Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-84.txt
Chương 84: PHÁ NHƯ THẾ NÀO?
Thành phố Tần Sơn, khu chung cư Long Thành Giai Uyển.
Cạch!
Tiếng cây lau nhà rơi xuống đất, người đàn ông định dùng cây lau nhà đánh lén Triệu Ngọc, lại bị Triệu Ngọc ghì vào vách tường.
Triệu Ngọc ghì rất chặt, khiến anh ta đau đớn kêu la.
“Ối, đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát! Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại đi!” Bên cạnh có một người phụ2nữ trung niên gầy gò bị dọa điếng hồn, vội vàng năn nỉ: “Tôi phối hợp, phối hợp điều tra còn không được sao? Tôi xin cậu đấy, mau thả chồng tôi ra đi!”.
“Cố ý tấn công cảnh sát, sẽ bị phạt tù 3 năm!” Triệu Ngọc bất chấp, quát lớn vào mặt người đàn ông: “Còn tôi bẻ gãy tay của ông thì được coi là tự vệ chính đáng!”.
Vừa8nói, Triệu Ngọc vừa bẻ mạnh một cái, sau khi người đàn ông kêu gào lên đau đớn thì mới nới lỏng tay.
“Đồng chí cảnh sát, chồng tôi cũng là vì tôi mà thôi, xin cậu đừng chấp ông ấy làm gì!” Người phụ nữ trung niên liên tục van xin: “Thật ra, về cái chết của chồng cũ, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi! Tôi không hiểu6tại sao các người không chịu bỏ qua chuyện này vậy?”.
Người phụ nữ trung niên trước mặt tên là Lâm Mỹ Phượng, chính là vợ của Vu Chí Căn, nạn nhân trong vụ án sát hại dã man ở khu chung cư Phú Dân năm đó! Nhiều năm sau khi Vu Chi Căn mất, chị ta đã lấy người chồng hiện tại.
Lần này Triệu Ngọc tới nhà của Lâm Mỹ Phượng,3là để điều tra sự việc năm đó Vu Chí Căn bị giết hại.
“Không phải là chúng tôi không chịu bỏ qua!” Triệu Ngọc giải thích: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, nếu đã có án giết người thì ắt phải có hung thủ! Chị cũng không muốn chồng chị chết một cách không rõ ràng đâu, đúng không?”.
“Đồng chí cảnh sát à, không giấu gì cậu!” Lâm5Mỹ Phượng lắc đầu nói: “Tôi lại hy vọng gã ta chết không rõ ràng như vậy đó! Tên Vu Chí Căn kia đáng bị chết một cách không tử tế, tất cả đều là báo ứng, là báo ứng cả đấy!”.
“Khi xưa không biết tôi bị mù con mắt nào mà lại lấy phải một kẻ khốn nạn như gã ta làm chồng!”
“Gã ta nghiện rượu, đam mê cờ bạc thì cũng đành đi! Nhưng cứ hễ uống rượu vào là đánh tôi, không phải là đánh bình thường đâu mà là đánh cho chết đó!” Nhắc lại chuyện đau lòng, nước mắt Lâm Mỹ Phượng rơi lã chã: “Cậu biết không? Tôi có thai được 3 tháng, nhưng kết quả, chính là bị tên súc sinh đó, bị tên súc sinh đó hại sảy thai, hại tôi cả đời này cũng không thể có con được nữa, cậu biết không hả? Hu hu hu...”.
Thấy người phụ nữ trước mặt khóc òa lên, Triệu Ngọc cũng bối rối không biết làm sao.
Thật ra trước khi tới đây, hắn đã xem qua lời khai chi tiết của Lâm Mỹ Phượng, cũng tìm hiểu được một số tình hình, nhưng bây giờ nghe thấy chị ta chính miệng nói ra, bản thân cũng tức giận nghiến chặt răng.
Lâm Mỹ Phượng nói không sai, đối với những loại người vô nhân tính như gã ta thì chết cũng đáng! Chết rồi thì xã hội còn bớt đi được một mối nguy hại.
Vốn dĩ, Triệu Ngọc còn chuẩn bị rất nhiều câu hỏi, nhưng giờ hắn cũng tức giận như vậy, nên quyết định đóng sổ lại đi về!
Quay lại xe, hắn còn cảm thấy ân hận, ân hận bản thân không nên lỗ mãng đến tìm người ta, lại xoáy sâu vào vết thương lòng của người ta thêm một lần nữa.
Haiz!
Nhớ lại những lời mà trước kia Trương Cảnh Phong và Lương Hoan từng nói, Triệu Ngọc càng cảm thấy tình hình khó khăn. Những vụ án cũ lâu năm như thế này, muốn phá thì quả thật vô cùng khó, nhất là đối với vụ án thảm sát hiện giờ, căn bản là không có chút manh mối nào để điều tra tiếp!
Chậc chậc..
Khó khăn như vậy, cho dù có hệ thống Kỳ Ngộ giúp đỡ thì sao chứ? Hôm nay hệ thống bốc được quẻ “Khảm Ly”, quẻ bói này nói rằng, Khảm là nước, Ly là lửa, lửa và nước không thể hòa hợp, ai đi đường nấy, là ánh hào quang hay là bóng tối, vẫn chưa thể biết được.
Rốt cuộc “Khảm” và “Ly” đại diện cho gì, Triệu Ngọc vẫn chưa hiểu hết, nhưng hôm nay không có “Đoài” và “Cấn”, chứng tỏ chuyện bất ngờ mà hôm nay mình gặp được không có liên quan tới tiền và công việc!
Đã vậy, Triệu Ngọc cũng không mơ tưởng hôm nay vụ án sẽ có gì điểm đột phá.
Ngồi trong xe, hắn suy nghĩ lại chuyện của mình một lần nữa.
Qua thời gian ngắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vết thương của hắn cũng hồi phục được 7 - 8 phần rồi, ít ra trên mặt không còn sưng tím khó coi như trước nữa.
Sau khi Bành Hân biết chuyện Triệu Ngọc bị điều chuyển đi tổ khác, cũng vô cùng tức giận, không ít lần tìm cấp trên nói chuyện. Nhưng giống như Triệu Ngọc dự đoán, các sếp rõ ràng muốn nhắm vào Triệu Ngọc cho nên cuối cùng vẫn giữ quyết định ban đầu.
Tuy nhiên, vị Trưởng phòng Dương của ban huấn luyện lại rất có nghĩa khí. Theo thông tin Triệu Ngọc nghe lỏm được, ông ấy quả thật không báo cáo chuyện Triệu Ngọc và Miêu Anh đánh nhau về phân cục. Nếu không thì có thể Triệu Ngọc sẽ ở vào hoàn cảnh tồi tệ hơn nữa.
Ngoài ra, kế hoạch bên chỗ Khương Hiểu Tình vẫn đang được tiến hành. Nhờ tài liệu và số liệu của Triệu Ngọc, cô bé đã làm xong khung sườn của ứng dụng, chắc chẳng bao lâu nữa thì có thể đưa vào sử dụng rồi! Một khi kế hoạch của hai người thành công thì tất nhiên sẽ mang về nguồn thu nhập lớn cho Triệu Ngọc!
Có điều hiện giờ đang là thời điểm Khương Hiểu Tình chuẩn bị thi vào cấp 3, Triệu Ngọc đành phải bảo cô bé đợi sau khi thi vào cấp 3 xong rồi bắt tay vào làm cũng không sao.
Ngoài ra, nhóm du côn của tên tóc vàng đi trốn xa cũng đã dần dần trở về hẻm Ngọc Khê. Anh chàng thư sinh Hách Gia Tuấn quả nhiên là kẻ lắm tiền, không hề quan tâm tới chút tiền lẻ, cho nên không đi tìm đám rác rưởi bọn họ.
Triệu Ngọc nghĩ, đám tóc vàng này trông có vẻ lông bông, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì cũng khá nghe lời, sau này nếu có giao dịch thích hợp thì giao cho bọn chúng làm cũng là một ý hay.
Chậc chậc...
Gạt bỏ những suy nghĩ này sang một bên, Triệu Ngọc tập trung tới vụ án thảm sát kia. Hiện giờ mọi thứ của hắn đều tốt, chỉ thiếu một vụ án nữa thôi! Nếu như có thể phá được vụ án này, tiền và danh tiếng thì không nói, nhưng ít nhất sẽ khiến cho Lưu Trường Hổ tức tới điên lên.
Nhưng mà... phá thế nào đây?
Vụ án ở khu chung cư Phú Dân này thật sự có quá ít manh mối. Ngoài mấy tấm hình và một xấp biên bản vụ án ra, thì hầu như là không còn chứng cứ gì khác.
Khó mà tưởng tượng được, hung thủ giết hại nạn nhân một cách dã man như vậy, mà ở hiện trường lại không có lấy một vết chân hay một dấu vân tay! Rốt cuộc hung thủ là ai chứ?
Cảm giác giống như lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án, Triệu Ngọc hễ nhìn thấy mấy tấm hình máu me thì lại bất giác nghĩ tới vợ của nạn nhân.
Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác cái chết của nạn cho có liên quan tới vợ gã ta! Nếu không thì tại sao gã ta kiểm soát vợ mình chặt như vậy, mà ngay đúng ngày gã ta chết thì vợ lại không có nhà chứ?
Không chỉ không có nhà, mà hơn nữa là chị ta còn có đầy đủ chứng cứ vắng mặt, tất cả mọi chuyện cứ như được sắp đặt kỹ càng vậy.
Nhưng mà trên biên bản lại ghi một cách rõ ràng rằng khi đó, cảnh sát đã điều tra tất tần tật về Lâm Mỹ Phượng, nhưng không có chút nghi vấn nào. Trên biên bản còn nói, khi đó tâm thần Lâm Mỹ Phượng không được bình thường, thậm chí, bác sĩ tâm thần còn cấp cho chị ta một chứng nhận chuẩn đoán. Trong trạng thái tinh thần suy sụp như vậy, ngay cả khả năng tự chăm sóc mình Lâm Mỹ Phượng còn không có, thì làm sao có liên quan tới cái chết của chồng mình được.
Hơn nữa, Lâm Mỹ Phượng không xinh đẹp cũng không giàu có, nếu như nói giết người vì tình hay vì tiền thì cũng không đúng, kiểu gì cũng thấy vô tội!
Chân tướng của vụ án... rốt cuộc là như thế nào?
Ai ngờ, chính vào lúc Triệu Ngọc đang tập trung suy nghĩ về vụ án thì chuông điện thoại vang lên. Điện thoại mới đã được Triệu Ngọc đổi nhạc chuông, vẫn là bài hát cũ rích kia.
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Triệu Ngọc mở điện thoại lên, đột nhiên mở to mắt, hắn không ngờ được cuộc điện thoại này là do Diêu Giai gọi đến.
Thành phố Tần Sơn, khu chung cư Long Thành Giai Uyển.
Cạch!
Tiếng cây lau nhà rơi xuống đất, người đàn ông định dùng cây lau nhà đánh lén Triệu Ngọc, lại bị Triệu Ngọc ghì vào vách tường.
Triệu Ngọc ghì rất chặt, khiến anh ta đau đớn kêu la.
“Ối, đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát! Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại đi!” Bên cạnh có một người phụ2nữ trung niên gầy gò bị dọa điếng hồn, vội vàng năn nỉ: “Tôi phối hợp, phối hợp điều tra còn không được sao? Tôi xin cậu đấy, mau thả chồng tôi ra đi!”.
“Cố ý tấn công cảnh sát, sẽ bị phạt tù 3 năm!” Triệu Ngọc bất chấp, quát lớn vào mặt người đàn ông: “Còn tôi bẻ gãy tay của ông thì được coi là tự vệ chính đáng!”.
Vừa8nói, Triệu Ngọc vừa bẻ mạnh một cái, sau khi người đàn ông kêu gào lên đau đớn thì mới nới lỏng tay.
“Đồng chí cảnh sát, chồng tôi cũng là vì tôi mà thôi, xin cậu đừng chấp ông ấy làm gì!” Người phụ nữ trung niên liên tục van xin: “Thật ra, về cái chết của chồng cũ, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi! Tôi không hiểu6tại sao các người không chịu bỏ qua chuyện này vậy?”.
Người phụ nữ trung niên trước mặt tên là Lâm Mỹ Phượng, chính là vợ của Vu Chí Căn, nạn nhân trong vụ án sát hại dã man ở khu chung cư Phú Dân năm đó! Nhiều năm sau khi Vu Chi Căn mất, chị ta đã lấy người chồng hiện tại.
Lần này Triệu Ngọc tới nhà của Lâm Mỹ Phượng,3là để điều tra sự việc năm đó Vu Chí Căn bị giết hại.
“Không phải là chúng tôi không chịu bỏ qua!” Triệu Ngọc giải thích: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, nếu đã có án giết người thì ắt phải có hung thủ! Chị cũng không muốn chồng chị chết một cách không rõ ràng đâu, đúng không?”.
“Đồng chí cảnh sát à, không giấu gì cậu!” Lâm5Mỹ Phượng lắc đầu nói: “Tôi lại hy vọng gã ta chết không rõ ràng như vậy đó! Tên Vu Chí Căn kia đáng bị chết một cách không tử tế, tất cả đều là báo ứng, là báo ứng cả đấy!”.
“Khi xưa không biết tôi bị mù con mắt nào mà lại lấy phải một kẻ khốn nạn như gã ta làm chồng!”
“Gã ta nghiện rượu, đam mê cờ bạc thì cũng đành đi! Nhưng cứ hễ uống rượu vào là đánh tôi, không phải là đánh bình thường đâu mà là đánh cho chết đó!” Nhắc lại chuyện đau lòng, nước mắt Lâm Mỹ Phượng rơi lã chã: “Cậu biết không? Tôi có thai được 3 tháng, nhưng kết quả, chính là bị tên súc sinh đó, bị tên súc sinh đó hại sảy thai, hại tôi cả đời này cũng không thể có con được nữa, cậu biết không hả? Hu hu hu...”.
Thấy người phụ nữ trước mặt khóc òa lên, Triệu Ngọc cũng bối rối không biết làm sao.
Thật ra trước khi tới đây, hắn đã xem qua lời khai chi tiết của Lâm Mỹ Phượng, cũng tìm hiểu được một số tình hình, nhưng bây giờ nghe thấy chị ta chính miệng nói ra, bản thân cũng tức giận nghiến chặt răng.
Lâm Mỹ Phượng nói không sai, đối với những loại người vô nhân tính như gã ta thì chết cũng đáng! Chết rồi thì xã hội còn bớt đi được một mối nguy hại.
Vốn dĩ, Triệu Ngọc còn chuẩn bị rất nhiều câu hỏi, nhưng giờ hắn cũng tức giận như vậy, nên quyết định đóng sổ lại đi về!
Quay lại xe, hắn còn cảm thấy ân hận, ân hận bản thân không nên lỗ mãng đến tìm người ta, lại xoáy sâu vào vết thương lòng của người ta thêm một lần nữa.
Haiz!
Nhớ lại những lời mà trước kia Trương Cảnh Phong và Lương Hoan từng nói, Triệu Ngọc càng cảm thấy tình hình khó khăn. Những vụ án cũ lâu năm như thế này, muốn phá thì quả thật vô cùng khó, nhất là đối với vụ án thảm sát hiện giờ, căn bản là không có chút manh mối nào để điều tra tiếp!
Chậc chậc..
Khó khăn như vậy, cho dù có hệ thống Kỳ Ngộ giúp đỡ thì sao chứ? Hôm nay hệ thống bốc được quẻ “Khảm Ly”, quẻ bói này nói rằng, Khảm là nước, Ly là lửa, lửa và nước không thể hòa hợp, ai đi đường nấy, là ánh hào quang hay là bóng tối, vẫn chưa thể biết được.
Rốt cuộc “Khảm” và “Ly” đại diện cho gì, Triệu Ngọc vẫn chưa hiểu hết, nhưng hôm nay không có “Đoài” và “Cấn”, chứng tỏ chuyện bất ngờ mà hôm nay mình gặp được không có liên quan tới tiền và công việc!
Đã vậy, Triệu Ngọc cũng không mơ tưởng hôm nay vụ án sẽ có gì điểm đột phá.
Ngồi trong xe, hắn suy nghĩ lại chuyện của mình một lần nữa.
Qua thời gian ngắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vết thương của hắn cũng hồi phục được 7 - 8 phần rồi, ít ra trên mặt không còn sưng tím khó coi như trước nữa.
Sau khi Bành Hân biết chuyện Triệu Ngọc bị điều chuyển đi tổ khác, cũng vô cùng tức giận, không ít lần tìm cấp trên nói chuyện. Nhưng giống như Triệu Ngọc dự đoán, các sếp rõ ràng muốn nhắm vào Triệu Ngọc cho nên cuối cùng vẫn giữ quyết định ban đầu.
Tuy nhiên, vị Trưởng phòng Dương của ban huấn luyện lại rất có nghĩa khí. Theo thông tin Triệu Ngọc nghe lỏm được, ông ấy quả thật không báo cáo chuyện Triệu Ngọc và Miêu Anh đánh nhau về phân cục. Nếu không thì có thể Triệu Ngọc sẽ ở vào hoàn cảnh tồi tệ hơn nữa.
Ngoài ra, kế hoạch bên chỗ Khương Hiểu Tình vẫn đang được tiến hành. Nhờ tài liệu và số liệu của Triệu Ngọc, cô bé đã làm xong khung sườn của ứng dụng, chắc chẳng bao lâu nữa thì có thể đưa vào sử dụng rồi! Một khi kế hoạch của hai người thành công thì tất nhiên sẽ mang về nguồn thu nhập lớn cho Triệu Ngọc!
Có điều hiện giờ đang là thời điểm Khương Hiểu Tình chuẩn bị thi vào cấp 3, Triệu Ngọc đành phải bảo cô bé đợi sau khi thi vào cấp 3 xong rồi bắt tay vào làm cũng không sao.
Ngoài ra, nhóm du côn của tên tóc vàng đi trốn xa cũng đã dần dần trở về hẻm Ngọc Khê. Anh chàng thư sinh Hách Gia Tuấn quả nhiên là kẻ lắm tiền, không hề quan tâm tới chút tiền lẻ, cho nên không đi tìm đám rác rưởi bọn họ.
Triệu Ngọc nghĩ, đám tóc vàng này trông có vẻ lông bông, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì cũng khá nghe lời, sau này nếu có giao dịch thích hợp thì giao cho bọn chúng làm cũng là một ý hay.
Chậc chậc...
Gạt bỏ những suy nghĩ này sang một bên, Triệu Ngọc tập trung tới vụ án thảm sát kia. Hiện giờ mọi thứ của hắn đều tốt, chỉ thiếu một vụ án nữa thôi! Nếu như có thể phá được vụ án này, tiền và danh tiếng thì không nói, nhưng ít nhất sẽ khiến cho Lưu Trường Hổ tức tới điên lên.
Nhưng mà... phá thế nào đây?
Vụ án ở khu chung cư Phú Dân này thật sự có quá ít manh mối. Ngoài mấy tấm hình và một xấp biên bản vụ án ra, thì hầu như là không còn chứng cứ gì khác.
Khó mà tưởng tượng được, hung thủ giết hại nạn nhân một cách dã man như vậy, mà ở hiện trường lại không có lấy một vết chân hay một dấu vân tay! Rốt cuộc hung thủ là ai chứ?
Cảm giác giống như lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án, Triệu Ngọc hễ nhìn thấy mấy tấm hình máu me thì lại bất giác nghĩ tới vợ của nạn nhân.
Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác cái chết của nạn cho có liên quan tới vợ gã ta! Nếu không thì tại sao gã ta kiểm soát vợ mình chặt như vậy, mà ngay đúng ngày gã ta chết thì vợ lại không có nhà chứ?
Không chỉ không có nhà, mà hơn nữa là chị ta còn có đầy đủ chứng cứ vắng mặt, tất cả mọi chuyện cứ như được sắp đặt kỹ càng vậy.
Nhưng mà trên biên bản lại ghi một cách rõ ràng rằng khi đó, cảnh sát đã điều tra tất tần tật về Lâm Mỹ Phượng, nhưng không có chút nghi vấn nào. Trên biên bản còn nói, khi đó tâm thần Lâm Mỹ Phượng không được bình thường, thậm chí, bác sĩ tâm thần còn cấp cho chị ta một chứng nhận chuẩn đoán. Trong trạng thái tinh thần suy sụp như vậy, ngay cả khả năng tự chăm sóc mình Lâm Mỹ Phượng còn không có, thì làm sao có liên quan tới cái chết của chồng mình được.
Hơn nữa, Lâm Mỹ Phượng không xinh đẹp cũng không giàu có, nếu như nói giết người vì tình hay vì tiền thì cũng không đúng, kiểu gì cũng thấy vô tội!
Chân tướng của vụ án... rốt cuộc là như thế nào?
Ai ngờ, chính vào lúc Triệu Ngọc đang tập trung suy nghĩ về vụ án thì chuông điện thoại vang lên. Điện thoại mới đã được Triệu Ngọc đổi nhạc chuông, vẫn là bài hát cũ rích kia.
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Triệu Ngọc mở điện thoại lên, đột nhiên mở to mắt, hắn không ngờ được cuộc điện thoại này là do Diêu Giai gọi đến.
Bình luận facebook