• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Truyện Cung Đấu Không Bằng Về Vườn full (2 Viewers)

  • Chương 15: Nàng còn vội vã chối bỏ hơn cả hắn?

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
130938.png
Chào từ biệt Tống gia, quay trở lại thành, Trọng Hoa đi thẳng tới cung Diên Chiêu gặp Lục Chiêm, báo cáo lại mọi chuyện rất đầy đủ, rất cặn kẽ.



Lục Chiêm cũng không ngờ Tống Tương lại ghét bỏ bản thân đến vậy. Theo lý hắn cũng chỉ đâm phải nàng một cái, sau đó hắn cũng đã sai người tới nhận lỗi, rồi nàng lại chẳng hề nể mặt hắn tí nào, cái này cũng không nói làm gì. Nhưng hắn chuẩn bị lễ trọng, sai người tới tận cửa nhận lỗi một lần nữa, không ngờ nàng còn làm cao tới như vậy?



Tại sao nàng không hề giống với trong ấn tượng của hắn?



Hơn nữa, hắn đưa ra lễ trọng để nhận lỗi, chẳng lẽ còn thành lỗi của hắn? Giờ hắn còn phải viết văn thư bảo đảm để cầu xin vị cô nãi nãi này nhận tiền?



Lục Chiêm cứ thấy có gì đó sai trái: “Ngươi không tìm nhầm người chứ? Chắc chắn đó là Tống gia? Chắc chắn đó là... Tống Tương?”



Trọng Hoa hít sâu một hơi rồi mới đáp: “Thế tử, nếu có mỗi việc tìm người thôi mà thuộc hạ cũng tìm nhầm, vậy người cũng đừng dùng ta nữa, đuổi ta đi quét chuồng heo luôn cũng được.”



Lục Chiêm thôi nhìn thuộc hạ của mình, cũng không hỏi thêm nữa.



“Thế tử, thế tờ văn thư đó...”



Trọng Hoa nhắc nhở vị chủ tử đang ngẩn người của mình.



Lục Chiêm hồi hồn, nhìn xuống văn phòng tứ bảo trước mặt, sau đó cầm bút lên.



Hắn sai người đi nhận lỗi, ban đầu cũng là để từ nay về sau hai bên không còn dính líu tới nhau nữa. Trước không cần biết tại sao nàng tỏ vẻ làm cao, nhưng nếu nàng cũng có cùng suy nghĩ với hắn, vậy không phải chứng tỏ mọi người có chung nhận thức sao?



Và đây không phải chuyện tốt mà hắn cầu còn không được sao?



Nếu hắn cảm thấy chuyện này kết thúc chưa đủ gọn ghẽ, vậy viết tờ văn thư này thì cũng có sao?



Chỉ là mấy dòng chữ, chẳng mấy chốc đã viết xong xuôi.



Thổi cho nét mực khô hẳn, trong đầu lại nghĩ, chờ khi tờ công văn này đưa qua chỗ nàng rồi, vậy là từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn không còn dây mơ rễ má gì với nàng, người đã bái trời đất với hắn ở kiếp trước. Mọi ký ức về bảy năm hôn nhân cùng với hai đứa bé cũng sắp bị xóa sạch hoàn toàn, nhưng đáy lòng hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác rất khó tả.



“Thế tử, Tống cô nương này có phải là hơi quá đáng không?” Trọng Hoa thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình là lạ, bèn hỏi thử một câu.



Lục Chiêm hoàn hồn, gập tờ công văn lại.



Phụ nữ trên đời, có ở đâu mà không làm mình làm mẩy, nhìn mấy người trong nội trạch Tấn vương phủ đi. Chẳng qua là, mặc dù hắn không để tâm, nhưng nghĩ tới việc hắn phải viết giấy cam đoan rồi nàng mới chịu nhận tiền, không hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác như nàng còn vội vàng muốn cắt đứt quan hệ hơn cả hắn nhỉ?



“Thế tử, hoàng thượng phái Vương công công tới đây thăm hỏi.”



Ngoài cửa có tiếng thái giám bẩm báo, cũng cắt đứt luôn nghi hoặc của hắn.



Hắn mím môi, nhét tờ công văn vào phong thư thật nhanh rồi nhét ngay vào tay Trọng Hoa: “Đưa đến Tống gia. Mời Vương công công vào điện.”



Trước mắt còn một đống việc rắc rối quấn quanh, so với đó thì một cuộc hôn nhân còn chẳng hợp ý lại có nghĩa lý gì. Bây giờ hắn nên quyết đoán chấm dứt, dốc hết sức lực xử lý chính sự mới đúng.



Thái giám Vương Trì ở cung Càn Thanh là tâm phúc đã đi theo hoàng đế từ lúc còn ở tiềm để*. Lúc này hoàng đế phái riêng ông ta tới, quá nửa là có liên quan tới chuyện ở huyện Hưng Bình.



* Nơi hoàng đế ở lúc còn là thái tử.



Lục Chiêm ngồi trong buồng phía đông uống trà, rất nhanh đã thấy Ngụy Xuân dẫn theo Vương Trì vào điện. Vương công công cùng tuổi với hoàng đế, hai bên mày đã trắng xóa, cơ thể thì gầy gò. Thấy Lục Chiêm, ông ta khom người hành lễ.



“Vương công công.”



Lục Chiêm cũng đứng lên.



Vương Trì vội vàng bước tới đỡ hắn ngồi xuống: “Lão thân không nhận nổi, thế tử mau ngồi xuống!” Nói xong, ông ta lại cúi người một cái, hai bên mới chính thức ngồi xuống.



Lục Chiêm chờ thái giám dâng trà xong mới phất tay để Ngụy Xuân và những người khác ra ngoài. Trong phòng không còn người ngoài, Lục Chiêm mới mở miệng: “Gần đây long thể của hoàng tổ phụ vẫn khỏe chứ?”



“Hoàng thượng rất khỏe mạnh. Mấy ngày trước còn bảo chờ vào thu sẽ đi săn bắn, săn lấy mấy bộ lông để làm cho mình một chiếc áo khoác lông cáo.”



Vương Trì nói xong mới đặt một hộp tam thất xuống bàn: “Đây là của hoàng thượng ban cho thế tử, ngài còn cố ý dặn dò người cứ nhận lấy là được, không cần quỳ tạ.”



Lục Chiêm nghe vậy, nhưng vẫn đứng dậy vái một lễ hướng về phía hoàng cung: “Không biết hoàng tổ phụ có dặn dò gì khác không?”



Vương Trì gật đầu, lấy ra một bức thư từ trong ngực áo: “Hoàng thượng đã xem kỹ các bức thư mà thế tử mang về từ huyện Hưng Bình, ngài sai lão nô đưa một bức thư trong số đó cho thế tử, trong bức thư này có nhắc tới Đường Chấn huyện Lũng Xuyên, hoàng thượng muốn thế tử đi điều tra về lai lịch của người họ Đường này.”



Lục Chiêm mở thư ra xem qua, sau đó đáp: “Tuy người tên Đường Chấn này là quản sự của Hà gia, cũng tiếp xúc nhiều với Từ Lạc, nhưng điều tra thẳng Từ Lạc không phải càng nhanh hơn sao?”



Từ Lạc chính là huyện lệnh Hưng Bình, còn Hà gia là chỉ biểu cữu của Từ Lạc, thị lang bộ Công Hà Trinh.



Ban đầu Từ Lạc được Hà Trinh đề bạt nên mới ngồi lên được cái chức huyện lệnh của một huyện thuộc địa giới vùng ven kinh thành. Cũng vì vậy, Hà gia và Từ Lạc cũng qua lại nhiều hơn, người tên Đường Chấn cũng có thêm tác dụng là phụ trách liên lạc giữa hai bên.



Lúc trước Lục Chiêm phụng chỉ đi điều tra Từ Lạc, từ đầu đến cuối đều không nghe nói hoàng đế chỉ rõ phải điều tra cái gì. Mà Hà Trinh nắm giữ chức vụ quan trọng, hắn cũng chỉ cho rằng Hà Trinh đã phạm phải chuyện gì khiến hoàng đế để ý. Không ngờ cuối cùng, lại là một tên hạ nhân râu ria đã khiến hoàng đế chú ý.



“Thánh ý khó dò, lão thân cũng không đoán ra được. Thế tử có muốn hỏi gì thì chờ mấy ngày nữa tiến cung diện thánh, người có thể hỏi trực tiếp hoàng thượng là sẽ rõ.”



Vương Trì nói đến đây, lại ghé sát vào bên cạnh Lục Chiêm: “Đại công tử nhà Hà đại nhân đầu năm nay vừa đề danh bảng vàng. Mà mấy năm nay, Hà gia cũng đã đóng góp không ít công lao cho triều đình, hoàng thượng cũng rất coi trọng Hà đại nhân. Nếu thế tử có điều tra được cái gì, nhớ là hãy trình báo lên cho hoàng thượng trước, tránh nguy cơ bị tiết lộ ra ngoài.”



Không phải là Lục Chiêm không biết vì sao hoàng đế muốn điều tra việc này, nhưng Hà Trinh là nhân viên cốt cán của triều đình, nếu để lộ chuyện hoàng đế cho người âm thầm điều tra sẽ không tránh được lại dấy lên một phen sóng gió trong triều đình. Không nói cái khác, chỉ cần tình hình trở nên rối loạn, muốn điều tra chuyện gì cũng rất khó khăn.



Kiếp trước, rốt cuộc là kẻ nào đã cho người mai phục ở trong núi để ám sát hắn, đến giờ Lục Chiêm vẫn chưa thể chắc chắn. Nhưng ít nhất, đời này hắn cần phải nghĩ cách xin hoàng đế ban cho một ít thực quyền để có khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí là cần thiết phải có để báo thù.



Hắn gật đầu, uống một hớp trà rồi mới lại nói: “Gần đây hai vị vương thúc của ta đang bận cái gì?”



“Tháng trước Tần vương có gửi thư thỉnh an cho hoàng thượng, còn gửi theo một xe thổ sản trên núi rất tươi, xem chừng cuộc sống cũng rất nhàn nhã. Hán vương thì đã lâu không có gửi thư, nhưng tháng tám tới là phượng đản bốn mươi của Anh quý phi, hoàng thượng có lẽ sẽ hạ chỉ cho phép Hán vương về kinh chúc thọ. Vừa hay bắt kịp đợt thu săn sắp tới.”



Lục Chiêm bị người hãm hại ở bãi săn là chuyện của sáu năm sau. Mà trong đợt thu săn năm nay, người có màn thể hiện xuất sắc nhất chính là Hán vương chỉ hơn hắn có hai tuổi.



Ngoài ra, nhờ vào chuyện này, Hán vương đã được hoàng đế ban cho một vinh dự: Có thể sở hữu một đội hộ giáp quân gồm hai nghìn người thuộc sự quản hạt của bộ Binh. Cũng vì vậy, Hán vương đã trở thành vị hoàng tử đầu tiên có được đội hộ giáp quân với số lượng người có thể sánh vai với đội hộ giáp quân của Tấn vương phủ.



Lục Chiêm ngẩng đầu, nhìn bầu trời rộng lớn: “Đã ba năm chưa gặp, đúng là ta cũng thấy hơi nhớ hai vị vương thúc rồi đấy.”



...



Trước bữa tối, Tống Tương đã nhận được giấy cam đoan do chính tay Lục Chiêm viết. Nàng giơ lên, soi dưới ánh sáng mặt trời nhìn rất lâu mới bỏ xuống.



Một tờ giấy có thể ràng buộc được tới mức nào? Nàng nói ra chuyện này cũng chỉ là để xác nhận cho dự đoán của mình mà thôi.



Nàng chỉ là một cô gái bình dân, với thân phận hoàng tôn của hắn, khi đã trịnh trọng cho người tới nhận lỗi nhưng rồi lại bị nàng làm khó dễ, nếu là bình thường thì chắc hẳn hắn đã bỏ mặc, còn nếu là người dễ giận thì có lẽ đã thẹn quá thành giận.



Nào có ai giống như hắn, còn nghe lời viết cả giấy cam đoan đưa tới? Giả sử không phải là hắn bị điên, thì cũng chỉ có khả năng hắn chính là Lục Chiêm, người đã chê bai nàng suốt bảy năm ở kiếp trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom