• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 108 - Chương 108ĐỂ Ý ĐẾN NGƯỜI TA

Chương 108ĐỂ Ý ĐẾN NGƯỜI TA

Triển Phong vừa nói được mấy giây, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện ở cửa, dáng người thẳng tắp, nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội, giọng điệu trầm thấp đanh thép: “Cục trưởng Diệp, tôi đến muộn.”



Thẩm Diễn nhìn người đàn ông xa lạ ở cửa, hơi giật mình.



Diệp Binh khẽ phất tay, ra hiệu cho anh ta đi vào. Lúc này, Triển Phong đứng lên, sống lưng thẳng tắp, giọng nói vang dội chào một câu: “Chào huấn luyện viên!”



Từ khi Thẩm Diễn quen Triển Phong đến giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta có thái độ nghiêm túc với một người đến vậy. Trong đôi mắt đen nhánh đầy sự nghiêm chỉnh và tôn kính, không trộn lẫn chút cảm xúc nào khác.



Người đàn ông liếc nhìn Triển Phong, khẽ vuốt cằm, sau đó dời mắt sang bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Diễn.



Bị người này nhìn, cả người Thẩm Diễn không tự chủ được, đứng dậy theo.



“Cận Thần, sĩ quan huấn luyện đại đội cảnh sát đặc nhiệm.” Người đàn ông này khi giới thiệu bản thân cũng mang dáng vẻ trang trọng, chuyên chú lạnh nhạt.



Đột nhiên Thẩm Diễn hiểu rõ, khí thế người-lạ-đừng-đến-gần thỉnh thoảng toát ra từ Triển Phong từ đâu mà có.



“Huấn luyện viên... Cận, chào huấn luyện viên, tôi là Thẩm Diễn.” Thật ra anh hơi do dự về cách xưng hô đối với Cận Thần. Bởi vì nhìn ra được quân hàm của Cận Thần là trung tá, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi theo Triển Phong. Có lẽ Cận Thần thích thân phận huấn luyện viên này hơn, sau khi nghe thấy cách gọi của anh, dường như cơ mặt anh ta thả lỏng đôi chút.



Đương nhiên, chỉ là đôi chút.



Diệp Binh nói với mọi người: “Ngồi xuống đi, chuẩn bị họp.”



Mọi người ngồi xuống, đầu tiên Diệp Binh nói bản thân thay mặt cho cục đọc diễn văn, cũng khen ngợi biểu hiện xuất sắc của hai người Thẩm Diễn và Triển Phong ở thành phố Q. Đây đều là mấy lời sáo rỗng làm nền trước buổi họp, Thẩm Diễn không có tâm trạng nghe kỹ càng, sự chú ý của anh vô tình chuyển sang Cận Thần.



Thoạt nhìn Cận Thần khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, khoác trên mình quân phục thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế lạnh lẽo. Nhưng Thẩm Diễn chú ý thấy, khuỷu tay trái của anh ta luôn đặt ở mép bàn không được thoải mái cho lắm, có vẻ không linh hoạt.



Thẩm Diễn luôn rất nhạy cảm đối với những chi tiết nhỏ, khí chất của Cận Thần giống như một người thật sự đã ra chiến trường chiến đấu, bây giờ lại làm đại đội trưởng ở Cục Công an tỉnh, cũng có thể đoán được nguyên nhân trong này.



Có lẽ ánh mắt của anh dừng lại quá lâu, Cận Thần đã phát hiện ra, thản nhiên ngước mắt nhìn lại, vững vàng đối mặt với Thẩm Diễn.



Ánh mắt của người này rất lạnh nhạt, cho dù vừa rồi đã thả lỏng đôi chút, nhưng dáng vẻ bây giờ nhìn Thẩm Diễn cũng vẫn như đang nhìn chằm chằm người xa lạ.



“Nhìn gì vậy? Đừng nhìn chằm chằm vào anh ta.” Triển Phong ngồi bên cạnh phát hiện ánh mắt của Cận Thần, căng thẳng thấp giọng nói: “Cẩn thận không lát nữa móc mắt cậu ra đấy.”



Thẩm Diễn: “... Không đến mức đó chứ, anh nhìn xem anh ta cũng đang nhìn tôi đấy thôi, nói không chừng anh ta lại cảm thấy rất hứng thú đối với tâm lý học tội phạm?”



Triển Phong: “Đùa gì vậy, anh ta ghét nhất chính là không nghiêm túc, không chuyên tâm, đào ngũ. Tôi nói cho cậu biết, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, khi anh ta ở trại huấn luyện lính đặc chủng chính là...”



“Triển Phong, cậu đang làm gì thế?” Cận Thần lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như chim ưng quét tới, không mang theo chút tình cảm nào: “Tập trung chút.”



“... Rõ!” Vietwriter.vn



Thẩm Diễn phát hiện rõ ràng cánh tay Triển Phong khẽ run lên, giờ phút này cái dáng vẻ phách lối “ông đây lớn nhất” ngày thường hoàn toàn biến mất, nghiêm túc giống như một học sinh ngoan bị thầy giáo nhắc nhở.



Quá hiếm thấy, thế mà cũng có dịp có thể nhìn thấy Triển Phong sợ hãi.



Bỗng nhiên trong lòng Thẩm Diễn hơi mong chờ được gặp người tên Cận Thần này nhiều hơn.



Sau khi Triển Phong im lặng, phát hiện Thẩm Diễn vẫn đang đánh giá Cận Thần, trong lòng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay anh, sốt ruột véo mạnh anh một cái ở dưới mặt bàn.



Thẩm Diễn đẩy tay anh ta ra, dường như ánh mắt đã bị đóng đinh trên người Cận Thần. Đối phương không nhìn anh nữa, thỉnh thoảng khẽ gật đầu khi nghe Diệp Binh nói, lông mày khi thì nhăn lại khi thì giãn ra, thoạt nhìn vô cùng chăm chú, không suy nghĩ chuyện khác.



Lúc này Diệp Binh cũng đã nói gần xong màn mở đầu rồi, chuyển lời cười nói: “Lần này thành phố Q phá liên tiếp hai vụ án lớn, đồng chí Triển Phong có biểu hiện xuất sắc, đều hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất. Nhưng tôi nghe nói, ngoại trừ cậu ta dẫn đắt đoàn đội cố gắng, đội cảnh sát chúng ta còn có sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên ngoài. Vị này là Giáo sư Thẩm, Thẩm Diễn, từ Mỹ về, vừa đặt chân xuống Tổ quốc đã lập tức đến hiện trường làm chuyên viên phân tích hành vi cho vụ án giúp chúng ta, suy luận của cậu ấy chứng thực được rất nhiều chứng cứ, có thể nói không thể bỏ qua công lao của cậu ấy trong việc phá án. Hôm nay, tôi muốn để Giáo sư Thẩm Diễn lên phát biểu, xin mọi người cho một tràng pháo tay.”



Sau đó một tràng vỗ tay vang lên tỏ ý đã nghe, Thẩm Diễn gật đầu cười, đang suy nghĩ xem mở lời giải thích mình vẫn chưa đạt đến danh hiệu giáo sư như thế nào, thì bỗng nhận ra một ánh mắt xa lạ mà quen thuộc dừng ở anh một lần nữa.



Anh ngước mắt nhìn lại, đối mặt với ánh mắt của Cận Thần một lần nữa.



Anh vốn muốn đứng dậy đi lên phía trước, nhưng dưới ánh mắt thản nhiên của đối phương, đột nhiên cảm thấy một chỗ nào đó trong lòng chợt co rút lại, dường như dây thần kinh trước ngực đau tê liệt trong giây lát.



Thẩm Diễn bất giác lui về sau nửa bước. Triển Phong nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy anh, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Ngồi lâu quá tê chân à?”



Đứng trước những người đều có tâm tư riêng ở đây, không chừng họ vẫn đang chờ anh và Triển Phong làm trò cười trước mặt mọi người, sao Thẩm Diễn có thể dễ dàng gây ra trò cười chứ. Anh khoát tay áo, thản nhiên cười mỉm: “Không sao, khi đẩy ghế đứng không vững, bây giờ có thể bắt đầu chưa?”



Diệp Binh cười nói: “Đương nhiên, mời tiến lên phía trước.”



Thẩm Diễn không cầm thứ gì trong tay, bản thảo thuyết trình tối qua chỉ dùng để đối phó với Triển Phong mà thôi. Anh bước lên bục, nhìn mọi người một lượt, thản nhiên nói: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn cục trưởng Diệp cho tôi cơ hội lần này. Tiếp theo, tôi xin mạn phép đính chính lại một chuyện với Cục trưởng Diệp – tôi vẫn chưa với đến chức danh giáo sư. Trước đó khi ở Đại học Q, chức vụ tôi đảm nhiệm chỉ là giảng viên.”



Giáo sư La ở phía dưới nghe thấy khẽ hừ một tiếng, dường như đang cười.



Thẩm Diễn không để ý đến ông ta. Ngay sau đó bắt đầu thuyết trình ứng dụng của tâm lý học tội phạm trong hai vụ án này, thuận tiện còn kết hợp một số ví dụ thực tế khi anh còn ở BAU để chứng minh. Thời gian từ từ trôi qua, anh có thể chú ý thấy vẻ mặt một số người ở phía dưới bắt đầu thay đổi, dường như bị lời nói của anh tác động, bắt đầu suy nghĩ những vấn đề chuyên ngành trong lĩnh vực mà trước kia mình chưa bao giờ để mắt đến.



Nhưng, trong số những người này không bao gồm Giáo sư La và Cận Thần.



Giáo sư La thì không cần phải nói, nhưng vẻ mặt của Cận Thần, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, không coi thường như Giáo sư La, cũng không hứng thú dạt dào như Diệp Binh.



Từ đầu đến cuối anh ta luôn chuyên tâm, nhưng tia dò xét và suy đoán trong ánh mắt lại không thể hiện quá nhiều đối với lời nói của Thẩm Diễn.



Nếu nói chính xác hơn, đối tượng anh ta cảm thấy hứng thú và chú ý, chắc hẳn là con người Thẩm Diễn mới đúng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom