• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 106 - Chương 106ĐÙA DAI

Chương 106ĐÙA DAI

Vẫn may, người đến không phải là Conan, nhưng cũng là tình huống Thẩm Diễn không ngờ đến.



Lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố xét thấy bọn họ phá liên tiếp hai vụ án lớn ở thành phố Q, thấy rõ ràng thành tích của Triển Phong và Thẩm Diễn, đặc biệt có lời mời hai người họ cùng nhau đến báo cáo trao đổi trong hội nghị công tác ở Cục Cảnh sát thành phố. Thẩm Diễn nghi ngờ Triển Phong đã sớm biết chuyện này rồi, dẫn anh đến tỉnh A là đã có chuẩn bị trước, chỉ có điều anh ta đoán anh trước giờ không thích loại hình thức này, nên vẫn không nói.



Thế là mãi đến tận bây giờ - ngày hôm sau là tham gia hội nghị rồi, vị thiếu gia này mới thong thả nói ra.



Thẩm Diễn nghe xong, lạnh lùng nói: “Anh không sợ tôi mặc kệ không làm à?”



Triển Phong nói: “Cậu sẽ làm vậy sao? Chắc chắn là không rồi cưng à, đến đấy tuyên truyền về tâm lý học tội phạm vĩ đại của cậu nào, biết đâu có người của Cục Cảnh sát thành phố bị cậu tẩy não đấy.”



Thẩm Diễn: “...”



“Tóm lại chỉ là nói chuyện với mấy lão già kia thôi, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì đâu.” Triển Phong nói với giọng điệu đầu gấu, coi những vị quyền cao chức trọng ở Cục Cảnh sát thành phố ngang hàng với mấy ông già, trong giọng nói hả hê: “Nhất là cái lão họ La kia, ông đây phải làm ông ta tức chết mới được.”



Thẩm Diễn gần như đã quên Giáo sư La đầy tinh thần học thuật kia. Anh phải ngẫm hồi lâu mới nhớ ra, phì cười nói: “Ông ta cũng nhiều tuổi rồi, sao anh cứ ghim ông ta mãi vậy?”



Triển Phong bất mãn: “Này, rõ ràng là ông ta ghim tôi thì có?”



“Ông ta làm gì anh?”



Thẩm Diễn hơi tò mò, có không ít người có thể khiến Triển Phong tức giận, nhưng dường như không có nhiều người có thể làm Triển Phong thù lâu nhớ dai cho lắm. Không phải khen lòng dạ anh ta rộng rãi, mà bởi vì nếu ngay lúc đó đã lấy lại thể diện, hoặc đã trả thù đối phương xong thì Triển Phong cũng lười nhớ.



Trừ phi đối phương có chỗ nào đó đặc biệt, hoặc thật sự thù sâu hận lớn, hoặc oán hận chất chứa đã lâu.



Giữa Giáo sư La và Triển Phong, nhìn thế nào cũng giống hai khả năng sau.



Triển Phong nhíu mày đáp: “Không có gì, tôi không ưa ông ta. Tóm lại lão già này không phải người tốt đẹp gì. Ngày mai đến hội trường nếu như ông ta dám chọc cậu, cậu không cần quan tâm đến ông ta, tôi sẽ xử lý ông ta ngay.”



Thẩm Diễn nói: “Ồ? Anh muốn xử lý thế nào? Đánh một trận à?”



Triển Phong trừng mắt: “Ông đây đánh ông ta làm gì, ông đây mắng ông ta!”



Không ngờ anh ta vẫn hiểu kính già trọng tài, Thẩm Diễn nhếch môi cười nói: “Trước đây anh vẫn luôn ở trên tỉnh, ông ta cũng ở trên tỉnh, nhất định chạm mặt nhau đúng không? Tôi đoán thử nhé, Giáo sư La này là chuyên gia ở phương diện cảnh sát hình sự. Khi anh vừa mới vào đội cảnh sát đặc nhiệm, trẻ tuổi nóng tính, chắc anh và ông ta rất không hợp nhau?”



Sắc mặt Triển Phong hơi khó chịu, ậm ừ một tiếng: “Chuyện đại khái là thế đấy. Dù sao lão già này rất đáng ghét. Đúng rồi, tối nay cậu đọc bản thảo thuyết trình ngày mai cho tôi nghe thử, có chỗ nào không đúng tôi sửa giúp cậu.”



Thẩm Diễn: “Cái gì? Anh sửa giúp tôi? Khi tôi ở Mỹ từng thuyết trình trước đám đông không dưới hai mươi lần, anh muốn tôi đọc thuộc lòng bản thảo à? Anh coi thường tôi rồi đấy.”



Triển Phong: “... Tôi nói sửa giúp cậu, cậu kinh ngạc như vậy làm gì hả? Rốt cuộc là ai coi thường ai!”



Thẩm Diễn khẽ xua tay ra hiệu anh ta không cần để ý: “Hơn nữa chưa chắc những người kia muốn nghe tôi nói, ở trong mắt mấy lão già bảo thủ các anh, tâm lý học tội phạm không đáng một đồng đấy thôi? Tôi vẫn biết tự lượng sức mình, so với việc chuyên tâm chuẩn bị để rồi đàn gảy tai trâu, không bằng để mọi người đều được yên bình.”



Triển Phong suy nghĩ một chút mới hiểu ra, cả giận nói: “Cậu nói ai là trâu! Còn nữa, cái gì mà lão già bảo thủ, cậu đặt tôi ngang hàng với mấy lão già kia á?!”



Thẩm Diễn không khoan nhượng: “Không biết là ai vừa mới nói tâm lý học là thứ đồ chơi không có tác dụng gì nhỉ?



Triển Phong: “... Ông đây cũng đã xin lỗi rồi!”



“Đúng vậy, chính cái giọng điệu này của anh, ông đây cũng đã xin lỗi rồi cậu còn muốn gì nữa?” Thẩm Diễn mỉa mai: “Nếu trong lòng anh thật sự thừa nhận tâm lý học tội phạm thì sẽ không nói bằng cái giọng điệu đó. Nói thật, về phương diện có thành kiến đối với tâm lý học tội phạm, anh với Giáo sư La đứng cùng một phe, không hiểu vì sao hai người lại ngứa mắt nhau nữa.”



Triển Phong giận sôi lên, suýt hộc máu: “Cậu có nhầm không vậy, sao ông đây có thể đứng cùng phe với lão già kia được. Nếu cậu muốn tôi thừa nhận cậu, vậy hãy chuẩn bị bài thuyết trình tỉ mỉ đi, khiến cho mọi người đều kinh sợ, khiến tôi bội phục sát đất.”



Thẩm Diễn thoải mái trả lời một câu: “Tôi vốn cũng không có ý định cần anh thừa nhận, anh có thừa nhận hay không, thật ra cũng không quan trọng.”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Triển Phong: “...”



Không thèm quan tâm còn nói nhiều như vậy làm gì?! Đơn giản là muốn mình tức chết đây mà?



Chắc hẳn người đùa dai mức cao nhất cũng ở mức này thôi?



Có lẽ Thẩm Diễn đã giành được phần thắng trong cuộc chiến võ mồm, dường như quên luôn việc Triển Phong chém trước tâu sau, thậm chí anh tiện tay nghĩ một bản thảo bài thuyết trình để đối phó qua loa với Triển Phong. Triển Phong cầm lấy, sau khi nhìn lướt qua mới phát hiện, trong đó toàn là thuật ngữ chuyên ngành và thuật ngữ tiếng Anh, trình độ tiếng Anh của anh ta đã coi là tốt lắm rồi, nhưng số lượng thuật ngữ chuyên ngành nhiều như thế này lại khiến Triển Phong hoa mắt chóng mặt.



“Thứ quỷ gì...” Anh ta cảm thấy đau đầu ném sang một bên, ngồi xuống sofa: “Xem không hiểu, rất tốt. Ngày mai dùng những thứ này đi, tôi cho phép cậu dốc hết sức nhục nhã đối phương.”



Thẩm Diễn bất đắc dĩ nói: “Tôi không có sở thích nhục nhã người ta...”



Anh còn chưa nói hết lời đã nhận được ánh mắt lên án của đối phương, thế là đành phải đổi giọng: “Được rồi, có lẽ cũng có chút chút. Nhưng anh đã nói mai là hội nghị của Cục Cảnh sát thành phố, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ đâu.”



Triển Phong vẫn chưa thỏa mãn nói: “Không xảy ra có thể nghĩ cách tạo ra...”



Thẩm Diễn: “... Bây giờ tôi nói không muốn tham gia còn kịp không?”



Triển Phong liếc xéo anh, hừ một tiếng đáp: “Đương nhiên không kịp. Tôi nói cho cậu biết, tôi đều vì muốn tốt cho cậu thôi cưng à. Dù sao cũng là lần đầu tiên cậu xuất hiện, để lại ấn tượng càng sâu sắc càng tốt. Mặc dù trong Cục Cảnh sát thành phố có rất nhiều lão già bảo thủ, nhưng Cục trưởng Diệp vẫn rất đáng tin. Cậu càng bộc lộ tài năng ông ấy càng nhớ rõ cậu. Cậu cũng biết rồi đấy, thời buổi này, phía trên có người thì làm việc sẽ dễ dàng hơn.”



Thẩm Diễn không biết có nên nhìn khinh bỉ cái kiểu nói năng của tên công tử bột này không, nhưng rõ ràng trọng điểm trong lời Triển Phong nói không nằm ở chi tiết nhỏ này.



“Anh nói làm ông ấy để ý đến tôi?” Thẩm Diễn dần dần hiểu rõ ràng: “Tôi nói này... Chẳng lẽ anh thật sự không định cho tôi quay lại thành phố Q à?”



Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng, chiếu lên gương mặt nghiêng của Triển Phong khiến anh ta không có vẻ sắc bén như ban ngày, lúc ngẩng đầu mỉm cười còn ẩn chứa dịu dàng.



“Tôi bảo này, chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn nghi ngờ tôi?” Giọng anh ta lười nhác lơ đãng, kết hợp với ánh đèn lại càng phù hợp với bầu không khí hơn. Anh ta chớp mắt kéo dài âm cuối: “Tôi đã nói nhất định tìm lại trí nhớ và quá khứ giúp cậu rồi mà? Nhất định tìm thấy chính là, cho dù dùng biện pháp gì cũng sẽ giúp cậu đạt được mục đích.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom