• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 570-575

Chương 570: Ăn miếng trả miếng

Ngay khi Diệp Vĩnh Khang nói ra những lời này, đám đô con đó đều ngây người ra, sau khi phản ứng lại, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo và lăng mạ.

“Ái chà, cái thứ chó má này chui từ đâu ra vậy? Chán sống rồi hay là não có vấn đề? Có biết chúng tao là ai không?”

Gã đô con dẫn đầu chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Vừa nãy mày nói cái gì cơ, muốn tao xin lỗi mày đúng không, được, nhưng mà ấy, cách thức xin lỗi của tao có hơi đặc biệt, không biết mày có gánh vác nổi không!”

Nói xong gã đô con đó không nói thêm gì, giơ nắm đấm chuẩn bị đấm vào mặt Diệp Vĩnh Khang.

“Dừng tay!”

Lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Một thanh niên mặc bộ đồ Armani trắng tinh, khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu đi về phía bên này.

“Anh Mã!”

Mẫy gã đô con khi nhìn thấy người này liền kính cẩn chào hỏi.

“Tôi nói các anh đúng là có mắt như mù, có biết đây là ai không?”

Người thanh niên chỉ lại vào người Diệp Vĩnh Khang, nói: “Đây là chồng của của chủ tịch tập đoàn Huyền Trúc nổi tiếng ở Giang Bắc”.

“Có biết người ta làm gì không? Các anh muốn kiếm chút tiền thì phải đánh đánh giết giết, người ta chỉ cần ở nhà đi chợ, nấu cơm, trông con là được rồi, mẹ kiếp xem sự chênh lệch ấy đi, còn không mau xin lỗi!”

Mấy gã đô con nghe xong liền phá lên cười, chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Ái chà, thì ra là một vị đại thần à, thất lễ rồi thất lễ rồi. Vừa nãy thật xin lỗi, anh rộng lượng đừng chấp loại tiểu nhân như chúng tôi, tiện thể dạy cho tôi một chút kỹ năng ăn bám với”.

Nói xong cả đám người che bụng cười ngặt nghẽo.

“Anh Diệp, thực sự xin lỗi, không ngờ lại gặp anh ở đây. Mấy tên đàn em của tôi không hiểu chuyện, xin anh rộng lượng bỏ qua, tôi đã thay anh dạy dỗ bọn họ rồi”.

Người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện không phải ai khác mà chính là kẻ đã phản bội công ty giải trí Huyền Trúc – Tiểu Mã.

Từ khi chuyển sang làm việc cho công ty giải trí Kiều Tuyên, tính tình của hắn càng trở nên kiêu ngạo hơn trước, bất kể đi đâu làm gì cũng sẽ dẫn theo một nhóm vệ sĩ.

Hơn nữa tác phong thường ngày của hắn vô cùng kiêu ngạo và độc đoán, chỉ cần không vừa lòng hắn một chút là sẽ lập tức bảo vệ sĩ vung tay đánh người.

Chưa đầy một tháng, Tiểu Mã đã trở nên khét tiếng ở Giang Bắc, người bình thường không dám lên tiếng chống lại hắn, hễ gặp phải hắn là cố gắng hết sức tránh đi thật xa.

Lúc này khi hắn đang nói chuyện trước mặt Diệp Vĩnh Khang, không còn những lời xu nịnh và khen ngợi trước đây nữa, thay vào đó là những lời kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn mang theo sự khinh thường và chế nhạo dễ thấy.

Vẻ mặt đó dường như đang nói, trước đây anh khinh thường tôi, bây giờ tôi cho anh biết mặt.

Những lời nói ra mang theo sự chế giễu không hề che giấu, lời trong lời ngoài đều đang cười nhạo Diệp Vĩnh Khang là một kẻ ăn bám rác rưởi.

Đối mặt với một tên hề đang nhảy múa như Tiểu Mã, Diệp Vĩnh Khang chán không buồn quan tâm, vội vàng bước tới cùng Hạ Huyền Trúc giúp người đàn ông trung niên vừa bị đánh hộc máu và cô gái nhỏ đang khóc không ngừng lên.

“Anh à, có chuyện gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang kiểm tra sơ qua vết thương của người đàn ông trung niên, phát hiện đối phương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị sứt sát ngoài da.

Những ngày này sau khi quay về nước, tính khí của Diệp Vĩnh Khang đã dịu đi rất nhiều, chỉ cần điều đó không phạm tới giới hạn của anh, anh đều có thể duy trì trạng thái lý trí và thái độ ôn hòa để xử lý.

Phải tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới nghĩ cách giải quyết.

Người đàn ông trung niên đó mặc một bộ quần áo công nhân cũ kỹ nhưng đã được giặt sạch sẽ, có thể lờ mờ nhìn thấy mấy chữ kiến trúc gì đó trên ngực, từ làn da thô ráp và đôi bàn tay chai sạn, không khó để nhận ra ông ấy đang làm công nhân xây dựng.

“Họ muốn chen hàng, tôi không đồng ý, bọn họ liền ra tay đánh người!”

Đôi mắt của người đàn ông trung niên tràn đầy căm phẫn và uất ức, nhưng nhiều hơn cả là sự bất lực và chua xót của tầng lớp những người thấp cổ bé họng trong xã hội.

“Các người dựa vào đâu mà chen hàng, dựa vào đâu mà đánh người!”

Hạ Huyền Trúc vừa an ủi cô bé đang khóc nức nở, vừa lên tiếng trách cứ đám đàn ông đô con kia.

“Sếp Hạ, chị hiểu nhầm rồi, bọn họ chỉ là muốn giúp tôi mua vé thôi”.

Lúc này, Tiểu Mã ở bên cạnh tiếp lời, nhẹ giọng nói: “Nhưng có những kẻ ngu đần không biết điều, bảo ông ta nhường cái chỗ thôi mà càm ràm không yên, loại người như vậy phải thu dọn sạch sẽ!”

“Cậu…!”

Hạ Huyền Trúc tái mặt tức giận vì logic nhảm nhí của Tiểu Mã, đang định nổi giận, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ xua tay.

“Lẽ nào đó là lý do cậu ra lệnh cho đàn em của mình đánh người sao?”

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đứng lên, nhìn Tiểu Mã bình thản nói, trên mặt không có chút gợn sóng nào.

“Nếu đúng thì sao?”

Tiểu Mã khinh thường nói: “Tôi chỉ là muốn mua vé thôi, nhưng cái thứ không biết trời cao đất dày này lại dám chắn đường tôi, chẳng phải là muốn bị tôi xử lý sao”.

“Ừ, có lý đấy”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong logic khốn kiếp của Tiểu Mã, không những không tức giận mà còn gật đầu thán phục.

Khi Tiểu Mã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang, một nụ cười đầy tự hào và đắc ý xuất hiện trên khóe môi của hắn.

Trong lòng nghĩ không phải trước đây anh lợi hại lắm à, sao bây giờ lại tỏ ra hèn nhát trước mặt tôi thế này.

Bốp!

Trong lúc Tiểu Mã đang đắc ý, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên tát mạnh vào mặt hắn mà không hề báo trước.

Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, hai mắt Tiểu Mã lập tức xuất hiện một đống sao vàng, quay mòng mòng mấy vòng ở chỗ cũ, khi định thần lại thì một bên má của hắn đã đỏ ửng và sưng tấy lên vì cái bánh bao hấp.

“Anh… anh dám đánh tôi!”

Tiểu Mã hoàn toàn không ngờ được rằng Diệp Vĩnh Khang lại bất ngờ ra tay đánh hắn, lớn tiếng nói: “Có biết bây giờ tôi có thân phận gì không? Bây giờ tôi là nghệ sĩ nổi tiếng của công ty giải trí Kiều Tuyên, là nam chính trong bộ phim mới của công ty, anh lại dám đánh tôi!”

Lúc này, Tiểu Mã đã hoàn toàn tách mình ra khỏi ‘tầng lớp bình dân’, luôn cho rằng mình là một ngôi sao lớn, là tầng lớp thượng lưu.

Còn Diệp Vĩnh Khang chỉ là một kẻ vô tích sự ăn bám chủ tịch của một công ty nhỏ ở địa phương, trước đây khi hắn chưa phất lên, ở trước mặt hắn giễu võ dương oai thì thôi đi.

Nhưng bây giờ hắn đã chính thức gia nhập tầng lớp thượng lưu, anh lại dám thô bạo với hắn?

“Mẹ kiếp, muốn chết đây mà!”

Mấy gã đô con ở bên cạnh định thần lại, thấy chủ nhân của mình bị đánh liền hùng hùng hổ hổ lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

Đối mặt với loại vớ vẩn này, Diệp Vĩnh Khang không cần nhấc mí mắt lên, chỉ tùy ý hất tay vài cái đã dễ dàng đánh văng mấy tên đô con này xuống đất.

“Diệp Vĩnh Khang, tôi cảnh cáo anh, đừng có tới đây, bây giờ thân phận của tôi đã khác trước đây, nếu như anh dám…”

Tiểu Mã thấy đám vệ sĩ lần lượt ngã xuống, trong lòng đột nhiên bắt đầu hoảng loạn, vội vàng nhấn mạnh thân phận của mình.

Bốp!

Nhưng hắn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại tát thêm một cái vào má bên kia.

Một âm thanh giòn giã vang lên, má bên kia của Tiểu Mã nhanh chóng sưng lên, cái đầu sưng tấy như đầu lợn.

“Anh xong rồi, anh xong đời thật rồi, anh có biết đánh tôi sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Tiểu Mã tức phát điên, gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cười khẩy một cái, nhìn đối phương nói: “Tôi đánh cậu lúc nào?”

“Vừa nãy tôi chỉ là đập ruồi thôi, đúng lúc mặt của cậu cản trở nên tôi mới tát vào mặt cậu. Đây không phải logic do chính cậu nói ra sao?”

Diệp Vĩnh Khang đã sử dụng logic khốn nạn vừa rồi của Tiểu Mã, xử Tiểu Mã bằng đòn ăn miếng trả miếng.
Chương 571: Tiểu Bạch Long rep comment

“Anh…”

Tiểu Mã nhất thời cạn lời, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vĩnh Khang, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

Bụp!

Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhấc chân lên đá vào bụng Tiểu Mã.

Tiểu Mã lập tức bị đá văng ra xa mấy mét, ngã nhào xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp vỡ nát.

“Xin lỗi, chân của tôi hơi tê, định duỗi ra trong không trung, đúng lúc cậu cản đường tôi”.

Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng gợi lên một tia đầy ẩn ý, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Tiểu Mã, cười nhẹ nói: “Không ổn rồi, chân tôi vẫn hơi tê, còn muốn hoạt động một chút, lần này cậu đừng có chắn đường đấy nhé”.

Nói xong Diệp Vĩnh Khang chậm rãi tiến lên hai bước.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi!”

Tiểu Mã sợ hãi vội vàng cầu xin, cú đá vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy như sắp chết đến nơi, phong độ và khí phách hiên ngang trước đó đã hoàn toàn biến mất.

“Hả? Sao cậu lại sai được, cậu không sai, chỉ là đúng lúc chặn đường tôi mà thôi”.

Diệp Vĩnh Khang vẫn nhìn đối phương cười đùa, tiếp tục bước lên hai bước.

“Đừng mà…”

Tiểu Mã sợ đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, với thể chất của hắn thì cho dù bị đá thêm một cái nữa nếu không chết thì cũng sẽ bị tàn phế.

“Tôi xin lỗi, tôi bồi thường!”

Đương nhiên Tiểu Mã hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang, hắn loạng choạng đứng dậy, lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, viết vài nét sau đó run rẩy đưa cho người đàn ông trung niên: “Vừa rồi xin lỗi, là lỗi của tôi, đây là một trăm nghìn tệ tiền bồi thường, xin ông hãy nhận lấy”.

“Chuyện này… xin lỗi là được rồi, tiền thì thôi không cần đâu…”

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi thận trọng, tuy thu nhập thấp nhưng không tham lam tiền bạc, chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.

“Nhận lấy đi, cầm tiền đi bệnh viện kiểm tra rồi quay về mua đồ ăn ngon cho người nhà”.

Hạ Huyền Trúc lấy tờ séc từ Tiểu Mã và nhét nó vào tay của người đàn ông trung niên.

Tiểu Mã thận trọng nhìn Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang thoải mái duỗi tay chân, sau đó mới nói: “Ồ, chân của tôi đột nhiên lại không tê nữa rồi”.

Nghe vậy Tiểu Mã lập tức cảm thấy như được ban ơn, nhanh chóng loạng choạng bỏ chạy không thấy dấu vết.

Cơ thể của người đàn ông trung niên đó không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi cảm ơn hai vợ chồng Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, ông ấy nhanh chóng rời đi cùng cô con gái.

Tình tiết nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang, nhưng biểu cảm của Hạ Huyền Trúc có gì đó không đúng lắm.

“Sao thế, chưa hả giận à, có cần anh lại bắt tên Tiểu mã đó về tẩn cho một trận không?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tức giận, em chỉ là cảm thấy Tiểu Mã sao lại thay đổi nhiều như vậy chứ”.

“Hồi mới quen biết, cậu ta còn là người hiền lành chân thật, mới qua có bao lâu đâu, em thậm chí còn nghi ngờ rằng Tiểu Mã trước đây và Tiểu Mã hiện tại là hai người khác nhau đấy”.

Nghe thấy lời này, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay vén sợi tóc vương trên trán Hạ Huyền Trúc ra sau tai, cười nói: “Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Tiểu Mã hiện tại và Tiểu mã trước đây thật ra không có khác biệt gì cả”.

“Những thứ cậu ta đang thể hiện ra bây giờ mới thực sự là bộ mặt thật của cậu ta”.

“Muốn nhìn rõ bản chất của một người thì không thể nhìn vào lúc người đó đang chưa có gì được, phải nhìn biểu hiện của người đó khi đạp được lên mây”.

“Một số người trông bề ngoài có vẻ chân thật hiền lành, nhưng thực chất đó không phải bản chất của họ, chỉ là năng lực của người đó không thể dung túng sự xấu xa trong lòng được”.

“Một khi có được loại thực lực này, bản chất sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, giống như thái giám thời cổ đại thường cư xử như một con chó vậy”.

“Nhưng khi đối xử với những người có địa vị thấp hơn mình, họ lại độc ác hơn bất kỳ ai. Đây là bản chất của con người”.

“Được rồi, không nghĩ tới chuyện vớ vẩn này nữa, phim sắp chiếu rồi”.

Bộ phim rất đặc sắc, cả nhà đều xem rất thích thú, Diệp Tiểu Trân lại càng phấn khích hơn, cho đến khi trên đường về nhà, sự phấn khích của cô bé vẫn không hề giảm bớt, cô bé không ngừng hò hét “Mạng của tôi do tôi chứ không do trời”, khiến cho đám người Diệp Vĩnh Khang bật cười vui vẻ.

Về đến nhà cũng đã muộn, Diệp Vĩnh Khang tắm rửa xong chuẩn bị lên tầng đi ngủ, chợt nhớ ra máy tính chưa tắt liền lấy khăn tắm rồi đi vào phòng làm việc tắt máy tính.

Nhưng khi anh vừa động vào chuột thì bất ngờ phát hiện chủ nhân của bài đăng rep những dấu hỏi chấm sau bình luận của Hạ Huyền Trúc.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng thử gửi tên nhắn cho người có bút danh là Tiểu Bạch Long để hỏi xem: Thất phẩm linh châu thật sự ở trong tay Giáo hoàng áo đỏ sao?

Sau khi gửi xong, Diệp Vĩnh Khang tràn đầy mong đợi ngồi bên cạnh máy tính chờ câu trả lời của đối phương.

Chưa đầy một phút, có thông báo hiện lên, Tiểu Bạch Long thật sự đã trả lời!

Tiểu Bạch Long: Anh cũng biết Giáo phái áo đỏ? Đúng vậy, thất phẩm linh châu quả thực nằm trong tay Giáo chủ áo đỏ, nếu như anh có thể lấy được giúp tôi, tôi sẽ cho anh một phần thường bất ngờ.

Diệp Vĩnh Khang giữ vững lý trí, ổn định cảm xúc, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím gõ một dòng: Tại sao tôi phải tin anh.

Tiểu Bạch Long rất nhanh đã trả lời: Dựa vào việc tôi đã chờ đợi người nào đó phản hồi bài đăng này trong suốt hai mươi năm.

Diệp Vĩnh Khang nghĩ ngợi một hồi, gõ một dòng trên bàn phím: Làm sao mới có thể lấy được thất phẩm linh châu, anh ở đâu, chi bằng chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.

Tiểu Bạch Long trả lời: Không cần thiết phải gặp, ít nhất bây giờ chưa phải lúc, về cách lấy được thất phẩm linh châu, bây giờ tôi chưa thể nói cho anh biết được.

Diệp Vĩnh Khang: Vì sao vậy, không nói thì sao tôi giúp anh được?

Tiểu Bạch Long: Bởi vì tôi phải chắc chắn rằng anh có năng lực này trước.

Diệp Vĩnh Khang: Làm thế nào để chắc chắn?

Lần này, Tiểu Bạch Long phải mất vài phút mới phản hồi: Sau ba ngày, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh bảo anh phải làm gì, trong ba ngày này đừng chạy lung tung, cứ ở yên Giang Bắc là được rồi.

Diệp Vĩnh Khang đọc xong vội vàng gửi thêm mấy tin nhắn qua, nhưng Tiểu Bạch Long không trả lời.

“Chồng à, anh làm gì thế, sao còn chưa đi ngủ”.

Giọng của Hạ Huyền Trúc vọng vào từ ngoài cửa.

“À, em ngủ trước đi, anh còn có chút việc”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang đáp lại, anh dựa lưng vào ghế, chắp tay ra sau đầu trầm tư.

Mặc dù chỉ là cuộc nói chuyện ngắn ngủi, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể phán đoán được rằng người có bút danh Tiểu Bạch Long hoàn toàn không phải người bình thường.

Vừa rồi có một chi tiết, đối phương có thể nói chính xác địa chỉ thành phố của Diệp Vĩnh Khang, mà IP máy tính của Diệp Vĩnh Khang đã được Thiên Ảnh mã hóa nghiêm ngặt.

Thiên Ảnh chịu trách nhiệm chính về công tác tình báo ở Điện Long Thần, cô ấy rất thành thạo công nghệ máy tính, nhiều lần dùng hình thức nặc danh thách thức liên minh hacker và nhiều lần giành chiến thắng.

Tuy nhiên Tiểu Bạch Long này đã có thể giải mã được IP đã được mã hóa của Thiên Ảnh chỉ trong vài phút và xác định được vị trí chính xác của Diệp Vĩnh Khang đủ để thấy bên kia lợi hại thế nào!

Hơn nữa đoạn hội thoại vừa rồi với Tiểu Bạch Long tuy đơn giản, nhưng logic rất chặt chẽ và kín kẽ, Diệp Vĩnh Khang chẳng những không lấy được chút thông tin nào từ đối phương mà còn bị dắt mũi suốt.

Chỉ dựa vào những dấu hiệu này, có thể xác định được người có bút danh là Tiểu Bạch Long này là một siêu thiên tài với bộ óc cực kỳ thông minh!

“Thiên Ảnh, tra giúp tôi IP này, lập tức gửi tới điện thoại của tôi”.

Diệp Vĩnh Khang gọi cho Thiên Ảnh, Tiểu Bạch Long là một cao thủ, lẽ nào Thiên Ảnh của Điện Long Thần chỉ là cái tên hão huyền thôi sao?
Chương 572: Kiều Tử Tuyên nổi điên

Tuy nhiên kết quả mà Thiên Ảnh đưa ra khiến cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi bất ngờ.

“Báo cáo Điện Chủ, Thiên Ảnh cũng đành bất lực, bên kia sử dụng IP máy chủ ảo mã hóa vô hạn, thực sự không thể bẻ khóa được”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy tội lỗi của Thiên Ảnh.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Ngay cả cô cũng không phá được à?”

Thiên Ảnh ở đầu dây bên kia đáp: “Không chỉ có tôi, ít nhất trong phạm vi hiểu biết của tôi, tạm thời trên hành tinh này chưa có ai của khả năng bẻ được khóa IP như vậy”.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, ngồi trên ghế lại chìm đắm trong suy nghĩ.

Ngoài việc ngạc nhiên trước công nghệ máy tính tài tình của Tiểu Bạch Long, nhiều hơn là một loại cảm giác cáu kỉnh và lo lắng dâng trào trong lòng một cách khó hiểu.

Loại cảm giác này làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đặc biệt khó chịu, bởi vì một lần xuất hiện cảm giác này, nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Lần này anh cứ cảm thấy có một cỗ lực lượng kinh khủng không gì sánh được đang từ từ tiếp cận mình.

“Được rồi, thế nào hay thế ấy vậy!”

Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, tự lẩm bẩm một mình, sau đó tạm thời gác lại hết những thứ lộn xộn này ra phía sau.

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, phải đợi đến ba ngày sau, xem xem Tiểu Bạch Long sẽ bày ra trò gì.

Đêm nay, không chỉ có mình Diệp Vĩnh Khang lo lắng.

Trong một biệt thự gần Cơ sở điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, Tiểu Mã đang tố cáo những chuyện đã xảy ra với hắn ngày hôm nay với Kiều Tử Huyên.

“Sếp Kiều, cô có thấy tên bị tên khốn Diệp Vĩnh Khang kia đánh không?”

“Bây giờ tôi có thân phận như vậy rồi mà tên chó má Diệp Vĩnh Khang đó lại dám ra tay đánh tôi!”

“Khi đó còn có rất nhiều người nhìn thấy, cục tức này tôi thực sự không thể nuốt trôi được!”

Kiều Tử Huyên mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím sẫm, trên tay cầm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa, gương mặt vô cảm nhìn Tiểu Mã đang nhảy dựng lên như một kẻ điên.

Sau khi kiên nhẫn đợi đối phương nói xong, Kiều Tử Huyên tự rót cho mình một ly sâm panh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh định xử lý thế nào?”

Tiểu Mã nghiến răng nói: “Tôi sẽ bắt thằng chó đó trả giá gấp mười lần, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu cầu xin, sau đó đánh gãy hai chân của hắn, khiến hắn nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn!”

Kiều Tử Huyên nghe xong cười nhẹ nói: “Người ta mới chỉ tát anh hai cái, anh đã muốn đánh gãy hai chân người ta?”

“Tôi không quan tâm!”

Hai bàn tay của Tiểu Mã siết chặt: “Nếu như không làm như vậy thì khó có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng!”

“Ừm, nói cũng có lý”.

Kiều Tử Huyên gật đầu, lắc nhẹ ly rượu sâm panh trong tay, nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Nếu anh đã quyết định xử lý như vậy thì cứ làm thế đi”.

“Nhưng mà…”

Tiểu Mã nhất thời không nói lên lời: “Nhưng tên chó má đó có chút thế lực ở Giang Bắc, đại ca Hoàng Thử Lang của thế giới ngầm cũng nghe lời hắn”.

“Vì vậy tôi muốn nhờ sếp Kiều điều người từ bên ngoài tới đây, tôi sẽ dắt người đi giẫm đạp lên con chó đó, nhân tiện tôi cũng sẽ san bằng thế giới ngầm ở Giang Bắc, đến lúc đó, Giang Bắc cũng sẽ trở thành địa bàn của chúng ta”.

Kiều Tử Huyên vẫn không có biểu cảm gì, chậm rãi nói: “Đúng là tôi có quen biết khá nhiều người bạn trên giang hồ”.

“Ngoại trừ bọn họ, nhà họ Kiều chúng tôi cũng có một đội hộ vệ hàng nghìn người vô cùng tinh nhuệ cộng thêm mấy cao thủ hàng đầu. Có cần tôi gọi họ cùng tới không?”

“Được vậy thì tốt quá!”

Tiểu Mã nghe xong vui mừng như điên: “Vậy bây giờ cô gọi điện cho bọn họ, bảo bọn họ đến đây hết đi, ha ha ha ha, đến lúc đó tôi nhất định phải khiến thằng chó đó biết thế nào là lợi hại, tôi phải khiến hắn quỳ xuống…”

Bốp!

Trước khi Tiểu Mã kịp nói hết câu, Kiều Tử Huyên bất ngờ giơ tay lên, ly sâm panh lập tức bay thẳng vào mặt Tiểu Mã”.

“Mã Chí Khôn, tôi thấy bây giờ anh càng lúc càng vô pháp vô thiên rồi đấy”.

Kiều Tử Huyên lập tức nổi giận, đứng dậy, chỉ vào mũi Tiểu Mã phẫn nộ nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi tập đoàn Huyền Trúc sụp đổ, tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi”.

“Là nam chính trong bộ phim mới của công ty, anh dùng cách này để duy trì hình tượng của mình ở bên ngoài à?”

“Thử nghĩ xem, nếu mọi người biết nam chính của công ty là một kẻ độc ác chuyên ức hiếp kẻ yếu thì bộ phim mới có thể ăn khách được không?”

“Còn nữa, lần trước chuyện của Lâm Đông hoàn toàn là do chủ ý của anh. Anh có biết suýt chút nữa gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không hả?”

“Nếu như không phải nội bộ nhà họ Lâm xảy ra bạo loạn, Cục tác chiến kịp thời can thiệp, nhà họ Lâm mà nổi giận với chúng ta thì đừng nói là anh, cho dù là tôi, còn có nhà họ Kiều phía sau tôi đều sẽ gặp phải đại họa!”

“Bây giờ sự việc vừa mới trôi qua, anh lại gây chuyện cho tôi, có phải anh cho rằng thường ngày tôi đối xử với anh quá khách sáo rồi, cho nên anh hoàn toàn không coi tôi ra gì đúng không?”

Đây là lần đầu tiên Kiều Tử Huyên tức giận với Tiểu Mã như vậy.

Nhưng đây không phải là ngẫu nhiên mà là mạch cảm xúc dồn nén bấy lây nay lúc này mới bùng phát.

Trước khi gặp Tiểu Mã, Kiều Tử Huyên tự cho rằng mình là một người có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt. Dù là rất buồn hay rất vui, cô ta đều có thể tỏ ra một cách bình tĩnh.

Nhưng từ sau khi gặp Tiểu Mã, cô ta mới nhận ra rằng trên đời này thật sự có người ngu ngốc đến vậy!

Đầu tiên là phản bội Hạ Huyền Trúc, người đã có công ơn bồi dưỡng hắn. Mặc dù chuyện đó có lợi cho Kiều Tử Huyên, nhưng trong lòng cô ta khinh thường và căm ghét nhất chính là loại ăn cháo đá bát vong ơn bội nghĩa này.

Tuy nhiên Kiều Từ Huyên cũng không quá để ý chuyện này, dù sao trong mắt cô ta, Tiểu Mã cũng chỉ là một con tốt có thể lợi dụng được, loại người này chỉ cần có giá trị lợi dụng là được rồi, còn về phần nhân cách gì đó hoàn toàn không quan trọng.

Tuy nhiên một loạt những hành động thô lỗ tiếp theo của Tiểu Mã đã thách thức sự kiên nhẫn của Kiều Tử Huyên hết lần này đến lần khác.

Đầu tiên là phong thái kiêu căng ngạo mạn, ra vẻ ngôi sao của hắn, là một người mới ra mắt, thậm chí còn chưa được coi là minh tinh mới nổi, bản lĩnh thì chả có, chỉ ra vẻ ta đây là nhanh.

Kiều Tử Huyên quen biết rất nhiều ngôi sao hạng A nổi tiếng trong nước, nhưng cho dù là phong thái ra vẻ, những người đó ở trước mặt Tiểu Mã chỉ đáng mặt đàn em.

Thân phận chính thức của hắn trong công ty rõ ràng chỉ là một nhân viên bình thường cấp thấp nhất, nhưng cứ luôn dựa vào cái mác ‘ngôi sao lớn’ chỉ đông chỉ tây, la lối om sòm, ngoại trừ Kiều Tử Huyên thì hắn không coi bất kỳ ai ra gì.

Ngay cả khi nói chuyện với Kiều Tử Huyên cũng luôn tỏ ra ngang hàng, mở mồm ra là nói ‘chúng ta’, cứ như thể công ty này thuộc quyền sở hữu của hắn và Kiều Tử Huyên vậy.

Đặc biệt là lần này còn quá đáng hơn, nửa đêm hắn chạy đến phòng của Kiều Tử Huyên, điên cuồng gõ cửa, hoàn toàn không quan tâm xem cô ta đã ngủ hay chưa.

Kiều Tử Huyên cứ tưởng là chuyện lớn gì, vì vậy lập tức mở cửa cho Tiểu Mã vào mà chưa kịp thay quần áo.

Nhưng không thể ngờ rằng nửa đêm nửa hôm Tiểu Mã chạy tới quấy rầy cô ta chỉ vì cơn giận cá nhân của mình!
Chương 573: Lý Hiểu Đan

Tuy nhiên với tính khí của Kiều Tử Huyên, chừng nào Tiểu Mã vẫn còn giá trị lợi dụng thì những chuyện vặt vãnh này tạm thời cô ta sẽ nhịn.

Nguyên nhân chính khiến cho Kiều Tử Huyên bùng phát lần này chính là do sự việc của Lâm Đông cách đây không lâu.

Lúc đó, chính Tiểu Mã nảy ra chủ ý, bảo cô ta tìm Lâm Đông tới giúp đỡ, kết quả không ngờ rằng lại gây ra đại họa.

Nếu như không phải vì vấn đề riêng của nhà họ Lâm, nếu như sự việc này làm căng lên, cho dù là nhà họ Kiều của cô ta cũng sẽ bị liên lụy.

Điều khiến Kiều Tử Huyên càng thêm tức giận hơn cả đó là Tiểu Mã lại bày ra vẻ mặt dửng dưng, hoàn toàn không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Ngược lại còn trách Lâm Đông vô dụng, thậm chí còn ẩn ý nói rằng người của Kiều Tử Huyên không đáng tin cậy.

Kiều Tử Huyên vốn dĩ đã định sửng cồ lên với tên ngu này, nhưng cô ta nghĩ rằng dù sao sự việc cũng qua rồi, mà bây giờ Tiểu Mã vẫn còn giá trị lợi dụng, vì vậy không tiếp tục tính toán với hắn.

Tuy nhiên lần này Tiểu Mã hoàn toàn khiến Kiều Tử Huyên nổi điên rồi.

Là nam chính của bộ phim mới đầu tiên sau khi công ty của cô ta thành lập ở Giang Bắc, hắn không những không cố gắng xây dựng hình tượng tích cực mà ngược lại dăm ba hôm lại đi gây chuyện.

Lần này chọc vào vẫn là kẻ thù truyền kiếp – tập đoàn Huyền Trúc, nếu như đối phương nắm lấy cơ hội này rồi thổi phồng hơn, toàn bộ bộ phim sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng thằng ngu Tiểu Mã hoàn toàn không hề nhận thức được điều này, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến đó chính là sự tức giận của bản thân.

Cùng với một loạt các hành động ngu xuẩn trước đó, Tiểu Mã cuối cùng đã buộc Kiều Tử Huyên – người luôn tỏ ra bình tĩnh phải phát tiết lên.

“Sếp Kiều, xin lỗi, tôi… tôi sai rồi…”

Trước cơn thịnh nộ của Kiều Tử Huyên, Tiểu Mã lập tức chùn bước.

Đừng thấy bộ dạng huênh hoang thường ngày của hắn, thật ra trong xương cốt vẫn là một kẻ hèn nhát và kém cỏi, khi Kiều Tử Huyên khiển trách hắn vài câu hắn lập tức sợ sun vòi vào.

Nhìn thấy bộ dạng rụt rè e sợ của Mã Chí Khôn, trong lòng Kiểu Từ Huyên càng thêm khinh bỉ thằng ngu này, cho rằng người này chỉ biết dùng quyền lực để bắt nạt người khác, không có chút bản lĩnh đàn ông nào.

Nhưng Kiều Tử Huyên tuyệt đối không phải là người bị cảm xúc chi phối, mất bình tĩnh chỉ là thủ đoạn chứ không phải là mục đích của cô ta.

Thấy đánh động như vậy là được rồi, Kiều Tử Huyên lại từ từ giảm âm lượng xuống: “Tiểu Mã, có lúc không phải tôi nói anh, là người của công chúng, mọi hành động hay lời nói đều phải chú ý, nếu không sẽ tự mình đạp đổ hình tượng đấy”.

“Hôm nay tôi mắng anh cũng vì muốn tốt cho anh thôi. Bây giờ Internet phát triển như vậy, nếu những chuyện này lan truyền ra, ngay cả tôi cũng không thể bảo vệ anh được”.

“Nếu đến lúc đó, anh thử nghĩ xem, ai còn dám dùng một nghệ sĩ thân bại danh liệt nữa chứ? Tổn thất vài bộ phim thì cũng không có gì to tát, nhưng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty”.

“Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay tới đây thôi. Anh cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi”.

Nói tới việc điều khiển lòng người, có thể nói rằng Kiều Tử Huyên là một bậc thầy vẹn toàn, vừa đấm vừa xoa, cách thức như vậy ai cũng phải ngả nón bái phục.

Cho dù Tiểu Mã này rác rưởi hay hèn hạ đến đâu, nhưng trước khi bộ phim mới phát sóng, nhất định không được để hắn lại gây thêm chuyện gì nữa.

Tuy nhiên lần này Kiều Tử Huyên đã tính toán sai.

Cô ta đã đánh giá thấp sự ngu si của Tiểu Mã.

Ý định ban đầu của Kiều Tử Huyên là muốn thức tỉnh Tiểu Mã, khiến hắn sau này biết điều một chút.

Nhưng bộ não lợn của Tiểu Mã lại nhận thức được một ý nghĩa khác từ đó.

“Không được, mình nhất định phải nghĩ cách, ổn định vị trí của mình trong công ty!”

Khi Tiểu Mã lĩnh hội được ý nghĩa trong lời nói của Kiều Tử Huyên, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là suy nghĩ đến vị trí của mình.

Đây là chuyện mà Tiểu Mã quan tâm nhất. Trước đây hắn nghèo quen rồi, đi đâu cũng bị người ta khinh thường, bây giờ khó khăn lắm mới chen chân được vào ‘đời sống thượng lưu’, hắn không thể quay về dáng vẻ ban đầu được.

Bây giờ Kiều Tử Huyên đang có ấn tượng xấu với hắn, muốn cứu vãn cục diện thì cần phải bỏ chút công sức mới được!

Cái đầu chỉ để trưng của Tiểu Mã sau khi suy nghĩ cả đêm đã thật sự nảy ra một ý tưởng.

“Có rồi!”

Tiểu Mã vỗ mạnh vào đùi, hưng phấn nhảy dựng lên khỏi giường, nóng lòng nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Tin nhắn này được gửi đến một diễn viên vẫn ở lại trong công ty giải trí Huyền Trúc, tên là Lý Hiểu Đan.

Khi Tiểu Mã dẫn dắt mọi người nhảy việc, Lý Hiểu Đan là một trong số ít diễn viên kiên quyết ở lại.

Nội dung tin nhắn này là rủ Lý Hiểu Đan cùng nhau đi uống trà chiều.

Mặc dù trước đây khi ở trong đoàn làm phim, Tiểu Mã không ít lần ức hiếp nữ diễn viên chỉ được đóng vai người hầu này, nhưng hắn có đủ tự tin rằng mình có thể hẹn được đối phương ra ngoài.

Bởi vì trong tin nhắn gửi đi của Tiểu Mã có một câu quan trọng: Thảo luận về tình trạng của bà nội cô.

Chỉ cần nhắc đến bà nội của Lý Hiểu Đan thì không sợ cô ấy sẽ không đến.

Bởi vì bà nội của Lý Hiểu Đan chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy, đau ốm trên giường quan năm lại không có đủ tiền để chữa trị. Cho dù mỗi ngày Lý Hiểu Đan đều liều mạng làm việc, nhưng vẫn không thể đủ được tiền viện phí cao ngất trời.

Mà chuyện này Lý Hiểu Đan không nói cho bất kỳ ai, Tiểu Mã cũng là vô tình biết được chuyện này, không ngờ rằng đến lúc này lại có ích.

Quả nhiên một lát sau Lý Hiểu Đan đã trả lời tin nhắn, đồng ý yêu cầu của Tiểu Mã.

Buổi chiều, Tiểu Mã đến chỗ hẹn trước, đó là phòng riêng của một nhà hàng trà cao cấp, trước khi Lý Hiểu Đan đến, Tiểu Mã đã bắt đầu đắc ý tưởng tượng ra cảnh Lý Hiểu Đan sẽ khóc lóc thảm thiết và biết ơn hắn thế nào.

Tiểu Mã cũng rất hài lòng với chiến lược của mình, trước đây hắn đã nghĩ cách đột nhập vào Cơ sở điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, nhưng lại chưa từng nghĩ, không vào được không có nghĩa là không kéo được người bên trong ra.

Thay vì cố gắng tìm cách đột nhập, chi bằng tìm một gián điệp bên trong, điều này không chỉ giúp tiết kiệm thời gian và công sức mà còn khiến mọi việc thuận lợi hơn.

Vì để lát nữa lấy lòng Lý Hiểu Đan, Tiểu Mã còn đặc biệt chi ba nghìn tệ để mua một chiếc váy từ một thương hiệu cao cấp.

Mặc dù thường ngày Lý Hiểu Đan rất yêu cái đẹp và luôn chú trọng đến chuyện ăn mặc nhưng vì điều kiện kinh tế nên cô ấy chỉ có thể mặc những bộ đồ rẻ tiền nhất.

Đợi lát nữa đột nhiên nhìn thấy một chiếc váy mấy nghìn tệ, lẽ nào cô ấy sẽ không vui sướng đến nhảy cẫng lên sao?

Nói cách khác, cô gái Lý Hiểu Đan này tuy có hơi nghèo khó nhưng lại rất thông minh, trước đây trong đoàn làm phim Tiểu Mã đã từng để ý đến cô ấy, nhưng cô gái này tính cách rất lạnh lùng, khiến cho Tiểu Mã không thể nào ra tay được.

Lát nữa khi mua chuộc được cô ấy, nói không chừng còn có thể đưa về khách sạn vui vẻ một đêm.

Tiểu Mã càng nghĩ càng vui, đến cuối cùng một mình ngồi cười ngây ngốc trong phòng bao.

“Tiểu Mã, xin lỗi, hơi tắc đường nên đến muộn một chút”.

Lúc này, một giọng nữ dễ nghe đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào.

Tiểu Mã ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy Lý Hiểu Đan ở trước mặt, hắn đột nhiên sững sờ!
Chương 574: Không giống trước đây

Áo Hermes, váy Givenchy, vòng cổ Catier và một đôi giày cao gót vô cùng tinh tế.

Cộng thêm Lý Hiểu Đan vốn là một cô gái xinh đẹp tự nhiên, được tô điểm bởi bộ trang phục lộng lẫy này, hình tượng và khí chất của cô ấy thậm chí không hề thua kém các ngôi sao lớn chút nào!

“Sao cô lại…”

Tiểu Mã há hốc mồm vì kinh ngạc, thậm chí còn tự hiểu liệu mình có nhận nhầm người hay không, hắn vẫn không thể tin được rằng người phụ nữ xinh đẹp thanh tú trước mặt mình lại chính là cô gái bán diêm cẩn thận dè dặt trong đoàn làm phim.

“Sao thế, tôi ăn mặc thế này có vấn đề gì sao?”

Lý Hiểu Đan thấy Tiểu Mã trố mắt nhìn mình, ngược lại không hề tỏ ra khiêm tốn, thay vào đó cô ấy mạnh tay kéo ghế ngồi xuống, đặt chiếc túi Hermes trên tay sang một bên.

“Không, không, đẹp lắm”.

Tiểu Mã nuốt nước bọt, hỏi: “Cô trúng số rồi à?”

Lý Hiểu Đan cười nói: “Tôi làm sao được may mắn thế, những thứ đồ hiệu trên người tôi mặc đây thật ra là hàng fake cao cấp, từ trên xuống dưới cộng lại cũng không tốn quá nhiều tiền”.

“Tôi đã nói mà”.

Tiểu Mã thở phào nhẹ nhõm, lòng tự tin lại dâng lên, nhìn về phía Lý Hiểu Đan cười nói: “Bây giờ hàng fake cao cấp được ấy nhỉ, nhìn giống y như đồ thật vậy”.

“Ha ha, tôi làm sao có thể so sánh với anh Tiểu Mã được. Những người như chúng tôi có thể mặc hàng fake cao cấp là đã tốt lắm rồi”.

Lý Hiểu Đan không hề tỏ ra ngượng ngùng mà cười một cách hào phóng: “Hôm qua nhận được tin nhắn của anh Tiểu Mã mà tôi không dám tin vào mắt mình. Bây giờ anh Tiểu Mã hot như vậy, tôi còn nghĩ là anh đã quên những diễn viên nhỏ như chúng tôi từ lâu rồi cơ”.

“Nào, cô nói gì vậy, bây giờ mặc dù tôi khá nổi tiếng, nhưng tôi đâu phải loại người vong ân bội nghĩa chứ”.

Mỗi lần Tiểu Mã nghe thấy người khác nói mình nổi tiếng, hắn đều cảm thấy cực kỳ vui, nhướng mày nhìn Lý Hiểu Đan nói: “Hơn nữa cô còn là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho dù tôi có quên cả thế giới cũng không thể nào quên cô được”.

Khi nói những lời này, ánh mắt Tiểu Mã nhìn Lý Hiểu Đan rất kỳ lạ, giống như tràn đầy ẩn ý, một nụ cười đặc biệt vui tươi hiện lên trên khóe miệng hắn.

Lý Hiểu Đan cười nhẹ: “Anh Mã tự nhiên hẹn tôi ra đây, nhất định là không chỉ vì muốn nói chuyện phiếm với tôi phải không”.

Tiểu Mã gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Đương nhiên không phải rồi, lần này tôi gọi cô ra ngoài là vì muốn cho cô một cơ hội thay đổi số phận”.

“Ồ? Vậy anh nói đi xem nào”.

Lý Hiểu Đan hỏi một cách hứng thú.

Tiểu Mã tự châm một điếu thuốc cho chính mình, nhìn chằm chằm vào mặt bàn mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Hiểu Đan nói: “Tôi cần cô giúp tôi làm hai việc. Thứ nhất, cơ sở điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc đóng kín như vậy, bên trong rốt cuộc đang bày trò gì?”

Lý Hiểu Đan nghe xong xua tay nói: “Trời, tôi còn tưởng chuyện gì cơ, thì ra là chuyện này à?”

“Nếu đã là cơ sở điện ảnh và truyền hình, thì còn có thể làm gì được, đương nhiên là tiếp tục quay phim rồi”.

“Lý do đóng kín là vì muốn đuổi kịp tiến độ, tránh bị bên ngoài quấy nhiễu, nâng cao hiệu quả công việc”.

“Thứ hai là một cách để thổi phồng, dùng cách này để thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài, từ đó đạt được hiệu quả PR”.

Tiểu Mã hơi nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi: “Đơn giản như vậy à?”

“Chả vậy thì sao?”

Lý Hiểu Đan cười nói: “Hơn nữa cách này xem ra khá hiệu quả, chẳng phải là thu hút được sự chú ý của anh đó sao?”

Tiểu Mã nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hiểu Đan vài giây, nhưng không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào.

Trong lòng thầm nghĩ vừa rồi Lý Hiểu Đan nói như vậy, cảm thấy cũng khá có lý, vì vậy nỗi lo lắng hoàn toàn bị xua tan.

“Tôi còn tưởng đang làm trò bí mật gì cơ, thì ra là muốn thổi phồng, đúng là ấu trĩ mà”.

Tiểu Mã cười khinh khỉnh, đồng thời nút thắt trong lòng hắn cũng biến mất.

“Chuyện thứ hai là gì thế?”

Lý Hiểu Đan tiếp tục cười hỏi.

Nói đến chuyện thứ hai, vẻ mặt của Tiểu Mã dần trở nên kỳ quái, sau khi thổi ra mấy luồng khói, hắn nhìn Lý Hiểu Đan nói: “Tôi cần cô đưa cho tôi một tập kịch bản”.

Khi Lý Hiểu Đan nghe thấy những lời này, nụ cười thường trực trên khuôn mặt cô ấy dần dần đông cứng lại.

“Anh Tiểu Mã, rất xin lỗi, chuyện này tôi không giúp anh được rồi”.

Lý Hiểu Đan nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh cũng biết đấy, kịch bản đã được ký kết một thỏa thuận giữ bí mật, trước khi phim được chiếu thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài”.

“Ui giời, đó có là gì đâu”.

Tiểu Mã xua tay nói: “Quy tắc là thứ chết, con người mới là thứ sống, cùng lắm thì bồi thường thôi ấy mà. Đến lúc đó hết bao nhiêu tiền tôi đưa cho cô là được rồi”.

“Nhưng… đây không phải vấn đề tiền bạc”.

Lý Hiểu Đan cau mày nói: “Sếp Hạ và anh Diệp đều đối xử với tôi rất tốt. Tôi không thể làm ra chuyện như vậy được, xin lỗi anh Tiểu Mã, chuyện này tôi thật sự không thể giúp anh được, cảm ơn anh vì bữa trà chiều này, tôi còn có việc phải đi trước đây”.

Nói xong Lý Hiểu Đan đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!”

Lúc này, sắc mặt của Tiểu Mã lập tức trở nên u ám, sau khi nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hiểu Đan vài giây, hắn chậm rãi nói: “Chuyện này tôi tới đây để thông báo chứ không phải để bàn bạc với cô”.

“Nói thật cho cô biết, chuyện kịch bản không phải là ý của tôi mà là ý của sếp Kiều – Kiều Tử Huyên”.

“Cô ấy có thân phận thế nào chắc cô biết rõ nhỉ, là trưởng công chúa của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc, là một thiên kim tiểu thư chính hiệu”.

“Việc mà cô ấy đã quyết phải làm trước nay chưa bao giờ không làm được cả. Lần này cô ấy cho cô cơ hội là coi trọng cô, nếu như cô làm không tốt, hậu quả không cần nói nhiều nữa đâu nhỉ”.

“Nhưng mà… chuyện này…”

Khuôn mặt của Lý Hiểu Đan lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn không có bất kỳ động thái nào.

Tiểu Mã nhìn chằm chằm vào sự thay đổi sắc mặt của Lý Hiểu Đan, thấy hòm hòm rồi, lập tức thay đổi giọng điệu, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“Hiểu Đan à, không phải tôi nói cô, có lúc đầu óc cô thật sự quá cứng nhắc”.

“Cô nói Hạ Huyền Trúc đối xử tốt với cô, vậy cô thử nghĩ xem, cô ta cho cô được cái gì rồi? Đối tốt với cô chỉ là nói mồm thôi”.

“Hơn nữa bây giờ cô ta bề ngoài giả vờ tỏ ra tốt với cô, thật ra là do bây giờ chỗ cô ta đang thiếu nhân lực nên mới muốn dùng cách này để lấy lòng người khác mà thôi, cô tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa”.

“Ngoài ra, thực lực của sếp Kiều tôi không cần phải nói nhiều nữa. Nếu cô giúp cô ấy làm tốt chuyện này, cô nghĩ liệu cô ấy có bạc đãi cô không?”

“Sao này cô tới công ty phim ảnh Kiều Tuyên, đến lúc đó tùy ý đưa cho cô một chút tài nguyên cũng sẽ khiến cô nổi tiếng, chẳng phải tốt hơn nhiều lần so với ở lại một công ty rác như giải trí Huyền Trúc sao?”

“Những người chúng ta chăm chỉ làm việc là vì điều gì? Chẳng phải là vì danh lợi sao?”

“Một điều nữa, chỉ cần cô hoàn thành tốt mọi chuyện, tôi có thể cam đoan rằng tiền thuốc men của bà nội cô sẽ được thanh toán ngay lập tức. Cô không muốn trơ mắt nhìn bà nội của mình nằm trên giường bệnh chờ chết đúng không?”
Chương 575: Kế hoạch của Tiểu Mã

Nhắc đến bà nội, vẻ mặt của Lý Hiểu Đan đơ ra trong giây lát, đây có thể chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy.

Tiểu Mã nhìn biểu cảm của đối phương, không tiếp tục nói nữa, chỉ châm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi động thái của bên kia, hơn nữa trong lòng hắn tràn đầy tự tin.

Lý Hiểu Đan khẽ cắn môi, do dự vài phút, đột nhiên nghiến răng, ngẩng đầu lên: “Được, tôi đồng ý!”

“Ha ha, thế mới đúng chứ, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Tiểu Mã bật cười ha hả, cầm lấy chiếc túi bên cạnh rồi cười nói: “Chiếc váy này là của cô, mặc dù chỉ trị giá mấy nghìn tệ, nhưng ít ra vẫn hơn đồ nhái của cô”.

“Hả, tôi ngại lắm!”

Lý Hiểu Đan vội vàng từ chối.

“Đưa cho cô thì cầm lấy đi, một chút tiền ấy mà, đối với tôi chỉ bằng một bữa ăn mà thôi. Sau này cô thể hiện cho tốt, đi theo sếp Kiều đảm bảo sẽ có lợi cho cô”.

Tiểu Mã cưỡng ép nhét chiếc túi vào trong tay của Lý Hiểu Đan.

“Vậy… vậy thì cảm ơn anh Tiểu Mã”.

Lý Hiểu Đan không còn lựa chọn nào khác đành phải nhận món quà.

Sau khi cả hai trò chuyện thêm vài phút, Tiểu Mã liền nảy hứng mởi Lý Hiểu Đan buổi chiều cùng ăn nhẹ rồi buổi tối cùng uống rượu.

Tuy nhiên Lý Hiểu Đan từ chối nói rằng mình còn có việc rồi lập tức quay về.

“Như vậy à, được rồi, hẹn hôm khác nhé. Chuyện mà tôi nói với cô, cô quay về lập tức thực hiện, tuyệt đối đừng làm hỏng đấy”.

Tiểu Mã cũng không ép buộc, dặn dò Lý Hiểu Đan thêm một lần nữa.

“Anh Tiểu Mã yên tâm đi, tối nay tôi sẽ lập tức giúp anh thực hiện việc này. Hôm nay cứ vậy nhé, tôi phải quay về gấp, nếu không người ở đó sẽ nghi ngờ mất”.

Nói xong Lý Hiểu Đan cầm chiếc túi rồi xoay người rời đi.

“Đi cẩn thận nhé, có gì thì cứ liên lạc với tôi”.

Tiểu Mã đứng dậy, mỉm cười nói với Lý Hiểu Đan, sau khi Lý Hiểu Đan bước ra khỏi phòng bao, nụ cười trên mặt Tiểu Mã dần trở nên cứng ngắc, khóe miệng gợi lên vẻ vui tươi, trong mắt đồng thời cũng lóe lên một tia lạnh lùng.

“Mẹ kiếp, còn giả vờ dè dặt với ông, đợi chuyện này làm xong, đến lúc đó tao nhất định sẽ khiến mày phải chủ động trèo lên giường của tao!”

Lý Hiểu Đan quả thực không thất hứa, buổi tối Tiểu Mã đã nhận được một tài liệu kịch bản hoàn chỉnh.

“Hừ, đấu với tao, chúng mày vẫn còn non lắm!”

Tiểu Mã đắc ý mở email ra, chuẩn bị xem công ty giải trí Huyền Trúc rốt cuộc đang âm thầm quay cái thứ khỉ gió gì.

Nhưng ngay khi nhìn thấy tiêu đề của kịch bản, Tiểu Mã không khỏi phá lên cười.

“Tây Du Ký bản mới, cái quái gì đây, bọn thiểu năng này định quay một bộ phim thiếu nhi sao”.

Tiểu Mã hưng phấn xem tiếp, nhưng càng đọc hắn càng cười to hơn, khi đọc đến một nửa kịch bản, hắn cười đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.

“Ha ha ha ha, cái loại kịch bản quái quỷ gì thế này, mẹ kiếp, một lũ thiểu năng, ha ha ha ha!”

Chẳng trách Tiểu Mã cười vui đến vậy, bởi vì nội dung kịch bản này quả thực rất hài hước, rõ ràng đang hủy hoại một tác phẩm nổi tiếng mà.

Gì mà Trư Bát Giới thực ra là một người phụ nữ, Đường Tăng và Sa Tăng nổi máu ghen vì Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không nhân lúc buổi tối khi mọi người đã ngủ hết đều sẽ dùng Cân Đẩu Vân quay về Nữ Nhi Quốc, biến thành bộ dạng của Đường Tăng rồi này nọ với Nữ Vương của Nữ Nhi Quốc.

Dù sao thì nó hài hước một cách không thể hài hước hơn.

Sau khi Tiểu Mã đã cười đủ, vội vàng gọi vài nhân viên chủ chốt của đoàn phim đến, ném kịch bản cho họ và dặn dò: “Trong vòng ba ngày phải quay xong kịch bản này”.

Đạo diễn sững sờ, nhìn tập kịch bản cũng ít trăm trang rồi khó hiểu hỏi: “Kịch bản dày như vậy, ba ngày làm sao đủ được, công tác chuẩn bị sớm nhất cũng phải hơn nửa tháng”.

Tiểu Mã liền xua tay nói: “Không cần chuẩn bị, cứ trực tiếp khởi quay, diễn được các nhân vật và bối cảnh trong đó là được rồi”.

“Tóm lại cái quan trọng nhất là thời gian. Thật ra đều không quan trọng, kỹ năng diễn xuất tệ cũng được, cốt truyện tệ, trang điểm xấu, quần áo xấu, đều được hết, dù sao sau ba ngày phải quay phim xong cho tôi!”

Đạo diễn vô cùng khó hiểu, không biết Tiểu Mã muốn làm gì, định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Mã đang hung dữ trợn mắt nhìn mình chỉ đành nuốt hết lại những lời muốn nói vào trong bụng.

Mọi người đều biết rằng nếu Tiểu Mã nổi giận, thì không chỉ đơn giản là làm ầm lên đâu, hơn nữa Kiều Tử Huyên đã đặc biệt dặn dò, trong quá trình quay phim cố gắng lắng nghe sắp xếp của Tiểu Mã.

“Nếu như không có bất kỳ yêu cầu nào về chất lượng, vất vả tăng ca một chút, sau ba ngày cũng có thể quay được, chỉ là bộ phim chúng ta vẫn đang quay phải làm sao?”

Đạo diễn lại hỏi.

Tiểu Mã xua tay nói: “Tạm thời gác lại. Dù sao trong ba ngày này, tất cả mọi chuyện đều có thể gạt sang một bên, nhất định phải đảm bảo ba ngày nữa sẽ quay xong kịch bản này”.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim bắt đầu gấp rút quay kịch bản nực cười này.

Bởi vì Tiểu Mã đã đặc biệt dặn dò và nói rằng không có bất kỳ yêu cầu nào về chất lượng, cộng thêm kịch bản vừa hoang đường vừa vô lý, các cảnh quay lập tức biến thành một trò cười quy mô lớn.

Vì là câu chuyện Thần thoại nên có rất nhiều nhân vậy yêu quái trong đó, nhưng vì hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, các loại đạo cụ cũng không có chứ đừng nói là hiệu ứng kỹ xảo.

Người diễn Ngưu Ma Vương trực tiếp lấy hai chiếc sừng trâu buộc vào đầu, người đóng vai Trư Bát Giới trực tiếp mua một cái mặt nạ lợn rồi đeo vào.

Cây bồ cào chín răng mà Trư Bát Giới sử dụng còn kinh khủng hơn, vì thời gian quá vội vàng không tìm được cái thích hợp nên đã trực tiếp đến cửa hàng làm nông mua một cái cuốc về.

Kiều Tử Huyên sau khi biết chuyện tức đến nghẹn cả hỏng, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Mã, hỏi hắn rốt cuộc đang làm gì.

“Sếp Kiều, cô đừng tức giận, sau ba ngày, tôi đảm bảo sẽ cho cô một bất ngờ cực lớn”.

Tiểu Mã tự tin nói qua điện thoại.

“Bất ngờ? Bất ngờ gì?”

Kiều Tử Huyên cau mày.

Tiểu Mã cầm điện thoại, bật cười ha hả: “Đến lúc đó cô sẽ biết thôi, tóm lại, cô nhất định phải tin tôi”.

Kiều Tử Huyên vẫn cau mày, cảm thấy chuyện mà Tiểu Mã làm không đáng tin chút nào, tiếp tục trầm giọng hỏi: “Mã Chí Khôn, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn gây thêm chuyện ngu ngốc gì, đừng chắc tôi trở mặt không nhận người quen!”

“Ha ha, sếp Kiều, những lời đó cô cứ giữ trong lòng đi”.

Tiểu Mã bật cười nói: “Sau ba ngày nếu như cô không vừa ý thì cô xử lý tôi thế nào cũng được”.

Dưới sự bảo đảm Huyên thệ của Tiểu Mã, Kiều Tử Huyên không tiếp tục chất vấn nữa, dù sao bộ phim bị trì hoãn ba ngày không phải là vấn đề lớn, hơn nữa Tiểu Mã cũng đã nói đến mức này chắc là không có vấn đề gì đâu.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, đoàn làm phim cũng hoàn thành đúng thời hạn và bàn giao bộ phim đã quay cho Tiểu Mã.

“Tiểu Mã, thời gian ba ngày tới rồi, bất ngờ mà anh muốn cho tôi đâu?”

Kiều Tử Huyên cũng rất tò mò không biết Tiểu Mã đang làm gì.

Tiểu Mã mỉm cười đầy bí ẩn: “Bất ngờ đã sẵn sàng rồi, chỉ là phải phiền sếp Kiều đi với tôi một chuyến, cùng nhau tận hưởng bất ngờ mà tôi dành cho cô”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom