để cậu có thể khinh thường người khác, nhớ kỹ, không có lần sau, mong cậu có thể tự mình hiểu được, cút đi”.
Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ Lâm Đông vài câu, sau đó xua tay ý bảo hắn cút đi.
Lâm Đông và La Quyên lúc này mới chạy vội ra ngoài.
"Khốn kiếp, con mẹ nó chứ, đúng là đồ mất dạy”.
Tần Hạc hung hăng nhổ mấy bãi nước bọt về phía cửa, Hoàng Thử Lang lại đứng bên cạnh cau mày bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Anh Tần, anh nghĩ tên nhãi đó có tìm cách trả thù chúng ta không?"
Hoàng Thử Lang sờ cằm nói: "Thằng nhãi này mấy năm gần đây rất nổi tiếng, nghe nói hắn có người chống lưng, bị đánh một trận thế này, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.
Tần Hạc không thèm để ý mà nói: "Mẹ nó, chỉ là một tên vô dụng, có cho tiền hắn cũng không có gan”.
"Lão Hoàng nói đúng, sau này anh vẫn nên cẩn thận hơn”.
Diệp Vĩnh Khang bên cạnh nhắc nhở.
"Anh Diệp đừng lo lắng, tên nhãi thối này làm sao có cái gan đấy, nếu thật sự dám đến, tôi nhất định phải lột da hắn!"
Tần Hạc không xem Lâm Đông ra gì, cũng không nghe lời nhắc nhở của Diệp Vĩnh Khang, nhưng anh ta rất nhanh chóng phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình.
Mà Diệp Vĩnh Khang cũng vô cùng hối hận vì trước đây mình đã nhân từ, suýt chút nữa đã gây nên sai lầm lớn.
Anh đánh giá quá thấp sự độc ác và thủ đoạn của Lâm Đông.
"Anh Đông, lần này anh nhất định không được bỏ qua cho bọn họ, đám người đó thật là táng tận lương tâm, quá đáng hận!"
La Quyên quấn băng trên đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
Tay trái Lâm Đông bó bột, nhưng hắn bình tĩnh đến lạ thường, trên mặt không có chút cảm xúc gợn sóng nào, nhưng đôi mắt lại u ám đáng sợ.
"Vậy theo bà, nên bị trừng trị bọn chúng như thế nào?"
Lâm Đông thờ ơ nói.
La Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trói lại rồi đẩy xuống lầu, như vậy mới có thể để giải trừ nỗi uất hận trong lòng tôi!"
Lâm Đông sau khi nghe xong gật đầu: "Cũng có lý, lão ăn mày, nghe rõ chưa?"
La Quyên sững sờ: "Lão ăn mày? Ai cơ?"
Đúng lúc này, một mùi hôi thối giống như ở bãi rác đột nhiên từ bên cạnh xộc tới.
Theo bản năng, La Quyên quay đầu lại nhìn thấy một người ăn mày quần áo tả tơi, râu tóc bết dính, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trong phòng.
"Ấy, hôi chết đi được, ai cho ông vào đây, cút ra ngay!"
La Quyên vội bịt mũi tránh sang một bên.
"Ha ha, hôi sao? Tôi ngửi thấy thơm mà”.
Lão ăn mày nhe miệng lộ hàm răng vàng ố cười với La Quyên, còn không quên đưa cổ áo hôi hám lên mũi ngửi.
La Quyên suýt chút nữa thì nôn ra luôn, lúc này, lão ăn mày đột nhiên quay đầu lại cười hê hê với Lâm Đông: "Người phụ nữ này nói tôi hôi, thật là không biết thưởng thức”.
Lâm Đông vô cảm gật đầu: "Đúng là không biết thưởng thức, vậy thì không cần thiết phải sống nữa”.
"Anh Đông, hai người quen nhau sao? Hai người đang nói gì vậy?"
La Quyên không hiểu gì, thầm nghĩ sao anh Đông có thể quen biết một tên ăn mày, hơn nữa cách hai người nói chuyện cũng rất lạ.
"Hê hê, chúng tôi nói là một người không biết thưởng thức như bà không nên có mặt trên đời này”.
Nói rồi, lão ăn mày đột nhiên duỗi một tay ra, túm lấy tóc La Quyên kéo về phía cửa sổ: "Hy vọng kiếp sau bà có thể biết thưởng thức hơn”.
Lão ăn mày cười hê hê, mở cửa sổ đẩy La Quyên ra.
La Quyên tái mặt vì sợ hãi: "Buông tôi ra, anh Đông, tôi rốt cuộc đã làm gì sai... A!"
La Quyên còn chưa kịp nói xong, lão ăn mày đã ném thẳng bà ta từ tầng mười mấy xuống như ném rác.
Trên mặt Lâm Đông không có cảm xúc gì.
La Quyên thật ra không làm gì sai, bà ta sai ở chỗ là cùng bị đánh với Lâm Đông, còn tận mắt nhìn thấy Lâm Đông nhục nhã cầu xin tha mạng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một người coi trọng mặt mũi như Lâm Đông làm sao chịu nổi, vậy nên La Quyên nhất định phải chết.
"Đột nhiên vội gọi tôi tới có chuyện gì vậy, không phải là muốn mời tôi ăn gà nướng chứ, ha ha ha!"
Lão ăn mày tùy tiện ngồi xếp bằng trên sàn, vừa nói vừa lấy tay móc những chiếc răng vàng ố của mình.
"Giết người”.
Lâm Đông nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"A, thì ra là chuyện này, còn tưởng chuyện gì lớn, cậu tìm người khác không phải được rồi sao”.
Trên mặt lão ăn mày hơi thất vọng.
"Giết một cách thoải mái”.
Lâm Đông bình tĩnh nói thêm một câu.
"Hả? Thật không?"
Lão ăn mày lấy lại tinh thần, xoa hai tay cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt tôi còn sợ giống như mấy lần trước, giết rồi phải tiêu hủy, chẳng thoải mái chút nào”.
Vẻ mặt Lâm Đông vô cảm nói: "Lần này, tôi không chỉ để cho ông giết một cách vui vẻ, mà còn muốn ông khiến cho đám người đó chết bằng cách đau đớn nhất!"
"Ha ha ha ha, tra tấn người, là sở trường của tôi, đưa tài liệu đây!"
Lão ăn mày trông rất thích thú.
Hoàng Thử Lang vội nói: "Tôi là người văn hóa có nguyên tắc”.
"Con mẹ nó, cậu có nguyên tắc cái rắm!"
Tần Hạc tức giận đá vào mông Hoàng Thử Lang.
"Đừng đánh nữa, chúng tôi không chịu được nữa rồi!"
Lúc này, tiếng thều thào của La Quyên đột nhiên vang lên.
Tần Hạc đưa tay lên, ra hiệu cho mấy người đàn ông cao lớn đó dừng lại, đi thẳng đến chỗ La Quyên và Lâm Đông đã bị đánh đến mức không còn nhận ra nữa, lạnh lùng cười nói: "Sao hả, mới một lát đã không chịu nổi nữa à? Đây có thấm gì đâu, trò hay còn ở phía sau cơ”.
"Đừng đánh nữa, thực sự đừng đánh nữa, chúng tôi sai rồi”.
Lâm Đông từ nhỏ đến lớn đã bị đánh như vậy bao giờ đâu, lúc này toàn thân rã rời: "Đại ca, nói một con số đi, đừng đánh nữa, tôi quả thật chịu không nổi nữa rồi”.
"Mẹ kiếp, bây giờ mới biết sai sao?"
Tần Hạc tiến lên cho hắn thêm hai bạt tai: "Tên nhãi con, con mẹ nó không phải mày muốn chặt chân đại ca tao sao?"
"Nếu mày đã thích chặt tay chặt chân người khác như vậy, được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày được toại nguyện, để mày nếm trải cảm giác bị chặt tay chân là như thế nào!"
"Mấy người ấn hắn lên bàn, chặt một chân của hắn trước!"
Mấy người đàn ông lập tức vây quanh Lâm Đông, mấy tên này bình thường đều là mấy tên vô cùng nguy hiểm liếm máu trên lưỡi dao, loại chuyện này đối với họ quả thật như cơm bữa.
Lâm Đông sợ tới mức tè ra quần: "Đừng, cầu xin anh, đừng, tôi sai rồi!"
"Được rồi, như vậy là được rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ vung tay lên, Tần Hạc lúc này mới vội ngăn cản mấy tên đô con ấy lại.
"Anh Diệp, tên này vừa này còn muốn chặt đứt tay chân của anh đấy, không dạy dỗ cho hắn chút bài học sau này không biết còn hại bao nhiêu người nữa”.
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Vĩnh Khang thở dài, quả thật nếu là anh trước đây, gặp phải Lâm Đông như vậy, đừng nói là tay chân, đến cả đầu cũng chắc chắn bị Diệp Vĩnh Khang vặt xuống.
Chỉ là từ khi trở về nước, Diệp Vĩnh Khang sống cuộc sống của một người bình thường, tính khí nóng nảy cũng kiềm chế đi rất nhiều.
Nếu không phải chuyện quá đáng, anh cũng không muốn nảy sinh nhiều rắc rối, dù sao hiện giờ đã có vợ có con, rất nhiều chuyện bên ngoài cũng không cần tính toán quá kỹ như vậy.
"Hôm nay tôi tha cho cậu, hi vọng cậu có thể rút ra một bài học, cho dù cậu là ai, thân phận thế nào, đây cũng không phải là nguyên nhân để cậu có thể khinh thường người khác, nhớ kỹ, không có lần sau, mong cậu có thể tự mình hiểu được, cút đi”.
Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ Lâm Đông vài câu, sau đó xua tay ý bảo hắn cút đi.
Lâm Đông và La Quyên lúc này mới chạy vội ra ngoài.
"Khốn kiếp, con mẹ nó chứ, đúng là đồ mất dạy”.
Tần Hạc hung hăng nhổ mấy bãi nước bọt về phía cửa, Hoàng Thử Lang lại đứng bên cạnh cau mày bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Anh Tần, anh nghĩ tên nhãi đó có tìm cách trả thù chúng ta không?"
Hoàng Thử Lang sờ cằm nói: "Thằng nhãi này mấy năm gần đây rất nổi tiếng, nghe nói hắn có người chống lưng, bị đánh một trận thế này, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.
Tần Hạc không thèm để ý mà nói: "Mẹ nó, chỉ là một tên vô dụng, có cho tiền hắn cũng không có gan”.
"Lão Hoàng nói đúng, sau này anh vẫn nên cẩn thận hơn”.
Diệp Vĩnh Khang bên cạnh nhắc nhở.
"Anh Diệp đừng lo lắng, tên nhãi thối này làm sao có cái gan đấy, nếu thật sự dám đến, tôi nhất định phải lột da hắn!"
Tần Hạc không xem Lâm Đông ra gì, cũng không nghe lời nhắc nhở của Diệp Vĩnh Khang, nhưng anh ta rất nhanh chóng phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình.
Mà Diệp Vĩnh Khang cũng vô cùng hối hận vì trước đây mình đã nhân từ, suýt chút nữa đã gây nên sai lầm lớn.
Anh đánh giá quá thấp sự độc ác và thủ đoạn của Lâm Đông.
"Anh Đông, lần này anh nhất định không được bỏ qua cho bọn họ, đám người đó thật là táng tận lương tâm, quá đáng hận!"
La Quyên quấn băng trên đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
Tay trái Lâm Đông bó bột, nhưng hắn bình tĩnh đến lạ thường, trên mặt không có chút cảm xúc gợn sóng nào, nhưng đôi mắt lại u ám đáng sợ.
"Vậy theo bà, nên bị trừng trị bọn chúng như thế nào?"
Lâm Đông thờ ơ nói.
La Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trói lại rồi đẩy xuống lầu, như vậy mới có thể để giải trừ nỗi uất hận trong lòng tôi!"
Lâm Đông sau khi nghe xong gật đầu: "Cũng có lý, lão ăn mày, nghe rõ chưa?"
La Quyên sững sờ: "Lão ăn mày? Ai cơ?"
Đúng lúc này, một mùi hôi thối giống như ở bãi rác đột nhiên từ bên cạnh xộc tới.
Theo bản năng, La Quyên quay đầu lại nhìn thấy một người ăn mày quần áo tả tơi, râu tóc bết dính, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trong phòng.
"Ấy, hôi chết đi được, ai cho ông vào đây, cút ra ngay!"
La Quyên vội bịt mũi tránh sang một bên.
"Ha ha, hôi sao? Tôi ngửi thấy thơm mà”.
Lão ăn mày nhe miệng lộ hàm răng vàng ố cười với La Quyên, còn không quên đưa cổ áo hôi hám lên mũi ngửi.
La Quyên suýt chút nữa thì nôn ra luôn, lúc này, lão ăn mày đột nhiên quay đầu lại cười hê hê với Lâm Đông: "Người phụ nữ này nói tôi hôi, thật là không biết thưởng thức”.
Lâm Đông vô cảm gật đầu: "Đúng là không biết thưởng thức, vậy thì không cần thiết phải sống nữa”.
"Anh Đông, hai người quen nhau sao? Hai người đang nói gì vậy?"
La Quyên không hiểu gì, thầm nghĩ sao anh Đông có thể quen biết một tên ăn mày, hơn nữa cách hai người nói chuyện cũng rất lạ.
"Hê hê, chúng tôi nói là một người không biết thưởng thức như bà không nên có mặt trên đời này”.
Nói rồi, lão ăn mày đột nhiên duỗi một tay ra, túm lấy tóc La Quyên kéo về phía cửa sổ: "Hy vọng kiếp sau bà có thể biết thưởng thức hơn”.
Lão ăn mày cười hê hê, mở cửa sổ đẩy La Quyên ra.
La Quyên tái mặt vì sợ hãi: "Buông tôi ra, anh Đông, tôi rốt cuộc đã làm gì sai... A!"
La Quyên còn chưa kịp nói xong, lão ăn mày đã ném thẳng bà ta từ tầng mười mấy xuống như ném rác.
Trên mặt Lâm Đông không có cảm xúc gì.
La Quyên thật ra không làm gì sai, bà ta sai ở chỗ là cùng bị đánh với Lâm Đông, còn tận mắt nhìn thấy Lâm Đông nhục nhã cầu xin tha mạng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một người coi trọng mặt mũi như Lâm Đông làm sao chịu nổi, vậy nên La Quyên nhất định phải chết.
"Đột nhiên vội gọi tôi tới có chuyện gì vậy, không phải là muốn mời tôi ăn gà nướng chứ, ha ha ha!"
Lão ăn mày tùy tiện ngồi xếp bằng trên sàn, vừa nói vừa lấy tay móc những chiếc răng vàng ố của mình.
"Giết người”.
Lâm Đông nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"A, thì ra là chuyện này, còn tưởng chuyện gì lớn, cậu tìm người khác không phải được rồi sao”.
Trên mặt lão ăn mày hơi thất vọng.
"Giết một cách thoải mái”.
Lâm Đông bình tĩnh nói thêm một câu.
"Hả? Thật không?"
Lão ăn mày lấy lại tinh thần, xoa hai tay cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt tôi còn sợ giống như mấy lần trước, giết rồi phải tiêu hủy, chẳng thoải mái chút nào”.
Vẻ mặt Lâm Đông vô cảm nói: "Lần này, tôi không chỉ để cho ông giết một cách vui vẻ, mà còn muốn ông khiến cho đám người đó chết bằng cách đau đớn nhất!"
"Ha ha ha ha, tra tấn người, là sở trường của tôi, đưa tài liệu đây!"
Lão ăn mày trông rất thích thú.
Bình luận facebook