• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • chap-466

Chương 467: Chột dạ




80177.png

80177_2.png
Cô cảm thấy, mình không bùng nổ ngay tại chỗ là đã vô cùng suy nghĩ cho đại cuộc rồi.



Nếu cô náo loạn ở chỗ này, tất cả nhân viên sẽ đều biết. Phó Cẩm Thiêm vừa mới đến đây, mặt mũi của anh ta còn để ở đâu được nữa?



Vì vậy, cô lựa chọn tiếp tục nhẫn nhịn.



Không ngờ Phó Cẩm Thiêm lại nhíu mày, có chút không vui nói: “Anh đi bàn chuyện làm ăn, em đi theo làm gì?”



Bạch Hải Đường ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Vương Lệ Sa.



Người phụ nữ kia có chút đắc ý nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích không thèm che đậy.



Đáng ghét! Đáng hận!



“Không phải em đói bụng sao? Vậy em mau đi ăn cơm đi, đừng để bị đói, nếu anh3làm xong mà thời gian còn sớm thì anh sẽ gọi điện thoại cho em.”



Dường như thấy mãi mà Bạch Hải Đường không nói gì, nhìn có chút đáng thương, Phó Cẩm Thiêm cũng ý thức được thái độ của mình quá lạnh nhạt, anh ta lại bổ sung một câu, coi như là cho cô một chút hy vọng.



“Đợi anh xong việc chưa chắc em đã rảnh, chẳng lẽ lúc nào em cũng phải chờ anh gọi đến à? Phó Cẩm Thiêm, anh tưởng anh là ai, còn định chơi trò hoàng đế triệu kiến à?”



Bạch Hải Đường cảm thấy mình thật sự vô cùng đáng đời, tự làm tự chịu, chủ động tìm tới cửa, để mặc cho người ta sỉ nhục.



Nói xong, cô xoay người bỏ đi.



Giọng Phó Cẩm Thiêm truyền đến từ2phía sau: “Hải Đường, có phải gần đây áp lực quá lớn không, em cáu cái gì chứ?”



Anh ta thấy mình đã dùng nhiều thời gian để dỗ người phụ nữ này như vậy, không thể xuất hiện sơ hở vào lúc này được.



Tám phần là tâm trạng cô không tốt, dỗ dành là sẽ hết thôi.



“Em không cáu, em vừa từ bên Phó Thị tới đây, em mới gặp Phó Cẩm Hành.”



Bạch Hải Đường quay người lại, nhìn chằm chằm Phó Cẩm Thiêm.



Cô không bỏ qua bất kỳ một biểu hiện nào trên mặt anh ta.



Quả nhiên, sắc mặt Phó Cẩm Thiêm sầm xuống: “Rốt cuộc anh ta đã nói gì với em? Tại sao em phải đi tìm anh ta?”



Bị anh ta hỏi hai câu như vậy, tia hy vọng cuối cùng trong lòng1Bạch Hải Đường hoàn toàn vỡ vụn.



Anh ta hỏi như vậy, đủ để chứng minh trong lòng có quỷ.



“Anh ấy là chồng bạn thân của em, rất lâu rồi em không liên lạc được với Tư Ca, đi tìm anh ấy hỏi thăm tình hình, chẳng lẽ lạ lắm à?”



Hít sâu một hơi, Bạch Hải Đường bình tĩnh lại.



“Có cái gì để hỏi thăm, bọn họ đã ly hôn rồi, em chạy tới đó như vậy, không phải làm phiền người khác sao?”



Phó Cẩm Thiêm cảm thấy lồng ngực lập tức bị lấp kín bởi sợ hãi, buột miệng nói ra.



Từ ngày Phó Cẩm Hành trở về, công bố tin tức hắn đã ly hôn, Phó Cẩm Thiêm không còn nhìn thấy gương mặt làm cho anh ta thương nhớ kia, càng không biết rốt cuộc1cô ở đâu nữa.



“Vậy sao? Em thấy, người cảm thấy em phiền phức không phải Phó Cẩm Hành, mà lại là một người khác đấy. Cẩm Thiêm, em đặc biệt tới tìm anh, nhưng anh lại lấy cớ bận việc, qua loa lấy lệ với em.”



Bạch Hải Đường càng bình tĩnh hơn, cũng không thèm nhìn đến người phụ nữ đứng bên cạnh đang khiêu khích nâng mắt với mình, hoàn toàn coi Vương Lệ Sa như không khí.



Cô không định cãi nhau với Phó Cẩm Thiêm, mở miệng là nói bằng giọng trình bày sự thật, không có ý chỉ trích, cũng không tức giận.



“Anh...”



Phó Cẩm Thiêm tiến lên một bước, dường như muốn giải thích gì đó.



Nếu như ngay từ đầu đã không giải thích, vậy thì bây giờ muốn giải thích cũng không1có ý nghĩa gì nữa rồi.



Vì vậy, Bạch Hải Đường giơ tay ngăn lại: “Anh đừng nói nữa, Phó Cẩm Hành không nói gì với em cả, anh không cần phải chột dạ.”



“Anh có cái gì mà phải chột dạ? Thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ cho dù anh ta nói anh cái gì, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ!” Phó Cẩm Thiêm tức giận nói.



“Ồ, nếu đã nói như vậy rồi thì xem ra trợ lý Vương là do anh ấy khăng khăng cử đến cho anh rồi, em sẽ đi tìm anh ấy xin hãy nhận lại trợ lý Vương, đừng ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ta.”



Dứt lời, Bạch Hải Đường quay người định đi.



Vương Lệ Sa bị lời này của cô chọc giận thất thanh hét lên: “Đứng lại! Cô tưởng cô là ai?”



“Đúng rồi, lời này nên là tôi hỏi cô mới phải, cô tưởng cô là ai? Làm kẻ thứ ba còn dám lớn lối như vậy, không sợ người trong công ty chọc vào xương sống cô à?”



Bạch Hải Đường dứt khoát nói toạc ra.



Cô không ngốc, chẳng qua là luôn quá tin tưởng Phó Cẩm Thiêm mà thôi.



“Nói ai là kẻ thứ ba? Cô đừng có ở đây làm tôi mất mặt, cũng không nhìn lại phẩm giá của mình đi, cái thân phận bạn gái này của cô không phải cũng là đoạt từ tay người khác sao? Nói đúng ra thì kẻ thứ ba không phải là tôi, mà là cô mới đúng?”



Vương Lệ Sa khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn Bạch Hải Đường.



Cô ta có nghe nói một số chuyện về Phó Cẩm Thiêm và Tiêu Sở Sở, vốn chỉ coi là tin buôn dưa lê bán dưa chuột, bây giờ lại vừa hay có thể dùng để chặn miệng Bạch Hải Đường.



“Nói bậy! Tôi không cướp...”



Bạch Hải Đường xanh cả mặt, cô nhìn thẳng về phía Phó Cẩm Thiêm, không ngờ anh ta lại kể việc riêng tư này cho Vương Lệ Sa nghe, như vậy cũng đã đủ chứng minh quan hệ giữa hai người này thật không tầm thường.



“Đủ rồi! Muốn cãi nhau thì hai người đi tìm chỗ khác mà cãi, đừng đứng ở chỗ này!”



Phó Cẩm Thiêm bực mình quát lên một tiếng, nói xong, anh ta cất bước bỏ đi.



Người ở đây đều biết, anh ta là người do trụ sở chính phái xuống.



Còn nguyên nhân Phó Cẩm Thiêm xuất hiện ở đây, vốn đã có nhiều cách nói, tin đồn nào cũng có, nếu như lại ầm ĩ, sau này đừng nghĩ tới việc đứng vững nữa.



“Cẩm Thiêm...”



Vương Lệ Sa thấy anh ta định đi, lập tức đuổi theo.



“Còn phải đi gặp khách hàng, chúng ta mau đi thôi.”



Cô ta cầm một túi công văn trong tay, một tay khác khoác chặt tay Phó Cẩm Thiêm.



Hình như anh ta muốn hất ra, nhưng thất bại, đành phải dẫn Vương Lệ Sa cùng lên xe.



Mở cửa xe, Phó Cẩm Thiêm không nhịn được quay đầu lại nhìn, phát hiện Bạch Hải Đường vẫn đứng tại chỗ.



Anh ta tưởng là cô sẽ khóc, nhưng trên mặt cô lại không có biểu cảm gì.



Phó Cẩm Thiêm hạ quyết định, ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.



Trên đường đi, anh ta ngậm chặt miệng, không nói một lời.



Đây không phải lần đầu tiên Vương Lệ Sa ngồi trên xe của Phó Cẩm Thiêm, cô ta thuần thục mở máy phát nhạc, muốn nghe nhạc.



Kết quả, âm thanh vừa vang lên, Phó Cẩm Thiêm bực mình đã tắt đi.



“Nghe nhạc cũng không được sao...” Cô ta bĩu môi, hờn dỗi hỏi.



“Câm miệng!” Phó Cẩm Thiêm thấp giọng gầm lên, sắc mặt khó coi đến cực độ.



“Không muốn cút xuống thì ngồi yên cho tôi!”



Anh ta rất ít thể hiện ra mặt như vậy, mặc dù bất ngờ, nhưng Vương Lệ Sa là không dám phản bác, sợ Phó Cẩm Thiêm thật sự phát rồ đuổi mình xuống xe.



“Như vậy cũng tốt, dù sao em đã sớm không muốn lén lút nữa rồi...”



Một lát sau, thấy sắc mặt Phó Cẩm Thiêm không đáng sợ như vừa nãy nữa, cô ta liếm môi, vẻ mặt lẳng lơ, như cười như không nói, còn dùng khóe mắt liếc người đàn ông bên cạnh.



“Kéttttt...”



Phó Cẩm Thiêm phanh gấp ngay cạnh đường, hai tay siết chặt vô lăng, đến khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch.



“Cô nói cái gì?” Anh ta trầm giọng hỏi.



“Em nói, Bạch Hải Đường cũng đã biết rồi, dù sao anh cũng không thích cô ta, không bằng chia tay đi, chúng ta thoải mái ở bên nhau.”



Cứ nghĩ đến cơ hội là phải do mình giành lấy, Vương Lệ Sa không chút e ngại nghênh đón ánh mắt của Phó Cẩm Thiêm.



Thấy anh ta không nói gì, cô ta dứt khoát nói tiếp: “Một bác sĩ thôi mà, níu kéo làm gì? Lại còn xem thường em! Đúng, bằng cấp của em không cao như cô ta, nhưng em đã ở Phó Thị nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không. Cẩm Thiêm, bây giờ anh cần phải nằm gai nếm mật, Phó Cẩm Hành đã đuổi anh đi, nhất định sẽ không dán mắt vào anh nữa, chỉ cần chúng ta tìm được một cơ hội thích hợp...”



Không đợi Vương Lệ Sa nói xong, Phó Cẩm Thiêm đã cau mày, dường như có hứng thú với lời cô ta: “Sau đó thì sao?”



Cô ta lập tức lấy thêm dũng khí, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, lớn tiếng nói: “Em sẽ giúp anh! Mặc dù em đã không còn làm trong phòng Tổng Giám đốc nữa, nhưng em vẫn có thể nghĩ cách nghe ngóng tin tức giúp anh. Nếu như anh được làm Tổng Giám đốc, coi như em cũng hết khổ rồi, đến lúc đó em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sinh con dưỡng cái cho anh!”



Cuộc sống như vậy tràn đầy dụ hoặc đối với Vương Lệ Sa.



Nghĩ mà xem, đi ra ngoài có xe sang đón đưa, bên cạnh có một đám người hầu, hằng ngày trừ ăn ăn uống uống chính là mua sắm du lịch, thật sự là quá sung sướng!



Cô ta làm nhiều như vậy, không phải cũng vì một ngày như thế sao?



“Vậy sao, xem ra cô đã sắp xếp xong cả rồi. Nhưng mà...”



Phó Cẩm Thiêm kéo dài giọng, vẻ mặt bỗng nhiên đầy giận dữ: “Con người tôi ghét nhất bị người khác tính kế! Tôi cho cô ba giây, lập tức cút xuống xe tôi!”



Nói xong, anh ta bắt đầu đếm ngược: “Ba...”



Vương Lệ Sa ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nhìn anh ta.



“Hai... cô không chủ động xuống xe, là định để tôi đá cô xuống à?”



Nhìn dáng vẻ Phó Cẩm Thiêm không hề giống như đang nói đùa, Vương Lệ Sa tức giận tháo dây an toàn, cầm đồ lên, đẩy cửa xe ra.



Cô ta còn chưa đứng vững, Phó Cẩm Thiêm đã lái xe đi rồi, váy của Vương Lệ Sa suýt nữa bị mắc vào.



“Phó Cẩm Thiêm! Tên khốn kiếp!”



Vương Lệ Sa cầm gấu váy, đứng tại chỗ, oán hận giậm chân.



Cô ta nên sớm biết, người đàn ông này không có trái tim!



***



Phó Cẩm Hành rời khỏi công ty là đến thẳng bệnh viện, trên đường đi, tâm trạng hắn vẫn luôn lo sợ bất an.



Hôm nay là ngày thứ ba Mạnh Tri Ngư uống thuốc giải rồi.



Cho dù đã sớm biết mắt cô không thể phục hồi nhanh như vậy, nhưng đợi hai ngày rồi mà vẫn không có bất cứ hiệu quả nào, Phó Cẩm Hành vừa lo lắng, vừa sốt ruột.



Vừa vào phòng bệnh, hắn đã nghe thấy giọng Mộ Kính Nhất…



“Thế này thì sao? Có cảm giác không? Tôi nói cả trăm lần rồi, đừng có cố gắng nhìn rõ là cái gì, trước tiên nói xem có cảm nhận được ánh sáng hay không đã!” Hắn tức giận nói.



Người phụ nữa này thật sự là quá ngu ngốc, mình đã nói nhiều lần vậy rồi nhưng cô giống như nghe không hiểu, còn trừng mắt, muốn nhìn rõ trước mắt là cái gì.



“Tôi nói tôi có cảm nhận được, là anh không tin tôi!”



Mạnh Tri Ngư cũng mệt rồi, cô giống như một con khỉ, ở chỗ này bị Mộ Kính Nhất làm thí nghiệm hơn nửa tiếng.



“Bỏ đi, không thể để bác sĩ chuyên khoa mắt đến làm kiểm tra cho tôi à?”



Cô bực bội hỏi, một mặt là vì bị Mộ Kính Nhất xoay vòng vòng mới sinh ra tức giận, mặt khác lại xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Mạnh Tri Ngư cảm thấy hắn quá nguy hiểm.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom