Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Hắn tỉnh rồi, nàng tới rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Phu nhân huyện thái gia không còn cách nào, đành xách theo lễ vật tới Tống gia, còn nhận lỗi với Trịnh Dung, cũng trách mắng Du thị ngay trước mặt người, chuyện này mới coi như xong. Nhưng Trịnh Dung vẫn cảm thấy cái vẻ con buôn toát ra từ người của nhị phòng sẽ khiến cho hai đứa con đang tuổi lớn của bà ăn uống mất ngon, ảnh hưởng tới sự dậy thì của chúng, cho nên cuối cùng bà đã đưa hai chị em bọn họ chuyển tới trong thôn sống.
Lúc còn nhỏ, bởi vì phụ thân tính thích tự do, tản mạn nên Tống Tương đã được tiếp xúc rất nhiều sách vở, chuyện cô nhi quả phụ trong dân gian bị nhà chồng bắt nạt, chiếm đoạt gia sản rồi của hồi môn cũng không hề hiếm thấy.
Bọn họ có đủ kiểu chiêu trò, bởi vậy Tống Tương chỉ nhìn cũng biết Du thị làm ầm ĩ đâu phải chỉ vì nhòm ngó ba mươi mẫu ruộng đất kia. Trước mắt Tống Liêm còn nhỏ, việc học hành quan trọng hơn, tạm thời cứ kiếm chỗ yên tĩnh sống cho qua mấy năm nay thôi cũng được.
Lần trước Du thị tới tận đây chỉ là vì đòi quà cho sinh nhật mười tuổi của con trai. Không ngờ hai năm trôi qua, bây giờ bà ta vẫn còn dám tới nữa.
“Đúng rồi!” Tống Liêm hít hà mùi thơm tỏa ra từ trong chiếc nồi trên bếp, sau đó mới nói tiếp: “Lúc thẩm ấy đi có nói là mấy ngày nữa sẽ lại tới. Tỷ, chúng ta phải đối phó với thẩm ấy thế nào đây?”
Nồi xương hầm đặt trên bếp từ sáng sớm đã tỏa mùi thơm nức mũi, cái tên nhóc nghịch ngợm nhà nàng đã thèm tới nhỏ nước miếng.
Tống Tương lườm thằng bé, chọn một miếng xương có nhiều thịt gắp vào một cái bát, sau đó lại lấy một cái đĩa nhỏ thêm ít muối tiêu đưa cho thằng bé cầm đi chấm ăn. Tiếp đấy nàng nhóm chiếc bếp nhỏ, rửa nồi chuẩn bị nấu cơm.
Tuy rằng Tống Liêm bướng bỉnh, nhưng cũng biết đúng sai. Thằng bé có thể biết là không thể để người khác bắt nạt bản thân cũng tốt.
Sau khi nàng chết, hai đứa con của nàng cũng được như em trai nàng thì tốt biết mấy.
“Tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Tống Liêm đang gặm thịt thì thấy tỷ tỷ nhà mình đột ngột thất thần, tay cũng ngừng lại.
Tống Tương lắc đầu, tranh thủ lúc thêm củi vào bếp, nàng lại gắp một khúc xương ném vào chậu ăn cơm của Lê Hoa để dưới bậc cửa.
Kiếp trước, Tống Tương căn bản không có tâm trí để ý tới lý do Du thị tới đây, nhưng mấy ngày sau, đúng là Du thị lại tới đây thật. Tống Tương biết bản tính của Du thị, lúc đó cũng chỉ cho rằng Du thị nghe nói nàng cứu được hoàng tôn nên cố ý tới hóng chuyện.
Hơn nữa, từ đó về sau, nhị phòng cũng năng chạy tới thôn này của bọn họ hơn nhiều, lại còn hoàn toàn thay đổi thái độ với nhà họ. Chờ khi có thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thậm chí bọn họ còn đưa cả cỗ kiệu tới tận nơi hòng tiếp nàng về nhà chính ở.
Bây giờ xem ra, hiển nhiên cũng không phải lý do mà nàng đã tưởng.
Tống Tương nhớ lại kiếp trước, sau khi nàng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cũng đã giúp cho vị Nhị thúc duy nhất này được thăng quan. Mặt khác, tội của Lục Chiêm cũng không hề liên lụy tới người ngoài. Sau khi Lục Chiêm bị biếm làm thứ dân, về cơ bản thì con đường làm quan của Nhị thúc cũng không hề chịu ảnh hưởng gì lớn.
Kiếp trước nàng đi theo Lục Chiêm, chịu đủ mọi sự coi thường, ngay cả tính mạng cũng không còn, nhưng nào ngờ lại khiến cho nhị phòng trước giờ luôn kiếm chuyện với nhà họ được hút máu, được lợi lộc.
Cái này không nói cũng được, nhưng quan trọng là, với bản tính của Du thị, sau khi nàng theo Lục Chiêm bị biếm làm thứ dân, chẳng lẽ nhị phòng sẽ không ném đá xuống giếng với mẫu thân và đệ đệ của nàng sao?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nghi ngờ lý do mà Du thị cất công tới nhà nàng.
“Tỷ, tỷ!”
Tống Liêm đang ôm bát ngồi ăn thịt ngoài sân bỗng dẫn theo Cẩu tử chạy như bay vào bếp gọi nàng. “Có rất nhiều người mặc quần áo giống nhau, cưỡi ngựa to lắm, đang chạy về phía vườn rau nhà mình kìa.”
Vườn rau...
Tống Tương dừng tay: “Quần áo màu gì?”
“Màu xanh, còn có thêm viền đen nữa. Trên chuôi kiếm thì treo tua kiếm màu vàng.”
Tống Tương vô thức thò đầu ra ngoài nhìn.
...
Cho dù Lục Chiêm không muốn tin rằng trên đời này còn có chuyện sống lại sau khi chết thì lúc này hắn cũng không thể không chấp nhận điều đó.
Năm Khánh Nguyên thứ ba mươi tư, cũng tức là bảy năm trước, bởi vì hắn đi công cán cho hoàng đế, chẳng may ngựa mất kiểm soát nên xông nhầm vào thôn này.
Tuy rằng không biết vì sao người cứu hắn không phải mẹ của hai đứa nhỏ, mà biến thành Thiết Ngưu, nhưng kiếp trước hắn ở lại Tống gia dưỡng thương gần nửa tháng mới quay về vương phủ. Mà cũng vì dưỡng thương nên hắn không thể hoàn thành công vụ được hoàng đế giao cho, đồng thời phụ thân và mẫu phi cũng biết luôn việc hắn làm.
Hắn là thế tử vương phủ, là người thừa kế của vương phủ đã được tài bồi tới thành niên, hiển nhiên phụ thân sẽ không cho phép hắn gặp chuyện không may. Trên thực tế, phụ thân đã vào cung quỳ cầu hoàng đế, xin hoàng đế thương xót cho phụ thân chỉ có độc một đứa con trai có tiền đồ.
Nhưng chuyện đêm thành thân của hắn đã chứng minh, cho dù hắn không hề làm gì, thì hắn cũng chẳng thể nào bình an, suôn sẻ được cả đời như nguyện vọng của phụ thân.
Mà nếu đã quay trở lại, vậy hắn cũng phải tranh thủ thời gian quay về vương phủ thật nhanh. Hắn cần phải mau chóng quay lại lúc mọi thứ đang âm thầm rung chuyển, có vậy hắn mới có thể cởi bỏ được bí ẩn cho cái chết của hắn trong kiếp trước.
Một lúc sau, hắn đã ngồi lên cỗ kiệu đơn giản mà thị vệ tìm tới được, cả đoàn người đi thẳng về phía cửa thôn.
Căn nhà của Tống gia cũng dần xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn không biết vì sao Tống Tương không xuất hiện bên cạnh hắn như kiếp trước. Mà hắn cho tới tận lúc chết cũng không biết được tình huống của vợ con hắn như thế nào, rốt cuộc kẻ địch chỉ muốn giết hắn hay là còn muốn giết cả bọn họ nữa?
Nửa tháng trời dưỡng thương ở Tống gia trước đây, chẳng những khiến cho hắn trở lại được với cuộc sống yên ổn, thoải mái, cũng giúp hắn có được một cuộc hôn nhân mà cả đời hắn đều không thể chấp nhận nổi.
Tất nhiên thê tử cũng coi như giỏi giang, mọi thứ đều sắp xếp ngay ngắn, hai đứa trẻ cũng được nàng nuôi dạy rất có quy củ. Cho dù hắn soi mói là vậy, cũng chẳng thể tìm ra được điểm nào không tốt.
Nhưng cho dù nàng giỏi giang, nhưng hắn cũng không tài nào ép buộc được bản thân nảy sinh sự yêu thương, quyến luyến với một người mà hắn bị bắt phải sống chung. Hắn ghét bị áp đặt.
Bảy năm hôn nhân, đối với hắn chỉ là sự nhạt nhẽo. Hắn thừa nhận là hắn chưa bao giờ nảy sinh hứng thú tìm hiểu về nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc thảo luận những thứ cao thâm như là mâu thuẫn hoàng quyền cùng xung đột chốn triều đình với một người con gái suốt ngày xuống ruộng trồng trọt.
Nếu như không phải hắn nghĩ tới thánh chỉ tứ hôn, nghĩ tới việc hắn không thể nào trả lại tự do cho nàng, thì có lẽ, hắn cũng sẽ chẳng viên phòng với nàng.
Nàng không thể rời khỏi Tấn vương phủ, cả đời đã định trước là chỉ có thể trở thành thê tử của hắn. Nếu ngay cả viên phòng mà hắn cũng không thực hiện, không để cho nàng sinh con nối dõi, như vậy sau này nàng già rồi, chẳng phải sẽ không có lấy một người để tẫn hiếu và làm bạn với nàng sao?
Nói cho cùng hắn cũng không có thù oán gì với nàng, thậm chí nàng còn có ơn với hắn, cho nên hắn cũng đâu cần không để cho nàng sinh con?
“Két!”
Cỗ kiệu vừa mới đi qua trước cổng của Tống gia, bỗng dưng cánh cổng mở hé, một làn váy dài đã hơi cũ xuất hiện, và bên dưới làn váy là một bàn chân nhỏ nhắn đi đôi giày thêu đang bước ra.
Xem ảnh 1
Lúc còn nhỏ, bởi vì phụ thân tính thích tự do, tản mạn nên Tống Tương đã được tiếp xúc rất nhiều sách vở, chuyện cô nhi quả phụ trong dân gian bị nhà chồng bắt nạt, chiếm đoạt gia sản rồi của hồi môn cũng không hề hiếm thấy.
Bọn họ có đủ kiểu chiêu trò, bởi vậy Tống Tương chỉ nhìn cũng biết Du thị làm ầm ĩ đâu phải chỉ vì nhòm ngó ba mươi mẫu ruộng đất kia. Trước mắt Tống Liêm còn nhỏ, việc học hành quan trọng hơn, tạm thời cứ kiếm chỗ yên tĩnh sống cho qua mấy năm nay thôi cũng được.
Lần trước Du thị tới tận đây chỉ là vì đòi quà cho sinh nhật mười tuổi của con trai. Không ngờ hai năm trôi qua, bây giờ bà ta vẫn còn dám tới nữa.
“Đúng rồi!” Tống Liêm hít hà mùi thơm tỏa ra từ trong chiếc nồi trên bếp, sau đó mới nói tiếp: “Lúc thẩm ấy đi có nói là mấy ngày nữa sẽ lại tới. Tỷ, chúng ta phải đối phó với thẩm ấy thế nào đây?”
Nồi xương hầm đặt trên bếp từ sáng sớm đã tỏa mùi thơm nức mũi, cái tên nhóc nghịch ngợm nhà nàng đã thèm tới nhỏ nước miếng.
Tống Tương lườm thằng bé, chọn một miếng xương có nhiều thịt gắp vào một cái bát, sau đó lại lấy một cái đĩa nhỏ thêm ít muối tiêu đưa cho thằng bé cầm đi chấm ăn. Tiếp đấy nàng nhóm chiếc bếp nhỏ, rửa nồi chuẩn bị nấu cơm.
Tuy rằng Tống Liêm bướng bỉnh, nhưng cũng biết đúng sai. Thằng bé có thể biết là không thể để người khác bắt nạt bản thân cũng tốt.
Sau khi nàng chết, hai đứa con của nàng cũng được như em trai nàng thì tốt biết mấy.
“Tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Tống Liêm đang gặm thịt thì thấy tỷ tỷ nhà mình đột ngột thất thần, tay cũng ngừng lại.
Tống Tương lắc đầu, tranh thủ lúc thêm củi vào bếp, nàng lại gắp một khúc xương ném vào chậu ăn cơm của Lê Hoa để dưới bậc cửa.
Kiếp trước, Tống Tương căn bản không có tâm trí để ý tới lý do Du thị tới đây, nhưng mấy ngày sau, đúng là Du thị lại tới đây thật. Tống Tương biết bản tính của Du thị, lúc đó cũng chỉ cho rằng Du thị nghe nói nàng cứu được hoàng tôn nên cố ý tới hóng chuyện.
Hơn nữa, từ đó về sau, nhị phòng cũng năng chạy tới thôn này của bọn họ hơn nhiều, lại còn hoàn toàn thay đổi thái độ với nhà họ. Chờ khi có thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thậm chí bọn họ còn đưa cả cỗ kiệu tới tận nơi hòng tiếp nàng về nhà chính ở.
Bây giờ xem ra, hiển nhiên cũng không phải lý do mà nàng đã tưởng.
Tống Tương nhớ lại kiếp trước, sau khi nàng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cũng đã giúp cho vị Nhị thúc duy nhất này được thăng quan. Mặt khác, tội của Lục Chiêm cũng không hề liên lụy tới người ngoài. Sau khi Lục Chiêm bị biếm làm thứ dân, về cơ bản thì con đường làm quan của Nhị thúc cũng không hề chịu ảnh hưởng gì lớn.
Kiếp trước nàng đi theo Lục Chiêm, chịu đủ mọi sự coi thường, ngay cả tính mạng cũng không còn, nhưng nào ngờ lại khiến cho nhị phòng trước giờ luôn kiếm chuyện với nhà họ được hút máu, được lợi lộc.
Cái này không nói cũng được, nhưng quan trọng là, với bản tính của Du thị, sau khi nàng theo Lục Chiêm bị biếm làm thứ dân, chẳng lẽ nhị phòng sẽ không ném đá xuống giếng với mẫu thân và đệ đệ của nàng sao?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nghi ngờ lý do mà Du thị cất công tới nhà nàng.
“Tỷ, tỷ!”
Tống Liêm đang ôm bát ngồi ăn thịt ngoài sân bỗng dẫn theo Cẩu tử chạy như bay vào bếp gọi nàng. “Có rất nhiều người mặc quần áo giống nhau, cưỡi ngựa to lắm, đang chạy về phía vườn rau nhà mình kìa.”
Vườn rau...
Tống Tương dừng tay: “Quần áo màu gì?”
“Màu xanh, còn có thêm viền đen nữa. Trên chuôi kiếm thì treo tua kiếm màu vàng.”
Tống Tương vô thức thò đầu ra ngoài nhìn.
...
Cho dù Lục Chiêm không muốn tin rằng trên đời này còn có chuyện sống lại sau khi chết thì lúc này hắn cũng không thể không chấp nhận điều đó.
Năm Khánh Nguyên thứ ba mươi tư, cũng tức là bảy năm trước, bởi vì hắn đi công cán cho hoàng đế, chẳng may ngựa mất kiểm soát nên xông nhầm vào thôn này.
Tuy rằng không biết vì sao người cứu hắn không phải mẹ của hai đứa nhỏ, mà biến thành Thiết Ngưu, nhưng kiếp trước hắn ở lại Tống gia dưỡng thương gần nửa tháng mới quay về vương phủ. Mà cũng vì dưỡng thương nên hắn không thể hoàn thành công vụ được hoàng đế giao cho, đồng thời phụ thân và mẫu phi cũng biết luôn việc hắn làm.
Hắn là thế tử vương phủ, là người thừa kế của vương phủ đã được tài bồi tới thành niên, hiển nhiên phụ thân sẽ không cho phép hắn gặp chuyện không may. Trên thực tế, phụ thân đã vào cung quỳ cầu hoàng đế, xin hoàng đế thương xót cho phụ thân chỉ có độc một đứa con trai có tiền đồ.
Nhưng chuyện đêm thành thân của hắn đã chứng minh, cho dù hắn không hề làm gì, thì hắn cũng chẳng thể nào bình an, suôn sẻ được cả đời như nguyện vọng của phụ thân.
Mà nếu đã quay trở lại, vậy hắn cũng phải tranh thủ thời gian quay về vương phủ thật nhanh. Hắn cần phải mau chóng quay lại lúc mọi thứ đang âm thầm rung chuyển, có vậy hắn mới có thể cởi bỏ được bí ẩn cho cái chết của hắn trong kiếp trước.
Một lúc sau, hắn đã ngồi lên cỗ kiệu đơn giản mà thị vệ tìm tới được, cả đoàn người đi thẳng về phía cửa thôn.
Căn nhà của Tống gia cũng dần xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn không biết vì sao Tống Tương không xuất hiện bên cạnh hắn như kiếp trước. Mà hắn cho tới tận lúc chết cũng không biết được tình huống của vợ con hắn như thế nào, rốt cuộc kẻ địch chỉ muốn giết hắn hay là còn muốn giết cả bọn họ nữa?
Nửa tháng trời dưỡng thương ở Tống gia trước đây, chẳng những khiến cho hắn trở lại được với cuộc sống yên ổn, thoải mái, cũng giúp hắn có được một cuộc hôn nhân mà cả đời hắn đều không thể chấp nhận nổi.
Tất nhiên thê tử cũng coi như giỏi giang, mọi thứ đều sắp xếp ngay ngắn, hai đứa trẻ cũng được nàng nuôi dạy rất có quy củ. Cho dù hắn soi mói là vậy, cũng chẳng thể tìm ra được điểm nào không tốt.
Nhưng cho dù nàng giỏi giang, nhưng hắn cũng không tài nào ép buộc được bản thân nảy sinh sự yêu thương, quyến luyến với một người mà hắn bị bắt phải sống chung. Hắn ghét bị áp đặt.
Bảy năm hôn nhân, đối với hắn chỉ là sự nhạt nhẽo. Hắn thừa nhận là hắn chưa bao giờ nảy sinh hứng thú tìm hiểu về nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc thảo luận những thứ cao thâm như là mâu thuẫn hoàng quyền cùng xung đột chốn triều đình với một người con gái suốt ngày xuống ruộng trồng trọt.
Nếu như không phải hắn nghĩ tới thánh chỉ tứ hôn, nghĩ tới việc hắn không thể nào trả lại tự do cho nàng, thì có lẽ, hắn cũng sẽ chẳng viên phòng với nàng.
Nàng không thể rời khỏi Tấn vương phủ, cả đời đã định trước là chỉ có thể trở thành thê tử của hắn. Nếu ngay cả viên phòng mà hắn cũng không thực hiện, không để cho nàng sinh con nối dõi, như vậy sau này nàng già rồi, chẳng phải sẽ không có lấy một người để tẫn hiếu và làm bạn với nàng sao?
Nói cho cùng hắn cũng không có thù oán gì với nàng, thậm chí nàng còn có ơn với hắn, cho nên hắn cũng đâu cần không để cho nàng sinh con?
“Két!”
Cỗ kiệu vừa mới đi qua trước cổng của Tống gia, bỗng dưng cánh cổng mở hé, một làn váy dài đã hơi cũ xuất hiện, và bên dưới làn váy là một bàn chân nhỏ nhắn đi đôi giày thêu đang bước ra.
Bình luận facebook