Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Nàng đâu phải oán phụ chốn khuê phòng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Biết bản thân không thể hành động theo cảm xúc, tránh rước lấy phiền toái cho Tống Tương, cho nên khi bị người ta chế giễu, bà đầu âm thầm tự véo chính mình, cố giữ nụ cười trên mặt, cố gắng chỉ đáp trả lại bằng ngôn từ.
Câu nói mà mẫu thân nói nhiều nhất chính là: Nương có chịu chút uất ức cũng không sao, nhưng quyết không để nữ nhi của nương phải chịu uất ức được.
Hai năm đầu tiên gả vào Tấn vương phủ, không phải Tống Tương chưa từng oán trách. Có một lần nàng chẳng may nói lỡ lời, mẫu thân không hề do dự mà gói ghém quần áo, nửa đêm trèo tường vào gọi nàng, bảo muốn đưa nàng trốn xa khỏi đó.
Nhưng nếu như nàng có thể đi được thì đâu cần phải chờ tới khi mẫu thân tới đón nàng? Có thánh chỉ đè trên đầu, không có ai dám làm trái. Nếu làm trái với thánh chỉ, vậy không chỉ có một mình nàng phải chết, còn có cả mẫu thân và đệ đệ của nàng, ngay cả danh dự của phụ thân nàng, người đã mất nhiều năm, cũng sẽ bị hủy hoại.
Như vậy thì cần gì chứ?
Sau lại tới Đàm Châu, mặc dù không bị nhà nàng liên lụy, song mẫu thân vẫn đi theo nàng. Nếu không vì ngoại tổ phụ đột ngột bệnh nặng, mẫu thân cũng sẽ không rời khỏi nàng để tới Sơn Tây.
Nếu như mẫu thân không rời đi, ít nhất trước khi chết, nàng cũng không đến mức không có ai bên cạnh để giao phó hai đứa bé, cũng không đến mức bị tên Đồng Khánh kia hạ nhã.
Mẫu thân luôn dành cho nàng nhiều tình yêu nhất, cũng là nóng bỏng nhất, rồi lại khiến nàng hoàn toàn không cảm thấy đó là gánh nặng.
Hai ngày sau, đầu thôn đã không còn ai nói tới chuyện của nàng.
Bởi vì băn khoăn nhị phòng sẽ lại gây rối, hôm đó Tống Tương mới dành ra chút thời gian, tới huyện Hưng Bình một chuyến.
Nhà cũ Tống gia nằm trong ngõ Quế Tử, phía nam kinh thành, là một căn trạch viện gồm ba dãy nhà chính có thêm nhà kề, đã được truyền thừa năm đời, bắt đầu từ đời thái tổ phụ của Tống Tương cho đến giờ.
Dựa theo quy củ, tổ trạch đều được truyền lại cho đại phòng, con cháu muốn ở chung thì cần có sự đồng ý của đại phòng mới được. Phụ thân Tống Dụ là một người có tính khoan dung. Sau khi lão thái thái mất, phụ thân đồng ý cho nhị phòng tiếp tục ở tại trong phủ.
Nhưng một năm sau khi phụ thân mất, Du thị bắt đầu nhòm ngó gia sản của đại phòng. Sau khi đánh cho Du thị một trận, Trịnh Dung đã đuổi luôn nhị phòng ra khỏi tổ trạch, đồng thời đóng cửa khóa lại.
Bởi vì Tống Mân làm việc trong huyện nha, cho nên nhị phòng quyết định mua luôn một căn nhà nhỏ ở huyện Hưng Bình để ở.
Tống Tương chưa từng tới nhà của nhị phòng, nhưng lúc vào thành nàng đã từng đi ngang qua, nơi đó là một con ngõ nhỏ tên Đề Lam, nằm rất gần huyện nha.
Nàng tìm một quán trà để ngồi chờ. Trong lúc chờ đợi, nàng bèn bắt chuyện với tiểu nhị, nhưng hỏi thăm một hồi lại chẳng hỏi ra được điều gì có ích.
“... Nương tử Trần gia ở cách vách với Tam thúc gia nhà ta ở kinh thành ấy, mới hôm trước chạy tới đây cãi nhau với người họ hàng đang làm huyện thừa (chức vụ chỉ dưới huyện lệnh) trong huyện nha này.”
Bàn bên cạnh có người khách mới tới có vẻ cũng là khách quen, vừa ngồi xuống là bắt đầu lải nhải. Nội dung câu chuyện chui ngay vào tai Tống Tương đang ngồi cúi đầu uống trà,
“Có mâu thuẫn gì đấy? Ta nhớ là người họ hàng đó cũng thân thiết lắm mà?”
“Đợt trước trong huyện nha xảy ra một chuyện, có người lẻn vào trong nhà huyện lệnh, trộm mất thứ gì đó rất quan trọng.”
Huyện lệnh hiện giờ cũng không phải là vị lúc trước từng bị Trịnh Dung giày vò đến ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi bị Trịnh Dung uy hiếp, vị đó đã xin được điều tới nơi khác làm.
Vị huyện lệnh hiện giờ họ Từ, nghe nói ở kinh thành cũng có tí địa vị. Tống Tương sống ở Tấn vương phủ bảy năm, ngụp lặn trong dòng xoáy hoàng quyền bảy năm trời, bởi vậy đã thành thói quen để ý tới những chuyện liên quan tới quan phủ.
“Thế chuyện đó có liên quan gì tới việc nương tử Trần gia bị ức hiếp?”
“Người họ hàng của nương tử Trần gia chính là một vị huyện thừa bên cạnh huyện lệnh. Việc huyện lệnh cất chứa bảo vật chỉ có vị huyện thừa này biết. Mà vừa hay, vị huyện thừa này cũng chỉ từng nhắc tới chuyện đó cho trượng phu của vị nương tử này biết.”
“Tên trộm đó cũng tài đấy, mấy chục hộ viện canh chừng, thế mà tên đó vẫn lấy trộm trót lọt. Nghe nói là mãi tới lúc tên đấy rời khỏi đó mới bị phát hiện. Bây giờ, người họ hàng của nương tử Trần gia bị huyện lệnh trách mắng, nghe đâu còn xin chỉ lệnh giải trừ chức vị của người nọ.”
Tống Tương nhướng mày, huyện lệnh nghi ngờ người họ hàng của nương tử Trần gia cấu kết với người ngoài lấy trộm bảo vật của mình, mà người họ hàng này thì nghi ngờ trượng phu của nương tử Trần gia để lộ bí mật, làm hại tới bản thân.
Nếu là đánh mất bảo vật có “giá trị liên thành”, vậy thì chắc chắn sẽ liên lụy tới một nhóm người. Nhưng thứ bị mất là đồ cá nhân, vậy mà lại muốn tước mất chức quan của cấp dưới, thế này cũng không hợp quy định thì phải?
Nghĩ kỹ hơn thì hình như Nhị thúc Tống Mân của nàng cũng đang làm huyện thừa trong huyện nha Hưng Bình?
Nương tử Trần gia?
Tống Tương cũng đã nhớ ra, muội muội của Du thị được gả cho Trần gia có cửa hàng bán dầu ở phía tây kinh thành, chẳng lẽ người mà bọn họ nhắc tới chính là...?
Tống Tương chỉ ngồi thêm một lúc thì tính tiền rời đi.
Đi tới đầu ngõ có trạch viện của nhị phòng, nàng nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới rẽ vào trong ngõ.
Đây là một con hẻm rất hẹp, thậm chí cũng không thể gọi là hẻm được.
Nàng đi vòng tới chỗ bức tường mà bên trong có vẻ là nhà kho, sau đó nhẹ nhàng khom gối lấy đà rồi bật lên, nhảy qua tường vào bên trong.
Có một vị mẫu thân là con nhà tướng, lại thêm một vị ngoại tổ phụ thích kết bạn với các hào kiệt chí sĩ khắp thiên hạ, làm sao mà hai vị này lại không yêu cầu nàng học một vài chiêu phòng thân cho được? Từ lúc nàng năm tuổi, mẫu thân đã bắt đầu rèn luyện cho nàng.
Chẳng qua là sau đó, bị Du thị gặp phải, mỉa mai rằng không có dáng vẻ của một cô nương, bởi vậy mẫu thân lại bắt đầu lo lắng nàng cũng sẽ trở nên thô lậu giống mình, không gả đi được, cho nên sau đó mẫu thân đã dặn nàng chỉ được len lén luyện tập.
Nếu không nhờ có bản lĩnh để bảo vệ được tính mạng, làm sao mà nàng có thể sống bình yên nhiều năm như vậy trong vương phủ? Chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng, vậy ít nhất cũng phải có đôi cánh để bay lên đã.
Lục Chiêm tự cho là đang lạnh nhạt nàng, nhưng nàng cũng đâu phải một oán phụ chốn khuê phòng để mà suốt ngày ngóng trông trượng phu của mình. Trong những ngày tháng sống ở vương phủ, không ít lần nàng đã dựa vào bản lĩnh này của mình để đi dạo quanh trong phủ giải khuây lúc nửa đêm.
Nàng từng thấy Nhị nương của Lục Chiêm tức Vân trắc phi dạy dỗ con mình ngay trong sân, từng đi vuốt ve con mèo mập của muội muội hắn là Nhị quận chúa, cũng từng nghe thấy Tam nương của hắn là Chu trắc phi đứng dưới giàn hoa oán giận Tấn vương suốt ngày đon đả với vương phi mà vương phi thì lãnh đạm đối đáp. Ừm, đúng là nàng còn không cẩn thận nhìn thấy cảnh mỹ nhân xuất dục của Nguyệt phu nhân, tiểu nương của hắn, và nàng cũng nhớ cả Tam ca Lục Quân bị giam lỏng trong điện của y dần dần phát tướng, ngày ngày ôm theo cái bụng nạm của y.
“Ông lại đi đâu hả?”
Bên kia tường có tiếng của Du thị truyền tới, Tống Tương thò đầu ra nhìn, Du thị đứng dưới mái hiên, đang gọi lại Nhị thúc Tống Mân.
“Đi nơi nào bà quản được à? Chẳng lẽ ta muốn ra cửa cũng không được nữa hả?”
Trước giờ Tống Mân là một người rất dễ mềm lòng, rất hiếm khi tỏ ra cứng rắn đến như vậy. Nhưng nếu họ hàng của Du thị đắc tội Tống Mân, ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông ta...
Chưa kể, vào thời điểm này, vốn dĩ ông ta nên có mặt ở nha môn làm việc mới đúng, vậy mà giờ vẫn còn ở trong nhà...
“Ta không muốn quản ông, nhưng có thế nào ông cũng nói với ta một tiếng là đi đâu chứ.”
Du thị càng nói càng sợ sệt.
Tống Tương nhìn hai người, mãi cho đến khi Tống Mân đi khỏi, nàng mới lại đi vòng tới tòa nhà mà Du thị vừa đi vào.
“Chính mình không có bản lĩnh, bao nhiêu năm rồi vẫn còn quanh quẩn trong cái huyện nha này, vậy mà suốt ngày trút giận vào ta. Trước đây, nếu không nhờ có cha ta hỗ trợ, ông có thể xin được vào trong huyện nha dễ dàng vậy sao? Cái thứ tráo trở, khốn kiếp.”
Bên tai nàng chỉ toàn tiếng chửi rủa của Du thị.
“Mẫu thân mắng vậy đúng là có hơi khó nghe. Nhưng phụ thân là đàn ông, cũng chỉ là sĩ diện mà thôi? Bây giờ chức quan của phụ thân sắp mất, mẫu thân nên tập trung nghĩ cách thì hơn.”
Đây là tiếng của một thiếu nữ, là đứa con gái mười bốn tuổi của Du thị, Tống Du.
“Mẫu thân có cách gì được hả?”
Trong phòng vang lên tiếng ấm chén lách cách, hiển nhiên người trong phòng đã rất nóng nảy.
Tống Tương híp mắt suy nghĩ.
Quả nhiên nàng đoán không sai tí nào, vị huyện thừa bị liên lụy chính là Tống Mân. Khó trách Du thị lại sốt sắng như vậy, dù có thế nào thì cũng phải giữ được cái chức quan của Tống Mân đã, mà muốn giữ được thì cần phải có tiền.
Tiền từ đâu ra? Đại phòng.
Cái này thì khó trách kiếp trước nàng lại không hề nghe nói gì tới chuyện này. Nàng gả vào Tấn vương phủ làm thế tử phu nhân, mà ông ta là Nhị thúc của nàng, chẳng lẽ một cái chức quan nho nhỏ mà cũng không giữ nổi nữa sao?
Kiếp trước, nàng không hề biết còn có một chuyện như vậy.
Trầm ngâm một hồi, nàng quay lại đường cũ, về tới nhà kho, nhảy ra bên ngoài tường.
Vừa về tới cổng nhà, nàng đã thấy Tống Liêm dắt theo Lê Hoa khoác áo choàng, đeo kiếm gỗ bên hông, oai phong chạy ra: “Tỷ, có người muốn gặp tỷ kìa.”
“Ai tìm tỷ?”
Tống Tương đưa cây kẹo hình người bằng đường cho thằng bé.
“Chính là tùy tùng của cái người ngã gãy chân hôm nọ, cái người mang bạc tới nhận lỗi với tỷ đó.”
Tống Liêm bẻ một mảnh kẹo nhét cho Lê Hoa ăn.
“Trọng Hoa?”
Tống Tương đứng lại ngay dưới bậc cửa, nhìn vào trong sân.
Xem ảnh 1
Câu nói mà mẫu thân nói nhiều nhất chính là: Nương có chịu chút uất ức cũng không sao, nhưng quyết không để nữ nhi của nương phải chịu uất ức được.
Hai năm đầu tiên gả vào Tấn vương phủ, không phải Tống Tương chưa từng oán trách. Có một lần nàng chẳng may nói lỡ lời, mẫu thân không hề do dự mà gói ghém quần áo, nửa đêm trèo tường vào gọi nàng, bảo muốn đưa nàng trốn xa khỏi đó.
Nhưng nếu như nàng có thể đi được thì đâu cần phải chờ tới khi mẫu thân tới đón nàng? Có thánh chỉ đè trên đầu, không có ai dám làm trái. Nếu làm trái với thánh chỉ, vậy không chỉ có một mình nàng phải chết, còn có cả mẫu thân và đệ đệ của nàng, ngay cả danh dự của phụ thân nàng, người đã mất nhiều năm, cũng sẽ bị hủy hoại.
Như vậy thì cần gì chứ?
Sau lại tới Đàm Châu, mặc dù không bị nhà nàng liên lụy, song mẫu thân vẫn đi theo nàng. Nếu không vì ngoại tổ phụ đột ngột bệnh nặng, mẫu thân cũng sẽ không rời khỏi nàng để tới Sơn Tây.
Nếu như mẫu thân không rời đi, ít nhất trước khi chết, nàng cũng không đến mức không có ai bên cạnh để giao phó hai đứa bé, cũng không đến mức bị tên Đồng Khánh kia hạ nhã.
Mẫu thân luôn dành cho nàng nhiều tình yêu nhất, cũng là nóng bỏng nhất, rồi lại khiến nàng hoàn toàn không cảm thấy đó là gánh nặng.
Hai ngày sau, đầu thôn đã không còn ai nói tới chuyện của nàng.
Bởi vì băn khoăn nhị phòng sẽ lại gây rối, hôm đó Tống Tương mới dành ra chút thời gian, tới huyện Hưng Bình một chuyến.
Nhà cũ Tống gia nằm trong ngõ Quế Tử, phía nam kinh thành, là một căn trạch viện gồm ba dãy nhà chính có thêm nhà kề, đã được truyền thừa năm đời, bắt đầu từ đời thái tổ phụ của Tống Tương cho đến giờ.
Dựa theo quy củ, tổ trạch đều được truyền lại cho đại phòng, con cháu muốn ở chung thì cần có sự đồng ý của đại phòng mới được. Phụ thân Tống Dụ là một người có tính khoan dung. Sau khi lão thái thái mất, phụ thân đồng ý cho nhị phòng tiếp tục ở tại trong phủ.
Nhưng một năm sau khi phụ thân mất, Du thị bắt đầu nhòm ngó gia sản của đại phòng. Sau khi đánh cho Du thị một trận, Trịnh Dung đã đuổi luôn nhị phòng ra khỏi tổ trạch, đồng thời đóng cửa khóa lại.
Bởi vì Tống Mân làm việc trong huyện nha, cho nên nhị phòng quyết định mua luôn một căn nhà nhỏ ở huyện Hưng Bình để ở.
Tống Tương chưa từng tới nhà của nhị phòng, nhưng lúc vào thành nàng đã từng đi ngang qua, nơi đó là một con ngõ nhỏ tên Đề Lam, nằm rất gần huyện nha.
Nàng tìm một quán trà để ngồi chờ. Trong lúc chờ đợi, nàng bèn bắt chuyện với tiểu nhị, nhưng hỏi thăm một hồi lại chẳng hỏi ra được điều gì có ích.
“... Nương tử Trần gia ở cách vách với Tam thúc gia nhà ta ở kinh thành ấy, mới hôm trước chạy tới đây cãi nhau với người họ hàng đang làm huyện thừa (chức vụ chỉ dưới huyện lệnh) trong huyện nha này.”
Bàn bên cạnh có người khách mới tới có vẻ cũng là khách quen, vừa ngồi xuống là bắt đầu lải nhải. Nội dung câu chuyện chui ngay vào tai Tống Tương đang ngồi cúi đầu uống trà,
“Có mâu thuẫn gì đấy? Ta nhớ là người họ hàng đó cũng thân thiết lắm mà?”
“Đợt trước trong huyện nha xảy ra một chuyện, có người lẻn vào trong nhà huyện lệnh, trộm mất thứ gì đó rất quan trọng.”
Huyện lệnh hiện giờ cũng không phải là vị lúc trước từng bị Trịnh Dung giày vò đến ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi bị Trịnh Dung uy hiếp, vị đó đã xin được điều tới nơi khác làm.
Vị huyện lệnh hiện giờ họ Từ, nghe nói ở kinh thành cũng có tí địa vị. Tống Tương sống ở Tấn vương phủ bảy năm, ngụp lặn trong dòng xoáy hoàng quyền bảy năm trời, bởi vậy đã thành thói quen để ý tới những chuyện liên quan tới quan phủ.
“Thế chuyện đó có liên quan gì tới việc nương tử Trần gia bị ức hiếp?”
“Người họ hàng của nương tử Trần gia chính là một vị huyện thừa bên cạnh huyện lệnh. Việc huyện lệnh cất chứa bảo vật chỉ có vị huyện thừa này biết. Mà vừa hay, vị huyện thừa này cũng chỉ từng nhắc tới chuyện đó cho trượng phu của vị nương tử này biết.”
“Tên trộm đó cũng tài đấy, mấy chục hộ viện canh chừng, thế mà tên đó vẫn lấy trộm trót lọt. Nghe nói là mãi tới lúc tên đấy rời khỏi đó mới bị phát hiện. Bây giờ, người họ hàng của nương tử Trần gia bị huyện lệnh trách mắng, nghe đâu còn xin chỉ lệnh giải trừ chức vị của người nọ.”
Tống Tương nhướng mày, huyện lệnh nghi ngờ người họ hàng của nương tử Trần gia cấu kết với người ngoài lấy trộm bảo vật của mình, mà người họ hàng này thì nghi ngờ trượng phu của nương tử Trần gia để lộ bí mật, làm hại tới bản thân.
Nếu là đánh mất bảo vật có “giá trị liên thành”, vậy thì chắc chắn sẽ liên lụy tới một nhóm người. Nhưng thứ bị mất là đồ cá nhân, vậy mà lại muốn tước mất chức quan của cấp dưới, thế này cũng không hợp quy định thì phải?
Nghĩ kỹ hơn thì hình như Nhị thúc Tống Mân của nàng cũng đang làm huyện thừa trong huyện nha Hưng Bình?
Nương tử Trần gia?
Tống Tương cũng đã nhớ ra, muội muội của Du thị được gả cho Trần gia có cửa hàng bán dầu ở phía tây kinh thành, chẳng lẽ người mà bọn họ nhắc tới chính là...?
Tống Tương chỉ ngồi thêm một lúc thì tính tiền rời đi.
Đi tới đầu ngõ có trạch viện của nhị phòng, nàng nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới rẽ vào trong ngõ.
Đây là một con hẻm rất hẹp, thậm chí cũng không thể gọi là hẻm được.
Nàng đi vòng tới chỗ bức tường mà bên trong có vẻ là nhà kho, sau đó nhẹ nhàng khom gối lấy đà rồi bật lên, nhảy qua tường vào bên trong.
Có một vị mẫu thân là con nhà tướng, lại thêm một vị ngoại tổ phụ thích kết bạn với các hào kiệt chí sĩ khắp thiên hạ, làm sao mà hai vị này lại không yêu cầu nàng học một vài chiêu phòng thân cho được? Từ lúc nàng năm tuổi, mẫu thân đã bắt đầu rèn luyện cho nàng.
Chẳng qua là sau đó, bị Du thị gặp phải, mỉa mai rằng không có dáng vẻ của một cô nương, bởi vậy mẫu thân lại bắt đầu lo lắng nàng cũng sẽ trở nên thô lậu giống mình, không gả đi được, cho nên sau đó mẫu thân đã dặn nàng chỉ được len lén luyện tập.
Nếu không nhờ có bản lĩnh để bảo vệ được tính mạng, làm sao mà nàng có thể sống bình yên nhiều năm như vậy trong vương phủ? Chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng, vậy ít nhất cũng phải có đôi cánh để bay lên đã.
Lục Chiêm tự cho là đang lạnh nhạt nàng, nhưng nàng cũng đâu phải một oán phụ chốn khuê phòng để mà suốt ngày ngóng trông trượng phu của mình. Trong những ngày tháng sống ở vương phủ, không ít lần nàng đã dựa vào bản lĩnh này của mình để đi dạo quanh trong phủ giải khuây lúc nửa đêm.
Nàng từng thấy Nhị nương của Lục Chiêm tức Vân trắc phi dạy dỗ con mình ngay trong sân, từng đi vuốt ve con mèo mập của muội muội hắn là Nhị quận chúa, cũng từng nghe thấy Tam nương của hắn là Chu trắc phi đứng dưới giàn hoa oán giận Tấn vương suốt ngày đon đả với vương phi mà vương phi thì lãnh đạm đối đáp. Ừm, đúng là nàng còn không cẩn thận nhìn thấy cảnh mỹ nhân xuất dục của Nguyệt phu nhân, tiểu nương của hắn, và nàng cũng nhớ cả Tam ca Lục Quân bị giam lỏng trong điện của y dần dần phát tướng, ngày ngày ôm theo cái bụng nạm của y.
“Ông lại đi đâu hả?”
Bên kia tường có tiếng của Du thị truyền tới, Tống Tương thò đầu ra nhìn, Du thị đứng dưới mái hiên, đang gọi lại Nhị thúc Tống Mân.
“Đi nơi nào bà quản được à? Chẳng lẽ ta muốn ra cửa cũng không được nữa hả?”
Trước giờ Tống Mân là một người rất dễ mềm lòng, rất hiếm khi tỏ ra cứng rắn đến như vậy. Nhưng nếu họ hàng của Du thị đắc tội Tống Mân, ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông ta...
Chưa kể, vào thời điểm này, vốn dĩ ông ta nên có mặt ở nha môn làm việc mới đúng, vậy mà giờ vẫn còn ở trong nhà...
“Ta không muốn quản ông, nhưng có thế nào ông cũng nói với ta một tiếng là đi đâu chứ.”
Du thị càng nói càng sợ sệt.
Tống Tương nhìn hai người, mãi cho đến khi Tống Mân đi khỏi, nàng mới lại đi vòng tới tòa nhà mà Du thị vừa đi vào.
“Chính mình không có bản lĩnh, bao nhiêu năm rồi vẫn còn quanh quẩn trong cái huyện nha này, vậy mà suốt ngày trút giận vào ta. Trước đây, nếu không nhờ có cha ta hỗ trợ, ông có thể xin được vào trong huyện nha dễ dàng vậy sao? Cái thứ tráo trở, khốn kiếp.”
Bên tai nàng chỉ toàn tiếng chửi rủa của Du thị.
“Mẫu thân mắng vậy đúng là có hơi khó nghe. Nhưng phụ thân là đàn ông, cũng chỉ là sĩ diện mà thôi? Bây giờ chức quan của phụ thân sắp mất, mẫu thân nên tập trung nghĩ cách thì hơn.”
Đây là tiếng của một thiếu nữ, là đứa con gái mười bốn tuổi của Du thị, Tống Du.
“Mẫu thân có cách gì được hả?”
Trong phòng vang lên tiếng ấm chén lách cách, hiển nhiên người trong phòng đã rất nóng nảy.
Tống Tương híp mắt suy nghĩ.
Quả nhiên nàng đoán không sai tí nào, vị huyện thừa bị liên lụy chính là Tống Mân. Khó trách Du thị lại sốt sắng như vậy, dù có thế nào thì cũng phải giữ được cái chức quan của Tống Mân đã, mà muốn giữ được thì cần phải có tiền.
Tiền từ đâu ra? Đại phòng.
Cái này thì khó trách kiếp trước nàng lại không hề nghe nói gì tới chuyện này. Nàng gả vào Tấn vương phủ làm thế tử phu nhân, mà ông ta là Nhị thúc của nàng, chẳng lẽ một cái chức quan nho nhỏ mà cũng không giữ nổi nữa sao?
Kiếp trước, nàng không hề biết còn có một chuyện như vậy.
Trầm ngâm một hồi, nàng quay lại đường cũ, về tới nhà kho, nhảy ra bên ngoài tường.
Vừa về tới cổng nhà, nàng đã thấy Tống Liêm dắt theo Lê Hoa khoác áo choàng, đeo kiếm gỗ bên hông, oai phong chạy ra: “Tỷ, có người muốn gặp tỷ kìa.”
“Ai tìm tỷ?”
Tống Tương đưa cây kẹo hình người bằng đường cho thằng bé.
“Chính là tùy tùng của cái người ngã gãy chân hôm nọ, cái người mang bạc tới nhận lỗi với tỷ đó.”
Tống Liêm bẻ một mảnh kẹo nhét cho Lê Hoa ăn.
“Trọng Hoa?”
Tống Tương đứng lại ngay dưới bậc cửa, nhìn vào trong sân.
Bình luận facebook