• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 97 - Chương 97BẾN CẢNG

Chương 97BẾN CẢNG

Mặc dù chuyến đi lần này không thu hoạch được như trong dự liệu, nhưng cũng không tính lãng phí thời gian, tối thiểu đã lấy được một số điện thoại có ích, xác định được người đang ở trong tỉnh.



Thật ra Thẩm Diễn cũng không trông cậy quá nhiều vào thợ sửa chữa khóa này. Anh luôn có thói quen giảm hy vọng xuống thấp nhất có thể, tránh nhận thất vọng quá lớn. Nhưng dù sao đây cũng là một đầu mối mới, nhất là hình như Triển Phong còn quan tâm hơn cả anh, cho nên khi Triển Phong nói muốn anh đi cùng anh ta lên tỉnh trò chuyện với Cao Minh Hoa, phản ứng đầu tiên của Thẩm Diễn cũng không phải từ chối.



Nhưng, anh không ngờ Triển Phong đã nói là làm, vừa nhắc đến muốn lên tỉnh là anh ta muốn chậm nhất ngày kia lên đường luôn.



Lúc này Thẩm Diễn mới do dự: “Tôi phải nhanh chóng trả chìa khóa căn phòng này cho trường, lên tỉnh cả đi cả về ít nhất cũng phải hai ngày, có thể sẽ trễ nải thời gian. Hay là, chờ tôi xử lý xong chuyện phòng ốc bên này rồi đi?”



Triển Phong xua tay, tỏ vẻ không vấn đề gì: “Không cần, để quản gia làm giúp cậu là được.”



Thẩm Diễn nói: “Tôi còn phải thuê nhà, việc này cũng không thể để quản gia ký hợp đồng giúp tôi được? Bằng không sau khi trả phòng, quay về tôi ở chỗ nào?”



“Sao lắm chuyện vậy chứ, bình thường đâu thấy cậu nói nhiều thế, có thể đưa cậu ra ngoài thì cũng có thể đưa cậu quay về, đi theo tôi còn lo lắng vấn đề ăn ở à.” Triển Phong bực mình liếc nhìn anh, nói một câu nửa đùa nửa thật: “Chỉ là tạm thời thất nghiệp thôi mà, nếu chưa có hứng thú với đề nghị hấp dẫn của anh, tạm thời anh nuôi cậu là được rồi.”



Thẩm Diễn bị anh ta nói vậy nhất thời á khẩu. Triển Phong thấy đã đạt được mục đích, cười hài lòng thoải mái, lộ cái mặt vô sỉ, rõ ràng đã quên sạch bất mãn đối với ông chủ cửa hàng tạp hóa vừa rồi. Giữa trưa hai người lái xe dọc theo ven đường tìm một quán nhỏ ăn chút gì đó. Sau khi lấp đầy bụng, Triển Phong liền dẫn anh về khu nhà ở của trường, để anh thu dọn qua loa mấy bộ quần áo.



Trong phòng đã bày đầy mấy cái thùng giấy to nhỏ khác nhau, ngoài thùng ghi rõ ràng tỉ mỉ tên và phân loại của đồ vật bên trong, liệt kê ra một loạt danh sách chằng chịt chữ, nhìn rất cẩn thận và chu đáo, khiến Thẩm Diễn suy đoán chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của đối phương tuy không phải nặng nhất nhưng cũng phải khá nặng rồi.



Vậy mà Triển Phong có thể tìm được một người giúp đỡ đóng gói đồ đạc hợp ý anh đến thế, lần này trình độ làm việc của anh ta thật khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.



Thẩm Diễn lấy quần áo đủ để thay giặt trong hai ngày trong thùng “Quần áo” ra, nói: “Mang theo một ít là đủ rồi, đi thôi.”



Triển Phong nhìn thoáng qua, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc hỏi: “Cậu có trang phục trang trọng không?”



Trang phục trang trọng? Vest ư?



Thẩm Diễn không hiểu ra sao, không hiểu nổi vì sao đi gặp thợ sửa khóa còn phải mặc âu phục đi giày da, nên lắc đầu nói: “Chỉ có áo sơ mi thôi, sau khi về nước vẫn chưa kịp mua, sao vậy? Có cần phải trang trọng đến vậy không?”



“Ừ... Không có cũng không sao, trước tiên cứ như vậy đã, đi thôi.” Có vẻ trong đầu Triển Phong đã nảy ra chủ ý gì đó, chỉ không nói ra mà thôi. Anh ta quay người quơ tay thúc giục: “Bây giờ xuất phát còn kịp ăn tối, nhanh lên nào.”



Thẩm Diễn không biết anh ta đang tính toán gì, chỉ nghĩ dù sao bây giờ cũng đang nhàn rỗi, mặc dù đôi khi tính cách Triển Phong có hơi chập mạch, nhưng chưa đến mức làm ra chuyện bất hợp lý, cứ nghe anh ta vậy. Thu dọn xong chỉ có một túi hành lý nhỏ, Triển Phong xách ra ngoài giúp anh, nhưng lúc định khóa cửa, đột nhiên Thẩm Diễn nhớ đến điều gì đó, lại đẩy cửa đi vào phòng.



“Sao vậy?” Giọng Triển Phong văng vẳng trong hành lang.



“Không có gì, ra ngay đây.”



Thẩm Diễn chạy vào phòng, tìm được khung ảnh chưa được thu dọn ở trên bàn. Có lẽ vị quản gia kia rất để tâm, biết khung ảnh này là vật có ý nghĩa quan trọng, có lẽ là đồ riêng tư của chủ nhân, cho dù bị đặt trong đống đồ vật nào hình như cũng không phù hợp, liền dứt khoát để lại trên bàn, để tự anh xử lý.



Anh cầm lấy khung ảnh, tìm một chiếc túi da bò đặt vào, sau đó mới đi ra ngoài, nói với Triển Phong: “Đợi lâu không, bây giờ có thể đi rồi.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

Triển Phong nghiêng người dựa vào cửa sổ trong hành lang, lúc đầu anh ta chờ hơi không kiên nhẫn, gót chân buồn bực ngán ngẩm đạp đạp chân tường, thấy anh đi đến thì mới ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại ở chiếc túi mới xuất hiện trong tay anh.



Nhưng anh ta cũng không hỏi gì, có lẽ vô cùng ăn ý với Thẩm Diễn, không cần nói gì cũng có thể đoán được đồ vật bên trong, anh ta bình tĩnh gật đầu nói: “Đi thôi.”



Trên đường đi, có lẽ lúc đi hơi muộn nên gặp đúng giờ cao điểm, kẹt xe nghiêm trọng. Triển Phong liên tục đạp hết chân phanh rồi chân ga, cuối cùng bị chặn ở giữa cây cầu lớn, tắc không đi nổi. Anh ta lái xe riết cũng thấy buồn ngủ, phát thanh viên radio không ngừng nói những nội dung rập khuôn, nghe càng bực bội, anh ta đưa tay huých Thẩm Diễn nói: “Kể chuyện gì nghe đi.”



Thẩm Diễn đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, nghe thấy vậy bật cười nhìn anh ta nói: “Kể chuyện gì bây giờ? Tôi cũng không phải người kể chuyện, nào biết kể chuyện.”



“Kể đại đi, cậu từng ở BAU gì đó, có chuyện gì hay thì lấy ra chia sẻ với bạn tốt một chút coi.” Triển Phong một tay đặt lên tay lái, uể oải ngáp dài: “Kẹt xe thế này tôi buồn ngủ quá, nếu như tinh thần không tốt thì hai chúng ta xảy ra chuyện mất. Cậu cũng không muốn làm đôi uyên ương vong mạng với tôi ở đây nhỉ?”



Thẩm Diễn “... Anh có thể thay từ khác không?”



Triển Phong rất cố chấp: “Cậu có thể kể chuyện không? Cậu có thể… được rồi, kể đi.”



Thẩm Diễn đã sớm nhìn ra, ở mặt hung hăng càn quấy này, công lực của mình còn kém Triển Phong nhiều lắm, bèn bái phục chịu thua, suy nghĩ một chút liền nói: “Khi tôi vừa đến BAU, từng trải qua một vụ án, một người đàn ông đã kết hôn dính líu đến một vụ cưỡng gian giết chết một thiếu nữ, thủ pháp hung tàn, còn gửi băng ghi hình tra tấn người bị hại đến nhà cô gái đó. Lúc ấy cảnh sát ở Boston rất coi trọng vụ án này, thành lập tổ chuyên án điều tra, vì là án liên hoàn nên áp lực từ cấp trên cũng rất lớn, đây là vụ án đầu tiên tôi tham gia trong thời gian thực tập.”



Triển Phong à một tiếng, ngón tay gõ vào tay lái hỏi: “Sau đó thì sao? Có chuyện gì ly kỳ?”



“Thủ phạm thật sự lại là người vợ, nhưng cô ta vẫn luôn lừa dối chúng tôi, cho rằng tội phạm là chồng cô ta, mà chồng cô ta ngoại trừ biện bạch bản thân vô tội ra thì chưa từng đẩy tội danh lên đầu người vợ.” Thẩm Diễn thở dài, cụp mắt xuống: “Lúc ấy chuyện này mang đến cho tôi cảm giác: Tình yêu có thể khiến cho người ta mù quáng, cũng có thể khiến cho người ta tham lam, mà tôi đã từng coi đây là lý do tự an ủi mình, may mắn tôi không có ràng buộc, may mắn không có người thân, không có người yêu, cũng không có nhược điểm.”



Sắc mặt Triển Phong dần dần trầm xuống, ngón tay trượt xuống rìa tay lái, khẽ nghiêng người nhìn Thẩm Diễn rồi nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng sau này, tôi phát hiện hiệu quả của việc lừa mình dối người quá yếu, so với số mệnh kỳ quặc may mắn thoát khỏi ràng buộc của người yêu, tôi hy vọng cảm nhận được tình cảm và nỗi vui buồn hờn giận như người bình thường hơn, trừ phi tìm được những khả năng khiến tôi mù quáng, nếu không tôi mãi mãi không thể trải nghiệm.”



Bầu không khí trong xe đột nhiên hơi ảm đạm, rất lâu sau cả hai vẫn không nói gì. Bỗng nhiên, đáy mắt Triển Phong dần hiện ra ý cười thâm thúy, hơi nhếch môi, vươn tay vỗ vai anh nói: “Ôi, tôi nói giúp cậu thì nhất định có thể giúp cậu tìm lại được. Hoặc giúp cậu tìm được người, hoặc giúp cậu tìm lại cảm giác, dù sao thì nhất định có thể tìm được, tin không?”



Ngón tay Thẩm Diễn bỗng nhiên khẽ vuốt ve khung ảnh cách một lớp túi da bò thô ráp, nghe thấy tuyên bố có vẻ ngây thơ của anh ta bèn bật cười, gật đầu đáp qua loa: “Được, tin.”



Triển Phong nhìn ra anh đang lập lờ cho qua, nhíu mày bất mãn, còn muốn nhắc lại lần nữa. Lúc này dòng xe cộ phía trước bắt đầu di chuyển, có xe đằng sau nóng nảy nhấn còi, lặng lẽ kết thúc cuộc nói chuyện khi rảnh rỗi giữa họ. Triển Phong nhếch miệng, khởi động động cơ, cũng bắt đầu chạy về phía trước.



Lúc này, còn chừng một giờ đi đường nữa mới tới tỉnh thành.



Mà trong lòng Thẩm Diễn lại không có chút thăm dò và tìm tòi nào với những gì không biết, ngược lại, chỉ bình tĩnh tiến về phía trước.



Dường như sắp rời khỏi một nơi xa xôi lạ lẫm, đến một bến cảng yên tâm và ấm áp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom