• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (26 Viewers)

  • cuong-tham-82.txt

Chương 82: HIỂU RA GÌ RỒI?




“Người anh em à!” Trong văn phòng của tổ A, một cảnh sát điều tra lâu năm tên là Lưu Học Sơn, nhìn khuôn mặt sưng tím của Triệu Ngọc, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Chúng tôi ở nhà truy bắt tội phạm, cũng không ra nông nỗi như cậu? Chỉ là một đợt huấn luyện thôi mà, cậu thật là…”.



“Ha ha ha…”Lý Bối Ni đứng bên cạnh cười nhạo: “Còn phải nói sao! Chắc chắn là do đàn anh2tán tỉnh cô cảnh sát nào đó. Sao rồi, bị bạn trai của nữ cảnh sát xinh đẹp ấy đánh đúng không?”.



Triệu Ngọc vốn định kể thật mọi chuyện, rằng mình bị chính cô nữ cảnh sát xinh đẹp kia đánh! Nhưng nói ra thì mất mặt quá, nên ôm khuôn mặt sưng vù quát Lý Bối Ni: “Thôi đi… anh đã thế này rồi mà không biết an ủi đàn anh của em một câu, lại học cái thói châm chọc!”.



“Ừm… cũng đúng!”8Lý Bối Ni nghịch ngợm nói: “Đàn anh à, vậy anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh đã gây họa gì ở trường huấn luyện cảnh sát vậy? Sai lầm có lớn không? Còn cứu vãn được không? Có cần các anh em viết câu đối viếng hay gì đó cho anh không?”.



“Thôi thôi thôi…” Triệu Ngọc quát, “Đúng là miệng chó thì không thể mọc ra ngà voi! Mau nói vào chuyện chính đi! Vụ án xác chết chìm ra sao6rồi? Bắt được hung thủ chưa?”.



Lý Bối Nghi nghe Triệu Ngọc nhắc tới vụ án mới không cười nữa, khẽ lắc đầu nói: “Nghi phạm tên là Dương Văn Đào, tên này không những giỏi chạy trốn mà còn rất xảo quyệt! Từ sau lần chạy trốn trước thì giống như bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy! Mấy ngày liên tiếp không có tung tích gì cả, chị Bành sắp tức điên lên rồi kìa.”.



“Lạ lùng vậy sao?” Triệu Ngọc đắn đo3nói: “Tổ A của chúng ta có phải nên xem lại phong thủy rồi không?”.



“Anh đừng đùa nữa!” Lý Bối Ni nói một cách nghiêm túc: “Chúng ta là cảnh sát đấy, còn xem phong thủy nữa chứ! Có rảnh thì khoanh vùng kiểm tra thêm đi.”.



“Theo lý mà nói thì…” Triệu Ngọc tỏ ra khó hiểu: “Người tên Đào gì đó trốn trong lúc bị truy nã! Anh ta đi vội như vậy thì chắc chẳng có bao nhiêu tiền trong người đâu5đúng không? Sân bay, bến xe đều bị chúng ta kiểm soát rồi, chẳng lẽ anh ta chạy lên trời được sao?”.



“Thì vậy đó!” Lý Bối Ni chau mày: “Theo thông tin mà chúng ta nắm được, thì khoảng 80% là tên Dương Văn Đào này vẫn còn ở Tần Sơn! Nhưng mà chúng ta đã khoanh vùng kiểm tra tất cả họ hàng và bạn bè của anh ta mà vẫn chẳng hề có tin tức.”.



“Đừng nôn nóng!” Triệu Ngọc nói: “Ngày trước anh từng nằm vùng chờ đợi. Tội phạm tương tự như thế này, ban đầu trốn rất kỹ, nhưng thời gian dài, anh ta không chịu được nữa, sớm muộn gì cũng lộ tẩy!”.



“Em hiểu là như vậy! Nhưng mà trường hợp đặc biệt thì phải xử lý theo kiểu đặc biệt. Vụ án kéo dài thêm một ngày thì áp lực của tổ A ngày càng gia tăng!” Lý Bối Ni nói: “Bên phía tổ trưởng Khúc đã đánh tiếng mấy lần rồi, muốn để tổ B tiếp nhận vụ án xác chết ở hồ chứa nước này. Anh nói xem, đây chẳng phải là đổ dầu vào lửa, thừa nước đục thả câu sao? Họ thật là không có lương tâm.”.



Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hắn cũng rất căm phẫn với hành vi của Khúc Bình.



“May mà hôm kia xảy ra một vụ án trộm cắp trong viện dưỡng lão, cấp trên phái bọn họ đi điều tra rồi!” Lý Bối Ni nói: “Nếu không thì thành quả mà chúng ta cực khổ điều tra được đã bị bọn cướp đi trắng trợn rồi! Nghĩ tới thôi đã thấy bực!”.



“Không sao, không sao!” Triệu Ngọc nói một cách đầy tự tin: “Chẳng phải đàn anh của em đã về rồi đây sao! Cứ chờ xem, tên Đào gì đó chắc chắn không chạy thoát được đâu.”.



Triệu Ngọc đang nói chuyện với Lý Bối Ni thì cửa mở ra, Lưu Trường Hổ mặt mày hớn hở cầm một văn kiện, đi từ ngoài cửa vào.



Lưu Trường Hổ ngẩng cao đầu, thái độ vênh váo, giống như có chuyện gì vui lắm.



“Mọi người tập hợp lại đây, có một chuyện quan trọng, tôi muốn tuyên bố!” Vừa bước vào cửa, lão ta liền vội hô hào.



Nhưng mà, do cảnh sát điều tra của tổ A đều đã đi truy bắt tội phạm cả rồi, trong văn phòng rộng lớn này chẳng còn bao nhiêu người cả. Ngoài Triệu Ngọc và Lý Bối Ni ra, thì chỉ còn hai ba người ở lại trực văn phòng mà thôi.



Bởi vậy, sự hô hào của Lưu Trường Hồ trở nên gượng gạo. Sau khi lão ta nói xong, văn phòng vẫn tĩnh lặng không có thay đổi gì.



Tuy vậy, Lưu Trường Hổ vẫn tươi cười hào hứng, chỉ thẳng vào Triệu Ngọc rồi nói: “Không sao, chuyện mà tôi cần tuyên bố chủ yếu là có liên quan tới Triệu Ngọc! Ối? Triệu Ngọc, cậu làm sao thế? Đánh lộn với ai thế? Sao ra nông nỗi này vậy?”.



Nhìn thấy vẻ mặt cười đểu của Lưu Trường Hổ thì Triệu Ngọc biết chắc là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Lại nghe thấy có liên quan tới mình, tự khắc liên tưởng rằng có phải chuyện mình và Miêu Anh đánh nhau đã bị thông báo về phân cục rồi hay không? Lưu Trưởng Hổ đang muốn xử phạt mình chăng?



Nào ngờ, Lưu Trưởng Hổ không hề nhắc tới chuyện huấn luyện, mà cầm một văn kiện, nói lớn:



“Các đồng chí, đây là thông báo cấp trên mới gửi xuống về việc điều động nhân sự ở tổ chúng ta, tôi đọc cho mọi người nghe!” Lão ta cầm thông báo lên đọc:



“Gần đây, do nhu cầu công việc, vì vậy phân cục quyết định tiến hành điều chỉnh công tác của một số nhân viên dưới đây:



1. Đồng chí Trương Cảnh Phong, nhờ có công lớn trong vụ án chặt tay, sẽ chuyển sang ban điều tra án mất tích.



2. Do sắp tới phòng Quản chế sẽ bảo dưỡng thiết bị, vì vậy tạm điều đồng chí Lương Hoan sang trợ giúp, thời hạn là 1 năm.



3. Do tổ điều ra những vụ án kéo dài chưa kết án đang thiếu người trầm trọng, vì vậy đặc biệt điều đồng chí Triệu Ngọc sang tổ này, điều tra những vụ án chưa kết thúc!



Những đồng chí và phòng ban nêu trên thực hiện quyết định. Quyết định có hiệu lực kể từ bây giờ! Phân cục Dung Dương, thành phố Tần Sơn, ngày x tháng x năm x…”



“Không phải chứ?” Lưu Trưởng Hổ vừa đọc xong, Lý Bối Ni liền đứng phắt dậy: “Đội trưởng Lưu, các ông… sao có thể làm vậy chứ?”.



“Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!” Lưu Trường Hổ cười nham hiểm một cái, rồi nói với Triệu Ngọc: “Tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa kết án, trực thuộc tổ A, cho nên cậu chỉ cần đổi bàn làm việc là được rồi, không đổi cũng không sao! Khà khà khà...”



Lưu Trường Hổ giống như một vị tướng quân thắng trận, đắc chí cười nói: “Đồng chí Triệu Ngọc à! Cậu phải biết là những vụ án kéo dài chưa kết thúc này vẫn luôn là cái gai trong mắt của các sếp, rất được lãnh đạo coi trọng đấy nhé!”.



“Cũng vì vậy, các sếp mới quyết định cử đồng chí Triệu Ngọc ưu tú đảm nhiệm, đây... là sự tín nhiệm cao của các sếp với cậu đấy! Cậu đừng có phụ sự kỳ vọng của họ đó nhé!”



Lưu Trường Hổ vờ như rất quang minh chính đại, nhưng những người của Đội Trọng án đều hiểu, tổ điều tra án kéo dài chưa kết thúc này chẳng qua chỉ là một cái hố chịu tội, không được lòng sếp mà thôi! Những vụ án chồng chất lâu ngày chưa kết thúc kia, muốn phá được còn khó hơn lên trời. Thành lập lâu như vậy, chỉ phá được một vài vụ án.



Lâu dần, tổ này gần như trở thành một nơi mà cấp trên dùng để trừng phạt nhân viên điều tra. Ai phạm tội thì bị điều vào tổ này. Sau đó, đợi một thời gian sau thì lấy cớ là không hoàn thành nhiệm vụ, điều tới đội cảnh sát giao thông hoặc những phòng ban không quan trọng khác.



Trương Cảnh Phong thoát được đại nạn, quay về ban điều tra án mất tích đã là một kỳ tích rồi!



Từ đó có thể thấy rõ là lão Lưu Trường Hổ này muốn gạt bỏ Triệu Ngọc! Trương Cảnh Phong thì dù gì cũng có Lương Hoan phối hợp cùng, nhưng bây giờ cấp trên chỉ cử có một mình Triệu Ngọc đi, ngay cả người phụ giúp cũng không có, càng tỏ rõ ý muốn gạt hắn ra.



“Lưu Trường Hổ! Chuyện này...” Lưu Học Sơn muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho Triệu Ngọc nhưng thấy Lưu Trường Hổ trừng mắt, nên đành im lặng.



“Dựa vào cái gì chứ?” Lý Bối Ni thì lại không sợ uy quyền. Cô tức giận, không cam lòng, ngẩng đầu lên nói: “Cảnh sát Triệu vừa mới được vào chính thức thì đã phá được hai vụ án liên tiếp, hơn nữa còn được bằng khen cấp thành phố! Sao có thể vô duyên vô cớ điều anh ấy tới tổ điều tra án chưa kết thúc chứ? Quả thật không công bằng! Đội trưởng Lưu, chuyện này tổ trưởng Bành Hân có biết không?”.



“Hừ!” Lưu Trường Hổ bực bội nói: “Lý Bối Ni, cô ăn nói cho cẩn thận đấy! Việc điều động Triệu Ngọc là do mấy sếp quyết định, hay là cô đang nghi ngờ các sếp? Cô cũng đừng có nhắc Bành Hân với tôi, cô ta chẳng qua chỉ là một tổ phó thôi, chuyện do cấp trên quyết định cô ta không có quyền can thiệp vào!”.



“Ông!” Lý Bối Ni tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trừng mắt hét: “Các người ức hiếp người quá đáng! Đàn anh... đàn anh...” Cô liên tục kéo Triệu Ngọc, muốn bảo Triệu Ngọc nói vài câu.



Ai ngờ, Triệu Ngọc để tâm trí ở đâu rồi, hình như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, đến khi Lý Bối Ni kéo mấy cái, hắn mới sực tỉnh ra rồi lẩm bẩm:



“Ồ... tôi hiểu ra rồi! Tôi hiểu ra rồi...!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom