• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-464

Chương 465: Đến cầu xin tha thứ




80175.png

80175_2.png
“Anh Phó.”



Hai tay cô cầm một cốc cà phê nóng, cúi người, giọng mang theo âm mũi đặc sệt.



Phó Cẩm Hành ngồi xuống, không cần hắn nói gì, phục vụ trong quán cà phê đã bê một ly mocha đến.



“Xin lỗi, đột nhiên làm phiền anh...”



Bạch Hải Đường trước giờ kiêu ngạo không biết tại sao lại có thái độ kính cẩn, thậm chí có thể nói mang chút nhún nhường, làm Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng không quen.



“Hải Đường.”



Hắn hơi do dự một chút, cũng sửa lại cách gọi: “Cô không để ý tôi gọi cô như vậy chứ?”



Bạch Hải Đường hơi ngẩn ra, sau đó cô lập tức vừa mừng vừa lo lắc đầu.



Nếu như cô nhớ không lầm, quen biết mấy năm, đây là lần đầu tiên Phó Cẩm3Hành gọi thẳng tên mình.



Trước đó cho dù là ở đâu, hắn đều rất khách sáo gọi cô là cô Bạch, hoặc là bác sĩ Bạch.



“Cô là bạn thân của Tư Ca, cũng là bạn của tôi, mặc dù chúng ta luôn không quá thân quen, nhưng cũng không cần thiết phải mất tự nhiên như vậy. Càng đừng nói là cô đã qua lại với Cẩm Thiêm, lấy kết hôn làm mục đích rồi, đúng không?”



Ý Phó Cẩm Hành là sau này rất có thể bọn họ không chỉ là bạn, càng có thể là thân thích, cho nên không cần xa lạ như người ngoài như vậy.



Hắn vừa nhắc tới Phó Cẩm Thiêm, đôi mắt vốn sưng đỏ của Bạch Hải Đường lại bắt đầu đỏ lên.



Cô dùng sức cắn môi, ép2mình bình tĩnh lại.



“Anh Phó, Tư Ca có khỏe không? Tuần trước tôi có một ngày nghỉ phép, đặc biệt đến bệnh viện, nhưng mà...”



Bạch Hải Đường có chút lo lắng hỏi.



Cô là bác sĩ, bình thường công việc rất bận, mỗi tháng chỉ có thể nghỉ ngơi mấy ngày.



Lúc cô chạy tới bệnh viện lại phát hiện mình căn bản không gặp được ba người nhà Phó Cẩm Hành, thậm chí ngay cả cửa phòng bệnh cũng không thể đến gần.



“Cô ấy vẫn ổn, chỉ là vì khoảng thời gian trước Tỉnh Tỉnh bị bệnh nên cô ấy rất tiều tụy, cho nên bị tôi ép yêu cầu ở nhà nghỉ ngơi. Nếu cô muốn gặp cô ấy thì qua một khoảng thời gian nữa hẹn cô ấy đi dạo phố, tôi về1sẽ chuyển lời giúp cô.”



Nói xong, Phó Cẩm Hành nâng cốc cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm.



Nhìn dáng vẻ hắn không giống như đang nói dối, lúc này Bạch Hải Đường mới thở phào nhẹ nhõm.



“Tôi nghe được một số tin đồn, cũng không biết là thật hay giả, nếu anh đã nói không sao, vậy thì nhất định là không sao. Nói thật, tôi rất nhớ Tư Ca, nhưng tôi lại không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào...”



Nói một hồi, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi ra khỏi mắt Bạch Hải Đường, một lúc sau vẫn chưa ngừng lại được.



Cô dùng mu bàn tay lau mắt, kết quả càng lau càng nhiều nước mắt, giống như làm sao cũng không lau sạch được, vô cùng1nhếch nhác.



Nhìn cảnh này, Phó Cẩm Hành cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho cô mấy tờ khăn giấy.



Bạch Hải Đường cầm lấy, nghẹn ngào nói cảm ơn rồi nhanh chóng chấm khăn giấy lên mắt.



Mấy phút sau, cô mới bình tĩnh lại.



“Xin lỗi, để anh chê cười rồi. Có điều, tôi cũng biết phụ nữ chỉ để ý hình tượng trước mặt người đàn ông mình thích. Càng đừng nói là kiểu đàn ông như anh, trừ vợ ra, cho dù heo nái biết trèo cây anh cũng sẽ không nhìn lấy một cái.”



Bạch Hải Đường uống hai ngụm cà phê, lại che miệng ho khan mấy tiếng.



“Vậy lại có thể nhìn xem, dù sao cũng chưa thấy bao giờ.” Phó Cẩm Hành cười trả lời.



“Được rồi, tôi luôn rất muốn1hỏi anh, rốt cuộc anh có biết chuyện giữa Cẩm Thiêm và Tư Ca không?”



Bạch Hải Đường nắm tay lại, lấy hết dũng khí, mở miệng hỏi.



Cái vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng cô cực kỳ lâu rồi, mãi không dám đi hỏi.



“Nói chính xác phải là Cẩm Thiêm ái mộ Tư Ca, mà Tư Ca hoàn toàn không có cảm giác với cậu ấy. Nói như vậy thì không phải là chuyện giữa hai người bọn họ rồi.”



Phó Cẩm Hành cân nhắc lời nói, ung dung trả lời.



Anh tình tôi nguyện mới gọi là chuyện của nhau.



Yêu đơn phương, yêu thầm, đó gọi là cầu mà không được, là tự mình đa tình, cuối cùng không có kết quả gì cả.



“Anh biết! Anh biết ư?!”



Câu trả lời của hắn làm Bạch Hải Đường hoàn toàn trợn to hai mắt, cô đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Phó Cẩm Hành, hoặc là kinh ngạc hoặc tức giận, hoặc xấu hổ...



Nhưng duy chỉ chưa từng nghĩ hóa ra Phó Cẩm Hành đã sớm biết rồi, nhưng vẫn cho phép Phó Cẩm Thiêm ở lại công ty, cho đến khi xảy ra chuyện lớn, mới điều chuyển anh ta đi.



“Mọi người đều biết, chỉ có một mình tôi ngốc nghếch muốn giấu, đúng là uổng công vô ích...”



Bạch Hải Đường che mặt, không nói được rốt cuộc trong lòng là cảm giác gì.



“Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà cô định xa cách cô ấy à? Cô ấy chưa bao giờ cho Phó Cẩm Thiêm bất cứ hy vọng nào, càng không hề lạt mềm buộc chặt, cô thật sự không nên tính món nợ này lên cô ấy, còn ảnh hưởng đến tình bạn của hai người.”



Phó Cẩm Hành suy tính một lúc, giọng có chút trách cứ.



Chuyện giữa phụ nữ, hắn không hiểu, càng không muốn để ý.



Trước kia luôn không nói, ít nhiều cũng là vì Phó Cẩm Hành không muốn nhúng tay vào, hắn luôn cảm thấy nếu bọn họ là bạn thân, có tình bạn nhiều năm, chắc có thể xử lý được.



Kết quả thì sao?



Hà Tư Ca mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước kia, cô không biết làm hòa với Bạch Hải Đường thế nào, ngược lại đã tha thứ cho cô gái này.



Nhưng Bạch Hải Đường lại hời hợt với cô, lạnh nhạt với cô hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ chỉ vì một người đàn ông mà đến mức này sao?



“Tôi... tôi không...”



Bạch Hải Đường yếu ớt biện giải, cô mở miệng, nhưng vẫn không nói ra được nửa câu sau.



“Đúng vậy, tôi ghen tỵ với cô ấy... tôi ghen tỵ cô ấy không cần làm gì mà lại có thể gả cho một người chồng tốt, có con trai con gái, còn có thể khiến người đàn ông khác rung động vì cô ấy, chết mê chết mệt cô ấy!”



Cô đấm mạnh lên bàn, mấy người phục vụ cách đó không xa nhìn thấy, có chút lo lắng nhìn qua đây.



Phó Cẩm Hành ra hiệu với bên đó, tỏ ý không sao.



“Cô không cần nghĩ như vậy, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, sao cô biết người khác không hâm mộ cô? Cô có trình độ học vấn cao, lại làm công việc khiến người ta kính trọng, phải biết cứu người có ý nghĩa vô cùng lớn lao, không cần phải coi nhẹ mình.”



Hắn giơ hai ngón tay ra, lúc nói chuyện khẽ gõ lên mặt bàn, giống như đang gõ vào tim Bạch Hải Đường, làm cô ấy bị dao động.



“Nhưng mà...”



Cô mím môi, theo bản năng muốn giải thích.



“Con người đều như vậy, sẽ không đi so sánh với người lạ, sẽ chỉ so sánh với người bên cạnh mình. Cô và Tư Ca đã quen biết nhiều năm như vậy, chắc rất hiểu tính cô ấy, nếu ngay từ đầu cô ấy đã muốn gả vào nhà giàu có, ban đầu cũng sẽ không cầu xin cô giúp cô ấy đào hôn, không phải sao?”



Nói xong, Phó Cẩm Hành cười, hắn thu hai ngón tay lại, khẽ gãi môi mình.



Nếu không phải Bạch Hải Đường chuẩn bị thuốc mê liều mạnh cho Hà Tư Ca, chắc chắn cô gái kia sẽ không dám to gan chủ động trêu chọc đàn ông, cô vốn nghĩ có thể an toàn thoát thân, nhưng không biết Phó Cẩm Hành đã sớm có chuẩn bị.



Cho dù nói thế nào, duyên phận của hai người cũng bắt đầu từ lúc đó.



“Tôi... tôi muốn cô ấy sống tốt, nhưng lại không hy vọng cô ấy quá tốt... anh không hiểu được đâu... không ai có thể hiểu tôi, ngay cả tôi cũng không hiểu...”



Ánh mắt Bạch Hải Đường lại tối đi, hóa ra trên đời này căn bản không có đồng cam cộng khổ gì cả.



Lúc mình sống không được tốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh lại phát hiện thật ra người khác đều sống rất tốt, căn bản không ai chú ý tới việc mình không được như ý.



Nhận thức này khiến tâm trạng cô vừa chua vừa chát.



“Cô là người thông minh, đừng mãi xoáy vào chỗ có vấn đề. Phải biết, một người càng thông minh thì càng dễ tự chuốc lấy nhục. Còn Cẩm Thiêm...”



Phó Cẩm Hành dùng đầu ngón tay lướt qua ngoài cốc mocha, thờ ơ hỏi: “Cậu ấy vẫn ổn chứ?”



Nhắc đến đến Phó Cẩm Thiêm, Bạch Hải Đường lập tức thu lại vẻ ai oán.



Suýt nữa cô quên mất mục đích hôm nay mình đến đây là gì, chỉ mải đau buồn, không nhớ chuyện chính.



“Anh ấy... anh ấy không ổn! Anh hiểu rõ tính anh ấy hơn tôi còn gì, anh đuổi anh ấy ra khỏi Phó Thị, bảo anh ấy đến cái nơi nhỏ đó làm, như vậy không phải còn tàn nhẫn hơn lấy mạng anh ấy sao?”



Bạch Hải Đường hít sâu một hơi, cô lấy dũng khí, lớn tiếng chất vấn.



Có thể thấy được cô vẫn vô cùng quan tâm đến chuyện của Phó Cẩm Thiêm.



“Tàn nhẫn? Sao tôi lại nghe nói cậu ấy làm ở công ty mới không tệ lắm, mặc dù không đến nỗi quá vui, nhưng cũng không thê lương như cô nói chứ?”



Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, xem ra, là người nào đó cố ý khóc lóc kể lể trước mặt bạn gái rồi.



Bạch Hải Đường này ngược lại cũng là một người chung tình.



Hắn từng nghe nói năm đó ở nước ngoài cô yêu thầm giáo viên hướng dẫn của mình nhiều năm, nhưng giáo viên hướng dẫn luôn say mê thí nghiệm, không để ý tới tình yêu nam nữ.



Sau đó giáo viên hướng dẫn kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất sớm.



Bạch Hải Đường rơi vào bi thương không dứt ra được, cô gái này không nói với bất cứ ai, một mình đến châu Phi viện trợ vì đó là nguyện vọng của giáo viên hướng dẫn kia lúc còn sống.



Chắc hẳn lúc đó suy nghĩ của cô gái này chính là, nếu anh đã không thực hiện được, vậy cô sẽ hoàn thành giúp anh.



Cô ở châu Phi mấy năm, hoàn toàn không có tin tức, sau đó, Bạch Hải Đường nghe nói Hà Tư Ca ở Trung Hải, nên ôm tâm trạng thử một lần tìm tới.



Cô gái như vậy có thể yêu một người đàn ông một lần nữa, thật sự không dễ.



Cho nên, mặc dù là người lạnh lùng như Phó Cẩm Hành thì cũng không hy vọng thấy Bạch Hải Đường chịu bất cứ tổn thương gì ở phương diện tình cảm nữa.



Nhưng cô gái này lại yêu Phó Cẩm Thiêm.



“Anh ấy không nói, không có nghĩa là không khó chịu! Tôi không có số tốt như vậy, có thể sinh ra ở nhà giàu có như các anh, cũng không hiểu đấu tranh quyền lực gì cả, nhưng anh có thể nể tình những năm qua Cẩm Thiêm dốc hết toàn bộ tâm huyết vào công ty mà cho anh ấy thêm một cơ hội không?”



Nói đến phía sau, giọng Bạch Hải Đường đã có thêm chút khẩn cầu.



Hôm nay cô đặc biệt đến tìm Phó Cẩm Hành cầu xin tha thứ, còn phải giấu Phó Cẩm Thiêm.



Nếu như để anh ta biết, nhất định sẽ trở mặt với cô, chê cô xen vào việc của người khác, hại anh ta mất mặt.



“Cậu ấy là vì công ty, hay là vì mình, thật ra cô rất rõ.”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, đáy mắt lướt qua vẻ châm biếm.



Hắn nghĩ mọi người đều không ngốc, mình đã nói đến thế này, chắc là đủ rồi.



Đúng như dự đoán, Bạch Hải Đường há miệng, theo bản năng “a” một tiếng: “Anh... anh biết hết rồi à?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom