Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Người đó sắp giết tỷ của ta rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trịnh Dung hết mực tin tưởng vào người thân của mình. Lúc trước Tống Dụ còn trên đời, bà nghe theo Tống Dụ, sau khi Tống Dụ mất, bà cũng tin tưởng vào con gái đã được chính tay Tống Dụ dạy dỗ. Cũng bởi vậy, lúc ban ngày, khi Tống Tương đứng ra nói chuyện với đám người Trọng Hoa, bà đã không hề xen vào.
“Chỉ nhìn qua cũng biết bọn họ có thân phận không hề đơn giản. Chuyện hôm đó có nhiều người nhìn thấy vậy, tám phần là lo lắng sau này lại bị chúng ta dính lấy nên mới tới đưa tiền cho xong.”
Tống Tương vừa xếp lại đống củi, vừa đáp lời. Chuyện của kiếp trước quá phiền lòng, dù sao cũng đã là dĩ vãng, không cần phải để cho mẫu thân lại nhọc lòng vì nàng thêm nữa.
Trịnh Dung đáp: “Chờ qua mấy ngày nữa, nương đi nhờ người ta xem cho con một vị hôn phu thật tốt ở kinh thành, có học vấn, có chí tiến thủ, thông minh, lại còn thương vợ như cha con vậy. Nếu vẫn không được thì nương sẽ gửi thư cho ngoại tổ phụ của con, để người tìm cho con một tướng lĩnh có bản bản lĩnh cũng được, có thể bảo vệ cho con gái của nương không bị người ta bắt nạt.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tống Tương thuận miệng đồng ý.
Vừa mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân, bởi vậy nàng cũng không muốn vội vã như thế. Kiếp này, dù thế nào nàng cũng phải chờ tới khi tìm được người ưng mắt rồi mới chịu gả. Chỉ có điều, nàng cũng không phản đối đề nghị của mẫu thân.
Nàng đứng dậy, đi pha một bình trà, cầm theo một đĩa sứ đi lấy một ít mơ muối ăn đỡ ngấy. Ăn xong một quả, nàng mới nói tiếp: “Mấy ngày trước, nhà huyện lệnh huyện Hưng Bình bị mất trộm đấy.”
“Nương biết!” Trịnh Dung lau tay, cũng cầm lấy một quả mơ ăn: “Cái tên họ Từ đó nghe nói còn có cả họ hàng là tả thị lang bộ Công, họ Hà, gia đại nghiệp đại, thấy bảo cũng bây giờ đang là tâm phúc của hoàng đế. Thể nào mà ngay cả một người họ hàng đâu đâu của bọn họ cũng có thể mang theo bảo vật đi nhậm chức. Cũng chỉ trách Nhị thúc con xui xẻo thôi.”
Trịnh Dung nói mấy câu này mà trông có vẻ khá hả hê, dù sao có gì sung sướng, thoải mái hơn chuyện nhìn thấy những kẻ mình ghét gặp xui xẻo chứ?
Trước đây đại phòng bọn họ nhường nhịn nhị phòng không ít, sau lại bởi vì tranh chấp mà bọn họ mới phải chuyển tới dưới thôn ở.
Tống Tương chẳng hề phản đối Trịnh Dung có suy nghĩ như vậy. Nhà bọn họ trước giờ chỉ cần mọi người duy trì được nguyên tắc tối thiểu là được, còn lại thích thế nào thì làm thế đấy. Lúc ở Tấn vương phủ, sau khi chứng kiến quan hệ giữa người với người đầy phức tạp trong các gia tộc lớn, nàng mới nhận ra sự yêu thương lẫn nhau đúng là điều rất khó có được.
Trịnh Dung là người không bao giờ ngơi tay ngơi chân được. Gần đây bà đang học ủ rượu với người trong huyện thành, còn tuyên bố rằng sau này sẽ mở một xưởng rượu nổi danh bốn phương, cũng bởi vậy hôm sau ăn sáng xong, bà lại đi bái sư học nghệ tiếp.
Tống Tương chờ Tống Liêm đi học rồi mới cầm theo ít bạc đi vào kinh thành.
Một nhà ba người ở lại trong thôn không cần lo chuyện ăn uống, nhưng mấy năm nữa Tống Liêm trưởng thành, vẫn cần lựa chọn danh sư theo học, nói cho cùng bọn họ vẫn phải quay về trong thành.
Mời người nào làm thầy cũng không phải vấn đề lớn. Mấy vị đồng liêu ở viện Hàn Lâm năm xưa của Tống Dụ vẫn thỉnh thoảng sai người tới thăm hỏi bọn họ. Nếu nàng nhờ bọn họ giới thiệu cho một vị tiên sinh chắc cũng không phải chuyện gì khó.
Thế nhưng có quan tâm đến mấy thì đó cũng là dựa vào tình nghĩa năm xưa, mà quan tâm lâu rồi, tình nghĩa cũng bạc dần, không thể để lãng phí mạng lưới quan hệ có sẵn này. Mặt khác, Tống Liêm cũng đã tám tuổi, cùng lắm là thêm hai năm nữa thôi, chờ khi nàng phát triển gia sản vững chắc rồi, nàng sẽ đưa thằng bé vào thành tìm thầy, sau đó lót sẵn đường cho nó.
Nhắc tới gia sản, năm đó rời khỏi kinh thành, chuyển tới sống ở thôn trang, một là vì Trịnh Dung xích mích với Du thị, trong cơn tức giận mới quyết rời khỏi đó, với suy nghĩ ai cũng đừng hòng chiếm lấy tổ trạch.
Ngoài ra, Tống Tương duy trì mẫu thân của mình làm vậy là vì Trịnh Dung quá thẳng tính, không đấu lại được mấy kẻ tâm địa gian giảo, mà nàng và Tống Liêm đều còn nhỏ, cho dù đã có chủ kiến thì cũng không thể nào tránh được tranh chấp.
Cả nhà suốt ngày cãi nhau, chửi mắng, thực ra còn chẳng bằng tạm thời rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Kiếp trước nàng đã tính mang theo tiền bạc đi mua ít ruộng đất, sau đó cho thuê lại, như vậy cũng coi như có một khoản thu nhập cố định. Sau lại, sự xuất hiện của Lục Chiêm đã hoàn toàn xáo trộn kế hoạch của nàng, sau rồi cũng đành thôi. Nhưng bây giờ, kế hoạch đó lại vừa hay có thể tiến hành, thậm chí nàng còn có thêm một nghìn lượng, còn có thể làm được càng nhiều việc hơn.
Dù gì cũng từng làm phu nhân thế tử mấy năm, bởi vậy nàng vẫn còn nhớ khá rõ trong kinh thành có những nơi nào thích hợp để mua lại.
Tiện đường nàng cũng rẽ qua ngõ Quế Tử thăm tổ trạch, kiểm tra tình hình trong ngoài một lượt. Mấy năm không có người ở, mái ngói đã rớt mất mấy viên, mà mùa xuân vừa tới, cỏ dại trong vườn cũng mọc cao lên.
Xem ra, nàng cần phải thuê người chăm nom nhà cửa, ít nhất là đến lúc tu sửa lại toàn bộ cũng sẽ ít tốn kém hơn.
Cuối cùng, nàng đi vòng qua hai phía đông tây xem thử, sau đó mới tới nha hành (cửa hàng môi giới nhà đất), lần lượt cho thuê hai căn thiên viện nhị tiến (nhà có hai dãy) ở gần đường, cũng coi như đủ để bù vào tiền công thuê người trông tổ trạch. Quan trọng là, cho thuê như vậy nàng cũng không cần thuê người trông nom nữa.
“Đây không phải là Tương tỷ nhi sao?”
Vừa rời khỏi nha hành thì bỗng có chiếc kiệu dừng lại, là người ngồi trong kiệu vừa gọi nàng.
Tống Tương nhận ra đó là hàng xóm cũng ở trong hẻm Quế Tử, nói đúng hơn là mẫu thân của Phó Anh, tân khoa tiến sĩ mới được bổ nhiệm vào bộ Hộ.
Nàng bước tới chào hỏi: “Phó bá mẫu.”
“Con bé này, cháu vẫn tri thư đạt lễ như trước. Chỉ có dáng vẻ là trổ mã ngày càng xinh xắn, bá mẫu cũng suýt không dám nhận đấy.” Phó phu nhân vui vẻ ngắm nghía Tống Tương, đồng thời cũng bước xuống kiệu, lại nhìn ngắm Tống Tương mấy cái rồi mới nắm lấy tay nàng, nói: “Nếu đã quay về thì tới nhà bá mẫu uống chén trà đã? Anh ca nhi nhà ta cũng đang ở nhà, hai đứa đã lâu rồi cũng chưa gặp nhau đúng không?”
Tổ trạch của nhà Tống Tương cùng với trạch viện lúc ban đầu của Phó gia chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn bé, Tống Tương chỉ cần trèo lên tường là có thể hái được hoàng hạnh (đào vàng) trên cây nhà Phó gia mọc chìa ra ngoài. Chỉ có điều, sau lại nội trạch Phó gia xảy ra một hồi phong ba, nhà Phó bá mẫu mới chuyển ra đầu ngõ.
Tống Tương cười đáp: “Liêm ca nhi còn đang đi học, trưa sẽ về nhà ăn cơm, hôm nay thì cháu không rảnh rồi, để ngày khác cháu lại quay về ngồi hầu chuyện với bá mẫu.”
Phó phu nhân mấy bận nài kéo, Tống Tương cũng đành đứng lại dưới tàng cây nói chuyện với bà ta một hồi mới lại chào từ biệt.
Lúc Tống Tương còn nhỏ, Phó phu nhân đã từng nói đùa rằng muốn nhận nàng làm con dâu nuôi từ bé, rồi có lúc nàng đang ngồi chơi ngay bên cạnh mà bà ta cũng nói với Tống lão thái thái rằng Trịnh Dung là cô gái xuất thân tướng môn thô lỗ, không bằng tìm cho Tống Dụ một cô gái dòng dõi thư hương làm thiếp.
Từ đó về sau, Tống Tương không còn tới Phó gia thêm lần nào nữa. Nhưng cũng làm khó cho bà ta, có con trai đề danh bảng vàng rồi mà vẫn có thể tươi cười thân thiết với nàng như vậy.
“Mau, đánh chết thứ súc sinh đó.”
Tống Tương quay về thôn, vừa tới cổng nhà đã nghe thấy có tiếng chửi rủa vang lên từ trong sân.
Giọng nói vừa rồi là của Du thị, ngay sau đó là tiếng chó sủa điên cuồng, nàng vội vàng xách theo làn váy chạy vào trong.
Vừa bước qua bậc cửa, một thứ gì đó phi thẳng tới trước mặt nàng.
Tống Tương nhanh mắt nhanh tay tóm được thứ đó, là một con dao chẻ củi.
Nàng nhìn vào trong sân, khắp nơi chỉ còn là một đống lộn xộn, nào mo hót, nào rổ đựng rau, chiếc ghế con, cái bầu nước, tất cả rơi đầy dưới đất.
Bên kia, một người phụ nữ đứng trên bậc thềm, tay cầm cây chổi chắn trước người, gương mặt to như cái mâm đã trở nên tái mét vì sợ hãi, mà đứng sau bà ta là một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn, mười lăm đang khóc như mưa, phải nói là vô cùng thê thảm.
“Giết người rồi, giết người rồi! Có người muốn giết tỷ của ta rồi! Mọi người mau tới đây mà xem này, Nhị thẩm nhà ta sắp giết chết tỷ của ta rồi!”
Tiếng gào của thằng nhóc nghịch ngợm phá vỡ sự tĩnh lặng trong một thoáng vừa rồi, gần như xuyên thấu cả màng tai những người ở đây. Tống Tương nhìn sang thì thấy Tống Liêm nhảy ra từ sau đống củi, gân cổ lên gào mà nghe như tiếng heo bị chọc tiết.
Tống Tương lườm thằng bé một cái, sau đó mới ném con dao bổ củi sang một bên, ung dung nhìn về phía Du thị và Tống Du.
“Nhị thẩm đại giá quang lâm, chẳng những không nói trước một tiếng, bây giờ gặp cháu gái ruột mà lại cầm dao ném tới, không biết đây là cái lý nào vậy?”
Xem ảnh 1
“Chỉ nhìn qua cũng biết bọn họ có thân phận không hề đơn giản. Chuyện hôm đó có nhiều người nhìn thấy vậy, tám phần là lo lắng sau này lại bị chúng ta dính lấy nên mới tới đưa tiền cho xong.”
Tống Tương vừa xếp lại đống củi, vừa đáp lời. Chuyện của kiếp trước quá phiền lòng, dù sao cũng đã là dĩ vãng, không cần phải để cho mẫu thân lại nhọc lòng vì nàng thêm nữa.
Trịnh Dung đáp: “Chờ qua mấy ngày nữa, nương đi nhờ người ta xem cho con một vị hôn phu thật tốt ở kinh thành, có học vấn, có chí tiến thủ, thông minh, lại còn thương vợ như cha con vậy. Nếu vẫn không được thì nương sẽ gửi thư cho ngoại tổ phụ của con, để người tìm cho con một tướng lĩnh có bản bản lĩnh cũng được, có thể bảo vệ cho con gái của nương không bị người ta bắt nạt.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tống Tương thuận miệng đồng ý.
Vừa mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân, bởi vậy nàng cũng không muốn vội vã như thế. Kiếp này, dù thế nào nàng cũng phải chờ tới khi tìm được người ưng mắt rồi mới chịu gả. Chỉ có điều, nàng cũng không phản đối đề nghị của mẫu thân.
Nàng đứng dậy, đi pha một bình trà, cầm theo một đĩa sứ đi lấy một ít mơ muối ăn đỡ ngấy. Ăn xong một quả, nàng mới nói tiếp: “Mấy ngày trước, nhà huyện lệnh huyện Hưng Bình bị mất trộm đấy.”
“Nương biết!” Trịnh Dung lau tay, cũng cầm lấy một quả mơ ăn: “Cái tên họ Từ đó nghe nói còn có cả họ hàng là tả thị lang bộ Công, họ Hà, gia đại nghiệp đại, thấy bảo cũng bây giờ đang là tâm phúc của hoàng đế. Thể nào mà ngay cả một người họ hàng đâu đâu của bọn họ cũng có thể mang theo bảo vật đi nhậm chức. Cũng chỉ trách Nhị thúc con xui xẻo thôi.”
Trịnh Dung nói mấy câu này mà trông có vẻ khá hả hê, dù sao có gì sung sướng, thoải mái hơn chuyện nhìn thấy những kẻ mình ghét gặp xui xẻo chứ?
Trước đây đại phòng bọn họ nhường nhịn nhị phòng không ít, sau lại bởi vì tranh chấp mà bọn họ mới phải chuyển tới dưới thôn ở.
Tống Tương chẳng hề phản đối Trịnh Dung có suy nghĩ như vậy. Nhà bọn họ trước giờ chỉ cần mọi người duy trì được nguyên tắc tối thiểu là được, còn lại thích thế nào thì làm thế đấy. Lúc ở Tấn vương phủ, sau khi chứng kiến quan hệ giữa người với người đầy phức tạp trong các gia tộc lớn, nàng mới nhận ra sự yêu thương lẫn nhau đúng là điều rất khó có được.
Trịnh Dung là người không bao giờ ngơi tay ngơi chân được. Gần đây bà đang học ủ rượu với người trong huyện thành, còn tuyên bố rằng sau này sẽ mở một xưởng rượu nổi danh bốn phương, cũng bởi vậy hôm sau ăn sáng xong, bà lại đi bái sư học nghệ tiếp.
Tống Tương chờ Tống Liêm đi học rồi mới cầm theo ít bạc đi vào kinh thành.
Một nhà ba người ở lại trong thôn không cần lo chuyện ăn uống, nhưng mấy năm nữa Tống Liêm trưởng thành, vẫn cần lựa chọn danh sư theo học, nói cho cùng bọn họ vẫn phải quay về trong thành.
Mời người nào làm thầy cũng không phải vấn đề lớn. Mấy vị đồng liêu ở viện Hàn Lâm năm xưa của Tống Dụ vẫn thỉnh thoảng sai người tới thăm hỏi bọn họ. Nếu nàng nhờ bọn họ giới thiệu cho một vị tiên sinh chắc cũng không phải chuyện gì khó.
Thế nhưng có quan tâm đến mấy thì đó cũng là dựa vào tình nghĩa năm xưa, mà quan tâm lâu rồi, tình nghĩa cũng bạc dần, không thể để lãng phí mạng lưới quan hệ có sẵn này. Mặt khác, Tống Liêm cũng đã tám tuổi, cùng lắm là thêm hai năm nữa thôi, chờ khi nàng phát triển gia sản vững chắc rồi, nàng sẽ đưa thằng bé vào thành tìm thầy, sau đó lót sẵn đường cho nó.
Nhắc tới gia sản, năm đó rời khỏi kinh thành, chuyển tới sống ở thôn trang, một là vì Trịnh Dung xích mích với Du thị, trong cơn tức giận mới quyết rời khỏi đó, với suy nghĩ ai cũng đừng hòng chiếm lấy tổ trạch.
Ngoài ra, Tống Tương duy trì mẫu thân của mình làm vậy là vì Trịnh Dung quá thẳng tính, không đấu lại được mấy kẻ tâm địa gian giảo, mà nàng và Tống Liêm đều còn nhỏ, cho dù đã có chủ kiến thì cũng không thể nào tránh được tranh chấp.
Cả nhà suốt ngày cãi nhau, chửi mắng, thực ra còn chẳng bằng tạm thời rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Kiếp trước nàng đã tính mang theo tiền bạc đi mua ít ruộng đất, sau đó cho thuê lại, như vậy cũng coi như có một khoản thu nhập cố định. Sau lại, sự xuất hiện của Lục Chiêm đã hoàn toàn xáo trộn kế hoạch của nàng, sau rồi cũng đành thôi. Nhưng bây giờ, kế hoạch đó lại vừa hay có thể tiến hành, thậm chí nàng còn có thêm một nghìn lượng, còn có thể làm được càng nhiều việc hơn.
Dù gì cũng từng làm phu nhân thế tử mấy năm, bởi vậy nàng vẫn còn nhớ khá rõ trong kinh thành có những nơi nào thích hợp để mua lại.
Tiện đường nàng cũng rẽ qua ngõ Quế Tử thăm tổ trạch, kiểm tra tình hình trong ngoài một lượt. Mấy năm không có người ở, mái ngói đã rớt mất mấy viên, mà mùa xuân vừa tới, cỏ dại trong vườn cũng mọc cao lên.
Xem ra, nàng cần phải thuê người chăm nom nhà cửa, ít nhất là đến lúc tu sửa lại toàn bộ cũng sẽ ít tốn kém hơn.
Cuối cùng, nàng đi vòng qua hai phía đông tây xem thử, sau đó mới tới nha hành (cửa hàng môi giới nhà đất), lần lượt cho thuê hai căn thiên viện nhị tiến (nhà có hai dãy) ở gần đường, cũng coi như đủ để bù vào tiền công thuê người trông tổ trạch. Quan trọng là, cho thuê như vậy nàng cũng không cần thuê người trông nom nữa.
“Đây không phải là Tương tỷ nhi sao?”
Vừa rời khỏi nha hành thì bỗng có chiếc kiệu dừng lại, là người ngồi trong kiệu vừa gọi nàng.
Tống Tương nhận ra đó là hàng xóm cũng ở trong hẻm Quế Tử, nói đúng hơn là mẫu thân của Phó Anh, tân khoa tiến sĩ mới được bổ nhiệm vào bộ Hộ.
Nàng bước tới chào hỏi: “Phó bá mẫu.”
“Con bé này, cháu vẫn tri thư đạt lễ như trước. Chỉ có dáng vẻ là trổ mã ngày càng xinh xắn, bá mẫu cũng suýt không dám nhận đấy.” Phó phu nhân vui vẻ ngắm nghía Tống Tương, đồng thời cũng bước xuống kiệu, lại nhìn ngắm Tống Tương mấy cái rồi mới nắm lấy tay nàng, nói: “Nếu đã quay về thì tới nhà bá mẫu uống chén trà đã? Anh ca nhi nhà ta cũng đang ở nhà, hai đứa đã lâu rồi cũng chưa gặp nhau đúng không?”
Tổ trạch của nhà Tống Tương cùng với trạch viện lúc ban đầu của Phó gia chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn bé, Tống Tương chỉ cần trèo lên tường là có thể hái được hoàng hạnh (đào vàng) trên cây nhà Phó gia mọc chìa ra ngoài. Chỉ có điều, sau lại nội trạch Phó gia xảy ra một hồi phong ba, nhà Phó bá mẫu mới chuyển ra đầu ngõ.
Tống Tương cười đáp: “Liêm ca nhi còn đang đi học, trưa sẽ về nhà ăn cơm, hôm nay thì cháu không rảnh rồi, để ngày khác cháu lại quay về ngồi hầu chuyện với bá mẫu.”
Phó phu nhân mấy bận nài kéo, Tống Tương cũng đành đứng lại dưới tàng cây nói chuyện với bà ta một hồi mới lại chào từ biệt.
Lúc Tống Tương còn nhỏ, Phó phu nhân đã từng nói đùa rằng muốn nhận nàng làm con dâu nuôi từ bé, rồi có lúc nàng đang ngồi chơi ngay bên cạnh mà bà ta cũng nói với Tống lão thái thái rằng Trịnh Dung là cô gái xuất thân tướng môn thô lỗ, không bằng tìm cho Tống Dụ một cô gái dòng dõi thư hương làm thiếp.
Từ đó về sau, Tống Tương không còn tới Phó gia thêm lần nào nữa. Nhưng cũng làm khó cho bà ta, có con trai đề danh bảng vàng rồi mà vẫn có thể tươi cười thân thiết với nàng như vậy.
“Mau, đánh chết thứ súc sinh đó.”
Tống Tương quay về thôn, vừa tới cổng nhà đã nghe thấy có tiếng chửi rủa vang lên từ trong sân.
Giọng nói vừa rồi là của Du thị, ngay sau đó là tiếng chó sủa điên cuồng, nàng vội vàng xách theo làn váy chạy vào trong.
Vừa bước qua bậc cửa, một thứ gì đó phi thẳng tới trước mặt nàng.
Tống Tương nhanh mắt nhanh tay tóm được thứ đó, là một con dao chẻ củi.
Nàng nhìn vào trong sân, khắp nơi chỉ còn là một đống lộn xộn, nào mo hót, nào rổ đựng rau, chiếc ghế con, cái bầu nước, tất cả rơi đầy dưới đất.
Bên kia, một người phụ nữ đứng trên bậc thềm, tay cầm cây chổi chắn trước người, gương mặt to như cái mâm đã trở nên tái mét vì sợ hãi, mà đứng sau bà ta là một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn, mười lăm đang khóc như mưa, phải nói là vô cùng thê thảm.
“Giết người rồi, giết người rồi! Có người muốn giết tỷ của ta rồi! Mọi người mau tới đây mà xem này, Nhị thẩm nhà ta sắp giết chết tỷ của ta rồi!”
Tiếng gào của thằng nhóc nghịch ngợm phá vỡ sự tĩnh lặng trong một thoáng vừa rồi, gần như xuyên thấu cả màng tai những người ở đây. Tống Tương nhìn sang thì thấy Tống Liêm nhảy ra từ sau đống củi, gân cổ lên gào mà nghe như tiếng heo bị chọc tiết.
Tống Tương lườm thằng bé một cái, sau đó mới ném con dao bổ củi sang một bên, ung dung nhìn về phía Du thị và Tống Du.
“Nhị thẩm đại giá quang lâm, chẳng những không nói trước một tiếng, bây giờ gặp cháu gái ruột mà lại cầm dao ném tới, không biết đây là cái lý nào vậy?”