• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (5 Viewers)

  • Chương 634-636

Chương 634: Chó hoang

Cô đến bệnh viện một mình với tờ giấy phá thai trên tay.

Chỉ là khi bác sĩ gọi tên, cô đột nhiên như phát điên và xé nát tờ giấy trên tay thành từng mảnh!

Nó là con của anh, và cũng là con của cô.

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là một trong những người bạn thân nhất của cô ở trường.

Cô bạn thân câu trước hứa sẽ giữ bí mật, câu sau đã nói hết chuyện này ra ngoài.

Trên thực tế, đối với tư tưởng tương đối cởi mở, loại chuyện này trong khuôn viên trường không phải là điều gì cấm kỵ gì.

Ngoài ra, bản thân Hạ Huyền Trúc cũng là một học sinh giỏi có thành tích học tập xuất sắc, có tư cách đạo đức tốt của ngôi trường này nên lẽ ra cô sẽ được nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng cô bạn thân này đã đưa những chuyện này lên báo đài, rồi làm loạn hết cả lên, buộc nhà trường đã phải đuổi học một học sinh giỏi xuất sắc cả về tư cách và học lực theo quy định của nhà trường.

Sau khi trở về nước, gia đình đã cho cô hai lựa chọn, hoặc lặng lẽ bỏ đứa trẻ, rồi kết hôn với con trai của một gia đình có quyền thế đã thèm muốn cô từ lâu.

Hoặc ra khỏi gia tộc.

Cô đã chọn cái sau.

Gia tộc tức giận và ngay lập tức xóa tên cô khỏi gia phả, đồng thời tước đi của cô mọi thứ.

Chuyện này từ từ lan truyền ra, cả Giang Bắc đều biết tiểu thư nhà họ Hạ đi lang với đàn ông ở nước ngoài, còn sinh ra một đứa con hoang.

Từ một cô tiểu thư có tương lai tươi sáng và là học sinh ưu tú của một ngôi trường nổi tiếng, bỗng chốc trở thành nhân vật chính của những câu chuyện cười trong những bữa trà dư tửu hậu của Giang Bắc.

Bắt nạt, khinh bỉ, chế nhạo, nhục mạ.

Thân là con gái, thiếu thốn phí sinh hoạt, lại còn phải chịu sự lăng nhục đàm tiếu, mỗi ngày đều là một cuộc chiến cùng nỗi tra tấn.

Trong khoảng thời gian này, thậm chí cô không thể nhớ nổi mình đã khóc lặng lẽ một mình bao nhiêu lần, thậm chí đã vô số lần nghĩ đến việc tự kết liễu cuộc đời mình.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ và khuôn mặt dịu dàng của con gái, cô lại lấy hết can đảm để tiếp tục.

"Mẹ ơi, khi nào bố về?"

"Tiểu Trân ngoan, bố sẽ về sớm thôi con à".

Đây là cuộc trò chuyện gần như hàng ngày giữa hai mẹ con.

Mỗi lần trả lời câu hỏi của con gái là như có hàng nghìn mũi dao sắc nhọn cứa vào tim cô.

Cô oán trách, cô hận nhưng cũng lại khăng khăng chờ người đó trở về.

Cuối cùng một ngày, người đàn ông đó cũng xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.

Giống như anh hùng vô song bước lên những đám mây muôn màu, đã cứu rỗi cuộc sống của hai mẹ con cô.

Người đàn ông này dường như có khả năng phi phàm, dù có khó khăn đến đâu thì người đàn ông này cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô và con gái như một siêu anh hùng.

Ngay cả bây giờ, cô vẫn chẳng hiểu hết chuyện của anh, đối phương dường như có vô số bí mật để giấu cô.

Nhưng cô chẳng quan tâm chút nào, bởi cô vô cùng tin tưởng và chắc chắn rằng người đàn ông này sẽ luôn bảo vệ cô và con gái.

Điều này là đủ!

Không biết dây thần kinh nào Diệp Vĩnh Khang bị chập mạch, hay là trong tiềm thức anh cảm nhận được, đột nhiên nói: "Huyền Trúc, nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì sao?"

Vừa nói ra những lời này, Diệp Vĩnh Khang liền tát vài cái bạt tai vào mặt mình, đúng là đồ ngu, đang êm đẹp thế này từ nhiên nói cái khỉ gì thế không biết.

Nhưng ngay khi anh định vội vàng giải thích, Hạ Huyền Trúc, người đang ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trong vòng tay anh, đã đưa ra một câu trả lời khiến Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới.

"Chỉ cần trong lòng anh vẫn có em, thì không được coi là có lỗi".

Diệp Vĩnh Khang há to miệng ngạc nhiên nhìn người vợ dịu dàng trong vòng tay mình.

Hạ Huyền Trúc cười một tiếng, đôi mắt thông minh kia không hề tỏ ra cố gắng che giấu cảm xúc, mà tràn đầy chân thành: "Từ xa xưa, đứng trước những vị hoàng đế và tướng quân lừng danh trong lịch sử, hoặc những anh hùng vĩ đại dời sông lấp biển, có cô gái nào không thích đâu chứ?"

"Người đàn ông của em là một anh hùng vô song. Nếu nói ong bướm không vây quanh anh thì đúng là điêu".

"Phàm là người thì phải có dục vọng, anh cũng đã từng nói anh không phải thánh nhân, chỉ là một người trần mắt thịt, sao lại lấy hình ảnh của thánh nhân ra để trói buộc bản thân vậy?"

Nói rồi, Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Vĩnh Khang, ngồi thẳng dậy, dùng hai tay ôm lấy gò má không đẹp trai nhưng lại góc cạnh của Diệp Vĩnh Khang, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng: "Ít nhất, em là người phụ nữ đầu tiên cho anh mở tiệc bốn phương để thu hút thiên hạ!"

Tội lỗi, biết ơn, nhẹ nhõm, hối hận.

Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến cho người đàn ông đứng trước thiên quân vạn mã này hai mắt đỏ hoe.

Diệp Vĩnh Khang là Điện Chủ của Điện Long Thần, đứng đầu năm Đại Thiên Vương cùng chín Đại Địa Thần, mười tám vạn tướng sĩ Thần Long đánh đâu thắng đó!

Anh cũng là hầu tước trẻ nhất từng được nước Long Hạ sắc phong, còn là hầu quân tướng đứng đầu!

Chỉ cần anh phất tay một cái cũng đủ chao đảo đất trời!

Nhưng duy chỉ trong quan hệ tình cảm nam nữ, anh như một con đà điểu nhát gan chỉ biết vùi đầu vào cát khi gặp khó khăn.

Anh yêu Hạ Huyền Trúc gấp ngàn lần mạng sống của chính mình.

Còn đối với Trần Tiểu Túy, anh cũng coi trọng hơn mạng sống của mình.

Chết tiệt, mình đúng là một thằng khốn nạn.

Đây là câu kết lại của Diệp Vĩnh Khang về tình cảm nam nữ của mình.

Sáng hôm sau.

Diệp Vĩnh Khang bước vào cổng biệt thự, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Thánh nữ Giáo phái áo đỏ, Loan Loan đang bị một đàn chó hoang đuổi theo quanh sân, hoảng sợ hét lên: "Đừng có đuổi theo tao nữa mà, tao thật sự hết đồ ăn rồi, tao nói thật mà".

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa, nhoẻn miệng cười nhìn mình, Thánh nữ cộc lốc nói: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau đến giúp tôi đi!"

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ lắc đầu, sau đó nhặt một cành cây khô trên mặt đất ném về phía đám chó hoang.

Những con chó hoang sợ hãi lập tức bỏ chạy.

Nhưng người nọ không những không cảm ơn Diệp Vĩnh Khang đã giúp đỡ, ngược lại còn trừng mắt cáo buộc: "Anh làm gì vậy, anh làm thế sẽ dọa bọn nó đó!"

Diệp Vĩnh Khang cười hỏi: "Trước tiên nói cho tôi biết, những con chó hoang này từ đâu tới?"

Thánh nữ Loan Loan trả lời: "Đầu tiên chỉ có một con, ngồi xổm ở cửa trông rất đáng thương, nên tôi kiếm một ít thức ăn cho nó".

"Không ngờ nó còn gọi hết anh em bạn dì của nó đến, chỗ nghèo nàn này thì lấy đâu ra lắm đồ ăn cho tụi nó chứ".

Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: "Cô có thể đuổi tụi nó đi là được mà, hoặc làm một cú Phần Hỏa Quyết, thêm một ít riềng sả, có khi lát nữa chúng ta có một bữa bồi bổ cơ thể ấy chứ".

"Mơ đi, sao anh có thể độc ác như vậy chứ, lũ chó hoang này bơ vơ ở bên ngoài đã đáng thương lắm rồi".

Thánh nữ Loan Loan nhìn chằm chằm vào cửa chính, tự trách: "Nếu như tôi biết anh ác với chúng thế thì tôi đã không nhờ anh giúp rồi".
Chương 635: Xuất phát

Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu chăm chú nhìn đối phương.

Thánh nữ Loan Loan cảnh giác cao độ, cô ta nhanh chóng lùi lại vài bước, hai tay ôm ngực: "Anh muốn làm gì? Ngày hôm qua đã thỏa thuận chỉ có thể nắm tay và ôm, anh đừng có mà nuốt lời đấy".

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, tò mò hỏi: "Cô nói thật cho tôi biết, cô đã giết người bao giờ chưa?"

Thánh nữ Loan Loan trả lời không chút do dự: "Chắc chắn rồi, bố tôi có nói là luyện công không thể chỉ luyện một mình, phải tích lũy kinh nghiệm trong thực chiến nữa, cho nên cứ cách mấy tháng một lần, bố đều tìm mấy người đến cho tôi luyện tập".

Diệp Vĩnh Khang lại hỏi: "Những người đó đều là tội nhân, hay có thù oán với cô à?"

Thánh nữ Loan Loan nói: "Làm sao tôi biết được, tôi không biết bọn họ".

Diệp Vĩnh Khang vươn tay chống cằm: "Cô không nỡ ra tay với một đám chó hoang thế mà lại có thể ra tay với con người?"

"Thì sao?"

Thánh nữ tỏ vẻ thản nhiên: "Người đâu phải chó, sao tôi phải đối xử tốt với họ?"

Diệp Vĩnh Khang: "…"

"Được rồi, cô thắng".

Giáo phái áo đỏ nổi danh với sự bí ẩn và xảo quyệt, mặc dù rất ít người biết đến nhưng chỉ cần nhắc đến tổ chức này thì người ta có thể liên tưởng đến ngay những từ như xấu xa và tàn ác.

Diệp Vĩnh Khang không phải loại người theo tin đồn một cách mù quáng, nhưng từ chiếc chày kim cương trước đó có thể thấy rằng tổ chức này chí ít không phải là thứ tốt đẹp gì.

Lúc này, từ vị thánh có vẻ ngoài ngọt ngào Loan Loan này không khó để nhận thấy tổ chức này không những không phải là thứ tốt lành gì, mà còn rất ác.

Nhưng chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang cũng không phải chuyện xấu, anh hiện giờ đã bị mắc vào trò chơi này, không thể không tiếp tục.

Dù sao sau này cũng phải đối phó với tổ chức xấu xa này, nếu đã không phải thứ tốt lành gì thì lúc ra tay sẽ không phải đắn đo quá nhiều.

"Khi nào chúng ta xuất phát?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

"Ngay lập tức".

Thánh nữ trả lời.

"Vậy thì tôi sẽ đặt hai vé đến Tàng Địa Phật Quốc ngay bây giờ …"

"Tôi nói là đến Tàng Địa Phật Quốc sao?"

"Thế thì đi đâu?"

"Thục Địa, núi Thanh Thành!"

Mặc dù Giang Bắc và Thục Địa đều ở phía nam của nước Long Hạ, nhưng chúng lại cách nhau vài tỉnh.

Nhưng vị Thánh nữ yêu chó hơn yêu người này lại bắt phải lái xe đến đó.

"Em nói này, chị ơi, lái xe từ đây đến Thục Địa sẽ mất ít nhất hai ngày. Không thể ngồi máy bay qua đó sao? Em sẽ trả tiền vé, hạng nhất, nếu chị vẫn cảm thấy chưa đủ đô. Chị có thể chọn máy bay phản lực tư nhân sang trọng hoặc máy bay chiến đấu".

Diệp Vĩnh Khang không phải là người không chịu được khổ, nhưng chắc chắn cũng không phải kẻ cứ thích lao đầu vào khổ, tiền đề của việc chịu khổ là không có con đường nào khác, hoặc là phải tự mình trải qua mới có thể đạt được mục đích nhất định.

Nếu có sự lựa chọn tốt hơn mà vẫn có thể đạt được mục đích tương tự, thì ai đi đâm đầu chịu khổ làm gì.

“Không, tôi sợ độ cao".

Thánh nữ Loan Loan đã đưa ra một lý do không thể nào bác bỏ được.

"Thế thì tàu điện trên cao, tàu hỏa?"

"Không, tôi sợ đường ray xe lửa!"

Diệp Vĩnh Khang: "…"

"Được rồi, cũng đâu phải chỉ có mình anh, đến lúc đó anh mệt tôi có thể lái giúp anh một đoạn".

"Haizzz, được rồi, nhưng nói trước rồi đấy nhé, chúng ta luân phiên nhau lái!"

Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang đành phải lựa chọn cách tự lái gian khổ nhất, anh lái chiếc xe polo đã được nâng cấp của mình, trông cực kỳ rẻ tiền, nhưng thực ra trị giá hàng trăm triệu tới Thục Địa.

Lái xe một mình trong một thời gian dài là một việc đặc biệt tẻ nhạt, nhưng may mắn là có một người đẹp làm bạn đồng hành.

"Tôi có chuyện không hiểu lắm. Cô là Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ. Có thể chọn đại cao thủ nào đó đi cùng cô là được mà. Tại sao phải tìm người ngoài như tôi?"

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.

Sau khi hỏi, anh cố ý quay đầu quan sát biểu hiện và ánh mắt của người đẹp bên cạnh.

Thánh nữ Loan Loan từ khi lên xe hết ngó đồn rồi lại ngó tây, như thể đây là lần đầu tiên cô ta ngồi xe ô tô vậy.

Nghe được câu hỏi của Diệp Vĩnh Khang, sắc mặt cô ta chợt trở nên rất sầu thảm, dựa lưng vào ghế thở dài: "Xem ra có một số chuyện không thể giấu anh mãi, tôi sẽ nói thật cho anh biết".

"Giáo phái áo đỏ đã được truyền thụ hàng trăm năm, với những giáo điều nghiêm ngặt và thứ bậc riêng biệt. Nhìn bề ngoài, mọi người đều răm rắp nghe theo bố tôi, cũng là Giáo chủ Giáo phái áo đỏ”.

"Nhưng thực tế không phải vậy. Có rất nhiều người có động cơ thầm kín, các thế lực khác nhau đan xen, điều này đã đe dọa nghiêm trọng đến uy quyền của Giáo chủ".

"Và sức mạnh của họ đã đạt đến mức mà ngay cả bố của tôi cũng phải kiêng dè".

"Để đối phó bọn họ, từ rất sớm bố tôi đã bắt đầu bí mật lên kế hoạch".

"Cuối cùng đã tìm ra một bài công pháp, nếu luyện tập bài này, có thể diệt trừ những người có động cơ thầm kín".

"Chỉ là bài công pháp này rất lạ, cần phải có hai người cùng hoàn thành. Hai người trước tiên phải lần lượt luyện Hàn Băng Quyết và Phần Hỏa Quyết đến mức đỉnh cao, chỉ sau khi kết hợp lại, mới có thể thể hiện sức mạnh của bài công pháp đó".

"Đây hẳn là kết quả mà những người có động cơ thầm kín không muốn nhìn thấy, vì vậy họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn nó".

"Vì vậy, vấn đề này không được làm quá phô trương, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ những người có ý đồ xấu, và có thể buộc họ phải ra tay sớm, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm tay".

"Lần này gặp được anh cũng là tình cờ. Trước đây, có một vài người thuộc Giáo phái áo đỏ của chúng tôi đã gặp tai nạn ở Giang Bắc…"

Nói đến đây, thánh nữ Loan Loan đột nhiên quay đầu liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, nói: "Anh đừng có mà phủ nhận, tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng hẳn là anh đã giết mấy người đó, nếu không những người khác cũng không có bản lĩnh đó".

"Nhưng đừng lo, mặc dù tôi đến Giang Bắc dưới danh nghĩa là đi báo thù cho mấy người đó, nhưng không hẳn là để trả thù, chẳng qua là để che giấu tai mắt của đám người kia, không để họ biết thật ra tôi đi tìm Thất Diệp Băng Lan mà thôi”.

"Nhưng dù vậy, những người đó cũng không thể im hơi lặng tiếng thế được. Tôi đã nhận được một báo cáo bí mật. Trong thời gian này, một số cao thủ đã ẩn dật nhiều năm của Giáo phái áo đỏ đột nhiên biến mất".

