• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (6 Viewers)

  • Chương 102 - Chương 102CHÂN TƯỚNG

Chương 102CHÂN TƯỚNG

Suốt dọc đường đi trong xe cực kỳ yên ắng, Triển Phong để ý thấy anh khác lạ bèn vặn nhỏ nhạc xuống hỏi: “Sao thế? Con dâu họ Cao kia nói gì với cậu?”



Thẩm Diễn nhịn không được nhắc: “Cao là họ của cô ấy, nếu muốn gọi cô ấy là dâu thì phải là con dâu họ Đường mới đúng.”



Triển Phong: “… Cậu không gây sự với tôi một giây là không chịu được đúng không!”



“Thật ra cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, chẳng qua là cô ấy nhắc đến một phỏng đoán, một… phỏng đoán mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến.” Thẩm Diễn nhanh chóng đổi chủ đề, không tranh cãi với anh ta, anh hơi rũ mắt, thất thần nhìn vầng sáng nhạt trên kính chắn gió: “Có lẽ nếu nghĩ tiếp theo chiều hướng đó sẽ có một đáp án khác.”



Triển Phong cầm điếu thuốc nơi đầu ngón tay, thi thoảng lại gác trên vô lăng, giờ lại đi vào một đoạn ùn tắc, xe thể thao xa hoa cách mấy cũng bị kẹt trong hàng xe mà thôi: “Chiều hướng nào? Nói nghe thử xem, tôi thấy bà chị kia chẳng đáng tin gì cả, nhìn như thèm cậu nhỏ dãi ấy, cậu coi chừng bả.”



Thẩm Diễn nghe mà dở khóc dở cười: “Thèm cái gì mà thèm, cô ấy đã nói rõ là hứng thú với tài nguyên nhà anh còn gì. Tôi chỉ là một giảng viên nghèo, người ta đâu thèm để mắt đến tôi.”



Triển Phong sầm mặt, hừ một tiếng nói: “Thế nếu để mắt đến cậu thì cậu sẽ theo à?”



Thẩm Diễn nghe cái giọng quái đản của anh ta mà chả hiểu mình lại đắc tội với đại thiếu gia chỗ nào, anh đành quay lại chủ đề chính: “Cô ấy nói, cô ấy ‘từng ở’ gần khu chung cư kia dạy gia sư nửa năm, nhưng trong vòng nửa năm ấy chưa gặp tôi lần nào cả.”



“Ừ, thế rồi sao?” Triển Phong vừa hút một hơi thuốc, giọng hơi khàn khàn, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng.



Thẩm Diễn nói tiếp: “Mới nãy tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, thật ra tôi trông không khác mấy so với hồi xưa, với lại ông cụ Cao được dân bản địa xưng là Biết Tuốt ắt hẳn trí nhớ không tệ chút nào. Nếu ông ấy nói không có chút ấn tượng nào về tôi, Cao Tâm Duyệt cũng bảo chưa từng gặp tôi, vậy… Chúng ta giả sử trí nhớ của cả hai người họ đều đúng, thế thì kết quả có được sẽ là gì?”



Câu hỏi đơn giản như vậy, Triển Phong hơi động não đã có ngay đáp án: “Chứng tỏ cậu vốn không phải người thành phố Q?”



Thẩm Diễn gật đầu, sực nhớ ra anh ta đang lái xe bèn lên tiếng nói: “Đúng vậy, hơn nữa ngẫm kĩ thì chuyện đó cũng không phải không thể xảy ra.”



Triển Phong ồ một tiếng, hỏi đầy hứng thú: “Nói thử xem có thể xảy ra thế nào.”



“Thật ra lúc tôi thấy hồ sơ ghi chép của mình ở thành phố Q trong lòng không có chút cảm giác quen thuộc nào cả, khi ấy ngỡ là do lâu quá rồi cộng thêm mất trí nhớ nên nhất thời chưa kịp phản ứng. Nhưng sau khi tôi về nước, điểm dừng chân đầu tiên là thủ đô, khi đến đó tôi còn cảm thấy quen thuộc, vậy mà sau khi về đến thành phố Q, cảm giác đó biến mất tăm.” Giọng Thẩm Diễn trầm thấp và từ tốn, tựa như đang kể lại một câu chuyện xa xưa: “Thành phố Q đối với tôi xa lạ lắm thay, mỗi một ngóc ngách trong thành phố ấy đều không có dấu vết tôi đi qua, thậm chí còn không bằng thủ đô, còn không bằng…”



Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi thích làm việc theo logic, thành phố Q là cái tôi gọi là ‘cố hương’, nhưng giờ đây nhìn lại ngày càng nhiều chỗ bất hợp lý. Có lẽ nguyên nhân tôi bị tẩy não phức tạp quá sức tưởng tượng, bởi chân tướng vô cùng chướng mắt, nên bị người ta nghĩ cách che giấu đi.”



Triển Phong vốn mang nụ cười bất cần đời, nhưng càng nghe Thẩm Diễn nói, nụ cười trên mặt càng phai nhạt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và cẩn trọng.



“Có khả năng…” Triển Phong trở tay dập điếu thuốc, suy tư: “Nếu như ngụy trang thí nghiệm thôi miên, kẻ đó ắt hẳn đã chuẩn bị đầy đủ với mục đích vĩnh viễn không cho cậu phát hiện ra chân tướng, nhất định sẽ làm kín kẽ không có lỗ hổng. Địa chỉ giả, thân phận giả, trải nghiệm và hồ sơ giả nốt, chưa biết chừng ngay cả bức ảnh cậu luôn canh cánh cũng là giả luôn.”



“Ảnh thì không đâu.”



Triển Phong nghe anh đáp chắc nịch như vậy thì hỏi ngược lại: “Tại sao?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Thẩm Diễn nói: “Cảm giác thôi, hay nói đúng hơn là trực giác… anh đừng vội cười chê, còn một lý do nữa. Hồi ở BAU, vì hứng thú nên tôi từng học kỹ thuật giám định hình ảnh, chỉ học sơ sơ thôi chứ chưa siêu đến mức phục chế được, nhưng dù không phải chuyên gia thì những thứ mà tôi học được cũng đủ để nhìn ra ảnh là thật hay giả. Tấm ảnh này tôi nhìn đã nhiều năm vậy rồi, cái khác thì chưa chắc, nhưng khẳng định một điều ảnh này là thật, người trong ảnh chắc chắn là tôi.”



Triển Phong không mấy đồng tình với suy đoán của anh: “Chẳng lẽ không thể là một người trông giống cậu sao? Ví dụ như anh em sinh đôi…”



Thẩm Diễn bật cười: “Tôi không có anh em sinh đôi.”



Triển Phong thoáng nhìn anh, nhún vai nói: “Cưng à, ngay cả cậu là người phương nào còn chưa xác định được, sao có thể chắc chắn mình không có anh em? Đúng chưa.”



Thẩm Diễn bị hỏi mà cứng họng, ánh mắt ngẩn ngơ, suy nghĩ trôi đi xa tít tắp, mãi đến khi tiếng còi xe vang lên từ đằng sau mới bị kéo về thực tế, lấy lại tinh thần.



“Sao thế?” Dòng xe phía trước bắt đầu di chuyển, Triển Phong chăm chú nhìn xe cộ một lát, lại thấy Thẩm Diễn không ho he gì, thản nhiên liếc nhìn, hỏi anh: “Bị lời của tôi thức tỉnh cơn mê à?”



Vẻ mặt Thẩm Diễn có gì đó mịt mờ đến lạ, gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nữa, có điều câu vừa nãy của anh mặc dù nghe qua thì chẳng có tí logic nào, nhưng nghĩ kĩ thì hình như cũng hơi hơi có lý đấy.”



Triển Phong nghe vậy thì không vui: “Này, nghe qua không có logic là thế nào hử.”



Thẩm Diễn thấp giọng, lẩm bẩm nói một mình: “Chuyện tôi có anh em sinh đôi xác suất xảy ra quá thấp, nhưng giả như tôi thực sự có một người anh em, trong ảnh có bốn người, thực ra lúc trước tôi cũng từng phỏng đoán liệu rằng ba người kia có phải là cha mẹ và anh em của tôi không. Có lẽ người đó cũng gặp phải rắc rối cực kỳ phức tạp, cho nên chỉ có thể gợi ý cho tôi như vậy, để tôi có cơ hội giúp mình nhớ lại chuyện trước kia.”



Triển Phong nhíu mày: “Cậu suy nghĩ cao xa quá rồi đấy, sao mà có khả năng đấy được? Chưa biết chừng chỉ là bạn thân của cậu thôi ấy.”



“Không phải, từ trước tôi đã có cảm giác vậy rồi, nhưng bây giờ nói những điều này rồi vẫn mơ hồ như cũ, không thể chứng thực được.” Giọng Thẩm Diễn càng lúc càng thấp, nhưng lúc ngẩng đầu lên ánh mắt lại lấp lánh như vì sao trên trời, tựa như có thể thấy được ánh sáng trong đó: “Triển Phong, anh có tin tôi không?”



Triển Phong: “Còn nói nhảm nữa có tin tôi chém cậu không?”



Thẩm Diễn cười ha ha, không dài dòng nữa: “Được, nếu anh tin tôi, vậy thì giúp tôi làm một chuyện, hay nói đúng hơn là cùng tôi làm một chuyện. Điều anh cần phải làm chính là trong quá trình chuyện này xảy ra, anh phải khống chế được tôi nếu tôi mất kiểm soát.”



“Cái gì mà mất kiểm soát?” Triển Phong nhạy bén đánh hơi được hàm ý khá vi diệu trong câu nói đó: “Cậu muốn làm gì? Nếu muốn đi cướp ngân hàng thì tôi chỉ có thể chơi với cậu ở nhà được thôi.”



“Không phải cướp ngân hàng…” Thẩm Diễn hắng giọng, cố gắng nói cực kỳ thoải mái tự nhiên: “Tôi muốn thử tự thôi miên bản thân mình, sau khi thôi miên tôi xong, để tôi tự tìm đến ‘tôi’ trước khi bị thôi miên.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom