Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 630-632
Chương 630: Cương khí hộ thể bát phẩm
"Này, không ngờ là anh khá hiểu biết đấy".
Lông mày cô gái hơi nhướng lên, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, sau đó quay người lại tung một đòn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Xoạt——
Một dấu tay màu đỏ sẫm bắn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lộn ngược ra sau né tránh, dấu tay liền đập vào thân cây phía sau, để lại vết tay sâu ba tấc bị cháy xém!
Không đợi Diệp Vĩnh Khang có thể đứng yên, ngón tay giữa mảnh khảnh và đẹp đẽ của cô gái lại hất về phía trước, một luồng lửa màu đỏ cực kỳ mảnh phóng về phía Diệp Vĩnh Khang như một tia laser.
Diệp Vĩnh Khang lại dùng sự khéo léo của mình để né tránh, tia laser lửa kia vậy mà đã xuyên qua một thân cây dày, để lại một chấm đen có kích thước bằng mắt đinh ghim.
"Võ công cũng được đấy, nhưng để xem xem anh còn né tránh được bao nhiêu lần".
Mấy đòn tấn công của cô gái đều bị đối phương né tránh, chẳng những không có chút tức giận nào mà càng ngày càng khiến cô ta có hứng thú.
Ba đợt tấn công lửa vừa rồi đều nhanh như chớp, thời điểm cũng rất chính xác, thế mà Diệp Vĩnh Khang có thể né tránh mà không bị tổn thương chút nào đã khiến hai mắt cô gái sáng lên.
Lúc này, cô gái lại đáp xuống đất, hai tay chập lại, đẩy mạnh về phía trước.
‘Ầm’ một tiếng, không khí xung quanh lập tức trở nên nóng rực, áp lực cũng tỏa ra từ phía trước hai tay đang chập lại của cô ta.
Trong khoảnh khắc, đã ngưng tụ thành một quả cầu lửa đỏ sậm, to lớn đột nhiên bắn về phía Diệp Vĩnh Khang!
Trong lúc bay, quả cầu lửa này kéo theo một cái đuôi dài, giống như một con rồng lửa với cái miệng đầy máu, điên cuồng cắn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Lần này, Diệp Vĩnh Khang không lựa chọn né tránh nữa, mà cũng chắp tay trước ngực, rồi đột nhiên đẩy về phía trước.
Ngay lập tức, liền ngưng tụ ra một tấm chắn khí với những đường màu vàng ở trước mặt!
"Cương khí hộ thể bát phẩm!"
Cô gái kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin!
Khi cương khí hộ thể đạt đến giai đoạn thứ bảy, nó sẽ lộ ra ánh sáng vàng.
Nếu đến giai đoạn thứ tám, ánh sáng vàng sẽ chuyển thành các đường vân vàng.
Nhìn toàn thiên hạ, hiếm có người có thể tu luyện cương khí hộ thể đến cấp bảy.
Tuy nhiên, không ngờ rằng người thanh niên dáng vẻ bình thường trước mặt này lại có thể sử dụng cương khí hộ thể cấp tám!
Con rồng lửa cực kỳ hung tợn đột nhiên lại trở nên vô cùng mỏng manh trước tấm cương khí hộ thể cấp tám, lập tức bị tấm cương khí với những đường vân màu vàng vô cùng đáng sợ hấp thụ!
"Không ngờ anh lại luyện được cương khí hộ thể cấp tám!"
Cô gái lúc này tâm trạng đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt nhìn đối phương càng ngày càng có hứng thú: "Xem ra nếu không nghiêm túc một chút thì không giải quyết được anh rồi".
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh: "Ồ, tự tin như vậy sao?"
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng đẩy lòng bàn tay về phía trước, ‘u’ một tiếng, tấm chắn khí có đường vân vàng lập tức chuyển sang màu đỏ sẫm, một luồng khí tức nóng rực xông thẳng vào mặt như vũ bão!
Cô gái lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng khi kịp phản ứng, cô ta tái mặt vì kinh ngạc, vội vàng tản ra, liều mạng né sang một bên.
Sau đó thấy con rồng lửa bị lá chắn khí hấp thụ vừa nãy bay ra khỏi tấm chắn khí một lần nữa, nhưng lần này mục tiêu tấn công của con rồng lửa lại chính là cô gái!
Mà cô gái lại rất hiểu sức mạnh của con rồng lửa đó, nếu như bị nó quấn lấy, một khối sắt thép cũng có thể bị tan chảy thành nước!
May mắn thay, cô gái đã nằm lòng đặc điểm của con rồng lửa, dù có vất vả một chút nhưng cô ta đã giải quyết được nó mà không gặp bất cứ rủi ro nào.
Ngay lúc cô ta lại ngưng tụ ra một quả cầu lửa nữa và chuẩn bị phản kích, liền thấy thân hình của đối phương đột nhiên hóa thành một ảo ảnh, phi nước đại về phía bên này với một tốc độ cực kỳ khó tin!
Quả cầu lửa của cô gái không đủ thời gian để thi triển, đòn tấn công của đối thủ lao tới như vũ bão.
Bang bang bang bang bang bang!
Cây cỏ rung lên theo nắm đấm của hai người họ, hai bóng người hóa thành dư ảnh đan xen vào nhau, chỉ trong mười giây, hai người không biết đã ra tay bao nhiêu chiêu.
Cô gái càng ngày càng cảm thấy khó khăn hơn, đòn tấn công của đối phương kín kẽ, quyết liệt và mạnh bạo, những đòn thế không hề hoa mỹ nhưng mang lại sức mạnh và tốc độ cực cao.
Nếu cứ đà này thì chuyện thua trận chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau khi hạ quyết tâm, cuối cùng cô gái cũng chờ tới lúc đối thủ ra đòn tương đối yếu, tận dụng khoảng cách này, cố gắng hết sức để ép cơ thể lùi lại một khoảng cách bảy, tám mét.
Đánh cận chiến không có lợi thế gì cả, muốn thắng thì chỉ có thể dùng lợi thế tấn công tầm xa mà thôi!
Cô gái dùng hai tay tạo ra tư thế chỉ quyết, một chùm lửa vàng từ đầu ngón tay nhảy ra, phi về phía trước!
Ngọn lửa đột nhiên biến thành một bức tường lửa bao phủ Diệp Vĩnh Khang!
Sau khi đánh ra bức tường lửa, cô gái không dừng lại, hai tay khoanh trước ngực, quanh thân hiện ra một đường viền đỏ sẫm.
Cô gái không ngây thơ nghĩ rằng một bức tường lửa có thể hạ gục đối thủ, mà mục đích của việc tạo ra bức tường chỉ là để ngăn chặn đòn tấn công của đối thủ trong vài giây.
Trong vài giây này, cô ta sẽ có đủ thời gian để ngưng tụ chiêu cuối, Phần Hỏa Quyết!
Vù--
Tuy nhiên, đúng lúc này, cô gái bất ngờ nhìn thấy bức tường lửa vừa tạo ra trước mặt bỗng bị phá vỡ!
Một bóng người lướt đến trước mặt cô ta trong tích tắc!
Không khí xung quanh ngay lập tức im lặng, như thể nút tạm dừng đã được nhấn.
Cô gái tròn mắt, vẻ mặt kinh hãi và không thể tin được!
Người đó, chỉ với một chưởng đao, đã phá tan bức tường lửa của cô ta ngay lập tức!
Lúc này, đầu ngón tay của đối phương cách chân mày cô ta chưa đầy một cm.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, vài giây sau mới chậm rãi bỏ tay xuống, xoay người lại cầm tượng Phật cổ đi, sau đó từ từ biến mất trong màn đêm không nói một lời.
Cô gái vẫn thẫn thờ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sợ hãi giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Nếu vừa rồi đối phương muốn giết cô ta, thì chỉ cần đưa đầu ngón tay về phía trước một tấc, cô ta sẽ chết bất đắc kì tử liền!
Tuy nhiên, vẻ mặt này không tồn tại được lâu.
Một lúc sau, sắc mặt cô gái từ từ dịu đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Diệp Vĩnh Khang đã mang tượng Phật và lái xe đến một biệt thự riêng ở khu Biên Nam.
Biệt thự này do Tần Hạc mở, không để kinh doanh, mà chỉ dùng để tiếp đãi thương gia và họp mặt nội bộ.
Theo chỉ thị của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc đã sơ tán toàn bộ nhân viên của biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất còn lại trong toàn bộ biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang đi tới một gian trong biệt thự, đặt tượng Phật lên bàn đá cẩm thạch, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, bấm vào bộ chuyển đổi kết nối với máy tính.
Bài đăng của Tiểu Bạch Long được mã hóa đặc biệt, không thể mở nó bằng điện thoại di động ngoại trừ máy tính đó.
Lần này, chính Tiểu Bạch Long đã tự mình gửi mật khẩu, để Diệp Vĩnh Khang thao tác trên điện thoại.
"Đã lấy được tượng Phật".
Diệp Vĩnh Khang gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch Long: "Tiếp theo tôi nên làm gì?"
Chương 631: Thêm một điều kiện nữa
Tin nhắn lại của Tiểu Bạch Long rất đơn giản: "Kiên nhẫn chờ đợi".
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cảm giác bị dắt mũi thật sự rất khó chịu, nhưng anh nhất thời không thể thoát khỏi.
Vì Tiểu Bạch Long yêu cầu anh kiên nhẫn chờ đợi, anh chỉ có thể ở trong phòng nghỉ mà suy đi ngẫm lại về một số sự việc.
Trên thực tế, Diệp Vĩnh Khang từ trước đến nay không phải luôn ở thế bị động, anh đã suy nghĩ lại sự việc nhiều lần, đồng thời cũng đưa ra một phỏng đoán táo bạo.
Phỏng đoán này dù xét trên góc độ nào cũng hợp tình và hợp lý, nhưng có một điểm rất phi logic đến mức lật ngược lại hoàn toàn phỏng đoán của Diệp Vĩnh Khang.
Chẳng nhẽ anh đã phỏng đoán sai?
Diệp Vĩnh Khang lâm vào trầm tư.
Khoảng hai tiếng sau, một bóng người quen thuộc đột nhiên từ cổng biệt thự bước vào.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, cũng không hề kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Sao, đánh chưa đủ à?"
Người tới là cô gái mặc váy đỏ vừa nãy đã giao chiến với anh.
"Tôi muốn thỏa thuận với anh".
Cô gái mặc váy đỏ ngồi đối diện với Diệp Vĩnh Khang và đi thẳng vào vấn đề.
"Thỏa thuận gì?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.
Cô gái mặc váy đỏ đáp: "Thật ra, vừa rồi anh đã nhìn nhầm rồi, tôi không có thể chất biến bị Viêm Hỏa".
“Chỉ là tôi đã luyện một phương pháp gọi là Phần Hỏa Quyết, có 9 trọng, chia làm ba trọng hạ, ba trọng trung và ba trọng thượng".
"Cảnh giới càng lên cao thì càng khó. Tôi chỉ mới đạt đến cấp độ thứ sáu, là cấp độ cuối cùng của ba trọng trung".
"Nhưng sau khi tôi đạt đến trình độ này, cho dù tôi có tu luyện bao nhiêu, cũng không thể thăng cấp tiếp lên được nữa".
"Sau này mới biết muốn tiến vào ba trọng thượng, thì nhất định phải có thể chất biến dị".
"Vốn dĩ, thể chất biến dị là do sinh ra đã có, không có cách nào tiến hóa thành nó cả".
"Tuy nhiên, nó không hoàn toàn đúng với trường hợp của tôi. Có một loại cỏ kỳ lạ tên là Thất Diệp Băng Lan. Nếu có thể lấy được Thất Diệp Băng Lan và sau đó tinh luyện nó bằng Phần Hỏa Quyết của mình, thì tôi có thể ngay lập tức tiến hóa thành thể chất biến dị Viêm Hỏa chân chính".
"Nhưng quá trình tìm kiếm Thất Diệp Băng Lan sẽ vô cùng nguy hiểm, mà tôi lại có thân phận đặc biệt, sẽ bị ám sát mọi lúc mọi nơi".
"Những gì anh cần làm là bảo vệ sự an toàn của tôi, giúp tôi có được Thất Diệp Băng Lan!"
Diệp Vĩnh Khang chẳng biểu lộ cảm xúc gì, mặt tỉnh như ruồi, đợi đến khi đối phương nói xong, mới nhẹ giọng nói: "Nếu đã là giao dịch, tôi có thể nhận được lợi ích gì?"
Cô gái mặc váy đỏ nói: "Anh đã nghe nói về Giáo phái áo đỏ chưa?"
Diệp Vĩnh Khang thành thật gật đầu: "Tôi biết".
Cô gái mặc váy đỏ nghiêm mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Thân phận của tôi thật ra là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, Loan Loan, cũng là công chúa của Giáo chủ Giáo phái áo đỏ!"
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn không thay đổi, anh nhẹ nhàng nói: "Thì sao?"
Loan Loan nói: "Chắc anh không hiểu Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ là như thế nào nên tôi sẽ nói sơ lược cho anh nghe".
"Tôi có thể cho anh vô số bảo vật, tôi có thể cho anh địa vị cùng phú quý mà anh mơ ước, các loại bảo vật quý hiếm trong Trân Bảo các, tôi có thể mang đến cho anh, anh muốn bao nhiêu cũng được".
"Điều quan trọng nhất, chỉ cần anh giúp tôi, Giáo phái áo đỏ sẽ nợ anh một món nợ rất lớn. Về sau chỉ cần anh mở miệng, chuyện của anh cũng chính là chuyện của chúng tôi!"
Sau khi Loan Loan nói xong, cô ta tự tin chờ đợi phản ứng của đối phương.
Cô ta tin rằng với những cái giá mà mình đưa ra thì sẽ không có ai trên thế giới này là không lay chuyển được.
Tuy nhiên, phản ứng của Diệp Vĩnh Khang lại ngoài dự liệu.
"Không ngờ đường đường là thánh nữ áo đỏ mà lại có thể nói ra những lời thiển cận như vậy. Nếu không còn việc gì nữa, cô mau đi đi, trời cũng đã muộn rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi".
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.
"Ý anh là gì?"
Đôi mày Loan Loan khẽ cau lại.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt đối phương khinh khỉnh nói: "Cô cũng vừa thấy bản lĩnh của tôi rồi".
"Liệu những thứ như giàu có, danh vọng, địa vị có khó đối với tôi nếu tôi muốn không?"
Loan Loan nghe xong lông mày hơi nhíu lại, đối phương nói đúng, với năng lực của anh, anh muốn thì gì trên đời này mà chả được.
"Ngoài những thứ này ra, tôi có thể cho anh một thứ nữa!"
Loan Loan nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi anh giúp tôi lấy Thất Diệp Băng Lan, tôi có thể giao cho anh gốc Thất Diệp Băng Lan!"
Diệp Vĩnh Khang chế nhạo: "Sao tôi lại muốn thứ đó?"
Loan Loan cho biết: "Điều kiện phát triển của Thất Diệp Băng Lan vô cùng khắc nghiệt, các chất dinh dưỡng mà nó cần rất đặc biệt".
"Và chất dinh dưỡng đặc biệt này chỉ có thể nhận được từ Thất phẩm linh châu cấp 7. Sau một thời gian dài, Thất phẩm linh châu cấp bảy sẽ trở thành gốc của Thất Diệp Băng Lan!"
Trái tim của Diệp Vĩnh Khang run lên khi nghe thấy bốn chữ Thất phẩm linh châu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ nói: "Thất phẩm linh châu cấp 7? Đó là cái gì?"
Loan Loan mở miệng trả lời: "Thất phẩm linh châu cấp bảy này là bảo vật quý giá nhất trên đời, quý giá không thua gì Thất Diệp Băng Lan".
"Nếu như anh ăn Thất phẩm linh châu cấp bảy này, sẽ có thể đào sâu tu luyện chân khí và cơ thể, giúp tốc độ tu luyện của anh tăng lên rất nhiều".
“Ngoài ra, Thất phẩm linh châu cấp bảy còn có thể tổ chức lại các nhân tố cấu thành thể chất dị biến. Tức là, Thất phẩm linh châu cấp bảy có thể đánh thức chủ nhân thể chất dị biến, đồng thời cũng có thể trấn áp nhân tố biến dị đã mất kiểm soát và phát điên. Chỉ riêng thứ này, nó cũng đã thu hút vô số người trong thiên hạ!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nghe cô nói như vậy, Thất phẩm linh châu cấp bảy kia thật sự là bảo vật".
"Nhưng, tôi nghĩ là không đủ, cô phải cho tôi một cái gì đó khác nữa”.
Loan Loan kiên định nói: “Thứ gì, anh nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, ánh mắt lả lướt trên cơ thể đối phương không chút che đậy, khóe môi cong lên: "Tôi là người không thích tiền tài danh vọng, bình thường cũng chả có sở thích gì, nhưng tôi lại thấy cô rất là đẹp đó nha".
Loan Loan sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lông mày đột nhiên nhăn lại, tức giận nói: "Hừ, đồ yêu râu xanh, nếu anh còn dám có cái suy nghĩ đó, tôi nhất định sẽ giết anh đấy!"
Là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, Loan Loan từ nhỏ đã rất bảo thủ trong vấn đề này, từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng có ai dám nói những lời vô lễ như vậy với cô ta.
Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ta như vậy, trong lúc tức giận, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ chưa từng thấy.
"Hahaha, cô nghĩ tôi giết được tôi à?"
Diệp Vĩnh Khang bật cười, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau khi thở ra một hơi khói dài, cười lạnh: "Nếu như cô không muốn, tôi cũng không ép".
"Nhưng mà, dù sao tôi có điều kiện như vậy đấy, không có thương lượng gì cả. Nếu cô đồng ý thì chúng ta bắt tay".
"Nếu không muốn, thì cứ thong thả, tôi không tiễn, tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đứng dậy ngáp dài chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã!"
Diệp Vĩnh Khang vừa tiến lên hai bước thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Loan Loan.
Chương 632: Chốt đơn!
Diệp Vĩnh Khang xoay người, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt có đầy ẩn ý, nhướng mày nói: "Nghĩ thông rồi?"
Loan Loan khẽ cắn môi, cố gắng mở miệng nhiều lần, nhưng vẫn không thể nói được.
"Nếu cứ dây dưa vậy là tôi đi thật đấy".
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, giục dã.
"Đợi một chút!"
Cuối cùng thì Loan Loan cũng hạ quyết tâm: "Tôi đồng ý!"
Lúc nói ra ba chữ này, khuôn mặt xinh đẹp của Loan Loan đỏ bừng như thể sắp tan chảy đến nơi, hơi thở gấp gáp, giống như con nai nhỏ đang hoảng loạn vậy.
Thật ra, loại chuyện này nếu đặt trong xã hội đang phát triển như vũ bão này, có thể sẽ làm khó nhiều cô gái bình thường, nhưng sẽ không đến mức căng thẳng như vậy.
Nhưng hoàn cảnh của Loan Loan thì khác, cô ta đã là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ từ khi còn nhỏ, hình tượng “thánh nữ” là như nào dần dần được tiêm nhiễm vào đầu cô ta.
Ngay cả khi không có hành vi thực chất, dù chỉ là lời nói bỡn cợt, cũng sẽ khiến cô ta nghĩ rằng mình đã phạm phải điều cấm.
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa tiến lên trước.
"Đợi một chút!"
Loan Loan cắn môi: "Tôi đồng ý, nhưng phải đợi cho đến khi lấy được Thất Diệp Băng Lan đã".
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu: "Tôi với cô không thù không oán, cô không nghĩ tôi là đồ thiểu năng đấy chứ?"
"Chỉ dựa vào một tờ chi phiếu khống không thực tế, mà cô bắt tôi phải làm việc cho cô sao? Đổi lại là cô thì cô có làm không?"
"Nhưng mà………"
Cô tiểu thư cao quý được nuông chiều từ khi còn nhỏ nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa.
Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy mình không tin tưởng vào tờ chi phiếu khống này chứ đừng nói đến những người khác.
"Tôi có thể thề với trời!"
Cuối cùng, Thánh nữ Loan Loan thực sự đã nói ra một câu không biết nên khóc hay nên cười.
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: "Thề có trời là cái gì, bao nhiêu một cân? Hay là cô cân cho tôi tí đi?"
"Người đẹp, thời gian là vàng là bạc, hơn nữa tôi là người hay thay đổi, nếu cô chậm trễ, có lẽ sau này tôi sẽ không còn hứng thú với cô nữa".
Thánh nữ Loan Loan cắn chặt môi, cố chấp nói: "Anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh, nếu tôi cho anh làm, sau anh lại đổi ý thì sao? Dù sao tôi cũng đâu đánh lại được anh!"
"Chà, cũng đúng, có lý".
Diệp Vĩnh Khang cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Loan Loan vội vàng hét lên, nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý tới cô ta nữa, Loan Loan quyết tâm, vội vàng chạy lên ngăn đối phương lại.
"Dù sao tôi cũng không thể đánh lại anh, cho dù lúc đó tôi muốn đổi ý thì cũng không thể làm gì khác!"
Loan Loan không ngừng tiếp tục cố gắng thuyết phục đối phương.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, híp mắt cười: "Tôi không thích ép buộc, nếu không giờ tôi đã có thể làm việc tôi muốn làm rồi hay sao?"
"Anh………"
Thánh nữ được cưng chiều từ nhỏ này giờ lại không thể có được chút lợi thế trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Lúc đó cô ta mới hiểu cái ‘lấy lý phục người’ của cô ta trong Giáo phái áo đỏ không phải là người ta nói không lại cô ta mà chỉ là họ nhường cô ta mà thôi.
Nhìn thấy Thánh nữ áo đỏ sắp khóc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, cười nói: "Thôi, thật ra tôi có biện pháp điều hòa".
"Nếu đã không thể tiền trao cháo múc, thì phải đặt cọc trước, cô có đồng ý không".
Loan Loan cau mày nói: "Đặt cọc gì?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Chuyện đó có thể hoãn lại cho đến khi cô có được Thất Diệp Băng Lan, nhưng trước đó, cô phải ở bên cạnh tôi với tư cách là bạn gái".
"Nếu đã là bạn gái của tôi, ôm, nắm tay, hôn hay cái gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, đối với các cặp đôi bình thường, thậm chí đó là nghĩa vụ khi làm bạn gái kìa".
"Chúng ta đang ở hoàn cảnh đặc biệt nên tôi sẽ đặc cách cho cô, cho đến khi cô lấy được Thất Diệp Băng Lan rồi, lúc đó mới cần thực hiện nghĩa vụ của mình. Cô nghĩ thế nào?"
"Đừng có mơ!"
Loan Loan như thể muốn hét lên.
Ôm, nắm tay và hôn là những từ bình thường, nhưng chúng lại được giữ kín như bưng trong quan niệm của cô ta.
"Vậy thì không có gì để nói nữa".
Diệp Vĩnh Khang khẽcười, sau đó lách qua đối phương tiếp tục đi về phía trước.
"Chờ đã, chỉ nắm tay thôi có được không?"
Giọng nói Loan Loan vang lên sau lưng.
Diệp Vĩnh Khang mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
Vài giây sau, sau lưng có tiếng khóc vang lên: "Ôm cũng được, nhưng tôi thật sự không thể làm cái khác được, có được không?”
Diệp Vĩnh Khang dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang bật khóc, đôi mắt to đầy tủi thân cùng với ánh mắt khẩn cầu đang nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Như một cô bé bị ức hiếp.
Diệp Vĩnh Khang vươn tay sờ nhẹ cằm, nhìn đối phương cười nói: "Được".
Loan Loan cắn chặt răng, nhắm mắt lại, cả người khẽ run lên vì căng thẳng.
Khi những người không quen biết nhìn thấy cảnh này, có khi họ sẽ nghĩ cô ta sắp lên đoạn đầu đài đến nơi ấy chứ.
Mình chỉ muốn hoàn thành kế hoạch, mình không hề tự nguyện, sau khi xong việc nhất định sẽ chém thằng cha này thành trăm mảnh!
Loan Loan không ngừng tự an ủi trong lòng.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Loan Loan mở mắt ra, chỉ thấy rằng tên kia đã đi xa.
"Anh muốn đổi ý sao?”
Loan Loan hét lớn.
Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Đêm nay cô ở lại phòng khách này đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến tìm cô".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang biến mất ở ngoài cổng biệt thự.
Loan Loan sững sờ một lúc, trong lòng niềm vui vỡ òa, nhưng cũng lại hiện lên một tia mất mát không thể giải thích được.
Anh chàng này có ý gì?
Cố gắng mặc cả với mình, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì?
Phi phi phi!
Mình đang nghĩ gì thế không biết!
Loan Loan đỏ mặt vì những suy nghĩ "bẩn thỉu" trong lòng, nhưng bỗng nhiên tò mò về anh chàng này.
Tại sao người này lại khác với những gì cô ta tưởng tượng vậy?
Hạ Huyền Trúc nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên thấy Diệp Vĩnh Khang không ngủ, mà lại ngẩn người dựa vào đầu giường.
"Chồng, anh sao vậy, có chuyện gì vậy?"
Hạ Huyền Trúc mơ màng, trìu mến nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Có một chuyện mà anh mãi chưa hiểu được".
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương nói: "Hỏi em một câu, một chuyện từ đầu đến cuối đều thông suốt, các phân tích đều hợp tình hợp lý".
"Nhưng lại có một chỗ rất kì lạ, khiến cho tính hợp lý của toàn bộ câu chuyện lập tức không còn hiệu lực".
"Nhưng nếu suy đoán này bị bác bỏ hoàn toàn, thì lại tạm thời không tìm thấy lý do nào khác, em nói xem đây là vì sao?"
Hạ Huyền Trúc chống người lên, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Nói cách khác, nếu như bỏ cái tình tiết kì lạ kia đi thì cả câu chuyện sẽ hợp lý?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Ừ, cái này giống như một tấm gương nhẵn nhụi, nhưng đột nhiên lại có điểm đen, làm cho gương nhìn rất không hợp lý".
Hạ Huyền Trúc nghe xong nói: "Tình huống này chỉ có hai khả năng".
"Đầu tiên, hướng suy diễn ngay từ đầu đã sai. Ngay cả khi mọi thứ sau đó là hợp lý và xuôi theo suy luận này, hướng suy luận đó vẫn là sai".
"Thứ hai, có thể tình tiết kì lạ kia chả liên quan gì đến toàn bộ câu chuyện mà chỉ tồn tại độc lập".
"Nếu phần độc lập này bị ép đặt vào câu chuyện, đương nhiên sẽ trở nên kệch cỡm".
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt sau khi nghe những lời này: "Tồn tại độc lập?"
"Này, không ngờ là anh khá hiểu biết đấy".
Lông mày cô gái hơi nhướng lên, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, sau đó quay người lại tung một đòn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Xoạt——
Một dấu tay màu đỏ sẫm bắn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lộn ngược ra sau né tránh, dấu tay liền đập vào thân cây phía sau, để lại vết tay sâu ba tấc bị cháy xém!
Không đợi Diệp Vĩnh Khang có thể đứng yên, ngón tay giữa mảnh khảnh và đẹp đẽ của cô gái lại hất về phía trước, một luồng lửa màu đỏ cực kỳ mảnh phóng về phía Diệp Vĩnh Khang như một tia laser.
Diệp Vĩnh Khang lại dùng sự khéo léo của mình để né tránh, tia laser lửa kia vậy mà đã xuyên qua một thân cây dày, để lại một chấm đen có kích thước bằng mắt đinh ghim.
"Võ công cũng được đấy, nhưng để xem xem anh còn né tránh được bao nhiêu lần".
Mấy đòn tấn công của cô gái đều bị đối phương né tránh, chẳng những không có chút tức giận nào mà càng ngày càng khiến cô ta có hứng thú.
Ba đợt tấn công lửa vừa rồi đều nhanh như chớp, thời điểm cũng rất chính xác, thế mà Diệp Vĩnh Khang có thể né tránh mà không bị tổn thương chút nào đã khiến hai mắt cô gái sáng lên.
Lúc này, cô gái lại đáp xuống đất, hai tay chập lại, đẩy mạnh về phía trước.
‘Ầm’ một tiếng, không khí xung quanh lập tức trở nên nóng rực, áp lực cũng tỏa ra từ phía trước hai tay đang chập lại của cô ta.
Trong khoảnh khắc, đã ngưng tụ thành một quả cầu lửa đỏ sậm, to lớn đột nhiên bắn về phía Diệp Vĩnh Khang!
Trong lúc bay, quả cầu lửa này kéo theo một cái đuôi dài, giống như một con rồng lửa với cái miệng đầy máu, điên cuồng cắn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Lần này, Diệp Vĩnh Khang không lựa chọn né tránh nữa, mà cũng chắp tay trước ngực, rồi đột nhiên đẩy về phía trước.
Ngay lập tức, liền ngưng tụ ra một tấm chắn khí với những đường màu vàng ở trước mặt!
"Cương khí hộ thể bát phẩm!"
Cô gái kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin!
Khi cương khí hộ thể đạt đến giai đoạn thứ bảy, nó sẽ lộ ra ánh sáng vàng.
Nếu đến giai đoạn thứ tám, ánh sáng vàng sẽ chuyển thành các đường vân vàng.
Nhìn toàn thiên hạ, hiếm có người có thể tu luyện cương khí hộ thể đến cấp bảy.
Tuy nhiên, không ngờ rằng người thanh niên dáng vẻ bình thường trước mặt này lại có thể sử dụng cương khí hộ thể cấp tám!
Con rồng lửa cực kỳ hung tợn đột nhiên lại trở nên vô cùng mỏng manh trước tấm cương khí hộ thể cấp tám, lập tức bị tấm cương khí với những đường vân màu vàng vô cùng đáng sợ hấp thụ!
"Không ngờ anh lại luyện được cương khí hộ thể cấp tám!"
Cô gái lúc này tâm trạng đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt nhìn đối phương càng ngày càng có hứng thú: "Xem ra nếu không nghiêm túc một chút thì không giải quyết được anh rồi".
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh: "Ồ, tự tin như vậy sao?"
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng đẩy lòng bàn tay về phía trước, ‘u’ một tiếng, tấm chắn khí có đường vân vàng lập tức chuyển sang màu đỏ sẫm, một luồng khí tức nóng rực xông thẳng vào mặt như vũ bão!
Cô gái lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng khi kịp phản ứng, cô ta tái mặt vì kinh ngạc, vội vàng tản ra, liều mạng né sang một bên.
Sau đó thấy con rồng lửa bị lá chắn khí hấp thụ vừa nãy bay ra khỏi tấm chắn khí một lần nữa, nhưng lần này mục tiêu tấn công của con rồng lửa lại chính là cô gái!
Mà cô gái lại rất hiểu sức mạnh của con rồng lửa đó, nếu như bị nó quấn lấy, một khối sắt thép cũng có thể bị tan chảy thành nước!
May mắn thay, cô gái đã nằm lòng đặc điểm của con rồng lửa, dù có vất vả một chút nhưng cô ta đã giải quyết được nó mà không gặp bất cứ rủi ro nào.
Ngay lúc cô ta lại ngưng tụ ra một quả cầu lửa nữa và chuẩn bị phản kích, liền thấy thân hình của đối phương đột nhiên hóa thành một ảo ảnh, phi nước đại về phía bên này với một tốc độ cực kỳ khó tin!
Quả cầu lửa của cô gái không đủ thời gian để thi triển, đòn tấn công của đối thủ lao tới như vũ bão.
Bang bang bang bang bang bang!
Cây cỏ rung lên theo nắm đấm của hai người họ, hai bóng người hóa thành dư ảnh đan xen vào nhau, chỉ trong mười giây, hai người không biết đã ra tay bao nhiêu chiêu.
Cô gái càng ngày càng cảm thấy khó khăn hơn, đòn tấn công của đối phương kín kẽ, quyết liệt và mạnh bạo, những đòn thế không hề hoa mỹ nhưng mang lại sức mạnh và tốc độ cực cao.
Nếu cứ đà này thì chuyện thua trận chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau khi hạ quyết tâm, cuối cùng cô gái cũng chờ tới lúc đối thủ ra đòn tương đối yếu, tận dụng khoảng cách này, cố gắng hết sức để ép cơ thể lùi lại một khoảng cách bảy, tám mét.
Đánh cận chiến không có lợi thế gì cả, muốn thắng thì chỉ có thể dùng lợi thế tấn công tầm xa mà thôi!
Cô gái dùng hai tay tạo ra tư thế chỉ quyết, một chùm lửa vàng từ đầu ngón tay nhảy ra, phi về phía trước!
Ngọn lửa đột nhiên biến thành một bức tường lửa bao phủ Diệp Vĩnh Khang!
Sau khi đánh ra bức tường lửa, cô gái không dừng lại, hai tay khoanh trước ngực, quanh thân hiện ra một đường viền đỏ sẫm.
Cô gái không ngây thơ nghĩ rằng một bức tường lửa có thể hạ gục đối thủ, mà mục đích của việc tạo ra bức tường chỉ là để ngăn chặn đòn tấn công của đối thủ trong vài giây.
Trong vài giây này, cô ta sẽ có đủ thời gian để ngưng tụ chiêu cuối, Phần Hỏa Quyết!
Vù--
Tuy nhiên, đúng lúc này, cô gái bất ngờ nhìn thấy bức tường lửa vừa tạo ra trước mặt bỗng bị phá vỡ!
Một bóng người lướt đến trước mặt cô ta trong tích tắc!
Không khí xung quanh ngay lập tức im lặng, như thể nút tạm dừng đã được nhấn.
Cô gái tròn mắt, vẻ mặt kinh hãi và không thể tin được!
Người đó, chỉ với một chưởng đao, đã phá tan bức tường lửa của cô ta ngay lập tức!
Lúc này, đầu ngón tay của đối phương cách chân mày cô ta chưa đầy một cm.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, vài giây sau mới chậm rãi bỏ tay xuống, xoay người lại cầm tượng Phật cổ đi, sau đó từ từ biến mất trong màn đêm không nói một lời.
Cô gái vẫn thẫn thờ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sợ hãi giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Nếu vừa rồi đối phương muốn giết cô ta, thì chỉ cần đưa đầu ngón tay về phía trước một tấc, cô ta sẽ chết bất đắc kì tử liền!
Tuy nhiên, vẻ mặt này không tồn tại được lâu.
Một lúc sau, sắc mặt cô gái từ từ dịu đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Diệp Vĩnh Khang đã mang tượng Phật và lái xe đến một biệt thự riêng ở khu Biên Nam.
Biệt thự này do Tần Hạc mở, không để kinh doanh, mà chỉ dùng để tiếp đãi thương gia và họp mặt nội bộ.
Theo chỉ thị của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc đã sơ tán toàn bộ nhân viên của biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất còn lại trong toàn bộ biệt thự.
Diệp Vĩnh Khang đi tới một gian trong biệt thự, đặt tượng Phật lên bàn đá cẩm thạch, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, bấm vào bộ chuyển đổi kết nối với máy tính.
Bài đăng của Tiểu Bạch Long được mã hóa đặc biệt, không thể mở nó bằng điện thoại di động ngoại trừ máy tính đó.
Lần này, chính Tiểu Bạch Long đã tự mình gửi mật khẩu, để Diệp Vĩnh Khang thao tác trên điện thoại.
"Đã lấy được tượng Phật".
Diệp Vĩnh Khang gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch Long: "Tiếp theo tôi nên làm gì?"
Chương 631: Thêm một điều kiện nữa
Tin nhắn lại của Tiểu Bạch Long rất đơn giản: "Kiên nhẫn chờ đợi".
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cảm giác bị dắt mũi thật sự rất khó chịu, nhưng anh nhất thời không thể thoát khỏi.
Vì Tiểu Bạch Long yêu cầu anh kiên nhẫn chờ đợi, anh chỉ có thể ở trong phòng nghỉ mà suy đi ngẫm lại về một số sự việc.
Trên thực tế, Diệp Vĩnh Khang từ trước đến nay không phải luôn ở thế bị động, anh đã suy nghĩ lại sự việc nhiều lần, đồng thời cũng đưa ra một phỏng đoán táo bạo.
Phỏng đoán này dù xét trên góc độ nào cũng hợp tình và hợp lý, nhưng có một điểm rất phi logic đến mức lật ngược lại hoàn toàn phỏng đoán của Diệp Vĩnh Khang.
Chẳng nhẽ anh đã phỏng đoán sai?
Diệp Vĩnh Khang lâm vào trầm tư.
Khoảng hai tiếng sau, một bóng người quen thuộc đột nhiên từ cổng biệt thự bước vào.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, cũng không hề kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Sao, đánh chưa đủ à?"
Người tới là cô gái mặc váy đỏ vừa nãy đã giao chiến với anh.
"Tôi muốn thỏa thuận với anh".
Cô gái mặc váy đỏ ngồi đối diện với Diệp Vĩnh Khang và đi thẳng vào vấn đề.
"Thỏa thuận gì?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.
Cô gái mặc váy đỏ đáp: "Thật ra, vừa rồi anh đã nhìn nhầm rồi, tôi không có thể chất biến bị Viêm Hỏa".
“Chỉ là tôi đã luyện một phương pháp gọi là Phần Hỏa Quyết, có 9 trọng, chia làm ba trọng hạ, ba trọng trung và ba trọng thượng".
"Cảnh giới càng lên cao thì càng khó. Tôi chỉ mới đạt đến cấp độ thứ sáu, là cấp độ cuối cùng của ba trọng trung".
"Nhưng sau khi tôi đạt đến trình độ này, cho dù tôi có tu luyện bao nhiêu, cũng không thể thăng cấp tiếp lên được nữa".
"Sau này mới biết muốn tiến vào ba trọng thượng, thì nhất định phải có thể chất biến dị".
"Vốn dĩ, thể chất biến dị là do sinh ra đã có, không có cách nào tiến hóa thành nó cả".
"Tuy nhiên, nó không hoàn toàn đúng với trường hợp của tôi. Có một loại cỏ kỳ lạ tên là Thất Diệp Băng Lan. Nếu có thể lấy được Thất Diệp Băng Lan và sau đó tinh luyện nó bằng Phần Hỏa Quyết của mình, thì tôi có thể ngay lập tức tiến hóa thành thể chất biến dị Viêm Hỏa chân chính".
"Nhưng quá trình tìm kiếm Thất Diệp Băng Lan sẽ vô cùng nguy hiểm, mà tôi lại có thân phận đặc biệt, sẽ bị ám sát mọi lúc mọi nơi".
"Những gì anh cần làm là bảo vệ sự an toàn của tôi, giúp tôi có được Thất Diệp Băng Lan!"
Diệp Vĩnh Khang chẳng biểu lộ cảm xúc gì, mặt tỉnh như ruồi, đợi đến khi đối phương nói xong, mới nhẹ giọng nói: "Nếu đã là giao dịch, tôi có thể nhận được lợi ích gì?"
Cô gái mặc váy đỏ nói: "Anh đã nghe nói về Giáo phái áo đỏ chưa?"
Diệp Vĩnh Khang thành thật gật đầu: "Tôi biết".
Cô gái mặc váy đỏ nghiêm mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Thân phận của tôi thật ra là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, Loan Loan, cũng là công chúa của Giáo chủ Giáo phái áo đỏ!"
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn không thay đổi, anh nhẹ nhàng nói: "Thì sao?"
Loan Loan nói: "Chắc anh không hiểu Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ là như thế nào nên tôi sẽ nói sơ lược cho anh nghe".
"Tôi có thể cho anh vô số bảo vật, tôi có thể cho anh địa vị cùng phú quý mà anh mơ ước, các loại bảo vật quý hiếm trong Trân Bảo các, tôi có thể mang đến cho anh, anh muốn bao nhiêu cũng được".
"Điều quan trọng nhất, chỉ cần anh giúp tôi, Giáo phái áo đỏ sẽ nợ anh một món nợ rất lớn. Về sau chỉ cần anh mở miệng, chuyện của anh cũng chính là chuyện của chúng tôi!"
Sau khi Loan Loan nói xong, cô ta tự tin chờ đợi phản ứng của đối phương.
Cô ta tin rằng với những cái giá mà mình đưa ra thì sẽ không có ai trên thế giới này là không lay chuyển được.
Tuy nhiên, phản ứng của Diệp Vĩnh Khang lại ngoài dự liệu.
"Không ngờ đường đường là thánh nữ áo đỏ mà lại có thể nói ra những lời thiển cận như vậy. Nếu không còn việc gì nữa, cô mau đi đi, trời cũng đã muộn rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi".
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.
"Ý anh là gì?"
Đôi mày Loan Loan khẽ cau lại.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt đối phương khinh khỉnh nói: "Cô cũng vừa thấy bản lĩnh của tôi rồi".
"Liệu những thứ như giàu có, danh vọng, địa vị có khó đối với tôi nếu tôi muốn không?"
Loan Loan nghe xong lông mày hơi nhíu lại, đối phương nói đúng, với năng lực của anh, anh muốn thì gì trên đời này mà chả được.
"Ngoài những thứ này ra, tôi có thể cho anh một thứ nữa!"
Loan Loan nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi anh giúp tôi lấy Thất Diệp Băng Lan, tôi có thể giao cho anh gốc Thất Diệp Băng Lan!"
Diệp Vĩnh Khang chế nhạo: "Sao tôi lại muốn thứ đó?"
Loan Loan cho biết: "Điều kiện phát triển của Thất Diệp Băng Lan vô cùng khắc nghiệt, các chất dinh dưỡng mà nó cần rất đặc biệt".
"Và chất dinh dưỡng đặc biệt này chỉ có thể nhận được từ Thất phẩm linh châu cấp 7. Sau một thời gian dài, Thất phẩm linh châu cấp bảy sẽ trở thành gốc của Thất Diệp Băng Lan!"
Trái tim của Diệp Vĩnh Khang run lên khi nghe thấy bốn chữ Thất phẩm linh châu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ nói: "Thất phẩm linh châu cấp 7? Đó là cái gì?"
Loan Loan mở miệng trả lời: "Thất phẩm linh châu cấp bảy này là bảo vật quý giá nhất trên đời, quý giá không thua gì Thất Diệp Băng Lan".
"Nếu như anh ăn Thất phẩm linh châu cấp bảy này, sẽ có thể đào sâu tu luyện chân khí và cơ thể, giúp tốc độ tu luyện của anh tăng lên rất nhiều".
“Ngoài ra, Thất phẩm linh châu cấp bảy còn có thể tổ chức lại các nhân tố cấu thành thể chất dị biến. Tức là, Thất phẩm linh châu cấp bảy có thể đánh thức chủ nhân thể chất dị biến, đồng thời cũng có thể trấn áp nhân tố biến dị đã mất kiểm soát và phát điên. Chỉ riêng thứ này, nó cũng đã thu hút vô số người trong thiên hạ!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nghe cô nói như vậy, Thất phẩm linh châu cấp bảy kia thật sự là bảo vật".
"Nhưng, tôi nghĩ là không đủ, cô phải cho tôi một cái gì đó khác nữa”.
Loan Loan kiên định nói: “Thứ gì, anh nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, ánh mắt lả lướt trên cơ thể đối phương không chút che đậy, khóe môi cong lên: "Tôi là người không thích tiền tài danh vọng, bình thường cũng chả có sở thích gì, nhưng tôi lại thấy cô rất là đẹp đó nha".
Loan Loan sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lông mày đột nhiên nhăn lại, tức giận nói: "Hừ, đồ yêu râu xanh, nếu anh còn dám có cái suy nghĩ đó, tôi nhất định sẽ giết anh đấy!"
Là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, Loan Loan từ nhỏ đã rất bảo thủ trong vấn đề này, từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng có ai dám nói những lời vô lễ như vậy với cô ta.
Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ta như vậy, trong lúc tức giận, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ chưa từng thấy.
"Hahaha, cô nghĩ tôi giết được tôi à?"
Diệp Vĩnh Khang bật cười, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau khi thở ra một hơi khói dài, cười lạnh: "Nếu như cô không muốn, tôi cũng không ép".
"Nhưng mà, dù sao tôi có điều kiện như vậy đấy, không có thương lượng gì cả. Nếu cô đồng ý thì chúng ta bắt tay".
"Nếu không muốn, thì cứ thong thả, tôi không tiễn, tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đứng dậy ngáp dài chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã!"
Diệp Vĩnh Khang vừa tiến lên hai bước thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Loan Loan.
Chương 632: Chốt đơn!
Diệp Vĩnh Khang xoay người, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt có đầy ẩn ý, nhướng mày nói: "Nghĩ thông rồi?"
Loan Loan khẽ cắn môi, cố gắng mở miệng nhiều lần, nhưng vẫn không thể nói được.
"Nếu cứ dây dưa vậy là tôi đi thật đấy".
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, giục dã.
"Đợi một chút!"
Cuối cùng thì Loan Loan cũng hạ quyết tâm: "Tôi đồng ý!"
Lúc nói ra ba chữ này, khuôn mặt xinh đẹp của Loan Loan đỏ bừng như thể sắp tan chảy đến nơi, hơi thở gấp gáp, giống như con nai nhỏ đang hoảng loạn vậy.
Thật ra, loại chuyện này nếu đặt trong xã hội đang phát triển như vũ bão này, có thể sẽ làm khó nhiều cô gái bình thường, nhưng sẽ không đến mức căng thẳng như vậy.
Nhưng hoàn cảnh của Loan Loan thì khác, cô ta đã là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ từ khi còn nhỏ, hình tượng “thánh nữ” là như nào dần dần được tiêm nhiễm vào đầu cô ta.
Ngay cả khi không có hành vi thực chất, dù chỉ là lời nói bỡn cợt, cũng sẽ khiến cô ta nghĩ rằng mình đã phạm phải điều cấm.
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa tiến lên trước.
"Đợi một chút!"
Loan Loan cắn môi: "Tôi đồng ý, nhưng phải đợi cho đến khi lấy được Thất Diệp Băng Lan đã".
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu: "Tôi với cô không thù không oán, cô không nghĩ tôi là đồ thiểu năng đấy chứ?"
"Chỉ dựa vào một tờ chi phiếu khống không thực tế, mà cô bắt tôi phải làm việc cho cô sao? Đổi lại là cô thì cô có làm không?"
"Nhưng mà………"
Cô tiểu thư cao quý được nuông chiều từ khi còn nhỏ nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa.
Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy mình không tin tưởng vào tờ chi phiếu khống này chứ đừng nói đến những người khác.
"Tôi có thể thề với trời!"
Cuối cùng, Thánh nữ Loan Loan thực sự đã nói ra một câu không biết nên khóc hay nên cười.
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: "Thề có trời là cái gì, bao nhiêu một cân? Hay là cô cân cho tôi tí đi?"
"Người đẹp, thời gian là vàng là bạc, hơn nữa tôi là người hay thay đổi, nếu cô chậm trễ, có lẽ sau này tôi sẽ không còn hứng thú với cô nữa".
Thánh nữ Loan Loan cắn chặt môi, cố chấp nói: "Anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh, nếu tôi cho anh làm, sau anh lại đổi ý thì sao? Dù sao tôi cũng đâu đánh lại được anh!"
"Chà, cũng đúng, có lý".
Diệp Vĩnh Khang cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Loan Loan vội vàng hét lên, nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý tới cô ta nữa, Loan Loan quyết tâm, vội vàng chạy lên ngăn đối phương lại.
"Dù sao tôi cũng không thể đánh lại anh, cho dù lúc đó tôi muốn đổi ý thì cũng không thể làm gì khác!"
Loan Loan không ngừng tiếp tục cố gắng thuyết phục đối phương.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, híp mắt cười: "Tôi không thích ép buộc, nếu không giờ tôi đã có thể làm việc tôi muốn làm rồi hay sao?"
"Anh………"
Thánh nữ được cưng chiều từ nhỏ này giờ lại không thể có được chút lợi thế trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Lúc đó cô ta mới hiểu cái ‘lấy lý phục người’ của cô ta trong Giáo phái áo đỏ không phải là người ta nói không lại cô ta mà chỉ là họ nhường cô ta mà thôi.
Nhìn thấy Thánh nữ áo đỏ sắp khóc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, cười nói: "Thôi, thật ra tôi có biện pháp điều hòa".
"Nếu đã không thể tiền trao cháo múc, thì phải đặt cọc trước, cô có đồng ý không".
Loan Loan cau mày nói: "Đặt cọc gì?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Chuyện đó có thể hoãn lại cho đến khi cô có được Thất Diệp Băng Lan, nhưng trước đó, cô phải ở bên cạnh tôi với tư cách là bạn gái".
"Nếu đã là bạn gái của tôi, ôm, nắm tay, hôn hay cái gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, đối với các cặp đôi bình thường, thậm chí đó là nghĩa vụ khi làm bạn gái kìa".
"Chúng ta đang ở hoàn cảnh đặc biệt nên tôi sẽ đặc cách cho cô, cho đến khi cô lấy được Thất Diệp Băng Lan rồi, lúc đó mới cần thực hiện nghĩa vụ của mình. Cô nghĩ thế nào?"
"Đừng có mơ!"
Loan Loan như thể muốn hét lên.
Ôm, nắm tay và hôn là những từ bình thường, nhưng chúng lại được giữ kín như bưng trong quan niệm của cô ta.
"Vậy thì không có gì để nói nữa".
Diệp Vĩnh Khang khẽcười, sau đó lách qua đối phương tiếp tục đi về phía trước.
"Chờ đã, chỉ nắm tay thôi có được không?"
Giọng nói Loan Loan vang lên sau lưng.
Diệp Vĩnh Khang mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
Vài giây sau, sau lưng có tiếng khóc vang lên: "Ôm cũng được, nhưng tôi thật sự không thể làm cái khác được, có được không?”
Diệp Vĩnh Khang dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang bật khóc, đôi mắt to đầy tủi thân cùng với ánh mắt khẩn cầu đang nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Như một cô bé bị ức hiếp.
Diệp Vĩnh Khang vươn tay sờ nhẹ cằm, nhìn đối phương cười nói: "Được".
Loan Loan cắn chặt răng, nhắm mắt lại, cả người khẽ run lên vì căng thẳng.
Khi những người không quen biết nhìn thấy cảnh này, có khi họ sẽ nghĩ cô ta sắp lên đoạn đầu đài đến nơi ấy chứ.
Mình chỉ muốn hoàn thành kế hoạch, mình không hề tự nguyện, sau khi xong việc nhất định sẽ chém thằng cha này thành trăm mảnh!
Loan Loan không ngừng tự an ủi trong lòng.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Loan Loan mở mắt ra, chỉ thấy rằng tên kia đã đi xa.
"Anh muốn đổi ý sao?”
Loan Loan hét lớn.
Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Đêm nay cô ở lại phòng khách này đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến tìm cô".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang biến mất ở ngoài cổng biệt thự.
Loan Loan sững sờ một lúc, trong lòng niềm vui vỡ òa, nhưng cũng lại hiện lên một tia mất mát không thể giải thích được.
Anh chàng này có ý gì?
Cố gắng mặc cả với mình, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì?
Phi phi phi!
Mình đang nghĩ gì thế không biết!
Loan Loan đỏ mặt vì những suy nghĩ "bẩn thỉu" trong lòng, nhưng bỗng nhiên tò mò về anh chàng này.
Tại sao người này lại khác với những gì cô ta tưởng tượng vậy?
Hạ Huyền Trúc nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên thấy Diệp Vĩnh Khang không ngủ, mà lại ngẩn người dựa vào đầu giường.
"Chồng, anh sao vậy, có chuyện gì vậy?"
Hạ Huyền Trúc mơ màng, trìu mến nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Có một chuyện mà anh mãi chưa hiểu được".
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương nói: "Hỏi em một câu, một chuyện từ đầu đến cuối đều thông suốt, các phân tích đều hợp tình hợp lý".
"Nhưng lại có một chỗ rất kì lạ, khiến cho tính hợp lý của toàn bộ câu chuyện lập tức không còn hiệu lực".
"Nhưng nếu suy đoán này bị bác bỏ hoàn toàn, thì lại tạm thời không tìm thấy lý do nào khác, em nói xem đây là vì sao?"
Hạ Huyền Trúc chống người lên, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Nói cách khác, nếu như bỏ cái tình tiết kì lạ kia đi thì cả câu chuyện sẽ hợp lý?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Ừ, cái này giống như một tấm gương nhẵn nhụi, nhưng đột nhiên lại có điểm đen, làm cho gương nhìn rất không hợp lý".
Hạ Huyền Trúc nghe xong nói: "Tình huống này chỉ có hai khả năng".
"Đầu tiên, hướng suy diễn ngay từ đầu đã sai. Ngay cả khi mọi thứ sau đó là hợp lý và xuôi theo suy luận này, hướng suy luận đó vẫn là sai".
"Thứ hai, có thể tình tiết kì lạ kia chả liên quan gì đến toàn bộ câu chuyện mà chỉ tồn tại độc lập".
"Nếu phần độc lập này bị ép đặt vào câu chuyện, đương nhiên sẽ trở nên kệch cỡm".
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt sau khi nghe những lời này: "Tồn tại độc lập?"
Bình luận facebook