• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 556: Bí mật của nhà họ Lâm

“Ôi, không ngờ mày cũng tới rồi”.

Lâm Đông nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ nham hiểm quỷ dị, loại cảm giác đó không thể nào hình dung chính xác được, xen lẫn tức giận, giễu cợt, khinh thường, mà càng nhiều hơn là như đang nhìn chằm chằm một xác chết.

“Vậy thì tốt, ngược lại có phần bớt chút chuyện cho tao”.

Lâm Đông cười nhạt nói: “Chỉ có điều khá là tiếc, mày nên đưa cả vợ con cùng đến, như vậy, tao còn có thể cho chúng mày cùng đoàn tụ”.

Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Đông, Diệp Vĩnh Khang không hề để ý đến, bởi vì anh không muốn lãng phí nước bọt với một người sắp chết, anh quay qua nói với Hoàng Thử Lang: “Lão Hoàng, bây giờ kẻ thù đã ở ngay trước mắt anh rồi, nên làm gì thì làm đi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa lấy một điếu thuốc ngậm lên miệng như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhả ra một vòng khói thuốc, tựa như đang đi dạo trong công viên.

Trong lòng Hoàng Thử Lang lúc này hết sức thấp thỏm, tuy rằng hắn cũng biết Diệp Vĩnh Khang là cao thủ, nhưng đối phương dẫu sao cũng có súng trên tay.

Nhưng mũi tên đã bắn ra thì không thể thu hồi, hôm nay cho dù chết, cũng phải chết cho rõ ràng, hắn căm tức nhìn Lâm Đông trầm giọng nói: “Tần Gia đã làm sai chuyện gì, sao mày lại ra tay với ông ấy?”

Lâm Đông lạnh nhạt nói: “Mày đang nói đến Tần Long Tượng à? Ông ta thực ra không làm gì sai, sai ở chỗ ông ta lại là bố của thằng chó Tần Hạc”.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Hoàng Thử Lang cau mày, đôi mắt như sắp phun ra lửa!

Tần Gia có ơn lớn với hắn, vậy mà chỉ vì là bố của Tần Hạc mà gặp phải kiếp nạn này, đây là cái lý do chó má gì thế!

“Nếu không thì sao?”

Lâm Đông hừ một tiếng, nói: “Ngày đó bọn mày đánh tao chẳng phải rất kiêu căng sao? Tao nói cho mà biết, không chỉ bọn mày phải chết, mà cả nhà bọn mày đều phải chôn theo!”

“Con mẹ nó, Lâm Đông!”

Trên trán Hoàng Thử Lang nổi gân xanh, hận không thể xé xác Lâm Đông thành mảnh vụn.

Chỉ là hắn vừa chuẩn bị ra tay, người đàn ông mặc vest bên cạnh Lâm Đông đột nhiên nói: “Mày cứ bước thêm một bước thử xem”.

Đối mặt với họng súng đen ngòm, Hoàng Thử Lang chỉ có thể đè nén lửa giận mà nghiến răng ken két.

Lúc này ruột gan hắn đều rối bời, sớm biết thế này thì đã không nghe lời Diệp Vĩnh Khang, cứ gọi hết tất cả anh em đến chém hai tên khốn kiếp này thành mảnh vụn!

Lúc này hắn chỉ có thể bị động chịu trận trước họng súng của đối phương!

Hoàng Thử Lang hoàn toàn không sợ chết, nhưng hắn không cam lòng cứ chết đi một cách uất ức như vậy, thù lớn chưa trả mà mình lại chạy đến nạp thêm một mạng, cách chết này khiến người ta thật không cam lòng!

Lâm Đông nhìn thấy nét mặt của Hoàng Thử Lang, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cười nhạt nói: “Chẳng phải bọn mày là ông trùm ở Giang Bắc sao?”

“Thế này đi, tao cho mày một cơ hội, bây giờ mày có thể gọi người đến, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu”.

Hoàng Thử Lang hơi sửng sốt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm không, Lâm Đông lại cho mình cơ hội kêu người tới sao?
Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
Dù bọn chúng có súng trong tay, nhưng cũng chỉ có một cây súng lục, nếu thật sự gọi người đến thì bọn chúng có khác gì tự tìm đường chết?

Khi Hoàng Thử Lang còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Lâm Đông đột nhiên lại chỉ vào người đàn ông mặc vest kia cười bổ sung: “Quên chưa giới thiệu với mày, đây là anh họ tao, tên là Lâm Bắc”.

“Có lẽ mày chưa từng nghe tên của anh ấy, để tao gợi ý cho mày thêm một người, Lâm Sư Hổ”.

Hoàng Thử Lang hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên cảm thấy đầu óc ong một tiếng nổ tung!

Lâm Sư Hổ!

Toàn bộ Long Hạ chỉ cần là người có chút hiểu biết về giang hồ thì không thể không biết đến cái tên Lâm Sư Hổ này!

Đây chính là danh hiệu của kẻ đầu sỏ Thượng Hộ - Diêm Vương của Thượng Hộ.

Có lời đồn người này cơ thể cường tráng, sự tàn bạo có thể so sánh với hổ dữ mãnh thú, còn có vài đàn em cao thủ tuyệt đỉnh mà người ta chỉ nghe thôi đã khiếp sợ!

Hắn lại còn là người tàn bạo ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn đến khiến lòng người phẫn nộ.

Ngoài đường còn lưu truyền một câu nói: thà xông vào địa ngục còn hơn chọc vào Sư Hổ!

Ý là trong lòng người khác sự đáng sợ của Lâm Sư Hổ thậm chí còn vượt qua địa ngục!

Thấy vẻ mặt này của Hoàng Thử Lang, Lâm Đông tỏ ra vô cùng hài lòng, cười nói: “Tao lại cho mày thêm gợi ý khác, Lâm Sư Hổ chính là bố ruột của anh họ tao”.

“Đồng thời cũng là em trai ruột của bố tao, chú ruột của tao!”

Rầm!

Nghe thấy vậy, đầu Hoàng Thử Lang vốn đã loạn thành một đống lại bùng nổ thêm lần nữa!

Lâm Sư Hổ là người của tập đoàn Lâm Thị?

Lại còn là em trai ruột của Lâm Quốc Thư, chủ tịch tập đoàn Lâm Thị?

“Mày không cần hoài nghi, tao chẳng cần phải lấy chuyện này ra để lừa mày”.

Lâm Đông đắc ý nói: “Tập đoàn Lâm Thị có thể phát triển lớn mạnh như vậy, đứng vững trên thị trường tài chính suốt mười mấy năm, mày thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái danh thiên tài tài chính của tao thôi sao?”

“Phàm là có chỗ đứng trên thị trường thì luôn phải có hậu thuẫn đằng sau, cả hai bên cùng chèo chống thì mới có thể đứng vững chãi”.

“Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, trông mày cũng không phải kẻ ngốc, tao đã nói đến thế thì chắc là mày tự mình cũng có thể hiểu được”.

Đôi vai Hoàng Thử Lang bắt đầu không kiềm được mà run rẩy.

Nghe Lâm Đông nói vậy hắn mới nhận ra rất nhiều chuyện, ví như tại sao một con thuyền lớn với sức ảnh hưởng như tập đoàn Lâm Thị lại có thể sừng sững mười mấy năm mà trước nay không hề có bất kỳ tin tức trái chiều nào.

Tại sao mỗi lần gặp phải những khó khăn có vẻ không thể chuyển mình, lại luôn phát sinh một vài tình huống ngẫu nhiên đặc biệt có thể chuyển nguy thành an.

Trong này nhất định là Lâm Sư Hổ đã âm thầm làm vài chuyện mờ ám.

Bản thân Lâm Sư Hổ dù có danh tiếng không ai không biết, nhưng người này lại có sự khác biệt rất lớn với những người khác.

Trước nay ông ta luôn không quan tâm bối cảnh, cũng không kinh doanh những chỗ như Casino, phòng tắm công cộng… Dường như người này trước giờ không hề đi kiếm tiền, nhưng lại chi tiêu hào phóng như thể vĩnh viễn luôn có nguồn tiền tiêu xài không hết.

Thì ra chỗ dựa sau lưng Lâm Sư Hổ chính là tập đoàn Lâm Thị!

Mà thân phận thật của ông ta lại là thanh đao giết người của tập đoàn Lâm Thị!

“Cậu nói mấy thứ này với bọn họ làm gì?”

Tên mặc vest bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ ra rất không vui.

Đây chính là bí mật của người nhà họ Lâm bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.
Lâm Đông dửng dưng cười nói: “Dù sao cũng đều là người sắp chết, cũng không sợ họ tiết lộ chuyện này, coi như là để cho đám nhà quê này mở rộng tầm mắt”.

Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thử Lang, trêu đùa: “Thế nào, chẳng phải đã cho mày gọi người đến sao? Mau mau lên, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu, hôm nay hai bọn tao chấp hết”.

Hoàng Thử Lang run rẩy, hàm răng lập cập thành tiếng nhưng cũng không biết phải làm sao.

Bây giờ nếu thật sự gọi người đến, lỡ đánh Lâm Bắc trầy chút da thịt, vậy thì đây không còn là chuyện của hắn nữa rồi.

Dựa theo tính cách tàn bạo côn đồ của Lâm Sư Hổ, e rằng toàn bộ Giang Bắc cũng sẽ máu chảy thành sông vì chuyện này!

Hơn nữa đối mặt với con ruột của Lâm Sư Hổ, dù hắn có gọi thêm người thì những người này cũng chưa chắc dám ra tay.

“Lão Hoàng, đừng quên anh đến đây làm gì, cứ chần chừ mãi thế!”

Ngay tại lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệp Vĩnh Khang.

“Chẳng phải anh nói Tần Gia có ơn lớn với anh sao? Bây giờ kẻ thù đã đứng ngay trước mặt rồi, sao thế, nghe thấy tên của mấy con chó thì sợ hãi à?”

“Vô liêm sỉ, mày nói lại lần nữa, ai là chó?”

Lâm Bắc nghe xong nhất thời giận dữ, họng súng đen ngòm lập tức nhắm thẳng vào trán Diệp Vĩnh Khang!

Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, mặt lộ vẻ châm chọc nói: “Đừng nóng giận thế, tao đâu có nói mày, bởi vì trong mắt tao, mày còn chẳng bằng con chó!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom