Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 908-912
Chương 908: Còn muốn được tôn trọng
“Này cô, xin cô tự trọng!”
Bùi Anh Thư hiển như là bị cái đẩy của anh làm cho khiếp sợ. Đối với thân hình và tướng mạo của mình cô ta vẫn rất có tự tin, cô ta ngồi bệt ở dưới đất, nhìn Lâm Quân một cách sợ hãi.
“Anh!”
“Cô cho tôi thứ tôi cần thì tất nhiên tôi cũng sẽ cho cô thứ cô muốn. Thế nhưng dã tâm của cô quá lớn, nó sẽ khiến cô chẳng chiếm được cái gì cả” Trong ánh mắt của Lâm Quân toát ra sự ghét bỏ không che giấu chút nào.
Sự chán ghét ấy đâm cho ánh mắt của Bùi Anh Thư phát đau: “Anh không sợ tôi sẽ không đưa cho anh sao?”
Bùi Anh Thư cười găn.
“Cô có thể làm vậy. Thế nhưng mà cô nên rõ hơn tôi Jackson là hạng người nào, nếu như để hắn biết được có người phản bội lại hắn, cô đoán người kia sẽ có kết cục như thế nào?”
Lâm Quân hiển nhiên là không có bị uy hiếp, anh cũng cười lạnh đáp lại Bùi Anh Thư. Bùi Anh Thư vừa nãy vẫn còn có thể cười nhạt, sau khi nghe những lời này của Lâm Quân sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh chờ đấy!”
“Anh không cần phải biết, chỉ cần đừng có quên hứa hẹn anh đã cho tôi là được.”
“Đương nhiên rồi. Sau khi việc này kết thúc cô có thể trực tiếp về Việt Nam, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”
“Anh nghĩ tôi chỉ là muốn thứ này thôi sao?”
“Vậy cô còn muốn gì nữa?”
“Muốn được tôn trọng”
“Bùi Anh Thư không còn lỗ mãng như vừa rồi nữa, ánh mắt cô lúc này vừa kiên định vừa nghiêm túc.
Lâm Quân không nói gì mà đứng lên đi ra ngoài. Bùi Anh Thư nhìn bóng lưng anh rời đi, cô ta lại rót cho mình một ly rượu rồi lại một hơi uống cạn.
Ban đầu khi xa xứ đến nước Pháp, cô ta cũng muốn dốc hết sức mình làm ra sự nghiệp, thế nhưng không nghĩ tới quanh quẩn một hồi lại dựa vào cách này để về nước.
Thế nhưng kết cục hiện tại của cô ta bây giờ vừa thảm hại lại vừa ti tiện.
Một thân một mình ở nước ngoài có bao nhiêu khó khăn chỉ có bản thân cô ta tự biết, lúc cô đơn nhớ nhà bao nhiêu cũng chỉ có cô ta tự biết.
Sự cay đắng trong lòng giống như từng ly từng ly rượu vang không bị pha loãng, loại người đứng ở trên cao như Lâm Quân sao có thể biết được. Bên môi Bùi Anh Thư không khỏi vẽ ra nụ cười khổ tự giễu.
Lâm Quân lái xe, chiếc xe không lưu luyến chút nào mà chạy vùn vụt. Trong cái đêm cô đơn lạnh lẽo này, trong cái thành phố vắng vẻ quạnh hiu này dường như chôn cất quá nhiều tâm sự của con người.
Lâm Quân dõi mắt nhìn theo ngọn đèn mờ ngoài cửa xe, trên đường đã sớm không còn một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua.
Anh nghĩ đến câu nói “Muốn được tôn trọng” của Bùi Anh Thư.
Có lẽ trong mắt Bùi Anh Thư chỉ có cuộc sống như anh thì mới được coi là sống, sống cuộc đời cao cao tại thượng, ngậm thìa vàng thìa bạc mà sinh ra, không cần phát sầu vì tiền bạc.
Không cần phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần dùng cái thân phận này thì đã được mọi người tôn trọng rồi.
Nhưng trên thực tế, bọn anh mỗi ngày đều phải mỏi mệt toan tính, mỗi một phân tiền đều phải thông qua một hội nghị.
Quyết định chiến lược, bôn ba ngược xuôi, trên vai một người phải gánh trọng trách nặng nề lo cho miếng cơm của toàn thể nhân viên của một công ty.
Mà hiện tại ở nước ngoài, cũng chính bởi vì cái thân phận này của anh mà khiến cho kẻ khác nhăm nhe lợi ích, vợ của mình thì trúng kịch độc, mạng sống bị đe dọa.
Không có cách nào tự mình chăm sóc con cái, cha mẹ thì phải đứng ra xử lý việc công ty, tất cả mọi người bên cạnh đều rơi vào trạng thái bận rộn túi bụi.
Ai không thích sống thư thả nhẹ nhàng?
Cuộc sống chưa bao giờ ưu tiên người nào cả, chẳng qua nó sẽ ban phát những trải nghiệm khác nhau cho những người đang ở giai đoạn khác nhau mà thôi. Mỗi một trận đấu mới đều là một lần trưởng thành mới, chẳng phải sao?
Anh tăng tốc độ xe, vào giờ khắc này anh chỉ muốn về nhà ngắm Lê Nhật Linh đang ngủ say thôi.
Hôn nhẹ lên trán cô, giúp cô đắp chăn, đối với anh mà nói đây mới là cuộc sống đơn giản nhất mà anh hăng mong muốn.
Chương 909: Trao đổi thuốc giải
Mới sáng sớm Lâm Quân đã đến công ty LX. Bùi Anh Thư đi vào thông báo, sau khi Jackson nghe thấy là Lâm Quân đến thì lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Mời anh ta vào”
Cho dù anh vì Lê Vân Hàng mà đến thì đã sao? Anh không có chứng cứ, chính lão chỉ cần không thừa nhận thì anh cũng chẳng làm khó được lão ta. Trong tay Jackson lại còn nắm được điểm yếu của Lâm Quân, mặc cho anh như thế nào thì cũng không dám càn rỡ.
Lâm Quân và Bùi Anh Thư nhìn nhau một cái, hiển nhiên không có vì chút nhạc đệm tối qua mà cảm thấy xấu hổ, đối với bọn họ mà nói mấy chuyện này đã thành chuyện gặp nhiều mà quen rồi.
“Mời anh vào.”
“Cảm ơn”
Anh gật đầu, vòng qua cô ta bước vào phòng làm việc của Jackson.
“Ồ, anh Lâm Quân sáng sớm tinh mơ đã đến công ty tôi không biết là vì việc gì?”
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, lão cáo già Jackson đã lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lão ta dựa vào ghế làm việc nhìn Lâm Quân.
Bộ dạng lá mặt lá trái này thật khiến người ta khó chịu.
“Tôi mang theo một chút đồ mà Phó chủ tịch Jackson có hứng thú tới đây”
Dáng vẻ ngoài cười trong không cười của Lâm Quân làm cho lòng Jackson hơi chấn động một chút. Ánh mắt lão ta chuyển từ trên mặt Lâm Quân xuống tay anh.
Chẳng lẽ đám ngu ngốc kia tối qua không xử lý sạch sẽ, Lê ‘Vân Hàng đã để lại thứ gì làm chuẩn bị hay sao?
Nhưng lão ta vẫn giả vờ bình tĩnh. Nếu Lâm Quân này đã tìm đến chính mình, cho dù trong tay anh có chứng cứ phạm tội của lão ta thì cũng vẫn có cơ hội cứu vãn.
“Anh Quân, mời ngồi”
Lâm Quân cũng không thèm khách sáo, anh vững vàng ngồi trên chiếc ghế đối diện với lão ta.
“Người ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, tôi muốn dùng nó để đổi lấy thuốc giải cho Nhật Linh”
Anh giơ tay ném tài liệu trong tay mình cho Jackson.
dackson nghỉ ngờ lật tài liệu ra xem, con mắt lão ta lập tức không còn vẻ bày mưu tính kế của ban nãy nữa.
Lão ta nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi nên lại dùng sức lật tiếp qua phần nội dung phía sau. Phần văn kiện này lão ta vẫn một mực để ở công ty, ngoại trừ lão ta ra thì không có ai biết cả.
“Sao anh lại lấy được nó?”
Ánh mắt thâm trầm mà kinh ngạc của lão ta làm cho tảng đá trong lòng Lâm Quân rơi xuống, xem ra đối với lão ta mà nói thì phần văn kiện này vô cùng quan trọng.
“Ngài Jackson không cần biết văn kiện được lấy từ đâu ra đâu, cho dù ông có muốn biết thì tôi cũng sẽ không nói cho ông. Điều quan trọng nhất bây giờ là, tôi muốn dùng phần văn kiện này đổi lấy thuốc giải cho vợ tôi, nếu không không cần qua ngày mai tội lỗi của ông sẽ trở thành đề tài nóng trên trang đầu các trang báo ở thành phố Marseille của nước Pháp này đấy, mà ông cuối cùng cũng sẽ phải trả cái giá thật lớn vì những tội lỗi của mình”
Lâm Quân nhìn người trước mặt, anh thực sự không muốn có quá nhiều dây dưa với lão ta.
“Anh uy hiếp tôi? Anh không sợ vợ anh trúng độc mà mất mạng sao?”
Jackson đứng lên, hai tay chống bàn, tay cầm văn kiện trên mặt bàn rung lên dữ dội, dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lâm Quân.
“Ông thử xeml”
Lâm Quân không cam lòng yếu thế, đứng lên đối mặt với lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson chớ quên mục đích cuối cùng mà ông hạ độc vợ tôi là vì cái gì. Tôi chỉ muốn cứu vợ mình thôi, đứng trên lập trường là một người làm ăn, ông tuyệt đối không nên để bản thân chịu tổn thất”
Lâm Quân nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng, khí thế hoàn toàn không thua Jackson.
“Anh đứng trên địa bàn của tôi để làm giao dịch với tôi, anh không sợ tôi trực tiếp cầm tù anh sao?”
Lầm Quân cười, dáng vẻ giống như là trong lòng đã có tính toán sẵn. Đối phó với lão cáo già như Jackson, anh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch đến mức đó sao?
“Làm ăn với Phó chủ tịch Jackson, tôi đương nhiên là phải để lại chút vốn riêng rồi. Trước 12 giờ mà còn chưa thấy tôi trở về, bạn của tôi khắc cầm văn kiện đến đồn cảnh sát và các tòa soạn báo.”
Lâm Quân giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ anh đang đeo.
Thần sắc của Jackson dần dần dịu xuống, rất nhanh đã đổi thành khuôn mặt tươi cười giả tạo, giống như là thái độ thù địch vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lâm Quân này cũng thật khó đối phó, quả nhiên anh đã một lời nói toạc ra những suy tính trong lòng lão ta. Bản thân lão ta hạ độc Lê Nhật Linh chẳng qua cũng là vì muốn không chế được con sư tử đực này, làm tấm đệm cho sự bành trướng lợi ích của bản thân.
Nhưng bây giờ cậu ta đã động đến gốc rễ của bản thân, đi ngược lại với mục đích ban đầu của bản thân hiển nhiên là điều mà lão ta không mong muốn.
Chương 910: Nổi cơn thịnh nộ
Hiện tại hợp đồng hàng nghìn tỷ đã sắp tới tay, Lê Vân Hàng thì đang hôn mê.
Cho dù không có sự giúp đỡ của Lâm Quân thì ông ta cũng có thể nhấc tay là thu được LX.
“Anh Quân việc gì phải tức giận như thế? Vừa nãy chỉ là đùa anh một chút thôi mà”
Vẻ mặt Jackson nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt đầy giả tạo.
“Cái đùa này của ông có vẻ hơi quá rồi: Lâm Quân biết sự không thỏa hiệp của mình có tác dụng, hiện tại trong lòng cũng không còn âm thầm lo lắng nữa.
“Nếu đã là bạn bè thì anh Quân cần gì nháo đến nỗi khiên hai bên đều lúng túng như thế?”
“Không đâu, chúng ta trước giờ chưa từng là bạn bè. Hiện giờ giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, về sau tôi cũng không mong muốn chúng ta có thêm bất cứ mối quan hệ nào”
Lâm Quân nhìn như nhẹ nhàng bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng trong mắt lạ hiện rõ lên vẻ chán ghét, điều này khiến cho Jackson vô cùng khó chịu.
“Không nói mấy lời thừa thãi nữa, vẫn là câu nói kia, tôi cho ông văn kiện, ông cho tôi thuốc giải” Lâm Quân lười tán phét với lão ta, nếu như không phải do ông ta dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp anh thì Lê Nhật Linh cũng sẽ không thành ra như vậy.
“Cũng được thôi, chẳng qua tôi muốn cầm phần văn kiện này trước.”
Phó Chủ tịch Jackson cứ yên tâm, ông đưa thuốc giải cho tôi, sau khi vợ tôi dùng và bác sĩ cũng xác định là độc đã được giải thì tôi sẽ đưa văn kiện cho ông”
“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Mắt Jackson nhìn chằm chằm vào Lâm Quân một giây không rời, đầu óc xoay chuyển thật nhanh để cân nhắc thiệt hơn.
“Hiện tại ngoài tin tôi thì ông còn có lựa chọn nào khác sao?”
Lâm Quân cười lạnh một tiếng.
“Anh!”
“Tôi khác ông. Lâm Quân tôi tiếp quản Tập đoàn Lâm Thị, tôi có thể quản lý tốt công ty là dựa vào sự thành tín chứ không phải dựa vào mấy thao tác ngầm cùng với vài thủ đoạn hèn hạ”
Mấy câu nói này của Lâm Quân lời trong ý ngoài đều là mắng Jackson thủ đoạn đê tiện, khiến cho lão ta tức đến đau ngực.
“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Giao dịch này vừa kết thúc, độc trong người vợ anh cũng được giải rồi, anh không được chen chân vào việc tranh đấu giữa tôi và Lê Vân Hàng.”
Năng lực của Lâm Quân rất mạnh, nếu không chịu sự khống chế của lão ta, làm việc cho lão ta thì cũng tuyệt đối không thể để cho anh trở thành phụ tá đắc lực của Lê Vân Hàng.
“Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến vợ tôi, Lê Vân Hàng không phải là cha ruột của cô ấy, tôi tới nước Pháp lâu như vậy nên bây giờ cũng đến lúc phải về điều hành công ty rồi”
Lâm Quân sao có thể không biết ý nghĩ của .Jackson? Chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ một mực nghĩ về Lê Nhật Linh, nếu như chuyện của cô chưa được giải quyết ổn thỏa thì trong lòng anh vẫn sẽ luôn có một tảng đá đè lên.
Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều khoanh tay bó gối, đối với việc của Lê Vân Hàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hiện tại cứ đập tan nghỉ ngờ của lão ta trước mới là chính đạo.
“Rất tốt”
Jackson xoay người bước về phía phòng kế trong phòng làm việc của mình, lão ta nhẹ nhàng xoay từng chậu hoa một, bên trong bức tường xuất hiện một ngăn kệ, trong đó có một cái hộp nhỏ được chế tạo một cách hết sức tinh xảo.
“Đây là thứ anh muốn, tôi hy vọng anh sẽ không nuốt lời.
Lấy thuốc giải để giải độc cho vợ anh đi, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng” .Jackson lạnh nhạt mở miệng, cũng không khỏi vì việc bản thân mình đánh tráo kết quả xét nghiệm mà cảm thấy may mắn.
Lâm Quân nhận lấy cái hộp tinh xảo kia, trong lòng nặng tru. Anh mở hộp ra, bên trong có một bình thuốc nhỏ trong suốt đẹp đẽ. Anh lấy bình thuốc ra rồi mở nắp nhìn thoáng qua viên thuốc bên trong sau đó lại nhìn về phía Jackson.
“Chắc chăn rồi” Anh cầm bình thuốc đi ra ngoài.
dackson dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Lão ta vung ta lên, đồ đạc trên bàn văng ra đầy đất.
Trợ lý Phan Anh nghe thấy tiếng động liền đi tới chuẩn bị dọn dẹp, Jackson đột nhiên nhớ ra trong mấy thứ kia có văn kiện cơ mật.
“Dừng tay! Ra ngoài!”
Phan Anh chột dạ nhìn lão ta, sau đó vội vàng quay người.
“Đợi đã”
Jackson nhìn hắn ta.
“Gần đây có người nào vào văn phòng của tôi lúc tôi không có ở đây không?”
“Không… không có ạ”
“Không có?”
Jackson nổi giận gầm lên một tiếng, lão ta đập tay lên bàn, Phan Anh sợ đến nỗi hai chân cũng run lên theo.
Chương 911: Tìm một kẻ chết thay
Hắn ta đương nhiên biết vì sao hiện giờ Jackson lại giận đến tím mặt như thế.
Hắn ta nhìn văn kiện trên mặt đất, tuy là nhìn không rõ lắm thế nhưng hẳn ta cũng quen mắt đến không thể quen hơn.
Chính mình bị ma ám mà nhìn trúng cô ả tiếp tân Bùi Anh Thư, lúc đầu Bùi Anh Thư vẫn hờ hững với hắn ta, thế nhưng bỗng có một ngày cô ta hẹn hắn.
Nói rằng chỉ cần bản thân giúp cô ta lấy được văn kiện bí mật của Phó Chủ tịch thì cô ta sẽ đồng ý trao thân thể cho hắn.
Mà vừa hay lại có một lần hắn ta nhìn thấy Jackson mở ra ngăn kệ bí mật của mình, hắn ta sợ bị phát hiện sợ bị phạt thế nên một mực không có nói cho lão ta.
Vì muốn đoạt được thân thể của Bùi Anh Thư nên hắn ta liều mình đồng ý với cô ta, dù sao thì chết dưới hoa mẫu đơn thì có làm quỷ cũng phong lưu.
Thế nhưng lúc đó Bùi Anh Thư chết sống cũng không có nói cho hẳn ta mình cần cái này làm gì, không ngờ văn kiện này cuối cùng lại rơi vào tây Lâm Quân.
Hiện tại nếu như nói thật, dựa theo hiểu biết của hẳn ta đối với Jackson thì chỉ sợ bản thân sẽ lãnh hậu quả khó lường.
“Có! Có Hiện tại điều duy nhất có thể làm là tìm một kẻ chết thay.
“Ai?
“Andy”
“Andy?”
Jackson đôi mắt trũng sâu, khó có thể tin nhìn kỹ Phan Anh. Phan Anh theo lão ta rất nhiều năm, tính tình mềm yếu, không giống người có gan phản bội chính mình.
Mà đồng thời Andy cũng là tâm phúc của lão, ngày trước đã từng đóng giả Lê Vân Hàng, cũng từng thay bản thân lão ta đi gặp Lê Nhật Linh.
Lá gan của Andy quả thật là đủ lớn, thế nhưng hắn ta cũng chẳng có lý do gì mà làm ra chuyện có lỗi với lão cả.
“Vâng, chính là hắn ta” Phan Anh cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng Jackson.
“Cậu ra ngoài trước đi”
“Vâng”
Phan Anh đi ra ngoài, lúc này hắn ta mới phát hiện giữa hai đầu gối nóng hầm hập, hắn ta thế mà lại sợ đến nỗi tiểu trong quần.
Lâm Quân trực tiếp cầm lấy thuốc giải đi tìm bác sĩ tư nhân của Lê Nhật Linh.
“Bác sĩ, ông là người hiểu rõ bệnh của Nhật Linh nhất, đây là thuốc giải tôi lấy được từ chỗ của lão ta, ông xem giúp tôi bên thành phần bên trong có vấn đề gì hay không”
“Cậu chờ một chút”
Lúc nghe thấy Lâm Quân nói đây chính là thuốc giải, trong ánh mắt của bác sĩ hiện rõ lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Quân ngồi chờ bên ngoài phòng thí nghiệm, trong lòng sốt ruột như là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, quả thật là vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
“Alo, Lâm Quân”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Hà Dĩ Phong.
“ừ”
“Bên cậu đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi, tôi đã lấy được thuốc giải cho Nhật Linh rồi, nhưng mà tôi lo lắng Jackson giở trò vì vậy bây giờ đang đưa cho bác sĩ đi làm xét nghiệm”
“Ôi vãi, giỏi vậy, sao cậu lại lấy được thuốc giải thế?”
“Đợi lát nữa về tôi trực tiếp kể cho cậu sau”
“Tôi vẫn đang ở bệnh viện, hôm qua chết cóng ở bệnh viện nguyên một đêm đây này”
Hà Dĩ Phong hơi bực bội tố khổ với Lâm Quân.
“Đó là do cậu ngu”
“Ơ kìa, cậu cũng không phải là không biết quan hệ giữa tôi và Hạ Linh hiện giờ rất là lúng túng, mà thôi xem như là tôi chưa nói gì cả, cậu nhanh trở về đi”
“Rồi, đã ghi vào sổ nợ, về sau bồi thường cho cậu”
“OK”
Cúp điện thoại, Lâm Quân lại rơi vào trầm tư.
độc tố bên dưới ước chừng là đã nhạt đi rồi biến mất dưới kính hiển vi, thật là thần kỳ. Mẫu thuốc giải này để lại cho tôi đi, tôi muốn nghiên cứu một chút”
“Được, tôi biết, cảm ơn bác sĩ”
Lâm Quân nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm mừng rỡ như điên.
Chương 912: Cậu ta nạt em?
Trên đường lái ô tô về nhà, đây là lần đầu tiên mà anh cảm thấy sung sướng kể từ khi đến nước Pháp.
Nhật Linh nhận lấy bình thuốc anh đưa cho cô, trong mắt ánh lên vẻ nghỉ hoặc.
“Ngoan, uống vào đi, từ giờ về sau em sẽ không còn cần phải uống thuốc nữa”
“Thứ này lấy từ đâu ra vậy?”
Bên tai anh là giọng nói khàn khàn của cô, trong mắt là hình ảnh đôi gò má xinh đẹp còn có ánh mắt biết nói của cô nữa.
“Đương nhiên là anh tìm chuyên gia điều chế riêng cho em rồi”
Lâm Quân dùng sức xoa xoa mái tóc mềm của cô, trong ánh mắt tràn ngập sự thương yêu.
Lê Nhật Linh cười, cô uống thuốc giải, thế nhưng không biết tại sao sau khi uống xong cô lại cảm thấy chóng mặt, hình dáng Lâm Quân trở nên nhòe đi trước mắt cô, hai mắt cô tối sầm ngã vào trong lòng Lâm Quân.
“Nhật Linh? Nhật Linhl”
Lâm Quân hoảng sợ lay người trong ngực, chẳng lẽ anh thực sự bị Jackson lừa rồi hay sao?
“Sao vậy? Có chuyện gì rồi?”
Lê Minh Nguyệt nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, cô thấy Lâm Quân ôm Nhật Linh điên cuồng chạy ra phía ngoài cửa.
Lê Minh Nguyệt không nhận được đáp án cũng biết là Nhật Linh xảy ra chuyện rồi, cô ấy chạy theo phía sau anh rồi cùng lên xe.
Xe chạy thẳng về phía bệnh viện, Lâm Quân thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Nhật Linh, trong lòng dẫn vặt giống như là lửa đốt.
Lê Minh Nguyệt săn sóc ôm lấy Nhật Linh, nhẹ nhàng võ nhẹ lên người cô, hơi thở của Lê Nhật Linh đều đặn, ai không biết còn cho rằng cô đang ngủ, thế nhưng cô lại cứ một mực không tỉnh lại.
“Sắc mặt của Nhật Linh tệ quá, em ấy bị làm sao vậy?”
Câu này của Lê Minh Nguyệt làm cho Lâm Quân dùng sức đạp chân ga một cái, dọa Lê Minh Nguyệt sợ đến không dám nói gì nữa.
Cuối cùng thì xe cũng vững vàng dừng ở bệnh viện Lê vân Hàng đang năm, con ngươi của Lâm Quân giống như phủ băng lạnh, anh ôm lấy Nhật Linh chạy vọt vào.
Hộ sĩ trực ban nhìn thấy tình cảnh này thì cho rằng Lê Nhật Linh nguy kịch lắm rồi vì vậy trực tiếp sắp xếp cô vào phòng cấp cứu.
“Vợ ơi, Lâm Quân, ôi đệt, chuyện gì thế này?”
Hà Dĩ Phong xách theo cơm đi tới, thấy vẻ mặt của hai người rất nghiêm trọng thì chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Cũng vậy”
Nhìn thấy Hà Dĩ Phong, trong lòng của Lê Minh Nguyệt liền trấn định lại, cô ấy tiến lên phía trước, vẻ hơi tủi thân.
“Mọi người đến thăm chú Hàng hả?”
“Không phải, là vì Nhật Linh”
“Nhật Linh?” Hà Dĩ Phong thoáng nhìn qua Lâm Quân, không phải cậu ta gọi điện thoại nói rằng đã tìm được thuốc giải cho Nhật Linh rồi hay sao?
Vậy thì bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Hà Dĩ Phong không hiểu tình hình hiện tại ra làm sao.
“Nhật Linh té xỉu” Lâm Quân không kịp nhiều lời, dùng hai ba câu để giải thích qua tình huống.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hà Dĩ Phong vội vàng truy hỏi, trong lòng cũng có mấy phần khẩn trương, chẳng lẽ vì Jackson đã động tay động chân gì với thuốc giải hay sao? Thế nhưng với tính thận trọng kia của Lâm Quân, sao anh có thể không điều tra ra được?
Hiện tại Lâm Quân nào có tâm tình để ý đến anh ta, anh dựa vào tường không nói câu nào.
“Vừa nãy em cũng hỏi rồi, anh ấy chẳng nói câu nào cả. Để anh ấy yên lặng một lát đi”
Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong, ý bảo anh ta đừng nên hỏi thêm gì nữa.
“Cậu ta nạt em?”
À Dĩ Phong cau có chờ Lê Minh Nguyệt trả lời.
“Không có” Giọng nói của Lê Minh Nguyệt rất nhỏ, vừa rồi quả thật đã bị Lâm Quân dọa sợ.
“Cậu ta khẳng định đã nạt em” Hà Dĩ Phong hiển nhiên là không tin vào lý do thoái thác của Lê Minh Nguyệt, anh ta đi về phía Lâm Quân.
“Này, Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt vội vàng tiến lên lôi kéo Hà Dĩ Phong, sợ anh kích động.
“Em đừng có cản anh” Hà Dĩ Phong kéo tay Lê Minh Nguyệt ra.
“Cậu còn là đàn ông không? Không bảo vệ được người phụ nữ của bản thân thì thôi lại còn trút giận lên người khác!”
Lâm Quân nhìn anh ta, không tính toán phản kích. Hết thảy những điều này bị Hạ Linh ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy hết, trong lòng cô ấy chua xót, lau nước mắt rời đi.
“Các cậu đang làm cái gì vậy! Bệnh viện không phải là chỗ để đánh nhaul”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Quân đẩy Hà Dĩ Phong qua một bên, chạy về phía bác sĩ.
“Sao rồi?”
“Các cậu đúng là làm liều!”
Lâm Quân nghe bác sĩ nói vậy thì nhíu chặt chân mày, trong lòng rơi đánh bộp một cái.
“Này cô, xin cô tự trọng!”
Bùi Anh Thư hiển như là bị cái đẩy của anh làm cho khiếp sợ. Đối với thân hình và tướng mạo của mình cô ta vẫn rất có tự tin, cô ta ngồi bệt ở dưới đất, nhìn Lâm Quân một cách sợ hãi.
“Anh!”
“Cô cho tôi thứ tôi cần thì tất nhiên tôi cũng sẽ cho cô thứ cô muốn. Thế nhưng dã tâm của cô quá lớn, nó sẽ khiến cô chẳng chiếm được cái gì cả” Trong ánh mắt của Lâm Quân toát ra sự ghét bỏ không che giấu chút nào.
Sự chán ghét ấy đâm cho ánh mắt của Bùi Anh Thư phát đau: “Anh không sợ tôi sẽ không đưa cho anh sao?”
Bùi Anh Thư cười găn.
“Cô có thể làm vậy. Thế nhưng mà cô nên rõ hơn tôi Jackson là hạng người nào, nếu như để hắn biết được có người phản bội lại hắn, cô đoán người kia sẽ có kết cục như thế nào?”
Lâm Quân hiển nhiên là không có bị uy hiếp, anh cũng cười lạnh đáp lại Bùi Anh Thư. Bùi Anh Thư vừa nãy vẫn còn có thể cười nhạt, sau khi nghe những lời này của Lâm Quân sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh chờ đấy!”
“Anh không cần phải biết, chỉ cần đừng có quên hứa hẹn anh đã cho tôi là được.”
“Đương nhiên rồi. Sau khi việc này kết thúc cô có thể trực tiếp về Việt Nam, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”
“Anh nghĩ tôi chỉ là muốn thứ này thôi sao?”
“Vậy cô còn muốn gì nữa?”
“Muốn được tôn trọng”
“Bùi Anh Thư không còn lỗ mãng như vừa rồi nữa, ánh mắt cô lúc này vừa kiên định vừa nghiêm túc.
Lâm Quân không nói gì mà đứng lên đi ra ngoài. Bùi Anh Thư nhìn bóng lưng anh rời đi, cô ta lại rót cho mình một ly rượu rồi lại một hơi uống cạn.
Ban đầu khi xa xứ đến nước Pháp, cô ta cũng muốn dốc hết sức mình làm ra sự nghiệp, thế nhưng không nghĩ tới quanh quẩn một hồi lại dựa vào cách này để về nước.
Thế nhưng kết cục hiện tại của cô ta bây giờ vừa thảm hại lại vừa ti tiện.
Một thân một mình ở nước ngoài có bao nhiêu khó khăn chỉ có bản thân cô ta tự biết, lúc cô đơn nhớ nhà bao nhiêu cũng chỉ có cô ta tự biết.
Sự cay đắng trong lòng giống như từng ly từng ly rượu vang không bị pha loãng, loại người đứng ở trên cao như Lâm Quân sao có thể biết được. Bên môi Bùi Anh Thư không khỏi vẽ ra nụ cười khổ tự giễu.
Lâm Quân lái xe, chiếc xe không lưu luyến chút nào mà chạy vùn vụt. Trong cái đêm cô đơn lạnh lẽo này, trong cái thành phố vắng vẻ quạnh hiu này dường như chôn cất quá nhiều tâm sự của con người.
Lâm Quân dõi mắt nhìn theo ngọn đèn mờ ngoài cửa xe, trên đường đã sớm không còn một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua.
Anh nghĩ đến câu nói “Muốn được tôn trọng” của Bùi Anh Thư.
Có lẽ trong mắt Bùi Anh Thư chỉ có cuộc sống như anh thì mới được coi là sống, sống cuộc đời cao cao tại thượng, ngậm thìa vàng thìa bạc mà sinh ra, không cần phát sầu vì tiền bạc.
Không cần phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần dùng cái thân phận này thì đã được mọi người tôn trọng rồi.
Nhưng trên thực tế, bọn anh mỗi ngày đều phải mỏi mệt toan tính, mỗi một phân tiền đều phải thông qua một hội nghị.
Quyết định chiến lược, bôn ba ngược xuôi, trên vai một người phải gánh trọng trách nặng nề lo cho miếng cơm của toàn thể nhân viên của một công ty.
Mà hiện tại ở nước ngoài, cũng chính bởi vì cái thân phận này của anh mà khiến cho kẻ khác nhăm nhe lợi ích, vợ của mình thì trúng kịch độc, mạng sống bị đe dọa.
Không có cách nào tự mình chăm sóc con cái, cha mẹ thì phải đứng ra xử lý việc công ty, tất cả mọi người bên cạnh đều rơi vào trạng thái bận rộn túi bụi.
Ai không thích sống thư thả nhẹ nhàng?
Cuộc sống chưa bao giờ ưu tiên người nào cả, chẳng qua nó sẽ ban phát những trải nghiệm khác nhau cho những người đang ở giai đoạn khác nhau mà thôi. Mỗi một trận đấu mới đều là một lần trưởng thành mới, chẳng phải sao?
Anh tăng tốc độ xe, vào giờ khắc này anh chỉ muốn về nhà ngắm Lê Nhật Linh đang ngủ say thôi.
Hôn nhẹ lên trán cô, giúp cô đắp chăn, đối với anh mà nói đây mới là cuộc sống đơn giản nhất mà anh hăng mong muốn.
Chương 909: Trao đổi thuốc giải
Mới sáng sớm Lâm Quân đã đến công ty LX. Bùi Anh Thư đi vào thông báo, sau khi Jackson nghe thấy là Lâm Quân đến thì lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Mời anh ta vào”
Cho dù anh vì Lê Vân Hàng mà đến thì đã sao? Anh không có chứng cứ, chính lão chỉ cần không thừa nhận thì anh cũng chẳng làm khó được lão ta. Trong tay Jackson lại còn nắm được điểm yếu của Lâm Quân, mặc cho anh như thế nào thì cũng không dám càn rỡ.
Lâm Quân và Bùi Anh Thư nhìn nhau một cái, hiển nhiên không có vì chút nhạc đệm tối qua mà cảm thấy xấu hổ, đối với bọn họ mà nói mấy chuyện này đã thành chuyện gặp nhiều mà quen rồi.
“Mời anh vào.”
“Cảm ơn”
Anh gật đầu, vòng qua cô ta bước vào phòng làm việc của Jackson.
“Ồ, anh Lâm Quân sáng sớm tinh mơ đã đến công ty tôi không biết là vì việc gì?”
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, lão cáo già Jackson đã lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lão ta dựa vào ghế làm việc nhìn Lâm Quân.
Bộ dạng lá mặt lá trái này thật khiến người ta khó chịu.
“Tôi mang theo một chút đồ mà Phó chủ tịch Jackson có hứng thú tới đây”
Dáng vẻ ngoài cười trong không cười của Lâm Quân làm cho lòng Jackson hơi chấn động một chút. Ánh mắt lão ta chuyển từ trên mặt Lâm Quân xuống tay anh.
Chẳng lẽ đám ngu ngốc kia tối qua không xử lý sạch sẽ, Lê ‘Vân Hàng đã để lại thứ gì làm chuẩn bị hay sao?
Nhưng lão ta vẫn giả vờ bình tĩnh. Nếu Lâm Quân này đã tìm đến chính mình, cho dù trong tay anh có chứng cứ phạm tội của lão ta thì cũng vẫn có cơ hội cứu vãn.
“Anh Quân, mời ngồi”
Lâm Quân cũng không thèm khách sáo, anh vững vàng ngồi trên chiếc ghế đối diện với lão ta.
“Người ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, tôi muốn dùng nó để đổi lấy thuốc giải cho Nhật Linh”
Anh giơ tay ném tài liệu trong tay mình cho Jackson.
dackson nghỉ ngờ lật tài liệu ra xem, con mắt lão ta lập tức không còn vẻ bày mưu tính kế của ban nãy nữa.
Lão ta nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi nên lại dùng sức lật tiếp qua phần nội dung phía sau. Phần văn kiện này lão ta vẫn một mực để ở công ty, ngoại trừ lão ta ra thì không có ai biết cả.
“Sao anh lại lấy được nó?”
Ánh mắt thâm trầm mà kinh ngạc của lão ta làm cho tảng đá trong lòng Lâm Quân rơi xuống, xem ra đối với lão ta mà nói thì phần văn kiện này vô cùng quan trọng.
“Ngài Jackson không cần biết văn kiện được lấy từ đâu ra đâu, cho dù ông có muốn biết thì tôi cũng sẽ không nói cho ông. Điều quan trọng nhất bây giờ là, tôi muốn dùng phần văn kiện này đổi lấy thuốc giải cho vợ tôi, nếu không không cần qua ngày mai tội lỗi của ông sẽ trở thành đề tài nóng trên trang đầu các trang báo ở thành phố Marseille của nước Pháp này đấy, mà ông cuối cùng cũng sẽ phải trả cái giá thật lớn vì những tội lỗi của mình”
Lâm Quân nhìn người trước mặt, anh thực sự không muốn có quá nhiều dây dưa với lão ta.
“Anh uy hiếp tôi? Anh không sợ vợ anh trúng độc mà mất mạng sao?”
Jackson đứng lên, hai tay chống bàn, tay cầm văn kiện trên mặt bàn rung lên dữ dội, dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lâm Quân.
“Ông thử xeml”
Lâm Quân không cam lòng yếu thế, đứng lên đối mặt với lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson chớ quên mục đích cuối cùng mà ông hạ độc vợ tôi là vì cái gì. Tôi chỉ muốn cứu vợ mình thôi, đứng trên lập trường là một người làm ăn, ông tuyệt đối không nên để bản thân chịu tổn thất”
Lâm Quân nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng, khí thế hoàn toàn không thua Jackson.
“Anh đứng trên địa bàn của tôi để làm giao dịch với tôi, anh không sợ tôi trực tiếp cầm tù anh sao?”
Lầm Quân cười, dáng vẻ giống như là trong lòng đã có tính toán sẵn. Đối phó với lão cáo già như Jackson, anh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch đến mức đó sao?
“Làm ăn với Phó chủ tịch Jackson, tôi đương nhiên là phải để lại chút vốn riêng rồi. Trước 12 giờ mà còn chưa thấy tôi trở về, bạn của tôi khắc cầm văn kiện đến đồn cảnh sát và các tòa soạn báo.”
Lâm Quân giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ anh đang đeo.
Thần sắc của Jackson dần dần dịu xuống, rất nhanh đã đổi thành khuôn mặt tươi cười giả tạo, giống như là thái độ thù địch vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lâm Quân này cũng thật khó đối phó, quả nhiên anh đã một lời nói toạc ra những suy tính trong lòng lão ta. Bản thân lão ta hạ độc Lê Nhật Linh chẳng qua cũng là vì muốn không chế được con sư tử đực này, làm tấm đệm cho sự bành trướng lợi ích của bản thân.
Nhưng bây giờ cậu ta đã động đến gốc rễ của bản thân, đi ngược lại với mục đích ban đầu của bản thân hiển nhiên là điều mà lão ta không mong muốn.
Chương 910: Nổi cơn thịnh nộ
Hiện tại hợp đồng hàng nghìn tỷ đã sắp tới tay, Lê Vân Hàng thì đang hôn mê.
Cho dù không có sự giúp đỡ của Lâm Quân thì ông ta cũng có thể nhấc tay là thu được LX.
“Anh Quân việc gì phải tức giận như thế? Vừa nãy chỉ là đùa anh một chút thôi mà”
Vẻ mặt Jackson nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt đầy giả tạo.
“Cái đùa này của ông có vẻ hơi quá rồi: Lâm Quân biết sự không thỏa hiệp của mình có tác dụng, hiện tại trong lòng cũng không còn âm thầm lo lắng nữa.
“Nếu đã là bạn bè thì anh Quân cần gì nháo đến nỗi khiên hai bên đều lúng túng như thế?”
“Không đâu, chúng ta trước giờ chưa từng là bạn bè. Hiện giờ giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, về sau tôi cũng không mong muốn chúng ta có thêm bất cứ mối quan hệ nào”
Lâm Quân nhìn như nhẹ nhàng bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng trong mắt lạ hiện rõ lên vẻ chán ghét, điều này khiến cho Jackson vô cùng khó chịu.
“Không nói mấy lời thừa thãi nữa, vẫn là câu nói kia, tôi cho ông văn kiện, ông cho tôi thuốc giải” Lâm Quân lười tán phét với lão ta, nếu như không phải do ông ta dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp anh thì Lê Nhật Linh cũng sẽ không thành ra như vậy.
“Cũng được thôi, chẳng qua tôi muốn cầm phần văn kiện này trước.”
Phó Chủ tịch Jackson cứ yên tâm, ông đưa thuốc giải cho tôi, sau khi vợ tôi dùng và bác sĩ cũng xác định là độc đã được giải thì tôi sẽ đưa văn kiện cho ông”
“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Mắt Jackson nhìn chằm chằm vào Lâm Quân một giây không rời, đầu óc xoay chuyển thật nhanh để cân nhắc thiệt hơn.
“Hiện tại ngoài tin tôi thì ông còn có lựa chọn nào khác sao?”
Lâm Quân cười lạnh một tiếng.
“Anh!”
“Tôi khác ông. Lâm Quân tôi tiếp quản Tập đoàn Lâm Thị, tôi có thể quản lý tốt công ty là dựa vào sự thành tín chứ không phải dựa vào mấy thao tác ngầm cùng với vài thủ đoạn hèn hạ”
Mấy câu nói này của Lâm Quân lời trong ý ngoài đều là mắng Jackson thủ đoạn đê tiện, khiến cho lão ta tức đến đau ngực.
“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Giao dịch này vừa kết thúc, độc trong người vợ anh cũng được giải rồi, anh không được chen chân vào việc tranh đấu giữa tôi và Lê Vân Hàng.”
Năng lực của Lâm Quân rất mạnh, nếu không chịu sự khống chế của lão ta, làm việc cho lão ta thì cũng tuyệt đối không thể để cho anh trở thành phụ tá đắc lực của Lê Vân Hàng.
“Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến vợ tôi, Lê Vân Hàng không phải là cha ruột của cô ấy, tôi tới nước Pháp lâu như vậy nên bây giờ cũng đến lúc phải về điều hành công ty rồi”
Lâm Quân sao có thể không biết ý nghĩ của .Jackson? Chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ một mực nghĩ về Lê Nhật Linh, nếu như chuyện của cô chưa được giải quyết ổn thỏa thì trong lòng anh vẫn sẽ luôn có một tảng đá đè lên.
Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều khoanh tay bó gối, đối với việc của Lê Vân Hàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hiện tại cứ đập tan nghỉ ngờ của lão ta trước mới là chính đạo.
“Rất tốt”
Jackson xoay người bước về phía phòng kế trong phòng làm việc của mình, lão ta nhẹ nhàng xoay từng chậu hoa một, bên trong bức tường xuất hiện một ngăn kệ, trong đó có một cái hộp nhỏ được chế tạo một cách hết sức tinh xảo.
“Đây là thứ anh muốn, tôi hy vọng anh sẽ không nuốt lời.
Lấy thuốc giải để giải độc cho vợ anh đi, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng” .Jackson lạnh nhạt mở miệng, cũng không khỏi vì việc bản thân mình đánh tráo kết quả xét nghiệm mà cảm thấy may mắn.
Lâm Quân nhận lấy cái hộp tinh xảo kia, trong lòng nặng tru. Anh mở hộp ra, bên trong có một bình thuốc nhỏ trong suốt đẹp đẽ. Anh lấy bình thuốc ra rồi mở nắp nhìn thoáng qua viên thuốc bên trong sau đó lại nhìn về phía Jackson.
“Chắc chăn rồi” Anh cầm bình thuốc đi ra ngoài.
dackson dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Lão ta vung ta lên, đồ đạc trên bàn văng ra đầy đất.
Trợ lý Phan Anh nghe thấy tiếng động liền đi tới chuẩn bị dọn dẹp, Jackson đột nhiên nhớ ra trong mấy thứ kia có văn kiện cơ mật.
“Dừng tay! Ra ngoài!”
Phan Anh chột dạ nhìn lão ta, sau đó vội vàng quay người.
“Đợi đã”
Jackson nhìn hắn ta.
“Gần đây có người nào vào văn phòng của tôi lúc tôi không có ở đây không?”
“Không… không có ạ”
“Không có?”
Jackson nổi giận gầm lên một tiếng, lão ta đập tay lên bàn, Phan Anh sợ đến nỗi hai chân cũng run lên theo.
Chương 911: Tìm một kẻ chết thay
Hắn ta đương nhiên biết vì sao hiện giờ Jackson lại giận đến tím mặt như thế.
Hắn ta nhìn văn kiện trên mặt đất, tuy là nhìn không rõ lắm thế nhưng hẳn ta cũng quen mắt đến không thể quen hơn.
Chính mình bị ma ám mà nhìn trúng cô ả tiếp tân Bùi Anh Thư, lúc đầu Bùi Anh Thư vẫn hờ hững với hắn ta, thế nhưng bỗng có một ngày cô ta hẹn hắn.
Nói rằng chỉ cần bản thân giúp cô ta lấy được văn kiện bí mật của Phó Chủ tịch thì cô ta sẽ đồng ý trao thân thể cho hắn.
Mà vừa hay lại có một lần hắn ta nhìn thấy Jackson mở ra ngăn kệ bí mật của mình, hắn ta sợ bị phát hiện sợ bị phạt thế nên một mực không có nói cho lão ta.
Vì muốn đoạt được thân thể của Bùi Anh Thư nên hắn ta liều mình đồng ý với cô ta, dù sao thì chết dưới hoa mẫu đơn thì có làm quỷ cũng phong lưu.
Thế nhưng lúc đó Bùi Anh Thư chết sống cũng không có nói cho hẳn ta mình cần cái này làm gì, không ngờ văn kiện này cuối cùng lại rơi vào tây Lâm Quân.
Hiện tại nếu như nói thật, dựa theo hiểu biết của hẳn ta đối với Jackson thì chỉ sợ bản thân sẽ lãnh hậu quả khó lường.
“Có! Có Hiện tại điều duy nhất có thể làm là tìm một kẻ chết thay.
“Ai?
“Andy”
“Andy?”
Jackson đôi mắt trũng sâu, khó có thể tin nhìn kỹ Phan Anh. Phan Anh theo lão ta rất nhiều năm, tính tình mềm yếu, không giống người có gan phản bội chính mình.
Mà đồng thời Andy cũng là tâm phúc của lão, ngày trước đã từng đóng giả Lê Vân Hàng, cũng từng thay bản thân lão ta đi gặp Lê Nhật Linh.
Lá gan của Andy quả thật là đủ lớn, thế nhưng hắn ta cũng chẳng có lý do gì mà làm ra chuyện có lỗi với lão cả.
“Vâng, chính là hắn ta” Phan Anh cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng Jackson.
“Cậu ra ngoài trước đi”
“Vâng”
Phan Anh đi ra ngoài, lúc này hắn ta mới phát hiện giữa hai đầu gối nóng hầm hập, hắn ta thế mà lại sợ đến nỗi tiểu trong quần.
Lâm Quân trực tiếp cầm lấy thuốc giải đi tìm bác sĩ tư nhân của Lê Nhật Linh.
“Bác sĩ, ông là người hiểu rõ bệnh của Nhật Linh nhất, đây là thuốc giải tôi lấy được từ chỗ của lão ta, ông xem giúp tôi bên thành phần bên trong có vấn đề gì hay không”
“Cậu chờ một chút”
Lúc nghe thấy Lâm Quân nói đây chính là thuốc giải, trong ánh mắt của bác sĩ hiện rõ lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Quân ngồi chờ bên ngoài phòng thí nghiệm, trong lòng sốt ruột như là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, quả thật là vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
“Alo, Lâm Quân”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Hà Dĩ Phong.
“ừ”
“Bên cậu đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi, tôi đã lấy được thuốc giải cho Nhật Linh rồi, nhưng mà tôi lo lắng Jackson giở trò vì vậy bây giờ đang đưa cho bác sĩ đi làm xét nghiệm”
“Ôi vãi, giỏi vậy, sao cậu lại lấy được thuốc giải thế?”
“Đợi lát nữa về tôi trực tiếp kể cho cậu sau”
“Tôi vẫn đang ở bệnh viện, hôm qua chết cóng ở bệnh viện nguyên một đêm đây này”
Hà Dĩ Phong hơi bực bội tố khổ với Lâm Quân.
“Đó là do cậu ngu”
“Ơ kìa, cậu cũng không phải là không biết quan hệ giữa tôi và Hạ Linh hiện giờ rất là lúng túng, mà thôi xem như là tôi chưa nói gì cả, cậu nhanh trở về đi”
“Rồi, đã ghi vào sổ nợ, về sau bồi thường cho cậu”
“OK”
Cúp điện thoại, Lâm Quân lại rơi vào trầm tư.
độc tố bên dưới ước chừng là đã nhạt đi rồi biến mất dưới kính hiển vi, thật là thần kỳ. Mẫu thuốc giải này để lại cho tôi đi, tôi muốn nghiên cứu một chút”
“Được, tôi biết, cảm ơn bác sĩ”
Lâm Quân nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm mừng rỡ như điên.
Chương 912: Cậu ta nạt em?
Trên đường lái ô tô về nhà, đây là lần đầu tiên mà anh cảm thấy sung sướng kể từ khi đến nước Pháp.
Nhật Linh nhận lấy bình thuốc anh đưa cho cô, trong mắt ánh lên vẻ nghỉ hoặc.
“Ngoan, uống vào đi, từ giờ về sau em sẽ không còn cần phải uống thuốc nữa”
“Thứ này lấy từ đâu ra vậy?”
Bên tai anh là giọng nói khàn khàn của cô, trong mắt là hình ảnh đôi gò má xinh đẹp còn có ánh mắt biết nói của cô nữa.
“Đương nhiên là anh tìm chuyên gia điều chế riêng cho em rồi”
Lâm Quân dùng sức xoa xoa mái tóc mềm của cô, trong ánh mắt tràn ngập sự thương yêu.
Lê Nhật Linh cười, cô uống thuốc giải, thế nhưng không biết tại sao sau khi uống xong cô lại cảm thấy chóng mặt, hình dáng Lâm Quân trở nên nhòe đi trước mắt cô, hai mắt cô tối sầm ngã vào trong lòng Lâm Quân.
“Nhật Linh? Nhật Linhl”
Lâm Quân hoảng sợ lay người trong ngực, chẳng lẽ anh thực sự bị Jackson lừa rồi hay sao?
“Sao vậy? Có chuyện gì rồi?”
Lê Minh Nguyệt nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra, cô thấy Lâm Quân ôm Nhật Linh điên cuồng chạy ra phía ngoài cửa.
Lê Minh Nguyệt không nhận được đáp án cũng biết là Nhật Linh xảy ra chuyện rồi, cô ấy chạy theo phía sau anh rồi cùng lên xe.
Xe chạy thẳng về phía bệnh viện, Lâm Quân thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Nhật Linh, trong lòng dẫn vặt giống như là lửa đốt.
Lê Minh Nguyệt săn sóc ôm lấy Nhật Linh, nhẹ nhàng võ nhẹ lên người cô, hơi thở của Lê Nhật Linh đều đặn, ai không biết còn cho rằng cô đang ngủ, thế nhưng cô lại cứ một mực không tỉnh lại.
“Sắc mặt của Nhật Linh tệ quá, em ấy bị làm sao vậy?”
Câu này của Lê Minh Nguyệt làm cho Lâm Quân dùng sức đạp chân ga một cái, dọa Lê Minh Nguyệt sợ đến không dám nói gì nữa.
Cuối cùng thì xe cũng vững vàng dừng ở bệnh viện Lê vân Hàng đang năm, con ngươi của Lâm Quân giống như phủ băng lạnh, anh ôm lấy Nhật Linh chạy vọt vào.
Hộ sĩ trực ban nhìn thấy tình cảnh này thì cho rằng Lê Nhật Linh nguy kịch lắm rồi vì vậy trực tiếp sắp xếp cô vào phòng cấp cứu.
“Vợ ơi, Lâm Quân, ôi đệt, chuyện gì thế này?”
Hà Dĩ Phong xách theo cơm đi tới, thấy vẻ mặt của hai người rất nghiêm trọng thì chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Cũng vậy”
Nhìn thấy Hà Dĩ Phong, trong lòng của Lê Minh Nguyệt liền trấn định lại, cô ấy tiến lên phía trước, vẻ hơi tủi thân.
“Mọi người đến thăm chú Hàng hả?”
“Không phải, là vì Nhật Linh”
“Nhật Linh?” Hà Dĩ Phong thoáng nhìn qua Lâm Quân, không phải cậu ta gọi điện thoại nói rằng đã tìm được thuốc giải cho Nhật Linh rồi hay sao?
Vậy thì bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Hà Dĩ Phong không hiểu tình hình hiện tại ra làm sao.
“Nhật Linh té xỉu” Lâm Quân không kịp nhiều lời, dùng hai ba câu để giải thích qua tình huống.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hà Dĩ Phong vội vàng truy hỏi, trong lòng cũng có mấy phần khẩn trương, chẳng lẽ vì Jackson đã động tay động chân gì với thuốc giải hay sao? Thế nhưng với tính thận trọng kia của Lâm Quân, sao anh có thể không điều tra ra được?
Hiện tại Lâm Quân nào có tâm tình để ý đến anh ta, anh dựa vào tường không nói câu nào.
“Vừa nãy em cũng hỏi rồi, anh ấy chẳng nói câu nào cả. Để anh ấy yên lặng một lát đi”
Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong, ý bảo anh ta đừng nên hỏi thêm gì nữa.
“Cậu ta nạt em?”
À Dĩ Phong cau có chờ Lê Minh Nguyệt trả lời.
“Không có” Giọng nói của Lê Minh Nguyệt rất nhỏ, vừa rồi quả thật đã bị Lâm Quân dọa sợ.
“Cậu ta khẳng định đã nạt em” Hà Dĩ Phong hiển nhiên là không tin vào lý do thoái thác của Lê Minh Nguyệt, anh ta đi về phía Lâm Quân.
“Này, Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt vội vàng tiến lên lôi kéo Hà Dĩ Phong, sợ anh kích động.
“Em đừng có cản anh” Hà Dĩ Phong kéo tay Lê Minh Nguyệt ra.
“Cậu còn là đàn ông không? Không bảo vệ được người phụ nữ của bản thân thì thôi lại còn trút giận lên người khác!”
Lâm Quân nhìn anh ta, không tính toán phản kích. Hết thảy những điều này bị Hạ Linh ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy hết, trong lòng cô ấy chua xót, lau nước mắt rời đi.
“Các cậu đang làm cái gì vậy! Bệnh viện không phải là chỗ để đánh nhaul”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Quân đẩy Hà Dĩ Phong qua một bên, chạy về phía bác sĩ.
“Sao rồi?”
“Các cậu đúng là làm liều!”
Lâm Quân nghe bác sĩ nói vậy thì nhíu chặt chân mày, trong lòng rơi đánh bộp một cái.
Bình luận facebook