Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-414.txt
Chương 414: Người chết vì tiền
“Viên Thụ Tài!” Lý Tu Sinh giật mạnh tóc đạo trưởng, trừng lớn đôi mắt như muốn giết người: “Mày tưởng để bím tóc thì có thể thành tiên được à? Lại còn đạo trưởng nữa...”
Bốp!
Lý Tu Sinh lại giáng thêm một cái tát, mặt2đạo trưởng đỏ ửng....
Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc. Hắn thật sự chẳng ngờ nổi, vụ án giết người trong mộ cổ vậy mà lại có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ! Hơn nữa,8còn đều do một người gây nên! Đổng Phái Trác và Cách Cách, cả hai người đều bị đạo trưởng giết!
Không những thế, ngoại trừ hai người đó còn có tên buôn lậu đồ cổ Hoàng Tinh và cả đám người Phó Kiếm Tinh, tất6cả bọn họ đều chết trong tay người này! Có thể nói rằng gã được gọi là đạo trưởng này hai tay đã nhuốm đầy máu tươi, tội ác tày đình!
Đồng thời, Triệu Ngọc cũng vô cùng hối hận. Cho dù thế nào hắn cũng3không nghĩ tới, Lý Tu Sinh này lại là một nhân vật lợi hại như thế!
Nếu ông ta là đồ đệ của Hoàng Tinh, vậy có nghĩa là sau khi Hoàng Tinh chết, rất có thể ông ta đã tiếp nhận vị trí của sư5phụ mình, trở thành trùm buôn lậu đồ cổ lớn nhất trên đất Tần Sơn!
Thật sự là... đã xem nhẹ người này rồi!
Tuy rằng Triệu Ngọc không coi Lý Tu Sinh là người tốt, thậm chí còn đề phòng ông ta nhưng suy nghĩ của hắn về ông ta vẫn còn quá đơn giản!
Mà điều khiến Triệu Ngọc sợ hãi nhất, chính là lúc hắn đưa ảnh chụp của Cách Cách cho Lý Tu Sinh xem, ông ta không hề tỏ ra bối rối chút nào, từ thái độ cho đến vẻ mặt đều rất bình thường. Ông ta có thể che giấu một cách hoàn hảo không lộ ra sơ hở gì, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng bị gạt!
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, e là ông ta đã sớm biết vụ án giết người trong mộ cổ có liên quan tới đạo trưởng rồi! Ông ta lén lén lút lút nấp ở phía sau, chờ cảnh sát và đạo trưởng đánh nhau đến mức đôi bên đều thiệt hại nặng nề, khi ấy mới ló mặt ra. Đúng thật là một kẻ quá xảo quyệt!
Có điều....
Tuy đã biết rõ từ đầu chí cuối, từ nguyên nhân xa xưa cho đến hậu quả bây giờ, nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể hiểu được hành vi hiện tại của Lý Tu Sinh. Nếu ông ta muốn báo thù cho Hoàng Tinh và Cách Cách, vốn dĩ cũng không cần mạo hiểm đến vậy. Chỉ cần ông ta tiết lộ tung tích của đạo trưởng cho cảnh sát, chắc chắn sẽ có người tới bắt gã cơ mà?
Nhưng vì sao ông ta phải làm như vậy? Thậm chí còn chấp nhận mạo hiểm gánh lấy tội danh giết cảnh sát, cũng muốn tự mình bắt sống đạo trưởng. Chẳng lẽ... trong chuyện này còn có nguyên nhân nào khác?
“Khụ khụ... Mày cũng có bản lĩnh lắm đấy đạo trưởng?” Lý Tu Sinh lại âm trầm nói với đạo trưởng: “Tao lục tung hết cả một nửa Trung Quốc mà cũng không tìm được tung tích của mày! Thật sự giống như… đang tìm một cái bóng!”
“Thật ra tao vốn đã định từ bỏ rồi! Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ đến, mày lại tự mình quay lại!”
“Thế nào, mười tám năm rồi mới quay lại Tần Sơn, mày có cảm thấy bùi ngùi, xúc động gì không?” Lý Tu Sinh lắc đầu, thở dài nói: “Tao nghĩ mãi cũng không thông, mày đã công thành danh toại rồi, vì sao còn chưa chịu thỏa mãn? Sao vậy... Tượng Phật bằng vàng có sức hấp dẫn đến thế cơ à? Rốt cuộc ông Đổng Phái Trác kia đã tìm được mày ở chỗ nào thế? Sao mày lại đồng ý? Chẳng lẽ não mày… não mày bị úng nước rồi à?”
Nghe được những lời này, đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh lại cười ầm lên.
Trong khi đó, đạo trưởng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tu Sinh, tay phải từ từ đút vào cái túi mà gã ta đeo ở bên hông.
“Này! Đừng lộn xộn, mày định làm gì?” Lý Tu Sinh đã sớm chú ý tới động tác của đạo trưởng rồi. Ông ta vội vàng buông tóc gã ra, lùi về sau một bước.
Cùng lúc đó, đã có người chĩa nỏ vào thẳng gã đạo trưởng.
Nhưng đạo trưởng vẫn không dừng lại, gã ta lấy hai thứ từ trong túi ra. Vật đầu tiên là một cuộn da trâu màu vàng đã rất cũ, cái thứ hai chính là một miếng ngọc cổ hình vuông!
Đạo trưởng lấy ra hai vật này rồi vứt xuống ngay trước mặt Lý Tu Sinh. Lý Tu Sinh quan sát một lúc, thấy không có gì nguy hiểm mới cúi xuống nhặt hai thứ đó lên xem.
Có lẽ trước đó ông ta đã tra hỏi thuộc hạ của đạo trưởng nên biết hết về tượng Phật bằng vàng. Lúc cầm hai vật kia lên, có vẻ như ông ta đã biết được chúng là gì.
Tuy trước đó ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sau khi xem xét hai vật này một lúc, ánh mắt ông ta vẫn sáng lên, cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Triệu Ngọc biết tấm da trâu kia là thứ mà năm xưa các vị chuyên gia đã tìm thấy trên hài cốt của người cổ đại, chính là bức di thư Khâu Thành để lại. Còn miếng ngọc cổ kia chắc chắn là bản đồ kho báu được chôn cùng với Khâu Thành, trên đó nhất định có manh mối về kho báu tượng Phật bằng vàng!
“Ha ha... ha ha... ha ha ha....” Lý Tu Sinh xem xét kỹ càng một lúc lâu rồi bỗng phá lên cười lớn. Mãi đến mấy giây sau, ông ta mới nói với đạo trưởng: “Đạo trưởng ơi đạo trưởng, bây giờ tao có thể hiểu được tâm tình của mày rồi! Đời người ấy mà, cho dù có kiếm được bao nhiêu tiền thì trong lòng vẫn luôn có vài ước mơ khao khát muốn thực hiện cho bằng được!”
“Nhưng mà bây giờ bài học kinh nghiệm của mày đã bày ra ngay trước mắt! Vì vậy tao vẫn nên theo đuổi những thứ thực tế hơn! Khụ khụ...” Lý Tu Sinh ho khan: “Đạo trưởng, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Bây giờ mày đưa mấy thứ này cho tao, vậy chắc mày đã biết thứ mà tao muốn là gì?”
“Thứ nhất, hãy nói cho tao biết vị trí chôn cất Hoàng Tinh! Dù gì tao với ông ấy cũng là thầy trò, không có ông ấy thì tao cũng không được như ngày hôm nay!”
“Thứ hai, hãy nói hết toàn bộ những gì mày biết về vị trí kho báu! Tất cả những thứ mà mười tám năm trước mày cướp của sư phụ tao, hôm nay cũng nên trả lại rồi! Có phải cảm thấy quá nhiều hay không? Phần bị dôi ra này... là tiền lãi thôi ấy mà! Dù sao, nếu không có những thứ của sư phụ tao, mày cũng không phất lên được! Đúng không?”
À....
Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu được tất cả. Giằng co cả buổi trời, hóa ra Lý Tu Sinh hao tâm tốn sức, mạo hiểm nhiều như vậy cũng chỉ vì tiền tài mà thôi!
Thật đúng là lòng tham không đáy! Ở Tần Sơn, Lý Tu Sinh đã là bá chủ một phương, vậy mà không ngờ ông ta vẫn còn chưa thỏa mãn! Lại còn muốn chiếm hết tất cả mọi thứ của đạo trưởng!
Kẻ này... đúng là quá tham lam, tàn nhẫn!
“Hừ!” Có lẽ vì có được một ít thời gian nghỉ nên hiện tại đạo trưởng nói năng đã lưu loát hơn. Gã nhổ một ngụm máu ra rồi nói với Lý Tu Sinh: “Mày đã biết hết về lai lịch của tao rồi mà vẫn tưởng là mình có thể nuốt trôi được những thứ thuộc về tao à?”
“Nuốt được hay không, đó là chuyện của tao! Không cần mày phải nhọc lòng lo lắng hộ!” Nói xong, Lý Tu Sinh lạnh lùng nhìn xung quanh, trong mắt đã hiện lên vẻ muốn giết người!
Không xong rồi!
Triệu Ngọc thấy hơi bất an, xem ra Lý Tu Sinh thực sự muốn chơi lớn rồi. Lẽ nào ông ta muốn ra tay với nhiều người như vậy sao!?
Nãy giờ hắn và Miêu Anh vẫn luôn vắt óc nghĩ cách đối phó, nhưng kẻ địch trang bị nhiều vũ khí thế này, nếu hai người bọn hắn mạnh mẽ chống cự thì e là không còn đường sống!
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc hiểu rõ, chỉ cần Lý Tu Sinh nói một chữ “giết” thì cho dù bọn họ muốn nói cái gì, làm cái gì nữa cũng đã muộn!
Hiện tại, ý đồ của Lý Tu Sinh quá rõ ràng rồi. Ông ta chỉ cần giữ lại mạng sống cho một mình đạo trưởng, tất cả những người khác chỉ có thể làm vật hi sinh!
Không được!
Triệu Ngọc sốt ruột lo lắng. Hắn lướt qua tất cả những đạo cụ trong đầu mình nhưng không có thứ nào có thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để tự cứu chính mình...
Trong lúc đó, Miêu Anh cũng cảm nhận được mối đe dọa như vậy. Tuy rằng cô đã sẵn sàng liều mạng lần cuối cùng nhưng cô cũng biết, lần liều mạng này cũng chỉ là chịu chết vô ích mà thôi!
Miêu Anh nhanh chóng tới gần Triệu Ngọc, vô thức nắm lấy tay hắn.
Tuy rằng hai người không nói chuyện nhưng Triệu Ngọc có thể cảm nhận được, dường như Miêu Anh muốn bảo vệ hắn trong lúc kẻ địch ra tay.
Sao có thể như thế được?
Bao nhiêu vũ khí chĩa thẳng vào họ như thế, ai cũng không bảo vệ ai đươc!
Vào thời khắc mấu chốt, tư duy của Triệu Ngọc xoay chuyển rất nhanh. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc lao vọt qua, túm lấy đạo trưởng kia làm con tin!
Lý Tu Sinh muốn đồ cổ và tiền tài của đạo trưởng, chắc chắn sẽ không để cho gã ta chết.
Nhưng mà... hiện tại khoảng cách giữa hắn và đạo trưởng quá xa, chỉ cần vừa xông lên thì đối phương sẽ nổ súng ngay lập tức!
Phải làm sao đây?
Lúc này, Lý Tu Sinh lại cúi đầu nói với đạo trưởng mấy câu. Nhìn ngực ông ta phập phồng lên xuống dữ dội, có lẽ ông ta đã sẵn sàng giết người diệt khẩu!
Có điều, ngay trước lúc Lý Tu Sinh định mở miệng, Triệu Ngọc lại hô lên: “Khoan! Khoan đã!”
Trong giây lát, hắn chợt nghĩ ra một ý định vô cùng mạo hiểm. Nhưng trong tình hình nguy cấp thế này, hắn đành phải sử dụng.
“Từ từ! Từ từ đã....” Triệu Ngọc giơ tay lên, cười nói với Lý Tu Sinh. “Ông Lý, ông hãy nghe tôi nói đã! Tôi vừa nghĩ tới một chuyện rất quan trọng!”
Câu nói này của hắn lập tức thu hút được sự chú ý của Lý Tu Sinh. Tất cả mũi súng đều hướng về phía hắn.
Miêu Anh cũng không hiểu chuyện gì, bàn tay đang nắm lấy tay Triệu Ngọc lại càng siết chặt hơn…
“Viên Thụ Tài!” Lý Tu Sinh giật mạnh tóc đạo trưởng, trừng lớn đôi mắt như muốn giết người: “Mày tưởng để bím tóc thì có thể thành tiên được à? Lại còn đạo trưởng nữa...”
Bốp!
Lý Tu Sinh lại giáng thêm một cái tát, mặt2đạo trưởng đỏ ửng....
Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc. Hắn thật sự chẳng ngờ nổi, vụ án giết người trong mộ cổ vậy mà lại có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ! Hơn nữa,8còn đều do một người gây nên! Đổng Phái Trác và Cách Cách, cả hai người đều bị đạo trưởng giết!
Không những thế, ngoại trừ hai người đó còn có tên buôn lậu đồ cổ Hoàng Tinh và cả đám người Phó Kiếm Tinh, tất6cả bọn họ đều chết trong tay người này! Có thể nói rằng gã được gọi là đạo trưởng này hai tay đã nhuốm đầy máu tươi, tội ác tày đình!
Đồng thời, Triệu Ngọc cũng vô cùng hối hận. Cho dù thế nào hắn cũng3không nghĩ tới, Lý Tu Sinh này lại là một nhân vật lợi hại như thế!
Nếu ông ta là đồ đệ của Hoàng Tinh, vậy có nghĩa là sau khi Hoàng Tinh chết, rất có thể ông ta đã tiếp nhận vị trí của sư5phụ mình, trở thành trùm buôn lậu đồ cổ lớn nhất trên đất Tần Sơn!
Thật sự là... đã xem nhẹ người này rồi!
Tuy rằng Triệu Ngọc không coi Lý Tu Sinh là người tốt, thậm chí còn đề phòng ông ta nhưng suy nghĩ của hắn về ông ta vẫn còn quá đơn giản!
Mà điều khiến Triệu Ngọc sợ hãi nhất, chính là lúc hắn đưa ảnh chụp của Cách Cách cho Lý Tu Sinh xem, ông ta không hề tỏ ra bối rối chút nào, từ thái độ cho đến vẻ mặt đều rất bình thường. Ông ta có thể che giấu một cách hoàn hảo không lộ ra sơ hở gì, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng bị gạt!
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, e là ông ta đã sớm biết vụ án giết người trong mộ cổ có liên quan tới đạo trưởng rồi! Ông ta lén lén lút lút nấp ở phía sau, chờ cảnh sát và đạo trưởng đánh nhau đến mức đôi bên đều thiệt hại nặng nề, khi ấy mới ló mặt ra. Đúng thật là một kẻ quá xảo quyệt!
Có điều....
Tuy đã biết rõ từ đầu chí cuối, từ nguyên nhân xa xưa cho đến hậu quả bây giờ, nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể hiểu được hành vi hiện tại của Lý Tu Sinh. Nếu ông ta muốn báo thù cho Hoàng Tinh và Cách Cách, vốn dĩ cũng không cần mạo hiểm đến vậy. Chỉ cần ông ta tiết lộ tung tích của đạo trưởng cho cảnh sát, chắc chắn sẽ có người tới bắt gã cơ mà?
Nhưng vì sao ông ta phải làm như vậy? Thậm chí còn chấp nhận mạo hiểm gánh lấy tội danh giết cảnh sát, cũng muốn tự mình bắt sống đạo trưởng. Chẳng lẽ... trong chuyện này còn có nguyên nhân nào khác?
“Khụ khụ... Mày cũng có bản lĩnh lắm đấy đạo trưởng?” Lý Tu Sinh lại âm trầm nói với đạo trưởng: “Tao lục tung hết cả một nửa Trung Quốc mà cũng không tìm được tung tích của mày! Thật sự giống như… đang tìm một cái bóng!”
“Thật ra tao vốn đã định từ bỏ rồi! Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ đến, mày lại tự mình quay lại!”
“Thế nào, mười tám năm rồi mới quay lại Tần Sơn, mày có cảm thấy bùi ngùi, xúc động gì không?” Lý Tu Sinh lắc đầu, thở dài nói: “Tao nghĩ mãi cũng không thông, mày đã công thành danh toại rồi, vì sao còn chưa chịu thỏa mãn? Sao vậy... Tượng Phật bằng vàng có sức hấp dẫn đến thế cơ à? Rốt cuộc ông Đổng Phái Trác kia đã tìm được mày ở chỗ nào thế? Sao mày lại đồng ý? Chẳng lẽ não mày… não mày bị úng nước rồi à?”
Nghe được những lời này, đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh lại cười ầm lên.
Trong khi đó, đạo trưởng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tu Sinh, tay phải từ từ đút vào cái túi mà gã ta đeo ở bên hông.
“Này! Đừng lộn xộn, mày định làm gì?” Lý Tu Sinh đã sớm chú ý tới động tác của đạo trưởng rồi. Ông ta vội vàng buông tóc gã ra, lùi về sau một bước.
Cùng lúc đó, đã có người chĩa nỏ vào thẳng gã đạo trưởng.
Nhưng đạo trưởng vẫn không dừng lại, gã ta lấy hai thứ từ trong túi ra. Vật đầu tiên là một cuộn da trâu màu vàng đã rất cũ, cái thứ hai chính là một miếng ngọc cổ hình vuông!
Đạo trưởng lấy ra hai vật này rồi vứt xuống ngay trước mặt Lý Tu Sinh. Lý Tu Sinh quan sát một lúc, thấy không có gì nguy hiểm mới cúi xuống nhặt hai thứ đó lên xem.
Có lẽ trước đó ông ta đã tra hỏi thuộc hạ của đạo trưởng nên biết hết về tượng Phật bằng vàng. Lúc cầm hai vật kia lên, có vẻ như ông ta đã biết được chúng là gì.
Tuy trước đó ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sau khi xem xét hai vật này một lúc, ánh mắt ông ta vẫn sáng lên, cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Triệu Ngọc biết tấm da trâu kia là thứ mà năm xưa các vị chuyên gia đã tìm thấy trên hài cốt của người cổ đại, chính là bức di thư Khâu Thành để lại. Còn miếng ngọc cổ kia chắc chắn là bản đồ kho báu được chôn cùng với Khâu Thành, trên đó nhất định có manh mối về kho báu tượng Phật bằng vàng!
“Ha ha... ha ha... ha ha ha....” Lý Tu Sinh xem xét kỹ càng một lúc lâu rồi bỗng phá lên cười lớn. Mãi đến mấy giây sau, ông ta mới nói với đạo trưởng: “Đạo trưởng ơi đạo trưởng, bây giờ tao có thể hiểu được tâm tình của mày rồi! Đời người ấy mà, cho dù có kiếm được bao nhiêu tiền thì trong lòng vẫn luôn có vài ước mơ khao khát muốn thực hiện cho bằng được!”
“Nhưng mà bây giờ bài học kinh nghiệm của mày đã bày ra ngay trước mắt! Vì vậy tao vẫn nên theo đuổi những thứ thực tế hơn! Khụ khụ...” Lý Tu Sinh ho khan: “Đạo trưởng, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Bây giờ mày đưa mấy thứ này cho tao, vậy chắc mày đã biết thứ mà tao muốn là gì?”
“Thứ nhất, hãy nói cho tao biết vị trí chôn cất Hoàng Tinh! Dù gì tao với ông ấy cũng là thầy trò, không có ông ấy thì tao cũng không được như ngày hôm nay!”
“Thứ hai, hãy nói hết toàn bộ những gì mày biết về vị trí kho báu! Tất cả những thứ mà mười tám năm trước mày cướp của sư phụ tao, hôm nay cũng nên trả lại rồi! Có phải cảm thấy quá nhiều hay không? Phần bị dôi ra này... là tiền lãi thôi ấy mà! Dù sao, nếu không có những thứ của sư phụ tao, mày cũng không phất lên được! Đúng không?”
À....
Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu được tất cả. Giằng co cả buổi trời, hóa ra Lý Tu Sinh hao tâm tốn sức, mạo hiểm nhiều như vậy cũng chỉ vì tiền tài mà thôi!
Thật đúng là lòng tham không đáy! Ở Tần Sơn, Lý Tu Sinh đã là bá chủ một phương, vậy mà không ngờ ông ta vẫn còn chưa thỏa mãn! Lại còn muốn chiếm hết tất cả mọi thứ của đạo trưởng!
Kẻ này... đúng là quá tham lam, tàn nhẫn!
“Hừ!” Có lẽ vì có được một ít thời gian nghỉ nên hiện tại đạo trưởng nói năng đã lưu loát hơn. Gã nhổ một ngụm máu ra rồi nói với Lý Tu Sinh: “Mày đã biết hết về lai lịch của tao rồi mà vẫn tưởng là mình có thể nuốt trôi được những thứ thuộc về tao à?”
“Nuốt được hay không, đó là chuyện của tao! Không cần mày phải nhọc lòng lo lắng hộ!” Nói xong, Lý Tu Sinh lạnh lùng nhìn xung quanh, trong mắt đã hiện lên vẻ muốn giết người!
Không xong rồi!
Triệu Ngọc thấy hơi bất an, xem ra Lý Tu Sinh thực sự muốn chơi lớn rồi. Lẽ nào ông ta muốn ra tay với nhiều người như vậy sao!?
Nãy giờ hắn và Miêu Anh vẫn luôn vắt óc nghĩ cách đối phó, nhưng kẻ địch trang bị nhiều vũ khí thế này, nếu hai người bọn hắn mạnh mẽ chống cự thì e là không còn đường sống!
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc hiểu rõ, chỉ cần Lý Tu Sinh nói một chữ “giết” thì cho dù bọn họ muốn nói cái gì, làm cái gì nữa cũng đã muộn!
Hiện tại, ý đồ của Lý Tu Sinh quá rõ ràng rồi. Ông ta chỉ cần giữ lại mạng sống cho một mình đạo trưởng, tất cả những người khác chỉ có thể làm vật hi sinh!
Không được!
Triệu Ngọc sốt ruột lo lắng. Hắn lướt qua tất cả những đạo cụ trong đầu mình nhưng không có thứ nào có thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để tự cứu chính mình...
Trong lúc đó, Miêu Anh cũng cảm nhận được mối đe dọa như vậy. Tuy rằng cô đã sẵn sàng liều mạng lần cuối cùng nhưng cô cũng biết, lần liều mạng này cũng chỉ là chịu chết vô ích mà thôi!
Miêu Anh nhanh chóng tới gần Triệu Ngọc, vô thức nắm lấy tay hắn.
Tuy rằng hai người không nói chuyện nhưng Triệu Ngọc có thể cảm nhận được, dường như Miêu Anh muốn bảo vệ hắn trong lúc kẻ địch ra tay.
Sao có thể như thế được?
Bao nhiêu vũ khí chĩa thẳng vào họ như thế, ai cũng không bảo vệ ai đươc!
Vào thời khắc mấu chốt, tư duy của Triệu Ngọc xoay chuyển rất nhanh. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc lao vọt qua, túm lấy đạo trưởng kia làm con tin!
Lý Tu Sinh muốn đồ cổ và tiền tài của đạo trưởng, chắc chắn sẽ không để cho gã ta chết.
Nhưng mà... hiện tại khoảng cách giữa hắn và đạo trưởng quá xa, chỉ cần vừa xông lên thì đối phương sẽ nổ súng ngay lập tức!
Phải làm sao đây?
Lúc này, Lý Tu Sinh lại cúi đầu nói với đạo trưởng mấy câu. Nhìn ngực ông ta phập phồng lên xuống dữ dội, có lẽ ông ta đã sẵn sàng giết người diệt khẩu!
Có điều, ngay trước lúc Lý Tu Sinh định mở miệng, Triệu Ngọc lại hô lên: “Khoan! Khoan đã!”
Trong giây lát, hắn chợt nghĩ ra một ý định vô cùng mạo hiểm. Nhưng trong tình hình nguy cấp thế này, hắn đành phải sử dụng.
“Từ từ! Từ từ đã....” Triệu Ngọc giơ tay lên, cười nói với Lý Tu Sinh. “Ông Lý, ông hãy nghe tôi nói đã! Tôi vừa nghĩ tới một chuyện rất quan trọng!”
Câu nói này của hắn lập tức thu hút được sự chú ý của Lý Tu Sinh. Tất cả mũi súng đều hướng về phía hắn.
Miêu Anh cũng không hiểu chuyện gì, bàn tay đang nắm lấy tay Triệu Ngọc lại càng siết chặt hơn…