• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 109 - Chương 109SĨ QUAN HUẤN LUYỆN

Chương 109SĨ QUAN HUẤN LUYỆN

Thẩm Diễn nói xong thì đổi cho Triển Phong lên bục. Giọng điệu anh ta lạnh lùng sắc bén, phân tích tình tiết vụ án từ một góc độ hoàn toàn khác với Thẩm Diễn, logic chặt chẽ, lý lẽ rõ ràng. Thẩm Diễn có thể nhìn thấy trong ánh mắt Diệp Binh tràn đầy sự khen ngợi và vui mừng.



Nhưng Cận Thần, vẫn là gương mặt đó, thái độ của anh ta đối với Triển Phong vẫn không nhiệt tình bằng Diệp Binh.



Có phải vẻ mặt của người này luôn cứng ngắc vậy không? Thời gian chiến đấu đã làm dây thần kinh trên mặt bị thương à?



Thẩm Diễn tự nhận mình cũng là kiểu người cao ngạo lạnh lùng điển hình rồi, không ngờ hôm nay gặp phải đối thủ, hơn nữa dường như đối phương còn thiếu thốn tình cảm nhân loại hơn cả anh, đơn giản giống như một cỗ máy điều tra.



Thẩm Diễn nhìn sang cánh tay trái của anh ta, bất giác thầm nghĩ, không chừng là cánh tay giả cũng nên.



Triển Phong báo cáo xong, Diệp Binh hài lòng vỗ tay đầu tiên, sau đó nói vài câu kết thúc đánh giá, chủ yếu là khen ngợi hai người họ xử lý gọn gàng hai vụ án này. Trong thời gian thảo luận, thái độ của những người khác đều khá tốt, chỉ có Giáo sư La, mở miệng vô cùng gay gắt.



“Vừa nghe tâm lý học tội phạm lập công lớn trong phá án, nhưng tôi vẫn cho rằng ý tưởng này không đáng mở rộng. Nếu như một vài người trẻ tuổi đều cảm thấy đi đường tắt có thể phá án, ai còn chịu dốc lòng xem hồ sơ kỹ càng, nghiên cứu vụ án chứ?” Giáo sư La lắc đầu, gõ mép bàn nói: “Tuyệt đối không thể áp dụng loại suy nghĩ ăn bớt cắt xén trình tự này.”



Một cục trưởng phân cục khác ngồi cạnh đó, cảm thấy Giáo sư La nói hơi quá đáng, cười khẽ hòa giải: “Lão La à, cũng không thể nói như vậy, phân công công việc vốn không giống nhau mà. Chúng ta làm điều tra hình sự truyền thống cũng cần phải tiếp thu thông tin bên ngoài chút chứ. Tôi nghe nói ở nước ngoài, hầu như mỗi Cục Cảnh sát đều bố trí chuyên viên phân tích hành vi tâm lý học tội phạm, như vậy cũng có thể nâng cao hiệu suất phá án.”



Giáo sư La nói: “Lão Trần, tôi không phủ nhận giá trị của người trẻ tuổi, chỉ lo họ không học cơ sở lý luận vững vàng mà thôi. Ông nhìn xem, vị giảng viên Thẩm này của chúng ta, rõ ràng cậu ta có đủ thiên phú, lại có Triển Phong phối hợp điều tra, đương nhiên sẽ khác khi phá án với người khác. Nhưng chuyện nào cũng không thể vơ đũa cả nắm, không thể lấy cậu ta làm ví dụ để đào tạo người khác.”



“Chuyện này... chuyện này, cũng không cần cứng nhắc đến thế?”



Giáo sư La: “Tại sao lại không, thì Cục trưởng Diệp vừa mới nói đó, muốn cậu ta tuyên truyền giảng giải trong phạm vi toàn bộ Cục Cảnh sát tỉnh? Chuyện này một khi đã được các cảnh sát trẻ tiếp nhận đồng thời coi như tấm gương, vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của người trẻ tuổi.”



Lời nói lộ rõ sự coi thường dành cho Thẩm Diễn, Triển Phong vốn dĩ đã chất chứa oán hận với Giáo sư La rất lâu rồi. Hôm nay vừa thấy ông ta là khó chịu, bây giờ còn nghe ông ta nói cái giọng điệu đó nữa?



Dám châm chọc người của ông đây?!



Triển Phong vỗ bàn, định mở miệng thì phát hiện có người còn nhanh hơn mình một bước.



“Giáo sư La, ông nói như thế không được khách quan cho lắm, thay vì nói ông sợ tâm lý học tội phạm sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của người trẻ tuổi, không bằng nói trong lòng ông có sự thiên vị.”



Triển Phong nuốt xuống lời định nói, mà Thẩm Diễn nghe thấy giọng nói này cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.



Anh thật sự không thể ngờ Cận Thần sẽ đứng ra nói đỡ cho anh.



Giáo sư La cũng không ngờ đến chuyện này, sắc mặt hơi khó coi: “Đội trưởng Cận, cậu nói thế là có ý gì? Đang chỉ trích tôi sao?”



Sắc mặt Cận Thần lạnh lẽo bình tĩnh, hai tay gác lên mép bàn, toàn thân toát lên dáng vẻ một quân nhân chính trực: “Tôi không nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy cách nói của ông không công bằng đối với cậu ta. Giáo sư La, chúng ta không nên bới móc đủ điều với lĩnh vực mình không hiểu rõ, không phải sao?”



Giáo sư La: “Cậu...”



Diệp Binh thấy vậy vội vàng hòa giải, cười nói: “Ý kiến không hợp thôi, rất bình thường. Nhưng Giáo sư La à, lần này tôi thấy Cận Thần nói rất đúng, có lẽ lý luận của Thẩm Diễn rất mới, nhưng bây giờ chúng ta cũng nên tiếp thu một số thứ mới mẻ rồi. Có người trẻ tuổi xuất sắc như vậy làm lực lượng dự bị cho chúng ta, không phải là chuyện tốt sao?”



Một mình Giáo sư La khó địch nổi mọi người, hầm hầm tức giận đứng dậy đi mất, cũng có mấy lãnh đạo khác của tỉnh đứng dậy rời đi theo, mỉm cười làm lành khuyên nhủ ông ta, riêng Diệp Binh và Cận Thần không nhúc nhích, vẫn ở lại trong phòng.



Cận Thần đứng dậy ra ngoài nói chuyện điện thoại. Diệp Binh liếc nhìn ngoài cửa, rồi lắc đầu.



“Cái lão La này thật cố chấp, không sao, để mấy người lão Trần khuyên nhủ ông ta là được.” Từ đầu đến cuối Diệp Binh đều không tỏ vẻ kiêu ngạo, không nhìn ra dáng vẻ lãnh đạo chút nào. Ông ta nói xong cười vỗ vai Triển Phong: “Sao rồi, ở thành phố Q có quen không?”



Triển Phong nhún vai chán nản nói: “Ở đâu cũng vậy à.”



Diệp Binh nói: “Hai thầy trò các cậu, tính tình giống nhau như đúc.”



Triển Phong trừng mắt nhìn: “Đừng nói đùa, cháu giống thầy ấy chỗ nào chứ.”



Diệp Binh nói: “Ôi, cậu nhìn lại cậu xem, còn không biết xấu hổ. Lần này cậu đi thành phố Q, cậu ấy cũng rất nhớ cậu.”



Triển Phong nghe thế mà rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng chống đỡ: “Thầy ấy muốn làm gì? Cháu nói cho chú biết, bây giờ không phải cháu không đánh lại thầy ấy. Cháu chỉ nhường thầy ấy mà thôi, nếu thật sự đánh nhau cháu cũng...” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Cận Thần vừa bước chân vào phòng, Triển Phong đang nói năng hùng hổ bỗng nhiên im bặt, sắc mặt tái nhợt nuốt lại những lời còn lại.



“Nói chuyện gì đấy?” Cận Thần đi đến lườm hai người họ.



Triển Phong cướp lời: “Không có gì, huấn luyện viên, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi!”



Có lẽ Diệp Binh cũng biết Triển Phong sợ Cận Thần đến mức nào, mỉm cười không vạch trần anh ta, chỉ lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, các cậu lâu rồi chưa tụ tập nhỉ? Lão Cận, đừng suốt ngày chôn mình trong vụ án nữa, hai ngày nay lại thức đến khuya rồi đúng không?”



Thật ra Cận Thần nhìn rất trẻ, có thể nói vẻ ngoài đẹp trai, Diệp Binh gọi anh ta là lão Cận rõ ràng có ý trêu chọc, nhưng dường như anh ta không định đáp lại câu đùa này.



“Đi cùng đi, Cục trưởng Diệp.” Cận Thần nói.



Diệp Binh xua tay nói: “Thôi, tôi không đi với các cậu đâu, này này, đêm nay các cậu tụ họp đừng uống nhiều rượu quá đấy. Sáng mai đúng mười giờ, Triển Phong, cậu đưa Thẩm Diễn đến chỗ tôi một chuyến.”



Thẩm Diễn cũng đoán được tám chín phần ý tứ của ông, Triển Phong cũng vậy, khẽ gật đầu đáp: “Cháu biết rồi Cục trưởng Diệp.”



“Được rồi, thầy trò các cậu trò chuyện, tôi đi đây.”



Diệp Binh đi rồi, trong phòng họp chỉ còn ba người họ, nhất thời tất cả mọi người không lên tiếng, dường như bầu không khí hơi căng thẳng.



Ở trước mặt Cận Thần, hình như Triển Phong trở nên cẩn thận, bớt phóng túng hơn nhiều, một Triển Phong không biết trời cao đất dày dường như không dám lộ diện trước mặt anh ta: “Huấn luyện viên, tối nay thầy muốn ăn gì? Em mời thầy.”



Cận Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Không cần, đưa bạn cậu đi cùng, về nhà tôi ăn.”



Triển Phong: “Hả?”



Cận Thần: “Sao vậy? Không muốn?”



Triển Phong lắc đầu như trống bỏi: “Muốn ạ, vô cùng muốn!”



Thẩm Diễn vẫn không biết rốt cuộc nguyên nhân trong này là gì, mãi đến khi hai người lên xe, Triển Phong nghiêm túc hỏi anh: “Cậu khai thật đi, có phải trước kia cậu từng gặp huấn luyện viên của tôi rồi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom