• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (6 Viewers)

  • Chương 98 - Chương 98NÓI MỘT ĐẰNG NGHĨ MỘT NẺO

Chương 98NÓI MỘT ĐẰNG NGHĨ MỘT NẺO

Khi đến tỉnh A thì trời đã tối, Triển Phong đi trên đường không hề lưỡng lự, hiển nhiên đã xác định rõ ràng nơi cần đến. Thẩm Diễn chưa quen cuộc sống nơi đây, tất nhiên cũng sẽ không mở miệng chỉ huy dò hỏi lung tung, chỉ làm tốt bổn phận của một hành khách, thi thoảng giúp anh ta nhìn người đi đường hai bên, nhắc nhở anh ta đây không phải vùng hoang vu, cho dù không lái nhanh như chớp bọn họ cũng sẽ không chết đói trên xe.



“Tính tình ông chủ cửa hàng kia rất tệ, sau mười giờ sẽ không tiếp khách, bây giờ dẫn cậu quay về cất đồ rồi đi đến đó, chắc sẽ kịp giờ.” Triển Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ, rất cố chấp với cửa hàng này: “Cậu có đói không?”



“Không sao.”



Triển Phong nói: “Đợi chút nữa có khi không kịp cho cậu tắm rửa, cơm nước xong xuôi rồi quay về tắm rửa, nhưng mà hôm nay cũng không ra nhiều mồ hôi, chắc không khó chịu lắm đâu?”



Thẩm Diễn: “Không cần ngấm ngầm mở lời dẫn đường tôi đâu. Tôi sẽ không làm trễ thời gian ăn cơm của anh, dân lấy ăn làm gốc, biết bữa cơm này quan trọng thế nào đối với anh rồi.”



Triển Phong kêu lên: “Này, tôi vì dẫn cậu đi ăn nên mới gấp gáp đó. Nếu đi một mình, còn lâu tôi mới thèm nhìn cái bản mặt thối hoắc của thằng cha kia!”



Thẩm Diễn mỉm cười: “Thật sao? Thật ra tôi không ăn cũng không sao cả.”



Triển Phong: “... Tôi nói đi ăn là đi ăn, sao cậu nhiều lời thế!”



Gần như cả ngày hôm nay anh đều tranh cãi với Triển Phong. Triển Phong rơi vào thế hạ phong nhiều lần, rõ ràng lúc này đã nóng nảy rồi.



Tâm trạng Thẩm Diễn rất tốt, cười khẽ thuận miệng hỏi: “Bây giờ đi đâu?”



Thật ra anh đã đoán được đại khái phương hướng, chỉ hỏi vì đổi chủ đề, miễn cho ác ma ngây thơ này lại ầm ĩ liên tục.



Triển Phong vừa đấu võ mồm bị thiệt thòi, tất nhiên giọng điệu không tốt rồi, giọng lạnh nhạt trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý: “Còn chỗ nào nữa, nhà tôi.”



“Nhà anh ta” mà anh ta nói là một chung cư rất mới, trong những dãy nhà cao tầng không đông người cho lắm, nhưng được xây dựng rất xanh và sạch, không khí trong khu chung cư yên tĩnh tao nhã, xung quanh đều khiêm tốn tỏa ra mùi có tiền.



Nói cách khác, có một cảm giác đập tiền một cách nhã nhặn.



Khi Thẩm Diễn nhìn thấy những logo sáng loáng nổi bật của dãy xe trong gara, càng khẳng định suy nghĩ này.



Khu chung cư thiết kế theo kiểu người và xe tách rời, thang máy ở tầng hầm gara nối thẳng đến cửa nhà. Triển Phong rất tự giác ôm túi hành lý của anh trong cốp xe ra, khoác tay lên vai Thẩm Diễn đi về phía trước. Sau khi đi vào thang máy, Thẩm Diễn nhìn thấy thiết kế mỗi hộ một tầng riêng biệt bất giác run run khóe miệng, trong lòng thầm nhủ một câu đồ nhà giàu.



Căn nhà này chỉ riêng phần diện tích sàn thôi cũng đủ để người bình thường lui bước. Mặc dù chưa nhìn thấy bố cục trong phòng, nhưng chắc chắn sẽ không kém.



Tình hình thực tế sau khi mở cửa cũng không khác nhiều lắm so với suy nghĩ của Thẩm Diễn, sạch sẽ sáng loáng, đồ vật cực ít, nội thất đậm phong cách Bắc Âu, đường nét gọn gàng mang cảm giác lạnh giá.



Trên tủ giày bày sẵn một đôi dép lê của nam, trên bàn ăn cũng chỉ đặt một bộ đồ ăn, bên cạnh tủ rượu có một chai rượu tây còn một nửa và một ly rượu thường dùng. Trong căn nhà tràn ngập hơi thở của người đàn ông độc thân, chứng tỏ chủ nhân rất ít khi ở nhà, vội vã như khách qua đường.



Triển Phong đặt hành lý lên kệ thấp, khom lưng lấy một đôi dép lê mới trong tủ giày ra đưa cho anh, khi đưa tới còn vô tình giải thích một câu: “Còn mới đấy, lần trước tôi về mới mua.”



Thẩm Diễn nghe thấy vậy hơi buồn cười: “Sao vậy? Sợ tôi có bệnh thích sạch sẽ à?”



Triển Phong hơi không tự nhiên, xoay người sang chỗ khác giải thích rất gượng ép: “Không, bình thường nhà tôi chưa từng có người đến, vốn không mua mấy thứ như dép lê cho người khác, dù sao nghĩ sớm muộn gì cậu cũng đến nơi này, tiện thể mua một đôi để đó. Thay xong chưa? Tôi dẫn cậu đi xem phòng ngủ, đừng lề mà lề mề, lát nữa còn phải đi ăn.”



Đã chuẩn bị dép lê từ trước rồi, có gì phải xấu hổ. Thẩm Diễn nhìn bóng lưng giả vờ như không có chuyện gì của anh ta, nghĩ thầm tên này thật quá ngây thơ. Anh khẽ mỉm cười, cũng không vạch trần chút tâm tư ấy, phối hợp diễn kịch với anh ta nói: “Được thôi, là phòng này à?”



Diện tích căn nhà này không nhỏ, có tất cả ba phòng ngủ, ngoại trừ phòng ngủ chính và phòng sách được ngăn rõ, các phòng khác đều đơn giản hơn, rõ ràng là phòng dành cho khách. Ga gối chăn mền bên trong hoàn toàn mới, còn nguyên nếp gấp từ lúc lấy ra. Thẩm Diễn nhìn quanh một vòng, quay đầu nhìn Triển Phong cười, lơ đãng nói: “Chiêu đãi khách không biết lúc nào sẽ đến mà chuẩn bị đến mức độ này thì chu đáo quá rồi đấy.”



Nét mặt Triển Phong hơi cứng ngắc khi bị nói toạc ra, khó chịu trừng mắt nhìn anh: “Sao nào? Ông đây đoán chắc cậu sẽ đến đây nên cố ý chuẩn bị đấy thì sao nào, dù sao ở thành phố Q cũng ở chỗ cậu rồi, đương nhiên phải đáp lại.”



Thẩm Diễn cười như một con hồ ly: “Tôi đâu có nói gì.”



Không nói gì mà cười kiểu gì thế hả, cười ông đây còn cho rằng ông đây không nhìn ra à?!



Triển Phong trừng mắt nghiến răng, nhìn giống một con hổ răng kiếm thẹn quá hóa giận. Thẩm Diễn xem trò vui đủ rồi cuối cùng cũng không cười đùa anh ta nữa, tâm trạng vui vẻ, lần đầu tiên khoác lên vai Triển Phong – mặc dù chiều cao vẫn kém một chút, nhưng cũng miễn cưỡng khoác lên được, vỗ vỗ anh ta rồi nói: “Đi thôi, dẫn tôi đi nếm thử tay nghề của ông chủ biến thái mà lòng anh hằng mong nhớ.”



Triển Phong: “Tôi đâu biến thái, đi mong nhớ cái loại người đó?! Thẩm Diễn, cậu càng ngày càng quá đáng lắm rồi, tôi cảnh cáo cậu...”



Thẩm Diễn: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Cảnh sát muốn đánh người à?”



Triển Phong: “...”



Cuối cùng hai người vẫn đi ăn ở nhà hàng kia, khi đến vừa đúng chín rưỡi. Như Triển Phong đã nói, quả thật vẻ mặt ông chủ rất xấu, bày ra cái vẻ khách hàng quấy rầy anh ta đóng cửa nghỉ ngơi. Nhưng đồ ăn bưng lên lại không hề qua loa, hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như là bạn bè với Triển Phong, đích thân mang món ăn lên, còn ngồi xuống nói chuyện với họ vài câu.



“Hai ngày trước mấy ông già đến dùng cơm, nhắc đến mày, cứ luôn miệng nói mày là thằng không thể khiến người ta bớt lo nhất, còn tao chỉ đứng sau mày thôi.” Ông chủ ngồi xuống, tiện tay mở chai rượu rót cho mình một ly, nói câu “chai này tao mời”, rồi nhìn Triển Phong nói: “Mày vẫn chưa chịu về kết hôn à?”



Triển Phong nói: “Móa, bố kết hôn hay không liên quan cái quần què gì đến mày.”



Ông chủ cũng mắng anh ta: “Đệch, mày trốn biệt tăm biệt tích đương nhiên không phải nghe rồi, trong đám trẻ chỉ còn lại tao với mày chưa kết hôn, các cụ không giục mày, ngày nào cũng hối tao đấy!”



Triển Phong không những không giận mà còn cười khà khà, cầm ly rượu ngửa đầu uống nửa ly: “Nên lần này tao về mới không báo cho người nhà, mày cũng đừng nói với các cụ, nghe chưa? Xen vào việc của người khác coi chừng bố tẩn mày đấy.”



“Phắng, mày cho rằng bố muốn gặp họ à? Không có chuyện gì tao cũng không bén mảng đến gần đâu.” Ông chủ hùng hùng hổ hổ cãi tay đôi với Triển Phong vài câu, sau đó đứng lên gọi nhân viên cửa hàng chuẩn bị dọn quán đóng cửa, không nhận thêm khách mới vào. Trước khi đi còn lên tiếng chào Thẩm Diễn, thái độ đối với Thẩm Diễn vừa bình thường vừa khách sáo, hoàn toàn không có kiểu như khi nói chuyện với Triển Phong.



Thẩm Diễn lại nhìn anh ta đối xử với các khách khác trong nhà hàng, hình như đều rất bình thản ung dung. Anh lấy làm lạ nhìn Triển Phong, cảm thấy dường như mình phát hiện ra một sự thật nào đó: “Anh nói ông chủ này xấu tính, nhưng tôi thấy hình như anh ta chỉ nhằm vào anh thì phải.”



Triển Phong bị đâm trúng chỗ đau, ngẩng đầu bất mãn nói: “Có ý gì? Cậu bênh thằng cha đó?”



Rốt cuộc cái tai nào nghe thấy anh bênh người kia???

Vietwriter.vn

Thẩm Diễn đáp: “Anh đã lớn thế này rồi còn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng tình cảm với anh ta rất tốt.”



Triển Phong kêu lên: “Ai tình cảm tốt với anh ta?!”



Thẩm Diễn: “Được rồi, được rồi, ăn cơm đi.”



Triển Phong: “... Ông đây tức no bụng rồi!”



Thẩm Diễn: “???”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom