• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Truyện Cung Đấu Không Bằng Về Vườn full (2 Viewers)

  • Chương 10: Cung diên chiêu tưng bừng

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
130933.png
Cách lớp màn cửa mỏng như cánh ve, Lục Chiêm nhìn Lục Quân, im lặng không nói gì.



Vị Tam ca này của hắn đúng là lúc nào cũng là người dễ kích động nhất. Kiếp này nghe nói hắn chưa quay về, cho người mai phục ở dưới cửa thành là y, nhận được tin hắn bị trọng thương để rồi không nhịn được chạy ra đầu tiên cũng là y, cùng với ở kiếp trước, trong ngày đại hôn của hắn, cũng chính là y đã bỏ bột ba đậu vào rượu mà hắn dùng để kính hoàng đế nhằm hãm hại hắn.



Một đêm trước ngày đại hôn, bởi vì Lục Chiêm không hề cam tâm chấp nhận cuộc hôn nhân này nên đã phát sinh tranh cãi với hoàng đế, cũng vì thế mà khi xảy ra chuyện, hắn cũng chẳng có lấy một cơ hội để biện hộ cho mình thì đã bị đày tới quân doanh phục dịch. Sau khi trở về, chuyện thứ nhất hắn làm chính là rửa sạch tội danh cho bản thân.



Kẻ có thể ra tay trong vương phủ tính ra cũng chỉ có mấy người. Hắn luân phiên mời thị vệ trong phủ ra ngoài uống rượu suốt đêm, chừng nửa tháng sau, đã có người không chịu nổi, kể ra hết chân tướng rằng Lục Quân đã sai sử một người trong số họ nhân lúc yến tiệc trong ngày đại hôn động tay chân với ly rượu như thế nào.



Bởi vì đích trưởng tử mà vương phi sinh chết non, An Huệ vương Lục Diệu tính ra mới là trưởng tử trong phủ, mà Lục Chiêm đứng hàng cuối cùng. Mặc dù Lục Diệu không có được vị trí thế tử, nhưng với thân phận là con trưởng của Tấn vương, y cũng nhận được không ít quan tâm.



Ngược lại là Lục Quân xếp hàng giữa, vừa không có được sự quan tâm giống như trưởng tử Lục Diệu, rồi lại không có được sự chú ý tựa sao vây quanh trăng giống như Lục Chiêm sau khi trở thành đích tử kế thừa tước vị, y chính là người ít nổi bật nhất trong số ba vị hoàng tôn.



Thực ra mánh khóe của Lục Quân cũng không hề cao siêu, nhưng y lại chọn thời cơ quá đúng.



Tuy rằng hoàng đế chưa từng gặp Tống Tương, nhưng cũng cho rằng đạo lý tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo mà Tấn vương nói rất đúng. Mặt khác Tấn vương cũng cho rằng vương phủ đã nhận được ân sủng quá nhiều, Tống Tương có thân phận bình dân sẽ giúp ngài loại trừ không ít kẻ thù tiềm tàng. Chưa kể, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cô nương Tống Tương đó khiêm tốn, chững chạc, vô cùng xuất sắc, cho nên nào có chuyện thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống mà ngài còn đổi ý được.



Trước đó, Lục Chiêm đã chọc giận tổ phụ lẫn phụ thân chỉ vì không thích cuộc hôn nhân bị bắt ép. Lúc ấy, đừng nói là bỏ bột ba đậu vào rượu, cho dù chỉ phạm phải một lỗi lầm bất kỳ nào đó mà để hoàng đế bắt được, hắn cũng sẽ không có kết cục hay ho gì cho cam.



Chỉ tiếc là hắn tuổi trẻ quá cuồng vọng, hoàn toàn không hiểu được cái đạo lý này, chỉ biết tùy hứng mà chui thẳng vào trong cái hố người ta đào sẵn cho mình.



Lục Chiêm rũ mắt, thoáng ngẫm nghĩ rồi lại nhìn ra ngoài xe ngựa. Lúc này, Lục Quân càng tỏ ra sốt sắng hơn nhiều, còn nhao nhao sai người đi mời thái y tới.



Từ cổng thành tới vương phủ, xe ngựa chỉ chạy mất khoảng hai khắc, vậy mà Lục Quân đã nhận được tin tức, hơn nữa từ cung Diên Phúc, nơi Lục Quân ở, tới bức bình phong ở cửa Đoan Lễ này cũng không hề gần, cần phải đi vòng qua mấy cái viện mới được. Bình thường chỉ là đi dạo cũng phải mất một, hai khắc, tốc độ này của y đúng là khá nhanh.



Làm huynh đệ với nhau mười mấy năm, xem ra y đố kỵ việc hắn là thứ tử mà lại thành thế tử cũng không phải ngày một ngày hai rồi.



Kiếp trước bản thân chỉ vừa mới làm việc cho hoàng đế, chưa chắc đã có thể che giấu được hoàn hảo. Nói tóm lại, nếu không phải do người của Lục Quân có công phu quá xuất sắc, vậy chỉ có thể là lúc hắn làm việc ở huyện Hưng Bình đã để cho y phát hiện ra.



Dù sao, chỉ có lần này hắn không mang thị vệ, tùy tùng, không ngờ lại xảy ra chuyện ngựa mất khống chế, như vậy thì cũng quá trùng hợp.



Nhưng trước mắt, hắn còn không muốn đánh rắn động cỏ.



Kiếp trước tuy rằng hắn đã biết được hung thủ thật sự là ai, nhưng lúc đó hắn vẫn còn quá xung động. Hắn đã lôi tên thị vệ kia tới thẳng trước mặt Tấn vương, mà Tấn vương cũng tức giận tới mặt mày tái mét. Ngoài tước vị quận vương mà triều đình ban cho Lục Quân là không thể thay đổi, còn lại tất cả những thứ mà người làm cha như Tấn vương có thể xử lý được đều đã xử lý hết cả.



Hơn nữa, Tấn vương còn lấy danh nghĩa dưỡng thương, đã giam lỏng Lục Quân ở góc đông bắc của vương phủ, đồng thời hạ lệnh cho y không bao giờ được bước ra khỏi cửa viện một bước. Mãi cho đến khi Lục Chiêm bị biếm làm thứ dân, đúng là Lục Quân cũng chưa từng bước ra khỏi nơi giam giữ lấy nửa bước.



Nhưng bọn họ đều là con trai của Tấn vương, Lục Chiêm tin tưởng, ở trong lòng Tấn vương, bọn họ đều quan trọng như nhau cả.



Có lẽ bởi vì Tấn vương yêu Tấn vương phi, lại thêm hắn là thế tử của Tấn vương phủ, bởi vậy phụ thân cũng đối với hắn hơi khác biệt một chút. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn có thể dẫn theo nhân chứng xông thẳng tới điện Thừa Vận rồi bắt người làm cha này phải tự tay xử lý con trai ruột của chính mình.



Đáng lẽ hắn có thể xử lý một cách khéo léo hơn, vừa có thể đạt được mục đích báo thù, lại vừa không đến mức khiến phụ thân khó xử.



Tuy rằng sau chuyện đó, Tấn vương vẫn yêu thương hắn như trước, cũng không hề giận lây sang hắn, nhưng một đêm nọ, hắn đã bắt gặp phụ thân uống rượu một mình tới say mèm.



Cũng bởi vì say đến mơ hồ nên phụ thân đã tưởng hắn là trưởng sử trong vương phủ, đã nói cho hắn, nếu sinh con, một là tất cả do một mẹ sinh ra, còn không thì chỉ sinh một đứa, nếu không, sẽ chẳng đủ để chúng thủ túc tương tàn.



Đó là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được một cách thiết thực lực sát thương của dục vọng quyền lực, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấu được cách xử sự non nớt của bản thân thông qua nỗi đau trong lòng của phụ thân.



“Thế tử, kiệu tới rồi ạ.”



Lục Chiêm liếc nhìn Lục Quân vẫn còn đứng ngoài xe, ra hiệu mở cửa xe.



Lục Quân chạy tới, đỡ hắn đi xuống xe. Vừa nhìn thấy vết máu trên bụng với ngực hắn, y lập tức giật mình kêu lên: “Bị thương ở đâu thế này? Tại sao đệ lại không cẩn thận vậy chứ? Mau! Mau đỡ lên kiệu!”



Đám thái giám vội vã chạy hết lại, đỡ Lục Chiêm lên nhuyễn kiệu.



Lục Quân thấy Lục Chiêm nhíu mày mới an ủi: “Ta đã sai người đi mời thái y, đệ cố nhịn thêm một lúc nữa thôi.”



Lục Chiêm đáp lại một tiếng. Lúc kiệu được khiêng lên, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên cổ áo Lục Quân có dính vết bụi.



Xem ra ngay cả xiêm y cũng chưa kịp đổi, có vẻ vị này tới đây cũng vội lắm.



Một người hấp tấp, thiếu kiên nhẫn như vậy, lại có thể trù tính việc giết hắn từ trong cung điện giam giữ, và y đã làm thế nào để có thể nuôi dưỡng được đến hơn trăm tên sát thủ chỉ trong vòng mấy năm mà không khiến bất kỳ ai phát hiện chứ?



Nếu y đã có được suy nghĩ tinh tế để mưu đồ bí mật giết chết hắn như vậy, sao có thể khiến cho hắn lúc còn trẻ đầu non dạ tìm ra chân tướng, rơi xuống kết cục bị trừng phạt?



Nhuyễn kiệu được khiêng thẳng tới cung Diên Chiêu, đập vào mắt hắn là một cung điện trông khác rất nhiều so với lúc hắn chuẩn bị rời kinh, lúc đó nơi đây có thêm rất nhiều đồ đạc của phụ nữ và trẻ con, hắn nhìn mà không khỏi cảm thấy hơi nặng nề.



Nhưng chẳng mấy chốc nơi đây đã tụ tập đầy người. Thị nữ, thái giám, đi đi lại lại, hầu hạ cẩn thận vô cùng.



Nguyệt phu nhân tới đây cũng rất nhanh, còn dắt theo cả quận chúa mới vừa mười ba tuổi, ngay sau đó, nô tài canh cửa lại vào thông báo là hai vị trắc phi cũng đã đến.



Bọn họ đứng ngoài cửa, nói chuyện với nhau rất khiêm nhường, châu thoa cùng xiêm y tinh xảo, rồi cả cung điện với đồ đạc được sơn son thếp vàng, tất cả đều trở thành sự so sánh rõ ràng nhất với căn nhà quạnh quẽ của hắn lúc ở Đàm Châu.



“A Nam!”



Mới vừa chuyển sang giường, một tiếng gọi vang lên, ngay sau đấy đám người đứng ở ngoài cửa đều đứng nghiêm cả lại, sau đó là vô số tiếng bước chân truyền tới, cuối cùng là một người phụ nữ trông hoa lệ, rực rỡ nhấc theo làn váy vội vã đi vào trong điện.



“Mẫu phi...”



Lục Chiêm mấp máy môi, ánh mắt không dứt ra được người vừa tới.



Tấn vương phi mặc một bộ xiêm y bằng gấm hoa thêu chỉ vàng, dưới ánh nắng chiều, phản xạ ra vô số tia sáng chói lọi. Trên búi tóc cài chiếc trâm vàng hình cánh phượng khảm thêm ngọc hồng bảo, nhìn cánh phượng vỗ cánh loạn cả lên, có thể thấy được chủ nhân chiếc trâm đã vội vã tới đây thế nào.



“Làm sao lại thành ra thế này?” Vương phi cầm lấy cánh tay hắn, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng nói nghe cũng hơi run run. “Chuyện gì đã xảy ra hả? Là ai làm?”



Cảm nhận sức nặng từ mười ngón tay của người đang bấu chặt trên vai mình, Lục Chiêm lại chỉ ngồi im, để mặc cho mẫu phi làm như vậy.



Vị hoàng tử phi với xuất thân thế gia tôn quý này không phải mẹ ruột của hắn, điều này hắn đã biết ngay từ lúc nhỏ.



Nhưng từ lúc hắn sinh ra, chính mẫu phi đã tự tay nuôi nấng hắn lớn lên.



Từ nhỏ, người đã không ít lần nói với hắn, hôn nhân không phải trò đùa, nhất định phải trung thành với trái tim của mình, lớn lên phải tìm một người mà hắn và nàng đều thích lẫn nhau, sau đó sống với nhau trọn cả cuộc đời, có như thế mới xứng đáng với chính bản thân hắn.



Cũng là mẫu phi đã dạy hắn từ lúc còn nhỏ rằng, luôn luôn phải giữ ba phần đề phòng với người khác, nói cho hắn biết thiên gia cũng là người, đương nhiên cũng có thất tình lục dục, không phải ai cũng đều coi tình thân và ân nghĩa nặng hơn quyền lợi.



Là mẫu phi đã giúp hắn có thể sống một cách hiên ngang giống một đích tử chân chính, thay vì phải sống khúm núm, sợ hãi như thứ tử mất mẹ của những nhà khác. Là mẫu phi đã giúp hắn có thể bình thản nói về xuất thân của mình, cũng là người đã giúp hắn học được bản lĩnh như hiện giờ.



Khi hai vị ca ca của hắn tới tận ba tuổi còn chưa được nhìn thấy thánh nhan, là mẫu phi đã tự mình ôm hắn tiến cung, đưa hắn tới trước mặt hoàng đế, nói cho ngài biết đây là đích tử mà nàng nuôi dưỡng.



Là người đã khiến hoàng đế vừa thấy liền thích hắn, dù lúc đó hắn mới chỉ có một tuổi, để rồi sau này, hoàng đế đã để tâm nhiều hơn tới việc bồi dưỡng hắn, thậm chí còn lén lút giao nhiệm vụ cho hắn.



Vô số chuyện xảy ra từ lúc hắn còn bé cho tới khi trưởng thành hiện ra ngay trước mắt, kết hợp với cả hình ảnh Chu Di lúc chết ngay trước mặt hắn, tất cả đan xen lại với nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom