Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Tống cô nương là cô gái yếu ớt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nàng bèn hỏi: “Là ai nói ạ? Bọn họ nói thế nào vậy?”
“Thì mấy bà thím trong thôn với cả vợ Trương đồ tể ở đầu thôn đấy, nói là cậu thiên niên kia tuấn tú lắm, khen lấy khen để. Nương trốn sau cây hòe nghe thấy hết.”
“Thế rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Nhà cửa ở đâu? Sao mà tinh mắt thế? Con có biết cậu ta không? Có đáng tin không? Nếu được thì hỏi thăm tên họ rồi nương đi tìm hiểu cho.”
“Đương nhiên là không đáng tin rồi.”
Tống Tương gân cổ lên phủ nhận ngay tắp lự.
Có cái mặt thôi thì để làm gì? Nếu không vì kiếp này hắn còn chưa dây vào nàng, nàng giết hắn thì lại thành thương thiên hại lý, có lẽ nàng đã bóp chết hắn ngay từ lúc còn ở vườn rau luôn rồi.
Tên tra nam đó còn tự mình đa tình, chạy tới nhận lỗi với nàng, nào ngờ nàng đã mất công nhẫn nhịn hắn suốt cả một ngày trời, đến cuối cùng vẫn còn phải đối mặt với đống rắc rối mà hắn để lại nữa.
Đúng là đồ sao chổi.
“Thế rốt cuộc chuyện là sao?” Trịnh Dung thò mặt lại gần hơn một tí.
Tống Tương gằn giọng: “Tống phu nhân, ngài có biết là ngài đang hóng hớt chuyện của ai không?”
Trịnh Dung đơ mặt, cười hì hì rụt cổ lại sau một tí.
Tống Tương cũng không giấu bà: “Đúng là có chuyện như vậy, một tên không biết từ đâu chui ra, cưỡi ngựa chạy loạn vào vườn rau nhà ta, sau đó đâm sầm vào con, làm con ngất xỉu. Lúc sau tên đó đi ngang qua thấy con nên sai người tới nhận lỗi, con không để ý tới hắn thôi.”
“Con bị đâm ngất xỉu?” Trịnh Dung lại nghển cổ lên hỏi lại: “Làm sao mà con lại bị đâm cho ngất xỉu được? Làm sao có thể chứ?”
Vị mẫu thân thần kỳ này, nghe thấy con gái mình bị đâm cho ngất xỉu, vậy mà phản ứng đầu tiên không phải là hỏi thăm xem nàng có bị thương hay không, mà ngược lại, tỏ ra không tin nàng bị đâm ngất xỉu.
Tống Tương liếc mẫu thân của mình, nói: “Bởi vì lúc đó con bị thân cây dưa chuột quấn vào chân.”
Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Tống phu nhân là con nhà tướng, vậy mà con gái của bà lại bị đâm tí thôi đã ngất xỉu, chuyện này đúng là không dễ xảy ra.
Trịnh Dung hiểu ra: “Thảo nào!”
Liếc thấy sắc mặt Tống Tương vẫn khó chịu ra mặt, bà đập tay xuống bệ cửa sổ, mắng: “Thì ra là một tên nhóc con không biết đâu ra thấy sắc đẹp nên nảy lòng tham, có giỏi thì đưa hẳn bà mối kèm thiếp canh tới cầu thân chứ. Trước mắt bao người, nó định làm cái gì hả? Còn để lại cái đầu đề câu chuyện như vậy làm hại nữ nhi của ta. Con chờ đó, nương phải tới đầu thôn gõ la, mắng cho mấy kẻ đồn bậy đồn bạ đến khóc trước đã.”
Tống Tương nhìn mẫu thân: “Mấy lời vừa rồi có hai chỗ không đúng. Một là, dù cho hắn muốn nhờ bà mối tời cầu thân cũng không được, con không vừa ý hắn. Hai là, tuy rằng đó là lời đồn, nhưng cũng không cần vội vã đi lá mặt lá trái với người ta, bằng không lại có vẻ chúng ta chột dạ, vội vã che lấp cái gì đó.”
Phụ nữ nông thôn có ánh nhìn thiển cận, nào có hiểu được nhiều đạo lý to lớn như vậy? Mấy người đó có lẽ cũng chỉ coi như bàn tán cho vui miệng, nhưng nếu người bất chấp tất cả, chạy tới trách mắng bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ còn lá mặt lá trái nhanh hơn nhiều.
Trịnh Dung ngẫm nghĩ một thoáng thấy cũng có lý: “Thế con nói đi, chúng ta nên làm thế nào?”
Làm thế nào? Ngăn chặn là chắc chắn.
Dù sao bộ dạng của Lục Chiêm lúc đó đúng là có hơi kỳ quái, không tránh có người nghĩ nhiều.
Tống Tương không phản đối chuyện nghị hôn, sớm ngày tìm được một người đáng tin cậy để cùng chung sống quãng đời còn lại cũng rất tuyệt, nhưng người đó chắc chắn sẽ không phải là Lục Chiêm. Hơn nữa, chỉ nghĩ thôi cũng không được.
Hàng xóm láng giềng nơi đây không để ý tới vấn đề nam nữ có khác biệt giống như người đọc sách bọn họ, bằng không ở kiếp trước, Lục Chiêm sao có thể ở lại nhà bọn họ cả nửa tháng trời để dưỡng thương?
Bọn họ bàn tán về cái này, ít nhiều cũng do tính thích nhiều chuyện. Nhưng nói lại thì, với quy mô dàn thị vệ của Lục Chiêm, truyền ra cũng không hay lắm. Nhất là kiếp này, ngay từ lúc ban đầu nàng đã phủi sạch quan hệ với hắn, bây giờ để mặc mấy tin đồn đó lại càng không hay.
Nàng xoay người đi vào trong phòng, lấy ra hai miếng lót giày đã làm xong: “Nương đi cùng con tới gặp nương tử nhà lý chính để phân tích rõ lợi tệ của chuyện này, sau đó nhờ bà ấy ra mặt ngăn cản lời đồn. Như vậy, nếu người ta chỉ vô tâm mới nói này nói nọ thì tất nhiên cũng sẽ ngừng ở đây. Còn nếu là có người cố ý lan truyền tin đồn, chờ người đó lại nhảy ra tung tin thì chớ có trách chúng ta không vuốt mặt nể mũi.”
...
Hôm nay Tấn vương phụng chỉ tới hoàng lăng kiểm tra, phải sáng mai mới quay về được. Lục Chiêm biết rõ điều này nên cũng không tỏ vẻ mong chờ.
Ngày hôm nay, ngoài Lục Quân cùng Tấn vương phi, hắn không còn gặp ai khác. Buổi tối, một mình nằm trong cung Diên Chiêu rộng lớn, hắn lại thấy chưa bao giờ xung quanh yên tĩnh đến thế.
Tuy rằng hình như có hơi yên tĩnh quá mức, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện kiếp này không còn thánh chỉ tứ hôn đè trên đầu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân lại rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy nữa. Hắn ép bản thân phải mau chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tấn vương cũng chẳng buồn nghỉ ngơi, thay đổi xiêm y, cứ thế tới thẳng thăm hắn. Trên gương mặt của Tấn vương vẫn nguyên sự mệt nhọc sau chặng đường dài, ngài lo lắng hỏi han: “Sao lại không cẩn thận thế này?”
“Nhi thần để phụ thân phải lo lắng rồi. Lần sau nhi thần sẽ cẩn thận hơn.”
Lục Chiêm không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, cho nên hứa rất chân thành.
Phụ thân vẫn rất để bụng hắn, nhưng hắn cảm thấy khả năng là vì hưởng sái từ vương phi. Dù sao đây chính là một vị trượng phu mà cho dù đêm trước ngủ lại chỗ trắc phi thì sáng hôm sau vẫn sẽ xuất hiện đúng giờ ở trong phòng của vương phi để cùng ăn bữa sáng.
Có lúc Lục Chiêm cũng cảm thấy thê thiếp thành đàn có gì đó kỳ cục. Coi sóc nhà cửa, quản lý tiền bạc, sinh con đẻ cái, rõ ràng chỉ cần một thê tử là có thể làm được hết, vậy tại sao cứ phải phân chia cho nhiều người làm?
Nhưng bản thân hắn cũng là thứ xuất, nếu không có bọn họ, vậy cũng sẽ không có hắn. Hiển nhiên hắn không có tư cách để phê phán cha mẹ của hắn.
Đến trưa, hoàng đế cũng sai thái giám tới thăm hỏi, mà thái giám cũng đã được hoàng đế dặn dò, bởi vậy Lục Chiêm cho người rời khỏi phòng hết, rồi mới giao mấy phong thư mà hắn mang về từ Hưng Bình cho thái giám.
Một trong những nguyên nhân khiến hắn vội vã quay trở về chính là để không làm lỡ chuyện của hoàng đế. Đồ đã giao đi, hắn cũng có thể yên tâm dưỡng thương.
Mấy ngày tiếp theo, vẫn luôn có người gửi bái thiếp tới, Ngụy Xuân mang vào cho Lục Chiêm xem, hắn lựa chọn mấy tấm để lại, sau đó sai Ngụy Xuân đi trả lời.
Hôm nay, cuối cùng Trọng Hoa cũng quay trở về, mang theo cả một tấm địa đồ tới.
“Thuộc hạ đã lựa sân viện, cửa hàng ở mấy chỗ đường phố cho Tống cô nương, sân viện là kiểu tam tiến rộng bằng với căn viện mà cô nương đang ở. Còn cửa hàng cũng là mấy chỗ kinh doanh đắt khách trước mắt. Giá tiền không giống nhau, mời thế tử quyết định.”
Lục Chiêm đang chống quải trượng đi lại trong điện: “Chọn những nơi đắt nhất, tốt nhất là được.”
Trọng Hoa sửng sốt một thoáng: “Thế tử tự mình lựa chọn, không phải sẽ càng có thành ý hơn sao?”
Lục Chiêm ngẩng đầu nhìn y: “Cô nương ấy có thể nhận ra được là ai chọn sao?”
Trọng Hoa ngu ngơ: “Ngày sau thế tử có tới nhà thăm, chẳng phải sẽ nói ra sao?”
Lục Chiêm dừng bước: “Ai nói là ta sẽ đi thăm?”
“... Chẳng lẽ ngài làm thế này không phải là do vừa ý cô nương Tống gia?”
Lục Chiêm suýt nữa đã ném quải trượng về phía Trọng Hoa.
Hắn giận đến nghẹn thở, nhìn mặt đất một hồi mới nói: “Tứ đường muội của vợ của con trai Tam biểu cữu của ngươi sinh được mấy đứa con?”
“Không biết ạ.” Trọng Hoa gãi đầu: “Nhưng mà họ hàng dây mơ dễ má sinh được mấy đứa con, thì có liên quan gì tới thuộc hạ?”
Lục Chiêm lườm y: “Ta đây tặng lễ vật cho cô nương kia vì lý do gì, thì lại có quan hệ gì tới ngươi?”
Trọng Hoa suýt nữa đã bị nước miếng sặc cho nghẹn thở, vội vã lui ra ngoài.
“Quay lại đây!” Lục Chiêm gọi lại y, suy nghĩ một hồi mới nói: “Tống cô nương là cô gái yếu ớt, nếu sau này có gặp phải cô nương ấy có chuyện gì khó xử thì nhớ phải giúp đỡ cô ấy.”
“Thưa vâng!”
Lần này Trọng Hoa đã khôn hơn.
“Mau đi làm đi, ta còn có việc khác phải giao cho ngươi đấy.”
Lục Chiêm đuổi thuộc hạ của mình đi rồi, lại khập khiễng bước tới trước cửa sổ.
Xem ảnh 1
“Thì mấy bà thím trong thôn với cả vợ Trương đồ tể ở đầu thôn đấy, nói là cậu thiên niên kia tuấn tú lắm, khen lấy khen để. Nương trốn sau cây hòe nghe thấy hết.”
“Thế rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Nhà cửa ở đâu? Sao mà tinh mắt thế? Con có biết cậu ta không? Có đáng tin không? Nếu được thì hỏi thăm tên họ rồi nương đi tìm hiểu cho.”
“Đương nhiên là không đáng tin rồi.”
Tống Tương gân cổ lên phủ nhận ngay tắp lự.
Có cái mặt thôi thì để làm gì? Nếu không vì kiếp này hắn còn chưa dây vào nàng, nàng giết hắn thì lại thành thương thiên hại lý, có lẽ nàng đã bóp chết hắn ngay từ lúc còn ở vườn rau luôn rồi.
Tên tra nam đó còn tự mình đa tình, chạy tới nhận lỗi với nàng, nào ngờ nàng đã mất công nhẫn nhịn hắn suốt cả một ngày trời, đến cuối cùng vẫn còn phải đối mặt với đống rắc rối mà hắn để lại nữa.
Đúng là đồ sao chổi.
“Thế rốt cuộc chuyện là sao?” Trịnh Dung thò mặt lại gần hơn một tí.
Tống Tương gằn giọng: “Tống phu nhân, ngài có biết là ngài đang hóng hớt chuyện của ai không?”
Trịnh Dung đơ mặt, cười hì hì rụt cổ lại sau một tí.
Tống Tương cũng không giấu bà: “Đúng là có chuyện như vậy, một tên không biết từ đâu chui ra, cưỡi ngựa chạy loạn vào vườn rau nhà ta, sau đó đâm sầm vào con, làm con ngất xỉu. Lúc sau tên đó đi ngang qua thấy con nên sai người tới nhận lỗi, con không để ý tới hắn thôi.”
“Con bị đâm ngất xỉu?” Trịnh Dung lại nghển cổ lên hỏi lại: “Làm sao mà con lại bị đâm cho ngất xỉu được? Làm sao có thể chứ?”
Vị mẫu thân thần kỳ này, nghe thấy con gái mình bị đâm cho ngất xỉu, vậy mà phản ứng đầu tiên không phải là hỏi thăm xem nàng có bị thương hay không, mà ngược lại, tỏ ra không tin nàng bị đâm ngất xỉu.
Tống Tương liếc mẫu thân của mình, nói: “Bởi vì lúc đó con bị thân cây dưa chuột quấn vào chân.”
Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Tống phu nhân là con nhà tướng, vậy mà con gái của bà lại bị đâm tí thôi đã ngất xỉu, chuyện này đúng là không dễ xảy ra.
Trịnh Dung hiểu ra: “Thảo nào!”
Liếc thấy sắc mặt Tống Tương vẫn khó chịu ra mặt, bà đập tay xuống bệ cửa sổ, mắng: “Thì ra là một tên nhóc con không biết đâu ra thấy sắc đẹp nên nảy lòng tham, có giỏi thì đưa hẳn bà mối kèm thiếp canh tới cầu thân chứ. Trước mắt bao người, nó định làm cái gì hả? Còn để lại cái đầu đề câu chuyện như vậy làm hại nữ nhi của ta. Con chờ đó, nương phải tới đầu thôn gõ la, mắng cho mấy kẻ đồn bậy đồn bạ đến khóc trước đã.”
Tống Tương nhìn mẫu thân: “Mấy lời vừa rồi có hai chỗ không đúng. Một là, dù cho hắn muốn nhờ bà mối tời cầu thân cũng không được, con không vừa ý hắn. Hai là, tuy rằng đó là lời đồn, nhưng cũng không cần vội vã đi lá mặt lá trái với người ta, bằng không lại có vẻ chúng ta chột dạ, vội vã che lấp cái gì đó.”
Phụ nữ nông thôn có ánh nhìn thiển cận, nào có hiểu được nhiều đạo lý to lớn như vậy? Mấy người đó có lẽ cũng chỉ coi như bàn tán cho vui miệng, nhưng nếu người bất chấp tất cả, chạy tới trách mắng bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ còn lá mặt lá trái nhanh hơn nhiều.
Trịnh Dung ngẫm nghĩ một thoáng thấy cũng có lý: “Thế con nói đi, chúng ta nên làm thế nào?”
Làm thế nào? Ngăn chặn là chắc chắn.
Dù sao bộ dạng của Lục Chiêm lúc đó đúng là có hơi kỳ quái, không tránh có người nghĩ nhiều.
Tống Tương không phản đối chuyện nghị hôn, sớm ngày tìm được một người đáng tin cậy để cùng chung sống quãng đời còn lại cũng rất tuyệt, nhưng người đó chắc chắn sẽ không phải là Lục Chiêm. Hơn nữa, chỉ nghĩ thôi cũng không được.
Hàng xóm láng giềng nơi đây không để ý tới vấn đề nam nữ có khác biệt giống như người đọc sách bọn họ, bằng không ở kiếp trước, Lục Chiêm sao có thể ở lại nhà bọn họ cả nửa tháng trời để dưỡng thương?
Bọn họ bàn tán về cái này, ít nhiều cũng do tính thích nhiều chuyện. Nhưng nói lại thì, với quy mô dàn thị vệ của Lục Chiêm, truyền ra cũng không hay lắm. Nhất là kiếp này, ngay từ lúc ban đầu nàng đã phủi sạch quan hệ với hắn, bây giờ để mặc mấy tin đồn đó lại càng không hay.
Nàng xoay người đi vào trong phòng, lấy ra hai miếng lót giày đã làm xong: “Nương đi cùng con tới gặp nương tử nhà lý chính để phân tích rõ lợi tệ của chuyện này, sau đó nhờ bà ấy ra mặt ngăn cản lời đồn. Như vậy, nếu người ta chỉ vô tâm mới nói này nói nọ thì tất nhiên cũng sẽ ngừng ở đây. Còn nếu là có người cố ý lan truyền tin đồn, chờ người đó lại nhảy ra tung tin thì chớ có trách chúng ta không vuốt mặt nể mũi.”
...
Hôm nay Tấn vương phụng chỉ tới hoàng lăng kiểm tra, phải sáng mai mới quay về được. Lục Chiêm biết rõ điều này nên cũng không tỏ vẻ mong chờ.
Ngày hôm nay, ngoài Lục Quân cùng Tấn vương phi, hắn không còn gặp ai khác. Buổi tối, một mình nằm trong cung Diên Chiêu rộng lớn, hắn lại thấy chưa bao giờ xung quanh yên tĩnh đến thế.
Tuy rằng hình như có hơi yên tĩnh quá mức, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện kiếp này không còn thánh chỉ tứ hôn đè trên đầu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân lại rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy nữa. Hắn ép bản thân phải mau chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tấn vương cũng chẳng buồn nghỉ ngơi, thay đổi xiêm y, cứ thế tới thẳng thăm hắn. Trên gương mặt của Tấn vương vẫn nguyên sự mệt nhọc sau chặng đường dài, ngài lo lắng hỏi han: “Sao lại không cẩn thận thế này?”
“Nhi thần để phụ thân phải lo lắng rồi. Lần sau nhi thần sẽ cẩn thận hơn.”
Lục Chiêm không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, cho nên hứa rất chân thành.
Phụ thân vẫn rất để bụng hắn, nhưng hắn cảm thấy khả năng là vì hưởng sái từ vương phi. Dù sao đây chính là một vị trượng phu mà cho dù đêm trước ngủ lại chỗ trắc phi thì sáng hôm sau vẫn sẽ xuất hiện đúng giờ ở trong phòng của vương phi để cùng ăn bữa sáng.
Có lúc Lục Chiêm cũng cảm thấy thê thiếp thành đàn có gì đó kỳ cục. Coi sóc nhà cửa, quản lý tiền bạc, sinh con đẻ cái, rõ ràng chỉ cần một thê tử là có thể làm được hết, vậy tại sao cứ phải phân chia cho nhiều người làm?
Nhưng bản thân hắn cũng là thứ xuất, nếu không có bọn họ, vậy cũng sẽ không có hắn. Hiển nhiên hắn không có tư cách để phê phán cha mẹ của hắn.
Đến trưa, hoàng đế cũng sai thái giám tới thăm hỏi, mà thái giám cũng đã được hoàng đế dặn dò, bởi vậy Lục Chiêm cho người rời khỏi phòng hết, rồi mới giao mấy phong thư mà hắn mang về từ Hưng Bình cho thái giám.
Một trong những nguyên nhân khiến hắn vội vã quay trở về chính là để không làm lỡ chuyện của hoàng đế. Đồ đã giao đi, hắn cũng có thể yên tâm dưỡng thương.
Mấy ngày tiếp theo, vẫn luôn có người gửi bái thiếp tới, Ngụy Xuân mang vào cho Lục Chiêm xem, hắn lựa chọn mấy tấm để lại, sau đó sai Ngụy Xuân đi trả lời.
Hôm nay, cuối cùng Trọng Hoa cũng quay trở về, mang theo cả một tấm địa đồ tới.
“Thuộc hạ đã lựa sân viện, cửa hàng ở mấy chỗ đường phố cho Tống cô nương, sân viện là kiểu tam tiến rộng bằng với căn viện mà cô nương đang ở. Còn cửa hàng cũng là mấy chỗ kinh doanh đắt khách trước mắt. Giá tiền không giống nhau, mời thế tử quyết định.”
Lục Chiêm đang chống quải trượng đi lại trong điện: “Chọn những nơi đắt nhất, tốt nhất là được.”
Trọng Hoa sửng sốt một thoáng: “Thế tử tự mình lựa chọn, không phải sẽ càng có thành ý hơn sao?”
Lục Chiêm ngẩng đầu nhìn y: “Cô nương ấy có thể nhận ra được là ai chọn sao?”
Trọng Hoa ngu ngơ: “Ngày sau thế tử có tới nhà thăm, chẳng phải sẽ nói ra sao?”
Lục Chiêm dừng bước: “Ai nói là ta sẽ đi thăm?”
“... Chẳng lẽ ngài làm thế này không phải là do vừa ý cô nương Tống gia?”
Lục Chiêm suýt nữa đã ném quải trượng về phía Trọng Hoa.
Hắn giận đến nghẹn thở, nhìn mặt đất một hồi mới nói: “Tứ đường muội của vợ của con trai Tam biểu cữu của ngươi sinh được mấy đứa con?”
“Không biết ạ.” Trọng Hoa gãi đầu: “Nhưng mà họ hàng dây mơ dễ má sinh được mấy đứa con, thì có liên quan gì tới thuộc hạ?”
Lục Chiêm lườm y: “Ta đây tặng lễ vật cho cô nương kia vì lý do gì, thì lại có quan hệ gì tới ngươi?”
Trọng Hoa suýt nữa đã bị nước miếng sặc cho nghẹn thở, vội vã lui ra ngoài.
“Quay lại đây!” Lục Chiêm gọi lại y, suy nghĩ một hồi mới nói: “Tống cô nương là cô gái yếu ớt, nếu sau này có gặp phải cô nương ấy có chuyện gì khó xử thì nhớ phải giúp đỡ cô ấy.”
“Thưa vâng!”
Lần này Trọng Hoa đã khôn hơn.
“Mau đi làm đi, ta còn có việc khác phải giao cho ngươi đấy.”
Lục Chiêm đuổi thuộc hạ của mình đi rồi, lại khập khiễng bước tới trước cửa sổ.