Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1446
Chương 1446 : Chương 1446
ĐỘI TRƯỞNG TƯ CẢNH CÁO
“Cậu cũng nhìn thấy người của phòng Đặc Cần rồi đó!” Sở trưởng Tiêu kích động nói: “Chuyện đội thăm dò người mất tích, bên Tổng cục Hình sự chúng tôi không có quyền điều tra, chỉ có thể ủy thác cho phòng Đặc Cần toàn quyền phụ trách.”
“Tiểu Triệu.” Sở trưởng Tiêu cầm lấy tay của Triệu Ngọc: “Bây giờ cậu đã được điều tạm đến chỗ phòng Đặc Cần, đã xem như bước một chân vào phòng Đặc Cần rồi! Vụ án mất tích lại phù hợp với sở trường của cậu, cho nên tôi hy vọng cậu có thể xin bên phòng Đặc Cần kia, nhờ bọn họ phái người qua đấy điều tra!”
“Tôi biết cậu chưa từng khiến tôi thất vọng lần nào cả.” Bà ấy khẩn thiết năn nỉ: “Nếu vụ án của anh rể cậu do cậu phụ trách điều tra và giải quyết thì tôi vô cùng yên tâm!”
“Được!” Đối mặt với lời cầu xin của lãnh đạo cũ, Triệu Ngọc không có bất kỳ do dự gì, luôn miệng đồng ý: “Tôi sẽ đi xin phòng Đặc Cần, tự mình đến Talstein một chuyến!”
“Vậy thì tốt quá!” Sở trưởng Tiêu cảm động, hai tay tạo thành hình chữ thập, ngửa mặt lên trời cầu nguyện: “Lão Chử nhà tôi xem như được cứu rồi!”
“Nếu như vậy thì việc này không nên để chậm trễ thêm nữa.” Triệu Ngọc chỉ chỉ bên ngoài: “Bây giờ, tôi sẽ lập tức đi nói chuyện với bọn họ!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở cửa và đi vào văn phòng, giải thích rõ tình huống với đội trưởng Tư Duệ và yêu cầu lập tức đệ đơn xin lên cấp trên, để hắn phụ trách vụ án đội thăm dò mất tích.
“Không cần đâu.” Ai ngờ, sau khi nghe xong, đội trưởng Tư Duệ lại nói ngay với Triệu Ngọc, dường như ông ta đã có chuẩn bị từ trước vậy: “Tôi hỏi cậu, cậu có quen Lê Tịnh đúng không?”
“Hả? Hóa ra là đội trưởng Lê, đương nhiên là tôi có quen rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Là người quen cũ! Sao vậy?”
“Không, cô ấy không phải đội trưởng gì cả.” Tư Duệ sửa chữa: “Cô ấy là quan chỉ huy cao cấp của văn phòng điều hành đối ngoại bí mật thuộc phòng Đặc Cần, tức là tất cả các nhiệm vụ phái người sang vùng khác công tác đều do cô ấy điều phái!”
“Đây.” Tư Duệ đưa một phần văn kiện cho Triệu Ngọc: “Sếp Lê vừa nãy đã phát văn kiện xác nhận sang đây, trong tiểu tổ chuyên án mà phòng Đặc Cần thành lập đã có tên của cậu rồi!”
“Lần này tôi tới Tổng cục Hình sự, một là muốn hiểu biết tình huống, hai là muốn thông báo chuyện này cho cậu.” Mặt Tư Duệ lạnh như tiền nói: “Cho nên, đây là mệnh lệnh, cậu không muốn đi cũng phải đi!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng có điều ngộ ra. Xem ra, phòng Đặc Cần đã sớm suy xét đến quan hệ tư nhân giữa Triệu Ngọc và Sở trưởng Tiêu, cũng suy xét đến tính chất của vụ án có vẻ thích hợp với hắn, cho nên mới có thông báo trước.
“Triệu đại thần thám.” Tư Duệ lại không hề cảm xúc nói: “Vụ án Shea bắt cóc là giả, nhưng chuyện mười hai người của đội thăm dò tại Talstein mất tích tập thể thì không đơn giản như vậy đâu!”
“Hy vọng cậu có thể tiếp tục sử dụng các kỹ năng thần kỳ của mình, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ừm, tôi mượn lời chúc của ông! Mượn lời chúc của ông!” Triệu Ngọc không nghe ra Tư Duệ nói như vậy là xuất phát từ thật tình hay giả ý, chỉ hỏi một câu: “Vậy tiếp theo, tôi phải đến Talstein như thế nào?”
“Một giờ trưa nay có một chuyến bay.” Tư Duệ nhìn đồng hồ và nói: “Chỉ cần đến sân bay là sẽ có người liên lạc với cậu. Đương nhiên, nếu như cậu muốn thì tôi cũng có thể tiễn cậu một đoạn!”
“Một giờ.” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, thời gian đã rất cấp bách nên cũng không khách sáo mà gật đầu đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền đội trưởng Tư rồi!”
“Thật tốt quá.” Lúc này, khi thấy Triệu Ngọc đã có được quyền hạn điều tra, Sở trưởng Tiêu liền sốt ruột nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, chuyện anh rể cậu đều phải dựa vào cậu đấy! Cậu... nhớ cẩn thận một chút nhé!”
“Được, yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và vẻ ngoài như bị lửa thiêu của lãnh đạo cũ, lập tức thấy không đành lòng, lại khuyên một câu: “Chị cũng chú ý sức khỏe đấy! Còn chuyện của anh rể thì cứ giao cho tôi đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc quay lại nhìn Miêu Anh, mở miệng nhưng lại đột nhiên không biết nên nói gì? Dù sao mọi chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, ai cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng có vẻ như tâm ý của tiểu thư Miêu tương thông với Triệu Ngọc, tuy chuyện xảy ra quá đột nhiên nhưng cô vẫn có thể hiểu cho nỗi lòng của Triệu Ngọc. Vì thế, cô nhanh chóng khuyên giải an ủi Triệu Ngọc.
“Không sao đâu, cứu người quan trọng hơn! Chuyện trong nhà thì anh cứ yên tâm giao cho bọn em là được!” Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng Miêu Anh lại kéo Triệu Ngọc sang một bên, ghé vào lỗ tai hắn mà nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi đấy, đến bên kia, anh cứ tùy cơ ứng biến, nếu việc hợp tác với đoàn đội mới không thuận thì nhớ đệ đơn lên cấp trên, điều bọn em qua đó giúp anh!”
“Anh biết, anh biết mà.” Trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên có tính toán, lập tức gật đầu đồng ý: “Cho dù không thuận thì anh cũng sẽ giả vờ như không thuận!”
“Được rồi...” Lúc này, tiểu thư Miêu mới mãn nguyện gật đầu, dặn dò: “Nhớ rõ chuyện anh đã đồng ý với em đấy nhé, nghìn vạn lần đừng có mạo hiểm liều mạng nữa, trong phòng Đặc Cần có nhiều đặc công ưu tú như vậy, chuyện hành động bên ngoài không tới lượt anh đâu, anh đừng có mù quáng thể hiện đấy!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc và Miêu Anh vô cùng thân thiết nói vài câu rồi mới từ biệt rất nhiều đồng nghiệp trong Tổng cục Hình sự và bạn gái, cùng đội trưởng Tư Duệ bước lên đường tới sân bay.
May mà sáng nay lúc xuất phát, Triệu Ngọc có mang cặp công văn của mình theo, bởi vì hộ chiếu và giấy chứng nhận của hắn có hết trong cặp công văn.
Lúc này, hắn chỉ cần đi tới sân bay là có thể thuận lợi xuất cảnh. Nếu không thì hắn còn phải quay lại biệt thự của Thôi Lệ Châu lấy giấy tờ, vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian hay sao.
“Triệu thần thám, tuy cậu đã nhận được thông báo chính thức nhưng tôi vẫn phải giải thích rõ ràng cho cậu biết một vài hạng mục công việc.” Trên đường đi, Tư Duệ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Tuy trưởng phòng Lê yêu cầu cậu đi tham dự điều tra vụ án đội khảo sát thăm dò mất tích, nhưng mà việc tham dự điều tra không giống với việc làm chủ việc điều tra, chuyện này, cậu có hiểu không?”
Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc một phen, khẽ gật đầu.
“Tôi chỉ hy vọng cậu đừng giữ thói quen lúc làm tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, đến phòng Đặc Cần mà cũng thích ra lệnh!” Tư Duệ quay đầu lại, nhìn về phía trước xe, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hoà để nói: “Xét thấy thân phận của cậu lúc này, nhân vật mà cậu đóng vai rất giống một chuyên gia cố vấn về phương diện phá án vậy!”
“Cậu nên hiểu rằng, tuy Talstein có quan hệ ngoại giao rất tốt với nước ta, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết sức ứng phó, tích cực phối hợp.”
“Nhưng mà dù sao chuyện này cũng thuộc về phạm trù quan hệ quốc tế, quan hệ lợi, hại trong đó phức tạp hơn lúc cậu điều tra phá án trong nước rất nhiều.”
“Cho nên, quan chỉ huy mà chúng tôi phái ra cũng có kinh nghiệm ngoại giao lão luyện nhất định. Sau khi qua đó, cậu chỉ cần bày mưu tính kế cho người đó, tích cực phối hợp là được!” Nói xong, Tư Duệ chỉ vào Triệu Ngọc, lại chỉ vào mình, trêu ghẹo nói: “Đừng có hành xử như với tôi vậy, lần đầu hợp tác đã làm quan hệ trở nên cứng còng!”
“Cảm ơn nhắc nhở của ông, đội trưởng Tư!” Triệu Ngọc không nâng mí mắt lên mà chỉ trả lời: “Thật ra con người của tôi rất dễ tiếp xúc, nhưng mà có vài người luôn luôn ghen tị tài hoa của tôi nên mới xảy ra những chuyện không thoải mái đó!”
“Ha ha ha...” Tư Duệ đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười vừa có ý trào phúng bản thân, vừa có ý dõng dạc mà đáp lại Triệu Ngọc. Ông ta chậc chậc lưỡi nói: “Được rồi! Tôi với cậu cũng quen biết nhau, tôi đã kết thúc nghĩa vụ nhắc nhở rồi, dù sao người đi Talstein cũng không phải tôi!”
“À...” Nói xong, ông ta chỉ vào di động một cái: “Trước mắt thì đây là tư liệu mới nhất về vụ án đội thăm dò mất tích, bây giờ tôi gửi nó cho cậu, cậu tranh thủ đọc kĩ lúc ở trên máy bay đi!”
“Talstein đang trong tình thế sắp tổ chức cuộc tổng tuyển cử mới, chúng tôi có lý do hoài nghi rằng vụ đội thăm dò mất tích lần này, nói không chừng có liên quan tới tình hình chính trị của bọn họ!”
“Triệu thần thám à, cậu nói xem, vụ việc này có vẻ đầy thâm thúy đấy nhỉ!” Tư Duệ khẽ cong khóe miệng, nói với Triệu Ngọc: “Cậu vừa mới giải quyết vụ án giả bắt cóc Shea, bây giờ lại có một vụ án bắt cóc thật nhảy ra!”
“Tôi thực sự chờ mong, về vụ án bắt cóc thật sự này, liệu cậu còn có thể giải quyết nhẹ nhàng như thế nữa không?”
ĐỘI TRƯỞNG TƯ CẢNH CÁO
“Cậu cũng nhìn thấy người của phòng Đặc Cần rồi đó!” Sở trưởng Tiêu kích động nói: “Chuyện đội thăm dò người mất tích, bên Tổng cục Hình sự chúng tôi không có quyền điều tra, chỉ có thể ủy thác cho phòng Đặc Cần toàn quyền phụ trách.”
“Tiểu Triệu.” Sở trưởng Tiêu cầm lấy tay của Triệu Ngọc: “Bây giờ cậu đã được điều tạm đến chỗ phòng Đặc Cần, đã xem như bước một chân vào phòng Đặc Cần rồi! Vụ án mất tích lại phù hợp với sở trường của cậu, cho nên tôi hy vọng cậu có thể xin bên phòng Đặc Cần kia, nhờ bọn họ phái người qua đấy điều tra!”
“Tôi biết cậu chưa từng khiến tôi thất vọng lần nào cả.” Bà ấy khẩn thiết năn nỉ: “Nếu vụ án của anh rể cậu do cậu phụ trách điều tra và giải quyết thì tôi vô cùng yên tâm!”
“Được!” Đối mặt với lời cầu xin của lãnh đạo cũ, Triệu Ngọc không có bất kỳ do dự gì, luôn miệng đồng ý: “Tôi sẽ đi xin phòng Đặc Cần, tự mình đến Talstein một chuyến!”
“Vậy thì tốt quá!” Sở trưởng Tiêu cảm động, hai tay tạo thành hình chữ thập, ngửa mặt lên trời cầu nguyện: “Lão Chử nhà tôi xem như được cứu rồi!”
“Nếu như vậy thì việc này không nên để chậm trễ thêm nữa.” Triệu Ngọc chỉ chỉ bên ngoài: “Bây giờ, tôi sẽ lập tức đi nói chuyện với bọn họ!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở cửa và đi vào văn phòng, giải thích rõ tình huống với đội trưởng Tư Duệ và yêu cầu lập tức đệ đơn xin lên cấp trên, để hắn phụ trách vụ án đội thăm dò mất tích.
“Không cần đâu.” Ai ngờ, sau khi nghe xong, đội trưởng Tư Duệ lại nói ngay với Triệu Ngọc, dường như ông ta đã có chuẩn bị từ trước vậy: “Tôi hỏi cậu, cậu có quen Lê Tịnh đúng không?”
“Hả? Hóa ra là đội trưởng Lê, đương nhiên là tôi có quen rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Là người quen cũ! Sao vậy?”
“Không, cô ấy không phải đội trưởng gì cả.” Tư Duệ sửa chữa: “Cô ấy là quan chỉ huy cao cấp của văn phòng điều hành đối ngoại bí mật thuộc phòng Đặc Cần, tức là tất cả các nhiệm vụ phái người sang vùng khác công tác đều do cô ấy điều phái!”
“Đây.” Tư Duệ đưa một phần văn kiện cho Triệu Ngọc: “Sếp Lê vừa nãy đã phát văn kiện xác nhận sang đây, trong tiểu tổ chuyên án mà phòng Đặc Cần thành lập đã có tên của cậu rồi!”
“Lần này tôi tới Tổng cục Hình sự, một là muốn hiểu biết tình huống, hai là muốn thông báo chuyện này cho cậu.” Mặt Tư Duệ lạnh như tiền nói: “Cho nên, đây là mệnh lệnh, cậu không muốn đi cũng phải đi!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng có điều ngộ ra. Xem ra, phòng Đặc Cần đã sớm suy xét đến quan hệ tư nhân giữa Triệu Ngọc và Sở trưởng Tiêu, cũng suy xét đến tính chất của vụ án có vẻ thích hợp với hắn, cho nên mới có thông báo trước.
“Triệu đại thần thám.” Tư Duệ lại không hề cảm xúc nói: “Vụ án Shea bắt cóc là giả, nhưng chuyện mười hai người của đội thăm dò tại Talstein mất tích tập thể thì không đơn giản như vậy đâu!”
“Hy vọng cậu có thể tiếp tục sử dụng các kỹ năng thần kỳ của mình, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ừm, tôi mượn lời chúc của ông! Mượn lời chúc của ông!” Triệu Ngọc không nghe ra Tư Duệ nói như vậy là xuất phát từ thật tình hay giả ý, chỉ hỏi một câu: “Vậy tiếp theo, tôi phải đến Talstein như thế nào?”
“Một giờ trưa nay có một chuyến bay.” Tư Duệ nhìn đồng hồ và nói: “Chỉ cần đến sân bay là sẽ có người liên lạc với cậu. Đương nhiên, nếu như cậu muốn thì tôi cũng có thể tiễn cậu một đoạn!”
“Một giờ.” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, thời gian đã rất cấp bách nên cũng không khách sáo mà gật đầu đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền đội trưởng Tư rồi!”
“Thật tốt quá.” Lúc này, khi thấy Triệu Ngọc đã có được quyền hạn điều tra, Sở trưởng Tiêu liền sốt ruột nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, chuyện anh rể cậu đều phải dựa vào cậu đấy! Cậu... nhớ cẩn thận một chút nhé!”
“Được, yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và vẻ ngoài như bị lửa thiêu của lãnh đạo cũ, lập tức thấy không đành lòng, lại khuyên một câu: “Chị cũng chú ý sức khỏe đấy! Còn chuyện của anh rể thì cứ giao cho tôi đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc quay lại nhìn Miêu Anh, mở miệng nhưng lại đột nhiên không biết nên nói gì? Dù sao mọi chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, ai cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng có vẻ như tâm ý của tiểu thư Miêu tương thông với Triệu Ngọc, tuy chuyện xảy ra quá đột nhiên nhưng cô vẫn có thể hiểu cho nỗi lòng của Triệu Ngọc. Vì thế, cô nhanh chóng khuyên giải an ủi Triệu Ngọc.
“Không sao đâu, cứu người quan trọng hơn! Chuyện trong nhà thì anh cứ yên tâm giao cho bọn em là được!” Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng Miêu Anh lại kéo Triệu Ngọc sang một bên, ghé vào lỗ tai hắn mà nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi đấy, đến bên kia, anh cứ tùy cơ ứng biến, nếu việc hợp tác với đoàn đội mới không thuận thì nhớ đệ đơn lên cấp trên, điều bọn em qua đó giúp anh!”
“Anh biết, anh biết mà.” Trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên có tính toán, lập tức gật đầu đồng ý: “Cho dù không thuận thì anh cũng sẽ giả vờ như không thuận!”
“Được rồi...” Lúc này, tiểu thư Miêu mới mãn nguyện gật đầu, dặn dò: “Nhớ rõ chuyện anh đã đồng ý với em đấy nhé, nghìn vạn lần đừng có mạo hiểm liều mạng nữa, trong phòng Đặc Cần có nhiều đặc công ưu tú như vậy, chuyện hành động bên ngoài không tới lượt anh đâu, anh đừng có mù quáng thể hiện đấy!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc và Miêu Anh vô cùng thân thiết nói vài câu rồi mới từ biệt rất nhiều đồng nghiệp trong Tổng cục Hình sự và bạn gái, cùng đội trưởng Tư Duệ bước lên đường tới sân bay.
May mà sáng nay lúc xuất phát, Triệu Ngọc có mang cặp công văn của mình theo, bởi vì hộ chiếu và giấy chứng nhận của hắn có hết trong cặp công văn.
Lúc này, hắn chỉ cần đi tới sân bay là có thể thuận lợi xuất cảnh. Nếu không thì hắn còn phải quay lại biệt thự của Thôi Lệ Châu lấy giấy tờ, vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian hay sao.
“Triệu thần thám, tuy cậu đã nhận được thông báo chính thức nhưng tôi vẫn phải giải thích rõ ràng cho cậu biết một vài hạng mục công việc.” Trên đường đi, Tư Duệ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Tuy trưởng phòng Lê yêu cầu cậu đi tham dự điều tra vụ án đội khảo sát thăm dò mất tích, nhưng mà việc tham dự điều tra không giống với việc làm chủ việc điều tra, chuyện này, cậu có hiểu không?”
Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc một phen, khẽ gật đầu.
“Tôi chỉ hy vọng cậu đừng giữ thói quen lúc làm tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, đến phòng Đặc Cần mà cũng thích ra lệnh!” Tư Duệ quay đầu lại, nhìn về phía trước xe, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hoà để nói: “Xét thấy thân phận của cậu lúc này, nhân vật mà cậu đóng vai rất giống một chuyên gia cố vấn về phương diện phá án vậy!”
“Cậu nên hiểu rằng, tuy Talstein có quan hệ ngoại giao rất tốt với nước ta, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết sức ứng phó, tích cực phối hợp.”
“Nhưng mà dù sao chuyện này cũng thuộc về phạm trù quan hệ quốc tế, quan hệ lợi, hại trong đó phức tạp hơn lúc cậu điều tra phá án trong nước rất nhiều.”
“Cho nên, quan chỉ huy mà chúng tôi phái ra cũng có kinh nghiệm ngoại giao lão luyện nhất định. Sau khi qua đó, cậu chỉ cần bày mưu tính kế cho người đó, tích cực phối hợp là được!” Nói xong, Tư Duệ chỉ vào Triệu Ngọc, lại chỉ vào mình, trêu ghẹo nói: “Đừng có hành xử như với tôi vậy, lần đầu hợp tác đã làm quan hệ trở nên cứng còng!”
“Cảm ơn nhắc nhở của ông, đội trưởng Tư!” Triệu Ngọc không nâng mí mắt lên mà chỉ trả lời: “Thật ra con người của tôi rất dễ tiếp xúc, nhưng mà có vài người luôn luôn ghen tị tài hoa của tôi nên mới xảy ra những chuyện không thoải mái đó!”
“Ha ha ha...” Tư Duệ đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười vừa có ý trào phúng bản thân, vừa có ý dõng dạc mà đáp lại Triệu Ngọc. Ông ta chậc chậc lưỡi nói: “Được rồi! Tôi với cậu cũng quen biết nhau, tôi đã kết thúc nghĩa vụ nhắc nhở rồi, dù sao người đi Talstein cũng không phải tôi!”
“À...” Nói xong, ông ta chỉ vào di động một cái: “Trước mắt thì đây là tư liệu mới nhất về vụ án đội thăm dò mất tích, bây giờ tôi gửi nó cho cậu, cậu tranh thủ đọc kĩ lúc ở trên máy bay đi!”
“Talstein đang trong tình thế sắp tổ chức cuộc tổng tuyển cử mới, chúng tôi có lý do hoài nghi rằng vụ đội thăm dò mất tích lần này, nói không chừng có liên quan tới tình hình chính trị của bọn họ!”
“Triệu thần thám à, cậu nói xem, vụ việc này có vẻ đầy thâm thúy đấy nhỉ!” Tư Duệ khẽ cong khóe miệng, nói với Triệu Ngọc: “Cậu vừa mới giải quyết vụ án giả bắt cóc Shea, bây giờ lại có một vụ án bắt cóc thật nhảy ra!”
“Tôi thực sự chờ mong, về vụ án bắt cóc thật sự này, liệu cậu còn có thể giải quyết nhẹ nhàng như thế nữa không?”
Bình luận facebook