"Bằng ngón chân tôi có thể đoán được bọn họ nhất định đang tìm tôi. Nếu tôi rơi vào tay bọn họ, dù có chín mạng, tôi cũng bị chúng giết hết".

"Vừa rồi tôi nói với anh là sợ độ cao và đường ray thực ra đang nói dối. Tôi chỉ lo khi đi những phương tiện đó sẽ lộ tung tích".

"Toàn bộ câu chuyện chỉ có nhiêu đó thôi. Chi tiết còn lại tôi sẽ nói sau. Dù sao thì anh cũng phải chuẩn bị tâm lý. Chắc chắn lần này sẽ không thuận buồm xuôi gió đâu, lần này có khi không tránh khỏi mấy cuộc ác chiến, nói không chừng anh cũng bỏ mạng cũng nên".

"Nhưng mà anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đổi ý. Anh đã biết rất nhiều bí mật rồi. Đã lên con tàu này rồi thì đừng hòng xuống".

Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai nói: "Đừng lo, tôi không ngây thơ đến mức nghĩ đường đường là chuyện mà Thánh nữ áo đỏ đến nhờ tôi mà lại dễ ăn đâu".

"Nhân tiện, vừa rồi cô nói luyện công cần sự kết hợp giữa Hàn Băng Quyết và Phần Hỏa Quyết. Thế người luyện Hàn Băng Quyết thì sao, đừng để đến lúc đó mới lo, bên cô luyện thì ok rồi nhưng mà vì người kia bị thụt lùi mà xôi hỏng bỏng không".

Thánh nữ cười nói: "Anh cứ yên tâm đi. Người tu luyện Hàn Băng Quyết là cận vệ riêng của bố tôi, Tiểu Bạch Long, Hàn băng Quyết của anh ấy đã tu luyện đến Đại thừa, đang chờ bên tôi thôi".

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt một chút, đột nhiên đạp phanh: "Cô vừa rồi nói cái gì? Tiểu Bạch Long?"
Chương 636: Tiểu Bạch Long

“A, anh muốn đụng chết tôi đấy à?”

Thánh nữ Loan Loan lơ đễnh một chút, cả người nghiêng ra phía trước, nếu như không có dây an toàn thì trán đã đập cho sưng to như quả ổi luôn rồi.

“Anh phản ứng gắt như vậy làm gì, anh có quen biết Tiểu Bạch Long à?”

Thánh nữ Loan Loan xoa đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ dị.

“Cái đó… trước đây tôi có một cô người yêu cũ cực kỳ trắng, biệt danh của cô ấy cũng là Tiểu Bạch Long, cũng đã rất lâu chúng tôi không liên lạc với nhau rồi”.

Tốc độ phản ứng của Diệp Vĩnh Khang cũng rất nhanh, ngay lập tức bày ra dáng vẻ thương tâm thảm thiết.

Thánh nữ Loan Loan đột nhiên thấy buồn cười, phát ra tiếng cười trong như tiếng chuông bạc: “Ha ha, lẽ nào bạn gái cũ của anh là đàn ông à, ha ha ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, nói: “A? Không phải phụ nữ sao?”

Lúc Thánh nữ Loan Loan phá lên cười, đôi mắt to tròn cong thành hai vầng trăng non nhỏ, tính cách của cô ta vốn dĩ không phải kiểu thục nữ dịu dàng kín đáo gì.

Lúc cười hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, cả người cứ thế rung lên: “Chứ còn sao nữa, Tiểu Bạch Long mà tôi nói là cận vệ của bố tôi, cũng là Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ,ha ha ha ha, thú vị thật đấy”.

“Tên đó thường ngày lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cứng nhắc và dáng vẻ không vướng bụi trần, quay về tôi phải nói cho rõ chuyện này với anh ta, xem xem gương mặt cứng nhắc của anh ta có đỏ lên hay không, ha ha ha ha ha!”

Nhìn cô gái giống như tâm trí vẫn chưa hoàn thiện, mới có chút chuyện nhỏ đã vui như gì trước mắt, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể bất lực nhún vai sau đó đạp chân ga tiếp tục lái đi.

Dọc đường Diệp Vĩnh Khang cứ nói bóng nói gió, đổi một cách khác để dò hỏi thông tin về Tiểu Bạch Long.

Không hiểu sao cô gái trẻ thoạt nhìn giống như tâm trí vẫn chưa hoàn thiện lúc này lại đột nhiên trở nên cực kỳ thông minh, vừa nhìn đã nhận ra mánh khoé của Diệp Vĩnh Khang: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi thẳng đi, vòng vo nghe ngóng tình hình của người ta, nếu như có sở thích trên phương diện đó thì tôi cũng không ngại làm bà mai mối cho hai người”.

“À, có điều nói ra mới thấy nếu như hai người thành một cặp thì cũng khá là xứng đôi đấy chứ, ít nhất giới tính giống nhau, điểm này đã đủ để cho hai người nổi bật giữa đám đông rồi ha ha ha ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang cực kỳ hoài nghi cuộc sống trước kia của cô gái đang cười lăn cười bò này nhàm chán và rập khuôn tới độ nào.

Cho nên mới hỏi thẳng: “Tôi hơi hiếu kỳ một chút, nếu như vi phạm giáo quy của mấy người thì sẽ thế nào, cô cũng không cần phải trả lời, tôi chỉ hiếu kỳ một cách đơn thuần mà thôi”.

Thánh nữ Loan Loan cười nói: “Giáo quy của giáo phái áo đỏ chúng tôi quả thực có một điều như vậy, nghiêm cấm tiết lộ tình hình của giáo phái áo đỏ ra bên ngoài”.

“Có điều giờ anh đã ở trên cùng một con thuyền với tôi, hơn nữa những chuyện có liên quan tới tình hình của giáo phái áo đỏ mà tôi nói với anh khi trước, dựa theo giáo quy thì đã đủ để dùng Thánh Hoả nướng chín anh ba lượt rồi”.

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói: “Rõ ràng là cô tiết lộ cho tôi biết, sao tôi lại là người chịu trận?”

Thánh nữ Loan Loan nói với vẻ đương nhiên là thế: “Chỉ cần tiêu diệt được anh rồi thì không phải tôi sẽ không cấu thành tội danh tiết lộ thông tin nữa hay sao, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không nghĩ ra, anh đúng là loại não lợn”.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay đầu lại, gật đầu phụ hoạ, nói: “Ừ, cô nói rất có lý, nói cho tôi biết tình hình của Tiểu Bạch Long đi, coi như nghe kể chuyện để tôi lái xe đỡ ngủ gật”.

Tư thế ngồi trên xe của Thánh nữ Loan Loan không giống với người khác, đôi chân thon dài trắng nõn không chịu để yên mà lại cuộn tròn lại trên ghế giống như ngồi trên sô pha ở nhà.

Cái miệng nhỏ đó ngay từ lúc lên xe vẫn chưa từng dừng lại, đặc biệt còn cực kỳ thích một món ăn vặt có tên là hạt dẻ cười.

Đống đồ ăn vặt đặt ở ghế sau vốn dĩ dành cho Diệp Tiểu Trân đoán chừng đều bị cô ta xử lý hết rồi.

Vừa cắn vỏ hạt dẻ cười vừa nói bằng giọng điệu của người hiểu biết: “Nhắc tới Bạch Long Sứ này, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bố tôi, là cận vệ mà bố tôi tin tưởng nhất”.

“Người này trời sinh có dáng vẻ ưa nhìn, hơn nữa dù là bên trong hay bên ngoài thì đều khiến cho người ta hết sức đố kỵ, bộ não như thể từng được khai quang vậy, chỉ cần là thứ anh ta đã từng tiếp xúc thì đều vô cùng tinh thông”.

“Một bộ đồ trắng, một thanh kiếm dài sắc lạnh có một không hai, không một ai có thể nhìn thấu sự thâm sâu trong lòng”.

“Trước nay chưa từng lộ mặt ra bên ngoài thế nhưng lại hiểu về thế giới bên ngoài như lòng bàn tay, là một thiên tài hiếm có trong giáo phái áo đỏ”.

“Bố nuôi tôi từng nói dựa vào kỹ thuật máy tính của Bạch Long Sứ, dù có đặt ở thế giới bên ngoài thì cũng sẽ khiến cho lĩnh vực mạng internet có biến động long trời lở đất”.

“Thật ra người này mọi mặt đều tốt, thế nhưng tôi lại không thích anh ta lắm, cả ngày mặt mày cứ hằm hằm như thể có ai nợ tiền anh ta vậy”.

“Hơn nữa bụng dạ của người này cũng quá thâm sâu, vĩnh viễn không ai biết được trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, tôi với anh ta vẫn luôn là kiểu tôn kính nhưng không thể gần gũi, sợ ngày nào đó bị anh ta bán rồi vẫn còn giúp anh ta đếm tiền”.

Thánh nữ Loan Loan nói về tình hình của Bạch Long Sứ sinh động như thật.

Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang lại càng trở nên sâu xa, lẽ nào những suy đoán trước đây của mình thật sự đã sai kể từ khi bắt đầu?

Từ Nam Giang tới Thục Địa đường xá xa xôi, có điều vẫn may bên cạnh có một mỹ nhân có tính cách hoạt bát, ríu ra ríu rít không ngừng nên cũng còn nhàm chán nữa.

Dọc đường mỗi lần đi qua khu phục vụ thì thánh nữ có thân phận tôn quý của giáo phái áo đỏ đều sẽ diễn tiết mục “mua hàng”.

Hàng ghế sau và cốp của chiếc polo nhỏ hàng second-hand vốn dĩ thể tích cũng không lớn đã bị lấp kín bởi đủ loại đồ ăn vặt.

Lời giải thích mà Thánh nữ Loan Loan thân phận tôn quý đưa ra cũng khiến cho người ta không biết phải nói gì: “Thời gian quý giá, những thứ này có thể vừa đi vừa ăn, tiết kiệm thì giờ ăn cơm”.

Diệp Vĩnh Khang bất lực nói: “Mỗi lần đi qua nơi nào có phong cảnh đẹp một chút, thời gian cô xuống xe chụp ảnh cũng đủ để ăn mấy bữa cơm rồi”.

Thấy mánh khoé đó của mình bị nhìn thấu, gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ Loan Loan hơi ửng đỏ, thế nhưng vẫn gân cổ cứng miệng: “Người ta là con gái mà, con gái chụp mấy tấm hình đẹp tí thì có làm sao, tôi lớn như vậy rồi cũng chưa từng chụp ảnh lần nào đâu”.

“Giáo phái áo đỏ của mấy người ngay cả cái điện thoại để chụp ảnh cũng không mua nổi à?”

Diệp Vĩnh Khang chắc chắn sẽ không tin vào cái lý do lãng xẹt đó, dù sao dọc đường cũng rảnh rỗi, chi bằng đấu võ mồm mấy câu với cô gái này cho đỡ buồn chán.

Không ngờ câu nói này lập tức khiến cho ánh mắt của cô gái trở nên u ám.

“Giáo quy của chúng tôi rất nghiêm, trừ phi được phê chuẩn nếu không thì không được tự tiện sử dụng công cụ truyền tin có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả mấy thứ hiện đại bên ngoài cũng không được tự ý sử dụng”.

“Nếu không một khi phát hiện ra sẽ là tội chết, giáo quy của chúng tôi nói rồi, thế giới bên ngoài đều là ô uế bẩn thỉu, những thứ đó sẽ làm vấy bẩn sự thần thánh của giáo phái áo đỏ chúng tôi”.

“Cả giáo phái áo đỏ, người có thể sử dụng mấy thứ đó chỉ có bố nuôi và Tiểu Bạch Long, sự hiểu biết của chúng tôi về thế giới bên ngoài đều là thông qua ti vi, hơn nữa thời gian xem ti vi cũng có quy định, mỗi tuần chỉ có thể xem hai tiếng đồng hồ”.

“Dẫu sao thì tôi cũng cực kỳ không thích cuộc sống giống như vậy, trước đây tôi cảm thấy rất có lý, thế nhưng sau này tôi dần nhận ra thiêng liêng hay không không quyết định bởi việc dùng thứ gì mà là ở lòng người”.

“Ví dụ như tình hình hiện nay của giáo phái áo đỏ chúng tôi, tranh giành cấu xé lẫn nhau đang dần nhiều hơn, cũng không biết sự sạch sẽ hơn thế giới bên ngoài đã đi đâu mất rồi”.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu sang nhìn cô gái đang mặt mày âm trầm ngồi phía bên cạnh, vốn dĩ định nói gì đó, thế nhưng mở miệng ra rồi cuối cùng vẫn lại nuốt những lời định nói vào trong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom