• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 110 - Chương 110NGHIỆP CHƯỚNG

Chương 110NGHIỆP CHƯỚNG

Sau khi Thẩm Diễn nghe thấy, phản ứng đầu tiên là sững sờ, anh không trả lời ngay mà hỏi lại Triển Phong: “Vì sao lại hỏi như vậy? Anh nhìn ra điều gì không đúng à?”



Triển Phong hừ một tiếng nói: “Cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy vừa rồi trong phòng họp hai người mắt qua mày lại với nhau?”



Thẩm Diễn: “... Anh có thể thay từ khác không? Tôi cảm thấy khí chất của anh ta rất khác biệt, vì vậy mới nhìn thêm hai lần thôi.”



Triển Phong: “Không chỉ hai lần!”



“... Được rồi, không chỉ hai lần, nhìn nhiều hơn năm sáu lần được chưa?” Thẩm Diễn bất đắc dĩ nói: “Như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả, con người ai chẳng tò mò. Tôi cũng muốn nhìn xem nhân vật khiến anh sợ như vậy rốt cuộc trông như thế nào thôi.”



Triển Phong hơi điên lên: “Ai nói tôi sợ anh ta!”



Thẩm Diễn: “Hờ, không sợ à? Ôi chao, vì sao Cận Thần cứ luôn nhìn về phía chúng ta nhỉ, có phải anh ta có việc muốn tìm anh không?”



Sắc mặt Triển Phong tái mét, bỗng nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy – một mảnh đất trống trơn.



“Trêu đùa ông đây vui lắm hả?!” Triển Phong cả giận nói: “Nếu như cậu bị một tên ma quỷ hành hạ nhiều năm, khi cậu nhìn thấy anh ta sẽ phản xạ có điều kiện là sợ hãi, điều này rất bình thường, hoàn toàn không phải vì ông đây sợ.”



Thẩm Diễn búng tay kêu vang: “Bây giờ chúng ta đúng là càng ngày càng ăn ý, câu này tôi còn chưa nói ra, anh đã tự thổ lộ hết rồi.”



Triển Phong: “...”



Con thuyền hữu nghị, bà nó nói lật là lật ngay.



Trên đường đi Thẩm Diễn đều có hứng thú rất lớn đối với Cận Thần. Mặc dù Triển Phong không muốn nhắc đến anh ta mãi, luôn tỏ ra có bóng ma tâm lý nghiêm trọng, nhưng vẫn miễn cưỡng nói một số thông tin với anh.



“Anh ta là sĩ quan huấn luyện ma quỷ có tiếng, cả đội chúng tôi năm đó, ai cũng bị anh ta giáo huấn đến mức chết như ngả rạ, buổi tối cũng nằm mơ thấy anh ta!” Triển Phong đau xót kể lại lịch sử đẫm máu và nước mắt của mình, chậc chậc cảm thán: “Năm đó ông đây cũng từng nghĩ, tôi đường đường là một cậu ấm con nhà giàu, đầy việc không làm, lại chạy đến nơi này chịu khổ làm gì.”



Không chỉ một mình anh nghĩ như vậy nhỉ... Thẩm Diễn im lặng oán thầm, hỏi: “Có phải anh ta lui về từ tiền tuyến không? Cánh tay trái bị thương, quân hàm là trung tá, ở tuổi này, chắc từng tham gia cuộc chiến tội phạm ma túy ở biên giới?”



Sắc mặt Triển Phong thay đổi, hơi kinh ngạc: “Mới đó mà đã đoán ra rồi? Đúng vậy, anh ta lui về từ tiền tuyến, cánh tay trái là vì năm đó nghĩ cách cứu viện đồng đội, làm chậm thời gian chữa trị nên bị tổn thương. Có điều đến bây giờ cạnh cột sống anh ta vẫn còn một mảnh đạn, có lẽ đã được mười năm rồi.”



Thẩm Diễn: “Lâu vậy cơ à? Vì sao không phẫu thuật lấy ra?”



Triển Phong lắc đầu nói: “Vị trí không tốt, tùy tiện phẫu thuật có thể gây liệt, lúc trước chắc chắn anh ta có tiền đồ rộng lớn, nếu như tiếp tục ở lại tiền tuyến, bây giờ ít nhất cũng là thiếu tướng rồi.”



“Chuyện này quả thật đáng tiếc, tôi thấy Cục trưởng Diệp rất tôn trọng anh ta, giữa trung tá và phó cục trưởng cảnh sát tỉnh, cấp bậc chênh lệch nhiều như vậy, anh ta chắc là một người rất có năng lực.”



Trong lòng Triển Phong vẫn sợ hãi bồi thêm một câu: “Cũng là một người rất tàn nhẫn, hôm nay biểu hiện của anh ta quá hòa nhã, lại còn tranh cãi với lão La vì cậu, thật sự là... Đúng rồi! Cậu đừng có đổi chủ đề, rốt cuộc cậu có quen biết huấn luyện viên không?”



Thẩm Diễn nói: “Không quen, muốn tôi nói mấy lần anh mới tin? Tôi mất trí nhớ thật, nhưng sĩ quan huấn luyện của anh đâu có mất trí nhớ, nếu lúc trước có quen biết thật, vì sao không chào hỏi.”



Triển Phong thầm nói: “Ai biết anh ta nghĩ gì, dù sao cũng không có mấy ai có thể thăm dò rõ ràng tâm tư của anh ta.”



“Này, thật ra anh rất sùng bái anh ta? Tôi có thể nhìn ra.” Thẩm Diễn suy ngẫm nói: “Ở anh ta có phong độ và khí phách, quả thật tài năng xuất chúng, không giống người thường.”



Triển Phong nói: “Năm đó huấn luyện viên đánh khắp sư đoàn A, không ai địch nổi, chắc người không sùng bái anh ta đều bị anh ta đánh chết rồi, tôi là bị ép buộc.”



Thẩm Diễn: “... Nói một đằng nghĩ một nẻo.”



Triển Phong lại trừng mắt, anh cũng rất thức thời đổi đề tài: “Chuyện ngày hôm nay, tôi lại cảm thấy có lẽ anh ta và giáo sư La kia vốn không hợp nhau, lấy tôi làm bia đỡ đạn, mượn đề tài để nói chuyện của mình. Hoặc là, anh ta thấy tôi là người mà anh đưa đến, xuất phát từ tâm lý bao che khuyết điểm, vì vậy nói mấy câu giúp một tay.”



Triển Phong nghe xong tỏ vẻ như gặp quỷ: “Sao có thể, anh ta không hợp với rất nhiều người, muốn cãi nhau ầm ĩ ba ngày cũng không cãi hết. Lại càng không thể bao che khuyết điểm, trước đây chúng tôi diễn tập với sư đoàn M, chỉ mới không khống chế được đối phương tí xíu thôi mà anh ta chẳng nói chẳng rằng đánh chúng tôi rồi... Ôi thật sự chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, vì sao cậu cứ ép tôi nhớ lại quãng thời gian đó thế!”



Chứ không phải là anh tự nhắc đến à...



Thẩm Diễn suy nghĩ, nhất thời cũng không tìm được cách giải thích ngắn gọn hợp lý nhất, chỉ có thể miễn cưỡng tìm một lý do: “Vậy cũng có lẽ là anh ta thấy nhàm chán quá, muốn bới móc người ta một chút, hoặc chơi trò gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Đúng rồi, anh ta là vì bị thương mới rút lui khỏi tiền tuyến à?”



“Đúng vậy, vừa rồi cậu cũng nhìn thấy đó, gương mặt lạnh như tiền, từ đầu đến cuối đều là một biểu cảm, chỉ khi đưa chúng tôi đi luyện tập đánh thực chiến mới hơi khác một chút.” Phía trước lại bắt đầu tắc đường, Triển Phong phiền não gõ tay lái nhíu mày nói: “Cậu không trải qua, không dễ hình dung về người ta, nhưng khi đó chúng tôi đều cảm thấy, anh ta trời sinh thuộc về chiến trường, làm sĩ quan huấn luyện đúng là thiệt thòi.”



“Hờ, anh còn nói không sùng bái anh ta, rõ ràng sùng bái dữ lắm. Vậy sao anh không ở lại sư đoàn A với anh ta?” Thẩm Diễn hỏi.



Triển Phong đáp: “Sư đoàn A... Lúc ấy cũng từng muốn ở lại, nhưng từ khi tôi bắt đầu học trường cảnh sát đã muốn làm công việc điều tra và truy bắt. Khi ở trong sư đoàn A coi như là lính đặc chủng dự bị, con đường này cũng đã nghiền đủ rồi, nhưng vẫn chưa được làm cảnh sát hình sự cho thỏa lòng. Hơn nữa, lúc ấy Cục trưởng Diệp khăng khăng giữ tôi lại, sĩ quan huấn luyện cũng nói với tôi rằng tôi thích hợp ở đại đội cảnh sát đặc nhiệm hơn, vì vậy tôi ở lại đây.”



Thật sự khó có thể tưởng tượng được, sẽ có người dùng việc đã nghiền để lựa chọn nghề nghiệp cả đời của mình. Thẩm Diễn nghe thế, cười lắc đầu nói: “Đại thiếu gia, anh thật là bốc đồng.”



Triển Phong trừng mắt liếc xéo anh: “Thôi, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu nói với con nít này. Tôi nói cho cậu biết, buổi tối đến nhà huấn luyện viên ăn cơm, đừng nói nhiều, đừng hỏi lung tung, chọc anh ta khó chịu, mấy phút là cậu… Đến lúc đó tôi sẽ cố gắng bảo vệ cậu, nhưng mà cậu cũng đừng tự đi tìm đường chết.”



Thẩm Diễn nói: “Tự đi tìm đường chết, tôi nào có thiên phú bằng anh.” Vietwriter.vn



Triển Phong cả giận nói: “Cậu còn dám tranh cãi với tôi, tôi rất nghiêm túc dặn dò cậu đấy!”



Thẩm Diễn: “Ừ, còn thiếu một câu, thẹn quá hóa giận, tôi còn thua anh nhiều lắm.”



Triển Phong: “...”



Sao cái tên này lại ngồi ở ghế phụ cạnh anh ta vậy trời?!



Nghiệp chướng à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom