Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 904-906
Chương 904: Điên cuồng
“Hiện trường bố trí tốt chưa?”
“Đã bố trí đúng theo yêu cầu của ngài, đặt báo cáo phân tích ADN của Hạ Linh và Lê Vân Hàng vào tay ông ta, ngụy tạo nguyên nhân ông ta tái phát bệnh tim, cảnh sát sẽ không tìm tới chúng ta!”
Thấy Jackson hơi dịu đi, đám cấp dưới mới hơi thả lỏng, nhưng lại nhớ tới việc mình đi vội quá, cho dù dựng hiện trường giả cũng không đủ tỉ mỉ thì lại hơi chột dạ, không dám nói rõ với Jackson.
Có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ? Đám người này ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi.
“Làm tốt lắm, đi ra ngoài đi!” Jackson hài lòng cười.
“Vâng!”
Nghe Jackson ra lệnh, đám người nhanh chóng tản đi, để lại mình Jackson trong phòng.
Ông ta cho rằng mình đã tìm được tài liệu, cho dù Lê Vân Hàng không chết cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lại không nghĩ tới… Lê Vân Hàng sẽ giấu.
Bệnh viện, Hạ Linh vốn định chờ Lâm Quân nói chuyện điệ thoại xong sẽ nói sự thật cho anh nghe, nhưng lời tới bên miệng lại không cách nào thoát ra được.
Bây giờ còn chưa biết tình trạng cha thế nào, không rõ cha đã biết mình không phải con gái của cha chưa, nếu lại có thêm gì kích thích ông ấy nữa thì e là ông sẽ không gượng nổi mất.
Hơn nữa, Hà Dĩ Phong sắp đến, nếu anh ấy biết mình vì lợi ích của bản thân mà giấu chuyện Lê Nhật Linh là con gái ruột của ba thì anh ấy sẽ xem thường mình mất.
“Hạ Linh, lúc nãy em định nói gì với anh à?”
“À, em định hỏi anh muốn đối phó .Jackson thế nào?”
“Anh chưa biết, nhưng ông ta có thuốc giải độc của Nhật Linh, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ” Lâm Quân xoa khóe mắt.
“Theo cách làm của ông ta từ trước tới giờ có thể thấy, trừ khi anh có lợi thế có thể đưa ra để trao đổi với ông ta, bằng không ông ta sẽ không giao thuốc giải cho anh”
“Anh biết.”
“Chuyện của cha hôm nay anh nghỉ ngờ do ông ta làm sao?” Hạ Linh hỏi anh.
“Từ từ”
“Tại sao? Sao bọn họ phải mạo hiểm làm chuyện trái pháp luật cơ chứ?” Hạ Linh cảm thấy chuyện này rất vô lý. Cho dù giờ cô ấy đã biết Jackson luôn lợi dụng bản thân, nhưng trước giờ ông ta vẫn đóng vai một người chú tốt, sự tương phản này khiến cô ấy khó mà thừa nhận nổi.
“Thật ra mấy năm nay .Jackson không chỉ kinh doanh mình Công ty LX, ông ta còn làm giao dịch ngầm và nhiều hoạt động phi pháp khác. Mấy năm nay cha em luôn điều tra ông †a. Hôm qua vừa bắt đầu có tiến triển, có lẽ cha em nắm được chứng cứ phạm tội của .Jackson nên Jackson muốn giết người giệt khẩu”
“Sao ông ta có thể điên cuồng như vậy?”
Nghĩ tới sự chăm sóc của .Jackson bao năm qua, lúc này chỉ thấy vẻ mặt vặn vẹo bên dưới lớp mặt nạ nhân nghĩa ấy, Hạ Linh thoáng rùng mình.
“Nếu lần này cha không lưu lại manh mối gì khác thì cứ để em đến chỗ .Jackson, em có thể trộm thuốc giải hoặc chứng cứ phạm tội của ông ta!” Đôi mắt Hạ Linh chợt trở nên kiên định, Lâm Quân nhìn ngây người.
“Em nói linh tinh gì đấy? Hạ Linh, anh nói nhiều như thế em còn không hiểu được sao? Jackson không phải dạng người dễ qua mặt như em nghĩ đâu.
“Em nghe hiểu, em biết là nguy hiểm, nhưng bây giờ trừ em ra còn ai có thể tiếp cận ông ta nữa?” Hạ Linh mím môi bình tĩnh nhìn Lâm Quân.
Hà Dĩ Phong đã quay lại, còn dẫn Lê Minh Nguyệt theo, mà cô ấy cũng muốn có thể giúp bọn họ một tay chứ không phải tránh ở phía sau, nhận sự bảo vệ của bọn họ.
Hạ Linh muốn nói cho Hà Dĩ Phong biết, cô ấy có thể kiên cường đứng bên người anh.
“Lâm Quân” Hà Dĩ Phong đi về phía bọn họ, đánh gãy đối thoại của hai người.
“ừ”
“Sao hai người nhăn nhó thế? Phẫu thuật xong chưa? Chú Hàng sao rồi?”
Hạ Linh thấy Hà Dĩ Phong thì trong lòng hơi gợn sóng, nhưng nhìn đến Lê Minh Nguyệt như chim nhỏ nép vào lòng anh ta thì im lặng không nói “Đang phẫu thuật, chắc sắp xong rồi.”
“Tôi vẫn chậm một bước, chứng cớ chắc bị người của Jackson mang đi hết rồi.”
“Không sao, quan trọng nhất bây giờ là hi vọng chú Hàng bình an, chuyện khác kiểu gì cũng có cách thôi.”
“Đúng vậy”
Cạch.
Cửa phòng phẫu thuật bị người đẩy ra, bác sĩ mổ chính đi tới, nhìn ba người vây lại thì kéo khẩu trang xuống.
“Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?”
Chương 905: Chó cùng dứt giậu
“Người bệnh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng vì đầu cũng bị thương nên vẫn còn hôn mê”
“Khi nào ông ấy có thể tỉnh lại?”
“Chuyện này phải xem ý chí của người bệnh, có thể là một ngày, hai ngày, cũng có thể là một năm, hai năm, thậm chí có thể hôn mê cả đời”
“Cái gì?” Nước mắt Hạ Linh lại tràn mi.
“Ông là bác sĩ kiểu gì vậy? Không cho câu trả lời chính xác đáng tin được à?” Hà Dĩ Phong chỉ vào mặt bác sĩ mà mắng.
“Đây là bệnh viện, mời anh giữ trật tự cho.” Y tá bước tới răn dạy.
Lâm Quân ngăn Hà Dĩ Phong phát cáu, bình tĩnh suy nghĩ đủ loại tình huống sau đó.
“Thưa anh, làm bác sĩ, chúng tôi cần phản ánh tình trạng bệnh nhân một cách chỉ tiết, mà tình huống phục hồi của người bệnh phụ thuộc vào từng chu kỳ. Anh đến bệnh viện nào đi nữa bác sĩ cũng sẽ cho anh câu trả lời tương tự”
Bác sĩ mổ chính bình tĩnh giải thích, sau đó đi ngang qua đám người bọn họ.
“Chú Hàng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa thì cũng rất may mắn rồi. Đừng gây chuyện không đâu.”
Lâm Quân võ vai Hà Dĩ Phong, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Linh.
“Vào xem cha em một lát đi!”
“Vâng.”
Hạ Linh chấn chỉnh cảm xúc của mình một lát mới đi vào.
Lâm Quân không theo cô ấy vào thăm bệnh, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, sau đó xoay người về hành lang.
“Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Jackson rất linh mẫn, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện chuyện tôi bảo cậu tìm thuốc giải.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Tạm thời chưa rõ lắm, còn Hạ…”
Chuông di động cắt ngang lời của Lâm Quân, anh cầm di động ra xem, là Bùi Anh Thư. Sao cô ấy lại gọi cho anh?
“Alo?”
“Chào anh Quân, còn nhớ em không?”
Bên kia đầu dây, Bùi Anh Thư cầm một ly vang đỏ, đôi môi hé cười.
“Tất nhiên rồi, cô Thư, nhân viên lễ tân của LX thất bại”
“Thất bại? Hừ, đó là lúc trước thôi, bây giờ không giống.
Anh Quân chưa quên ước định lúc trước của chúng ta chứ?”
“Đương nhiên không quên, lời của cô có ý riêng đúng chứ!”
“Bây giờ trong tay tôi có thứ này, tôi nghĩ anh sẽ rất hứng thú đấy!”
“Thứ gì?”
“Anh gặp tôi là biết, giờ anh có thời gian chứ?” Đối phương.
cười quyến rũ mời.
“Bây giờ à? Muộn quá rồi!”
“Ồ, không muốn phải không? Được thôi, tôi nghĩ phó chủ tịch của tôi sẽ cho tôi giá tốt!”
“Cái gì? Jackson? Từ từ!” Lâm Quân mím môi.
“Nhưng nếu anh muốn, tất nhiên phải để lại cho anh rồi.”
Bùi Anh Thư cười khẽ, khôi phục dáng vẻ dịu dàng quyến rũ.
“Cô đang ở đâu?” Lâm Quân cau mày, người này thật có dã tâm, gọi cho anh muộn như vậy, bất cứ người đàn ông nào đều hiểu cô ta muốn gì.
“Tôi ở nhà, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi đấy, mau tới đây đi!”
Chương 906: Anh yêu Lê Minh Nguyệt, vậy em phải làm sao?
“Được” Lâm Quân cúp điện thoại, trong khi đó Hà Dĩ Phong đứng bên cạnh thì lắng nghe tất cả cuộc hội thoại.
“Sao vậy? Cậu vẫn còn muốn đi ra ngoài à? Cái cô Bùi Anh Thư này có vẻ có ý với cậu đấy, cậu không sợ Nhật Linh biết à?”
Hà Dĩ Phong cười với vẻ xấu xa, thông qua nội dung cuộc.
hội thoại anh ta biết người đầu dây bên kia là ai.
ừng nói linh tỉnh, tôi chỉ đi để xử lý một ít việc thôi, có khả năng Bùi Anh Thư đang năm giữ thứ mà chúng ta muốn có”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Quân thì Hà Dĩ Phong cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta biết Lâm Quân rất để tâm đến Lê Nhật Linh vì vậy cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ phản bội cô.
“Được rồi, cậu đi đi, việc ở đây cứ để tôi lo cho”
“ừ”
Sau khi Lâm Quân đi Hà Dĩ Quân liền nhìn về phía phòng bệnh của Lê Vân Hàng, anh chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Hạ Linh đang dùng tay chống cằm ngây người nhìn Lê Vân Hàng, vành mắt cô ấy đỏ chót, xem ra là vừa mới khóc xong.
“Đã muộn lắm rồi, em về nghỉ ngươi đi, để anh chăm sóc.
chú Hàng cho”
Giọng của Hà Dĩ Phong làm Hạ Linh giật mình, cô ấy ngẩn ra nhìn Hà Dĩ Phong mấy giây sau đó gượng cười thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại chua xót, lệ rơi đầy mặt.
“Sao lại khóc rồi?” Hà Dĩ Phong bước lên đưa khăn tay cho cô ấy. Mặc dù bây giờ người anh ta yêu là Lê Minh Nguyệt, thế nhưng người đang đứng trước mặt cũng là người anh ta đã từng thật lòng yêu, cho dù xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè thì Hà Dĩ Phong cũng không thể mặc kệ, huống chi phương châm sống của Hà Dĩ Phong là không thể để các cô gái xinh đẹp khóc.
“Anh vẫn còn quan tâm em sao?”
“Em đừng hiểu lầm nha Hạ Linh, bây giờ anh chỉ coi em là bạn bè thôi, hiện tại trong lòng anh đã có Lê Minh Nguyệt rồi”
“Anh yêu Lê Minh Nguyệt, vậy em phải làm sao?” Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Hạ Linh càng nức nở nghẹn ngào hơn, cô vô cùng muốn giả thích chân tướng của chuyện năm đó.
Cô ấy rất muốn một lần được dũng cảm vì bản thân, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy khiên cô ấy bỗng hiểu được cái gọi là “đời người ngắn ngủi”, con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được ngày.
mai đến trước hay là chuyện bất trắc sẽ tới trước một bước.
“Thôi đi Hạ Linh, năm đó chính em là người bỏ đi trước!”
Hạ Dĩ Phong rõ ràng là đã mất kiên nhẫn, anh ta nhíu mày một cái.
Con gái vốn chính là một sinh vật nhạy bén, xuyên qua tròng mắt của anh Hạ Linh có thể nhìn thấy vẻ chán ghét, cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu rõ Hà Dĩ Phong không còn yêu mình nữa rồi, sau này cũng sẽ không. Hà Dĩ Phong yêu Hạ Linh nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng chứ chưa bao giờ dùng vẻ thiếu kiên nhẫn thậm chí là chán ghét này để nhìn Hạ Linh.
Yêu khiến con người ta trở nên thấp kém. Cô ấy đã từng kiêu ngạo giống như một nàng công chúa trước mặt anh thế nhưng giờ thì sao? Bây giờ sự thảm thương của cô có bày hết ra trước mặt anh thì Hà Dĩ Phong cũng chẳng đau lòng dù chỉ một chút.
Lúc anh đưa cho cô khăn tay khiến cô có một chút ảo.
tưởng, thế nhưng anh lại nói trong lòng anh có người khác rồi chỉ coi cô là bạn bè mà thôi.
Anh ấy đã buông được rồi nhưng bản thân cô thì sao?
Ép sự tủi thân bản thân tích lũy bấy lâu nay xuống lồng ngực đến không cách nào phun ra, không rơi thêm dù chỉ một giọt nước mắt, hiện tại giải thích thì có ích gì, tất cả đều đã muộn rồi.
“Anh đi đi”
Những lời vốn muốn nói khi nói ra miệng đã biến thành ba chữ, hai mắt cô vô thần lạnh nhạt phun ra một câu.
“Hạ Linh..” Hà Dĩ Phong rõ ràng đã bị phản ứng của Hạ Linh làm cho giật mình, dáng vẻ của cô ấy bây giờ giống như: lòng đã nguội như tro, có phải mấy lời anh vừa nói có hơi quá đáng không nhỉ? Hà Dĩ Phong muốn há miệng an ủi thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Ra ngoài!” Hà Linh đè xuống tâm tình của mình, cô chỉ tay ra cửa.
Hà Dĩ Phong do dự một chút cuối cùng vẫn đi ra khỏi phòng, thế nhưng anh không rời đi mà ngồi ở liệt ở trên hàng ghế ngoài hành lang, trong lòng cũng buồn phiền không thôi.
“Alo, Minh Nguyệt, ngày hôm nay có lẽ anh sẽ không về đâu. Chú Vân Hàng xảy ra chuyện, giờ đang ở viện rồi, anh ở đây chăm sóc chú ấy.
“Bị thương hả? Có nghiêm trọng không anh?”
“Vẫn đang hôn mê, trước tiên đừng nói cho Nhật Linh biết tình hình thực thế, em ấy đang không khỏe”
“Ừ em biết.”
Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé, bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm”
“Ừ em cũng vậy, à nhớ chăm sóc tốt cho Nhật Linh nữa nha”
Nghe được những lời quan tâm của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong cảm thấy trong lòng ấm lên. Không phải là anh ta không muốn nói cho Lê Minh Nguyệt rằng bản thân quyết định ở lại là vì không yên tâm để Hạ Linh ở lại đây một mình.
“Hiện trường bố trí tốt chưa?”
“Đã bố trí đúng theo yêu cầu của ngài, đặt báo cáo phân tích ADN của Hạ Linh và Lê Vân Hàng vào tay ông ta, ngụy tạo nguyên nhân ông ta tái phát bệnh tim, cảnh sát sẽ không tìm tới chúng ta!”
Thấy Jackson hơi dịu đi, đám cấp dưới mới hơi thả lỏng, nhưng lại nhớ tới việc mình đi vội quá, cho dù dựng hiện trường giả cũng không đủ tỉ mỉ thì lại hơi chột dạ, không dám nói rõ với Jackson.
Có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ? Đám người này ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi.
“Làm tốt lắm, đi ra ngoài đi!” Jackson hài lòng cười.
“Vâng!”
Nghe Jackson ra lệnh, đám người nhanh chóng tản đi, để lại mình Jackson trong phòng.
Ông ta cho rằng mình đã tìm được tài liệu, cho dù Lê Vân Hàng không chết cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lại không nghĩ tới… Lê Vân Hàng sẽ giấu.
Bệnh viện, Hạ Linh vốn định chờ Lâm Quân nói chuyện điệ thoại xong sẽ nói sự thật cho anh nghe, nhưng lời tới bên miệng lại không cách nào thoát ra được.
Bây giờ còn chưa biết tình trạng cha thế nào, không rõ cha đã biết mình không phải con gái của cha chưa, nếu lại có thêm gì kích thích ông ấy nữa thì e là ông sẽ không gượng nổi mất.
Hơn nữa, Hà Dĩ Phong sắp đến, nếu anh ấy biết mình vì lợi ích của bản thân mà giấu chuyện Lê Nhật Linh là con gái ruột của ba thì anh ấy sẽ xem thường mình mất.
“Hạ Linh, lúc nãy em định nói gì với anh à?”
“À, em định hỏi anh muốn đối phó .Jackson thế nào?”
“Anh chưa biết, nhưng ông ta có thuốc giải độc của Nhật Linh, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ” Lâm Quân xoa khóe mắt.
“Theo cách làm của ông ta từ trước tới giờ có thể thấy, trừ khi anh có lợi thế có thể đưa ra để trao đổi với ông ta, bằng không ông ta sẽ không giao thuốc giải cho anh”
“Anh biết.”
“Chuyện của cha hôm nay anh nghỉ ngờ do ông ta làm sao?” Hạ Linh hỏi anh.
“Từ từ”
“Tại sao? Sao bọn họ phải mạo hiểm làm chuyện trái pháp luật cơ chứ?” Hạ Linh cảm thấy chuyện này rất vô lý. Cho dù giờ cô ấy đã biết Jackson luôn lợi dụng bản thân, nhưng trước giờ ông ta vẫn đóng vai một người chú tốt, sự tương phản này khiến cô ấy khó mà thừa nhận nổi.
“Thật ra mấy năm nay .Jackson không chỉ kinh doanh mình Công ty LX, ông ta còn làm giao dịch ngầm và nhiều hoạt động phi pháp khác. Mấy năm nay cha em luôn điều tra ông †a. Hôm qua vừa bắt đầu có tiến triển, có lẽ cha em nắm được chứng cứ phạm tội của .Jackson nên Jackson muốn giết người giệt khẩu”
“Sao ông ta có thể điên cuồng như vậy?”
Nghĩ tới sự chăm sóc của .Jackson bao năm qua, lúc này chỉ thấy vẻ mặt vặn vẹo bên dưới lớp mặt nạ nhân nghĩa ấy, Hạ Linh thoáng rùng mình.
“Nếu lần này cha không lưu lại manh mối gì khác thì cứ để em đến chỗ .Jackson, em có thể trộm thuốc giải hoặc chứng cứ phạm tội của ông ta!” Đôi mắt Hạ Linh chợt trở nên kiên định, Lâm Quân nhìn ngây người.
“Em nói linh tinh gì đấy? Hạ Linh, anh nói nhiều như thế em còn không hiểu được sao? Jackson không phải dạng người dễ qua mặt như em nghĩ đâu.
“Em nghe hiểu, em biết là nguy hiểm, nhưng bây giờ trừ em ra còn ai có thể tiếp cận ông ta nữa?” Hạ Linh mím môi bình tĩnh nhìn Lâm Quân.
Hà Dĩ Phong đã quay lại, còn dẫn Lê Minh Nguyệt theo, mà cô ấy cũng muốn có thể giúp bọn họ một tay chứ không phải tránh ở phía sau, nhận sự bảo vệ của bọn họ.
Hạ Linh muốn nói cho Hà Dĩ Phong biết, cô ấy có thể kiên cường đứng bên người anh.
“Lâm Quân” Hà Dĩ Phong đi về phía bọn họ, đánh gãy đối thoại của hai người.
“ừ”
“Sao hai người nhăn nhó thế? Phẫu thuật xong chưa? Chú Hàng sao rồi?”
Hạ Linh thấy Hà Dĩ Phong thì trong lòng hơi gợn sóng, nhưng nhìn đến Lê Minh Nguyệt như chim nhỏ nép vào lòng anh ta thì im lặng không nói “Đang phẫu thuật, chắc sắp xong rồi.”
“Tôi vẫn chậm một bước, chứng cớ chắc bị người của Jackson mang đi hết rồi.”
“Không sao, quan trọng nhất bây giờ là hi vọng chú Hàng bình an, chuyện khác kiểu gì cũng có cách thôi.”
“Đúng vậy”
Cạch.
Cửa phòng phẫu thuật bị người đẩy ra, bác sĩ mổ chính đi tới, nhìn ba người vây lại thì kéo khẩu trang xuống.
“Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?”
Chương 905: Chó cùng dứt giậu
“Người bệnh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng vì đầu cũng bị thương nên vẫn còn hôn mê”
“Khi nào ông ấy có thể tỉnh lại?”
“Chuyện này phải xem ý chí của người bệnh, có thể là một ngày, hai ngày, cũng có thể là một năm, hai năm, thậm chí có thể hôn mê cả đời”
“Cái gì?” Nước mắt Hạ Linh lại tràn mi.
“Ông là bác sĩ kiểu gì vậy? Không cho câu trả lời chính xác đáng tin được à?” Hà Dĩ Phong chỉ vào mặt bác sĩ mà mắng.
“Đây là bệnh viện, mời anh giữ trật tự cho.” Y tá bước tới răn dạy.
Lâm Quân ngăn Hà Dĩ Phong phát cáu, bình tĩnh suy nghĩ đủ loại tình huống sau đó.
“Thưa anh, làm bác sĩ, chúng tôi cần phản ánh tình trạng bệnh nhân một cách chỉ tiết, mà tình huống phục hồi của người bệnh phụ thuộc vào từng chu kỳ. Anh đến bệnh viện nào đi nữa bác sĩ cũng sẽ cho anh câu trả lời tương tự”
Bác sĩ mổ chính bình tĩnh giải thích, sau đó đi ngang qua đám người bọn họ.
“Chú Hàng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa thì cũng rất may mắn rồi. Đừng gây chuyện không đâu.”
Lâm Quân võ vai Hà Dĩ Phong, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Linh.
“Vào xem cha em một lát đi!”
“Vâng.”
Hạ Linh chấn chỉnh cảm xúc của mình một lát mới đi vào.
Lâm Quân không theo cô ấy vào thăm bệnh, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, sau đó xoay người về hành lang.
“Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Jackson rất linh mẫn, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện chuyện tôi bảo cậu tìm thuốc giải.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Tạm thời chưa rõ lắm, còn Hạ…”
Chuông di động cắt ngang lời của Lâm Quân, anh cầm di động ra xem, là Bùi Anh Thư. Sao cô ấy lại gọi cho anh?
“Alo?”
“Chào anh Quân, còn nhớ em không?”
Bên kia đầu dây, Bùi Anh Thư cầm một ly vang đỏ, đôi môi hé cười.
“Tất nhiên rồi, cô Thư, nhân viên lễ tân của LX thất bại”
“Thất bại? Hừ, đó là lúc trước thôi, bây giờ không giống.
Anh Quân chưa quên ước định lúc trước của chúng ta chứ?”
“Đương nhiên không quên, lời của cô có ý riêng đúng chứ!”
“Bây giờ trong tay tôi có thứ này, tôi nghĩ anh sẽ rất hứng thú đấy!”
“Thứ gì?”
“Anh gặp tôi là biết, giờ anh có thời gian chứ?” Đối phương.
cười quyến rũ mời.
“Bây giờ à? Muộn quá rồi!”
“Ồ, không muốn phải không? Được thôi, tôi nghĩ phó chủ tịch của tôi sẽ cho tôi giá tốt!”
“Cái gì? Jackson? Từ từ!” Lâm Quân mím môi.
“Nhưng nếu anh muốn, tất nhiên phải để lại cho anh rồi.”
Bùi Anh Thư cười khẽ, khôi phục dáng vẻ dịu dàng quyến rũ.
“Cô đang ở đâu?” Lâm Quân cau mày, người này thật có dã tâm, gọi cho anh muộn như vậy, bất cứ người đàn ông nào đều hiểu cô ta muốn gì.
“Tôi ở nhà, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi đấy, mau tới đây đi!”
Chương 906: Anh yêu Lê Minh Nguyệt, vậy em phải làm sao?
“Được” Lâm Quân cúp điện thoại, trong khi đó Hà Dĩ Phong đứng bên cạnh thì lắng nghe tất cả cuộc hội thoại.
“Sao vậy? Cậu vẫn còn muốn đi ra ngoài à? Cái cô Bùi Anh Thư này có vẻ có ý với cậu đấy, cậu không sợ Nhật Linh biết à?”
Hà Dĩ Phong cười với vẻ xấu xa, thông qua nội dung cuộc.
hội thoại anh ta biết người đầu dây bên kia là ai.
ừng nói linh tỉnh, tôi chỉ đi để xử lý một ít việc thôi, có khả năng Bùi Anh Thư đang năm giữ thứ mà chúng ta muốn có”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Quân thì Hà Dĩ Phong cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta biết Lâm Quân rất để tâm đến Lê Nhật Linh vì vậy cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ phản bội cô.
“Được rồi, cậu đi đi, việc ở đây cứ để tôi lo cho”
“ừ”
Sau khi Lâm Quân đi Hà Dĩ Quân liền nhìn về phía phòng bệnh của Lê Vân Hàng, anh chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Hạ Linh đang dùng tay chống cằm ngây người nhìn Lê Vân Hàng, vành mắt cô ấy đỏ chót, xem ra là vừa mới khóc xong.
“Đã muộn lắm rồi, em về nghỉ ngươi đi, để anh chăm sóc.
chú Hàng cho”
Giọng của Hà Dĩ Phong làm Hạ Linh giật mình, cô ấy ngẩn ra nhìn Hà Dĩ Phong mấy giây sau đó gượng cười thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại chua xót, lệ rơi đầy mặt.
“Sao lại khóc rồi?” Hà Dĩ Phong bước lên đưa khăn tay cho cô ấy. Mặc dù bây giờ người anh ta yêu là Lê Minh Nguyệt, thế nhưng người đang đứng trước mặt cũng là người anh ta đã từng thật lòng yêu, cho dù xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè thì Hà Dĩ Phong cũng không thể mặc kệ, huống chi phương châm sống của Hà Dĩ Phong là không thể để các cô gái xinh đẹp khóc.
“Anh vẫn còn quan tâm em sao?”
“Em đừng hiểu lầm nha Hạ Linh, bây giờ anh chỉ coi em là bạn bè thôi, hiện tại trong lòng anh đã có Lê Minh Nguyệt rồi”
“Anh yêu Lê Minh Nguyệt, vậy em phải làm sao?” Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Hạ Linh càng nức nở nghẹn ngào hơn, cô vô cùng muốn giả thích chân tướng của chuyện năm đó.
Cô ấy rất muốn một lần được dũng cảm vì bản thân, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy khiên cô ấy bỗng hiểu được cái gọi là “đời người ngắn ngủi”, con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được ngày.
mai đến trước hay là chuyện bất trắc sẽ tới trước một bước.
“Thôi đi Hạ Linh, năm đó chính em là người bỏ đi trước!”
Hạ Dĩ Phong rõ ràng là đã mất kiên nhẫn, anh ta nhíu mày một cái.
Con gái vốn chính là một sinh vật nhạy bén, xuyên qua tròng mắt của anh Hạ Linh có thể nhìn thấy vẻ chán ghét, cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu rõ Hà Dĩ Phong không còn yêu mình nữa rồi, sau này cũng sẽ không. Hà Dĩ Phong yêu Hạ Linh nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng chứ chưa bao giờ dùng vẻ thiếu kiên nhẫn thậm chí là chán ghét này để nhìn Hạ Linh.
Yêu khiến con người ta trở nên thấp kém. Cô ấy đã từng kiêu ngạo giống như một nàng công chúa trước mặt anh thế nhưng giờ thì sao? Bây giờ sự thảm thương của cô có bày hết ra trước mặt anh thì Hà Dĩ Phong cũng chẳng đau lòng dù chỉ một chút.
Lúc anh đưa cho cô khăn tay khiến cô có một chút ảo.
tưởng, thế nhưng anh lại nói trong lòng anh có người khác rồi chỉ coi cô là bạn bè mà thôi.
Anh ấy đã buông được rồi nhưng bản thân cô thì sao?
Ép sự tủi thân bản thân tích lũy bấy lâu nay xuống lồng ngực đến không cách nào phun ra, không rơi thêm dù chỉ một giọt nước mắt, hiện tại giải thích thì có ích gì, tất cả đều đã muộn rồi.
“Anh đi đi”
Những lời vốn muốn nói khi nói ra miệng đã biến thành ba chữ, hai mắt cô vô thần lạnh nhạt phun ra một câu.
“Hạ Linh..” Hà Dĩ Phong rõ ràng đã bị phản ứng của Hạ Linh làm cho giật mình, dáng vẻ của cô ấy bây giờ giống như: lòng đã nguội như tro, có phải mấy lời anh vừa nói có hơi quá đáng không nhỉ? Hà Dĩ Phong muốn há miệng an ủi thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Ra ngoài!” Hà Linh đè xuống tâm tình của mình, cô chỉ tay ra cửa.
Hà Dĩ Phong do dự một chút cuối cùng vẫn đi ra khỏi phòng, thế nhưng anh không rời đi mà ngồi ở liệt ở trên hàng ghế ngoài hành lang, trong lòng cũng buồn phiền không thôi.
“Alo, Minh Nguyệt, ngày hôm nay có lẽ anh sẽ không về đâu. Chú Vân Hàng xảy ra chuyện, giờ đang ở viện rồi, anh ở đây chăm sóc chú ấy.
“Bị thương hả? Có nghiêm trọng không anh?”
“Vẫn đang hôn mê, trước tiên đừng nói cho Nhật Linh biết tình hình thực thế, em ấy đang không khỏe”
“Ừ em biết.”
Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé, bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm”
“Ừ em cũng vậy, à nhớ chăm sóc tốt cho Nhật Linh nữa nha”
Nghe được những lời quan tâm của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong cảm thấy trong lòng ấm lên. Không phải là anh ta không muốn nói cho Lê Minh Nguyệt rằng bản thân quyết định ở lại là vì không yên tâm để Hạ Linh ở lại đây một mình.
Bình luận facebook