Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-563.html
Chương 563: Cách xử lý
“Anh... anh đúng là không biết xấu hổ”. Thôi Lệ Châu tức giận đến mức chân mày dựng hết cả lên: “Còn là cảnh sát! Có cảnh sát nào bộ dáng như anh không hả? Ở khách sạn thẩm vấn phạm nhân? Cảnh sát, tôi cũng biết luật đấy, anh thế này gọi là giam giữ người phi pháp, muốn cưỡng bức đúng không?”
“Thôi xin đi, cô làm ơn động cái não heo của cô đi!” Triệu Ngọc xòe hai tay, vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu tôi muốn làm như cô nói, bây giờ cô có thể an ổn ngồi đây nói chuyện với tôi hả? Tôi... tôi chỉ là thấy người quá bốc mùi, cần phải tắm một cái!”
“Thế nào? Thừa nhận rồi?” Thôi Lệ Châu nheo mắt xem2thường, nói: “Tắm rửa thôi! Đúng, bây giờ tôi còn ngồi ở đây nhưng đêm dài đằng đẵng, ai biết anh sẽ làm gì tôi? Dù sao, cả người đã bị anh nhìn thấy...”
“Aiz? Cô cho là tôi thích nhìn lắm hả?” Triệu Ngọc đập xuống giường. “Ai bảo quần áo cô không chắc chứ?”
“Quần áo tôi không chắc, mà anh còn túm ngược tôi lại... anh... chỗ nào cũng bị anh nhìn thấy hết rồi...” Thôi Lệ Châu bắt đầu khóc nức nở trong lúc mắng mỏ.
“Cô? Thời gian ngắn như vậy, tôi làm sao mà nhìn được cái gì của cô?” Trong lúc nhất thời, Triệu Ngọc cũng không biết nên nói cái gì, gấp gáp nói: “Được rồi! Đừng có gấp, đừng có gấp, tôi đây đưa cô7tới Cục Cảnh sát cho cô được toại nguyện!”
“Đi thì đi, ai sợ ai? So với kẻ thối tha lạm dụng hình phạt riêng như anh còn tốt hơn!” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu căn bản không hề sợ sệt gì cả.
“Cái gì kẻ thối tha?” Triệu Ngọc kêu lên: “Rõ ràng là hôm nay tôi cứu cô hai lần, nhưng cô chẳng những không biết cảm kích còn lấy oán báo ơn! Được rồi....”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy còng tay, còng hai tay Thôi Lệ Châu về phía sau lưng.
“Hừ, nếu không phải tại anh, hôm nay tôi đã ra tay thành công rồi!” Thôi Lệ Châu biết mình không phải là đối thủ của Triệu Ngọc nên không hề giãy giụa phản kháng.
“Nói đi!” Triệu Ngọc đặt túi thuốc9lên trên giường nói: “Vì sao muốn đến chỗ người điên... Ừm bệnh viện tâm thần trộm thuốc?”
“Tôi không trộm!” Thôi Lệ Châu khinh khỉnh, đánh chết cũng không thừa nhận. “Tôi tới bệnh viện tâm thần lúc nào chứ? Có phải anh đang bị ảo giác, tới giờ uống thuốc rồi đúng không? Đừng nói là thuốc này rất thích hợp đấy nhé!”
“Cô! Hừ, cô cũng có chút thú vị đấy!” Triệu Ngọc vậy mà lại bị Thôi Lệ Châu chọc tức, cười nói: “Xem ra, quả nhiên là tay lão luyện! Trước đây chắc hẳn là khách quen của Cục Cảnh sát hả?”
“Nếu anh là cảnh sát vậy thì nhanh nhanh mà đưa tôi đến Cục Cảnh sát!” Thôi Lệ Châu trừng mắt: “Nếu anh không phải là cảnh5sát, vậy muốn chém muốn giết tùy anh. Tôi quyết định rồi, tôi không bao giờ nói với kẻ thối tha như anh một câu nào nữa! Đồ khốn khiếp!”
“Chậc chậc...”
Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói, hay cho một nữ phi tặc không biết trời cao đất dày! Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu cô biết những thủ đoạn trước đây của Triệu Ngọc tôi, cho cô mượn gan hùm, cô cũng không dám nói như vậy đâu!
Nhưng mà... Aizz! Ai bảo ông đây bây giờ lại là cảnh sát chứ! Được, không phải là cô không tin sao? Bây giờ tôi sẽ đưa cô tới Cục Cảnh sát, xem có có tin hay không?
Nghĩ như thế, Triệu Ngọc lấy đồng phục cảnh sát ở trong tủ3mặc vào, sau đó lại lấy một cái áo rộng choàng lên người Thôi Lệ Châu.
“Á? Anh...” Lúc này sắc mặt Thôi Lệ Châu đã thay đổi. “Anh... thực sự là cảnh sát?”
Triệu Ngọc không để ý đến cô ta, tiếp tục lấy một vài thứ, chuẩn bị xuất phát.
“Đừng, đừng, đừng... chờ một chút, chờ một chút...” Thôi Lệ Châu vội vàng kêu ngừng, nói: “Tôi không rõ, làm sao anh biết tôi đến bệnh viện tâm thần để trộm thuốc? Chuyện này chỉ có một mình tôi biết thôi!”
“Tôi không phải cảnh sát!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói giỡn: “Thực ra tôi chỉ là một người bệnh tâm thần, mới ra khỏi bệnh viện tâm thần thôi. Tôi thấy cô trộm đồ xuất thần quá nên mới chơi đùa với cô một chút! Tôi cảm thấy... bây giờ bệnh của tôi sắp phát tác rồi! Tôi có khuynh hướng bạo lực điên cuồng, cô nói xem, cưỡng bức trước rồi giết! Hay là giết trước rồi cưỡng bức sau?”
Nghe những lời Triệu Ngọc nói, quả nhiên can đảm của Thôi Lệ Châu đã bay mất hút. Cô ta dùng ánh mắt cực đoan khác thường nhìn Triệu Ngọc trừng trừng.
“Anh... anh muốn dọa tôi thôi hả?” Giọng nói của Thôi Lệ Châu đã lộ rõ sự sợ sệt: “Nào có người nào bệnh thần kinh nói mình bị thần kinh chứ?”
“Aizz! Là người có bệnh tâm thần, không phải bệnh thần kinh, được không?” Triệu Ngọc thở dài, vơ lấy dây thừng ở trên giường, quát Thôi Lệ Châu: “Cô em à, còn muốn chơi nữa không? Chìa tay ra đây, nếu không bây giờ tôi sẽ cưỡng hiếp cô!”
Dưới tiếng quát lớn của Triệu Ngọc, lúc này Thôi Lệ Châu mới cực kì không tình nguyện giơ hai tay lên phía trước. Không ngờ, tuy hai tay cô ta bị bắt chéo sau lưng vậy mà vẫn thoải mái mở được còng tay.
Chiêu này...
Triệu Ngọc nhướng mày. Mặc dù hắn có thể nhìn ra Thôi Lệ Châu đã mở được còng tay nhưng lại không nhìn ra được cách làm của cô ta.
“Đồng chí cảnh sát à, nếu tôi thành thật khai báo, anh có thể giơ cao đánh khẽ, để cho tôi một con đường thoát không?” Có vẻ Thôi Lệ Châu nhìn được tâm tư của Triệu Ngọc, vội vàng đổi giọng: “Tôi cam đoan về sau không dám nữa! Tôi nói thật với anh vậy. Mẹ tôi bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, cần phải dùng Butyrophenone một thời gian dài, chỉ là loại thuốc này quá đắt, thực sự là tôi không mua nổi!”
“Tìm thuốc phải không?” Triệu Ngọc nói lại, vừa buộc chặt dây trói vừa nói: “Từ trên cao đáp xuống cũng không phải là phi tặc bình thường! Tới được cấp bậc này của cô chẳng lẽ lại thiếu tiền mua thuốc! Chậc chậc... Cô nói xem nếu tôi tra ra, cô trộm những thuốc này để điều chế thành thuốc cấm gì gì đó, ha ha...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói như vậy, sắc mặt Thôi Lệ Châu đã cứng ngắc! Cô ta không hề nghĩ tới, người đứng trước mặt tự xưng là cảnh sát này lại hiểu rõ về nghề của bọn họ như thế!
“Oa, bị tôi nói trúng rồi! Nếu như vậy, cô chắc chắn sẽ không ngừng việc trộm cắp!” Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, trong lòng vô cùng thoải mái, rốt cuộc hắn cũng bắt được điểm chí mạng của đối phương.
“Đồng chí cảnh sát, anh đừng nói lung tung, tôi chỉ là trộm thuốc mà thôi!” Trán Thôi Lệ Châu đã toát mồ hôi lạnh.
“Vấn đề thứ nhất đã giải quyết xong, sau đây là vấn đề thứ hai!” Triệu Ngọc hỏi: “Những tên đầu gấu vừa mới ở trong phòng cô vì sao lại tìm cô gây phiền phức? Nhị gia mà các người nói tới là ai?”
“Ừm... Không có gì! Nhị gia chỉ là một nhân vật tai to mặt lớn trong ngành này mà thôi, chỉ có điều đã vào nhà lao rồi, anh đã nghe thấy hết rồi đấy!” Thôi Lệ Châu nói với vẻ không để ý. “Tôi cũng không biết tin tức tuồn ra từ đâu nói tôi ăn trộm hộp kim cương của một lão nhà giàu nào đấy! Anh nói xem có buồn cười hay không? Đây rõ ràng là có người muốn vu oan giá họa cho tôi!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật gật đầu.
“Anh... tin tôi vô tội?” Ánh mắt Thôi Lệ Châu sáng lên.
“Hỏi thừa!” Triệu Ngọc không hề tức giận quát lại. “Nếu cô có kim cương còn đến bệnh viện tâm thần trộm thuốc sao?”
“Ừm... cũng đúng! Này! Anh lợi hại đấy!” Thôi Lệ Châu khen một câu: “Anh là trinh thám hả?”
“Đừng phí lời, vấn đề thứ ba!” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Cô có quen người phụ nữ nào có biệt hiệu là Cách Cách không?”
“Cách Cách?” Thôi Lệ Châu vò đầu. “Hoàn Châu Cách Cách phải không?”
Triệu Ngọc mở di động cho cô ta xem bức tranh xác ướp nữ mặc trang phục cổ. Ai ngờ Thôi Lệ Châu bỗng nhiên như hiểu ra mọi chuyện: “À... rốt cuộc tôi biết làm sao mà anh lại đuổi theo tôi đến bệnh viện tâm thần rồi! Thì ra... anh yêu thầm tôi?”
“Đùa tiếp đi!” Triệu Ngọc cố ý ghì chặt dây thừng, quát: “Tôi hỏi cô, cô có người thân thích nào ở Tần Sơn không?”
“Tần Sơn!” Thôi Lệ Châu nhíu mày. “Ngay cả một người thân tôi còn không có, lẽ nào còn có thân thích ở Tần Sơn?”
À?
Không có thân thích, chẳng lẽ là cô nhi sao?
Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cảm thấy lát nữa tới Cục Cảnh sát sẽ có tư liệu cụ thể của cô ta, không cần phải tra hộ khẩu! Hơn nữa, đợi sau này đối chiếu ADN cũng có thể biết cô ta có liên quan gì với “Cách Cách” hay không.
Vì thế hắn vẫn nên nắm chắc thời gian hỏi một vài vấn đề mấu chốt trước đã.
Lúc này, Triệu Ngọc đã buộc chặt dây thừng. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Thôi Lệ Châu, cực kì nghiêm túc hỏi: “Thôi Lệ Châu, tôi hỏi cô một chuyện! Nếu cô trả lời đúng nói không chừng tôi thực sự sẽ để cho cô một con đường lui! Tôi hỏi cô, vụ án giết người ở nhà máy sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái rốt cuộc có quan hệ gì với cô?”
“Thôi xin đi, cô làm ơn động cái não heo của cô đi!” Triệu Ngọc xòe hai tay, vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu tôi muốn làm như cô nói, bây giờ cô có thể an ổn ngồi đây nói chuyện với tôi hả? Tôi... tôi chỉ là thấy người quá bốc mùi, cần phải tắm một cái!”
“Thế nào? Thừa nhận rồi?” Thôi Lệ Châu nheo mắt xem2thường, nói: “Tắm rửa thôi! Đúng, bây giờ tôi còn ngồi ở đây nhưng đêm dài đằng đẵng, ai biết anh sẽ làm gì tôi? Dù sao, cả người đã bị anh nhìn thấy...”
“Aiz? Cô cho là tôi thích nhìn lắm hả?” Triệu Ngọc đập xuống giường. “Ai bảo quần áo cô không chắc chứ?”
“Quần áo tôi không chắc, mà anh còn túm ngược tôi lại... anh... chỗ nào cũng bị anh nhìn thấy hết rồi...” Thôi Lệ Châu bắt đầu khóc nức nở trong lúc mắng mỏ.
“Cô? Thời gian ngắn như vậy, tôi làm sao mà nhìn được cái gì của cô?” Trong lúc nhất thời, Triệu Ngọc cũng không biết nên nói cái gì, gấp gáp nói: “Được rồi! Đừng có gấp, đừng có gấp, tôi đây đưa cô7tới Cục Cảnh sát cho cô được toại nguyện!”
“Đi thì đi, ai sợ ai? So với kẻ thối tha lạm dụng hình phạt riêng như anh còn tốt hơn!” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu căn bản không hề sợ sệt gì cả.
“Cái gì kẻ thối tha?” Triệu Ngọc kêu lên: “Rõ ràng là hôm nay tôi cứu cô hai lần, nhưng cô chẳng những không biết cảm kích còn lấy oán báo ơn! Được rồi....”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy còng tay, còng hai tay Thôi Lệ Châu về phía sau lưng.
“Hừ, nếu không phải tại anh, hôm nay tôi đã ra tay thành công rồi!” Thôi Lệ Châu biết mình không phải là đối thủ của Triệu Ngọc nên không hề giãy giụa phản kháng.
“Nói đi!” Triệu Ngọc đặt túi thuốc9lên trên giường nói: “Vì sao muốn đến chỗ người điên... Ừm bệnh viện tâm thần trộm thuốc?”
“Tôi không trộm!” Thôi Lệ Châu khinh khỉnh, đánh chết cũng không thừa nhận. “Tôi tới bệnh viện tâm thần lúc nào chứ? Có phải anh đang bị ảo giác, tới giờ uống thuốc rồi đúng không? Đừng nói là thuốc này rất thích hợp đấy nhé!”
“Cô! Hừ, cô cũng có chút thú vị đấy!” Triệu Ngọc vậy mà lại bị Thôi Lệ Châu chọc tức, cười nói: “Xem ra, quả nhiên là tay lão luyện! Trước đây chắc hẳn là khách quen của Cục Cảnh sát hả?”
“Nếu anh là cảnh sát vậy thì nhanh nhanh mà đưa tôi đến Cục Cảnh sát!” Thôi Lệ Châu trừng mắt: “Nếu anh không phải là cảnh5sát, vậy muốn chém muốn giết tùy anh. Tôi quyết định rồi, tôi không bao giờ nói với kẻ thối tha như anh một câu nào nữa! Đồ khốn khiếp!”
“Chậc chậc...”
Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói, hay cho một nữ phi tặc không biết trời cao đất dày! Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu cô biết những thủ đoạn trước đây của Triệu Ngọc tôi, cho cô mượn gan hùm, cô cũng không dám nói như vậy đâu!
Nhưng mà... Aizz! Ai bảo ông đây bây giờ lại là cảnh sát chứ! Được, không phải là cô không tin sao? Bây giờ tôi sẽ đưa cô tới Cục Cảnh sát, xem có có tin hay không?
Nghĩ như thế, Triệu Ngọc lấy đồng phục cảnh sát ở trong tủ3mặc vào, sau đó lại lấy một cái áo rộng choàng lên người Thôi Lệ Châu.
“Á? Anh...” Lúc này sắc mặt Thôi Lệ Châu đã thay đổi. “Anh... thực sự là cảnh sát?”
Triệu Ngọc không để ý đến cô ta, tiếp tục lấy một vài thứ, chuẩn bị xuất phát.
“Đừng, đừng, đừng... chờ một chút, chờ một chút...” Thôi Lệ Châu vội vàng kêu ngừng, nói: “Tôi không rõ, làm sao anh biết tôi đến bệnh viện tâm thần để trộm thuốc? Chuyện này chỉ có một mình tôi biết thôi!”
“Tôi không phải cảnh sát!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói giỡn: “Thực ra tôi chỉ là một người bệnh tâm thần, mới ra khỏi bệnh viện tâm thần thôi. Tôi thấy cô trộm đồ xuất thần quá nên mới chơi đùa với cô một chút! Tôi cảm thấy... bây giờ bệnh của tôi sắp phát tác rồi! Tôi có khuynh hướng bạo lực điên cuồng, cô nói xem, cưỡng bức trước rồi giết! Hay là giết trước rồi cưỡng bức sau?”
Nghe những lời Triệu Ngọc nói, quả nhiên can đảm của Thôi Lệ Châu đã bay mất hút. Cô ta dùng ánh mắt cực đoan khác thường nhìn Triệu Ngọc trừng trừng.
“Anh... anh muốn dọa tôi thôi hả?” Giọng nói của Thôi Lệ Châu đã lộ rõ sự sợ sệt: “Nào có người nào bệnh thần kinh nói mình bị thần kinh chứ?”
“Aizz! Là người có bệnh tâm thần, không phải bệnh thần kinh, được không?” Triệu Ngọc thở dài, vơ lấy dây thừng ở trên giường, quát Thôi Lệ Châu: “Cô em à, còn muốn chơi nữa không? Chìa tay ra đây, nếu không bây giờ tôi sẽ cưỡng hiếp cô!”
Dưới tiếng quát lớn của Triệu Ngọc, lúc này Thôi Lệ Châu mới cực kì không tình nguyện giơ hai tay lên phía trước. Không ngờ, tuy hai tay cô ta bị bắt chéo sau lưng vậy mà vẫn thoải mái mở được còng tay.
Chiêu này...
Triệu Ngọc nhướng mày. Mặc dù hắn có thể nhìn ra Thôi Lệ Châu đã mở được còng tay nhưng lại không nhìn ra được cách làm của cô ta.
“Đồng chí cảnh sát à, nếu tôi thành thật khai báo, anh có thể giơ cao đánh khẽ, để cho tôi một con đường thoát không?” Có vẻ Thôi Lệ Châu nhìn được tâm tư của Triệu Ngọc, vội vàng đổi giọng: “Tôi cam đoan về sau không dám nữa! Tôi nói thật với anh vậy. Mẹ tôi bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, cần phải dùng Butyrophenone một thời gian dài, chỉ là loại thuốc này quá đắt, thực sự là tôi không mua nổi!”
“Tìm thuốc phải không?” Triệu Ngọc nói lại, vừa buộc chặt dây trói vừa nói: “Từ trên cao đáp xuống cũng không phải là phi tặc bình thường! Tới được cấp bậc này của cô chẳng lẽ lại thiếu tiền mua thuốc! Chậc chậc... Cô nói xem nếu tôi tra ra, cô trộm những thuốc này để điều chế thành thuốc cấm gì gì đó, ha ha...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói như vậy, sắc mặt Thôi Lệ Châu đã cứng ngắc! Cô ta không hề nghĩ tới, người đứng trước mặt tự xưng là cảnh sát này lại hiểu rõ về nghề của bọn họ như thế!
“Oa, bị tôi nói trúng rồi! Nếu như vậy, cô chắc chắn sẽ không ngừng việc trộm cắp!” Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, trong lòng vô cùng thoải mái, rốt cuộc hắn cũng bắt được điểm chí mạng của đối phương.
“Đồng chí cảnh sát, anh đừng nói lung tung, tôi chỉ là trộm thuốc mà thôi!” Trán Thôi Lệ Châu đã toát mồ hôi lạnh.
“Vấn đề thứ nhất đã giải quyết xong, sau đây là vấn đề thứ hai!” Triệu Ngọc hỏi: “Những tên đầu gấu vừa mới ở trong phòng cô vì sao lại tìm cô gây phiền phức? Nhị gia mà các người nói tới là ai?”
“Ừm... Không có gì! Nhị gia chỉ là một nhân vật tai to mặt lớn trong ngành này mà thôi, chỉ có điều đã vào nhà lao rồi, anh đã nghe thấy hết rồi đấy!” Thôi Lệ Châu nói với vẻ không để ý. “Tôi cũng không biết tin tức tuồn ra từ đâu nói tôi ăn trộm hộp kim cương của một lão nhà giàu nào đấy! Anh nói xem có buồn cười hay không? Đây rõ ràng là có người muốn vu oan giá họa cho tôi!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật gật đầu.
“Anh... tin tôi vô tội?” Ánh mắt Thôi Lệ Châu sáng lên.
“Hỏi thừa!” Triệu Ngọc không hề tức giận quát lại. “Nếu cô có kim cương còn đến bệnh viện tâm thần trộm thuốc sao?”
“Ừm... cũng đúng! Này! Anh lợi hại đấy!” Thôi Lệ Châu khen một câu: “Anh là trinh thám hả?”
“Đừng phí lời, vấn đề thứ ba!” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Cô có quen người phụ nữ nào có biệt hiệu là Cách Cách không?”
“Cách Cách?” Thôi Lệ Châu vò đầu. “Hoàn Châu Cách Cách phải không?”
Triệu Ngọc mở di động cho cô ta xem bức tranh xác ướp nữ mặc trang phục cổ. Ai ngờ Thôi Lệ Châu bỗng nhiên như hiểu ra mọi chuyện: “À... rốt cuộc tôi biết làm sao mà anh lại đuổi theo tôi đến bệnh viện tâm thần rồi! Thì ra... anh yêu thầm tôi?”
“Đùa tiếp đi!” Triệu Ngọc cố ý ghì chặt dây thừng, quát: “Tôi hỏi cô, cô có người thân thích nào ở Tần Sơn không?”
“Tần Sơn!” Thôi Lệ Châu nhíu mày. “Ngay cả một người thân tôi còn không có, lẽ nào còn có thân thích ở Tần Sơn?”
À?
Không có thân thích, chẳng lẽ là cô nhi sao?
Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cảm thấy lát nữa tới Cục Cảnh sát sẽ có tư liệu cụ thể của cô ta, không cần phải tra hộ khẩu! Hơn nữa, đợi sau này đối chiếu ADN cũng có thể biết cô ta có liên quan gì với “Cách Cách” hay không.
Vì thế hắn vẫn nên nắm chắc thời gian hỏi một vài vấn đề mấu chốt trước đã.
Lúc này, Triệu Ngọc đã buộc chặt dây thừng. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Thôi Lệ Châu, cực kì nghiêm túc hỏi: “Thôi Lệ Châu, tôi hỏi cô một chuyện! Nếu cô trả lời đúng nói không chừng tôi thực sự sẽ để cho cô một con đường lui! Tôi hỏi cô, vụ án giết người ở nhà máy sản xuất thuốc Trường Tân Long Thái rốt cuộc có quan hệ gì với cô?”
Bình luận facebook