• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (5 Viewers)

  • Chương 633: Vận mệnh

Tồn tại độc lập.

Bốn chữ này đột nhiên như gõ nhẹ vào trái tim của Diệp Vĩnh Khang.

Nếu điểm không hợp lý đó thực sự tồn tại độc lập và không liên quan gì đến toàn bộ sự việc, thì phỏng đoán này của anh chẳng phải là hợp lý sao?

Nhưng nếu đúng như vậy, đây có vẻ như là một sự trùng hợp khó tin.

Hơn nữa, nếu sự kiện đó được tách ra khỏi toàn bộ liên kết, thì bản thân sự kiện đó sẽ rất trái với logic.

Diệp Vĩnh Khang vắt óc tìm không ra lý do, đầu óc hỗn loạn.

Anh lắc đầu nguầy nguậy, hiện tại anh không được phép nghĩ tới những chuyện lộn xộn này, dù sao cũng đã nhúng tay vào việc này rồi, vừa đi vừa lần dò cuối cùng cũng sẽ tìm ra chân tướng thôi.

"Huyền Trúc à, lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, lần này có thể hơi lâu một chút".

Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc đang nằm trong tay mình, nhẹ giọng nói.

"Ừ, chú ý an toàn, bây giờ đã vào thu rồi, thời tiết lạnh hơn, anh nên mặc nhiều quần áo chút, đừng để bị cảm lạnh, sau đó cố gắng mỗi ngày nhắn cho em một tin nhắn nói rằng anh vẫn an toàn, đừng gõ chữ, ghi âm ấy, em phải nghe thấy giọng của anh mới yên tâm".

Hạ Huyền Trúc giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, rúc vào vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.

Cô không hỏi Diệp Vĩnh Khang định làm gì, cô cũng biết người đàn ông này còn rất nhiều bí mật mà cô chưa biết.

Nhưng cô chưa bao giờ chủ động ngỏ lời hỏi vì cô tin tưởng người đàn ông này.

Cô biết rằng dù người đàn ông này có làm gì đi chăng nữa thì anh vẫn luôn đặt cô và con gái lên trên hết.

Ngay cả khi anh giữ những bí mật đó cho riêng mình, thì đó cũng là để bảo vệ chính cô và con gái của họ.

Khi nông cạn, cô cũng đã từng oán hận người đàn ông này.

Lúc đó cô vẫn còn là một tiểu thư được nuông chiều, thanh cao.

Với điểm số xuất sắc, cô được tuyển thẳng vào học tại một trường nổi tiếng nước ngoài, ngay cả ở ngôi trường nổi tiếng hàng đầu, nơi quy tụ giới tinh hoa, rất nhanh cô cũng trở nên nổi bật và giành được nhiều giải thưởng.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, cô sẽ tốt nghiệp loại ưu từ ngôi trường danh giá đó, sau đó được thuê bởi những công ty nổi tiếng thế giới với mức lương cao, hoặc trở về nước để giúp quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Tóm lại, cho dù cô lựa chọn điều gì đi chăng nữa, thì điều chờ đợi cô phải là một tương lai vô cùng tươi sáng.

Nhưng ngay khi cô dang rộng đôi cánh vàng ấy và chuẩn bị cất cánh để hướng tới cuộc sống tươi đẹp của mình thì một người đàn ông ở một thế giới hoàn toàn tách biệt với cô xuất hiện trong cuộc đời cô và làm xáo trộn số phận của cô.

Lần đầu tiên cô gặp người đó, anh bê bết máu và đang hấp hối.

Cô rất sợ hãi nhưng quan điểm của cô lại không cho phép cô thấy chết mà không cứu.

Tốc độ phục hồi cơ thể của người đàn ông này thật đáng kinh ngạc, nếu không phải những vết thương sâu thấu xương đó, cô thậm chí còn tự hỏi liệu anh chàng này có phải đang diễn trò hay không kìa.

Nếu không thì một người bị thương nặng như vậy, có thể giữ lại cái mạng đã là may mắn lắm rồi chứ đừng nói đến việc mới có mấy ngày mà đã có thể chạy nhảy hoạt bát.

"Vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn, ở đây không người thân, không tiền bạc, lại còn bị kẻ thù truy đuổi. Hay là cô đã thương thì thương cho trót, cho tôi ở nhờ vài bữa nữa, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn tôi sẽ rời đi. Đừng lo, tôi sẽ không để cô bị thiệt đâu, đợi tôi khỏi tôi sẽ đem một núi vàng đến trước mặt cô".

Người đàn ông nhe hàm răng trắng cười toe toét, vô liêm sỉ mà dựa vào cô.

Tiện mồm còn thêm vào một câu: “Tôi sắp chết rồi, thế mà cô lại cứu tôi cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi, thế mới có lý chứ”.

Cho nên tên da mặt dày có thể sánh với tường thành này, ngày nào cũng nấu cơm ngày ba bữa chỉ để đổi lại một chỗ trú chân.

Hạ Huyền Trúc không biết là kiếp trước thiếu nợ anh hay là do trái tim thánh nữ của mình thức tỉnh, nên đã cho anh ở nhờ, lại còn cho cơm ăn ngày ba bữa nữa chứ.

Cũng phải làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh chàng này, lúc rảnh rỗi thường đưa anh đi quanh khuôn viên trường của mình, giải thích về lịch sử và một số người nổi tiếng từ ngôi trường này.

Nhưng anh chàng này hoàn toàn không có ý thức gì về việc bản thân anh ta đang ăn nhờ ở đậu, chả hề tỏ ta khúm núm trước mặt cô gì cả.

Cái miệng lưu manh như bôi dầu bôi trơn, quang minh chính đại trêu đùa bỡn cợt cô, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi có bộ phận nào của cô hơi lớn một chút thì lại càng được thể lấn tới.

Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Hạ Huyền Trúc sẽ trừng mắt nhìn anh, đe dọa nếu anh còn dám nói nhảm nữa thì sẽ đuổi cút khỏi đây.

Sau đó anh chàng này sẽ luôn trơ trẽn nói rằng anh chỉ đang trình bày sự thật khách quan thôi, khiến cô tức giận đến mức từ một cô tiểu thư dịu dàng mà động một tí là lại giơ nắm đấm lên.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cho đến cuối cùng cô tiểu thư mù tịt về tình yêu phát hiện ra mình có cảm giác kỳ lạ khó giải thích được đối với anh chàng này.

Cô bắt đầu mong ngóng được gặp anh chàng đó mỗi ngày, một người đam mê học tập như cô, khi được anh chàng này rủ trốn học đi cùng anh khám phá một lâu đài cổ kính ở ngoại ô, cô đã đồng ý ngay lập tức.

Cuối cùng, ngày này qua tháng khác, hai người rất tự nhiên mà ở cạnh nhau.

"Em còn chưa biết anh làm nghề gì, đến lúc đó làm sao có thể giới thiệu cho gia đình em đây?"

Cô như một chú mèo con ngoan ngoãn, rúc vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông sau lần đầu tiên làm chuyện nam nữ.

Tuy nhiên, lúc này, chàng trai kia lại chẳng còn dáng vẻ tơn tởn thường ngày.

Anh chỉ yên lặng tựa vào đầu giường, mặt mũi trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đó như thế này.

"Anh sao vậy?"

Cô nhẹ nhàng hỏi.

Người đàn ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gạt tàn thuốc lên chiếc gạt tàn trên bàn đầu giường, quay đầu nhìn cô, nói với giọng rất bình tĩnh: "Anh phải đi đây…Sau này..em hãy sống tốt, núi vàng anh hứa cho em anh sẽ không nuốt lời, sau anh sẽ sai người đem tới".

Khi người đàn ông đó rời đi, Hạ Huyền Trúc không hề khóc lóc hay làm phiền, cũng không có ý ngăn cản.

Cô chỉ cúi gằm mặt, mái tóc dài che đi khuôn mặt xinh xắn và thanh tú, không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô.

"Anh đi thật đây".

Chàng trai mặc lại quần áo, đặt ở trên bàn đầu giường một cái gì đó: "Em cầm lấy mặt dây chuyền này, tốt nhất là hãy đeo lên người".

Sau đó, người đàn ông bước ra khỏi căn phòng nơi hai người từng ân ái mặn nồng mà không nhìn lại.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn đầu giường có một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm màu đen.

Cô nắm chặt mặt dây chuyền màu đen, nước mắt như những hạt trân châu đứt dây, thân thể run lên, nhưng không phát ra tiếng.

Cô không nói với bất kì ai về chuyện này, cũng cư xử rất bình tĩnh, cũng không có gì bất thường sau đó.

Chỉ là cô ngày càng lao đầu vào học tập, có thể nói là học như phát rồ.

Cô dành toàn bộ thời gian cho việc học tập, từng phút từng giây.

Cô đã làm tất cả những gì có thể, cô gắng để gạt bỏ hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi cuộc đời mình.

Nhưng số phận đã sắp đặt người đàn ông này vào cuộc đời cô, như thể mọi chuyện không có ý định kết thúc sớm như vậy.

Không lâu sau, cô bất ngờ phát hiện mình có thai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom