• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Truyện Cung Đấu Không Bằng Về Vườn full (1 Viewer)

  • Chương 11: Khuê nữ, có tin đồn về con

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
130934.png
Tấn vương phi sửng sốt.



Lục Chiêm kéo áo khoác che lại: “Con bị ngã, thương tới hông và chân, là Tam ca hiểu lầm thôi.” Nói xong, hắn còn vung vẩy cánh tay cho Tấn vương phi xem.



Dù sao lát nữa thái y tới, cuối cùng cũng sẽ bẩm báo chân tướng cho bọn họ biết, Lục Chiêm không cần thiết nói dối với cả mẫu phi.



Sắc mặt Tấn vương phi cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi lại vội vàng xem xét phần chân của hắn: “Thế đây lại là sao?”



Lục Chiêm chỉ có thể đáp: “Lúc ở ngoại ô, con ngựa xảy ra vấn đề. Không có gì đâu, mẫu phi.”



“Đang yên đang lành, sao ngựa lại có vấn đề?” Tấn vương phi nhìn hắn: “Ngựa của các con đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ, có người nuôi dưỡng. Chưa kể, bên cạnh con còn có nhiều người đi theo như vậy, thế mà vẫn có thể ngã bị thương được, đúng là khó tin.”



Tất nhiên là lời này hơi quá, nhưng Lục Chiêm cũng có suy nghĩ hệt như vậy. Chỉ có điều, trong lòng hắn hiểu là được rồi. Nếu để cho vương phi truy hỏi đến cùng, chắc chắn sẽ làm to chuyện lên, không có lợi cho kế hoạch của hắn.



Thứ hai là, nếu điều tra tới cùng, chắc chắn sẽ đề cập tới Tống Tương. Kiếp trước Tấn vương xin thánh chỉ tứ hôn, mặc dù mẫu phi đã từng phản đối cực lực, nhưng người cũng vô cùng ân oán rõ ràng. Nếu như để cho người biết hắn còn làm Tống Tương bị thương, chưa biết chừng nàng sẽ yêu cầu hắn tới Tống gia nhận lỗi.



Nói tóm lại, để chính hắn xử lý chuyện này là được, tuyệt đối không thể để người trong nhà lại nhúng tay vào.



Nghĩ tới đây, hắn tranh thủ lúc vương phi không chú ý, nháy mắt ra hiệu cho Trọng Hoa.



Trọng Hoa đã đi theo Lục Chiêm từ nhỏ, bởi vậy cả hai rất ăn ý với nhau. Y lập tức đi ra ngoài, tìm thái giám Ngụy Xuân là người chưởng quản mọi chuyện trong cung Diên Chiêu, lấy tiền đi mua nhà cửa, cửa hàng.



“Bẩm vương phi, thái y đã tới cửa cung.”



Ngoài cửa, có thái giám chạy tới bẩm báo.



Tấn vương phi đứng dậy: “Bảo mấy trắc phi về trước đi, thế tử cần phải tĩnh dưỡng.”



Thái giám lui xuống, Lục Chiêm lại hỏi: “Sao con không thấy Chu Di?”



Vương phi lấy cốc rót nước cho hắn: “Ngoại tổ phụ của con không khỏe, ta phái hắn và Cầm Hạ tới Dương gia rồi.”



Lục Chiêm ồ một tiếng, nhận lấy cốc nước, tự mình uống.



Tấn vương phi là trưởng nữ của Đại học sĩ Dương Triều. Từ triều đại trước, Dương gia đã là trọng thần của triều đình. Năm đó Thái tổ vừa thành lập vương triều mới, vì muốn lôi kéo các thế gia, thần tử có tài có địa vị, Thái tổ rất muốn có đám hỏi với Dương gia. Năm ấy, biết được Tấn vương, lúc đó vẫn còn là hoàng tôn, cùng với đại tiểu thư Dương gia vừa gặp đã thương, Thái tổ đã đồng ý ngay.



Nhưng trong ấn tượng của hắn, Vương phi rất ít khi về Dương gia thăm cha mẹ. Ví dụ như lần này, Dương Triều sinh bệnh, là con gái, song Tấn vương phi chỉ phái người về hỏi thăm.



Nếu nói mẫu phi là nội quyến (phụ nữ đã có chồng) nên thân bất do kỷ, vậy cũng quá coi thường người. Tuy rằng trong Tấn vương phủ có trắc phi, có thị thiếp, nhưng vương phi có thân phận là thiên kim nhà trọng thần, cho dù là vào cung, hoàng đế cũng cư xử ôn hòa với người con dâu này. Mặt khác, với sự sắc sảo của mình, trong cả Tấn vương phủ này, không ai có thể ngăn cản người đi bất cứ đâu.



Một lúc sau, thái y tới, Tấn vương phi chỉ để lại mấy người hầu thân cận, còn lại cho lui hết ra ngoài. Đối ngoại, vương phi cho người đáp rằng Lục Chiêm bị thương rất nghiêm trọng.



...



Tống Tương đuổi Lục Chiêm đi rồi, trong lòng vẫn thấy không quá cam lòng. Nhưng lãng phí đầu óc vì một kẻ như vậy cũng không đáng, chặt xong đống xương rồi cũng coi như xong.



Nhưng rồi sự xuất hiện của Du thị lại nhắc nhở nàng, suy cho cùng ba mươi mẫu ruộng đất trong nhà vẫn đang bị kẻ khác nhòm ngó, chỉ có điều, không biết lần này vị Nhị thẩm này có tính toán thế nào?



Bữa trưa nàng làm trứng xào, kết hợp với canh xương thả thêm mấy lá cải trắng. Thấy trong thùng nước có ít ốc đồng vớt được mấy hôm trước, trong đầu nàng nghĩ tới ngay món ăn địa phương học được lúc ở Đàm Châu, thế là nàng đi hái ít rau hẹ với hoắc hương, thêm ít ớt băm cho vào, vậy là thành ốc đồng xào cay.



Tống Liêm ăn ba bát cơm to tướng, rồi lại uống liền hai bát canh xương hầm để cho bớt cay. Thằng bé còn hỏi nàng học món mới này từ bao giờ? Tống Tương thuận miệng đáp là học từ trong sách, rồi mới bảo thằng bé mau chóng đi học bài.



Quay về phòng mình, nàng lật mở sổ thu chi của trong nhà.



Trong thôn này, không có nhà ai có thói quen ghi lại sổ sách như nhà bọn họ, nhưng Tống Tương từ bé đã học quản lý mọi chuyện trong nhà, bởi vậy mới có thói quen ghi sổ.



Trong sổ ghi chép là nét chữ quen thuộc của nàng, ngoài ba mươi mẫu đất, nhà bọn họ còn có tòa nhà tam tiến đang ở cùng với tổ trạch ở kinh thành.



Tiếp đó là tiền mặt, trong nhà có mười lượng, để trong tiền trang ba trăm năm mươi lượng.



Chút gia sản này không coi là nhiều với một người đã từng là thế tử phi như nàng, nhưng đối với nhà bọn họ cùng với nhị phòng thì chỉ riêng lượng tiền mặt đó đã đủ để chi tiêu suốt mấy năm, Du thị không nhòm ngó mới là lạ.



Cũng không biết lần này bà ta định moi tiền bằng cái cớ gì đây?



Nghĩ tới đời này không cần ứng đối với vương phủ, không cần gánh vác cái thánh chỉ tứ hôn kia, nàng bỗng cảm thấy tương lai sau này cũng tự do, thoải mái hẳn, tâm lý cũng khoan khoái hơn nhiều.



“Tương tỷ nhi! Tương tỷ nhi!”



Đang dọn dẹp thì Tống Tương nghe thấy tiếng cửa cổng bị đẩy mở, sau đó là bóng dáng một vị thiếu phụ với thân hình nhanh nhẹn chạy từ ngoài cổng vào trong sân. Gương mặt phơi phới cùng cơ thể hoạt bát đã hoàn toàn che mờ sự thật rằng, vị này năm nay cũng đã qua tuổi ba mươi. Nhiều năm tập võ khiến bà trông ngập tràn sức sống.



Mà dáng vẻ hoạt bát này, Tống Tương đã rất quen thuộc. Mỗi lần mấy tên du côn ở đầu thôn bị đánh, hay là bà cô ác độc ở cuối thôn suốt ngày cướp mất lồng tre bắt lươn mà nàng để dưới kênh nước bị người ta mắng, mẫu thân cũng luôn nhiệt tình như thế.



Quả nhiên, vừa thấy Tống Tương đang đứng trước cửa sổ, Trịnh Dung lập tức chạy tới, chống cùi chỏ trên bệ cửa sồ, nói với vẻ mặt đầy thần bí: “Biết vì sao nương về muộn thế này không?”



Tống Tương nhìn gương mặt của mẫu thân mình rất lâu mới đáp lời: “Có người vừa ý nương rồi?”



“Không phải.” Trịnh Dung xua tay lắc đầu, sau đó nháy mắt với nàng: “Lúc ở đầu thôn, nương nghe được chuyện này, con biết đang nói ai không?”



Tống Tương lắc đầu.



“Nói con đó.”



Niềm hưng phấn, kích động đã hiện rõ trên gương mặt cũng như trong giọng nói của Trịnh Dung.



“Nói về con?” Tống Tương nhướng mày.



Trước giờ nàng luôn sống rất “yên phận”, là tiểu thư một gia đình thư hương trong mắt người ngoài. Nàng cảm thấy bản thân chẳng có cái gì để cho mọi người có thể bỏ công bàn tán mới đúng.



Hơn nữa, nếu thực sự có người bàn tán chuyện phải quấy về nàng, vị phu nhân trước mắt đây cũng sẽ không tỏ ra hớn hở giống như là một con cáo bắt trộm được gà như thế này mới đúng.



Tống Tương thấy rất nghi ngờ.



“Đúng là về con đấy.” Trịnh Dung vỗ tay cái đét: “Ban nãy ở đầu thôn có một đống người đứng bàn tán với nhau, nói là hôm nay có một người thiếu niên cực kỳ tuấn tú tới trong thôn. Trong thôn có cả đống người chạy ra xem cậu thiếu niên đó, nhưng mà cậu ta chẳng nhìn ai hết, chỉ nhìn mỗi con thôi. Cậu ta còn sai tùy tùng đi lấy lòng con, tuy rằng bị con từ chối nhưng con nói xem, có phải là cậu ta có ý đó không?”



Tống Tương nghe tới đây, vô thức ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom