• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 107 - Chương 107ĐẾN RỒI

Chương 107ĐẾN RỒI

Ngày hôm sau buổi hội nghị được tổ chức đúng giờ, nhưng không diễn ra vào sáng sớm mà quyết định tổ chức vào mười giờ sáng. Triển Phong hình như cũng không định nể mặt những vị lãnh đạo kia. Anh ta ngủ đến tận tám giờ rưỡi mới lọ mọ bò dậy, tắm rửa ăn sáng, khi cùng Thẩm Diễn đi ra cửa đã gần chín giờ hai mươi.



“Lái xe từ chỗ này đến cơ quan tỉnh cần bao lâu?” Thẩm Diễn nhìn dòng xe cộ trước mặt, bất giác hỏi.



Triển Phong uể oải ngáp dài, giọng điệu hời hợt: “Hai mươi phút? Chắc hai mươi lăm phút, hoặc là... ba mươi phút.”



Thẩm Diễn: “... Rốt cuộc anh có chắc chắn không vậy, hội nghị này mà anh cũng định đến muộn?”



Triển Phong búng tay tách tách, bất mãn nói: “Ai nói tôi sẽ đến muộn? Con đường này, ông đây đi vài phút là đến rồi, chậm chạp như vậy là vì cậu đó. Xây dựng một chút thần bí và tạo ra màn lên sân khấu hoành tráng đó. Sao cậu không hiểu rõ lòng tốt của tôi chứ, thật là ngốc.”



Nào có ai đến muộn để tạo hiệu quả khi ra sân khấu chứ?



Thẩm Diễn dở khóc dở cười, nhưng vô lăng nằm trong tay anh ta, hơn nữa nói thật, anh cũng không thật sự để ý đến mấy người ở cơ quan tỉnh, nên mặc cho Triển Phong tùy hứng phát huy. Anh chỉ im lặng ngồi trong xe, sắp xếp mạch suy nghĩ để lát nữa phát biểu.



May mà xe cộ trên đường cũng nể mặt bọn họ, hoặc có thể nói là nể mặt các vị lãnh đạo ở cơ quan tỉnh. Trừ lúc ra cửa hơi tắc đường ra thì đoạn đường còn lại khá thông thoáng. Lúc đến trụ sở Cục Cảnh sát tỉnh, vừa vặn chín giờ bốn mươi, còn dư hai mươi phút. Triển Phong cua một vòng đẹp đẽ rồi vững vàng dừng xe, đậu vào đúng vị trí.



Thẩm Diễn vừa xuống xe có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người xung quanh đang không ngừng bắn tới. Đương nhiên Triển Phong là một người có tiếng tăm ở nơi này, mọi người nhìn thấy anh ta có người vui vẻ, cũng có người kinh ngạc, trái lại tạm thời không thấy ai chán ghét, đa phần họ vẫn chủ động chào hỏi anh ta như trước.



Xem ra tình cảm của đồng chí này với đồng nghiệp cũng không tệ lắm.



Thẩm Diễn vừa nghĩ vừa nhìn anh ta.



Triển Phong đứng dưới tán cây, một tay đút trong túi quần, dáng người cao gầy. Anh ta đeo kính râm kiểu phi công, góc cạnh hơi mờ mờ, từng vòng khói bay lơ lửng dưới tán cây rồi tiêu tán, lộ rõ làn da quá trắng của anh ta.



Không biết vì sao, Triển Phong đứng ở cửa Cục Cảnh sát tỉnh hút thuốc lại phù hợp hơn khi ở Cục Cảnh sát thành phố Q, dường như anh ta được định sẵn thuộc về nơi này.



Thẩm Diễn hít một hơi thật sâu, chợt thấy Triển Phong ngẩng đầu lên, rõ ràng cách một lớp kính râm nhưng vẫn có thể cảm giác được đối phương đang nhìn anh.



“Nhìn gì đấy?” Triển Phong dụi dụi tàn thuốc, tiện tay ném vào thùng rác, đi tới, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đến giờ rồi.”



Thẩm Diễn gật đầu đi theo anh ta vào trong tòa nhà, trên đường đi không ngừng có người chào hỏi Triển Phong, nhưng dường như ông tướng này đã lạnh nhạt thành thói, ngoại trừ gật đầu với ừ một tiếng ngắn gọn thì không đáp gì khác.



Sải bước đi nhanh, mắt nhìn thẳng, rất có tác phong của lãnh đạo.



Không hề thấy xấu hổ khi bị điều xuống tuyến dưới rồi trở về chốn cũ, chỉ riêng điểm này, Thẩm Diễn đã phải khen ngợi anh ta rồi.



Bọn họ đi lên tầng hai, Triển Phong quen đường tìm đến phòng họp, đẩy cửa bước vào, bên trong đã có mấy người ngồi. Một người đàn ông trung niên trong đó nhìn thấy Triển Phong thì mỉm cười, đứng dậy nói: “Thằng nhóc này, đến báo cáo còn dám đến muộn, cậu giỏi quá rồi nhỉ.”



Giọng điệu rõ ràng rất thân quen, không có ý oán trách nào.



Thẩm Diễn liếc nhìn sao vàng trên vai đối phương, sau khi nhìn thì hơi kinh ngạc, lại còn là cấp phó tỉnh.



Anh nghĩ đến lời Tần Sở Sở từng nói trước đây, lúc đầu Triển Phong suýt được điều đến sư đoàn đặc chủng A, nhưng có một vị lãnh đạo tỉnh nói thế nào cũng không chịu thả người, có lẽ là người này rồi.



Triển Phong tháo kính râm xuống, cười nhếch miệng, tiến lên bắt tay đối phương, thái độ khách sáo vượt quá dự liệu của Thẩm Diễn: “Cục trưởng Diệp, cháu đâu có đến muộn?”



Ánh mắt Diệp Binh nhìn anh ta đầy khen ngợi, vỗ vai anh ta nói: “Được rồi, không đến muộn, cũng coi như nể mặt tôi đúng không? Ngồi xuống đi, hôm nay không có nhiều người, cứ coi như là hội nghị nội bộ nhỏ thôi, không cần quá gò bó.”



“Nào, cậu đến đây ngồi, ngồi cạnh tôi.” Diệp Binh nói xong, Triển Phong cũng không hề khách sáo, chỉ gật đầu ra hiệu với mấy người khác, thoải mái sắp xếp chỗ ngồi cho Thẩm Diễn trước, hình như cũng không có ý định giới thiệu.



Mà dường như những người kia cũng không kinh ngạc với tác phong của Triển Phong, không tức giận hay bất mãn gì, trái lại phần lớn đều chú ý Thẩm Diễn, dò xét người mới mấy lần.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Kinh nghiệm đặc thù của Thẩm Diễn khiến anh đã sớm quen với cảm giác bị người ta chú ý, giờ phút này cũng không thấy áp lực mà nhìn lại mọi người, lạnh nhạt mỉm cười đáp lại, nhân tiện đánh giá từng người một.



“Tôi nói này, cậu với thầy cậu đúng là y như nhau, cậu muộn cậu ta cũng muộn, lại không có cách nào bắt hai người các cậu.” Diệp Binh lắc đầu cười giơ ngón tay lên chỉ: “Vừa khéo, tranh thủ làm quen trước. Mấy vị này đều là trụ cột, chuyên gia của tỉnh ta, không cần vội giới thiệu tên của các cậu, nhưng vị này là Thẩm Diễn, Giáo sư Thẩm, là một người rất khủng đấy.”



Diệp Binh rõ ràng hơi thiên vị Thẩm Diễn, có lẽ cũng nhờ một phần công lao của Triển Phong. Nhưng ông ấy vừa nói xong, Thẩm Diễn lập tức cảm giác thấy những ánh mắt đang nhìn mình hình như trở nên phức tạp hơn.



Trong quan sát có thêm chút thăm dò và xem xét, dường như muốn nhìn thấu chàng trai trẻ tuổi mới ra đời này rốt cuộc có bản lĩnh gì ghê gớm.



Nhất là còn chưa biết rõ về Thẩm Diễn và Diệp Binh rất ít khi khen ngợi ai không e dè như thế.



Trong những ánh mắt này, đầu tiên Thẩm Diễn đáp lại ánh nhìn của Giáo sư La. Anh không kiêu ngạo không tự ti, hào phóng ung dung mỉm cười với đối phương, trái lại khiến ông ta hơi xấu hổ.



Hậu bối trẻ tuổi mà trước kia ông ta không thèm nhìn đến, lại được cục trưởng tỉnh nhìn bằng con mắt khác, chỉ sợ người có tư tưởng cởi mở cũng cảm thấy khó chịu, huống chi Giáo sư La này lại... hơi bảo thủ.



Nhưng so với những điều này, Thẩm Diễn lại càng tò mò về ác ma đến muộn còn lại mà Diệp Binh nhắc đến hơn.



Thầy của Triển Phong? Phải là người như thế nào mới dạy được Triển Phong này... Chậc, kỳ tài không ai sánh được?



Sáu chữ cuối cùng này là sau khi Thẩm Diễn cảm thấy hình như đối phương nhìn được suy nghĩ của mình, nên cứ thế nảy ra trong đầu.



“Tài giỏi đến thế nào? Cục trưởng Diệp, đừng thừa nước đục thả câu, bảo người trẻ tuổi truyền đạt tư tưởng mới cho chúng ta đi.”



Diệp Binh xua xua tay: “Không được, chờ lão Cận đến đã, cái người này, sao giờ này rồi còn chưa xuất hiện. Học trò cưng trở về, thế mà người làm thầy như cậu ta cứ bình chân như vại.”



“Có vụ án, chắc lại làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ. Cục trưởng Diệp, ông nên nói với cậu ta đi, cậu ta cứ cố quá thế, sớm muộn gì cũng thành quá cố, ngoài ông ra, cậu ta chẳng chịu nghe ai cả.”



Một người ngồi đối diện Diệp Binh lên tiếng, vừa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân vững vàng từ hành lang truyền đến, Triển Phong ở bên cạnh chợt cất tiếng: “Đến rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom