Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608: Đối với tôi thì đều giống nhau
“Cởi thêm hai chiếc cúc, cả vai nữa, phải rồi, để lộ ra một chút”.
Hai tay Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại, ngồi xổm xuống trông có vẻ rất chuyên nghiệp, liên tục nhấn nút chụp cho Kiều Tử Huyên đang tạo đủ kiểu dáng trên sofa.
“Chắc đủ rồi đấy”.
Mặc dù Kiều Tử Huyên là một người phụ nữ từng thấy mưa sa bão táp, nhưng là lần đầu làm chuyện này, dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là đàn ông.
Bảo cô ta chốc lại kéo cổ áo xuống, lát thì cởi cúc áo, hơn nữa còn tạo đủ kiểu dáng gợi cảm trước sự chỉ đạo của Diệp Vĩnh Khang càng khiến cô ta cảm thấy mặt đỏ, tim đập nhanh.
“Đừng vội, chụp thêm mấy tấm dưới chân nữa, chân cô đẹp như thế, không thấy tiếc à?”
Sau đó Diệp Vĩnh Khang lại chỉ đạo Kiều Tử Huyên tạo thêm mấy kiểu chân dài.
“Ừ, có thể kéo cổ áo xuống chút nữa”.
Sau khi chụp chân xong, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa có ý dừng lại.
“Được rồi, cứ thế đi”.
Kiều Tử Huyên không thể kéo cổ áo đã quá thấp xuống thêm nữa, vội vàng sửa lại áo sơ mi, tiện tay cầm điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vứt điện thoại sang bên cạnh, híp mắt cười nói: “Tôi gửi vào điện thoại cô là được”.
Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, lập tức đoán ra gì đó: “Đưa điện thoại cho tôi”.
“Đừng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ gửi sang cho cô”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn kiên quyết không chịu đưa điện thoại cho đối phương.
“Rốt cuộc anh có đưa hay không?”
Vẻ mặt này của đối phương khiến Kiều Tử Huyên càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh như băng.
Thấy Kiều Tử Huyên kiên quyết như thế, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành miễn cưỡng đưa điện thoại cho cô ta.
Kiều Tử Huyên mở ra, lạnh lùng nói: “Anh bảo tôi tạo nhiều kiểu như thế sao chỉ chụp có vài tấm, hơn nữa… lúc nãy rõ ràng anh nói chụp chân, anh chụp đi đâu vậy?”
Diệp Vĩnh Khang biết có lẽ không trốn được chuyện này chỉ đành cười nói thật: “Thật ra cứ gửi bừa mấy tấm là được, không cần nhiều”.
“Thế tại sao anh muốn tôi tạo nhiều kiểu như thế?”
“Haizz, chủ yếu là tôi cũng muốn xem”.
Kiều Tử Huyên: “…”
“Diệp Vĩnh Khang, anh là người đã có vợ con, anh không sợ tôi nói chuyện này với Huyền Trúc sao?”
“Không sợ, đến lúc đó tôi nói là do cô chủ động, chắc chắn vợ sẽ tin tôi”.
Kiều Tử Huyên: “…”
Kiều Tử Huyên cũng lười tranh cãi với người da mặt dày như Diệp Vĩnh Khang.
Phải nói là Kiều Tử Huyên quả là người đẹp hiếm thấy, cho dù là khí chất, dáng vẻ hay vóc dáng đều là cực phẩm trong tuyệt phẩm.
Ngay cả một người có kỹ thuật chụp ảnh “nát” như Diệp Vĩnh Khang cũng không ảnh hưởng đến sự công kích thị giác khiến người ta chảy máu mũi trước mấy tấm hình đó.
Hơn nữa lúc Kiều Tử Huyên gửi mấy tấm hình này cho Lục Điền, còn cố ý gửi một đoạn tin nhắn thoại với giọng cực kỳ đáng thương: “Anh Lục, bây giờ tôi đã không còn đường lui, chỉ có anh mới có thể giúp tôi, nếu anh chịu giúp tôi thì muốn tôi làm gì để đền ơn anh cũng được”.
Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, không lâu sau Lục Điền trả lời lại bằng một tin nhắn thoại, nuốt nước bọt nói: “Đừng sợ, tôi chắc chắn sẽ giúp cô, giờ cô đang ở đâu?”
Kiều Tử Huyên không trả lời ngay mà nhìn Diệp Vĩnh Khang hơi lo lắng nói: “Có khi nào Lục Điền bán đứng tôi nói chuyện này với Kiều Tử Phi không?”
Diệp Vĩnh Khang tự tin cười nói: “Cô yên tâm đi, tên đó bán đứng cô là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng không phải bây giờ”.
“Nếu anh ta nói chuyện này với Kiều Tử Phi ngay thì anh ta sẽ không có cơ hội tiếp cận với cô”.
“Tôi đã đoán được tính toán của tên đó, tám mươi phần trăm là lên kế hoạch ăn tươi nuốt sống cô, sau đó kiếm thêm một khoản tiền từ cô, rồi mới thề thốt nói muốn giúp cô”.
“Sau đó quay đầu lại lập tức kể công chuyện này với Kiều Tử Phi, anh ta đều có thể kiếm lợi từ hai phía”.
Nghe xong Kiều Tử Huyên mới quyết tâm, nghiến răng gửi địa chỉ sang.
Chưa đến nửa tiếng sau, bên dưới có tiếng động cơ ô tô.
“Tên này gấp gáp quá, không hề chậm trễ một giây phút nào”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười đầy ẩn ý, Ninh Bắc không phải là thành phố nhỏ hạng ba như Giang Bắc mà là một thành phố có quy mô lớn.
Trước đó Diệp Vĩnh Khang và Kiều Tử Huyên lái xe từ nhà họ Kiều sang bên này gần như chạy với tốc độ nhanh nhất.
Dù là thế cũng phải mất khoảng hai mươi lăm phút.
Nhưng từ khi Lục Điền nhận được tin nhắn đến lúc này cũng mới có nửa tiếng đủ để thấy tên này nôn nóng đến thế nào.
“Thôi xong, anh ta không đến một mình”.
Kiều Tử Huyên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài Lục Điền, còn hai gã đàn ông lực lưỡng bước xuống xe.
“Với tôi thì như nhau cả thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần Lục Điền không nói chuyện này cho Kiều Tử Phi biết thì hắn có dẫn theo mấy người đến cũng chỉ chỉ giẫm thêm mấy con kiến với Diệp Vĩnh Khang mà thôi.
“Huyên Nhi!”
Lục Điền vội vàng bước vào trong, quả nhiên nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang ngồi trên sofa để lộ đôi chân dài trắng nõn khiến người khác dấy lên dục vọng.
“Huyên Nhi, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô phục vụ tốt cho tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô bình an vô sự”.
Lục Điền vui mừng đến mức nuốt nước bọt, thậm chí bắt đầu giơ tay ra cởi cúc áo ra.
Ngay khi hắn vừa định nhào về phía Kiều Tử Huyên thì Kiều Tử Huyên bỗng bình tĩnh nói: “Anh định để người khác xem sao?”
“Ồ ồ, suýt nữa thì quên, hai người ra ngoài canh cửa đi”.
Lục Điền không thèm quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ khoát tay, sau đó vội vàng đến gần Kiều Tử Huyên.
Kiều Tử Huyên bỗng giơ một cánh tay ra chỉ lên ngực Lục Điền chặn hắn lại, nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Ý tôi nói không phải người anh dẫn đến”.
“Hả? Vậy còn ai nữa?”
Lục Điền khó hiểu quay đầu lại, lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cả người không khỏi rùng mình.
Hai vệ sĩ hắn dẫn theo không biết đã nằm dưới đất từ lúc nào.
Người đàn ông tên Diệp Vĩnh Khang kia đang khoanh hai tay trước ngực cười ẩn ý nhìn mình.
“Các… các người dám gạt tôi!”
Lục Điền hoảng hốt lập tức nổi giận, rút điện thoại ra hung hăng nói: “Giờ tôi phải nói chuyện này với cậu chủ”.
Ầm!
Diệp Vĩnh Khang giơ chân lên đá văng chiếc điện thoại của Lục Điền ra ngoài.
Sau đó lại đạp Lục Điền ngã xuống đất, tiến lên trước giẫm lên ngực Lục Điền.
Rắc!
Chỉ nghe một tiếng xương gãy rõ lớn, Lục Điền kêu lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Tôi nghĩ anh không phải kẻ ngốc, biết nên làm gì nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lục Điền đang la hét nói.
Hai tay Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại, ngồi xổm xuống trông có vẻ rất chuyên nghiệp, liên tục nhấn nút chụp cho Kiều Tử Huyên đang tạo đủ kiểu dáng trên sofa.
“Chắc đủ rồi đấy”.
Mặc dù Kiều Tử Huyên là một người phụ nữ từng thấy mưa sa bão táp, nhưng là lần đầu làm chuyện này, dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là đàn ông.
Bảo cô ta chốc lại kéo cổ áo xuống, lát thì cởi cúc áo, hơn nữa còn tạo đủ kiểu dáng gợi cảm trước sự chỉ đạo của Diệp Vĩnh Khang càng khiến cô ta cảm thấy mặt đỏ, tim đập nhanh.
“Đừng vội, chụp thêm mấy tấm dưới chân nữa, chân cô đẹp như thế, không thấy tiếc à?”
Sau đó Diệp Vĩnh Khang lại chỉ đạo Kiều Tử Huyên tạo thêm mấy kiểu chân dài.
“Ừ, có thể kéo cổ áo xuống chút nữa”.
Sau khi chụp chân xong, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa có ý dừng lại.
“Được rồi, cứ thế đi”.
Kiều Tử Huyên không thể kéo cổ áo đã quá thấp xuống thêm nữa, vội vàng sửa lại áo sơ mi, tiện tay cầm điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vứt điện thoại sang bên cạnh, híp mắt cười nói: “Tôi gửi vào điện thoại cô là được”.
Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, lập tức đoán ra gì đó: “Đưa điện thoại cho tôi”.
“Đừng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ gửi sang cho cô”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn kiên quyết không chịu đưa điện thoại cho đối phương.
“Rốt cuộc anh có đưa hay không?”
Vẻ mặt này của đối phương khiến Kiều Tử Huyên càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh như băng.
Thấy Kiều Tử Huyên kiên quyết như thế, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành miễn cưỡng đưa điện thoại cho cô ta.
Kiều Tử Huyên mở ra, lạnh lùng nói: “Anh bảo tôi tạo nhiều kiểu như thế sao chỉ chụp có vài tấm, hơn nữa… lúc nãy rõ ràng anh nói chụp chân, anh chụp đi đâu vậy?”
Diệp Vĩnh Khang biết có lẽ không trốn được chuyện này chỉ đành cười nói thật: “Thật ra cứ gửi bừa mấy tấm là được, không cần nhiều”.
“Thế tại sao anh muốn tôi tạo nhiều kiểu như thế?”
“Haizz, chủ yếu là tôi cũng muốn xem”.
Kiều Tử Huyên: “…”
“Diệp Vĩnh Khang, anh là người đã có vợ con, anh không sợ tôi nói chuyện này với Huyền Trúc sao?”
“Không sợ, đến lúc đó tôi nói là do cô chủ động, chắc chắn vợ sẽ tin tôi”.
Kiều Tử Huyên: “…”
Kiều Tử Huyên cũng lười tranh cãi với người da mặt dày như Diệp Vĩnh Khang.
Phải nói là Kiều Tử Huyên quả là người đẹp hiếm thấy, cho dù là khí chất, dáng vẻ hay vóc dáng đều là cực phẩm trong tuyệt phẩm.
Ngay cả một người có kỹ thuật chụp ảnh “nát” như Diệp Vĩnh Khang cũng không ảnh hưởng đến sự công kích thị giác khiến người ta chảy máu mũi trước mấy tấm hình đó.
Hơn nữa lúc Kiều Tử Huyên gửi mấy tấm hình này cho Lục Điền, còn cố ý gửi một đoạn tin nhắn thoại với giọng cực kỳ đáng thương: “Anh Lục, bây giờ tôi đã không còn đường lui, chỉ có anh mới có thể giúp tôi, nếu anh chịu giúp tôi thì muốn tôi làm gì để đền ơn anh cũng được”.
Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, không lâu sau Lục Điền trả lời lại bằng một tin nhắn thoại, nuốt nước bọt nói: “Đừng sợ, tôi chắc chắn sẽ giúp cô, giờ cô đang ở đâu?”
Kiều Tử Huyên không trả lời ngay mà nhìn Diệp Vĩnh Khang hơi lo lắng nói: “Có khi nào Lục Điền bán đứng tôi nói chuyện này với Kiều Tử Phi không?”
Diệp Vĩnh Khang tự tin cười nói: “Cô yên tâm đi, tên đó bán đứng cô là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng không phải bây giờ”.
“Nếu anh ta nói chuyện này với Kiều Tử Phi ngay thì anh ta sẽ không có cơ hội tiếp cận với cô”.
“Tôi đã đoán được tính toán của tên đó, tám mươi phần trăm là lên kế hoạch ăn tươi nuốt sống cô, sau đó kiếm thêm một khoản tiền từ cô, rồi mới thề thốt nói muốn giúp cô”.
“Sau đó quay đầu lại lập tức kể công chuyện này với Kiều Tử Phi, anh ta đều có thể kiếm lợi từ hai phía”.
Nghe xong Kiều Tử Huyên mới quyết tâm, nghiến răng gửi địa chỉ sang.
Chưa đến nửa tiếng sau, bên dưới có tiếng động cơ ô tô.
“Tên này gấp gáp quá, không hề chậm trễ một giây phút nào”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười đầy ẩn ý, Ninh Bắc không phải là thành phố nhỏ hạng ba như Giang Bắc mà là một thành phố có quy mô lớn.
Trước đó Diệp Vĩnh Khang và Kiều Tử Huyên lái xe từ nhà họ Kiều sang bên này gần như chạy với tốc độ nhanh nhất.
Dù là thế cũng phải mất khoảng hai mươi lăm phút.
Nhưng từ khi Lục Điền nhận được tin nhắn đến lúc này cũng mới có nửa tiếng đủ để thấy tên này nôn nóng đến thế nào.
“Thôi xong, anh ta không đến một mình”.
Kiều Tử Huyên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài Lục Điền, còn hai gã đàn ông lực lưỡng bước xuống xe.
“Với tôi thì như nhau cả thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần Lục Điền không nói chuyện này cho Kiều Tử Phi biết thì hắn có dẫn theo mấy người đến cũng chỉ chỉ giẫm thêm mấy con kiến với Diệp Vĩnh Khang mà thôi.
“Huyên Nhi!”
Lục Điền vội vàng bước vào trong, quả nhiên nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang ngồi trên sofa để lộ đôi chân dài trắng nõn khiến người khác dấy lên dục vọng.
“Huyên Nhi, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô phục vụ tốt cho tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô bình an vô sự”.
Lục Điền vui mừng đến mức nuốt nước bọt, thậm chí bắt đầu giơ tay ra cởi cúc áo ra.
Ngay khi hắn vừa định nhào về phía Kiều Tử Huyên thì Kiều Tử Huyên bỗng bình tĩnh nói: “Anh định để người khác xem sao?”
“Ồ ồ, suýt nữa thì quên, hai người ra ngoài canh cửa đi”.
Lục Điền không thèm quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ khoát tay, sau đó vội vàng đến gần Kiều Tử Huyên.
Kiều Tử Huyên bỗng giơ một cánh tay ra chỉ lên ngực Lục Điền chặn hắn lại, nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Ý tôi nói không phải người anh dẫn đến”.
“Hả? Vậy còn ai nữa?”
Lục Điền khó hiểu quay đầu lại, lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cả người không khỏi rùng mình.
Hai vệ sĩ hắn dẫn theo không biết đã nằm dưới đất từ lúc nào.
Người đàn ông tên Diệp Vĩnh Khang kia đang khoanh hai tay trước ngực cười ẩn ý nhìn mình.
“Các… các người dám gạt tôi!”
Lục Điền hoảng hốt lập tức nổi giận, rút điện thoại ra hung hăng nói: “Giờ tôi phải nói chuyện này với cậu chủ”.
Ầm!
Diệp Vĩnh Khang giơ chân lên đá văng chiếc điện thoại của Lục Điền ra ngoài.
Sau đó lại đạp Lục Điền ngã xuống đất, tiến lên trước giẫm lên ngực Lục Điền.
Rắc!
Chỉ nghe một tiếng xương gãy rõ lớn, Lục Điền kêu lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Tôi nghĩ anh không phải kẻ ngốc, biết nên làm gì nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lục Điền đang la hét nói.
Bình luận facebook