Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Nhỡ đâu các ngươi bắt nạt ta
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tống Liêm gãi tai.
Tống Tương đi vào: “Sao ngươi lại ở đây?”
Chưa bao giờ Trọng Hoa gặp người đàn bà nào như Trịnh Dung, ánh mắt sắc bén, tay chân linh hoạt, có phong vận nhưng rồi lại toát ra khí thế khiến người ta không dám trêu chọc. Vừa nhìn thấy Tống Tương đi vào sân, gương mặt đang căng thẳng của y tức thì rạng rỡ: “Tống cô nương!”
Tống Tương quan sát mấy người bọn họ.
Trọng Hoa cởi bao vải trên người xuống: “Tại hạ là vâng theo lời dặn dò của chủ thượng tới đây. Hôm trước chủ thượng nhà ta đâm bị thương cô nương, thật sự là vô cùng có lỗi.”
“Sau chủ thượng đã lại nghe Thiết Ngưu nói về gia thế của cô nương, tình cờ cô nương lại chính là người quen cũ của chủ thượng chúng ta. Cũng vì thế, chủ thượng nhà ta mới cố ý chuẩn bị một phần lễ mọn, sai tiểu nhân tới trịnh trọng nhận lỗi với cô nương.”
“Nhận lỗi?” Tống Tương đặt chiếc rổ xuống, đồng thời cũng rất khó tin những gì bản thân vừa nghe được. Kiếp trước nàng đồng cam cộng khổ với hắn, nhưng rồi lại chẳng từng được hắn tôn trọng, hiện giờ lại chỉ vì một lần bị hắn đâm phải, mà đã được coi trọng thế này rồi?
“Ta không quen không biết gì với chủ thượng của các ngươi, ta cũng không so đo chuyện đó rồi. Tại sao hắn còn sai các ngươi tới nhận lỗi?”
Trọng Hoa cũng không biết vì sao cứ phải tới nhận cái lỗi này, nhưng y biết, nếu hôm nay không hoàn thành chuyện này, quay về chắc chắn sẽ bị trách tội.
Y bèn nói: “Lần trước là do bọn ta rời phủ quá vội vàng nên không có chuẩn bị, chỉ có một ít tiền bạc nên không dám mang ra. Sau khi về phủ, chủ thượng có dặn dò tại hạ, cho nên hôm nay tại hạ mới trịnh trọng tới đây.”
Tống Tương tiện đà ngồi xuống ghế đá bên dưới gốc cây trong sân, vừa nhặt rau, vừa nhìn mấy người thị vệ trịnh trọng nói chuyện.
Nàng nhìn bao vải mà Trọng Hoa vừa cởi xuống: “Trong đó là gì?”
“Ồ.” Trọng Hoa vội vàng giơ bao vải tới: “Chi là một ít lễ mọn mà chủ thượng bọn ta dặn dò tại hạ đưa tới.”
Nói xong, y đẩy một bó cải chít trên bàn sang một bên, để trống ra một khoảng rồi mới cởi bao vải ra, cầm từng thứ một bên trong lên cho nàng nhìn: “Đây là khế đất nhà, đây là khế đất cửa hàng, đây là ngân phiếu... Chủ thượng nhà ta đã căn dặn cẩn thận rằng, bọn ta phải tỏ ra thật thành tâm cảm ơn cô nương.”
Y còn chưa liệt kê xong, Trịnh Dung đứng bên đã bắt đầu liếc xéo mặt y.
Tống Tương ngừng nhặt rau, cũng ngước mắt lên nhìn mặt Trọng Hoa.
Trọng Hoa bị hai người nhìn mà ngượng ngùng không thôi. Y cười khan hai tiếng, âm thầm đứng dịch ra xa hơn một ít.
Tống Tương rũ mắt nhìn một chồng giấy trước mặt, nhặt một tờ lên.
Không sai, hàng thật mà tiền cũng thật, nhà cửa chọn ở khu dân cư phía tây kinh thành, nơi gia đình quan lại tập trung, cửa hàng thì chọn ở khu sầm uất phía đông, ngoài ra còn kèm thêm ngân phiếu một nghìn lượng, rất ngay ngắn.
Nhưng chỉ vì đâm hôn mê nàng một cái mà tặng đồ còn giá trị hơn cả gia sản nhà nàng, thế không phải quá kỳ quái sao? Huống chi, hôm đó lúc bọn họ tới nhận lỗi, nàng đã không để ý tới bọn họ, vì sao bọn họ còn tới nữa? Hơn nữa còn mang theo lễ vật đáng giá như vậy?
“Chủ tử của các ngươi...” Tống Tương nhặt một ngọn rau: “Hắn còn nói cái gì nữa?”
Chuyện này tuyệt đối không bình thường, cho dù họ Lục kia không phải hạng cuồng vọng, vô lễ, nhưng làm tới mức này thì cũng hơi quá.
Tám mươi lượng bạc hôm đó đã đủ để tỏ vẻ thành tâm rồi. Theo lý, nếu đã bị nàng từ chối, hắn cũng nên dừng lại ở đó mới đúng, vì sao lại càng thêm trầm trọng hơn.
Đối mặt với một Tống cô nương yếu đuối, Trọng Hoa lại bỗng nhiên cảm thấy hơi áp lực. Y suy ngẫm một thoáng, sau đó mới nói thật: “Chủ thượng nhà ta còn nói, Tống cô nương là cô gái yếu đuối, nếu sau này có thấy cô nương gặp phải khó khăn, bọn ta cũng phải giúp đỡ cô nương hết sức mình.”
Một hoàng tôn cao cao tại thượng, được sủng ái như hắn, không ngờ cũng biết nói câu như vậy?
Lục Chiêm có xuất thân tôn quý, tuy rằng chỉ là thứ tử nhưng lại được vương phi dốc lòng giáo dưỡng, bởi vậy tính tình cũng không khác gì đích tử các nhà khác. Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, dù chưa từng ỷ thế làm bậy, nhưng tuyệt đối cũng không phải một kẻ sẽ bao đồng với cả một người xa lạ mới gặp nhau một lần. Hắn làm vậy là có ý gì? Tại sao có cảm giác như hắn đã hoàn toàn biến thành người khác vậy?
Vì sao hắn phải bồi thường một khoản lớn như thế?
Hắn cũng đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm...
Ồ, không đúng.
Kiếp trước hắn ném lại nàng ở Đàm Châu, mà nàng còn mất đi tính mạng vì hắn. Nàng cũng không phải một người xa lạ kiểu A Tam A Tứ, không phải thông phòng hầu cận của hắn, lại càng không phải nô tài, kẻ hầu của hắn. Nàng là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, còn sinh cho hắn hai đứa con. Làm gì có chuyện hắn chưa hề làm gì trái lương tâm chứ?
Nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước.
Trừ khi...
Trong đầu Tống Tương xuất hiện một suy đoán, mà ngọn rau trong tay cũng đã bị nàng vò nát.
Lúc trước, nàng chẳng hề nghĩ tới cái khả năng đó, nhưng nếu nàng đã có thể sống lại, vì sao hắn lại không thể chứ?
Nàng đứng ngay dậy.
Nếu Lục Chiêm cũng quay về từ kiếp trước, vậy thì mọi nghi vấn chẳng phải đều đã có lời giải đáp sao?
Hắn vội vàng về kinh, nhưng nhìn thấy nàng lại vẫn dừng lại, sai người tới nhận lỗi với nàng, hôm nay lại cho người đưa lễ trọng tới, khắp nơi đều tỏ rõ việc nàng và hắn đã từng có dây dưa từ trước đó.
Lại thêm, hắn còn nói nàng là cô gái yếu đuối. Đó chẳng phải hình tượng của nàng trong mắt hắn ở kiếp trước sao?
Yếu đuối, vô dụng, ngu dốt.
Đó là vì trong mắt hắn, nàng hoàn toàn không đáng giá cho hắn bày tỏ cảm xúc, cho nên hắn mới không biết được nàng có năng lực bảo vệ bản thân hay không. Còn không thì, cớ gì hắn phải cố ý nói thêm một câu như vậy?
Tống Tương đã hiểu thấu rồi, không khỏi cười gằn.
Nhưng rồi rất nhanh nàng lại nghiêm mặt suy nghĩ, nếu đúng là hắn cũng quay trở về từ kiếp trước, vậy hắn chết vào lúc nào? Hai đứa trẻ sẽ thế nào?
Đó chính là cốt nhục của nàng, là nàng đã mang thai suốt hơn chín tháng trời.
Nàng vô thức bước về phía cổng.
“Tống cô nương!”
Trọng Hoa vẫn đứng chờ nàng tỏ vẻ gì đó, thấy nàng đi ra liền gọi lại ngay: “Cô nương định đi đâu sao?”
Tống Tương dừng bước, ngước mắt nhìn núi non trùng điệp hiện lên phía xa, mười ngón tay đang cuộn chặt cũng thả lỏng.
Đi đâu? Đương nhiên là muốn đi hỏi Lục Chiêm.
Nhưng nhờ vào cơ hội sống lại này, khó khăn lắm nàng mới thoát được gông cùm của kiếp trước, chẳng lẽ bây giờ nàng lại phải tự đưa mình vào tròng sao?
Đều đã là chuyện của kiếp trước rồi, hỏi thăm mấy chuyện đó cũng có ý nghĩa gì chứ? Nếu cứ dây dưa không dứt như vậy, rốt cuộc có lợi gì cho nàng?
“Chủ tử của họ chính là cái người bị bàn tán đợt trước sao? Thế có cần đuổi bọn họ đi không?” Trịnh Dung cũng tới hỏi.
Tống Tương trầm mặc một thoáng, sau đó quay người đi vào trong sân.
Nàng cầm lấy một tờ ngân phiếu trong bao vải, trên đó có tư chương (con dấu riêng) của Lục Chiêm.
Thôi vậy, chẳng có gì quan trọng hơn so với việc được sống lại một đời tự do tự tại.
Mặc kệ là có phải hắn cũng sống lại hay không, kiếp này chính là kiếp này. Đối với nàng, từ nay về sau, hắn cũng chỉ là một hoàng tôn cao cao tại thượng trong đám con em quý tộc mà thôi. Không có tiền đề “ân nhân” kia nữa, chờ chuyện này thành dĩ vãng rồi, bọn họ cũng sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Nghĩ tới đây, nàng mới nói: “Nếu ta không nhận, có phải các ngươi sẽ không chịu thôi đúng không?”
Trọng Hoa ho khẽ: “Cô nương quyết tâm không nhận, bọn ta cũng không dám vô lễ. Chỉ có điều, chủ thượng bọn ta chân thành nhận lỗi nhưng lại bị từ chối, chỉ sợ sẽ thấy không yên lòng.”
“Vậy được.” Tống Tương lại ngồi xuống nhặt rau tiếp: “Ta sẽ nhận lấy một nghìn lượng này, còn cửa hàng và căn nhà thì các ngươi lấy về đi.”
Trọng Hoa cảm thấy đối phương nhận một nghìn lượng cũng là được rồi, đang định gật đầu thì lại nghe nàng nói thêm: “Nhưng ta có một điều kiện nho nhỏ thế này.”
“Cô nương mời nói.”
“Ta chỉ là một cô gái chốn thôn dã, vậy mà các ngươi lại liên tiếp tới tìm gặp, đã khiến ta rất là lo lắng không yên. Hôm nay, để có thể khiến mọi chuyện chấm dứt hoàn toàn, ta mới đồng ý nhận lễ của các ngươi. Nhưng ta lại sợ chẳng may ta nhận tiền rồi, sau này các ngươi vẫn tới đây tìm ta.”
“Các ngươi xem, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, chẳng may các ngươi muốn ức hiếp ta, ta cũng không cách nào đánh lại được, trong nhà cũng không ai giúp đỡ, lúc đó ta phải làm thế nào mới được?”
Trọng Hoa nghẹn lời: “Vậy ý của cô nương là?”
“Ta không cần cửa hàng hay nhà cửa, nhưng ta mong rằng chủ tử của các ngươi có thể tự tay viết một tờ văn thư, bảo đảm sẽ không tới làm phiền cuộc sống của ta nữa.”
Xem ảnh 1
Tống Tương đi vào: “Sao ngươi lại ở đây?”
Chưa bao giờ Trọng Hoa gặp người đàn bà nào như Trịnh Dung, ánh mắt sắc bén, tay chân linh hoạt, có phong vận nhưng rồi lại toát ra khí thế khiến người ta không dám trêu chọc. Vừa nhìn thấy Tống Tương đi vào sân, gương mặt đang căng thẳng của y tức thì rạng rỡ: “Tống cô nương!”
Tống Tương quan sát mấy người bọn họ.
Trọng Hoa cởi bao vải trên người xuống: “Tại hạ là vâng theo lời dặn dò của chủ thượng tới đây. Hôm trước chủ thượng nhà ta đâm bị thương cô nương, thật sự là vô cùng có lỗi.”
“Sau chủ thượng đã lại nghe Thiết Ngưu nói về gia thế của cô nương, tình cờ cô nương lại chính là người quen cũ của chủ thượng chúng ta. Cũng vì thế, chủ thượng nhà ta mới cố ý chuẩn bị một phần lễ mọn, sai tiểu nhân tới trịnh trọng nhận lỗi với cô nương.”
“Nhận lỗi?” Tống Tương đặt chiếc rổ xuống, đồng thời cũng rất khó tin những gì bản thân vừa nghe được. Kiếp trước nàng đồng cam cộng khổ với hắn, nhưng rồi lại chẳng từng được hắn tôn trọng, hiện giờ lại chỉ vì một lần bị hắn đâm phải, mà đã được coi trọng thế này rồi?
“Ta không quen không biết gì với chủ thượng của các ngươi, ta cũng không so đo chuyện đó rồi. Tại sao hắn còn sai các ngươi tới nhận lỗi?”
Trọng Hoa cũng không biết vì sao cứ phải tới nhận cái lỗi này, nhưng y biết, nếu hôm nay không hoàn thành chuyện này, quay về chắc chắn sẽ bị trách tội.
Y bèn nói: “Lần trước là do bọn ta rời phủ quá vội vàng nên không có chuẩn bị, chỉ có một ít tiền bạc nên không dám mang ra. Sau khi về phủ, chủ thượng có dặn dò tại hạ, cho nên hôm nay tại hạ mới trịnh trọng tới đây.”
Tống Tương tiện đà ngồi xuống ghế đá bên dưới gốc cây trong sân, vừa nhặt rau, vừa nhìn mấy người thị vệ trịnh trọng nói chuyện.
Nàng nhìn bao vải mà Trọng Hoa vừa cởi xuống: “Trong đó là gì?”
“Ồ.” Trọng Hoa vội vàng giơ bao vải tới: “Chi là một ít lễ mọn mà chủ thượng bọn ta dặn dò tại hạ đưa tới.”
Nói xong, y đẩy một bó cải chít trên bàn sang một bên, để trống ra một khoảng rồi mới cởi bao vải ra, cầm từng thứ một bên trong lên cho nàng nhìn: “Đây là khế đất nhà, đây là khế đất cửa hàng, đây là ngân phiếu... Chủ thượng nhà ta đã căn dặn cẩn thận rằng, bọn ta phải tỏ ra thật thành tâm cảm ơn cô nương.”
Y còn chưa liệt kê xong, Trịnh Dung đứng bên đã bắt đầu liếc xéo mặt y.
Tống Tương ngừng nhặt rau, cũng ngước mắt lên nhìn mặt Trọng Hoa.
Trọng Hoa bị hai người nhìn mà ngượng ngùng không thôi. Y cười khan hai tiếng, âm thầm đứng dịch ra xa hơn một ít.
Tống Tương rũ mắt nhìn một chồng giấy trước mặt, nhặt một tờ lên.
Không sai, hàng thật mà tiền cũng thật, nhà cửa chọn ở khu dân cư phía tây kinh thành, nơi gia đình quan lại tập trung, cửa hàng thì chọn ở khu sầm uất phía đông, ngoài ra còn kèm thêm ngân phiếu một nghìn lượng, rất ngay ngắn.
Nhưng chỉ vì đâm hôn mê nàng một cái mà tặng đồ còn giá trị hơn cả gia sản nhà nàng, thế không phải quá kỳ quái sao? Huống chi, hôm đó lúc bọn họ tới nhận lỗi, nàng đã không để ý tới bọn họ, vì sao bọn họ còn tới nữa? Hơn nữa còn mang theo lễ vật đáng giá như vậy?
“Chủ tử của các ngươi...” Tống Tương nhặt một ngọn rau: “Hắn còn nói cái gì nữa?”
Chuyện này tuyệt đối không bình thường, cho dù họ Lục kia không phải hạng cuồng vọng, vô lễ, nhưng làm tới mức này thì cũng hơi quá.
Tám mươi lượng bạc hôm đó đã đủ để tỏ vẻ thành tâm rồi. Theo lý, nếu đã bị nàng từ chối, hắn cũng nên dừng lại ở đó mới đúng, vì sao lại càng thêm trầm trọng hơn.
Đối mặt với một Tống cô nương yếu đuối, Trọng Hoa lại bỗng nhiên cảm thấy hơi áp lực. Y suy ngẫm một thoáng, sau đó mới nói thật: “Chủ thượng nhà ta còn nói, Tống cô nương là cô gái yếu đuối, nếu sau này có thấy cô nương gặp phải khó khăn, bọn ta cũng phải giúp đỡ cô nương hết sức mình.”
Một hoàng tôn cao cao tại thượng, được sủng ái như hắn, không ngờ cũng biết nói câu như vậy?
Lục Chiêm có xuất thân tôn quý, tuy rằng chỉ là thứ tử nhưng lại được vương phi dốc lòng giáo dưỡng, bởi vậy tính tình cũng không khác gì đích tử các nhà khác. Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, dù chưa từng ỷ thế làm bậy, nhưng tuyệt đối cũng không phải một kẻ sẽ bao đồng với cả một người xa lạ mới gặp nhau một lần. Hắn làm vậy là có ý gì? Tại sao có cảm giác như hắn đã hoàn toàn biến thành người khác vậy?
Vì sao hắn phải bồi thường một khoản lớn như thế?
Hắn cũng đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm...
Ồ, không đúng.
Kiếp trước hắn ném lại nàng ở Đàm Châu, mà nàng còn mất đi tính mạng vì hắn. Nàng cũng không phải một người xa lạ kiểu A Tam A Tứ, không phải thông phòng hầu cận của hắn, lại càng không phải nô tài, kẻ hầu của hắn. Nàng là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, còn sinh cho hắn hai đứa con. Làm gì có chuyện hắn chưa hề làm gì trái lương tâm chứ?
Nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước.
Trừ khi...
Trong đầu Tống Tương xuất hiện một suy đoán, mà ngọn rau trong tay cũng đã bị nàng vò nát.
Lúc trước, nàng chẳng hề nghĩ tới cái khả năng đó, nhưng nếu nàng đã có thể sống lại, vì sao hắn lại không thể chứ?
Nàng đứng ngay dậy.
Nếu Lục Chiêm cũng quay về từ kiếp trước, vậy thì mọi nghi vấn chẳng phải đều đã có lời giải đáp sao?
Hắn vội vàng về kinh, nhưng nhìn thấy nàng lại vẫn dừng lại, sai người tới nhận lỗi với nàng, hôm nay lại cho người đưa lễ trọng tới, khắp nơi đều tỏ rõ việc nàng và hắn đã từng có dây dưa từ trước đó.
Lại thêm, hắn còn nói nàng là cô gái yếu đuối. Đó chẳng phải hình tượng của nàng trong mắt hắn ở kiếp trước sao?
Yếu đuối, vô dụng, ngu dốt.
Đó là vì trong mắt hắn, nàng hoàn toàn không đáng giá cho hắn bày tỏ cảm xúc, cho nên hắn mới không biết được nàng có năng lực bảo vệ bản thân hay không. Còn không thì, cớ gì hắn phải cố ý nói thêm một câu như vậy?
Tống Tương đã hiểu thấu rồi, không khỏi cười gằn.
Nhưng rồi rất nhanh nàng lại nghiêm mặt suy nghĩ, nếu đúng là hắn cũng quay trở về từ kiếp trước, vậy hắn chết vào lúc nào? Hai đứa trẻ sẽ thế nào?
Đó chính là cốt nhục của nàng, là nàng đã mang thai suốt hơn chín tháng trời.
Nàng vô thức bước về phía cổng.
“Tống cô nương!”
Trọng Hoa vẫn đứng chờ nàng tỏ vẻ gì đó, thấy nàng đi ra liền gọi lại ngay: “Cô nương định đi đâu sao?”
Tống Tương dừng bước, ngước mắt nhìn núi non trùng điệp hiện lên phía xa, mười ngón tay đang cuộn chặt cũng thả lỏng.
Đi đâu? Đương nhiên là muốn đi hỏi Lục Chiêm.
Nhưng nhờ vào cơ hội sống lại này, khó khăn lắm nàng mới thoát được gông cùm của kiếp trước, chẳng lẽ bây giờ nàng lại phải tự đưa mình vào tròng sao?
Đều đã là chuyện của kiếp trước rồi, hỏi thăm mấy chuyện đó cũng có ý nghĩa gì chứ? Nếu cứ dây dưa không dứt như vậy, rốt cuộc có lợi gì cho nàng?
“Chủ tử của họ chính là cái người bị bàn tán đợt trước sao? Thế có cần đuổi bọn họ đi không?” Trịnh Dung cũng tới hỏi.
Tống Tương trầm mặc một thoáng, sau đó quay người đi vào trong sân.
Nàng cầm lấy một tờ ngân phiếu trong bao vải, trên đó có tư chương (con dấu riêng) của Lục Chiêm.
Thôi vậy, chẳng có gì quan trọng hơn so với việc được sống lại một đời tự do tự tại.
Mặc kệ là có phải hắn cũng sống lại hay không, kiếp này chính là kiếp này. Đối với nàng, từ nay về sau, hắn cũng chỉ là một hoàng tôn cao cao tại thượng trong đám con em quý tộc mà thôi. Không có tiền đề “ân nhân” kia nữa, chờ chuyện này thành dĩ vãng rồi, bọn họ cũng sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Nghĩ tới đây, nàng mới nói: “Nếu ta không nhận, có phải các ngươi sẽ không chịu thôi đúng không?”
Trọng Hoa ho khẽ: “Cô nương quyết tâm không nhận, bọn ta cũng không dám vô lễ. Chỉ có điều, chủ thượng bọn ta chân thành nhận lỗi nhưng lại bị từ chối, chỉ sợ sẽ thấy không yên lòng.”
“Vậy được.” Tống Tương lại ngồi xuống nhặt rau tiếp: “Ta sẽ nhận lấy một nghìn lượng này, còn cửa hàng và căn nhà thì các ngươi lấy về đi.”
Trọng Hoa cảm thấy đối phương nhận một nghìn lượng cũng là được rồi, đang định gật đầu thì lại nghe nàng nói thêm: “Nhưng ta có một điều kiện nho nhỏ thế này.”
“Cô nương mời nói.”
“Ta chỉ là một cô gái chốn thôn dã, vậy mà các ngươi lại liên tiếp tới tìm gặp, đã khiến ta rất là lo lắng không yên. Hôm nay, để có thể khiến mọi chuyện chấm dứt hoàn toàn, ta mới đồng ý nhận lễ của các ngươi. Nhưng ta lại sợ chẳng may ta nhận tiền rồi, sau này các ngươi vẫn tới đây tìm ta.”
“Các ngươi xem, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, chẳng may các ngươi muốn ức hiếp ta, ta cũng không cách nào đánh lại được, trong nhà cũng không ai giúp đỡ, lúc đó ta phải làm thế nào mới được?”
Trọng Hoa nghẹn lời: “Vậy ý của cô nương là?”
“Ta không cần cửa hàng hay nhà cửa, nhưng ta mong rằng chủ tử của các ngươi có thể tự tay viết một tờ văn thư, bảo đảm sẽ không tới làm phiền cuộc sống của ta nữa.”