• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 99 - Chương 99NHỎ MỌN

Chương 99NHỎ MỌN

Bọn họ ăn đến khi hầu như khách trong nhà hàng đã đi hết, ông chủ vừa dọn đồ đạc vừa kiếm đại vài chuyện tán gẫu với Thẩm Diễn. Trong quá trình nói chuyện Thẩm Diễn biết được, ông chủ này tên là Triển Duệ, có quan hệ họ hàng với Triển Phong, coi như anh họ của anh ta, tự kinh doanh nhà hàng này, ba năm liền được xếp hạng sao, rất có danh tiếng ở tỉnh A, là nơi mà đông đảo khách hàng nghe danh tìm đến ăn.



Triển Duệ rất tò mò về thân phận của Thẩm Diễn, đặc biệt sau khi biết chuyên ngành của anh là tâm lý học tội phạm thì càng hứng thú hơn, châm điếu thuốc nâng ly rượu bắt chuyện với anh, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành được nói đến, khiến Thẩm Diễn hơi kinh ngạc, cười hỏi: “Anh đam mê tâm lý học tội phạm à? Sao biết nhiều thuật ngữ thế.”



Triển Duệ hất hất lọn tóc lơ thơ trước trán, nhún vai bất cần: “Trước kia anh từng làm thám tử tư, chú cũng biết đấy, ngành này, toàn phải biết nắm bắt suy nghĩ tâm lý của thân chủ và người bị điều tra, thế nên anh có tìm sách để đọc, đương nhiên không thể nào so được với người theo chuyên ngành này như chú.”



Triển Phong ở bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ, không biết vì sao lại bực bội khó hiểu, thúc giục: “Ăn no rồi thì về nhà thôi, đừng có làm phiền người ta dọn dẹp.”



Nào ngờ Thẩm Diễn cũng dâng trào hứng thú như Triển Duệ, chẳng hề để tâm đến lời Triển Phong nói, còn phấn khởi nhìn Triển Duệ hỏi: “Vậy sao anh lại chuyển ngành sang mở nhà hàng? Lúc tôi ở nước ngoài có quen vài thám tử tư, thi thoảng bọn họ cũng đến họp mặt với bọn tôi, coi như là học hỏi lẫn nhau.”



Triển Duệ nói: “Thật à, tốt quá, thực ra sau đó anh chuyển ngành là vì thấy hứng thú với ngành ăn uống hơn trinh thám hình sự, nhưng vẫn không ngăn cản đam mê cũ của anh. Nếu có cơ hội, chúng ta có thể ngồi với nhau, trao đổi chút chứ?”



Thẩm Diễn gật đầu: “Dĩ nhiên.”



Triển Phong: “… Đợi rảnh rồi nói tiếp, giờ đi được chưa?”



“Chờ một lát, sao mày nhiều chuyện thế, vội đi thì cứ đi một mình đi, không thấy ông mày đang học hỏi sao?” Thái độ của Triển Duệ thay đổi rất nhanh, lúc đối diện Triển Phong thì ngang tàn thô bạo, quay sang Thẩm Diễn thì mỉm cười như hoa: “Chi bằng tìm chỗ uống vài chén rồi nói chuyện tiếp, không dẫn theo cái đuôi này, toàn quấy rối.”



Đường nét của anh ta thực ra rất giống Triển Phong, diện mạo cả hai đều đậm nét và góc cạnh, nhưng so với sự lạnh lùng và kiêu ngạo của Triển Phong, thì khí chất Triển Duệ có phần trầm lắng hơn và trong đôi mắt màu nhạt của anh ta ẩn chứa sự tiêu diêu tự tại yên tĩnh của một người nghệ sĩ.



Những người như thế lúc thể hiện sự quyến rũ khi giao tiếp xã hội đều rất được người ta yêu quý. Thẩm Diễn vừa ăn một bữa thịnh soạn. Anh vốn là một người không có tâm hồn ăn uống cho lắm nhưng cũng không thể phủ nhận sự tuyệt diệu trong mùi vị của bữa ăn này, tâm trạng khoan khoái dễ chịu. Anh cũng không có cảm giác gì đối với Triển Duệ, nhưng tuyệt đối không ghét bỏ.



Nhưng mà…



Anh thoáng nhìn Triển Phong, thầm nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của anh ta, không được xung đột với cái người tính tình nóng nảy thô bạo này, thế là anh khéo léo từ chối: “Lần sau nhé, lần này tôi đến có vài chuyện cần làm, thời gian cũng rất gấp, đợi lần sau có cơ hội lại ngồi cùng nhau.”



Triển Duệ nói: “Được, hay anh đến thành phố Q tìm chú?”



Câu trước vừa khiến nét mặt Triển Phong dễ nhìn hơn một tí, câu sau đùng cái lại chuyển thành âm u.



Cái tên này sao mà mặt dày vậy, không nghe ra người ta không thèm để ý mình sao, anh ta nghiến răng nhìn chằm chằm Triển Duệ.



Hai người hầm hè nhau từ nhỏ đến lớn, Triển Duệ còn lâu mới sợ Triển Phong, chỉ kiêu căng hừ một tiếng, cười có phần khiêu khích.



Cái thằng này, sao mà nhỏ mọn thế chứ.



Cái đồ chó nhà anh, có tư cách nói ông đây nhỏ mọn!



Không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng. Hai người họ lườm nhau chằm chằm làm không khí xung quanh lạnh băng. Thẩm Diễn chỉ đành ngồi một bên quan sát, dường như thấy hình ảnh anh và Triển Phong không ai nhường ai thuở ban đầu.



Thì ra cảnh đấu đá trước mặt người khác thoạt nhìn vừa ấu trĩ và buồn cười như vậy. Thẩm Diễn thầm nghĩ, sau này tuyệt đối không làm chuyện ngốc nghếch này trước mặt người khác.



Chắc 80% là Triển Phong và người anh họ này đã có thù oán với nhau từ hồi nhỏ. Cho dù không phải thù hận vì cướp đoạt đồ chơi thì cũng là oan gia kiểu như cướp đồ ăn vặt chẳng hạn.



Trên đường về, Thẩm Diễn đã nghĩ như vậy.



Đối phương rõ ràng cố ý chọc tức anh ta, lúc tính tiền còn miễn phí phần của Thẩm Diễn, nhưng lại yêu cầu Triển Phong tự thanh toán phần của mình.



Lúc Triển Phong trả tiền rõ ràng tức nghiến răng ken két, cả đoạn đường lái xe mặt mũi sầm sì chẳng dễ coi tí nào. Lúc Thẩm Diễn hỏi về Triển Duệ, anh ta tỏ thái độ khinh khi cực kỳ.



“Có gì mà hỏi, chỉ là một tên bán cơm.” Triển Phong nói.



Thẩm Diễn: “… Anh và anh ta có thù hằn gì à? Anh ta cướp cô gái anh yêu thầm lúc nhỏ à?”



Giọng Triển Phong hơi bất thường, nói một cách nhạy cảm: “Này, đừng nói bừa, cậu thấy có khả năng đó sao?”



Thẩm Diễn: “Có vẻ đúng thế thật. Sao anh không đấu nổi anh ta thế, lúc nhỏ anh ta đẹp trai hơn anh?”



Gân xanh trên trán Triển Phong nổi lên, thẹn đến phát cáu kêu to: “Đã nói là không mà lại.”



“Không phải thì thôi, lái xe đi lái xe đi, tập trung chú ý.”



“… Cậu đáp qua loa cho có với ai đấy hả!”



Về nhà, Triển Phong dùng nhà tắm trước, Thẩm Diễn thì ở phòng khách ôm laptop tra tư liệu, sau khi nhập tên Cao Tâm Duyệt, trên mạng đúng là xuất hiện một số thông tin bên lề, lúc Triển Phong lau tóc bước ra, thấy anh vẫn còn đang tập trung nhìn màn hình máy tính, liền ngó vào xem.



“Bay lên đầu cành thành phượng hoàng, nữ thư ký hiện đại dốc lòng nghiên cứu lịch sử? Sao cậu còn xem cả thứ này?” Triển Phong cười nhạo, rồi ngồi xuống sofa bên cạnh, vuốt mái tóc đang ướt nhẹp hỏi: “Cậu định chuyển ngành sang viết tiểu thuyết, nên đọc sách để tìm linh cảm à?”



Thẩm Diễn lạnh lùng liếc anh ta: “Mới có mấy ngày không có vụ án, mà khả năng quan sát của anh tuột dốc rồi à?”

Vietwriter.vn

Ái chà chà? Khiêu khích anh ta à?



Triển Phong lề mề đứng dậy, lại nhìn chằm chằm và xem một lượt nội dung trên màn hình trước mặt anh, lần này đã ngộ ra điểm quan trọng nào đó, anh ta ồ lên vài tiếng rồi vội đáp: “Là cô ta à, cậu điều tra cô ta làm gì? Ngày mai tìm cô ta là được rồi?”



Thẩm Diễn lắc đầu nói: “Giờ người ta là phu nhân của trùm bất động sản. Anh tưởng là người có thể tùy tiện gặp à, hơn nữa trên danh thiếp có ghi phường Lão Nhai, những người bình thường như chúng ta đương nhiên phải tìm lý do phù hợp thì mới đến đó được.”



Triển Phong lại ồ lên, cướp lấy laptop trên đùi anh, xem xét dữ liệu của công ty bất động sản đó xong thì nói: “Chắc là vấn đề không lớn, cậu đợi chút, tôi đi gọi cuộc điện thoại.”



Triển Phong nói xong, không đợi Thẩm Diễn kịp phản ứng, anh ta đã cầm điện thoại vào phòng ngủ. Thẩm Diễn đầu óc mông lung, hoàn toàn không hiểu anh ta muốn làm gì. Sau một loạt tiếng nói chuyện, Triển Phong khoác khăn lông, lắc lư bước ra, huýt sáo hai tiếng: “Đã xong, mười giờ sáng mai, quốc tế Thiên Phong.”



Thẩm Diễn vẫn chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”



Triển Phong nói: “Vừa nãy tôi vừa nói chuyện với đối phương, đã nói thân phận và ý đến của chúng ta, bên đó rất bằng lòng gặp chúng ta, nói mười giờ sáng mai gặp ở tòa nhà của họ, sao nào, có phải tôi rất được việc đúng không? Hửm? Đừng có ky bo lời khen ngợi chứ, dũng cảm nói ra đi nào.”



Thẩm Diễn: “Đối phương cứ thế mà đồng ý à? Người làm ăn chẳng phải rất kiêng kỵ cảnh sát hay sao? Anh dựa vào quan hệ gia đình để nói chuyện hả?”



“Này, tôi thay cậu giải quyết vấn đề từng giây từng phút, cậu lại bảo tôi dựa vào gia đình?” Triển Phong không vui, hừ hừ nói: “Tôi phải dựa vào những thứ đó? Được rồi, tôi thừa nhận, lúc gọi đi tôi có nói chút về quan hệ gia đình, nhưng sau đó đối phương bằng lòng gặp chúng ta, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chúng ta.”



Bất kể là nhà họ Cao hay quốc tế Thiên Phong, họ chẳng hề có bất kỳ dây mơ rễ má nào, sao dựa vào chính bản thân họ được?



Thẩm Diễn càng nghe càng khó hiểu, cau mày nói: “Đợi tí, anh nói nhanh quá, tôi hơi không hiểu, ý là sao?”



“Nói tóm lại, ngày mai cậu đi với tôi đến đó là được, gặp xong là cậu biết vì sao đối phương lại chào đón chúng ta như vậy.” Triển Phong cười thần bí và đắc ý, vẫn huênh hoang, “Từ một góc độ nào đó, chúng ta còn được coi là ân nhân của đối phương đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom