• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 576: Ngu xuẩn cực độ

Kiều Tử Huyên thực sự không hiểu Tiểu Mã muốn làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Tiểu Mã, cô ta vẫn quyết định đi cùng hắn một chuyến.

Một lúc sau, Tiểu Mã chở Kiều Tử Huyên đến cổng của một đơn vị nào đó.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Kiều Tử Huyên cau mày khi nhìn thấy tấm bảng ghi ‘Cục điện ảnh và truyền hình Giang Bắc’ treo trước cổng đơn vị.

“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi”.

Tiểu Mã vẫn tiếp tục ra vẻ bí ẩn, sau đó bật cười ha ha bước vào.

Kiểu Tử Huyên cực kỳ không thích bộ dạng thần bí này, nhưng vẫn nén cơn giận đi vào theo.

Có một người đàn ông trung niên trọc đầu đang ngồi trong văn phòng, Tiểu Mã bước vào niềm nở chào hỏi: “Anh Hạ, đã lâu không gặp”.

“Lần sau vào thì gõ cửa trước!”

Hạ Thiên Minh không khỏi nhíu mày, là đơn vị quản lý trực tiếp, ông ta và Tiểu Mã đã gặp nhau vài lần, nhưng ông ta đặc biệt không thích cách cư xử của người thanh niên này.

Cảm thấy người này khẩu phật tâm xà, miệng đầy a dua nịnh nọt, tâm cơ cực sâu, luôn bày ra bộ dạng thân thiết, mở mồm ra là gọi anh Hạ như thật, như thể hai người thân quen lắm vậy.

“Ha ha, anh em chúng ta còn rắc rối thế làm gì, cái chuyện nghi thức gõ cửa không cần phải để ý, xa cách lắm”.

Tiểu Mã vô cùng tự nhiên kéo ghế ra ngồi, sau đó lấy ra một xấp tài liệu ném lên bàn của Hạ Thiên Minh, nói: “Đây là tài liệu tố cáo của tôi”.

“Tài liệu tố cáo?”

Hạ Thiên Minh cau mày: “Cậu muốn tố cáo ai?”

Tiểu Mã nói: “Tôi muốn tố cáo công ty giải trí Huyền Trúc, nghi ngờ họ ăn cắp tác phẩm của công ty phim ảnh Kiều Tuyên chúng tôi. Bây giờ tôi yêu cầu tiến hành cách hình phạt nghiêm khắc và trách nhiệm hình sự đối với họ, tốt nhất là bắt bỏ tù Hạ Huyền Trúc, còn có Diệp Vĩnh Khang và tất cả những người có liên quan đó!”

“Cậu cho rằng cậu là quan toà à mà muốn bỏ tù ai thì bỏ tù người ấy”.

Hạ Thiên Minh rất khó chịu trước những lời này, cảm thấy trên đời này sao lại có loại người ngu si như vậy, như thể tòa án do nhà hắn mở ra vậy?

“Cậu có chứng cứ gì chứng minh rằng công ty giải trí Huyền Trúc ăn cắp tác phẩm của các cậu?”

Hạ Thiên Minh mặc dù không thích Tiểu Mã, nhưng đây là trách nhiệm của ông ta. Sau khi nghiêm túc lật xem tài liệu tố cáo, phát hiện bên trong không hề có chứng cứ xác thực nào để chứng minh cả.

Tiểu Mã lấy ra một chiếc USB đặt trên bàn, nói: “Đây là bằng chứng, kịch bản mà hiện giờ bọn họ đang quay trước đó chúng tôi đã quay xong rồi, chỉ là chưa chiếu mà thôi, nhưng bản quyền vẫn là của chúng tôi”.

“Tuy nhiên bọn họ bọn họ lại đánh cắp và tiến hành quay kịch bản của chúng tôi mà chúng tôi không hề hay biết. Đây là một hành vi vi phạm nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan đến tội trộm cắp. Bây giờ anh nên thông báo cho các bộ phận liên quan bắt giữ họ…”

“Được rồi, nên làm thế nào tôi tự biết!”

Hạ Thiên Minh lên tiếng cắt ngang những lời nói ngu xuẩn của Tiểu Mã, hắn đang muốn dạy mình cách làm việc sao?

Tuy nhiên chuyện nghi ngờ ăn cắp này cũng không phải là chuyện nhỏ, Hạ Thiên Minh đè nén sự bất mãn cá nhân với Tiểu Mã, trầm giọng nói: “Cậu chắc chắn chứ?”

Tiểu Mã vỗ ngực nói: “Đương nhiên tôi chắc chắn rồi, chứng cứ chất như núi, còn nói được gì nữa?”

Sau khi cân nhắc một hồi, Hạ Thiên Minh nói: “Các cậu ở phòng họp ở tôi, sau khi tôi thu xếp xong sẽ tới”.

Khi vừa đến phòng họp, Kiều Tử Huyên nóng lòng hỏi Tiểu Mã rốt cuộc là chuyện gì.

Sau đó Tiểu Mã cười hề hề kể lại chuyện về Lý Hiểu Đan một lượt, sau đó tự tin nói với Kiều Tử Huyên: “Sao nào sếp Kiều, thủ đoạn lần này của tôi lợi hại không, ha ha, lần này tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng phải ăn cơm tù”.

“Anh có chắc chắn không?”

Sau khi nghe Tiểu Mã nói xong, Kiều Tử Huyên không biết vì sao, không chỉ không cảm nhận được chút thông tin nào, trong lòng càng lúc càng thấy không đúng.

“Nhất định là chắc chắn rồi, mọi thứ đều đã vào guồng, lát nữa cô không cần phải nói gì cả, cứ giao cho tôi là được rồi. Hôm nay cô ngồi bên cạnh xem tôi biểu diễn, bảo đảm sẽ khiến cô nở mày nở mặt!”

Tiểu Mã rất hài lòng với kế hoạch của mình, cứ như thể hắn đã nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang và những người khác quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin tha thứ.

Lúc này Hạ Huyền Trúc đang họp quản lý cấp trung trong công ty, một nhân viên đột nhiên vội vàng bước tới, hốt hoảng nói: “Không hay rồi sếp Hạ, vừa rồi Cục quản lý điện ảnh và truyền hình gọi tới, nói rằng bộ phim chúng ta đang quay bị nghi ngờ ăn cắp, ăn cắp tác phẩm của công ty phim ảnh Kiều Tuyên, bảo chúng ta lập tức qua đó tiếp nhận điều tra”.

“Cái gì, nghi ngờ ăn cắp sao!”

Mọi người trong phòng họp đều hoảng sợ khi nghe thấy điều này.

Tất cả đều biết việc bị cáo buộc ăn cắp kịch bản có ý nghĩa như thế nào trong ngành điện ảnh và truyện hình. Tội danh này một khi được xác thực thì không chỉ là vấn đề tổn thất kinh tế, xử lý không tốt còn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tuy nhiên Hạ Huyền Trúc lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết rồi, cậu liên hệ với giám đốc Diệp của Cơ sở điện ảnh và truyền hình, bảo anh ấy đi xử lý là được rồi”.

“Hả? Nhưng mà…”

Nhân viên đó tỏ ra hơi ngạc nhiên, mặc dù bọn họ đều biết rằng Diệp Vĩnh Khang là chồng của Hạ Huyền Trúc, nhưng việc bị nghi ngờ ăn cắp không phải là chuyện nhỏ, theo lý mà nói thì sếp Hạ phải đích thân ra mặt xử lý, nhưng sao trông cô như chẳng quan tâm chút nào đến chuyện này vậy.

“Sếp Hạ, đó là cuộc gọi từ Cục quản lý điện ảnh và truyền hình đấy, nói rằng bộ phim chúng ta đang quay bị nghi ngờ là ăn cắp, còn nói rằng bên Kiều Tuyên đã đưa ra bằng chứng chắc chắn…”

Các nhân viên lo lắng sếp Hạ nghe không hiểu nên lặp lại lần nữa.

“Tôi biết rồi, không phải bảo cậu đi thông báo cho giám đốc Diệp sao?”

Hạ Huyền Trúc trông vẫn không quan tâm, sau đó tiếp tục chủ trì cuộc họp.

Mọi người mặt mũi đờ đẫn, vẻ mặt chần chừ không dám nói, trong lòng ai nấy cũng cảm thấy hôm nay sếp Hạ cư xử thật bất thường, lẽ nào không biết hậu quả của nghi án ăn cắp nghiêm trọng thế nào sao?

Tuy nhiên điều mà họ không biết là khi Hạ Huyền Trúc nghe được chuyện này, trong lòng cô vui như nở hoa, lấy điện thoại ra lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Vĩnh Khang: Anh giỏi thật đấy.

Trên thực tế tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của cô và Diệp Vĩnh Khang, sao lại có thể cảm thấy hoảng loạn được.

Khi Diệp Vĩnh Khang ‘hoảng sợ’ ngồi trong phòng họp của Cục quản lý Điện ảnh và truyền hình, đã có khá nhiều người ngồi trong đó, ngoại trừ Tiểu Mã và Kiều Tử Huyên, một số lãnh đạo quản lý chủ chốt của Cục quản lý điện ảnh và truyền hình cũng có mặt ở đó.

Dù sao thì nghi án ăn cắp kịch bản cũng không phải chuyện nhỏ.

“Các người gọi tôi đến đây là có chuyện gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn có chút bối rối, cẩn thận kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.

Bụp!

Trước khi người của Cục quản lý kịp lên tiếng, Tiểu Mã đã đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Diệp Vĩnh Khang, đừng có giả vờ nữa, còn không mau nói ra hết những chuyện xấu xa mà mình đã làm để được hưởng chút khoan hồng!”

“Anh im đi!”

Kiều Tử Huyên vội vàng giật mạnh góc áo của Tiểu mã trong khi cố nén cơn giận, suýt chút nữa thì tức chết vì tên ngu này.

Đây là đâu chứ?

Một đám quản lý cấp cao còn đang ngồi đây, khi nào thì đến lượt hắn lên tiếng.

“Chú ý kỷ luật!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom