Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
44290
Khi Thượng Quan Cửu U cưỡi ngựa trở về thì đúng lúc nhìn thấy cảnh Vu Thức Vy đằng đằng sát khí muốn lấy mạng Trữ Tuyết.
Chỉ thấy Trữ Tuyết vất vả chạy trốn. Tuy nàng có ít võ công, nhưngcũng chỉ là mấy chiêu thức mèo cài, căn bản không thể địch lại được những chiêu thức ác liệt của Vu Thức Vy.
“Á.” Trong lúc không cẩn thận, cánh tay Trữ Tuyết bị đâm mạnh một kiếm, nhất thời máu tươi chảy đầy tay.
Lúc chậm chạp vì bị đâm thì kiếm của Vu Thức Vy đã kề lên cổ nàng ta rồi.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy Vu Thức Vy muốn cứa cổ giết chết Trữ Tuyết, đột nhiên hét to: “Dừng tay!”
Mi tâm Vu Thức Vy chau lại, nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, hắn đến lúc nào vậy?
“Vu Thức Vy, ngươi thả Trữ Tuyết ra, nàng ta không thù không oán với ngươi!”
“Không thù không oán?” Giọng nói Vu Thức Vy run rẩy, nhìn về phía Tiểu Ninh nằm dưới đất kia, cắn răng cắn lợi: “Nếu không phải ả, nếu không phải ngươi thì Tiểu Ninh sao có thể chết được?”
Nói tới cùng thì đều là vì hắn, mỗi lần đều tóm lấy điểm yếu của nàng để uy hiếp nàng! Tại sao không nhằm vào nàng? Nàng thà người chết kia là bản thân chứ không muốn những người mình quan tâm chết đi.
Thượng Quan Cửu U nghe thấy cũng nhìn về phía Tiểu Ninh đã chết, sóng gió nổi lên nơi đáy mắt. Tỳ nữ của nàng chết rồi, người mà nàng quan tâm nhất đã chết…
Chẳng trách nàng muốn giết Trữ Tuyết!
Thế cái đầu kia là của ai?
Chẳng lẽ là tỳ nữ của Trữ Tuyết Hạ Hoan?
Chỉ có hai người họ rời khỏi đội ngũ, chắc là nàng ta rồi!
Nhưng thân thể đâu? Đầu chém xuống rồi, vậy thân thể đâu?
Đợi đến khi phát giác ra được thân thể gần như bị ăn mòn hết ở không xa cái đầu lâu, Thượng Quan Cửu U cứng đờ, quả nhiên… chết không toàn thây!
“Vu Thức Vy, ngươi phải nghĩ thật kĩ. Trữ Tuyết là công chúa của Tây Lương, nếu ngươi giết nàng ta có nghĩa là đối đầu với Tây Lương!” Thượng Quan Cửu U nói rõ quan hệ lợi hại trong đó cho Vu Thức Vy nghe.
Trong lời nói thì giống như là vì suy nghĩ cho Vu Thức Vy, nhưng thực ra là muốn cứu Trữ Tuyết, cũng có thể hắn thật sự lo lắng cho Vu Thức Vy, chỉ là hắn không thể nói rõ được…
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cửu U, đi đến bên cạnh Vu Thức Vy, hờ hững nói: “Chuyện này không khiến ngươi phải lo nghĩ, ngươi vẫn nên lo cho bản thân thì hơn.”
Lời nói vừa dứt, có tiếng vó ngựa xa xa từ phía đông truyền đến. Trong cát bụi mù mịt, một đội nhân mã màu đen đã đến nơi, bao vây toàn bộ bọn họ.
Đi đầu là thống lĩnh ngự lâm quân Thẩm Trường Đức, hắn nhìn Thượng Quan Cửu U, giơ thánh chỉ trong tay lên, cao giọng hô: “Hoàng thượng có chỉ, tru sát phản tặc Thượng Quan Cửu U, giết!”
Mệnh lệnh như núi!
Trong chớp mắt, ngự lâm quân đồng thời tiến lên giao chiến với nhân mã của Thượng Quan Cửu U.
Hàn Giang Nguyệt mang theo Vu Thức Vy đi tới địa phương an toàn, Vu Thức Vy nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết, lạnh lùng nói: “Giữa ngươi và ta vốn không có thù oán quá lớn, ta cũng không biết Hạ Hoan kia sẽ là giả, là Hoàng tỷ của ngươi. Giết ả, ta không hề sai, nhưng ta cũng không muốn dẫn đến hai nước giao tranh, vì thế chỉ có thể giết chết ngươi!”
“Đợi đã!” Công chúa Trữ Tuyết vội vã hét lên, Vu Thức Vy dừng tay, nói: “Ngươi còn có di ngôn gì?”
“Vu Thức Vy, ta chỉ muốn hỏi ngươi, lúc đầu ngươi làm mối cho ta và Thượng Quan Cửu U, có từng thật tâm không?”
Ánh mắt Vu Thức Vy trở nên nghiêm túc khôn cùng: “Đã từng.”
Nàng chưa từng thấy một nữ tử si tình với nam tử như vậy, cam tâm tình nguyện từ bỏ tôn nghiêm, tự hạ thấp địa vị bản thân, trước mặt hắn trở nên thấp kém hèn mọn.
Nàng ta khiến nàng nhớ đến bản thân kiếp trước, yêu một người như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho nên nàng từ việc tiếp cận không đơn giản lúc đầu đã trở thành ý muốn thành toàn đơn thuần, thành toàn cho một sự si tình của nàng ta.
Công chúa Trữ Tuyết cong môi, hơi trào phúng nói: “Vậy lần đó thì sao? Là ngươi hạ thuốc chàng đúng không?”
Vu Thức Vy biết nàng ta nói gì, nàng ta muốn nói nàng đã tạo nên cuộc hôn nhân bất hạnh giữa nàng ta và Thượng Quan Cửu U, nhưng…
“Ngày hôm đó ngươi cũng không từ chối, chẳng phải sao?”
Ánh mắt Trữ Tuyết hơi cứng lại, rồi bỗng nhiên nhớ lại, đúng thế, nàng ta không hề cự tuyệt, nàng ta rõ ràng có cơ hội cự tuyệt nhưng lại không làm.
Bởi vì lúc đó, trong lòng nàng ta toàn tâm toàn ý muốn gả cho Thượng Quan Cửu U, cho nên nàng ta không cự tuyệt, không hề chống cự mà trở thành nữ nhân của chàng…
Thực ra, suy cho cùng, do nàng ta đơn phương tình nguyện, chỉ biết yêu một người thì phải có được người đó, chứ không biết rằng yêu một người là phải thành toàn người đó.
Nếu lúc đầu nàng ta biết hắn yêu Vu Thức Vy sâu đậm như vậy, thì nàng ta sẽ không chen chân vào.
Nhưng đời người trước nay không hề có nếu như, không hề…
Mắt thấy Thượng Quan Cửu U rơi vào nguy hiểm, công chúa Trữ Tuyết đột nhiên đẩy Vu Thức Vy, lấy thân làm lá chắn chắn trước mặt Thượng Quan Cửu U: “Cửu U…”
Một bả đao sáng loáng đâm về phía trái tim của Trữ Tuyết…
Không gian dường như lắng đọng, chỉ còn nghe thấy tiếng gầm của Thượng Quan Cửu U: “Trữ Tuyết…”
Khi mọi người tưởng Trữ Tuyết sẽ chết chắc thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn, chớp mắt, khói bay dầy đặc, bao phủ tất cả.
“Khụ khụ khụ” Đợi đến khi khói tản đi hết, thì không còn thấy tung tích của Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết nữa, ngoại trừ máu chảy thành sông, thi chết như dạ ra thì chẳng còn gì cả.
Chân mày Vu Thức Vy nhíu chặt, giữa lúc hỗn loạn khi nãy, nàng nhìn thấy có hai thân ảnh cứu Thượng Quan Cửu U và công chúa Trữ Tuyết đi mất, muốn đuổi nhưng không kịp nữa, bọn họ đã chia thành hai hướng chạy trốn…
Thẩm Trường Đức gầm lên giận dữ: “Đáng chết, lại để cho họ chạy thoát.”
Quay đầu liền nhìn thấy Vu Thức Vy, Thẩm Trường Đức trầm mặt xuống, vẫy tay nói: “Người đâu, bắt Vu Thức Vy lại!”
Mắt Hàn Giang Nguyệt lạnh căm, quát lên: “Bổn vương ở đây, ai dám.”
Thẩm Trường Đức lại lấy ra một thánh chỉ khác: “Vu Thức Vy khi quân phạm thượng, tội đáng chém đầu, trẫm niệm tình tuổi nhỏ không biết, chỉ phạt mười tháng tù giam. Khâm thử!”
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương. Hoàng đế hận không thể khiến nàng chết đi, sao có thể phán nàng ngồi ngục 10 tháng nhẹ vậy được?
Đợi đến khi Vu Thức Vy ngồi đại lao, Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị đến thăm thì nàng mới biết. Thì ra gia tộc Cơ Thị ẩn thế đã gây áp lực cho Hoàng đế, Hoàng đế vì vậy đã nhượng bộ từ việc muốn nàng chết trở thành ngồi đại lao 10 tháng!
Nàng rất muốn biết Cơ thị đã dùng cái gì gây áp lực với Hoàng đế…
Thời gian 10 tháng không dài không ngắn, nhưng thời thế biến đổi không ngưng, tựa như đã qua ngàn năm.
Thượng Quan Cửu U mang theo năm mươi vạn đại quân trở về Nhu Nhiên, năm tháng trước đăng cơ ở Nhu Nhiên trở thành Khả Hãn của Nhu Nhiên đồng thời liên minh vởi Khả Hãn Đột Quyết Hách Liên Khanh, phát động chiến tranh với Đại Vân. Trong một đêm lấy được năm tòa thành của Đại Vân, khiến thiên hạ xôn xao.
Hàn Giang Nguyệt sớm đã phụng chỉ rời kinh ngay khi năm tòa thành bị phá huyt, đi Mạc Bắc đánh giặc, kéo dài trận chiến đến nửa năm với Thượng Quan Cửu U, bây giờ vẫn bất phân thắng bại…
Mà Tây Lương cũng phát động chiến tranh sau khi nàng ngồi nhà lao được hai tháng. Lấy danh nghĩa báo thù cho công chúa Trữ Ngọc, yêu cầu Đại Vân giao nàng ra, cường quốc sao có thể dễ bị uy hiếp như thế. Hoàng đế phong phò mã Cố Ngọc làm Chính Tây đại nguyên soái, thái tử làm phó nguyên soái đi ứng phó với Tây Lương. Trận chiến kéo dài đã tám tháng nhưng vẫn chưa đẩy lùi được quân địch.
Còn Nam Cương, sau khi trăm vạn đại quân lần lượt rời đi, Nam Cương lâm nguy.
Các bộ lạc Nam Man nghe Nam Chiêu quốc như Thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng phát động chiến tranh với Đại Vân.
Ngũ quốc đại loạn, anh hùng trỗi dậy, đại thế thiên hạ ai là chủ nhân đây?
Tai ương mười tháng trong ngục, cái khoảng khắc mà Vu Thức Vy ra tù, nàng cảm thấy có một loại cảm giác lạ lẫm như cách cả một đời, tất cả cứ như một giấc mộng vậy!
Trước cửa thiên lao, Bách Lý Trường Nguyên, Cơ thị, Hàm Yên, Điểm Thúy, còn có… Bách Lý Ngọc San sớm đã trông mong chờ đợi đứng ở đó.
Cơ thị thấy Vu Thức Vy đi ra, trước tiên là vui mừng rồi vội vàng chạy tới nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa khóc nói: “Thức Vy, Thức Vy à, nương cuối cùng cũng đợi được con, ta đã chờ ngày này mười tháng rồi.”
Trên mặt Vu Thức Vy lộ ra nụ cười cứng đờ, mười tháng này, tuy nàng thường cải trang Vệ Thời Ngộ ra ngoài, nhưng đa số thời gian đều ở trong ngục. Mười tháng mặt không cảm xúc, giờ bảo nàng cười cũng không biết nữa.
Bách Lý Trường Nguyên ôm lấy vai Cơ Thị, cười hiền nói: “Nữ nhi cuối cùng cũng ra, nàng khóc gì chứ? Đây chẳng phải chuyện vui sao.”
“Tiểu thư, tiểu thư. Chúng ta cuối cùng cũng đợi được người rồi.” Hàm Yên và Điểm Thúy sớm đã vây lấy Vu Thức Vy, hưng phấn biểu đạt sự vui mừng và quan tâm của bản thân.
“Những ngày này các ngươi sống tốt không?” Vu Thức Vy nhịn không được hỏi.
“Vâng, bọn nô tỳ sống tốt lắm, Bách Lý lão gia và phu nhân thỉnh thoảng sẽ đón bọn nô tỳ đến ở trong phủ, đối với bọn nô tỳ rất tốt.” Ánh mắt Điểm Thúy lấp lánh nói.
Khi Thượng Quan Cửu U cưỡi ngựa trở về thì đúng lúc nhìn thấy cảnh Vu Thức Vy đằng đằng sát khí muốn lấy mạng Trữ Tuyết.
Chỉ thấy Trữ Tuyết vất vả chạy trốn. Tuy nàng có ít võ công, nhưngcũng chỉ là mấy chiêu thức mèo cài, căn bản không thể địch lại được những chiêu thức ác liệt của Vu Thức Vy.
“Á.” Trong lúc không cẩn thận, cánh tay Trữ Tuyết bị đâm mạnh một kiếm, nhất thời máu tươi chảy đầy tay.
Lúc chậm chạp vì bị đâm thì kiếm của Vu Thức Vy đã kề lên cổ nàng ta rồi.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy Vu Thức Vy muốn cứa cổ giết chết Trữ Tuyết, đột nhiên hét to: “Dừng tay!”
Mi tâm Vu Thức Vy chau lại, nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, hắn đến lúc nào vậy?
“Vu Thức Vy, ngươi thả Trữ Tuyết ra, nàng ta không thù không oán với ngươi!”
“Không thù không oán?” Giọng nói Vu Thức Vy run rẩy, nhìn về phía Tiểu Ninh nằm dưới đất kia, cắn răng cắn lợi: “Nếu không phải ả, nếu không phải ngươi thì Tiểu Ninh sao có thể chết được?”
Nói tới cùng thì đều là vì hắn, mỗi lần đều tóm lấy điểm yếu của nàng để uy hiếp nàng! Tại sao không nhằm vào nàng? Nàng thà người chết kia là bản thân chứ không muốn những người mình quan tâm chết đi.
Thượng Quan Cửu U nghe thấy cũng nhìn về phía Tiểu Ninh đã chết, sóng gió nổi lên nơi đáy mắt. Tỳ nữ của nàng chết rồi, người mà nàng quan tâm nhất đã chết…
Chẳng trách nàng muốn giết Trữ Tuyết!
Thế cái đầu kia là của ai?
Chẳng lẽ là tỳ nữ của Trữ Tuyết Hạ Hoan?
Chỉ có hai người họ rời khỏi đội ngũ, chắc là nàng ta rồi!
Nhưng thân thể đâu? Đầu chém xuống rồi, vậy thân thể đâu?
Đợi đến khi phát giác ra được thân thể gần như bị ăn mòn hết ở không xa cái đầu lâu, Thượng Quan Cửu U cứng đờ, quả nhiên… chết không toàn thây!
“Vu Thức Vy, ngươi phải nghĩ thật kĩ. Trữ Tuyết là công chúa của Tây Lương, nếu ngươi giết nàng ta có nghĩa là đối đầu với Tây Lương!” Thượng Quan Cửu U nói rõ quan hệ lợi hại trong đó cho Vu Thức Vy nghe.
Trong lời nói thì giống như là vì suy nghĩ cho Vu Thức Vy, nhưng thực ra là muốn cứu Trữ Tuyết, cũng có thể hắn thật sự lo lắng cho Vu Thức Vy, chỉ là hắn không thể nói rõ được…
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cửu U, đi đến bên cạnh Vu Thức Vy, hờ hững nói: “Chuyện này không khiến ngươi phải lo nghĩ, ngươi vẫn nên lo cho bản thân thì hơn.”
Lời nói vừa dứt, có tiếng vó ngựa xa xa từ phía đông truyền đến. Trong cát bụi mù mịt, một đội nhân mã màu đen đã đến nơi, bao vây toàn bộ bọn họ.
Đi đầu là thống lĩnh ngự lâm quân Thẩm Trường Đức, hắn nhìn Thượng Quan Cửu U, giơ thánh chỉ trong tay lên, cao giọng hô: “Hoàng thượng có chỉ, tru sát phản tặc Thượng Quan Cửu U, giết!”
Mệnh lệnh như núi!
Trong chớp mắt, ngự lâm quân đồng thời tiến lên giao chiến với nhân mã của Thượng Quan Cửu U.
Hàn Giang Nguyệt mang theo Vu Thức Vy đi tới địa phương an toàn, Vu Thức Vy nhìn về phía công chúa Trữ Tuyết, lạnh lùng nói: “Giữa ngươi và ta vốn không có thù oán quá lớn, ta cũng không biết Hạ Hoan kia sẽ là giả, là Hoàng tỷ của ngươi. Giết ả, ta không hề sai, nhưng ta cũng không muốn dẫn đến hai nước giao tranh, vì thế chỉ có thể giết chết ngươi!”
“Đợi đã!” Công chúa Trữ Tuyết vội vã hét lên, Vu Thức Vy dừng tay, nói: “Ngươi còn có di ngôn gì?”
“Vu Thức Vy, ta chỉ muốn hỏi ngươi, lúc đầu ngươi làm mối cho ta và Thượng Quan Cửu U, có từng thật tâm không?”
Ánh mắt Vu Thức Vy trở nên nghiêm túc khôn cùng: “Đã từng.”
Nàng chưa từng thấy một nữ tử si tình với nam tử như vậy, cam tâm tình nguyện từ bỏ tôn nghiêm, tự hạ thấp địa vị bản thân, trước mặt hắn trở nên thấp kém hèn mọn.
Nàng ta khiến nàng nhớ đến bản thân kiếp trước, yêu một người như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho nên nàng từ việc tiếp cận không đơn giản lúc đầu đã trở thành ý muốn thành toàn đơn thuần, thành toàn cho một sự si tình của nàng ta.
Công chúa Trữ Tuyết cong môi, hơi trào phúng nói: “Vậy lần đó thì sao? Là ngươi hạ thuốc chàng đúng không?”
Vu Thức Vy biết nàng ta nói gì, nàng ta muốn nói nàng đã tạo nên cuộc hôn nhân bất hạnh giữa nàng ta và Thượng Quan Cửu U, nhưng…
“Ngày hôm đó ngươi cũng không từ chối, chẳng phải sao?”
Ánh mắt Trữ Tuyết hơi cứng lại, rồi bỗng nhiên nhớ lại, đúng thế, nàng ta không hề cự tuyệt, nàng ta rõ ràng có cơ hội cự tuyệt nhưng lại không làm.
Bởi vì lúc đó, trong lòng nàng ta toàn tâm toàn ý muốn gả cho Thượng Quan Cửu U, cho nên nàng ta không cự tuyệt, không hề chống cự mà trở thành nữ nhân của chàng…
Thực ra, suy cho cùng, do nàng ta đơn phương tình nguyện, chỉ biết yêu một người thì phải có được người đó, chứ không biết rằng yêu một người là phải thành toàn người đó.
Nếu lúc đầu nàng ta biết hắn yêu Vu Thức Vy sâu đậm như vậy, thì nàng ta sẽ không chen chân vào.
Nhưng đời người trước nay không hề có nếu như, không hề…
Mắt thấy Thượng Quan Cửu U rơi vào nguy hiểm, công chúa Trữ Tuyết đột nhiên đẩy Vu Thức Vy, lấy thân làm lá chắn chắn trước mặt Thượng Quan Cửu U: “Cửu U…”
Một bả đao sáng loáng đâm về phía trái tim của Trữ Tuyết…
Không gian dường như lắng đọng, chỉ còn nghe thấy tiếng gầm của Thượng Quan Cửu U: “Trữ Tuyết…”
Khi mọi người tưởng Trữ Tuyết sẽ chết chắc thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn, chớp mắt, khói bay dầy đặc, bao phủ tất cả.
“Khụ khụ khụ” Đợi đến khi khói tản đi hết, thì không còn thấy tung tích của Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết nữa, ngoại trừ máu chảy thành sông, thi chết như dạ ra thì chẳng còn gì cả.
Chân mày Vu Thức Vy nhíu chặt, giữa lúc hỗn loạn khi nãy, nàng nhìn thấy có hai thân ảnh cứu Thượng Quan Cửu U và công chúa Trữ Tuyết đi mất, muốn đuổi nhưng không kịp nữa, bọn họ đã chia thành hai hướng chạy trốn…
Thẩm Trường Đức gầm lên giận dữ: “Đáng chết, lại để cho họ chạy thoát.”
Quay đầu liền nhìn thấy Vu Thức Vy, Thẩm Trường Đức trầm mặt xuống, vẫy tay nói: “Người đâu, bắt Vu Thức Vy lại!”
Mắt Hàn Giang Nguyệt lạnh căm, quát lên: “Bổn vương ở đây, ai dám.”
Thẩm Trường Đức lại lấy ra một thánh chỉ khác: “Vu Thức Vy khi quân phạm thượng, tội đáng chém đầu, trẫm niệm tình tuổi nhỏ không biết, chỉ phạt mười tháng tù giam. Khâm thử!”
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương. Hoàng đế hận không thể khiến nàng chết đi, sao có thể phán nàng ngồi ngục 10 tháng nhẹ vậy được?
Đợi đến khi Vu Thức Vy ngồi đại lao, Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị đến thăm thì nàng mới biết. Thì ra gia tộc Cơ Thị ẩn thế đã gây áp lực cho Hoàng đế, Hoàng đế vì vậy đã nhượng bộ từ việc muốn nàng chết trở thành ngồi đại lao 10 tháng!
Nàng rất muốn biết Cơ thị đã dùng cái gì gây áp lực với Hoàng đế…
Thời gian 10 tháng không dài không ngắn, nhưng thời thế biến đổi không ngưng, tựa như đã qua ngàn năm.
Thượng Quan Cửu U mang theo năm mươi vạn đại quân trở về Nhu Nhiên, năm tháng trước đăng cơ ở Nhu Nhiên trở thành Khả Hãn của Nhu Nhiên đồng thời liên minh vởi Khả Hãn Đột Quyết Hách Liên Khanh, phát động chiến tranh với Đại Vân. Trong một đêm lấy được năm tòa thành của Đại Vân, khiến thiên hạ xôn xao.
Hàn Giang Nguyệt sớm đã phụng chỉ rời kinh ngay khi năm tòa thành bị phá huyt, đi Mạc Bắc đánh giặc, kéo dài trận chiến đến nửa năm với Thượng Quan Cửu U, bây giờ vẫn bất phân thắng bại…
Mà Tây Lương cũng phát động chiến tranh sau khi nàng ngồi nhà lao được hai tháng. Lấy danh nghĩa báo thù cho công chúa Trữ Ngọc, yêu cầu Đại Vân giao nàng ra, cường quốc sao có thể dễ bị uy hiếp như thế. Hoàng đế phong phò mã Cố Ngọc làm Chính Tây đại nguyên soái, thái tử làm phó nguyên soái đi ứng phó với Tây Lương. Trận chiến kéo dài đã tám tháng nhưng vẫn chưa đẩy lùi được quân địch.
Còn Nam Cương, sau khi trăm vạn đại quân lần lượt rời đi, Nam Cương lâm nguy.
Các bộ lạc Nam Man nghe Nam Chiêu quốc như Thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng phát động chiến tranh với Đại Vân.
Ngũ quốc đại loạn, anh hùng trỗi dậy, đại thế thiên hạ ai là chủ nhân đây?
Tai ương mười tháng trong ngục, cái khoảng khắc mà Vu Thức Vy ra tù, nàng cảm thấy có một loại cảm giác lạ lẫm như cách cả một đời, tất cả cứ như một giấc mộng vậy!
Trước cửa thiên lao, Bách Lý Trường Nguyên, Cơ thị, Hàm Yên, Điểm Thúy, còn có… Bách Lý Ngọc San sớm đã trông mong chờ đợi đứng ở đó.
Cơ thị thấy Vu Thức Vy đi ra, trước tiên là vui mừng rồi vội vàng chạy tới nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa khóc nói: “Thức Vy, Thức Vy à, nương cuối cùng cũng đợi được con, ta đã chờ ngày này mười tháng rồi.”
Trên mặt Vu Thức Vy lộ ra nụ cười cứng đờ, mười tháng này, tuy nàng thường cải trang Vệ Thời Ngộ ra ngoài, nhưng đa số thời gian đều ở trong ngục. Mười tháng mặt không cảm xúc, giờ bảo nàng cười cũng không biết nữa.
Bách Lý Trường Nguyên ôm lấy vai Cơ Thị, cười hiền nói: “Nữ nhi cuối cùng cũng ra, nàng khóc gì chứ? Đây chẳng phải chuyện vui sao.”
“Tiểu thư, tiểu thư. Chúng ta cuối cùng cũng đợi được người rồi.” Hàm Yên và Điểm Thúy sớm đã vây lấy Vu Thức Vy, hưng phấn biểu đạt sự vui mừng và quan tâm của bản thân.
“Những ngày này các ngươi sống tốt không?” Vu Thức Vy nhịn không được hỏi.
“Vâng, bọn nô tỳ sống tốt lắm, Bách Lý lão gia và phu nhân thỉnh thoảng sẽ đón bọn nô tỳ đến ở trong phủ, đối với bọn nô tỳ rất tốt.” Ánh mắt Điểm Thúy lấp lánh nói.
Bình luận facebook