• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-463

Chương 464: Tôi sẽ không quấn lấy anh nữa




80174.png

80174_2.png
Một câu nói thành công làm Phó Cẩm Hành biến sắc.



“Im miệng cho tôi! Mộ Kính Nhất, đừng tưởng trong tay anh có thứ chúng tôi muốn là anh có thể muốn làm gì thì làm! Nếu như để tôi nghe thấy bất cứ lời gì làm người ta buồn nôn từ miệng anh nữa...”



Vế còn lại không cần hắn nói tiếp, chắc chắn Mộ Kính Nhất cũng có thể hiểu.



“Nóng tính thế, thật không giống Phó Cẩm Hành tiếng tăm lừng lẫy.”



Mộ Kính Nhất lui về phía sau một bước, cong khóe miệng lên, giọng khiêu khích.



“Đừng cãi nhau nữa! Mộ Kính Nhất, đừng phí lời nữa, đưa thuốc cho tôi!”



Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh cau mày lại, hung dữ giục.



Đồng3thời, cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, dịu giọng trấn an: “Không sao, thuốc này nhất định phải uống lúc bụng đói mới được, em uống thuốc trước sau đó sẽ ăn sáng.”



Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt Phó Cẩm Hành mới hơi dịu đi.



“Chậc chậc.” Mộ Kính Nhất nhìn gương mặt tái nhợt của Mạnh Tri Ngư, nửa đùa nửa nghiêm túc oán trách: “Cô nói với cái giọng gì thế, hơi bị phân biệt đối xử rồi đấy! Người không ngủ không nghỉ là tôi đấy...”



Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn đến gần, nhét lọ thuốc nhỏ trong tay vào tay Mạnh Tri Ngư.



Mộ Kính Nhất cúi xuống, môi gần như dán lên tai2cô, giọng cực thấp, gần như thầm thì: “Có cái gì mà sợ, tôi dùng máu của cô và Tỉnh Tỉnh làm hóa nghiệm đan xen hai lần, kết quả đều giống nhau. Tôi nắm chắc chín mươi phần trăm về thuốc giải này. Còn mười phần trăm còn lại...”



Hắn dừng lại, hình như cũng đang cân nhắc xem phải biểu đạt thế nào.



“Mọi thứ đều không có tuyệt đối, với tính khí của cô thì càng không.”



Nhưng Mạnh Tri Ngư lại hiểu lầm ý hắn, cô thở dài một hơi, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ run, dường như đang nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay.



“Cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh nữa,1tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi. Tôi chỉ thử lần này thôi, anh có thể yên tâm rồi.”



Cô cười khổ, chậm rãi nói.



Mộ Kính Nhất hơi khựng lại, lúc này mới đứng thẳng lên.



Hắn biết, cô hiểu sai ý mình rồi.



Hắn vốn muốn trấn an cô, bảo cô không cần căng thẳng, mình đã xác định nhiều lần rồi.



Có điều Mộ Kính Nhất tuyệt đối không thể nói như vậy.



“Tôi nói lời sẽ giữ lời.”



Thấy mãi mà hắn không lên tiếng, Mạnh Tri Ngư lại khàn giọng nhấn mạnh một lần.



Nói xong, cô có chút căng thẳng hít sâu một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể khiến hô hấp1của mình ổn định hơn.



So với Mạnh Tri Ngư, Mộ Kính Nhất càng có lòng tin với thuốc giải của mình hơn.



Nhưng cứ nghĩ đến lời cô vừa nói, sau này tuyệt đối sẽ không quấn lấy mình nữa, hắn lại cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, như có từng cơn gió thổi vào.



“Tùy cô.”



Mộ Kính Nhất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tùy cô nghĩ sao thì nghĩ, hắn và Phó Cẩm Hành là kẻ địch trời sinh, mình cần gì phải quan tâm xem người phụ nữ của kẻ địch nghĩ gì?



Cứu người đã là hắn phá lệ rồi, nếu như là trước kia thì tuyệt đối không thể nào.



Thật là nực cười, Mộ Kính Nhất chỉ biết hại người,1sao còn biết cứu người?



Chẳng trách Rand lại phản ứng mãnh liệt như vậy, ở trong mắt hắn, nhất định người phụ nữ phương Đông này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì anh trai mình mới rồi nên mới khiến hắn làm ra hành động như vậy!



“Uống thuốc trước đi! Nhưng mà tôi nói trước, nếu cô cảm thấy uống xong là mắt có thể sáng lại ngay thì cô sớm bỏ cái suy nghĩ này đi. Nếu như độ nhạy với ánh sáng cao, nhãn cầu có phản ứng nhất định với kích thích bên ngoài, vậy thì coi như thành công, có thể cho con gái cô uống. Còn lúc nào có thể khôi phục thị lực hoàn toàn thì cần thời gian, thậm chí còn cần vận may.”



Vốn dĩ Mộ Kính Nhất không muốn nói ra lời làm người ta thất vọng thế này sớm.



Nhưng nghĩ lại thì nếu như không nói tình hình thực tế, cho dù Mạnh Tri Ngư không thất vọng, có khi Phó Cẩm Hành ở bên cạnh cũng nghĩ là mình không dốc hết sức.



“Tôi biết rồi. Nào, uống nước đi.”



Phó Cẩm Hành mãi không nói gì bê một cốc nước nhiệt độ vừa phải đặt vào trong tay Mạnh Tri Ngư, lại sờ má cô, dịu giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ ở bên em.”



Cô gật đầu, đổ một viên thuốc ra, uống nước ấm.



Biết rõ dược liệu không thể có hiệu quả nhanh như vậy, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn thẳng người lên, ngồi ở trên giường, giống như đang đợi thứ gì.



Mộ Kính Nhất không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Tôi nói với cô thế mà cô quên nhanh vậy à? Đánh răng rửa mặt ăn sáng đi, cho dù cô ngồi đây đợi cũng không đợi được cái gì đâu.”



Hắn quay người đi đến cửa phòng bệnh, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Đầu bù tóc rối mặt bẩn, lôi tha lôi thôi, khó coi chết đi được....”



Tuy Mộ Kính Nhất nói nhỏ, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn nghe thấy, người phụ nữ nào lại muốn nghe thấy lời này chứ, cô tức giận giơ tay quờ quạng, vớ được đến cái gối liền ném về phía Mộ Kính Nhất.



Nhưng hắn như có mắt sau gáy, hơi tránh ra, cái gối rơi xuống đất.



Đợi Mộ Kính Nhất đi rồi, Mạnh Tri Ngư mới nguôi giận.



“Đợi em khỏi rồi, em nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!”



Cô siết tay lại, vẻ mặt giận dữ.



Phó Cẩm Hành liếc cô một cái, ánh mặt trời buổi sáng khiến gương mặt Mạnh Tri Ngư như tỏa sáng, gần như trong suốt, hắn tham lam nhìn cô, không nói một lời.



Bên Tập đoàn Minh Thị nhanh chóng truyền ra tin tức mới...



Trước lúc đó, Minh Đạt vô cùng tức giận vì hành động không từ mà biệt của Minh Duệ Viễn.



Nhưng sau bốn mươi phút nói chuyện trong phòng làm việc, lúc đi ra, sắc mặt bọn họ đã tốt hơn nhiều.



Không ai biết bọn họ đã nói cái gì, ngay cả trợ lý của hai người cũng hoàn toàn không biết.



Chiều hôm đó, hệ thống nội bộ của Tập đoàn công bố bổ nhiệm nhân sự mới: Minh Duệ Viễn đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc Tập đoàn Minh Thị.



Tin này vừa được truyền ra, ai nấy đều xôn xao.



Cậu nhóc này còn chưa tròn mười tám tuổi lại trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người?



Phải biết, lòng phòng bị của Minh Đạt rất mạnh, ông ta chưa bao giờ thiết lập chức vị phó Chủ tịch, Giám đốc chấp hành gì cả, phía dưới ông ta, chức vị cao nhất cũng chính là Tổng Giám đốc.



Cũng có một số người phụ trách ở các ngành không phục, muốn đi tìm Minh Đạt tranh luận phải trái, nhưng đều bị trợ lý của ông ta chặn lại.



“Minh tổng nói rồi, nếu như các vị cảm thấy ở Minh Thị không vui, có thể tìm nơi khác, ông ấy tuyệt đối không ngăn cản, còn bồi thường nhiều nữa.”



Trợ lý của Minh Đạt đi ra, ôn hòa nói.



Nhưng lời anh ta nói ra lại không hề nhã nhặn.



Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, có hai người thật sự không nuốt nổi cục tức này, lại cảm thấy mất mặt trước mặt cấp dưới, dứt khoát đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức.



Còn những người khác, bọn họ suy nghĩ một chút, vẫn ai về chỗ nấy, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.



Mặc dù Minh Duệ Viễn mới nhậm chức, nhưng không hề cần công trạng như dự liệu.



Người bên dưới lo lắng bất an hai ngày, dần dần nghĩ thông suốt, dù sao cũng là một thằng nhóc, nếu Minh Đạt thật sự giao hạng mục gì cho cậu ta, vậy mới là lạ.



Trên danh nghĩa mà thôi, mọi người hiểu rồi, trước kia làm việc thế nào thì bây giờ cứ làm việc như vậy là được.



Lúc Lạc Tuyết nói tin tức thu thập được với Phó Cẩm Hành, cô thấy sếp mình không hề có vẻ mặt kinh ngạc chút nào.



“Thật không ngờ, cậu ta mới chỉ là một đứa bé thôi.”



Cô lắc đầu, nhẹ giọng cảm khái.



“Đúng vậy, một đứa bé tâm địa gian trá.”



Phó Cẩm Hành sờ cằm, cười lạnh, nhìn về phía xa, có chút lơ đãng.



“Bên Cẩm Thiêm thế nào rồi?”



Từ khi hắn đuổi Phó Cẩm Thiêm và người phụ nữ kia đi cũng được hơn nửa tháng rồi, từ đó đến nay vẫn chưa nghe được tin tức gì.



Lạc Tuyết nghiêm mặt nói: “Giám đốc Phó đã bắt đầu chính thức đi làm rồi, cô Vương là trợ lý của anh ta, tạm thời không có tin tức gì đặc biệt, chỉ là nghe nói anh ta đã đuổi hai nhân viên một cách qua loa, tôi đoán cũng là vì cảnh cáo.”



“Làm nhân viên tiêu thụ, trong tay có mấy đồng tiền, cũng không có gì ghê gớm cả. Cậu ta vội vàng lập uy tín như vậy, sợ là sẽ mất lòng người, kệ cậu ta đi.” Phó Cẩm Hành dửng dưng nói.



“Đúng vậy, tôi nghe nói thật ra thì không nhiều tiền, chỉ có mấy trăm tệ phí giao thông mà thôi.” Lạc Tuyết khẽ nhíu mày.



Xem ra, Phó Cẩm Thiêm thật sự tức giận vì thất bại trước đó, bắt đầu trút giận lên cấp dưới rồi.



Anh ta muốn bắt chước thủ đoạn cứng rắn của Phó Cẩm Hành, không phải là không được, nhưng thời cơ không đúng, cũng không nắm vững tinh hoa, sớm muộn cũng ăn quả đắng.



Trên thế giới này, Phó Cẩm Hành vĩnh viễn chỉ có một.



Bất cứ ai muốn bắt chước hắn đều không thể nào làm được.



“Minh Đạt biết Minh Duệ Viễn không phải là con trai ruột của mình, không đời nào lại giao công ty cho cậu ta thật, chỉ là lợi dụng cậu ta mà thôi. Đáng tiếc tuổi cậu ta quá nhỏ, chút khôn vặt kia hoàn toàn không đủ để đối đầu với Minh Đạt.”



Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, tâm trạng phức tạp nói ra quan điểm của mình.



“Lợi dụng là đương nhiên, nhưng mà... khôn vặt...”



Phó Cẩm Hành cười, không nói gì nữa.



Có lẽ theo Minh Duệ Viễn thấy, cậu ta chỉ mong tất cả mọi người đều nghĩ là cậu ta chỉ khôn vặt.



“Được rồi, tôi phải đến bệnh viện đây, cô đi làm đi.”



Phó Cẩm Hành đứng dậy, cầm áo khoác lên, bước ra khỏi phòng làm việc.



Kết quả, hắn vẫn chưa đi đến thang máy thì đã nghe thấy Lạc Tuyết đuổi theo từ phía sau: “Xin chờ một chút, anh Phó! Lễ tân gọi điện thoại tới nói có một người tên là cô Bạch muốn gặp anh! Cô ấy nói mình là bạn gái của Giám đốc Phó, cho nên bên lễ tân cũng không dám sơ suất...”



Bạch Hải Đường?



Cô ấy tới làm gì?



Chẳng lẽ là vì chuyện của Phó Cẩm Thiêm mà khởi binh hỏi tội à?



Cũng tốt, nghe xem rốt cuộc cô gái này muốn nói gì với mình.



Nghĩ như vậy, Phó Cẩm Hành không quay đầu lại nói với Lạc Tuyết: “Cô chuyển lời tới cô Bạch, bảo cô ấy đợi tôi ở quán cà phê tầng một, tôi sẽ xuống ngay.”



Nói xong, hắn đi thẳng vào thang máy.



Năm phút sau, Phó Cẩm Hành gặp được Bạch Hải Đường ở trong quán cà phê.



Mắt cô vẫn còn sưng đỏ, trông đã tiều tụy đi rất nhiều.



Phó Cẩm Hành cau mày, ngồi xuống đối diện Bạch Hải Đường.



“Cô Bạch, đã lâu không gặp.”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom