• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 101 - Chương 101MỘT CƠ HỘI KHÁC

Chương 101MỘT CƠ HỘI KHÁC

Thẩm Diễn hỏi xong, phòng họp lặng như tờ.



Đương nhiên, đây cũng là điều tất yếu xảy ra, ông cụ Cao này đã mất tiếng, hơn nữa còn bị lãng tai, nếu người xung quanh nói xen vào, e là ngay cả Thẩm Diễn nói gì cũng nghe không rõ.



Có điều, lặng im chờ đợi đáp án chưa chắc có thể đợi được câu trả lời thuyết phục đủ khiến người ta hài lòng.



Cao Minh Hoa như thể nghe không hiểu, ánh mắt mơ màng nhìn Thẩm Diễn, mịt mờ lắc đầu.



Thẩm Diễn hơi mất mát, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa, lần này anh nói chậm rãi hơn hẳn, gần như nhấn nhá từng từ một cho Cao Minh Hoa nghe. Ông cụ rốt cuộc mới tỏ vẻ hiểu ra, chẳng qua sau đó, câu trả lời vẫn là cái lắc đầu như trước.



Cao Tâm Duyệt sợ hai người Thẩm Diễn thất vọng, vội vàng nhỏ giọng hỏi Cao Minh Hoa mấy câu, nhưng Thẩm Diễn cũng đã đoán đại khái được kết quả cuối cùng, cười cười bảo: “Không sao, thực ra trước khi đến, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Kỳ thực chuyện đã qua lâu đến thế, cụ ông không nhớ cũng rất bình thường. Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”



Nói đoạn, anh và Triển Phong đứng dậy chuẩn bị ra về. Cao Tâm Duyệt vội vàng bảo đợi một chút, lại nói mấy câu với Cao Minh Hoa, sau đó đến trước mặt họ nói: “Nếu buổi tối không có việc gì, cùng ăn bữa cơm được không? Thật ra thì chúng tôi từng có duyên qua lại đôi lần với nhà cảnh sát Triển, cũng coi như người quen cũ, tối chúng ta ngồi lại tâm sự, ôn chuyện xưa chứ nhỉ?”



Triển Phong ghét nhất là bị móc nối vào chuyện làm ăn nhà mình, lạnh lùng từ chối lời mời của Cao Tâm Duyệt: “Cảm ơn, có điều không cần đâu, chúng tôi đã có kế hoạch cho buổi tối rồi.”



Cao Tâm Duyệt nói: “Vậy tối mai cũng được…”



Triển Phong đáp dứt khoát: “Tối mai cũng kín lịch rồi, lần này chúng tôi tới đây có rất nhiều việc phải làm, thật ngại quá.”



Cao Tâm Duyệt thoáng ngượng ngùng, ngoại hình cô ta khá nổi bật, mặc dù xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng có thể nhìn ra khí chất và tầm nhìn không giống những cô gái bình thường khác, hơn nữa còn kết hôn với chủ tịch tập đoàn Thiên Phong, nên tâm tư cũng không vừa. Những người xung quanh đương nhiên phần lớn là nịnh nọt, cảm giác bị từ chối liên tục như vậy, e là lâu lắm rồi mới trải nghiệm.



Không biết cô ta ngại mặt mũi trong nhà Triển Phong, hay nghĩ đến dẫu sao họ cũng là “ân nhân” mà mình nhận định, dù bị Triển Phong từ chối chẳng nể mặt, cô ta vẫn tự mình xuống nước: “Thì ra là vậy, thế thì không làm chậm trễ công chuyện của các anh nữa, nhưng tôi vẫn còn một câu muốn nói với anh Thẩm.”



Triển Phong đút tay vào túi áo, nhíu mày đi qua một bên đứng, Thẩm Diễn cười nói: “Sao vậy chị Cao?”



Phụ nữ dẫu có bao nhiêu tuổi đi nữa, vẫn thích được đối xử như các cô gái trẻ, tiếng chị Cao này hiển nhiên khiến Cao Tâm Duyệt vui vẻ, nét cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn: “Hôm nay thật sự ngại quá, không giúp được anh. Có điều anh Thẩm này, tôi xin lỗi khi hỏi câu không phải này, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”



Thẩm Diễn đáp: “Không cần phải ngại, tôi không phải phụ nữ, không kiêng kỵ tuổi tác, năm nay tôi hai mươi lăm tuổi rồi.”



“Như vậy, anh nói lúc anh rời khỏi thành phố Q, là sáu năm trước ư?”



Thẩm Diễn đáp: “Đúng vậy, thực ra chính tôi cũng không chắc chắn lắm. Vì lúc trước ký ức của tôi có một số vấn đề, bởi vậy tôi không thể miêu tả kĩ hơn cho ông Cao được, nhưng mà… người khác nói với tôi như vậy.”



Cao Tâm Duyệt gật đầu trầm tư, ngón tay sơn móng lướt nhẹ qua cằm, chậm rãi nói: “Anh Thẩm, thực ra tôi có một phỏng đoán, nhưng không biết liệu có ảnh hưởng gì đến anh không, anh bằng lòng nghe tôi nói chứ?”



Thẩm Diễn hồ hởi gật đầu: “Đương nhiên.”



“Nhưng mà, hình như cảnh sát Triển chờ đến mất kiên nhẫn rồi kìa.” Cao Tâm Duyệt che miệng cười khẽ, đôi mày đầy phong tình thoáng nhìn ra sau, lướt đến gương mặt hơi cau có của Triển Phong.



Thẩm Diễn quay đầu nhìn lướt qua, cười bảo: “Không sao, anh ấy lúc nào mà chẳng vậy, xin chị Cao cứ nói.”



Cao Tâm Duyệt nói: “Là thế này, khu dân cư mà anh nói tôi có ấn tượng. Tôi lớn hơn anh mấy tuổi, hồi đó tôi còn đang học đại học, từng tìm một nhà gần khu dân cư đó dạy gia sư để gần cha tôi hơn. Thứ hai tư sáu tôi ở bên đó dạy cho nhà người ta, dạy tận nửa năm, nhưng… trước giờ tôi chưa từng gặp anh.”



Thẩm Diễn thầm giật mình, bình tĩnh nhìn Cao Tâm Duyệt hỏi: “Chị Cao, ý chị là gì?”



Cao Tâm Duyệt: “Tôi không có ý gì cả, mà đang nghĩ đến một khả năng, liệu có khi nào anh ở khu chung cư đó, tôi cũng vậy, mà trong vòng nửa năm chúng ta chưa từng chạm mặt? Nửa năm cơ đấy.”



Thẩm Diễn: “Tôi có thể hiểu đại khái ý của chị, nhưng có lẽ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta khác nhau, ra vào khu chung cư không trùng giờ giấc. Hơn nữa, chỉ là người dưng vội vã đi ngang qua nhau, dẫu có gặp cũng chưa chắc sẽ để lại ấn tượng, việc này cũng rất bình thường thôi mà.”



“Thời gian của tôi suy cho cùng cũng giống với thời gian của học sinh bình thường, tôi cảm thấy việc giờ giấc không trùng nhau là không tồn tại, còn về phần gặp rồi mà không có ấn tượng…” Cao Tâm Duyệt cười tươi, lắc đầu phủ định suy đoán của anh: “Đừng thấy tôi giờ đã kết hôn rồi, năm đó tôi vẫn có trái tim thiếu nữ đấy nhé, có chàng trai ngoại hình nổi bật như anh ở gần, nhất định đã gặp là không thể quên, làm sao mà không có ấn tượng cho được.”



Thẩm Diễn nghe vậy không khỏi bật cười. Lúc này nghe Triển Phong ở đằng sau hắng giọng vài tiếng, anh bất đắc dĩ ngoái lại nhìn, thấy người nọ thúc giục ra mặt, bèn nói với Cao Tâm Duyệt: “Tôi sẽ nghĩ kĩ những điều chị nói, cảm ơn chị Cao, mong ông cụ Cao sớm ngày khỏe lại, thôi chúng tôi phải đi đây.”



Cao Tâm Duyệt gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại tò mò nhìn Triển Phong, mỉm cười nói khẽ: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó có thể tin đây chính là cậu trai nhà họ Triển kia.”



Thẩm Diễn vốn đã xoay người rồi, nghe thế quay lại hỏi: “Sao vậy?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Cao Tâm Duyệt lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua… nghe nói tính cách anh ta kiêu ngạo lắm, nhưng gặp rồi mới thấy không giống vậy.”



“Không giống á?” Thẩm Diễn nửa đùa nửa thật nói: “Chẳng phải giống y hệt đấy sao.”



Triển Phong đứng cách họ tận tám mét, nhưng chẳng hiểu sao vẫn ngửi thấy mùi cà khịa, cảnh giác trợn mắt nhìn sang.



Lúc Thẩm Diễn đi đến cửa, Cao Tâm Duyệt vẫn loáng thoáng nghe hai người nói chuyện câu được câu chăng với nhau.



“Có phải cậu đang nói xấu tôi không?”



“… Làm gì có, anh có gì xấu mà nói đâu.”



“Khen tôi như vậy, chứng tỏ vừa nãy nói xấu tôi rồi!”



“… Đã bảo không có mà.”



“Rõ ràng là có, người mới gặp lần đầu thì có gì hay ho mà nói chuyện lâu vậy chứ…”



Theo tiếng hai người dần xa, Cao Tâm Duyệt đứng trong phòng họp, hứng thú sờ cằm lẩm bẩm: “Nghe đồn tính cách cậu Triển quái đản cao ngạo, đối với người ta luôn lạnh như băng, giờ nhìn lại, hóa ra cũng có ngoại lệ nhỉ… Cái anh Thẩm này, chẳng biết có địa vị gì đây.”



Nói đoạn, cô ta quay đầu nhìn cha mình, cười bất đắc dĩ nói: “Vốn muốn mượn cơ hội bắt nhịp với nhà họ Triển, xem ra không trông cậy được rồi… Nhưng, biết đâu cái anh Thẩm này có thể cho chúng ta một cơ hội khác cũng nên.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom