• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (61 Viewers)

  • Chương 873: Tôi tên là Vu Kiệt (2)

Lưỡi dao được nâng lên rồi.

Dưới cơn mưa nặng hạt.

Trước mặt tất cả đệ tử con cháu của nhà họ Thường.

Trước ánh mắt kinh ngạc của những võ giả nhà họ Thường đang cầm chuôi kiếm đứng trước mặt, Vu Kiệt gầm lên một tiếng rồi hất con dao ra.

Con dao bầu rơi xuống đất.

Đột nhiên, khí thế chưa từng có này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.

Đây…đây có còn là người không?

"Sao…sao hắn làm được vậy? Không đau sao? Lưỡi dao gần như cắt đến tận xương rồi. Tại sao sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy? Hắn điên rồi sao?"

"Tên này…hắn…hắn"

"…"

Tất cả mọi người đều bị sốc đến mức không nói được lời nào, ngây người tại chỗ.

Dùng lòng bàn tay, mà còn chỉ với một tay, trực tiếp chạm vào lưỡi dao sắc bén, sau đó nâng lên, đây thật sự là đang tự tìm đường chết, lẽ nào hắn không sợ lưỡi dao cắt đứt lòng bàn tay của hắn sao?

Có người hỏi như vậy, nhưng không dám hỏi thành tiếng.

Bởi vì…

Bọn họ không dám!

Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt hung tợn lúc này của Vu Kiệt.

Đó là ánh mắt mà chỉ có những người quanh năm luôn đối mặt với những khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, đã từng chứng kiến sự tàn khốc của thế giới, trải qua khoảng thời gian địa ngục mà người thường không thể chịu đựng được.

Hỏi dám hay không?

Đáp…sao lại không dám?

Năm năm trước, đối mặt với ba mươi tên lính đánh thuê có tài bắn tỉa đứng đầu, nhưng anh vẫn dám một mình vượt biên chiến đấu!

Để có được Tâm Liên, dẫu biết rằng bên ngoài kinh thành có năm ngàn người từ hai đại giới đã chuẩn bị kế hoạch bao vây anh, nhưng anh vẫn dám một mình bước vào nội địa, một mình nghênh chiến Thiên Thần Điện.

Tại chùa Hàn Sơn, vì Dương Cẩm Tú, vì người phụ nữ mà anh yêu thương, anh đã dám dùng sức mạnh của người thường để chiến đấu với Tứ Đại Thánh Tử!

Còn bây giờ, chẳng qua chỉ là một đám võ giả tiểu kình thuộc nhà họ Thường, gia tộc hạng ba nhỏ bé, hỏi anh có dám không?

Có tư cách gì mà hỏi chứ?

Vu Kiệt nhìn chòng chọc về phía chưởng môn Liễu Diệp tông, quay người lại, giọng thì thào như sấm nói: "Ông có thể trấn áp cảnh giới của tôi, nhưng ông không trấn áp được tâm của tôi đâu"

“Không phải các người muốn giết tôi sao? Giết đi!”

Giọng nói tuy nhỏ nhưng trong bầu không khí im lặng này vẫn có thể lọt vào tai mỗi người rõ ràng từng chữ.

Năm cường giả phong thánh nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ khó coi.

Đây là đang khiêu khích!

Đối với bọn họ mà nói.

Lúc sắp chết còn dám ngông cuồng như vậy, thật sự không hề xem bọn họ ra gì.

Chưởng môn Liễu Diệp tông lạnh lùng hừ một tiếng: "Ranh con, mày thật sự tưởng rằng tu đạo năm năm có thể đột phá lên cảnh giới hóa kình thì có thể không xem ai ra gì sao? Mày tưởng mày là ai chứ?"

“Mày có tin bây giờ tao sẽ giết chết mày không?”

Chưởng môn Thiên Sơn vội vàng ngăn cản: "Bây giờ mà giết hắn thì sớm quá, bổn tọa muốn giày vò hắn thêm nữa!"

Dứt lời, ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén, trong nháy mắt đã chộp lấy thanh kiếm của một người hầu nhà họ Thường đang đứng phía sau, hướng về phía cọc gỗ đang trói Ngô Tiểu Phàm.

“Phặp!”

Thanh trường kiếm đâm xuyên qua mắt cá chân của Ngô Tiểu Phàm, lưỡi kiếm bốc cháy.

“A…”

Ngô Tiểu Phàm kêu lên vô cùng đau đớn, máu từ vết thương ở mắt cá chân chảy ào ào về phía ngọn lửa.

Ngọn lửa nuốt máu tươi giống như được ai đó khích lệ, càng lúc càng bùng cháy dữ dội.

Vu Kiệt nhíu mày: "Ai làm…thì người ấy chịu!"

“Tôi ở đây, các người muốn giết cứ giết!”

“Là thánh nhân lại ra tay với một người thường, ông không biết nhục sao?”

Chưởng môn Thiên Sơn cười nói: "Thể diện của tao và Giang Hồ Truyền Thừa đã bị sư phụ Diệp Lâm của mày chà đạp dưới chân từ hai mươi năm trước rồi. Hai mươi năm rồi, tròn hai mươi năm, mày hỏi tao không biết nhục sao, thể diện của tao đã mất từ lâu rồi!"

"Người ta nói con không dạy dỗ lỗi tại cha, một ngày làm thầy thì cả đời cũng là thầy. Mày nên cảm ơn sư phụ của mày, hôm nay, tao phải tính sổ tất cả những nỗi nhục mà tao và Giang Hồ Truyền Thừa đã chịu đựng suốt hai mươi năm qua, đều tính lên người mày hết”.

"Mày hỏi bổn tọa ra tay với một người thường, không biết nhục sao. Bây giờ tao sẽ nói cho mày biết, nhục hay không, không liên quan gì đến tao cả. Bổn tọa chỉ cần mày chết, không phải mày rất lo lắng cho cô gái này sao? Bây giờ bổn tọa sẽ cho mày một cơ hội, có thể đi đến trước mặt bổn tọa, bổn tọa sẽ tha cho cô ta!"

“Mày…dám không?”

Dám không?

Âm thanh vang vọng đọng lại phía chân trời.

Từng làn sóng dư âm ẩn hiện trong mây, bay trong gió.

Dưới cơn mưa xối xả, người Vu Kiệt bê bết máu, trước mặt anh là một con đường đầy đá sỏi không bằng phẳng. Dọc theo cây đao chặt củi và một thi thể không đầu trước mặt, đi thẳng về phía trước rồi băng qua hai hàng võ giả của nhà họ Thường, sau đó đến một cây cầu dài.

Qua một trăm mét nữa sẽ đến trước mặt ông ta.

Đi được một trăm năm mươi mét liền có thể cứu Ngô Tiểu Phàm.

Giao dịch này.

“Không lỗ!”

Khóe miệng Vu Kiệt nhếch lên, anh đưa tay trái ra ôm lấy vai phải của mình, máu chảy dài trên các ngón tay, một lần nữa nhuộm đỏ bàn tay trái của anh.

Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, huống hồ là…ơn cứu mạng!

Ông Ngô Lãnh là một người tốt, rất thương cháu gái Ngô Tiểu Phàm, ông ta không chỉ cứu anh mà còn tận tâm chăm sóc anh suốt một tuần, vì cứu anh ông ta còn lấy cả những dược liệu quý cất giấu ở dưới đáy rương để trị liệu cho anh. Ân tình này, cả đời cũng không trả nổi.

Ngô Tiểu Phàm là một cô gái vô tư, nói năng chua ngoa sắc bén nhưng tâm rất lương thiện, tuy hơi nổi loạn nhưng lại có một trái tim nhân hậu và trong sáng, luôn nói những lời đanh đá nhưng khi nguy cấp sẽ dùng hết sức lực của mình để giúp đỡ người khác, mà năm nay cô gần như chỉ mới hai mươi tuổi, một cô gái như vậy có vẻ bằng tuổi Tiểu Vũ.

Cho nên…

Không có gì phải do dự cả.

Vu Kiệt bước đi bước đầu tiên, ánh mắt kiên định.

Thân thể anh vừa lắc lư, vừa vững vàng như nâng một ngọn núi.

Đúng lúc này, một tên nhóc nhà họ Thường lập tức phản ứng, hắn giơ cây gậy gỗ trong tay lên, lao tới, đánh về phía đầu gối của Vu Kiệt!

“Bộp!”

Tiếng vang rất lớn.

Gậy gỗ gãy rồi.

Vu Kiệt ngã rạp xuống, trán đập xuống đất, tạo thành vết thương loang lổ máu, một trận đau như lửa đốt cháy bừng bừng trong xương chân anh.

Ông cụ nhà họ Thường cười hài lòng.

Năm cường giả phong thánh nhìn chằm chằm về phía Vu Kiệt cười vui vẻ như đang xem kịch.

Mày qua đây đi?

Qua đi!

Qua rồi!

Vu Kiệt dùng tay trái chống xuống nền đất, chịu đựng cơn đau nhức đang bừng bừng ở xương chân và vai, cả người loạng choạng co đầu gối lên, sau đó quỳ một gối, chống đất đứng dậy.

Anh không quay đầu.

Không nhìn về phía tên đệ tử của nhà họ Thường đã dùng gậy gỗ đánh anh.

Thay vào đó, anh lại tiếp tục lê cái chân bị thương kia tiến về phía trước.

Anh phải đi!

Đi đến trước mặt chưởng môn Thiên Sơn, đến để xem ông ta rốt cuộc có biết nhục hay không.

"Cho dù trước mặt là vực thẳm, tôi cũng phải đến trước mặt ông ta!"

"Bởi vì tôi còn sống, chính là may mắn lớn nhất".

"Đời này, tôi chưa làm được việc gì lớn, cũng chưa làm chuyện gì khiến tôi phải hối tiếc. Bố Vu mẹ Vu đã dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người, nhưng đến bây giờ, để lại ấn tượng sâu sắc nhất là bài thơ do ông nội dạy cho tôi!"

"Ông nội nói, đây là tổ huấn của nhà họ Lý, là đức hạnh giúp nhà họ Lý phát triển hưng thịnh cho đến ngày nay, là đạo lý mà nhà họ Lý chúng tôi theo đó để làm người".

"Sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng!"

"Sống thì phải sống cho tử tế, không làm những chuyện khiến bản thân mình hối hận, vì nước, vì dân, vì mình, vì người thân, hãy đi theo con đường của mình chọn, bước đi bằng đôi chân của chính mình, đường đường chính chính mà đi, cho dù đối mặt với cái chết, cũng phải giống như một người đàn ông, thẳng lưng, ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước".

"Tôi rất thích bài thơ này".

“Tôi tên Vu Kiệt!”

“Vu trong Vu Lan, Kiệt trong hào kiệt!”

“Năm lão già vô liêm sỉ kia!”

"Ông đây…đến rồi! "

"…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom