• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 103 - Chương 103NHÀ

Chương 103NHÀ

“Không được, không thể, không thương lượng.”



“Anh…”



“Nói gì cũng vô dụng thôi.” Triển Phong gắt gỏng nói, giơ chân đạp văng cửa xe không khách sáo chút nào, như thể chẳng thèm bận tâm nước sơn của nó đắt đỏ bao nhiêu: “Tóm lại tôi không đồng ý đâu, hoặc cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, hoặc là tìm người khác… Không được, cậu cũng đừng có đi tìm người khác, cậu dẹp quách cái ý định ấy đi, đừng nghĩ đến nó nữa.”



Thẩm Diễn đi theo anh ta vào trong nhà, thấy anh ta đen mặt ngồi phịch lên sofa, hơn nữa còn nhìn mình lom lom cảnh cáo ra mặt, nhất thời cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Gì mà phản ứng ghê thế, tôi cũng có định làm gì đâu, chỉ là thôi miên thôi mà, đơn giản lắm, chỉ cần…”



“Chỉ cần cậu ngậm cái miệng lại, lọc sạch não, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, OK?” Triển Phong nóng nảy nói: “Cậu đừng có suốt ngày nghĩ ba cái chuyện quái đản này nữa được không.”



Thẩm Diễn bật cười: “Quái đản ở chỗ nào đâu, anh căm thù tâm lý học tội phạm đến tận xương tủy đúng chứ? Vậy hẳn cũng chướng mắt tâm lý học lắm phải không, chắc là anh chưa từng nghiên cứu lĩnh vực thôi miên rồi. Chuyện này không rối rắm phức tạp như anh tưởng đâu, thao tác hẳn cũng đơn giản lắm, tôi muốn anh hỗ trợ chẳng qua là để phòng hờ thôi chứ thực ra tự tôi cũng làm được mà.”



Triển Phong nhìn xoáy vào anh chất vấn: “Có phải cậu tính nhờ tôi trói cậu trong phòng ngủ không? Đã bảo đừng có nghịch mấy cái thứ quái dị đó cơ mà, quên Tôn Minh Triết rồi à?”



Không ngờ anh ta cũng biết đến lời hối hận của Tôn Minh Triết, Thẩm Diễn nghĩ thầm, thế này thì hơi khó giải quyết rồi.



Nói lý không xong, Thẩm Diễn chỉ đành bàn tình nghĩa với anh ta. Anh đi tới ngồi xuống sofa tỉ tê tâm sự: “Triển Phong này, tôi có ít bạn bè lắm, nhưng anh là một trong số đó, còn đối với anh thì tôi có được coi là bạn không?”



“Nói nhăng nói cuội cái gì vậy.” Triển Phong cả giận: “Ông mà không coi cậu là người mình thì quan tâm cái mớ chuyện của cậu làm đếch gì!”



Thẩm Diễn: “Đúng thế, nếu chúng ta là bạn, vậy có mấy câu hẳn không cần nói cũng hiểu, tôi ngỡ là anh sẽ hiểu tôi cơ.”



Triển Phong: “Hiểu cái cảm giác rảnh quá kiếm chuyện chơi của cậu hả? Không hiểu nổi.”



Thẩm Diễn: “… Cái này sao gọi là rảnh quá kiếm chuyện được.”



“Vốn là thế mà, giờ có nhiều manh mối như vậy rồi, cứ lần theo là được, cậu làm ba cái trò mèo viển vông này làm gì?”



Thẩm Diễn nghe vậy thì máu nóng cũng xộc lên: “Thế nào gọi là trò mèo?”



Triển Phong biết thừa mình đuối lý, nhưng lỡ nói ra rồi, giờ muốn anh ta xuống nước cũng đâu có được, chỉ đành tiếp tục mạnh miệng: “Đúng là thế chứ gì nữa.”



Bầu không khí bỗng cứng ngắc, giống như trộn thuốc nổ và băng với nhau, hai người ngồi đó không nói một lời, cứ như đang giằng co nước cờ vậy.



“Tôn trọng tính chất nghề nghiệp của nhau là chuyện chúng ta đã thỏa thuận ngay từ lúc đầu hợp tác đúng không?” Thẩm Diễn nói: “Bình thường nói đùa thì không sao, nhưng nếu trong lòng anh vẫn giữ nguyên mối hiềm khích với tâm lý học tội phạm, vậy chúng ta không cách nào hợp tác lâu dài được, thậm chí ngay cả từ bạn bè này cũng cần phải xem lại.”



Vẻ lãnh đạm và nghiêm túc cùng giọng nói xa cách kia khiến Triển Phong nghe mà chẳng hiểu sao thấy lòng hơi hẫng.



Hai người nhìn nhau một lúc, Triển Phong vốn định nói gì đó, nhưng trước ánh mắt của Thẩm Diễn, anh ta lại không thốt thành lời, không phải khó chịu, mà là hơi mất tự nhiên.



Dù sao chuyện này chưa bàn đến ai đúng ai sai, chẳng qua câu nói của anh ta đã đụng chạm tới Thẩm Diễn, làm anh khó chịu mà thôi.



Nhưng chính anh ta cũng thấy khó chịu mà.



Rõ ràng anh ta chỉ cần vài phút là có thể tìm người điều tra giải quyết vấn đề, tại sao cứ phải dùng những biện pháp khó hiểu kia để tìm chân tướng cơ chứ?



Trong mắt Triển Phong, không có cái gì đánh thẳng vào sự thật mạnh mẽ nhanh chóng bằng sự thật, quanh co lòng vòng có khác nào đi đường vòng đâu.



Cho dù vì một câu nói đã khiến hai người xích mích, biến bầu không khí căng như dây đàn, Triển Phong vẫn không chịu nhún nhường. Mãi đến khi Thẩm Diễn lắc đầu đứng dậy định đi, rốt cuộc anh ta mới cuống lên, lẩm bẩm một câu làm như mất mặt lắm không bằng: “Được rồi được rồi, coi như tôi nói sai đi, không phải là trò mèo.”



Thẩm Diễn ngoái lại cười như không cười, nhìn anh ta hỏi: “Anh đang xin lỗi đấy à?”



Triển Phong: “… Cậu đừng có được đà lấn tới, ông đây vừa mới nói rồi đó!”



Thẩm Diễn khoanh tay trước ngực, nói nhẹ như không: “Sao tự nhiên gió to vậy ta, chẳng nghe thấy gì hết, lặp lại lần nữa xem nào?”



Triển Phong gầm một tiếng, xông lên nói: “Dám đùa tôi hả, ông đây phải giết cậu mới được!”



Đương nhiên tốc độ của anh ta rất nhanh, nhưng Thẩm Diễn gần như phản ứng cùng lúc khiến Triển Phong vồ hụt, hơn nữa anh ta sải bước quá nhanh, suýt nữa va vào tủ rượu trên tường.



Cú va chạm đó đã xua tan bầu không khí không vui vừa rồi, Triển Phong hổn hển thở ra hai hơi, chống tay lên bàn cười mắng: “Sao cậu lẩn nhanh thế, muốn mưu hại bố à?”



Thẩm Diễn tựa vào tường, cũng lấy làm lạ với phản ứng của mình vừa nãy: “Tôi cũng không biết nữa, giống như phản xạ có điều kiện thôi. Có điều anh chạy từ đằng kia qua, khoảng cách ngắn như vậy thì không nên tăng tốc đâu.”



Triển Phong nói: “Excuse me? Cậu đang chất vấn sức bật của ‘chiếc còi vàng’ trong làng cảnh sát à?”



Mặc dù nghe thì chướng tai thật nhưng mà vẫn có lý, dù gì cũng là “chiếc còi vàng” trong làng cảnh sát, thực lực tất nhiên là xuất chúng rồi.



Thẩm Diễn ngẫm lại mà thấy hơi kỳ lạ, anh ngay cả “chiếc còi vàng” còn né được, hơn nữa thời gian và góc độ cũng tính toán cực chuẩn, nhưng lại chẳng chỉ ra được nó lạ ở đâu. Sau một thoáng trầm ngâm, anh ngẩng phắt đầu nhìn Triển Phong.



Chỉ không ngờ, anh ta đã thôi cười đùa, nhìn anh bằng ánh mắt nghiền ngẫm.



“Dựa theo phân tích lúc trước, thân phận, trải nghiệm của cậu rất có thể đã từng bị sửa đổi, nhưng trí nhớ có thể thay đổi được, còn thể chất thì không.” Triển Phong mở miệng nói trước: “Hồi ở đài truyền hình tôi đã thấy thể lực của cậu không tệ rồi, giờ nhìn lại thì phản ứng cũng nhạy bén quá mức bình thường, có thật trước đây cậu chưa từng luyện tập không?”



Thẩm Diễn: “Tôi không biết, cái này không cần giấu anh làm gì, mà tôi thật tình không biết. Hay là tìm cái fight club nào đánh thử mấy chiêu đi, xem tôi có thể hiện tiềm năng gì không?”



Triển Phong cười khẽ, thuận miệng nói: “Đi tìm fight club ở đâu bây giờ, dẫn cậu ra trường cảnh sát luyện một chút là được rồi.”



“Chẳng phải trên quốc lộ có một nhà sao.” Thẩm Diễn lơ đãng chỉnh lại chai rượu bị lệch, đáp không buồn suy nghĩ. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Triển Phong nghe vậy thì sửng sốt, hỏi ngược lại anh: “Nhà nào trên quốc lộ?”



“Thì chính là nhà đó…” Thẩm Diễn bật thốt lên rồi khựng lại ngay, vẻ mặt cũng cứng đờ.



Bầu không khí trong nhà lần nữa ngưng đọng, thế nhưng lần này lại là vì một câu nói buột miệng lúc không để tâm, mang theo một bí mật thoắt ẩn thoắt hiện.



Mà bí mật này dường như chứng thực tất thảy suy đoán trước đó, như đang trên hành trình truy tìm chân tướng không phương hướng, bỗng chốc một ánh đèn xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom