• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 555-558

Chương 555: Người giật dây phía sau

“Ôi chao, tôi lại đột nhiên nhớ ra rồi!”

Ở đầu dây bên kia, bác Hải cười nói: “Cậu đừng cảm thấy thiệt, chuyện này ngoài tôi và một vài người nữa thì không có ai biết đâu đấy”.

“Người mà cậu nhắc tới đúng là đến từ Tây Hải, hai mươi năm trước từng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đây. Bởi vì khinh công xuất sắc, biệt danh là lão dơi”.

“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, lão đột nhiên biến mất không dấu vết, tất cả mọi người đều không biết tung tích của lão”.

“Nhưng mới năm ngoái, khi tôi tới thăm một bạn cũ ở Thượng Hỗ, vô tình nhìn thấy lão ăn mày, dáng vẻ trông rất giống lão dơi”.

“Tôi liền để ý theo dõi, sau khi nghe ngóng mới biết được rằng lão già này biến mất hai mươi năm vì muốn trốn kẻ thù của mình”.

“Giả làm lão ăn mày để che giấu thân phận, vô tình gặp được một cậu chủ trong một gia đình giàu có ở Thượng Hỗ, sau đó đã chi rất nhiều tiền để giúp lão giữ bí mật”.

“Mà tên của cậu chủ của gia tộc giàu có ấy, tôi nghĩ cậu đã từng nghe qua, đó chính là siêu sao nổi tiếng hiện giờ Lâm Đông, ha ha, chuyện này thú vị nhỉ…”

Bác Hải còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tắt máy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng!

Lâm Đông!

Không ngờ lại là tên khốn nạn này!

Diệp Vĩnh Khang lúc này hối hận từ tận gan tủy. Lúc đó khi Hoàng Thử Lang nói ra nỗi lo lắng, đáng lẽ anh và Tần Hạc phải chú ý tới, nếu không đã không gây ra họa lớn ngày hôm nay, khiến cho Tần Long Tượng biến thành một đống thịt băm!

“Lão Tần, anh ở đây yên tâm nghỉ ngơi, tôi đi làm chút chuyện”.

Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng bệnh, nhìn Tần Hạc rồi bình tĩnh nói: “Chuyện của chú Tần, chuyện của anh, còn có chuyện của vợ con tôi, tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng!”

“Anh Diệp, là Lâm Đông sao?”

Tần Hạc không hề ngốc, rất nhanh đã nghĩ tới Lâm Đông.

Thấy Diệp Vĩnh Khang gật đầu, trong mắt Tần Hạc lập tức nổi lên sát khí lạnh lẽo: “Anh Diệp, tôi đi cùng anh, tôi phải tự tay… á!”

Tần Hạc đang nói chuyện kích động vô tình động đậy cơ thể, vết thương trên người rách ra, lập tức đau đớn rên rỉ.

“Lão Tần, hiện tại tình trạng sức khỏe của anh không tiện cử động, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nói.

“Anh Tần, anh Diệp!”

Lúc này, Hoàng Thử Lang nghe được tin tức vội vàng chạy từ bên ngoài vào, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này tôi nghĩ kỹ rồi, tám phần là do tên khốn Lâm Đông đó đứng sau giật dây!”

“Trên đường tới đây tôi đã phái người đi dò tung tích của tên khốn này. Hắn vẫn đang ở Giang Bắc, trong một trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc!”

“Anh Tần, chuyện này để tôi xử lý cho. Tần Gia đối với tôi ân trọng như núi, như cha mẹ tái sinh. Tôi phải băm vằm tên khốn đó ra thành trăm mảnh!”

Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh gật đầu: “Lão Tần, tôi thấy Hoàng Thử Lang nói đúng. Cậu ta đi cũng đại diện cho anh, anh yên tâm ở đây dưỡng bệnh, đợi lát nữa khi quay về tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!”

“Anh Diệp!”

Hai mắt Tần Hạc đỏ hoe, nghiến răng nói: “Tôi muốn tên khốn đó đau khổ cả đời!”

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoàng Thử Lang đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi người nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại.

“Lâm Đông làm ra chuyện lớn như vậy, không những không bỏ chạy mà vẫn ở lại Giang Bắc chứng tỏ hắn rất tự tin”.

“Các cậu là sự tồn tại như thế nào ở Giang Bắc, chắc rằng hắn biết rất rõ. Nếu như đã lựa chọn ở lại chứng tỏ nhất định phải có lý do khiến hắn không sợ các cậu”.

“Vì vậy chuyện này bao nhiêu người không quan trọng. Người của cậu không cần đi, tôi gọi thêm hai người tới cùng đi với chúng ta là được rồi”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, sau đó lái xe thẳng đến địa chỉ trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc mà Hoàng Thử Lang đã nói.

“Lão Hoàng, bình tĩnh chút, không giống phong cách của cậu chút nào”.

Diệp Vĩnh Khang lái xe, nhìn Hoàng Thử Lang ngồi ở ghế phụ lái, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, khác hoàn toàn với bộ dạng cười nhăn nhở thường ngày của cậu ta.

“Anh Diệp, chuyện này tôi không bình tĩnh được”.

Hoàng Thử Lang vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tôi mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, tôi luôn coi anh Tần như anh ruột và Tần Gia như cha ruột của mình”.

“Vì họ, cho dù tôi bị chém ra thành nghìn mảnh, Hoàng Thử Lang tôi cũng sẽ không một lời oán trách”.

“Nhưng bây giờ, Tần Gia gặp phải hoạn nạn như vậy, đối với tôi mà nói, mẹ kiếp đây chính là mối thù giết cha. Tôi hận không thể lập tức cắn nát từng miếng thịt của thằng chó đó!”

Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng khá khó chịu.

Tuy rằng tình cảm giữa anh và Tần Long Tượng không sâu đậm như Hoàng Thử Lang và Tần Hạc, nhưng mất đi một người bạn cũng rất khó chịu, chưa kể còn bị mất đi một cách tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là anh đã quen nhìn thấy quá nhiều sinh tử trên chiến trường, nên anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt hơn những người khác, không có bất kỳ biểu hiện nào.

Kít!

Ngay khi họ chuẩn bị đến trang viên, một chiếc xe địa hình màu đen đột ngột vượt lên từ phía sau sau đó phanh gấp lại ở phía trước.

Hoàng Thử Lang đứng thẳng dậy theo bản năng, đưa một bàn tay ra sau eo một cách cảnh giác.

“Đừng căng thẳng, người của chúng ta”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, hạ cửa kính xuống, vẫy tay với chiếc xe địa hình trước mặt.

Hai người bước xuống xe, khi đi tới gần mới nhìn ra, hóa ra là hai người nông dân gầy gò, khô khan.

Hai người này không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra rồi ngồi vào phía sau.

“Anh Diệp, đây là…”

Hoàng Thử Lang tỏ vẻ khó hiểu.

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục điều khiển xe đi về phía trước, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ”.

“Không phải cậu muốn báo thù sao, đợi lát nữa chuyện này tôi sẽ giao cho cậu xử lý. Hai người bạn này của tôi tạm thời giao cho cậu chỉ huy”.

“Chuyện này…”

Đầu óc Hoàng Thử Lang mơ hồ, anh Diệp nói rằng gọi người tới giúp đỡ, nhưng hai người nông dân chân chất này thì có thể làm nên trò trống gì?

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, không giải thích quá nhiều, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Một lúc sau đã đến cổng sơn trang.

Sơn trang này không lớn, không kinh doanh, là kiểu tư nhân, thường ngày cung cấp nơi nghỉ dưỡng cho những nhân vật có thân phận đặc biệt.

Hơi kỳ lạ là không có lính canh, thậm chí cổng lớn còn bị che khuất.

“Không lẽ là nhầm à?”

Hoàng Thử Lang cau mày lẩm bẩm, cho dù thần kinh của Lâm Đông có vững đi chăng nữa thì sau khi làm chuyện lớn như vậy, đến một chút phòng bị hắn cũng không làm chứ.

“Không sai đâu, tôi ở đây”.

Lúc này, giọng nói của Lâm Đông đột nhiên truyền ra từ bên trong.

Nghe thấy giọng nói này Hoàng Thử Lang lập tức nổi giận lôi đình, rút con dao nhọn sau lưng, đạp mạnh vào cửa rồi xông vào.

“Lâm Đông, mẹ thằng chó…”

Hoàng Thử Lang chửi được một nửa, giọng nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì phía trước cậu ta xuất hiện một họng súng đen sì.

Chủ nhân của họng súng đó là một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, mặc một bộ vest sáng màu, dung mạo hiền lành, nhưng trong mắt lại là sát khí lạnh lùng!

Lâm Đông ngồi bên cạnh cười tinh nghịch với Hoàng Thử Lang: “Nếu anh muốn tán gẫu, tôi có thể nói chuyện với anh một lát, còn nếu anh không muốn nói chuyện thì tôi cũng có thể cho anh được toại nguyện bất cứ lúc nào”.

“Đối mặt với họng súng đen sì, Hoàng Thử Lang có vẻ hơi do dự, cậu ta vì báo thù nhất định sẽ không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là chết một cách vô ích.

“Lão Hoàng, bỏ dao xuống trước, không vội, đợi giải quyết xong từng khoản rồi tính tiếp”.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng chậm rãi đi tới.
Chương 556: Bí mật của nhà họ Lâm

“Ôi, không ngờ mày cũng tới rồi”.

Lâm Đông nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ nham hiểm quỷ dị, loại cảm giác đó không thể nào hình dung chính xác được, xen lẫn tức giận, giễu cợt, khinh thường, mà càng nhiều hơn là như đang nhìn chằm chằm một xác chết.

“Vậy thì tốt, ngược lại có phần bớt chút chuyện cho tao”.

Lâm Đông cười nhạt nói: “Chỉ có điều khá là tiếc, mày nên đưa cả vợ con cùng đến, như vậy, tao còn có thể cho chúng mày cùng đoàn tụ”.

Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Đông, Diệp Vĩnh Khang không hề để ý đến, bởi vì anh không muốn lãng phí nước bọt với một người sắp chết, anh quay qua nói với Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, bây giờ kẻ thù đã ở ngay trước mắt anh rồi, nên làm gì thì làm đi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa lấy một điếu thuốc ngậm lên miệng như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhả ra một vòng khói thuốc, tựa như đang đi dạo trong công viên.

Trong lòng Hoàng Thử Lang lúc này hết sức thấp thỏm, tuy rằng hắn cũng biết Diệp Vĩnh Khang là cao thủ, nhưng đối phương dẫu sao cũng có súng trên tay.

Nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể thu hồi, hôm nay cho dù chết, cũng phải chết cho rõ ràng, hắn căm tức nhìn Lâm Đông trầm giọng nói: “Tần Gia đã làm sai chuyện gì, sao mày lại ra tay với ông ấy?”

Lâm Đông lạnh nhạt nói: “Mày đang nói đến Tần Long Tượng à? Ông ta thực ra không làm gì sai, sai ở chỗ ông ta lại là bố của thằng chó Tần Hạc”.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Hoàng Thử Lang cau mày, đôi mắt như sắp phun ra lửa!

Tần Gia có ơn lớn với hắn, vậy mà chỉ vì là bố của Tần Hạc mà gặp phải kiếp nạn này, đây là cái lý do chó má gì thế!

“Nếu không thì sao?”

Lâm Đông hừ một tiếng, nói: “Ngày đó bọn mày đánh tao chẳng phải rất kiêu căng sao? Tao nói cho mà biết, không chỉ bọn mày phải chết, mà cả nhà bọn mày đều phải chôn theo!”

“Con mẹ nó, Lâm Đông!”

Trên trán Hoàng Thử Lang nổi gân xanh, hận không thể xé xác Lâm Đông thành mảnh vụn.

Chỉ là hắn vừa chuẩn bị ra tay, người đàn ông mặc vest bên cạnh Lâm Đông đột nhiên nói: “Mày cứ bước thêm một bước thử xem”.

Đối mặt với họng súng đen ngòm, Hoàng Thử Lang chỉ có thể đè nén lửa giận mà nghiến răng ken két.

Lúc này ruột gan hắn đều rối bời, sớm biết thế này thì đã không nghe lời Diệp Vĩnh Khang, cứ gọi hết tất cả anh em đến chém hai tên khốn kiếp này thành mảnh vụn!

Lúc này hắn chỉ có thể bị động chịu trận trước họng súng của đối phương!

Hoàng Thử Lang hoàn toàn không sợ chết, nhưng hắn không cam lòng cứ chết đi một cách uất ức như vậy, thù lớn chưa trả mà mình lại chạy đến nạp thêm một mạng, cách chết này khiến người ta thật không cam lòng!

Lâm Đông nhìn thấy nét mặt của Hoàng Thử Lang, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cười nhạt nói: “Chẳng phải bọn mày là ông trùm ở Giang Bắc sao?”

“Thế này đi, tao cho mày một cơ hội, bây giờ mày có thể gọi người đến, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu”.

Hoàng Thử Lang hơi sửng sốt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm không, Lâm Đông lại cho mình cơ hội kêu người tới sao?

Dù bọn chúng có súng trong tay, nhưng cũng chỉ có một cây súng lục, nếu thật sự gọi người đến thì bọn chúng có khác gì tự tìm đường chết?

Khi Hoàng Thử Lang còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Lâm Đông đột nhiên lại chỉ vào người đàn ông mặc vest kia cười bổ sung: “Quên chưa giới thiệu với mày, đây là anh họ tao, tên là Lâm Bắc”.

“Có lẽ mày chưa từng nghe tên của anh ấy, để tao gợi ý cho mày thêm một người, Lâm Sư Hổ”.

Hoàng Thử Lang hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên cảm thấy đầu óc ong một tiếng nổ tung!

Lâm Sư Hổ!

Toàn bộ Long Hạ chỉ cần là người có chút hiểu biết về giang hồ thì không thể không biết đến cái tên Lâm Sư Hổ này!

Đây chính là danh hiệu của kẻ đầu sỏ Thượng Hộ - Diêm Vương của Thượng Hộ.

Có lời đồn người này cơ thể cường tráng, sự tàn bạo có thể so sánh với hổ dữ mãnh thú, còn có vài đàn em cao thủ tuyệt đỉnh mà người ta chỉ nghe thôi đã khiếp sợ!

Hắn lại còn là người tàn bạo ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn đến khiến lòng người phẫn nộ.

Ngoài đường còn lưu truyền một câu nói: thà xông vào địa ngục còn hơn chọc vào Sư Hổ!

Ý là trong lòng người khác sự đáng sợ của Lâm Sư Hổ thậm chí còn vượt qua địa ngục!

Thấy vẻ mặt này của Hoàng Thử Lang, Lâm Đông tỏ ra vô cùng hài lòng, cười nói: “Tao lại cho mày thêm gợi ý khác, Lâm Sư Hổ chính là bố ruột của anh họ tao”.

“Đồng thời cũng là em trai ruột của bố tao, chú ruột của tao!”

Rầm!

Nghe thấy vậy, đầu Hoàng Thử Lang vốn đã loạn thành một đống lại bùng nổ thêm lần nữa!

Lâm Sư Hổ là người của tập đoàn Lâm Thị?

Lại còn là em trai ruột của Lâm Quốc Thư, chủ tịch tập đoàn Lâm Thị?

“Mày không cần hoài nghi, tao chẳng cần phải lấy chuyện này ra để lừa mày”.

Lâm Đông đắc ý nói: “Tập đoàn Lâm Thị có thể phát triển lớn mạnh như vậy, đứng vững trên thị trường tài chính suốt mười mấy năm, mày thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái danh thiên tài tài chính của tao thôi sao?” Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn

“Phàm là có chỗ đứng trên thị trường thì luôn phải có hậu thuẫn đằng sau, cả hai bên cùng chèo chống thì mới có thể đứng vững chãi”.

“Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, trông mày cũng không phải kẻ ngốc, tao đã nói đến thế thì chắc là mày tự mình cũng có thể hiểu được”.

Đôi vai Hoàng Thử Lang bắt đầu không kiềm được mà run rẩy.

Nghe Lâm Đông nói vậy hắn mới nhận ra rất nhiều chuyện, ví như tại sao một con thuyền lớn với sức ảnh hưởng như tập đoàn Lâm Thị lại có thể sừng sững mười mấy năm mà trước nay không hề có bất kỳ tin tức trái chiều nào.

Tại sao mỗi lần gặp phải những khó khăn có vẻ không thể chuyển mình, lại luôn phát sinh một vài tình huống ngẫu nhiên đặc biệt có thể chuyển nguy thành an.

Trong này nhất định là Lâm Sư Hổ đã âm thầm làm vài chuyện mờ ám.

Bản thân Lâm Sư Hổ dù có danh tiếng không ai không biết, nhưng người này lại có sự khác biệt rất lớn với những người khác.

Trước nay ông ta luôn không quan tâm bối cảnh, cũng không kinh doanh những chỗ như Casino, phòng tắm công cộng… Dường như người này trước giờ không hề đi kiếm tiền, nhưng lại chi tiêu hào phóng như thể vĩnh viễn luôn có nguồn tiền tiêu xài không hết.

Thì ra chỗ dựa sau lưng Lâm Sư Hổ chính là tập đoàn Lâm Thị!

Mà thân phận thật của ông ta lại là thanh đao giết người của tập đoàn Lâm Thị!

“Cậu nói mấy thứ này với bọn họ làm gì?”

Tên mặc vest bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ ra rất không vui.

Đây chính là bí mật của người nhà họ Lâm bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.

Lâm Đông dửng dưng cười nói: “Dù sao cũng đều là người sắp chết, cũng không sợ họ tiết lộ chuyện này, coi như là để cho đám nhà quê này mở rộng tầm mắt”.

Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thử Lang, trêu đùa: “Thế nào, chẳng phải đã cho mày gọi người đến sao? Mau mau lên, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu, hôm nay hai bọn tao chấp hết”.

Hoàng Thử Lang run rẩy, hàm răng lập cập thành tiếng nhưng cũng không biết phải làm sao.

Bây giờ nếu thật sự gọi người đến, lỡ đánh Lâm Bắc trầy chút da thịt, vậy thì đây không còn là chuyện của hắn nữa rồi.

Dựa theo tính cách tàn bạo côn đồ của Lâm Sư Hổ, e rằng toàn bộ Giang Bắc cũng sẽ máu chảy thành sông vì chuyện này!

Hơn nữa đối mặt với con ruột của Lâm Sư Hổ, dù hắn có gọi thêm người thì những người này cũng chưa chắc dám ra tay.

“Lão Hoàng, đừng quên anh đến đây làm gì, cứ chần chừ mãi thế!”

Ngay tại lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệp Vĩnh Khang.

“Chẳng phải anh nói Tần Gia có ơn lớn với anh sao? Bây giờ kẻ thù đã đứng ngay trước mặt rồi, sao thế, nghe thấy tên của mấy con chó thì sợ hãi à?”

“Vô liêm sỉ, mày nói lại lần nữa, ai là chó?”

Lâm Bắc nghe xong nhất thời giận dữ, họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào trán Diệp Vĩnh Khang!

Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, mặt lộ vẻ châm chọc nói: “Đừng nóng giận thế, tao đâu có nói mày, bởi vì trong mắt tao, mày còn chẳng bằng con chó!”
Chương 557: Tiêu diệt Lâm Đông

Lâm Đông nghe chính miệng Diệp Vĩnh Khang nói như thế, khóe môi không khỏi nhếch lên nụ cười đầy thú vị và giễu cợt.

Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang cũng càng giống đang nhìn một cái xác hơn.

Vì hắn quá hiểu tính cách của anh họ mình, hắn thừa kế sự hung hăng và tàn bạo của bố mình là Lâm Sư Hổ.

Bình thường người khác dù là một ánh mắt không đúng cũng có thể dẫn đến cái chết.

Huống hồ bây giờ bị người ta nói thành không bằng cả con chó.

“Khốn kiếp!”

Quả nhiên Lâm Đông rất hiểu Lâm Bắc, sau khi nghe thế Lâm Bắc lập tức nổi giận.

Không nói gì đã giơ súng lên nhắm vào Diệp Vĩnh Khang rồi lên nòng.

Tim Hoàng Thử Lang khẽ run, muốn nhào đến đẩy Diệp Vĩnh Khang ra theo bản năng.

Đoàng!

Nhưng súng đã nổ.

Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, sức lực cả người như bị rút sạch.

Nếu anh Diệp xảy ra chuyện gì thì dù hắn có bị chém ngàn nhát cũng không thể bù đắp được.

“A!”

Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Hoàng Thử Lang sửng sốt, bỗng nhận ra Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không hề hấn gì, mà Lâm Bắc lại đang che cánh tay be bét máu kêu lên thảm thiết.

Dưới đất là một bàn tay của Lâm Bắc và một khẩu súng.

Không khí xung quanh như cô đặc lại.

Hoàng Thử Lang há hốc miệng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực, miệng còn đang ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, từ đầu đến cuối cũng không thấy anh động đậy.

Nhưng Lâm Bắc bị chém đứt bàn tay là sao?

Tách tách...

Ngay lúc này Hoàng Thử Lang bỗng nghe tiếng nước nhỏ tí tách dưới đất vang lên bên cạnh, quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Xuyên Trụ vốn thật thà không biết đã cầm một con dao từ lúc nào.

Từng giọt máu nhỏ tong tong từ trên con dao đó xuống đất.

“Bọn mày xong đời rồi, bọn mày toang rồi”.

Lúc này Lâm Đông bỗng bắt đầu gào lên như phát điên, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hai mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hắn biết rất rõ tính tình của chú hai, với ai cũng rất độc ác nhưng chỉ với Lâm Bắc thì lại không nỡ nói nặng lời.

Có thể nói Lâm Bắc là giới hạn tuyệt đối của Lâm Sư Hổ, từ nhỏ đã cưng chiều nên mới khiến hắn kiêu ngạo thành thói, dù hắn bị rách xíu da cũng đau lòng không thôi.

Nhưng bây giờ lại bị người ta chém đứt bàn tay, với tính cách của Lâm Sư Hổ thì xong rồi.

Điều khiến hắn cảm thấy sợ là lần này Lâm Bắc do hắn gọi đến, nếu chú hai nổi giận thì e là hắn cũng phải bị liên lụy.

Lúc Lâm Sư Hổ nổi giận, đừng nói là Lâm Bắc, ngay cả bố hắn cũng không dám làm gì.

“Mau, nhanh gọi xe cấp cứu!”

Lâm Đông khàn giọng gào lên, lúc này hắn đã không còn quan tâm đến thứ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, có lẽ bàn tay này vẫn có thể được nối lại.

Ngay khi hắn lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu, Diệp Vĩnh Khang giơ chân lên đạp vào người hắn khiến hắn ngã nhào xuống đất.

“Tao khuyên mày nên lo cho mình trước đi”.

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói.

Nói rồi, anh lại hất cằm với Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, đi làm việc anh muốn làm đi”.

Lúc này Hoàng Thử Lang mới hoàn hồn lại, nhìn Lâm Bắc đang che cánh tay kêu gào liên tục bên cạnh, sau đó chậm rãi dời tầm mắt sang nhìn Lâm Đông đang hết sức sợ hãi.

“Tao cảnh cáo mày tốt nhất đừng làm loạn”.

Lâm Đông bỗng cảm thấy tình hình không ổn lắm, nhưng vẫn rướn cổ nói: “Nếu bây giờ bọn mày nhận lỗi thì mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn”.

“Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là mau chóng đưa anh họ tao đến bệnh viện để nối lại tay cho anh ấy, còn bên phía chú hai, tao có thể nói giúp bọn mày mấy câu, nếu không bọn mày không phải không biết tính tình chú hai…”

Ầm!

Lâm Đông còn chưa dứt lời, Hoàng Thử Lang bỗng đạp mạnh vào mặt hắn, tức giận nói: “Lâm Đông, ngày chết của mày đến rồi”.

Nói xong, Hoàng Thử Lang giơ con dao thép sáng chói trong tay lên.

“Tao không tin mày dám động vào tao, mày biết hậu quả sẽ như thế nào không? Tao nhắc lại lần nữa, bố tao là chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị, chú hai tao là Lâm Sư Hổ, nếu mày dám động vào tao…”

Lâm Đông nhấn mạnh lại thân phận của mình lần nữa, muốn khiến đầu óc đối phương tỉnh táo lại.

Nhưng lần này Hoàng Thử Lang lại không hề do dự.

Xoẹt!

Một con dao xoẹt qua, Lâm Đông chỉ cảm thấy cánh tay trái hơi lạnh, quay đầu nhìn lại theo bản năng, hắn lập tức phát ra tiếng gào đến khàn cổ.

Cánh tay trái của hắn bị một con dao chém đứt.

Hoàng Thử Lang vẫn không có ý định dừng tay, con dao thép dính máu trong tay lại giơ lên cao lần nữa.

“Tôi sai rồi, đừng giết tôi, cho tôi thêm một cơ hội tôi có thể cho anh tiền, muốn bao nhiêu cũng được, cầu xin anh, tôi không muốn chết”.

Cuối cùng tinh thần Lâm Đông cũng hoàn toàn sụp đổ, cơn đau từ cánh tay trái và nỗi sợ hãi với đối phương khiến ý chí trong người hắn bỗng tan biến.

Cuối cùng hắn cũng ý thức được cái chết đang ở rất gần mình.

“Nếu nhận sai thì xuống dưới đi nói với Tần Gia đi!”

Hoàng Thử Lang trở nên lạnh lùng, lúc này hắn đã hoàn toàn cởi bỏ tất cả nỗi lo.

Lai lịch Lâm Đông và Lâm Bắc đúng là rất đáng sợ, tên Lâm Sư Hổ cũng khiến người khác rét run.

Nhưng lúc này chuyện đã ra nông nỗi này rồi.

Dù tha cho hai người bọn hắn về thì Lâm Sư Hổ vẫn sẽ không bỏ qua.

Chi bằng dứt khoát làm đến cùng, trước tiên báo thù cho Tần Gia rồi hẵng nói.

Xoẹt!

Lại thêm một nhát dao nữa, tiếng hét lại vang lên, một cánh tay khác của Lâm Đông rơi xuống.

“Anh Diệp, anh Diệp cứu tôi, tôi thật sự sai rồi, đừng giết tôi, tôi không muốn chết”.

Lâm Đông lại chuyển đối tượng cầu xin thành Diệp Vĩnh Khang.

Thế nhưng gương mặt Diệp Vĩnh Khang không hề dao động, thậm chí ánh mắt nhìn hắn có chút giễu cợt.

“Tôi lên xe đợi anh, sau khi giải quyết xong nhớ chụp lại hai tấm”.

Diệp Vĩnh Khang bình thản giao việc cho Hoàng Thử Lang, sau đó chậm rãi xoay người đi ra cổng.

Phía sau vang lên từng tiếng gào thét của Lâm Đông, thỉnh thoảng còn có tiếng xương gãy răng rắc, không khó đoán lúc này hắn đang chịu đựng những gì.

Tiếng gào thảm thiết này liên tục trong mười mấy phút, Hoàng Thử Lang mới không cảm xúc bước ra khỏi cổng, sau đó không nói một lời kéo mở cửa xe ra lên xe.

“Phú Quý và Xuyên Trụ đâu?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.

Hoàng Thử Lang giơ tay ra lau vết máu trên mặt: “Hai người kia nói giải quyết hậu quả phía sau, bảo chúng ta đi trước”.

“Chụp được ảnh chưa?”

“Chụp rồi”.

“Đã báo được thù cho Tần Gia rồi sao trông anh có vẻ vẫn còn đang lo lắng nhỉ?”

Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.

Hoàng Thử Lang thở dài nói: “Lần này e là chúng ta phải gặp chuyện lớn rồi”.

“Ồ? Tại sao?”

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa khởi động xe.

Hoàng Thử Lang nhắm chặt mắt lại, liên tiếp hít sâu vài cái mới nghiến răng nói ra từng chữ: “Lâm Sư Hổ!”
Chương 558: Suy nghĩ kỹ

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa thích thú nói: “Sao thế, sợ rồi à? Chẳng phải anh luôn nói mình là ác ma, sao bây giờ lại sợ như chim cút thế kia?”

“Không phải đũng quần, là thắt lưng”.

Hoàng Thử Lang lên tiếng sửa lại, sau đó thở dài, nhíu chặt mày nói: “Nếu chỉ là chuyện của tôi, nói không ngoa thì dù có là ngàn dao vạn kiếm Hoàng Thử Lang tôi cũng không sợ”.

“Có thể trả thù cho Tần Gia, mạng này của tôi dù có chết cũng đáng, nhưng lần này chọc phải Lâm Sư Hổ, sự hung tàn của người này không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được”.

“Con trai cưng của ông ta chết ở đây, e là cả Giang Bắc cũng bị ông ta giận cá chém thớt, đến lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu người chết nữa”.

“Tàn nhẫn thế sao?”

Diệp Vĩnh Khang không cho là đúng, anh nói: “Cũng đều là người có hai vai một đầu, ai sợ ai, chỉ cần ông ta dám đến thì tôi cũng không ngại tiễn ông ta một đoạn, để ông ta xuống dưới đó đoàn tụ với con trai cưng”.

Với một người từng trải qua vô số sự tàn nhẫn và hung bạo nhất của thế giới ngầm như Diệp Vĩnh Khang thì anh đã từng gặp rất nhiều cao thủ có thủ đoạn cực kỳ độc ác.

Sau một trận chiến lớn thì phải đối mặt với cảnh tượng một trăm nghìn thi thể chất đống mà vẫn không nhíu mày, chỉ một Lâm Sư Hổ sao có thể khiến Diệp Vĩnh Khang để tâm chứ?

“Anh Diệp, tôi biết anh có bản lĩnh nhưng chuyện này không đơn giản như anh nghĩ”.

Hoàng Thử Lang thở dài nói: “Hơn nữa không nói đến vấn đề anh và Lâm Sư Hổ ai giỏi hơn, chỉ nói nếu Lâm Sư Hổ đến Giang Bắc nhưng không tìm đến anh trước mà lại đi tìm người bên cạnh anh, anh phải đối phó thế nào?”

“Mặc dù tôi chưa từng gặp Lâm Sư Hổ nhưng đã nghe quá nhiều chuyện của ông ta, nếu người này phát điên thì chính là kẻ điên không hơn không kém”.

“Ba chiến tướng dưới quyền cũng đều là cao thủ đỉnh cao khiến người ta nghe thôi đã sợ, ngoài ra nhà họ Lâm còn có đội hộ vệ xuất sắc mấy nghìn người”.

“Nếu Lâm Sư Hổ dẫn mấy người này đến Giang Bắc mở cuộc tàn sát thì dù anh Diệp có bản lĩnh giỏi đến đâu, nhưng anh cũng không thể biến ra một đống phân thân để bảo vệ người bên cạnh anh được”.

“Tần Gia và anh Tần là hai ví dụ sống, nói thẳng ra dù anh Diệp có giỏi thế nào thì cuối cùng Tần Gia không phải vẫn bị băm thành thịt nhão đó sao?”

Mấy lời này của Hoàng Thử Lang khiến Diệp Vĩnh Khang rơi vào im lặng.

Anh bỗng cảm thấy hắn nói rất có lý, nơi này không phải là thế giới ngầm, càng không phải là địa bàn của Điện Long Thần.

Bên cạnh anh không có nhiều người có bản lĩnh, có chăng cũng chỉ là một đám người bình thường không có khả năng đối kháng.

Nếu Lâm Sư Hổ ra tay với người bên cạnh mình trước như Hoàng Thử Lang nói thì mình nên làm thế nào?

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Diệp Vĩnh Khang cũng đã có suy nghĩ của mình.

“Lão Hoàng, tôi cho anh xuống trước cổng bệnh viện, tôi có chút việc phải làm không lên đó được”.

Diệp Vĩnh Khang lái xe đưa Hoàng Thử Lang đến bệnh viện thì ở lại trên xe một lúc mới gọi điện thoại cho bác Hải.

“Bác Hải, ông có biết Lâm Sư Hổ ở thành phố Thượng Hộ không?”

Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Vĩnh Khang đã giành nói trước, bây giờ anh không có tâm trạng đến nói nhiều lời vô nghĩa với bác Hải.

“Lâm Sư Hổ?”

Bác Hải ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc đáp: “Đừng nói với tôi là cậu chọc phải ông ta nhé”.

Diệp Vĩnh Khang lo lắng bác Hải biết sự thật lại cằn nhằn một đống nữa nên bèn nói: “Không, chỉ là vừa nghe người ta nhắc đến người này, cảm thấy ông ta tàn ác quá nên hỏi bác chút thôi”.

“Vậy thì tốt!”

Lúc này bác Hải mới thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng trở nên thoải mái hơn: “Suýt nữa đã bị cậu hù chết, tôi còn tưởng cậu chọc phải ông ta”.

“Không phải tôi hù dọa ai, tôi cũng xem như đã lăn lộn nhiều năm trên con đường này, gặp rất nhiều người xảo quyệt”.

“Mấy năm nay đã quen nhiều việc rồi nên cũng chưa từng sợ ai, nhưng khi nhắc đến ba chữ Lâm Sư Hổ này, nói không sợ cậu cười chứ tôi cũng cảm thấy run sợ đấy”.

“Người này có biệt danh là Diêm Vương sống ở thành phố Thượng Hộ nhưng thủ đoạn lại độc ác hơn cả Diêm Vương”.

“Dưới quyền ông ta có ba cao thủ đỉnh cấp, cụ thể trông thế nào thì không ai rõ, vì người gặp gặp họ đều đã chết”.

“Hơn nữa trong giới có một tin đồn chưa được chứng thực là dưới tay Lâm Sư Hổ không chỉ có ba cao thủ đó”.

“Trong tay ông ta còn giữ một con át chủ bài, thực lực của lá bài này mạnh đến mức đủ giết ba cao thủ đó cùng một lúc chỉ trong tích tắc”.

“Nhưng Lâm Sư Hổ rất ít khi dùng đến lá bài này, đây là lá bài cuối cùng của ông ta, nhưng tin tức này chỉ là tin đồn, không ai biết là thật hay không”.

“Tóm lại nếu phải kể từng chuyện của Lâm Sư Hổ thì có nói ba ngày ba đêm cũng không hết”.

“Dù sao cậu cứ nhớ thà xông vào địa ngục chứ đừng chọc vào Sư Hổ là được”.

Nói chuyện điện thoại với bác Hải xong, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc, thầm nghĩ ngay cả người như bác Hải khi nhắc đến Lâm Sư Hổ cũng có thể sợ đến mức này, xem ra Lâm Sư Hổ này không hề đơn giản chút nào.

Cân nhắc một lúc lâu, Diệp Vĩnh Khang lại gọi cho Sử Nam Bắc bảo hắn chọn ra vài người trong các anh em Thiên Diệt âm thầm bảo vệ cho Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

“Đại ca, chẳng phải anh đã sắp xếp người bảo vệ cho chị dâu và công chúa nhỏ rồi sao?”

Sử Nam Bắc ở đầu bên kia không hài lòng lắm nói: “Anh tùy tiện điều động học viên bên tôi sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch huấn luyện của tôi, trừ khi anh cũng dẫn tôi theo”.

“Vãi, bảo cậu làm gì thì cứ làm thế đi, nhanh lên”.

Diệp Vĩnh Khang mắng vài câu với đầu bên kia, sau đó bèn cúp máy.

Sử Nam Bắc cứ như làm việc xấu, vừa nghe Diệp Vĩnh Khang ra lệnh như thế chắc chắn sẽ nghĩ bên Diệp Vĩnh Khang đã có động tĩnh gì lớn lắm.

Tên này cũng có vẻ bị mắc kẹt trong trại huấn luyện quá lâu, muốn nghĩ cách ra ngoài hít thở không khí.

Diệp Vĩnh Khang không trúng bẫy của hắn, thật ra lúc đầu cũng muốn dẫn Sử Nam Bắc theo, nhưng sau đó nghĩ lại, gần đây trại huấn luyện bắt đầu bước vào thời điểm quan trọng nhất.

Sử Nam Bắc là hiệu trưởng kiêm huấn luyện viên trưởng, lúc này không thể đi được.

Sau đó Diệp Vĩnh Khang gửi một tin nhắn đi.

Nửa tiếng sau, cửa xe mở ra, một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn mặc váy học sinh kiểu JK, cả người được quấn lấy bởi một làn hương thơm ngồi trên ghế phụ lái.

Sau đó cửa sau xe cũng mở ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc đồng phục bảo vệ hơi bẩn cũng bước lên xe.

“Tần Đại Dạ, mẹ kiếp cậu có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút không? Bộ dáng lôi thôi luộm thuộm chẳng ra sao cả, dẫn cậu ra ngoài có mà mất mặt”.

Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa buồn bực mắng.

Tần Đại Dạ ngồi ghế sau ngậm điếu thuốc, không thèm để ý cười nói: “Vẻ bề ngoài sáng sủa thì có tác dụng gì, cứ như tôi thế này chẳng phải có một đám phụ nữ vây quanh à?”

“Đúng là bẩn mà, không biết gần đây lại gây họa cho bao nhiêu cô gái rồi nữa”.

Thiên Diệp Nhi ngồi ở ghế phụ lái ghét bỏ nói: “Cũng không biết mấy cô gái đó nghĩ gì mà có thể hẹn hò với người như anh”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom