• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 559-561

Chương 559: Trang viên nhà họ Lâm

“Hê hê, đó gọi là sự hấp dẫn về nhân cách”.

Tần Đại Dạ nở nụ cười vô cùng tự hào.

Diệp Vĩnh Khang và Thiên Diệp Nhi ngồi phía trước cũng chỉ đành thở dài với tên này, cũng không biết nên nói gì với hắn.

Vì Tần Đại Dạ nói quá đúng, tên này không chú trọng vẻ bề ngoài, trông không sạch sẽ, còn khá luộm thuộm.

Nhưng lại có khả năng tán gái xuất hóa nhập thần, chỉ cần là cô gái được hắn nhắm trúng thì tán đến đâu đổ đến đấy.

Từ sau khi Diệp Vĩnh Khang sắp xếp cho hắn làm bảo vệ nhà trẻ, âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Diệp Tiểu Trân thì tên này càng như cá gặp nước, vui mừng khôn xiết.

Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà các giáo viên nữ trong nhà trẻ trẻ đẹp một chút, chỉ riêng những người Diệp Vĩnh Khang biết thì đã có mấy người trồng cây si với hắn.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của Tần Đại Dạ, vì cánh tay kỳ lân tia chớp của tên này vốn dĩ là một môn công phu kích thích ngọn lửa tà ác.

Chỉ cần hắn đừng làm chuyện gì không có tình người, với tiền đề là cả hai đều bằng lòng thì chuyện này cũng không vi phạm quy tắc của Điện Long Thần.

“Diệp Nhi, sao rồi, nghe Huyền Trúc nói bây giờ cô là cánh tay trái, cánh tay phải của cô ấy, đã có thể một mình chống đỡ thay cô ấy rồi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa cười hỏi.

“Chị Huyền Trúc nói quá rồi, tôi chỉ giúp chị ấy mấy việc vặt thôi”.

Thiên Diệp Nhi khiêm tốn đáp: “Nhưng tôi rất thích cuộc sống như hiện giờ, mỗi ngày đều sống rất đầy đủ, có ý nghĩa hơn cuộc sống trước đây của tôi”.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Thiên Diệp Nhi, Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy vui, thầm nghĩ không hổ là nhân tài kiệt xuất mà trại huấn luyện gắt gao chọn ra, dù làm gì cũng có thể làm tốt nhất.

“Anh Diệp, anh bỗng gọi chúng tôi ra là có chuyện gì làm sao?”

Tần Đại Dạ ngồi hàng ghế sau nhàm chán hỏi.

“Dẫn hai người đến Thượng Hộ với tôi một chuyến”.

Diệp Vĩnh Khang đáp,

“Thượng Hộ?”

Tần Đại Dạ khó hiểu nói: “Đi làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa chậm rãi nói: “Đi kiểm tra một chút, cánh tay kỳ lân tia chớp của cậu thế nào rồi?”

Lúc trời sắp sáng, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, Thượng Hộ.

Vừa xuống máy bay đã cảm nhận được sự náo nhiệt và phồn hoa của thành phố này từ trong không khí.

Là thành phố lớn trọng điểm của Long Hạ, sự phồn thịnh và quy mô của nó không phải là thứ thành phố hạng ba như Giang Bắc có thể so sánh.

Tất nhiên vật giá ở đây cũng cao hơn, giá nhà càng không cần phải nói, tấc đất tấc vàng là câu giải thích hợp nhất với nơi này.

Từng có người nói nếu là tiền của người dân bình thường ở ngoại tỉnh dù không ăn không uống để dành cả đời cũng không đủ để mua một gian bếp ở đây.

Câu nói này đủ cho thấy giá nhà ở đây đắt đỏ thế nào.

Thế nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng này lại có một trang viên tư nhân diện tích cực lớn, biệt thự, hồ bơi trong trang viên, thậm chí là có cả bãi đỗ trực thăng có đầy đủ thiết bị.

Nhưng trong mắt tất cả người Thượng Hộ, chủ nhân của trang viên này có thể sống ở đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Vì chủ nhân của trang viên này chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị có tiếng trên cả nước - Lâm Quốc Thư.

Từ xa nhìn sang, cả trang viên đèn đuốc sáng choang, đa số đều cho rằng người sống trong đó mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.

Thế nhưng hôm nay trang viên nhà họ Lâm lại tràn ngập áp lực cực lớn.

Bốp!

“Đâu có lý đó chứ”.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo hung dữ, vẻ ngoài vạm vỡ, hai mắt long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi quát: “Nếu Lâm Sư Hổ em không khiến Giang Bắc máu chảy thành sống thì khó mà trút giận được, em muốn khiến họ đi chôn cùng con trai em”.

Giọng nói của người đàn ông trung niên vạm vỡ này hệt như thú dữ, lẫn trong đó là sát khí nồng đậm như xé nát tim phổi, mấy người giúp việc bên cạnh cũng sợ đến mức rùng mình.

“Chú hai, chú bình tĩnh đi”.

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, vẻ ngoài nho nhã nói: “Không chỉ là Bắc Nhi của chú mà còn có Đông Nhi của anh cũng gặp nạn, chú tưởng anh dễ chịu hơn chú lắm sao?”

“Nhưng dù là thế, chúng ta cũng phải giữ bình tĩnh, mọi chuyện phải suy xét đến tình hình chung”.

“Anh nghĩ chuyện này không đơn giản, trước khi tìm ra được ngọn nguồn của vấn đề thì tuyệt đối không thể làm loạn”.

“Chúng ta phải có trách nhiệm với hàng trăm người nhà họ Lâm có liên quan đến tập đoàn tài chính Lâm Thị và hàng chục nghìn nhân viên”.

“Em không lo được nhiều vậy đâu”.

Mắt Lâm Sư Hổ đỏ ngầu, tức giận nói: “Em chỉ biết Bắc Nhi của em bị người ta hại, người làm bố như em nhất định phải đòi lại công bằng cho nó, phải khiến Giang Bắc máu chảy thành sông”.

“Anh không đồng ý chuyện này”.

Lâm Quốc Thư thấy khuyên không có tác dụng bèn ra lệnh.

“Em không cần anh đồng ý”.

Lâm Sư Hổ tức giận nói: “Tính cách anh mềm yếu, ngày nào cũng chỉ biết lo cái này lo cái kia, nếu là chuyện khác thì em sẽ nghe theo anh nhưng chuyện này không ai cản được em đâu”.

“Chú…”

Lâm Quốc Thư cũng nghẹn họng, ông ta cũng không biết nên làm gì với đứa em trai đã bị cơn giận làm mất lý trí này.

“Vậy chú phải từ từ, oan có đầu nợ có chủ, ai hại Đông Nhi và Bắc Nhi thì chú đi tìm người đó nhưng đừng làm lớn chuyện”.

Cuối cùng Lâm Quốc Thư chỉ đành nhượng bộ, vì ông ta biết lúc này dù có là ông trời cũng không thể can ngăn đứa em trai đang nổi giận này của ông ta.

“Ha ha, đừng làm lớn chuyện ư?”

Lâm Sư Hổ lạnh lùng nói: “Bắc Nhi của em bị hại ở Giang Bắc, tùy tiện nói một câu oan có đầu nợ có chủ là xong à?”

“Người liên quan đến chuyện này chắc chắn phải bị trừng phạt, ngoài ra em còn phải khiến cả Giang Bắc không được yên ổn, Bắc Nhi bị hại ở Giang Bắc nên thành phố này phải trả giá, đền tội cho Bắc Nhi của em”.

“Chú… chú nghĩ Giang Bắc hiền lắm sao? Chỉ dựa vào ba chiến tướng trong tay chú thì chú nghĩ chú có khả năng giải quyết sạch sẽ Giang Bắc à?”

Lâm Quốc Thư tức giận nói.

Lâm Sư Hổ cười khẩy: “Dĩ nhiên em và ba người họ không có bản lĩnh này, nhưng nếu thêm một Địa Tàng nữa thì sao?”

Hả?

Nghe đến hai chữ này, ngay cả Lâm Quốc Thư cũng không khỏi ớn lạnh: “Chú… chú làm bậy, nếu chú dẫn Địa Tàng qua đó, chú có biết sẽ có hậu quả gì không?”

“Ha ha ha, tất nhiên là em biết rồi”.

Lâm Sư Hổ khẽ cười, ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Giang Bắc sẽ máu chảy thành sông, sinh vật bị hủy diệt, nhưng đây chính là thứ em muốn, hơn nữa lần này đến đó em cũng không định trở lại”.

Nói xong, Lâm Sư Hổ xoay người sải bước đi ra ngoài.

“Nhanh lên, ngăn nó lại”.

Lâm Quốc Thư ở phía sau hét lớn, nhưng đội hộ vệ quanh nhà họ Lâm lại không ai bước lên trước một bước.

Vì đội hộ vệ trước giờ đều do Lâm Sư Hổ quản lý, so với Lâm Quốc Thư thì họ càng muốn nghe lời Lâm Sư Hổ hơn.

“Thôi xong, xong thật rồi”.

Cả người Lâm Quốc Thư mềm nhũn ngồi phịch xuống sofa, trong mắt là sự tuyệt vọng và nỗi đau vô tận.

Nếu Lâm Sư Hổ chỉ dẫn ba chiến tướng trong tay ông ta đến đó thì có lẽ chuyện này vẫn còn đường lui.

Nhưng nếu hung thần Địa Tàng đó cũng đi theo thì chuyện này chắc chắn sẽ không thể cứu vãn.

Bây giờ đứa con duy nhất của mình đã không còn, lẽ nào lại trơ mắt nhìn cả tập đoàn Lâm Thị sụp đổ sao?

“Báo cáo gia chủ, bên ngoài có người tự xưng là người của Diệp Vĩnh Khang nói muốn gặp ông”.

Lúc này một người giúp việc bỗng vội vàng bước vào nói.
Chương 560: Tôi đến để cho ông cơ hội

“Không gặp, bảo cậu ta cút đi!”

Lâm Quốc Thư đang bực dọc phát điên, làm gì còn tâm tư đi gặp mấy người lằng nhằng kia nữa.

Người giúp việc bị tiếng quát của Lâm Quốc Thư làm cho giật nảy mình, nhưng nghĩ ngợi một hồi vẫn nghiến răng nói: “Thưa gia chủ, người đó nói cậu ta đến tìm ông để nói về chuyện có liên quan tới cậu chủ”.

Sắc mặt Lâm Quốc Thư chợt đông cứng lại: “Mau cho cậu ta vào trong!”

Chẳng mấy chốc, người giúp việc đó dẫn mấy người bước vào trong.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của ba người này, Lâm Quốc Thư không khỏi nhíu mày, cả ba người đều rất trẻ tuổi, người đi đầu có tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng rất tuỳ ý, bình thường tới độ không thể bình thường hơn.

Người đi phía tay trái sau lưng cậu ta mặc một bộ đồ bảo vệ bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn trông hệt như một kẻ ăn xin.

Mà cô gái đi bên phải sau lưng cậu ta lại có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, chỉ có điều nhìn dáng vẻ và tuổi tác của ba người thì căn bản không giống với mấy người làm việc lớn.

Cảm xúc của Lâm Quốc Thư đang ở bên bờ vực sụp đổ, ông ta không nói năng gì, chỉ rút ra một tờ chi phiếu rồi viết vài chữ lên trên đó, sau đấy đẩy ra phía trước bàn trà, trầm giọng nói: “Tôi không thích nghe mấy lời vô dụng”.

“Nếu như lời mấy người nói có thứ mà tôi muốn biết thì mấy người có thể cầm một trăm triệu tệ này đi”.

“Nếu không thì để mạng lại!”

Mặc dù vẻ ngoài của Lâm Quốc Thư rất nho nhã, nhưng với tư cách là người cầm lái một con tàu lớn như tập đoàn tài chính Lâm Thị, tính cách chắc chắn không ôn hoà như thế.

Đặc biệt trong tình cảnh hiện giờ, sự đau khổ và phẫn nộ trong lòng ông ta thực ra không kém hơn Lâm Sư Hổ chút nào, chỉ có điều ông ta biết kiềm chế hơn Lâm Sư Hổ mà thôi.

“Xem ra gia chủ Lâm là một người rất thẳng thắn, bản thân tôi cũng không thích vòng vo”.

Diệp Vĩnh Khang bình thản mỉm cười, nghênh ngang ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, vắt chéo hai chân rồi nói: “Tôi biết cậu con trai cưng của ông bị ai giết chết, hẳn là ông cũng muốn biết thông tin này nhỉ?”

“Là ai?”

Lâm Quốc Thư đứng bật dậy.

Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là điều tra ra hung thủ thực sự là ai, hơn nữa buộc phải xử lý xong xuôi chuyện này trước khi Lâm Sư Hổ tới Giang Bắc, như vậy thì không chỉ có thể thay Lâm Đông báo thù mà sự việc cũng còn đường xoay chuyển.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, nhìn Lâm Quốc Thư, khẽ cười rồi chỉ chỉ vào chính mình: “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.

Lâm Quốc Thư đột nhiên cau mày, đang chuẩn bị hành động thì lại đột nhiên cảm thấy chuyện này không đúng lắm.

Nếu như đối phương đã chủ động tìm tới thì nói lên rằng bọn họ cũng biết bối cảnh của Lâm Đông ra làm sao, nếu như bọn họ thật sự là hung thủ thì trốn cũng còn chẳng kịp, sao lại có thể vạch áo cho người xem lưng?

“Có biết nói dối trước mặt tôi sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Ánh mắt Lâm Quốc Thư loé lên một tia sắc lạnh, nếu như mấy người này muốn dùng chuyện của Lâm Đông để chạy tới nơi này lừa đảo, ông ta mà nổi điên lên thì thủ đoạn cũng chẳng kém hơn Lâm Sư Hổ là bao.

Đối diện với ánh mắt uất hận của đối phương, Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra hết sức bình thản, nhìn ông ta rồi nói với vẻ thú vị: “Tôi vừa mới từ Giang Bắc tới đây, thẻ lên máy bay vẫn còn ở trên người, ông có muốn xem không?”

Lâm Quốc Thư ngơ ngác, sắc mặt dần trở nên u ám.

Ông ta có thể hiểu được ẩn ý mà đối phương muốn biểu đạt, từ Giang Bắc bay tới Thượng Hộ, ít nhất cũng mất khoảng chừng ba tiếng đồng hồ.

Mà từ khi hay tin Lâm Đông chết cho tới giờ cũng xấp xỉ khoảng thời gian này mà thôi.

Cũng có thể nói, ba người này phải biết tin Lâm Đông bị sát hại ngay đầu tiên thì mới có thể tới Thượng Hộ vào lúc này.

Mà việc Lâm Đông chết chỉ mới được ông chủ của trang viên đó phát hiện ra sau một tiếng đồng hồ kể từ lúc tắt thở và lập tức thông báo cho ông ta.

Vậy nên có thể suy đoán ra, nếu không phải là hung thủ thì tuyệt đối không thể biết chuyện của Lâm Đông ngay được!

“Chỉ dựa vào một tấm thẻ lên máy bay, e rằng không đủ để nói rõ điều gì nhỉ”.

Lâm Quốc Thư là người đứng đầu của tập đoàn Lâm Thị, tâm tính đương nhiên sẽ hơn người bình thường rất nhiều.

Nhìn thế nào thì ông ta cũng thấy ba người này không giống với dáng vẻ của mấy kẻ dám giết hại Lâm Đông.

Mặc dù về phương diện thời gian thì bọn họ có đủ sức thuyết phục, thế nhưng bên trong đó vẫn có sơ hở, bọn họ cũng có khả năng mới biết tin này trong quá trình bay, sau khi hạ cánh thì chạy tới chỗ mình với ý đồ lừa gạt trục lợi.

“Ha ha, không tệ không tệ!”

Diệp Vĩnh Khang tán thưởng nhìn Lâm Quốc Thư: “Chả trách tập đoàn tài chính Lâm Thị lại lớn mạnh tới thế, có một ông chủ như ông thì không muốn lớn mạnh cũng khó”.

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy cực kỳ tán thưởng sự nhẫn nại và tỉnh táo của Lâm Quốc Thư, tiếp đó anh rút ra mấy tấm ảnh từ trên người rồi khẽ quẳng về phía Lâm Quốc Thư.

Sau khi mấy tấm ảnh lắc lư một hồi giữa không trung thì giống như mọc thêm mắt, vững vàng rơi xuống bàn trà và đồng loạt xếp thành hàng ngay ngắn.

Lâm Quốc Thư vô thức cúi đầu xuống nhìn, trong đầu đột nhiên giống như bị một tia sét kinh thiên giáng trúng, chỉ cảm nhận được một tiếng nổ tung!

Mấy tấm ảnh đó chính là hình ảnh cái xác đầy máu của Lâm Đông!

Ngoài ra còn có thể nhìn thấy Lâm Bắc đang đau khổ vùng vẫy bên cạnh!

Cũng có thể nói rằng lúc tấm hình này được chụp thì Lâm Bắc vẫn chưa chết.

Điều này nói lên rằng…

“Người đâu!”

Lâm Quốc Thư phẫn nộ gầm lên, một đám đông hộ vệ mặc đồ đen lập tức xông ra từ bốn phía bao vây chặt lấy ba người Diệp Vĩnh Khang.

“Tại sao cậu lại sát hại Đông Nhi của tôi!”

Mặt Lâm Quốc Thư nổi đầy gân xanh, trong mắt chằng chịt tơ máu, từ trên tấm ảnh chụp cái xác đẫm máu của Lâm Đông, không khó để nhìn ra Lâm Đông bị người ta hành hạ cho tới chết!

Đám hộ vệ nhà họ Lâm khắp xung quanh lúc này đã rút ra những con dao ngắn sắc lẹm từ bên hông, ai nấy mặt mũi bặm tợn, chỉ cần Lâm Quốc Thư hạ lệnh thì bọn chúng sẽ lập tức băm vằm ba người này ra!

Cả căn biệt thự lập tức bị bao phủ bởi bầu không khí thù hằn sặc mùi giết chóc!

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản như cũ, giống như đối với anh mà nói thì mấy chục con dao sáng chói xung quanh kia chẳng khác gì đồ trang trí.

“Gia chủ Lâm, lần này tôi đến không hề muốn xé to mọi việc ra, vậy nên tôi dự định cho ông một cơ hội”.

Diệp Vĩnh Khang bình thản cười nói.

Khoé miệng Lâm Quốc Thư không khỏi giật nhẹ, đột nhiên phát hiện ra cậu thanh niên trước mắt này dường như không hề đơn giản.

Cậu ta đã dám giết chết Lâm Đông và Lâm Bắc, sau đó còn chủ động tìm tới tận nơi thì nói lên rằng cậu ta nhất định có bản lĩnh của riêng mình.

Hơn nữa vào lúc đối diện với mấy chục hộ vệ nhà họ Lâm khắp xung quanh mà cậu ta vẫn bình thản như không.

Đặc biệt là lời nói và cử chỉ của cậu ta thì rõ ràng lúc này đã rơi vào vòng vây, thế nhưng trong giọng điệu vẫn lộ ra vẻ cao không với tới.

Giống như Lâm Quốc Thư là khách còn cậu ta mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Sau khi trầm ngâm mấy phút, Lâm Quốc Thư khẽ xua xua tay, tỏ ý bảo đám hộ vệ nhà họ Lâm bên cạnh lùi xuống.

“Tôi rất muốn biết cậu cho tôi cơ hội gì”.

Lâm Quốc Thư là một người rất có tầm nhìn xa trông rộng, mặc dù lúc này ông ta chỉ hận không thể băm vằm mấy hung thủ giết chết Lâm Đông ra làm trăm mảnh.

Thế nhưng vào lúc chưa hoàn toàn kiểm soát được tình hình thì ông ta vẫn có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Dù gì ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm với hàng trăm người trên dưới trong nhà họ Lâm và cả tập đoàn tài chính Lâm Thị.

Là người cầm lái, ông ta buộc phải có năng lực khắc chế cảm xúc và lí trí cao hơn những người bình thường!
Chương 561: Làm ảo thuật

Lâm Quốc Thư cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, rất muốn biết thanh niên không rõ lai lịch này rốt cuộc muốn làm gì.

Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh như thường, bắt chéo hai chân, thong dong nhả khói, như đang ngồi trong quán trà.

"Gia chủ Lâm, tôi nghe nói hình như tập đoàn tài chính Lâm Thị gần đây đập một số tiền lớn vào khai thác dầu mỏ và tài nguyên khoáng sản bên Trung Đông”.

"Hơn nữa vốn điều động còn là một con số vô cùng lớn, lên đến nửa gia tài nhà họ Lâm rồi, đúng chứ?"

Sắc mặt Lâm Quốc Thư trầm xuống: "Đây đều là những tin tức công khai, chỉ cần là người thì đều biết, lẽ nào cậu định nói cho tôi nghe mấy lời vô ích này?"

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, khẽ búng búng tàn thuốc, không trả lời câu hỏi của Lâm Quốc Thư luôn mà nói tiếp: "Lần này các công đập vào số tiền lớn như vậy, định nhân lúc dầu mỏ và khoáng sản rớt giá để bắt đáy”.

"Suy nghĩ và sáng kiến này quả không tồi. Khi giá tăng trở lại, các ông lại tiếp tục tích lũy tài nguyên trong tay rồi bán ra khi giá được đẩy lên cao đỉnh điểm. Việc này quả thật là phải dày công suy nghĩ và tiến hành”.

"Chỉ có điều, ông có từng nghĩ đến hậu quả nếu giá dầu và khoáng sản đột ngột tăng cao trước khi ông chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"

Lâm Quốc Thư nghe xong lạnh lùng cười nói: "Tôi không cần người khác chỉ tay dạy bảo những chuyện trên thương trường”.

"Những loại tài nguyên không tái tạo như dầu mỏ và khoáng sản, cùng với tình hình quốc tế hiện nay, không có khả năng tăng giá trở lại trong một khoảng thời gian”.

Nói xong, Lâm Quốc Thư đột nhiên nhận ra mình có vẻ lạc đề, không khỏi tức giận nói: "Diệp Vĩnh Khang, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không nói được điều gì có giá trị thì đừng trách tôi không khách khí!"

Đối mặt với Lâm Quốc Thư đằng đằng sát khí, Diệp Vĩnh Khang chỉ cười nhẹ, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

"Gia chủ Lâm, tôi muốn cho ông xem một màn ảo thuật”.

"Khốn nạn!"

Bịch!

Lâm Quốc Thư cuối cùng không nhịn được nữa, hung hăng đập xuống bàn trà: "Diệp Vĩnh Khang...”

Lúc ông ta định nổi giận, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ bổ sung thêm một câu: "Trong vòng ba phút, giá dầu mỏ và khoáng sản ở Trung Đông sẽ lập tức tăng trở lại, hơn nữa còn tăng tới mức giá cao nhất trong ba năm qua”.

"Cho nên, tôi nghĩ gia chủ Lâm phải bình tĩnh chớ nóng nảy, hơn nữa, ông cũng không thiếu ba phút này, phải không?"

Lâm Quốc Thư nghiến răng ken két, những gì đối phương nói quả thực rất vô lý.

Chỉ trong vòng ba phút, khiến giá dầu mỏ và khoáng sản đã ở trong tình trạng ảm đạm trong gần ba tháng ngay lập tức tăng trở lại?

Ngay cả tiểu thuyết giả tưởng cũng không dám viết như thế này!

Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng của một thương nhân, Lâm Quốc Thư vẫn có ý định nhẫn nhịn đựng thêm ba phút nữa.

"Được, vậy tôi sẽ chờ thêm ba phút nữa”.

Lâm Quốc Thư nắm chặt tay, âm trầm nói: "Nhưng cậu nghe cho kỹ đây, nếu trong ba phút nữa không có động tĩnh gì, tôi sẽ cho cậu biết là thế nào là địa ngục nhân gian!"

"Ha ha, lời thoại này hay đấy, ghi lại, sau này lúc tôi dọa người khác cũng sẽ nói như vậy”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ bên cạnh cũng mang vẻ mặt đùa cợt.

Biểu hiện của cả ba khiến Lâm Quốc Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng rất bất an, cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.

Ba người này khi mới bước vào đã tạo cảm giác họ là những người bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng sau khi trò chuyện vài câu, Lâm Quốc Thư càng cảm thấy ba người bọn họ không đơn giản như vậy.

Vẻ mặt của họ từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trên người toát ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục.

Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ, lúc nhìn ông ta, có một loại khinh thường giống khi thú dữ nhìn sâu bọ.

Có vẻ như đây mới là sân nhà của bọn họ, ông ta lại cảm thấy mình như một con mồi bị rơi vào vòng vây trùng điệp.

"Gia chủ, không hay rồi!"

Ngay lúc Lâm Quốc Thư còn đang ngây ngẩn, một quản gia vội vàng bước vào, vẻ mặt hoảng hốt: "Vừa mới nhận được tin tức, giá dầu mỏ và khoáng sản ở Trung Đông đột ngột tăng trở lại, mà còn tăng đến mức giá cao nhất trong ba năm qua!"

"Các công ty dầu mỏ và khoáng sản lớn trên thế giới đã bán thốc bán tháo tài nguyên trong tay một cách điên cuồng chỉ trong vài giây, số tiền chúng ta đầu tư trong giai đoạn đầu đã bị mất trắng!"

Ầm!

Lâm Quốc Thư chỉ cảm thấy đầu như bị sét đánh trúng, cảm giác cả thế giới quay cuồng!

"Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy, nhất định là có người tạo hiện tượng giả, đi xác minh lại lần nữa cho tôi!"

Lâm Quốc Thư bám lấy cọng rơm may mắn cuối cùng, bởi vì ông ta vẫn không thể tin chuyện lạ lùng như vậy có thể xảy ra.

"Gia chủ, tôi đã kiểm tra trên trang web chính thức bên Trung Đông, thậm chí đã gọi điện cho một vài tù trưởng ở đó. Tin tức hoàn toàn là sự thật. Chúng ta... Chúng ta thua rồi!"

Giọng người quản gia nức nở, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

"Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao, đang yên lành, sao giá có thể đột nhiên tăng...”

Lâm Quốc Thư bắt đầu không khống chế được run rẩy dữ dội.

Lần này không phải chuyện nhỏ, bởi vì là cơ hội ngàn năm có một, cho nên tiền vốn mà Lâm Quốc Thư đầu tư đã quá nửa tổng tài sản của tập đoàn tài chính Lâm Thị!

Nếu như lần này không thu hồi được vốn, dòng vốn của tập đoàn tài chính Lâm Thị một khi bị đứt đoạn, tập đoàn tài chính Lâm Thị sẽ lập tức rơi vào khủng hoảng!

"Tôi cũng đã hỏi mấy vị tù trưởng bên Trung Đông tại sao lại xảy ra chuyện này, họ không giải thích nhiều, chỉ nói rằng họ chỉ làm theo lệnh mà thôi”.

Người quản gia đáp.

"Làm theo lệnh? Ai có quyền lực lớn đến mức ra lệnh cho họ?"

Lâm Quốc Thư ngây người, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Vĩnh Khang đang ngồi ở sô pha đối diện!

Lẽ nào thật sự là cậu ta!

Không, điều này là không thể nào!

Cho dù có quan hệ rộng, có thể nhờ một hai tù trưởng giúp đỡ còn nghe được.

Nhưng giá dầu mỏ và khoáng sản ở Trung Đông cần phải được hàng chục tù trưởng cùng đồng ý thì mới có khả năng xảy ra biến động.

Người nào có quyền lực có thể khiến hàng chục tù trưởng cùng lúc làm ra hành động khó tin thế này?

"Gia chủ Lâm, ông hài lòng với màn ảo thuật của tôi chứ?"

Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không thay đổi, luôn mang một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh đương nhiên có thể nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Lâm Quốc Thư, nhưng anh không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa mà hờ hững nói: "Bây giờ, tôi sẽ biểu diễn màn ảo thuật thứ hai cho ông xem, hình như cổ phiếu của tập đoàn tài chính Lâm Thị ở Phố Wall tăng cũng nhanh nhỉ?”

"Một đường màu đỏ mạo hiểm, có điều tôi thấy bên này gia chủ Lâm có rất nhiều cây xanh, hẳn là rất thích màu xanh, như vậy, màn ảo thuật thứ hai của tôi chính là tặng cho gia chủ Lâm chút màu xanh mà ông yêu quý nhất”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại thản nhiên dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Lần này, Lâm Quốc Thư không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Ánh mắt này xen lẫn sợ hãi, nghi ngờ, bàng hoàng và bất an, lúc này ngay cả bản thân ông ta cũng không rõ mình có cảm xúc gì.

Tích tắc...

Đúng lúc này, điện thoại của quản gia đột nhiên vang lên.

Vừa mới nghe xong hai câu, quản gia đột nhiên biến sắc: "Cái gì, cậu nói cái gì, tin tức là thật sao? Chuyện này...”

Tạch!

Quản gia buông thõng cổ tay, điện thoại rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi hạt.

"Chuyện gì thế?”

Lâm Quốc Thư hét lớn, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, lúc này trong lòng dường như đã đoán được điều gì.

Quản gia ngây người vài giây, sau đó nhìn Lâm Quốc Thư nói như chực khóc: "Gia chủ, chúng ta xong đời rồi, tất cả xong đời rồi!"

"Cổ phiếu của chúng ta trên Phố Wall bất ngờ bị tấn công dữ dội bởi mười mấy nhà tài phiệt. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, tất cả đều giảm xuống mức thấp nhất!"

Phụt-

Lâm Quốc Thư chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, cổ họng bỗng ngọt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu lớn!

"Gia chủ, ông sao vậy...”

Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ.

Lâm Quốc Thư ôm ngực, mười mấy giây sau mới dần hồi phục lại, khẽ vẫy vẫy tay, yếu ớt nói: "Không sao, ông lui xuống trước đi”.

Quản gia thấy Lâm Quốc Thư không sao, mới lui xuống nhưng vẻ mặt vẫn rất lo lắng.

Lâm Quốc Thư ngửa người nằm trên lưng ghế sô pha, hai mắt hơi nhắm lại, cả người trong phút chốc như bị rút hết sức lực.

Nếu nói giá ở Trung Đông đột ngột tăng trở lại là một đòn chí mạng đối với tập đoàn tài chính Lâm Thị, đẩy Lâm Thị đến bên bờ vực.

Thì cổ phiếu ở Phố Wall đó dường như đã đẩy thẳng tập đoàn tài chính Lâm Thị đang lung lay sắp đổ xuống vực sâu vạn trượng!

"Gia chủ Lâm, ông hài lòng với màn ảo thuật thứ hai của tôi chứ?"

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: "Nếu gia chủ Lâm còn chưa vui, tôi cũng không ngại biểu diễn cho ông xem những màn ảo thuật đặc sắc hơn”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom