• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 104 - Chương 104ĐẸP TRAI NHẤT

Chương 104ĐẸP TRAI NHẤT

Đợt này hình như Triển Phong hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái nghỉ phép. Mấy ngày qua cũng không nhận cuộc điện thoại nào của Vương Mẫn. Thẩm Diễn thì không thành vấn đề, dẫu sao giờ anh cũng đang thất nghiệp, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Triển Phong, anh không ý kiến gì.



Mỗi tội cuộc sống như vậy trôi qua không khỏi có phần nhàn nhã quá.



Triển Phong nhìn như không lập ra bất cứ kế hoạch nào, thế nhưng mỗi sáng sớm đều sẽ nghĩ kĩ lịch trình cho cả một ngày. Anh ta dẫn Thẩm Diễn đi dạo siêu thị, mua một đống toàn đồ sinh hoạt bình dân, củi gạo dầu muối cái gì cần đều có, lại còn tha hai két bia về. Căn bếp trống rỗng vốn chỉ chứa mấy món đồ sứ tinh xảo, nay Triển Phong nổi hứng lên chả biết nghĩ gì mà mua cả nồi niêu xoong chảo, ngay cả mấy thứ như nồi cơm điện và máy ép cũng sắm đủ, làm như sẽ ở về lâu về dài không bằng.



Thẩm Diễn nhìn phong cách mua sắm bừa phứa của anh ta, kìm lòng không đặng mở miệng can ngăn: “Anh mua nhiều thế là muốn vơ vét sạch siêu thị à? Sao trước giờ tôi không nhìn ra trong con người anh ẩn chứa một linh hồn tiêu hoang như thế nhỉ?”



Triển Phong nói: “Đâu có đâu, mua cho cậu mà.”



Thẩm Diễn: “???”



“Tôi không nấu cơm gì được, đương nhiên là để cậu ra tay rồi.” Triển Phong tỏ vẻ đương nhiên, lại còn làm như anh chiếm hời dữ lắm: “Miễn tiền thuê nhà, miễn tiền xe, miễn hết cả tiền xách túi chạy vặt, cái cậu cần giao nộp chỉ là cơm nước thôi, sao nào, lãi lắm phải không? Có cảm động không? Siêu đáng giá đúng không?”



Thẩm Diễn: “Chờ đã, tôi đã nói ở đây luôn đâu, anh đây là…”



Triển Phong vội ngắt lời anh, tự lẩm bẩm một mình: “Hình như còn thiếu gì ấy nhỉ, đúng rồi, bơ, không thì sao rán thịt bò được. Để tôi xem nào, hình như là bên kia thì phải? Không chắc lắm… Tôi đi hỏi nhân viên siêu thị nhé.”



Chưa đợi Thẩm Diễn mở miệng nói tiếp, anh ta đã chủ động đi đến chỗ bác gái nhân viên rồi. Sự xuất hiện của Triển Phong hiển nhiên làm bác gái sáng bừng mắt, nhiệt tình chỉ cho anh ta chỗ để bơ, thậm chí còn định tự mình dẫn anh ta qua nữa.



Mãi đến khi Triển Phong lịch sự từ chối ba lần, bác gái mới quyến luyến để anh ta rời khỏi khu vực dưa muối mình quản lý. Triển Phong ngoái lại thấy bản mặt Thẩm Diễn có chút hả hê, nghiêm mặt nói: “Đồng chí Thẩm Diễn, tôi rất không hài lòng loại người đứng sau lưng cười nhạo bạn bè như cậu nhé.”



“Anh dám lấy sắc đẹp dụ dỗ bác gái mà còn sợ tôi cười à?” Thẩm Diễn vẫn cứ cười, lắc đầu, tiện tay cầm một gói bột nêm ném vào xe đẩy, nói: “Anh tính để tôi sống lâu dài ở tỉnh A à? Đã hỏi ý kiến của tôi chưa hả anh bạn thân mến?”



Triển Phong lơ đãng nói: “Ờ, thế bây giờ hỏi đây, cậu cảm thấy thế nào?”



Cái giọng lười biếng này căn bản chẳng nghe được chút thành ý nào cả.



Thẩm Diễn nói: “Tôi muốn suy nghĩ thêm chút nữa…”



Triển Phong: “Có cái gì mà nghĩ với chả ngợi, cậu xem lại cậu đi, không nghề ngỗng không người nhà không bạn bè, giờ cậu có cái gì? Có mỗi mình tôi thôi, liệu mà quý trọng đi cưng, để tôi xem còn phải mua gì nữa nào…”



Anh ta đẩy xe đi phía trước, Thẩm Diễn bất đắc dĩ chỉ có thể theo sau. Ngoại hình của họ có vẻ chói mắt cực kỳ trong siêu thị bình dân, hơn nữa còn là hai tên đàn ông cùng đi dạo siêu thị, hình ảnh này càng thêm… khác người.



Nói là duy mỹ thì không chuẩn lắm, bảo là quái dị thì quá khắt khe, tóm lại là một hình ảnh vui mắt, như đang quay quảng cáo cho siêu thị vậy.



Nhân viên bán hàng đứng cạnh đó nghĩ thầm trong đầu: ngay cả động tác khom lưng cầm bừa một chai nước tương cũng như được tạo dáng tỉ mỉ!



Cho tới khi họ đến khu đồ tươi sống, có mấy cô gái trẻ tuổi tinh mắt nhận ra Triển Phong liền túm tụm một bên xầm xì bàn tán: “Đó là Triển Phong à?”



“Đúng không, cảnh sát đẹp trai nhất tỉnh A đấy, hóa ra anh ấy cũng đi dạo siêu thị, thân thiện ghê.”



“Người bên cạnh anh ấy là ai vậy? Sao bảo anh ấy bị giáng chức đến thành phố Q rồi?”



“Không biết nữa, nhìn điển trai quá, ôi chao, tớ muốn chụp ảnh ghê!”



Thẩm Diễn nghe cái đoạn đối thoại này cứ quen tai thế nào ấy, khẽ mỉm cười: “Không ngờ anh cũng nổi tiếng phết nhỉ.”

Vietwriter.vn

Triển Phong hơi mất tự nhiên, hừ một tiếng rồi nói: “Hồi trước mấy lão già trong Cục Cảnh sát bắt tôi lên tivi, tuyên truyền cái gì mà phong cách với lại đặc điểm của đội cảnh sát, y như thiểu năng ấy, bà nó chứ…”



Thẩm Diễn nghe mà hả hê: “Hóa ra là người phát ngôn của đội cảnh sát, bị giáng chức cũng tiếc thật đấy.”



Triển Phong cả giận nói: “Cậu đừng có mà vạch áo cho người xem lưng! Đệch, ai thèm làm người phát ngôn cái vẹo gì!”



Lúc nói chuyện anh ta không cố ý hạ thấp giọng. Dù người bên cạnh không nghe rõ hết cuộc trò chuyện, nhưng mấy câu chữ thô tục kia được nhấn nhá ghê lắm, mấy cô bé xung quanh nghe mà mê li: “Ngay cả chửi bậy cũng đẹp trai nữa, tối nay tớ không ngủ nổi rồi.”



“Đẹp trai vậy đi làm cảnh sát làm gì, làm siêu sao có phải tốt không… Thôi xong rồi, sau này tớ nhất định sẽ lo cho an nguy của anh ấy lắm.”



“Có khi người ta đã kết hôn từ lâu rồi ấy.”



“Tớ muốn đi hỏi ảnh thử quá, nhưng mà…”



Thấy mấy cô bé càng nói càng thái quá, Triển Phong sầm mặt đi vượt qua họ. Thẩm Diễn theo sau ngoái lại nhìn lướt qua rồi mỉm cười, không nhịn được trêu anh ta: “Không ở lại ký tên cho người hâm mộ à?”



Triển Phong tức quá đáp trả: “Thư ký đi mà ký thay.”



Nói anh là thư ký à?



Thẩm Diễn nghiêm túc nói: “Tiền công tôi lấy cao lắm, lại còn là chuyên gia nữa chứ. Anh muốn mời tôi làm thư ký, không biết có trả nổi không đấy.”



Triển Phong nói: “Mời được, làm gì mà mời không được. Bố đây dù gì cũng là người vài phút kiếm được cả cục tiền, mỗi tháng chia cho cậu dăm ba mươi đồng là đủ rồi. Chậc, cậu có mắt không đấy, đã thất nghiệp rồi mà còn kén cá chọn canh, người trẻ tuổi không nên theo đuổi thứ viển vông biết chưa?”



“… Hay là tôi trả lương cho anh nhé.” Thẩm Diễn thở dài, nửa đùa nói: “Tôi cho mức lương cao nhất luôn, mỗi tháng sáu mươi đồng thế nào, trả tiền xe tiền điện nước tiền thuê nhà với tiền ăn.”



Triển Phong: “… Cậu coi ông là cái gì vậy, ông đây mất giá đến thế hử!”



Thẩm Diễn: “Đương nhiên là có.”



Triển Phong: “?!!”



“Ý tôi là anh đương nhiên có giá, đừng có trừng mắt nhìn tôi thế. Lát nữa đội cận vệ của anh lại tưởng tôi làm gì anh bây giờ.” Thẩm Diễn giục: “Thanh toán đi, phát huy giá trị con người của anh đi nào, đừng ngây ra đó nữa.”



Triển Phong quắc mắt lườm anh, đút tay vào túi quần đứng trước quầy thu ngân, xị mặt im lặng một lát, bỗng nhiên ngoái lại nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tính cách của cậu hình như cởi mở hơn một chút à?”



Thẩm Diễn đang mải mê lấy đồ trong xe đẩy đặt lên quầy, chẳng thèm ngẩng đầu đáp: “Thế à? Kỳ lạ là tôi không cảm thấy việc đó quá lạ.”



Ngụ ý là, ngầm hiểu nhau, hai người hợp tác lâu như vậy, lại làm bạn cùng phòng hơn nửa tháng, sự ăn ý cứ thế tự nhiên nảy nở.



Triển Phong hiểu ý cười, lên tiếng đồng tình: “Ừ, thế là tốt.”



Đám mây vốn màu trắng, hồ nước vốn màu xanh. Cho dù bị người ta thay đổi biểu tượng, chung quy bản chất vẫn không tài nào đổi thay.



Cánh chim bị trói chặt sớm muộn gì cũng có ngày phá vỡ vòng vây, lần nữa tung bay.



Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom