• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 105 - Chương 105THÂN PHẬN

Chương 105THÂN PHẬN

Mấy ngày kế tiếp, Triển Phong như biến thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn anh đi ngắm cảnh khắp tỉnh A. Nhưng Thẩm Diễn có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt anh ta lúc nào cũng chăm chú quan sát mình.



Đôi mắt Triển Phong đen láy, lúc bị anh ta nhìn chăm chú, sau lưng luôn có áp lực vô hình hòa tan vào tiềm thức. Nhưng với Thẩm Diễn thì cũng thường thôi, bởi sức tập trung của bản thân anh còn cao hơn Triển Phong nữa. Anh mải miết nhìn những thứ trước mắt để xem liệu có nảy sinh cảm giác đặc biệt nào đó, rồi gợi ra chút ký ức nào hay chăng.



Hôm đó thật sự giống như tự nhiên sực tỉnh, như một đóa hoa quỳnh, có thể gặp mà không thể cầu. Hai người họ ở phương diện tra án tìm bằng chứng đã là chuyên nghiệp đến không thể nào chuyên nghiệp hơn, những chỗ Triển Phong dẫn anh đi thoạt trông thì tùy hứng nhưng không phải. Có điều dù đi qua những nơi đã được lựa chọn kĩ càng, cổng vào ký ức của Thẩm Diễn rốt cuộc không lay động mảy may, trừ fight club chính anh nhắc tới hôm nọ.



“Trừ nơi này ra, hành lang dài đối diện vẫn còn hai sân tập khác đều có bố trí tương tự, có đi xem thử không?” Triển Phong vừa đi đằng trước vừa nói, nghe đằng sau không có động tĩnh gì mới dừng bước, ngoái lại đã thấy Thẩm Diễn đang nhìn trân trân một sân trống không ai sử dụng.



Anh ta đi tới, nhìn lướt qua rồi nói: “Đây là sân cũ, từ hồi tôi tới đây đã không còn ai sử dụng nữa, sao vậy? Nhìn quen à?”



Thẩm Diễn lắc đầu không đáp mà tiến lên trước hai bước, từ từ khom lưng ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài vuốt ve nút thắt trên rào chắn.



Như Triển Phong nói, đây là sân cũ, hàng năm không ai ngó ngàng tới, chắc nhân viên vệ sinh cũng lười, rào chắn bốn phía phủ một lớp bụi dày.



Đệm chống trượt và thảm sàn cũng chịu sự mài mòn của thời gian, toát lên màu đỏ đậm. Ánh đèn trong sân tù mù, tựa như một góc bị người ta quên lãng, chỉ cần khẽ cử động cũng quấy nhiễu giấc ngủ sâu của nó.



Anh giật cái rào kia ra, Triển Phong ở đằng sau không rõ anh định làm gì, chưa kịp hỏi đã thấy anh kéo sợi dây thừng xuống.



Triển Phong: “… Sao lại phá hỏng rồi, nhanh để lại như cũ đi, lát nữa bị người ta phát hiện là phải đền tiền đấy.”



Thẩm Diễn nói: “Không sao, tôi thường làm mà.”



Triển Phong: “Hả?”



“Sợi dây này là bị tôi làm đứt, lúc đó tâm trạng tôi cũng giống y như anh vậy, nghĩ phải mau mau sửa lại tránh cho người ta phát hiện rồi bắt đền.” Giọng Thẩm Diễn trầm trầm bình thản tựa như đang nói cho bản thân mình nghe, ngữ điệu vấn vương hoài niệm về thời đã xa xăm: “Lúc ấy hẳn là tôi buộc nó lại lần nữa, nhưng bởi không yên tâm nên lần nào cũng đến đây xem thử. May mà góc này bình thường cũng ít người qua lại. Không ngờ lâu thế rồi mà vẫn không có người đến sửa, xem ra năm đó tôi lo lắng dư thừa rồi.”



“Khi đó, cậu đến đây với ai?”



“Tôi đến cùng…” Thẩm Diễn ngoái lại nhìn anh ta, chực nói gì đó nhưng câu từ bồi hồi nơi khóe môi rồi lại chẳng tài nào thốt lên lời.



Triển Phong dẫn dắt anh: “Cha cậu? Chú bác? Hay là anh hàng xóm nào? Không có ấn tượng nào à?”



Thẩm Diễn cười khẽ, vẻ mặt thoáng tiếc nuối, nói: “Không nhớ rõ, mang máng có một hình dáng mơ hồ, hẳn là một người rất… rất cao lớn.”



Anh không có quá nhiều lưu luyến với khoảng sân cũ này, nhìn nó thật kĩ lần cuối rồi cùng Triển Phong đi sâu vào bên trong. Thế nhưng nội thất bên trong hầu hết đã được tu sửa, không còn nhìn ra dáng vẻ xưa kia nữa rồi, đương nhiên Thẩm Diễn càng cảm thấy xa lạ.



Họ không ở lại trong đó quá lâu, nhìn từ góc độ tâm lý học, nếu một cảnh tượng chỉ có thể kích thích tầng ý thức thứ nhất mà không thể tiến sâu hơn, vậy tức là nơi này đối với anh không có quá nhiều ý nghĩa, chỉ chứng minh được trước kia anh thường xuyên tới, là một khung cảnh quen thuộc mà thôi.



Sau khi rời khỏi fight club, suốt cả quãng đường Thẩm Diễn đều im lặng, ánh mắt tựa như mang theo vô vàn suy nghĩ sâu xa và rối bời. Anh thất thần nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, im lặng, chỉ im lặng mà thôi.



Triển Phong hỏi anh: “Cậu có bao nhiêu ký ức về tỉnh A?”



Thẩm Diễn mờ mịt lắc đầu. Anh hiếm khi tỏ ra ngơ ngác như vậy, nhưng giờ đây anh đúng là vô cùng mông lung và bối rối.



“Tôi không nhớ rõ, nhưng nếu nói về ý thức hoặc cảm giác thì nơi này so với thành phố Q quả thật khiến tôi cảm thấy thân thiết hơn chút.”



Triển Phong: “À à à, là bởi vì có tôi chứ gì?”



Thẩm Diễn: “…”



“Đùa thôi, đừng trưng cái mặt không thể tin nổi ấy. Cậu làm thế, tôi thấy đau lòng lắm cưng à.” Triển Phong gác tay bên cửa sổ, động tác thì đẹp trai ngời ngời mà giọng gợi đòn phát khiếp: “Được rồi. Tôi biết cậu không đời nào thừa nhận đâu, tôi tự hiểu trong lòng là được rồi. Ờ, quay lại vấn đề chính, tôi thấy thành phố Q chả hợp với khí chất cậu chút nào đâu, tám phần là kẻ tẩy não chế tạo manh mối giả cho cậu rồi, cố tình dùng để lừa cậu.”



Thẩm Diễn nghĩ thầm, anh đương nhiên biết thành phố Q là manh mối giả, nhưng chưa chắc tỉnh A đã là thật.



Có quá nhiều cách và con đường đến fight club. Cả tỉnh A đâu phải chỉ có mỗi thành phố Q. Bản đồ lớn như vậy, anh có thể tới từ bất kỳ khu vực nào, bất cứ địa phương nào. w●ebtruy●enonlin●e●com



Nhưng trong lòng anh bất giác đồng ý với giả thuyết của Triển Phong, có điều ngoài miệng không muốn hùa theo anh ta dễ dàng như thế.



Anh buồn cười hỏi: “Tại sao thành phố Q không hợp với khí chất của tôi?”



Triển Phong đáp: “Cái này mà còn cần phải hỏi à? Cậu đến thành phố Q chưa bao lâu đâu mà đã nghỉ việc, đánh nhau, mâu thuẫn, đúng không? Lại còn gặp phải hai vụ án lớn nữa, đến Conan cũng không có cái thể chất thiêng như cậu đâu, dù sao thành phố Q cũng không phải nơi thuộc về cậu, cậu để cho bà con cô bác thành phố Q một con đường sống đi.”



Thẩm Diễn không chút nhân nhượng chọc thủng chân tướng: “Tôi nghe nói anh đến thành phố Q sớm hơn tôi hai, ba ngày đúng không? Ai là Conan cũng chưa chắc đâu, sao tôi thấy anh còn giống hơn…”



“Ôi, trời trong nắng ấm ghê, tối nay ăn gì thì ngon nhỉ?” Triển Phong nhanh chóng đánh trống lảng, mặt vờ như không có việc gì xảy ra, nhẹ nhàng đổi chủ đề.



Thẩm Diễn còn muốn trêu tiếp thì thấy Triển Phong đeo tai nghe, lúc nhận cuộc gọi sắc mặt hơi nghiêm túc, giọng nói khôi phục ngữ điệu đứng đắn và lãnh đạm.



Chỉ nghe giọng thôi Thẩm Diễn đã đoán được sơ sơ thân phận người gọi đến rồi.



Anh ngạc nhiên há hốc miệng, nghĩ thầm đừng đùa chứ, chẳng lẽ lại thiêng thật? Nhắc đến Conan là Conan tới?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom