Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1370
Chương 1370 : Chương 1370
GÂY THÊM RẮC RỐI?
Lại là mười giờ sáng vào ba ngày sau. Đám người Miêu Khôn, Triệu Ngọc bước lên chiếc du thuyền từng trải qua trận huyết chiến kia, chậm rãi rời khỏi bến tàu phía Bắc của đảo Kỳ Tích.
Mọi chuyện đúng như dự đoán của Jacob, phía nước Anh không yêu cầu dẫn độ bọn họ tới Anh để điều tra, bởi vì Scott và Tịch Mộng Na đều thành thật thú nhận, cộng thêm lời khai của vài tên lính đánh thuê may mắn còn sống sót, chân tướng của mọi chuyện đã sáng tỏ, phía nước Anh cũng đã yên tâm rồi.
Do thân phận đặc biệt và bối cảnh thâm hậu của đám người Miêu Khôn, cho nên vì không muốn mọi chuyện trở nên phiền toái hơn nữa, nên Lệnh đặc xá của Anh Hoàng đã được đưa tới sớm một ngày, mọi người không phải chờ đủ một tuần thì đã được phép rời khỏi.
Theo tiếng mô tơ, Triệu Ngọc dựa trên lan can của boong tàu có thể đưa mắt nhìn toàn cảnh đảo Kỳ Tích, khi du thuyền chạy dọc theo đường bờ biển, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy một phần nhỏ của lâu đài Grimm.
Tuy trải qua việc bị bom nổ và đạn đạo tập kích nhưng lâu đài Grimm cũng không bị hủy hoại hoàn toàn, mà vẫn còn sót lại phần nhỏ chưa sụp đổ.
Có điều phần nhỏ còn đứng sừng sững này càng khắc họa được sự tàn khốc của trận chiến kia.
Lòng người khó đoán, giết chóc không ngừng. Nhớ lại cả hành trình mình đã trải qua trên đảo Kỳ Tích, Triệu Ngọc cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng xuân thu, cái đêm chém giết kịch liệt kia chỉ là một cơn ác mộng của mình.
Nhưng mà cô Molly, Tani Ichiro, Cisse, Kangteuk, Tịch Vĩ, còn có nhiều binh lính và kẻ địch… tất cả họ đều chết ở trên hòn đảo này, lại khiến Triệu Ngọc giật mình tỉnh lại.
Đây là trận chiến kịch liệt nhất mà hắn trải qua từ trước tới nay, đạn đạo, bom, súng máy hạng nặng, tông thuyền, lặn nước, cá mập... Gần như không thiếu một thứ gì!
Cảm giác lúc ấy không quá sâu sắc, nhưng sau này suy nghĩ lại, ngay cả chính bản thân Triệu Ngọc cũng cảm thấy khó tin.
Tuy kết cục cũng không quá tệ, nhưng Triệu Ngọc đã thấy rõ điểm thiếu sót của mình. Hắn biết nếu không phải mình có đạo cụ ngầu lòi trên người thì sự kiện đảo Kỳ Tích lần này, chỉ sợ mình có chết một nghìn lần cũng không đủ!
Chỉ nói lần hắn đánh nhau với mấy người lính đánh thuê kia thôi, nếu như mình không sử dụng thuốc bổ sung năng lượng thì rất có khả năng một người cũng không địch nổi.
Có đôi khi, thậm chí đã dùng thuốc bổ sung năng lượng rồi nhưng vẫn không phải đối thủ của người ta.
Cho nên... Triệu Ngọc âm thầm suy nghĩ, sau này nếu mình muốn bước lên sân khấu cao hơn thì cần phải rèn luyện tố chất của bản thân mới được.
Những kỹ xảo đọ sức mà hắn đang có trước đó rõ ràng đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn bây giờ, cần phải được đào tạo huấn luyện chuyên nghiệp hơn nữa thì mới có thể tiến thêm một bước.
Người để lại ấn tượng sâu nhất cho Triệu Ngọc là đặc công người Hàn Quốc Lee Bon Seong, người này nhìn thoạt qua có vẻ không cường tráng, nhưng hắn ta lại có kỹ xảo đọ sức và giết người mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có một ngày, mình có thể đạt tới trình độ của hắn ta thì đúng là quá sức lợi hại rồi.
Triệu Ngọc đang nghĩ chuyện của mình thì Sevan Barker bên cạnh đột nhiên nói chuyện: “Sao rồi? Tôi đã nói là chúng ta sẽ mau chóng được về nhà thôi mà? Jacob, anh đừng tưởng rằng phân tích của anh không có vấn đề, nói thiệt cho các người biết nhé! Sở dĩ chúng ta đạt được Lệnh đặc xá sớm như vậy hoàn toàn là vì quan hệ cá nhân giữa tôi và nghị viên Carter đó nhé, nếu không có sự giúp đỡ của ông ta thì chắc là chúng ta đã bị dẫn độ đến London, ăn cơm tù vài ngày rồi!”
“Mặc kệ nói thế nào thì phía nước Anh làm việc vẫn khiến tôi không yên tâm!” Jacob nhìn thoáng qua vé máy bay của mỗi người, rồi mới thả lỏng nói: “Cũng may, ít nhất họ không sắp xếp cho chúng ta đi máy bay thuê bao hoặc là máy bay tư nhân, hơn nữa không cùng một chuyến bay!”
“Ha ha, cậu nghĩ quá nhiều rồi!” Miêu Khôn cười nói: “Chuyện trên đảo Kỳ Tích là đủ khiến bọn họ phải chịu một khoản phí lớn rồi, lúc này bọn họ không muốn mọi chuyện phức tạp lên đâu!”
“Đúng đó, anh còn muốn gì nữa?” Juliet thu hồi ánh mắt đang nhìn ra đảo Kỳ Tích nói với Jacob: “Chẳng lẽ anh còn sợ bọn họ nửa đường ám sát chúng ta hay sao?”
Câu nói của Juliet rõ ràng đang nói đùa, nhưng khi lọt vào tai Triệu Ngọc thì lại cảm thấy có phần khó chịu. Bởi vì mãi cho tới lúc này quẻ “Càn Khôn” của hắn vẫn chưa kết thúc!
Hai chữ “Càn Khôn” mỗi ngày đều được đặt tại chỗ dễ thấy nhất trên giao diện hệ thống, giống như máy tính đã đứng hình vậy.
Chuyện này càng khiến Triệu Ngọc không yên, hắn cứ tưởng trên đảo Kỳ Tích sẽ xảy ra biến cố lớn hơn nữa. Nhưng mà bây giờ bọn họ đã bình an vô sự rời khỏi hòn đảo, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Chẳng lẽ... Trên đường sẽ gây thêm phiền phức sao?
Anh hệ thống ơi, cuối cùng anh muốn làm gì? Có thể thông báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị hay không?
“Triệu Ngọc...” Lúc này, Juliet kéo Miêu Khôn đi đến trước mặt Triệu Ngọc, để phiên dịch Miêu Khôn giúp cô ta: “Sau khi trở về thì cậu hãy suy xét thật kĩ nhé! Tôi thật lòng hy vọng cậu có thể tới giúp tôi, yên tâm chỉ cần cậu đồng ý thì chúng tôi sẽ gửi thiệp mời cho cậu thông qua phía chính phủ. Tôi cảm thấy mặc dù kết quả cuối cùng như thế nào thì chỉ cần cậu chịu nhận lời mời đi đến Paris, thì cũng rất có lợi cho con đường làm quan của cậu rồi, tôi nói có đúng không?”
Điều đó là đương nhiên!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói, một nhân viên cảnh sát được mời ra nước ngoài điều tra phá án đã là vinh quang cực lớn rồi, đương nhiên sẽ có lợi cho con đường làm quan của mình!
“Cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây...” Juliet đá lông nheo với Triệu Ngọc: “Bảo đảm cậu sẽ được hưởng đãi ngộ tuyệt nhất tại nước Pháp, thậm chí có thể sắp xếp nữ cảnh sát xinh đẹp nhất làm trợ lý cho cậu!”
“Chuyện này...” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, vui mừng hớn hở.
“Thôi thôi thôi...” Miêu Khôn nhanh nhẹn chạy tới phá hoại: “Cho thêm chút tiền bạc là được, phụ nữ thì tuyệt đối không được!”
“Không chỉ có vụ án bức tranh sơn dầu giết người không thôi.” Juliet không để ý đến Miêu Khôn, biết Triệu Ngọc có thể nghe hiểu lời nói của mình nên cô ta nói tiếp: “Trên thực tế, nhờ có Grimm mà tôi còn giữ liên lạc với người phụ trách của mỗi một vụ án kỳ lạ, nếu cậu phá được vụ án này của chúng tôi thì tôi tin tiếng tăm của cậu sẽ nhanh chóng vang dội toàn cầu! Đến lúc đó, những người đó sẽ chủ động tới mời cậu đến quốc gia của bọn họ phá án!”
“Wow... Đây chính là... Ha ha ha...” Tim Triệu Ngọc đập thình thịch, nhất thời nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp. Nếu có một ngày mình thật sự trở thành trinh thám cấp thế giới, thì sẽ thế nào nhỉ?
...
Sau khi du thuyền rời khỏi đảo Kỳ Tích, trở về thủ đô Suva của Fiji, mọi người không nóng lòng tới sân bay mà đến bệnh viện địa phương thăm Yusuf người Ả Rập.
Thương tích của Yusuf không nhẹ, cả cánh tay phải của ông ta gần như bị lò lửa hủy hoại, phải phẫu thuật hai lần mới phục hồi khung xương lại như cũ.
Mặt khác, trên người ông ta còn trúng hai phát súng, thiếu chút nữa là bắn vào chỗ hiểm rồi.
Có điều Yusuf vẫn hài hước như trước kia, không những trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn tốt, còn hứa với Triệu Ngọc nếu sau này Triệu Ngọc gặp phải chuyện gì ở khu vực Trung Đông thì ông ta nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ hắn!
Bởi vì chuyến bay của mọi người khác nhau, chuyến bay của Miêu Khôn và Triệu Ngọc cất cánh sớm nhất nên hai người bọn họ tạm biệt Yusuf và mấy người bạn, đi đến sân bay quốc tế Suva chuẩn bị về nước trước.
Nhưng mà lúc lên máy bay trong lòng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy không yên ổn. Hắn không hiểu bây giờ mình đã bước lên máy bay về nước rồi, nhưng tại sao quẻ “Càn Khôn” đáng ghét kia cứ không chịu kết thúc?
Chẳng lẽ, nguy hiểm thật sự... ở trên máy bay sao?
Nghĩ đến này, Triệu Ngọc không dám do dự, nhanh chóng chuẩn bị vài đạo cụ như quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình, dù tàng hình, máy bay tàng hình, v.v... để đề phòng bất trắc.
Hơn nữa, hắn còn mở ra máy thăm dò tàng hình, kiểm tra máy bay từ đầu tới đuôi máy bay một lần nhưng lại không phát hiện bất kỳ cảnh báo nguy hiểm nào, cuối cùng mới cùng Miêu Khôn ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Vù...
Cùng với tiếng ù ù của máy bay, máy bay nhanh chóng lướt lên bầu trời rộng lớn, bay thẳng về hướng Tây.
Nhìn thấy máy bay cất cánh vững vàng, mọi chuyện bình thường, cuối cùng Triệu Ngọc cũng thấy hơi an tâm, tựa lưng vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà hắn vừa mới nhắm mắt lại thì lại vội mở ra.
Hả?
Trong giây lát, hắn nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Chẳng lẽ... quẻ “Càn Khôn” mãi không chịu kết thúc có liên quan tới chuyện này hay sao?
GÂY THÊM RẮC RỐI?
Lại là mười giờ sáng vào ba ngày sau. Đám người Miêu Khôn, Triệu Ngọc bước lên chiếc du thuyền từng trải qua trận huyết chiến kia, chậm rãi rời khỏi bến tàu phía Bắc của đảo Kỳ Tích.
Mọi chuyện đúng như dự đoán của Jacob, phía nước Anh không yêu cầu dẫn độ bọn họ tới Anh để điều tra, bởi vì Scott và Tịch Mộng Na đều thành thật thú nhận, cộng thêm lời khai của vài tên lính đánh thuê may mắn còn sống sót, chân tướng của mọi chuyện đã sáng tỏ, phía nước Anh cũng đã yên tâm rồi.
Do thân phận đặc biệt và bối cảnh thâm hậu của đám người Miêu Khôn, cho nên vì không muốn mọi chuyện trở nên phiền toái hơn nữa, nên Lệnh đặc xá của Anh Hoàng đã được đưa tới sớm một ngày, mọi người không phải chờ đủ một tuần thì đã được phép rời khỏi.
Theo tiếng mô tơ, Triệu Ngọc dựa trên lan can của boong tàu có thể đưa mắt nhìn toàn cảnh đảo Kỳ Tích, khi du thuyền chạy dọc theo đường bờ biển, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy một phần nhỏ của lâu đài Grimm.
Tuy trải qua việc bị bom nổ và đạn đạo tập kích nhưng lâu đài Grimm cũng không bị hủy hoại hoàn toàn, mà vẫn còn sót lại phần nhỏ chưa sụp đổ.
Có điều phần nhỏ còn đứng sừng sững này càng khắc họa được sự tàn khốc của trận chiến kia.
Lòng người khó đoán, giết chóc không ngừng. Nhớ lại cả hành trình mình đã trải qua trên đảo Kỳ Tích, Triệu Ngọc cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng xuân thu, cái đêm chém giết kịch liệt kia chỉ là một cơn ác mộng của mình.
Nhưng mà cô Molly, Tani Ichiro, Cisse, Kangteuk, Tịch Vĩ, còn có nhiều binh lính và kẻ địch… tất cả họ đều chết ở trên hòn đảo này, lại khiến Triệu Ngọc giật mình tỉnh lại.
Đây là trận chiến kịch liệt nhất mà hắn trải qua từ trước tới nay, đạn đạo, bom, súng máy hạng nặng, tông thuyền, lặn nước, cá mập... Gần như không thiếu một thứ gì!
Cảm giác lúc ấy không quá sâu sắc, nhưng sau này suy nghĩ lại, ngay cả chính bản thân Triệu Ngọc cũng cảm thấy khó tin.
Tuy kết cục cũng không quá tệ, nhưng Triệu Ngọc đã thấy rõ điểm thiếu sót của mình. Hắn biết nếu không phải mình có đạo cụ ngầu lòi trên người thì sự kiện đảo Kỳ Tích lần này, chỉ sợ mình có chết một nghìn lần cũng không đủ!
Chỉ nói lần hắn đánh nhau với mấy người lính đánh thuê kia thôi, nếu như mình không sử dụng thuốc bổ sung năng lượng thì rất có khả năng một người cũng không địch nổi.
Có đôi khi, thậm chí đã dùng thuốc bổ sung năng lượng rồi nhưng vẫn không phải đối thủ của người ta.
Cho nên... Triệu Ngọc âm thầm suy nghĩ, sau này nếu mình muốn bước lên sân khấu cao hơn thì cần phải rèn luyện tố chất của bản thân mới được.
Những kỹ xảo đọ sức mà hắn đang có trước đó rõ ràng đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn bây giờ, cần phải được đào tạo huấn luyện chuyên nghiệp hơn nữa thì mới có thể tiến thêm một bước.
Người để lại ấn tượng sâu nhất cho Triệu Ngọc là đặc công người Hàn Quốc Lee Bon Seong, người này nhìn thoạt qua có vẻ không cường tráng, nhưng hắn ta lại có kỹ xảo đọ sức và giết người mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có một ngày, mình có thể đạt tới trình độ của hắn ta thì đúng là quá sức lợi hại rồi.
Triệu Ngọc đang nghĩ chuyện của mình thì Sevan Barker bên cạnh đột nhiên nói chuyện: “Sao rồi? Tôi đã nói là chúng ta sẽ mau chóng được về nhà thôi mà? Jacob, anh đừng tưởng rằng phân tích của anh không có vấn đề, nói thiệt cho các người biết nhé! Sở dĩ chúng ta đạt được Lệnh đặc xá sớm như vậy hoàn toàn là vì quan hệ cá nhân giữa tôi và nghị viên Carter đó nhé, nếu không có sự giúp đỡ của ông ta thì chắc là chúng ta đã bị dẫn độ đến London, ăn cơm tù vài ngày rồi!”
“Mặc kệ nói thế nào thì phía nước Anh làm việc vẫn khiến tôi không yên tâm!” Jacob nhìn thoáng qua vé máy bay của mỗi người, rồi mới thả lỏng nói: “Cũng may, ít nhất họ không sắp xếp cho chúng ta đi máy bay thuê bao hoặc là máy bay tư nhân, hơn nữa không cùng một chuyến bay!”
“Ha ha, cậu nghĩ quá nhiều rồi!” Miêu Khôn cười nói: “Chuyện trên đảo Kỳ Tích là đủ khiến bọn họ phải chịu một khoản phí lớn rồi, lúc này bọn họ không muốn mọi chuyện phức tạp lên đâu!”
“Đúng đó, anh còn muốn gì nữa?” Juliet thu hồi ánh mắt đang nhìn ra đảo Kỳ Tích nói với Jacob: “Chẳng lẽ anh còn sợ bọn họ nửa đường ám sát chúng ta hay sao?”
Câu nói của Juliet rõ ràng đang nói đùa, nhưng khi lọt vào tai Triệu Ngọc thì lại cảm thấy có phần khó chịu. Bởi vì mãi cho tới lúc này quẻ “Càn Khôn” của hắn vẫn chưa kết thúc!
Hai chữ “Càn Khôn” mỗi ngày đều được đặt tại chỗ dễ thấy nhất trên giao diện hệ thống, giống như máy tính đã đứng hình vậy.
Chuyện này càng khiến Triệu Ngọc không yên, hắn cứ tưởng trên đảo Kỳ Tích sẽ xảy ra biến cố lớn hơn nữa. Nhưng mà bây giờ bọn họ đã bình an vô sự rời khỏi hòn đảo, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Chẳng lẽ... Trên đường sẽ gây thêm phiền phức sao?
Anh hệ thống ơi, cuối cùng anh muốn làm gì? Có thể thông báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị hay không?
“Triệu Ngọc...” Lúc này, Juliet kéo Miêu Khôn đi đến trước mặt Triệu Ngọc, để phiên dịch Miêu Khôn giúp cô ta: “Sau khi trở về thì cậu hãy suy xét thật kĩ nhé! Tôi thật lòng hy vọng cậu có thể tới giúp tôi, yên tâm chỉ cần cậu đồng ý thì chúng tôi sẽ gửi thiệp mời cho cậu thông qua phía chính phủ. Tôi cảm thấy mặc dù kết quả cuối cùng như thế nào thì chỉ cần cậu chịu nhận lời mời đi đến Paris, thì cũng rất có lợi cho con đường làm quan của cậu rồi, tôi nói có đúng không?”
Điều đó là đương nhiên!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói, một nhân viên cảnh sát được mời ra nước ngoài điều tra phá án đã là vinh quang cực lớn rồi, đương nhiên sẽ có lợi cho con đường làm quan của mình!
“Cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây...” Juliet đá lông nheo với Triệu Ngọc: “Bảo đảm cậu sẽ được hưởng đãi ngộ tuyệt nhất tại nước Pháp, thậm chí có thể sắp xếp nữ cảnh sát xinh đẹp nhất làm trợ lý cho cậu!”
“Chuyện này...” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, vui mừng hớn hở.
“Thôi thôi thôi...” Miêu Khôn nhanh nhẹn chạy tới phá hoại: “Cho thêm chút tiền bạc là được, phụ nữ thì tuyệt đối không được!”
“Không chỉ có vụ án bức tranh sơn dầu giết người không thôi.” Juliet không để ý đến Miêu Khôn, biết Triệu Ngọc có thể nghe hiểu lời nói của mình nên cô ta nói tiếp: “Trên thực tế, nhờ có Grimm mà tôi còn giữ liên lạc với người phụ trách của mỗi một vụ án kỳ lạ, nếu cậu phá được vụ án này của chúng tôi thì tôi tin tiếng tăm của cậu sẽ nhanh chóng vang dội toàn cầu! Đến lúc đó, những người đó sẽ chủ động tới mời cậu đến quốc gia của bọn họ phá án!”
“Wow... Đây chính là... Ha ha ha...” Tim Triệu Ngọc đập thình thịch, nhất thời nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp. Nếu có một ngày mình thật sự trở thành trinh thám cấp thế giới, thì sẽ thế nào nhỉ?
...
Sau khi du thuyền rời khỏi đảo Kỳ Tích, trở về thủ đô Suva của Fiji, mọi người không nóng lòng tới sân bay mà đến bệnh viện địa phương thăm Yusuf người Ả Rập.
Thương tích của Yusuf không nhẹ, cả cánh tay phải của ông ta gần như bị lò lửa hủy hoại, phải phẫu thuật hai lần mới phục hồi khung xương lại như cũ.
Mặt khác, trên người ông ta còn trúng hai phát súng, thiếu chút nữa là bắn vào chỗ hiểm rồi.
Có điều Yusuf vẫn hài hước như trước kia, không những trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn tốt, còn hứa với Triệu Ngọc nếu sau này Triệu Ngọc gặp phải chuyện gì ở khu vực Trung Đông thì ông ta nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ hắn!
Bởi vì chuyến bay của mọi người khác nhau, chuyến bay của Miêu Khôn và Triệu Ngọc cất cánh sớm nhất nên hai người bọn họ tạm biệt Yusuf và mấy người bạn, đi đến sân bay quốc tế Suva chuẩn bị về nước trước.
Nhưng mà lúc lên máy bay trong lòng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy không yên ổn. Hắn không hiểu bây giờ mình đã bước lên máy bay về nước rồi, nhưng tại sao quẻ “Càn Khôn” đáng ghét kia cứ không chịu kết thúc?
Chẳng lẽ, nguy hiểm thật sự... ở trên máy bay sao?
Nghĩ đến này, Triệu Ngọc không dám do dự, nhanh chóng chuẩn bị vài đạo cụ như quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình, dù tàng hình, máy bay tàng hình, v.v... để đề phòng bất trắc.
Hơn nữa, hắn còn mở ra máy thăm dò tàng hình, kiểm tra máy bay từ đầu tới đuôi máy bay một lần nhưng lại không phát hiện bất kỳ cảnh báo nguy hiểm nào, cuối cùng mới cùng Miêu Khôn ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Vù...
Cùng với tiếng ù ù của máy bay, máy bay nhanh chóng lướt lên bầu trời rộng lớn, bay thẳng về hướng Tây.
Nhìn thấy máy bay cất cánh vững vàng, mọi chuyện bình thường, cuối cùng Triệu Ngọc cũng thấy hơi an tâm, tựa lưng vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà hắn vừa mới nhắm mắt lại thì lại vội mở ra.
Hả?
Trong giây lát, hắn nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Chẳng lẽ... quẻ “Càn Khôn” mãi không chịu kết thúc có liên quan tới chuyện này hay sao?
Bình luận facebook