• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • chap-465

Chương 466: Bạn gái và kẻ thứ ba




80176.png

80176_2.png
“Biến đổi” chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.



Bạch Hải Đường cũng hiểu rồi, cô đan chặt tay vào nhau, tạm thời không nghĩ ra nên giải thích với Phó Cẩm Hành thế nào nữa.



Anh ta đã từng nói, chỉ cần kéo Phó Cẩm Hành xuống khỏi vị trí Tổng Gám đốc, nhìn khắp Phó Thị, người có thân phận, có năng lực, cũng chỉ có anh ta mà thôi.



Những người khác thì hoặc là không phải người nhà họ Phó, hoặc là kinh nghiệm còn ít, khó có thể đảm đương trách nhiệm.



Quan trọng hớn chính là bọn họ đều sợ đắc tội Phó Cẩm Hành.



Vì vậy, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có một mình Phó Cẩm Thiêm là người có thể thay thế.



Anh ta còn nói, chỉ cần anh ta lập được thành tích tốt, sẽ có thể không chịu hạn chế của bất3cứ ai nữa, giống như Phó Cẩm Hành, cũng được tự do trong chuyện hôn nhân, thuận lợi kết hôn với cô.



Nói thật, điều làm Bạch Hải Đường cảm thấy động lòng chính là lời hứa hẹn này.



“Cô là bạn gái của Cẩm Thiêm, cô lựa chọn ủng hộ quyết định của cậu ấy, đây cũng không phải là chuyện gì đáng trách. Chỉ có điều...”



Phó Cẩm Hành không nói nốt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.



Hắn đang im lặng cười nhạo.



Bạch Hải Đường lập tức cảm nhận được cái gì gọi là xấu hổ không có chỗ trốn.



“Nếu như hoán đổi thân phận cho nhau, cô ấy cũng giống như tôi sao?”



Cô lẩm bẩm, không biết là hỏi Phó Cẩm Hành, hay là hỏi chính mình.



“Giả thiết không có bất cứ ý nghĩa nào, tôi sẽ không giúp cô tìm kiếm một đáp án vô nghĩa.2Mặt khác, tôi không biết Cẩm Thiêm đã hứa với cô điều gì, nhưng tôi cảm thấy nếu như cô có thời gian thì tốt nhất hãy ở bên cậu ấy nhiều hơn.”



Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, đến giờ rồi, hắn phải chuẩn bị trở về bệnh viện.



“Anh có ý gì?”



Thấy hắn định đi, Bạch Hải Đường cuống lên, buột miệng hỏi.



“Cô thật sự không hiểu sao?”



Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại, có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ đối diện.



Rõ ràng là một người tài giỏi, vì sao lại ngu muội trong phương diện tình cảm như vậy?



Chẳng lẽ cô gái này thật sự không nhận ra Phó Cẩm Thiêm không hề yêu thương mình, ít nhất thì cũng không yêu cô như anh ta thể hiện à.



“Có phải anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi không?”



Rất lâu sau, Bạch Hải1Đường mới cúi đầu xuống, nói bằng giọng mũi.



“Dù sao cũng không phải là người phụ nữ của tôi.”



Phó Cẩm Hành khẽ hếch cằm, kiêu ngạo nói.



Cho dù Phó Cẩm Thiêm có dùng trăm phương ngàn kế, người phụ nữ của hắn cũng sẽ không thèm để ý đến, ít nhất Phó Cẩm Hành luôn có sự tự tin này.



“Đó là ai?” Bạch Hải Đường kiên nhẫn truy hỏi.



“Trước đó Cẩm Thiêm và một người trợ lý của tôi khá thân, tôi lo cậu ấy đổi sang môi trường mới, bên cạnh không có ai chăm sóc, cho nên sắp xếp cho bọn họ cùng đi rồi.”



Phó Cẩm Hành đã đứng lên, hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi, thản nhiên nói.



Mặc dù từ trước tới giờ mình đều khinh thường kẻ tiểu nhân tố cáo sau lưng người khác, nhưng nếu như Phó Cẩm Thiêm đã với1tay vào trong phòng làm việc của hắn, chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao?



Bạch Hải Đường cắn chặt môi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.



“Giữ gìn sức khỏe. Cô là người Tư Ca coi trọng nhất, cũng là người bạn tốt duy nhất của cô ấy, chúng tôi đều hy vọng cô có thể hạnh phúc.”



Trước khi đi, Phó Cẩm Hành để lại một câu như vậy.



Có lẽ, trong quá trình trưởng thành, ai cũng đều có một người bạn càng lúc càng xa.



Cho dù phải từ biệt ở ngã tư tiếp theo, vậy thì cũng không cần thương cảm, hãy chúc phúc cho đối phương, vẫy tay chào, đừng quay đầu lại.



Mãi đến khi Phó Cẩm Hành đã đi rất lâu rồi, Bạch Hải Đường mới như tỉnh mộng, bưng mặt khóc.



Cô không biết mình đang khóc cái gì, là thương tiếc cho1tình bạn, hay là tiếc cho tình yêu?



Có lẽ đều có cả.



Không biết có phải trước lúc rời đi Phó Cẩm Hành đã dặn dò nhân viên trong quán cà phê nhân hay không, đến lúc Bạch Hải Đường gọi tính tiền, một nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Cô Bạch, anh Phó đã thanh toán hết rồi, đúng rồi, cái này tặng cho cô.”



Cậu ta vừa nói, vừa đưa một cái túi chườm đá xinh đẹp ra, dài rộng vừa vặn để đặt lên mắt.



“... Cám ơn cậu.”



Bạch Hải Đường nhìn chằm chằm vào túi chườm đá, lại không nhịn được nghĩ tới Phó Cẩm Thiêm.



Anh ta mới là bạn trai của mình, nhưng mỗi lần cô cần anh ta, anh ta lại luôn không có mặt.



Cô đặt lên mắt một lúc, đợi đến lúc nhìn không còn nhếch nhác nữa, mới đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại, rồi đi ra khỏi Phó Thị.



Trên đường đi, Bạch Hải Đường gọi cho Phó Cẩm Thiêm rất nhiều cuộc, nhưng anh ta đều không nghe máy.



“Chẳng lẽ là đang họp à?” Cô lẩm bẩm.



Lo nghĩ mãi, Bạch Hải Đường vẫn quyết định quay đầu ở ngã tư, lái xe về phía chỗ làm việc hiện tại của Phó Cẩm Thiêm.



Cô biết anh ta không muốn mình đến chỗ đó tìm anh ta, cái này có lẽ xuất phát từ tâm lý sĩ diện của đàn ông, không muốn bạn gái cảm thấy bây giờ anh ta sống không tốt.



Vậy nên nhiều ngày như vậy, Bạch Hải Đường vẫn luôn chịu đựng, không đến tìm Phó Cẩm Thiêm.



Nhưng câu nói vừa nãy của Phó Cẩm Hành vẫn khiến cô vô cùng lo sợ.



Một người trợ lý nữ, tuổi còn trẻ lại có thể làm việc trong phòng của Tổng Giám đốc Tập đoàn Phó Thị, tiền đồ rộng mở...



Cô ta dựa vào cái gì lại phải đồng ý trong ứng ngoài hợp với Phó Cẩm Thiêm?



Tâm trạng Bạch Hải Đường rối loạn, cô dừng xe ở bãi đất trống bên ngoài cửa hàng bán lẻ Hằng Khoa rồi vội vàng xuống xe.



Không ngờ lúc cô vừa mới đi vào cửa hàng đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi từ trong thang máy ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ.



Hai người cười cười nói nói, dáng vẻ thân mật, nhìn là biết ngay quan hệ không bình thường.



Đặc biệt là lúc nói chuyện người phụ nữ kia còn ngẩng đầu lên, ánh mắt quyến rũ, ngả ngớn nhìn người đàn ông đó.



Là Phó Cẩm Thiêm!



Bạch Hải Đường hít sâu một hơi, ép mình dời mắt khỏi người phụ nữ kia.



“Cẩm Thiêm!”



Cô bước nhanh lên đón.



Sau khi đến gần, Bạch Hải Đường miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lấy chỉnh lại lọn tóc xõa bên tai, lúc này mới hỏi: “Em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh không nghe thấy sao?”



Rõ ràng Phó Cẩm Thiêm có chút kinh ngạc vì cô đột nhiên đến đây.



Anh ta ngẩn ra một chút, lúc này mới sờ túi.



“À, vừa rồi anh đang họp, chắc là để ở trong phòng làm việc rồi.”



Phó Cẩm Thiêm bình tĩnh lại, nhẹ giọng trả lời.



Không đợi Bạch Hải Đường mở miệng, anh ta lại hỏi: “Sao em lại tới đây? Hôm nay được nghỉ, không đi làm à?”



Giọng anh ta rất tự nhiên, không hề giống tối hôm qua vừa cãi nhau với Bạch Hải Đường.



Trên thực tế, Bạch Hải Đường gần như cả đêm không ngủ.



Tối hôm qua, cô chủ động hẹn Phó Cẩm Thiêm đi xem phim, nghĩ tới việc nửa tháng rồi hai người không gặp nhau, Bạch Hải Đường rất nhớ anh ta.



Nào ngờ giọng điệu Phó Cẩm Thiêm lại tương đối lạnh nhạt, chỉ nói mình đang bận, sau đó cúp điện thoại.



Bạch Hải Đường không nhịn được gửi cho anh ta rất nhiều tin nhắn, nhưng anh ta chỉ hờ hững trả lời mấy chữ, còn là nói bận.



Cô cảm thấy nhất định là anh ta buồn bực không vui vì bị Phó Cẩm Hành đuổi ra Phó Thị.



Bạch Hải Đường càng nghĩ càng buồn, khóc đến quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



Vì vậy, vừa tỉnh giấc là cô đã đi tìm Phó Cẩm Hành ngay.



“Không phải tối hôm qua em đã nói với anh rồi sao, anh quên rồi à? Hôm nay em nghỉ làm. Anh họp xong rồi, vừa hay, chúng ta đi ăn cơm đi, gần đây có một nhà hàng, nghe nói đồ ăn không tệ.”



Bạch Hải Đường vừa nói, vừa kéo cánh tay Phó Cẩm Thiêm, nhưng không hề liếc nhìn Vương Lệ Sa đang đứng bên cạnh lấy một cái.



Thực ra, cô chỉ biểu hiện bình tĩnh ngoài mặt vậy thôi, nhưng trong lòng đã tức điên rồi.



Nhưng Bạch Hải Đường nghĩ lại, đây là chỗ làm việc của Phó Cẩm Thiêm, nếu mình thể hiện quá rõ ràng, có thể sẽ làm anh ta mất mặt trước cấp dưới.



Đang nghĩ ngợi, Phó Cẩm Thiêm đã đẩy tay cô ra, nắm trong tay mình.



“Hải Đường, xin lỗi, anh sợ không thể đi ăn cơm với em rồi. Anh và trợ lý Vương phải đi gặp một khách hàng, hai bên đã hẹn trước rồi, bọn anh không thể sai hẹn.”



Dứt lời, anh ta chỉ Vương Lệ Sa ở bên cạnh, “Đây là trợ lý Vương.”



Nhìn dáng vẻ của anh ta, lại không có ý định giới thiệu Bạch Hải Đường.



Trái tim Bạch Hải Đường trầm xuống, dứt khoát chủ động vẫy tay với Vương Lệ Sa: “Trợ lý Vương, chào cô! Tôi là Bạch Hải Đường, bạn gái của Cẩm Thiêm. Đúng rồi, trước đây tôi tới Phó Thị nhiều lần, sao lại chưa bao giờ gặp cô lần nhỉ? Cô là trợ lý Cẩm Thiêm mới tuyển à?”



Những lời này đã nói rõ thân phận của mình.



Tức giận thì tức giận, nhưng dù sao Bạch Hải Đường cũng không phải là kiểu đàn bà chanh chua, cô vẫn đang kiềm chế.



“Trước kia tôi làm việc trong phòng Tổng Giám đốc, Giám đốc Phó ở bộ phận thị trường, chúng tôi không làm ở chung một tầng, đương nhiên cô không thể đi lên rồi.”



Vương Lệ Sa cũng không ngờ mình lại gặp bạn gái của Phó Cẩm Thiêm ở đây.



Cô ta luôn tự phụ, cảm thấy mình trẻ tuổi lại xinh đẹp, hơn nữa cũng không phải là một cái bình hoa di động, cho nên luôn có ý thù địch gay gắt với Bạch Hải Đường.



Nếu như hôm nay hai người đã gặp nhau, Vương Lệ Sa cũng không định làm con giáp thứ mười ba đuối lý, ngược lại thoải mái đáp lễ.



“Chẳng trách, thì ra là trợ lý của anh Phó, nói như vậy, bây giờ có thể xem như trợ lý Vương đang cải trang vi hành, quan sát dân tình rồi, không biết qua một thời gian nữa có quay về Phó Thị không, nói không chừng anh Phó chợt nhớ tới, sẽ muốn gọi cô về báo cáo công việc đấy!”



Bạch Hải Đường không thể không nghe ra giọng điệu kiêu căng ngạo mạn của Vương Lệ Sa, thừa cơ lấy quan hệ giữa cô ta với Phó Cẩm Hành ra để nói.



Quả nhiên, Phó Cẩm Thiêm trước giờ đa nghi, mặc dù anh ta biết Phó Cẩm Hành phái Vương Lệ Sa tới là vì đã biết hai người bọn họ lén lút hợp tác, cố ý làm mình khó chịu.



Nhưng ai có thể bảo đảm Vương Lệ Sa không trở mặt, bán đứng mình, lại đang làm việc cho Phó Cẩm Hành?



Nghĩ tới đây, sắc mặt anh ta lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lệ cũng trở nên phức tạp.



“Cô Bạch, cô nói như vậy không hay lắm đâu?”



Vương Lệ Sa phẫn nộ trừng Bạch Hải Đường, đương nhiên cô ta cũng đã nhận ra tâm trạng của Phó Cẩm Thiêm có chút thay đổi.



Chỉ vì dăm ba câu xúi giục như vậy mà người đàn ông này đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao?



“Được rồi, Hải Đường, bọn anh phải đi đây.”



Ngay lúc hai người phụ nữ đang giằng co, cuối cùng Phó Cẩm Thiêm cũng mở miệng nói.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom