• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 100 - Chương 100TỰ THÔI MIÊN

Chương 100TỰ THÔI MIÊN

Thẩm Diễn chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở thành ân nhân của ông trùm bất động sản, còn Triển Phong nói chuyện lúc thì nghiêm túc lúc thì nói hươu nói vượn. Nếu việc gì cũng tin cái miệng của tên này, vậy đã uổng công bấy lâu nay anh hợp tác với Triển Phong rồi.



Tường phòng ngủ một màu trắng thuần, rèm cửa sổ là màu xám tro che ánh sáng, trên tủ đầu giường có đặt mấy vật dụng thiết yếu, trong đó bao gồm gạt tàn và bật lửa, cẩn thận tỉ mỉ như thế này không giống cách làm của Triển Phong, Thẩm Diễn đoán 80% khả năng là quản gia hoặc nhân viên vệ sinh đến quét dọn chuẩn bị.



Nhiệt độ trong phòng vừa phải, đệm giường không cứng không mềm, mở cửa sổ ra còn có cơn gió thoang thoảng thổi vào, nhẹ nhàng thổi bay một góc rèm cửa.



Thẩm Diễn hơi lạ giường, đột nhiên đổi một nơi lạ, cho dù môi trường có dễ chịu thoải mái hài lòng đến thế nào đi nữa, thì cũng sẽ hơi khó chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh thực sự không muốn lệ thuộc vào rượu nữa, nên kiềm chế cơn thèm rượu lại, tiện tay lôi túi hành lý muốn tìm một cuốn sách để giết thời gian.



Kết quả không ngờ, khi thò tay vào túi hành lý lại chạm phải một vật thể cứng mà sắc, Thẩm Diễn ngây người, rờ tay sờ sờ nắn nắn viền xung quanh vật thể đó, mới từ từ lôi nó ra.



Quả cân gỉ sét loang lổ, kích cỡ bằng chiếc đinh ốc, bất kể dưới ánh sáng mặt trời hay dưới ánh đèn buổi tối cũng chẳng thể tìm nổi một dấu vết có thể phát sáng nào nữa, giống như một cổ vật bị người ta lãng quên, đầy vết phong trần.



Thẩm Diễn trở về giường, mở bàn tay ra lặng lẽ nhìn nó, sau đó lại mở cuốn sách thôi miên mà lúc nãy vừa tìm thấy, trong lòng hơi dao động.



Quả cân này nằm yên lặng giữa lòng bàn tay, trông nó chỉ là một vật thể kim loại hết sức bình thường. Nhưng không biết vì sao, anh nhìn chằm chằm nó càng lâu, một âm thanh nào đó trong nội tâm lại vang lên càng rõ.



“Thử một lần, thử một lần thì sao chứ?”



Âm thanh mà Thẩm Diễn nghe được, phát ra bên tai, trầm thấp nhưng mờ mịt, giống như cách xa ngàn dặm nước non, nhưng lại rõ ràng như gần trong gang tấc.



Anh biết, nguồn gốc của âm thanh này xuất phát từ nội tâm của anh. Người nói chính là bản thân anh. Một con người tiềm ẩn trong anh vẫn đang không chịu an phận, vẫn đang rục rịch trỗi dậy.



Bàn tay anh hơi siết chặt, anh cũng không cảm nhận được cơn đau khi góc cạnh của quả cân chọc vào bàn tay, nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu, hormone adrenaline cũng tăng cao, hơi thở trở nên gấp gáp mất đi sự ổn định và bình tĩnh thường ngày.



Thẩm Diễn siết chặt quả cân đưa ra trước mặt. Ánh mắt từ hơi hoảng hốt và lơ đãng trở nên chăm chú, thứ này như có một từ trường đặc biệt, khiến anh không làm chủ được chìm vào mê muội, nó gần như cướp hết sự chú ý của anh.



“Tự thôi miên là thứ quá đáng sợ và tà ác, đừng động vào, đừng nghiên cứu nó nữa…!”



Ngay lúc Thẩm Diễn gần như nhắm mắt lại, sắp làm theo cảnh tượng xuất hiện trong đầu thì lời của Tôn Minh Triết vang lên, giống như tiếng sấm phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm, nháy mắt đã gọi anh thức tỉnh.



Thẩm Diễn hốt hoảng như gặp ác mộng, bất giác ném quả cân đó sang bên, thở hổn hển một lúc lâu mới bình thường trở lại.



Vừa rồi anh làm gì vậy? Vì sao lại sơ suất, bị ảnh hưởng bởi một quả cân dùng trong thôi miên tâm lý.



Trước giờ Thẩm Diễn không ham muốn gì nhiều, cực kỳ ít khi xuất hiện trạng thái bất thường kiểu này, kết quả này chính anh cũng bị dọa hết hồn. Anh tựa vào thành giường ngồi một lát, rồi vào phòng tắm rửa mặt, cả người mới khôi phục lại lý trí và tư duy.



Tự thôi miên có lẽ rất nguy hiểm, lại có xác suất mất kiểm soát cực cao. Nhưng trước mắt ngoài cách này ra, anh dường như đã chẳng tìm thấy cách nào tốt hơn để tìm lại ký ức của mình nữa rồi.



Dùng thôi miên để tìm về thôi miên, nếu người khác nghe thấy, chắc sẽ cho anh là tên điên.



Thẩm Diễn tự cười, hai cánh tay đan nhau đặt sau gáy, yên lặng nghĩ ngợi. Vậy thì trước khi anh chưa bị điên hoàn toàn, anh sẽ dùng lý trí để suy nghĩ thêm vài ngày nữa vậy.



Tòa nhà quốc tế Thiên Phong ở khu thương mai thịnh vượng nhất của tỉnh A. Một toà nhà cao chót vót, là tòa cao to nhất so với những tòa nhà xung quanh. Trước khi bước vào, Thẩm Diễn còn tiện miệng đùa, nói đây là giai cấp địa chủ.



Triển Phong thong dong liếc mắt, nói: “Cũng tạm, tòa nhà của nhà tôi cũng to bằng hai tòa nhà như này.”



Thẩm Diễn: “…”



Bọn họ đăng ký tên ở quầy lễ tân, không lâu sau có một người trông dáng vẻ giống như giám đốc ra tiếp đón họ. Thái độ khách sáo ơi là khách sáo, chỉ còn thiếu bước gọi người ra xếp thành hai hàng chào đón nồng nhiệt thôi.



Hôm qua Thẩm Diễn còn tưởng Triển Phong nói hươu nói vượn, nhưng nay nhìn thấy cảnh này, đột nhiên thấy anh ta không giống đang nói bừa.



Ít nhất thì đối phương cũng thật lòng thật ý chào đón họ. Tuy chào đón kiểu này quả thực hơi vô lý.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Bọn họ đến gây thêm phiền phức, sao đối phương lại có vẻ như cầu mà chẳng được vậy.



Thẩm Diễn không hiểu gì bước vào phòng họp, người tiếp đón chính là chủ tịch hội đồng quản trị của quốc tế Thiên Phong và phu nhân Cao Tâm Duyệt, người mà hôm qua Thẩm Diễn tìm kiếm trên mạng. Bên cạnh hai người này còn có một ông già, trang phục mộc mạc, tóc hoa râm, chắc chính là Cao Minh Hoa - người mà bọn họ mất nhiều thời gian mới tìm thấy.



Chỉ có điều, từ lúc bọn họ bước vào phòng, Cao Minh Hoa chẳng hề mở miệng, không biết do nguyên nhân gì, ánh mắt ông ta chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Diễn.



Đích thân chủ tịch hội đồng quản trị ra mặt, có thể thấy đối phương rất nể mặt họ, mà vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có liên quan gì với quốc tế Thiên Phong. Chủ tịch hội đồng quản trị hàn huyên vài câu với họ, lại cố ý hỏi han tình hình nhà Triển Phong, hình như có qua lại, nhưng quan hệ không thân thiết lắm.



Triển Phong lãnh đạm đáp lại vài câu, đối phương chắc cũng nhìn ra anh ta không có ý nói chuyện tiếp, liền hiểu ý, tìm bừa lý do rồi đi trước. Trong phòng họp chỉ còn hai cha con Cao Minh Hoa và hai người Thẩm Diễn. Cao Tâm Duyệt rất khách sáo mời họ ngồi xuống, ôn hòa cười hỏi: “Nghe nói, các anh muốn tìm ba tôi hỏi thăm vài chuyện trước kia? Thực ra tôi rất muốn giúp các anh, nhưng mà… rất không may, ba tôi đã nhiều năm nay không thể nói chuyện rồi.”



Người khó khăn lắm mới tìm được, không ngờ lại bị mất tiếng rồi? Thẩm Diễn đột nhiên có cảm giác như bị ông trời trêu chọc, vẻ mặt Triển Phong cũng kinh ngạc: “Mất tiếng sao? Vậy, có thể viết chữ hay không?”



Cao Tâm Duyệt xin lỗi nói: “Ba tôi không đi học, chỉ nhìn hiểu vài chữ đơn giản, thế nên chắc không có cách nào để trả lời những câu hỏi phức tạp của các anh. Nhưng nếu chỉ trả lời đúng sai đơn giản, ông ấy vẫn có thể làm được, gật đầu lắc đầu là được.”



Chỉ gật đầu hoặc lắc đầu làm sao mà đủ, Triển Phong phiền não chỉnh lại cổ áo: “Trước khi chúng tôi tới đây sao không nói chuyện này?”



Cao Tâm Duyệt nói: “Giờ ba tôi không giúp được nhiều, nhưng bản thân chúng tôi quả thực rất muốn biểu lộ sự cảm ơn với các anh. Nhà họ Hàn bởi vì chuyện vừa xảy ra mà chịu ảnh hưởng rất lớn, nếu không phải như vậy thì chúng tôi cũng không thể có được cơ hội nhanh như thế này…”



Thẩm Diễn nghe hiểu ý cô ta, không kìm được giải thích: “Cô hiểu nhầm rồi, tất cả việc chúng tôi làm đều thuận theo chân tướng sự việc, không có chút tình cảm cá nhân nào, chỉ vì phá án.”



Cao Tâm Duyệt vội nói: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ có điều chúng tôi quả thực đã được hưởng lợi từ chuyện này. Thế nên mong anh tin tôi, nếu như có thể giúp được các anh, tôi và ba tôi đều dốc hết sức. Các anh có câu hỏi gì muốn hỏi, có thể hỏi ông ấy, nhưng phiền các anh nói chậm một chút, bởi vì mất tiếng nên màng nhĩ của ông cũng không được tốt lắm, khả năng nghe cũng có chút trở ngại.”



Thẩm Diễn khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Cao Minh Hoa, ngừng một chút, hỏi rõ từng câu từng từ: “Ông Cao, xin hỏi, ông đã từng gặp tôi chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom