Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-83.txt
Chương 83: NGUYÊN NHÂN BỊ GHÉT
Câu hiểu ra rồi mà Triệu Ngọc nói, ý chỉ sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hắn cũng hiểu ra một vấn đề liên quan tới hệ thống.
Sáng hôm nay hắn bốc phải quẻ “Cấn Chấn”, Cấn đại diện cho núi, Chấn đại diện cho sấm. Dựa vào những ghi2chép trước kia, Triệu Ngọc phát hiện quẻ “Cấn” này xuất hiện nhiều nhất trong tất cả các quẻ bói, hơn nữa kết hợp với những chuyện đã trải qua trước đây, Triệu Ngọc cảm thấy quẻ “Cấn” này dường như còn đại diện cho sự nghiệp và công việc của hắn.
Nhớ8lại khi xưa, lúc mà hệ thống Kỳ Ngộ vừa xuất hiện, quẻ bói đầu tiên xuất hiện chữ “Cấn”, kết quả, Triệu Ngọc đã tóm được tên tội phạm cưỡng dâm bằng dùi cui điện.
Sau đó, hôm cưỡi lạc đà bắt tên cướp giật túi xách, cũng xuất hiện chữ “Cấn”.
Sau6đó nữa, lúc điều tra vụ án chặt tay, mỗi khi chữ “Cấn” này xuất hiện thì hắn đều có được manh mối quan trọng của vụ án.
Từ đó có thể thấy, chữ “Cấn” này rất có thể là đại diện cho công việc của hắn, mà công việc của Triệu Ngọc3lại chính là phá án!
Bây giờ cũng vậy, Lưu Trường Hổ tuyên bố hắn bị điều chuyển sang tổ khác, cũng là có liên quan tới công việc của hắn. Có lẽ lần này cũng là nhờ tác dụng của quẻ Cấn.
Nếu như quẻ Đoài đại diện cho tiền tài, còn quẻ5Cấn đại diện cho công việc, vậy... những quẻ khác thì sao?
Triệu Ngọc lặng lẽ gật đầu, nếu đã giải được hai cái, vậy thì việc giải ra những quẻ bói còn lại chắc cũng không còn xa nữa?
“Tôi không quan tâm cậu hiểu hay không hiểu.” Sao Lưu Trường Hồ có thể đoán được những suy nghĩ của Triệu Ngọc, lão ta vẫn nói với giọng điệu ra lệnh: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu tiếp nhận công việc điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được đi!”.
“À...đúng rồi, hồi nãy tôi có xem bản ghi chép. Bởi vì thời hạn 10 năm đã tới, phải ưu tiên xử lý vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân trước. Nhiệm vụ khó khăn này giao cho cậu đấy! Hy vọng cậu có thể tiếp tục thể hiện được sự can đảm hơn người của mình, nhanh chóng phá được vụ án này!”
“Gì kỳ vậy!” Lý Bối Ni như ngồi trên đống lửa: “Đội trưởng Lưu, hiện giờ tổ chúng tôi đang dốc hết sức để phá vụ án xác chết chìm, là lúc cần dùng người đấy! Lúc này ông lại bảo cảnh sát Triệu đi điều tra vụ án cũ, chẳng phải là làm suy yếu lực lượng của chúng tôi sao?!”.
“Này? Lý Bối Ni? Cô nói vậy là không đúng rồi!” Lưu Trường Hổ trừng mắt nói: “Tổ điều tra án chưa kết thúc thuộc sự quản lý của tổ A. Về mặt danh nghĩa, án của tổ A, Triệu Ngọc cũng có thể tham gia vào! Chẳng qua là gánh thêm một công việc bên tổ án chưa kết thúc mà thôi!”.
“Hứ, ông nói thì hay lắm? Ai cũng biết việc điều tra án cũ khó khăn như thế nào, ít ra ông cũng nên cho cảnh sát Triệu một người phụ giúp chứ?” Lý Bối Ni nói rất nghĩa khí: “Hay là thế này, ông nói với cấp trên một tiếng, điều tôi sang tổ đó luôn cho rồi.”.
“Ôi!”
Nghe thấy mấy lời này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đứng dậy, giữ vai của Lý Bối Ni lại.
Thấy Triệu Ngọc đứng dậy, Lưu Trường Hổ lui về sau mấy bước theo bản năng, sợ hắn lại làm ra động tác tấn công gì đấy.
“Em gái à.” Nhưng Triệu Ngọc lại nói với Lý Bối Ni với vẻ bình tĩnh khác thường: “Cảm ơn ý tốt của em, anh ghi nhận rồi! Không sao đâu, chẳng qua chỉ là tổ điều tra án kéo dài thôi mà, có gì phải sợ chứ! Thật ra, không giấu gì em, anh còn muốn xin các sếp điều anh qua tổ này đấy!”.
“What?!”
Nghe vậy, không chỉ Lý Bối Ni và các đồng nghiệp ở tổ A cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Lưu Trường Hổ cũng bất ngờ.
“Các cậu thấy đấy!” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ bàn làm việc của Trương Cảnh Phong nói: “Tôi có nghe anh Phong từng nói, bên tổ điều tra án kéo dài thật sự rất tốt! Một khi phá được một vụ án cũ nào thì tiền thưởng nhiều vô kể! Ví như vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân này, nếu như phá được án thì tiền thưởng tới con số này đấy!”.
Triệu Ngọc lấy tay vẽ số “6”, nói tiếp: “Đây là một cơ hội tốt để phát tài đó! Còn nữa, phá được những vụ án như thế này, công lao được ghi gấp đôi! Nếu tôi có thể phá được một hai vụ thì he he... danh hiệu cảnh sát điều tra ưu tú cuối năm còn chạy đi đâu được chứ?”.
“Em... anh...” Lý Bối Ni hất tay của Triệu Ngọc ra khỏi vai mình, rầu rĩ nói: “Đàn anh à, não anh bị người ta đá hỏng rồi hả? Đã là lúc nào rồi, mà anh còn nghĩ tới chuyện thăng quan phát tài chứ?”.
“Khà khà! Hay! Hay!” Lưu Trường Hổ vui mừng ra mặt, giơ ngón cái khen ngợi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, tôi thích cái cách nói chuyện hào sảng, đầy nghĩa khí của cậu đấy! Nếu đã như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, lo phá án của cậu đi nhé! Tôi đợi phát tiền thưởng cho cậu đấy, còn tính gấp đôi công lao nữa! Ha ha…”.
Lưu Trường Hổ cười ha hả đi thẳng ra khỏi văn phòng, sau khi tới hành lang thì mắt lão ta lóe lên một tia nham hiểm! Trong bụng nghĩ thầm:
Hứ! Tên Triệu Ngọc không biết tốt xấu này, ai cũng biết đó là hố lửa, cậu lại coi đó là nơi để thăng quan phát tài! Tôi không tin là cậu có thể phá được hết những vụ án cũ tồn đọng đó. Cứ đợi mà xem, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tống cổ cậu tới bộ phận làm vệ sinh, cho tên nhãi ranh nhà cậu đi nhặt rác!
Lưu Trưởng Hổ đi rồi, Lý Bối Ni vẫn còn trách móc Triệu Ngọc: “Đàn anh, anh làm sao thế? Chẳng qua chỉ là tham gia một khóa huấn luyện thôi mà, anh tưởng mình là thần thám sao? Nếu những vụ án kéo dài chưa kết thúc kia mà phá được, thì cần phải để tới bây giờ sao? Em thật sự không hiểu nổi trong đầu anh nghĩ gì nữa!”.
“Đúng vậy!” Lưu Học Sơn cũng nói, “Triệu Ngọc à, đây rõ ràng là Lưu Trường Hổ cố tình chèn ép cậu mà! Sao cậu còn nhảy vào lửa vậy? Theo tôi thì cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Bành Hân, bảo cô ấy nghĩ cách cứu cậu đi!”.
“Hì!” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Hai người không nhìn ra được sao? Chuyện mà tôi bị chuyển sang tổ khác, không chỉ do một mình Lưu Trường Hổ làm!”.
“Hả?” Lý Bối Ni thắc mắc, “Tại sao?”.
“Hai người nghĩ xem, tôi vừa nhận bằng khen xong, nếu như các sếp thật sự công nhận tôi là một cảnh sát tài giỏi thì sao lại điều tôi tới tổ điều tra án chưa kết thúc chứ? Cho dù Lưu Trường Hổ cố tình chơi xỏ tôi, nếu như sếp lớn không gật đầu thì có thể động vào tôi được sao?” Triệu Ngọc bình tĩnh nói, “Suy cho cùng thì vẫn là do sếp lớn không ưa tôi thôi!”.
“Hả?” Lý Bối Ni lại hỏi, “Tại sao?”.
“Ai biết chứ, có lẽ là họ không thích cách làm việc của ông đây!” Triệu Ngọc cười nói, “Có lẽ là bởi vì anh đã nhận quá nhiều tiền thưởng mà lại không đi biếu xén ai hết? Cũng có thể là ai đó muốn chơi khăm anh, nên đã nhờ người chống lưng! Tuy nhiên, anh nghĩ khả năng lớn nhất đó là bởi vì họ đang ganh tỵ, ganh tỵ với tài năng của anh! Ganh tỵ với sự anh tuấn và khí chất tự do phóng khoáng của anh!”.
“Ui da, mẹ ôi!” Suýt chút nữa là Lý Bối Ni đã bị Triệu Ngọc làm cho choáng váng: “Đàn anh à, chính vì cái kiểu tự luyến thái quá của anh, mà ngay cả em cũng muốn đá anh một phát luôn đấy!”.
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười ha hả, “Cho dù thế nào thì các sếp đã hạ quyết tâm rồi, anh có tìm ai cũng vô dụng thôi, chi bằng vui vẻ chấp nhận hiện thực!”.
“Nhưng mà… đó là tổ điều ra án kéo dài chưa kết thúc đó!” Lý Bối Ni bĩu môi, “Thấy Lương Hoan chưa? Cái gì mà giúp đỡ phòng Quản chế chứ, rõ ràng là đuổi anh ta tới phòng Quản chế làm việc vặt mà! Đàn anh à, nếu như anh không phá được án, thì dựa vào quyền lực của đội trưởng Lưu, ngay cả việc vặt anh cũng không có mà làm đâu!”.
“Ha ha…”
Triệu Ngọc bật cười ha hả, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện: Hệ thống Kỳ Ngộ vĩ đại ơi, rốt cuộc là tôi có phải làm chuyện vặt hay không, dựa vào ngài hết đó!!
Câu hiểu ra rồi mà Triệu Ngọc nói, ý chỉ sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hắn cũng hiểu ra một vấn đề liên quan tới hệ thống.
Sáng hôm nay hắn bốc phải quẻ “Cấn Chấn”, Cấn đại diện cho núi, Chấn đại diện cho sấm. Dựa vào những ghi2chép trước kia, Triệu Ngọc phát hiện quẻ “Cấn” này xuất hiện nhiều nhất trong tất cả các quẻ bói, hơn nữa kết hợp với những chuyện đã trải qua trước đây, Triệu Ngọc cảm thấy quẻ “Cấn” này dường như còn đại diện cho sự nghiệp và công việc của hắn.
Nhớ8lại khi xưa, lúc mà hệ thống Kỳ Ngộ vừa xuất hiện, quẻ bói đầu tiên xuất hiện chữ “Cấn”, kết quả, Triệu Ngọc đã tóm được tên tội phạm cưỡng dâm bằng dùi cui điện.
Sau đó, hôm cưỡi lạc đà bắt tên cướp giật túi xách, cũng xuất hiện chữ “Cấn”.
Sau6đó nữa, lúc điều tra vụ án chặt tay, mỗi khi chữ “Cấn” này xuất hiện thì hắn đều có được manh mối quan trọng của vụ án.
Từ đó có thể thấy, chữ “Cấn” này rất có thể là đại diện cho công việc của hắn, mà công việc của Triệu Ngọc3lại chính là phá án!
Bây giờ cũng vậy, Lưu Trường Hổ tuyên bố hắn bị điều chuyển sang tổ khác, cũng là có liên quan tới công việc của hắn. Có lẽ lần này cũng là nhờ tác dụng của quẻ Cấn.
Nếu như quẻ Đoài đại diện cho tiền tài, còn quẻ5Cấn đại diện cho công việc, vậy... những quẻ khác thì sao?
Triệu Ngọc lặng lẽ gật đầu, nếu đã giải được hai cái, vậy thì việc giải ra những quẻ bói còn lại chắc cũng không còn xa nữa?
“Tôi không quan tâm cậu hiểu hay không hiểu.” Sao Lưu Trường Hồ có thể đoán được những suy nghĩ của Triệu Ngọc, lão ta vẫn nói với giọng điệu ra lệnh: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu tiếp nhận công việc điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được đi!”.
“À...đúng rồi, hồi nãy tôi có xem bản ghi chép. Bởi vì thời hạn 10 năm đã tới, phải ưu tiên xử lý vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân trước. Nhiệm vụ khó khăn này giao cho cậu đấy! Hy vọng cậu có thể tiếp tục thể hiện được sự can đảm hơn người của mình, nhanh chóng phá được vụ án này!”
“Gì kỳ vậy!” Lý Bối Ni như ngồi trên đống lửa: “Đội trưởng Lưu, hiện giờ tổ chúng tôi đang dốc hết sức để phá vụ án xác chết chìm, là lúc cần dùng người đấy! Lúc này ông lại bảo cảnh sát Triệu đi điều tra vụ án cũ, chẳng phải là làm suy yếu lực lượng của chúng tôi sao?!”.
“Này? Lý Bối Ni? Cô nói vậy là không đúng rồi!” Lưu Trường Hổ trừng mắt nói: “Tổ điều tra án chưa kết thúc thuộc sự quản lý của tổ A. Về mặt danh nghĩa, án của tổ A, Triệu Ngọc cũng có thể tham gia vào! Chẳng qua là gánh thêm một công việc bên tổ án chưa kết thúc mà thôi!”.
“Hứ, ông nói thì hay lắm? Ai cũng biết việc điều tra án cũ khó khăn như thế nào, ít ra ông cũng nên cho cảnh sát Triệu một người phụ giúp chứ?” Lý Bối Ni nói rất nghĩa khí: “Hay là thế này, ông nói với cấp trên một tiếng, điều tôi sang tổ đó luôn cho rồi.”.
“Ôi!”
Nghe thấy mấy lời này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đứng dậy, giữ vai của Lý Bối Ni lại.
Thấy Triệu Ngọc đứng dậy, Lưu Trường Hổ lui về sau mấy bước theo bản năng, sợ hắn lại làm ra động tác tấn công gì đấy.
“Em gái à.” Nhưng Triệu Ngọc lại nói với Lý Bối Ni với vẻ bình tĩnh khác thường: “Cảm ơn ý tốt của em, anh ghi nhận rồi! Không sao đâu, chẳng qua chỉ là tổ điều tra án kéo dài thôi mà, có gì phải sợ chứ! Thật ra, không giấu gì em, anh còn muốn xin các sếp điều anh qua tổ này đấy!”.
“What?!”
Nghe vậy, không chỉ Lý Bối Ni và các đồng nghiệp ở tổ A cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Lưu Trường Hổ cũng bất ngờ.
“Các cậu thấy đấy!” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ bàn làm việc của Trương Cảnh Phong nói: “Tôi có nghe anh Phong từng nói, bên tổ điều tra án kéo dài thật sự rất tốt! Một khi phá được một vụ án cũ nào thì tiền thưởng nhiều vô kể! Ví như vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân này, nếu như phá được án thì tiền thưởng tới con số này đấy!”.
Triệu Ngọc lấy tay vẽ số “6”, nói tiếp: “Đây là một cơ hội tốt để phát tài đó! Còn nữa, phá được những vụ án như thế này, công lao được ghi gấp đôi! Nếu tôi có thể phá được một hai vụ thì he he... danh hiệu cảnh sát điều tra ưu tú cuối năm còn chạy đi đâu được chứ?”.
“Em... anh...” Lý Bối Ni hất tay của Triệu Ngọc ra khỏi vai mình, rầu rĩ nói: “Đàn anh à, não anh bị người ta đá hỏng rồi hả? Đã là lúc nào rồi, mà anh còn nghĩ tới chuyện thăng quan phát tài chứ?”.
“Khà khà! Hay! Hay!” Lưu Trường Hổ vui mừng ra mặt, giơ ngón cái khen ngợi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, tôi thích cái cách nói chuyện hào sảng, đầy nghĩa khí của cậu đấy! Nếu đã như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, lo phá án của cậu đi nhé! Tôi đợi phát tiền thưởng cho cậu đấy, còn tính gấp đôi công lao nữa! Ha ha…”.
Lưu Trường Hổ cười ha hả đi thẳng ra khỏi văn phòng, sau khi tới hành lang thì mắt lão ta lóe lên một tia nham hiểm! Trong bụng nghĩ thầm:
Hứ! Tên Triệu Ngọc không biết tốt xấu này, ai cũng biết đó là hố lửa, cậu lại coi đó là nơi để thăng quan phát tài! Tôi không tin là cậu có thể phá được hết những vụ án cũ tồn đọng đó. Cứ đợi mà xem, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tống cổ cậu tới bộ phận làm vệ sinh, cho tên nhãi ranh nhà cậu đi nhặt rác!
Lưu Trưởng Hổ đi rồi, Lý Bối Ni vẫn còn trách móc Triệu Ngọc: “Đàn anh, anh làm sao thế? Chẳng qua chỉ là tham gia một khóa huấn luyện thôi mà, anh tưởng mình là thần thám sao? Nếu những vụ án kéo dài chưa kết thúc kia mà phá được, thì cần phải để tới bây giờ sao? Em thật sự không hiểu nổi trong đầu anh nghĩ gì nữa!”.
“Đúng vậy!” Lưu Học Sơn cũng nói, “Triệu Ngọc à, đây rõ ràng là Lưu Trường Hổ cố tình chèn ép cậu mà! Sao cậu còn nhảy vào lửa vậy? Theo tôi thì cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Bành Hân, bảo cô ấy nghĩ cách cứu cậu đi!”.
“Hì!” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Hai người không nhìn ra được sao? Chuyện mà tôi bị chuyển sang tổ khác, không chỉ do một mình Lưu Trường Hổ làm!”.
“Hả?” Lý Bối Ni thắc mắc, “Tại sao?”.
“Hai người nghĩ xem, tôi vừa nhận bằng khen xong, nếu như các sếp thật sự công nhận tôi là một cảnh sát tài giỏi thì sao lại điều tôi tới tổ điều tra án chưa kết thúc chứ? Cho dù Lưu Trường Hổ cố tình chơi xỏ tôi, nếu như sếp lớn không gật đầu thì có thể động vào tôi được sao?” Triệu Ngọc bình tĩnh nói, “Suy cho cùng thì vẫn là do sếp lớn không ưa tôi thôi!”.
“Hả?” Lý Bối Ni lại hỏi, “Tại sao?”.
“Ai biết chứ, có lẽ là họ không thích cách làm việc của ông đây!” Triệu Ngọc cười nói, “Có lẽ là bởi vì anh đã nhận quá nhiều tiền thưởng mà lại không đi biếu xén ai hết? Cũng có thể là ai đó muốn chơi khăm anh, nên đã nhờ người chống lưng! Tuy nhiên, anh nghĩ khả năng lớn nhất đó là bởi vì họ đang ganh tỵ, ganh tỵ với tài năng của anh! Ganh tỵ với sự anh tuấn và khí chất tự do phóng khoáng của anh!”.
“Ui da, mẹ ôi!” Suýt chút nữa là Lý Bối Ni đã bị Triệu Ngọc làm cho choáng váng: “Đàn anh à, chính vì cái kiểu tự luyến thái quá của anh, mà ngay cả em cũng muốn đá anh một phát luôn đấy!”.
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười ha hả, “Cho dù thế nào thì các sếp đã hạ quyết tâm rồi, anh có tìm ai cũng vô dụng thôi, chi bằng vui vẻ chấp nhận hiện thực!”.
“Nhưng mà… đó là tổ điều ra án kéo dài chưa kết thúc đó!” Lý Bối Ni bĩu môi, “Thấy Lương Hoan chưa? Cái gì mà giúp đỡ phòng Quản chế chứ, rõ ràng là đuổi anh ta tới phòng Quản chế làm việc vặt mà! Đàn anh à, nếu như anh không phá được án, thì dựa vào quyền lực của đội trưởng Lưu, ngay cả việc vặt anh cũng không có mà làm đâu!”.
“Ha ha…”
Triệu Ngọc bật cười ha hả, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện: Hệ thống Kỳ Ngộ vĩ đại ơi, rốt cuộc là tôi có phải làm chuyện vặt hay không, dựa vào ngài hết đó!!
Bình luận facebook